Chương 5
Tạm biệt nữ cảnh sát phòng giao thông, băng qua đống đồ trang trí có hình tàu vũ trụ khổng lồ, Kuroha đi xuống khu trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Cố tình tránh một sự kiện náo nhiệt đang được tổ chức ở quảng trường trung tâm, cô quyết định chọn đi đường vòng. Cũng là một con đường rộng rãi, cũng là những cửa hàng san sát nhau, nhưng cô không còn bị lạc như hồi mới được thuyên chuyển công tác về nơi này nữa.
Lối vào quán cà phê chật chội và đông nghịt người, nhưng ở bên trong cô vẫn thấy có chỗ trống. Cô đi qua phía sau người phụ nữ đang chăm chú xem phim truyền hình trên chiếc điện thoại đặt ở quầy bar, hướng về phía chỗ ngồi dành cho hai người ở gần tường. Cô đặt tách caramel capuccino cùng với chiếc bánh cupcake có thêm topping lên cái bàn đang rung nhẹ, lôi chiếc máy nghe nhạc từ trong chiếc túi xách kiểu Tây ra và đặt nó ở mép bàn, rồi thở hắt một cái. Tiếng nói chuyện trong phim thậm chí còn vang đến tận chỗ cô ngồi nhưng cô không mấy để tâm.
Sau khi đội hợp tác được hỗ trợ tăng cường công tác điều tra đến ngày thứ tư thì thông tin dường như bắt đầu đạt đến giới hạn.
Rất nhiều người đã tìm đến cái chết để đóng góp một phần cần thiết cho nhóm dữ liệu đa giác dưới hình thù một con bướm đuôi nhạn, ngoài ra họ còn muốn bảo vệ thân xác của mình không bị biến dạng do quá trình phân hủy. Việc đi đến được kết luận đó là công sức của cả đội hợp tác điều tra, và là thành quả của Kuroha, đó chính là lời mà đội trưởng đội điều tra số một đã nói với cô.
Vụ Murakami Haruka tự sát chỉ gây ra lùm xùm trong vài ngày.
Lời chia buồn từ Kuroha nói riêng và phía cảnh sát nói chung đã bị gia đình các nạn nhân cự tuyệt, và họ cũng giữ bí mật trước báo giới vì không muốn bí mật của mình được công bố, cái tên Murakami Haruka cũng được giấu nhẹm đi trong vụ án có quy mô lớn này.
Trong cuộc họp báo được tổ chức tại trụ sở cảnh sát tỉnh, giám đốc đồn cảnh sát cảng đã công bố sự thật về nhóm người tự sát tập thể. Tuy về hình thức thì đây chỉ là một cuộc họp nhỏ nhưng nó đã trở thành dịp để công bố những thông tin quan trọng mà trụ sở cảnh sát tỉnh đã nhanh tay nắm bắt được trước sở cảnh sát.
Sự thật sau khi được làm sáng tỏ đã được giới báo chí chào đón trong sự ngỡ ngàng. Có thể dễ dàng bắt gặp bóng dáng những chiếc xe của cánh nhà báo lảng vảng xung quanh đồn cảnh sát cảng.
Cả trụ sở lẫn đồn cảnh sát cảng đều không cung cấp thêm thông tin gì. Cho đến khi hoạt động điều tra kết thúc, bất kỳ một chi tiết nào cũng phải đặt dưới quyền kiểm soát của sở cảnh sát, ngoài những thông tin tất yếu ra thì không phải thông tin nào cũng được trình bày.
Kuroha vừa chạm vào màn hình máy phát nhạc vừa nghĩ, có lẽ trụ sở cảnh sát tình sẽ sớm rơi vào một vòng xoáy luẩn quẩn, Vụ án lần này không mang tính hình sự, nó không phải một vụ án có thể giải quyết bằng phương pháp thông thường. Kuroha có cảm giác sở cảnh sát đang nhúng tay vào, và họ đang chờ thời cơ để thay đổi cục diện điều tra trong tương lai. Tuy nhiên nhóm lãnh đạo ở trụ sở cảnh sát tỉnh lại tỏ vẻ không quan tâm, vì cuối cùng họ cũng đã bảo vệ được danh dự của mình thông qua cuộc họp báo về vụ án. Kể từ cuộc họp tối qua, những cuộc trao đổi vốn diễn ra vài lần một ngày để người quản lý kiểm tra tiến độ của đội điều tra đã giảm hẳn. Cứ đà này, nếu cả sở cảnh sát cũng kết thúc điều tra thì e rằng đó sẽ là kết thúc tốt đẹp nhất đối với trụ sở cảnh sát tỉnh, chắc chắn đó là kết cục mà những người lãnh đạo cấp cao ấy mong muốn.
Lúc này vẫn chưa điều tra ra được địa điểm để thực hiện kế hoạch tự sát trên mạng internet, cũng không thấy bóng dáng nhân vật trung tâm đâu. Có một vài tin đồn lan đi trong thành phố hệt như những lời nguyền, rằng bất kỳ ai nhận được thư chắc chắn sẽ bị ám ảnh bải ý định tự sát.
Cả người và địa điểm đều được che giấu hết sức tinh vi.
Kuroha tự thấy khó chịu với chính mình khi có suy nghĩ đó, chẳng lẽ mình chỉ có thể đi đến đây thôi sao?
... Cuộc điều tra đang đi vào ngõ cụt... Sáng nay, khi gọi điện thoại đến, giám đốc đã lạnh lùng ám chỉ việc kết thúc cuộc điều tra. Vụ án đang lâm vào ngõ cụt, tất cả những người có thể làm chứng đều đã chết, do đó chi tiết của vụ án cũng không thể tái hiện lại. Cái chết của Murakami Haruka thật đáng tiếc!
Không còn nhiệm vụ nào để giao cho đội điều tra nữa, Kuroha ra khỏi hội trường để đi thay quần áo, cũng để bản thân có thêm thời gian làm đầu óc nhẹ nhàng hơn.
Cô luồn hai bàn tay vào tóc. Cả người cô ê ẩm sau khi tranh thủ ngủ một giấc ngắn ngay lúc quay lại hội trường.
... Cuộc điều tra đang đi vào ngõ cụt... Cô lầm bầm, chưa biết chừng cô buộc phải chấp nhận nó.
Khi cô cắm điện cho máy phát nhạc thì một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trên màn hình. Chiếc máy này là của một người bạn thuộc phòng giao thông tặng cho cô khi ở cùng ký túc xá. Cô lướt ngón tay trên màn hình, xem một lượt danh sách bài hát. Bỗng nhiên cô cảm thấy có thứ gì đó quan trọng mà mình đã bỏ lõ.
Cô chọn một quán cà phê đông đúc để gặp và nói chuyện với chị, chính vì thứ âm thanh ồn ào ở đây. Quán cà phê dưới lòng đất thường được trang bị mạng LAN vô tuyến nên cô có thể xác nhận thông tin và đặt hàng album mới phát hành trên máy phát nhạc. Vốn dĩ muốn tận hưởng nó để giúp đầu óc thêm khuây khỏa nhưng Kuroha đột nhiên dừng việc mua hàng, vì cô nghĩ vụ án đang dần khép lại, chi cần được nghe những âm thanh quen thuộc vài phút trước khi ngủ là quá đủ rồi, hơn nữa lúc này còn có thêm một tách capuccino - món đồ uống yêu thích của cô. Một chiếc tách nhỏ nhắn, phía dưới là lớp kem trắng muốt tơi xốp, phía trên là lớp lưới được làm từ sirô caramel, vị ngọt ưa thích của trẻ con khiến cô thấy tâm trí dễ chịu hẳn.
Cô đặt điện thoại di động ngay bên cạnh chiếc máy phát nhạc, thực hiện vài thao tác để mở thư mục mình cần, trong thư mục ảnh xuất hiện trên màn hình có cả ảnh của bé Ai và chị cô. Cô mỉm cười, rồi phóng to tấm hình chụp tượng đài bướm đuôi nhạn bằng nhựa.
Kích thước của mẫu vật có thể dễ dàng cầm được bằng hai tay, khi nhấc lên mới biết nó rất nhẹ, có thể nhìn thấy những lỗ hổng ở giữa vì chưa tìm thấy đủ tất cả các khuôn mặt, nhưng chỉ cần vậy cũng đã đoán ra được.
Những vật thể bằng nhựa hình bầu dục.
Vẫn chưa có đủ số lượng khuôn mặt người chết để thể hiện chi tiết hình dáng của con bướm. Bộ phận được hình thành từ dữ liệu đã có chỉ có cánh, thân và đầu, phần đường gân trên cánh vẫn chưa được thế hiện, phần lưng gần như đã được hoàn thiện nhưng không có chân, hai cái râu của nó thì được tạo thành bằng việc tận dụng đường viền của những khuôn mặt. Mau vật gần như đã được hoàn thành, đủ sức gây ấn tượng mạnh, tuy nhiên một vài chỗ có thể thấy rõ đường nét lồi lõm của khuôn mặt khiến bức tượng đài không được trơn nhẵn.
Một tập hợp những khuôn mặt với những đôi mắt nhắm chặt. Khó có thể nghĩ rằng đó là một mẫu vật tuyệt đẹp được, và lúc này Kuroha muốn nghe ý kiến của chị.
Cô đưa tách cà phê lên môi trong khi tay kia vẫn đặt trên cái máy phát nhạc, liên tục chuyển màn hình hiển thị bìa của từng album nhạc, trong khi mắt thì nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
Trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu vì không thể tìm ra giá trị ở cái thứ phải trả bằng mạng sống của rất nhiều người.
Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai cô: "Như vậy không được đàng hoàng lắm đâu, ngón tay của em ấy." Chị cô vừa nói vừa ngồi xuống ở phía đối diện.
Có cảm giác như đang bị rầy la, cô rời ngón tay khỏi màn hình máy phát nhạc.
Trên khuôn mặt chị ánh lên một nụ cười tinh quái. "Người yêu của em là chiếc máy phát nhạc nhỉ? Đúng là vẫn chẳng thay đổi gì cả."
Kuroha chỉ biết cười nhăn nhó rồi nhận lấy một chiếc túi to mà chị mang đến. "Cảm ơn chị!" Cô nói.
“Chừng đó đủ chưa?" Chị hỏi. "Khô cả rồi đây, em định làm gì với chúng vậy?"
Kuroha đặt chiếc túi đựng quần áo dưới chân, sát vào tường. "Em không tự về lấy được, bây giờ phải ở lại đồn luôn, vụ án cũng sắp kết thúc rồi."
"Khi nào?"
"Nếu sóm thì khoảng tối mai..
"Đúng là không chấp nhận được nhí!" Chị vừa nói vừa đứng dậy.
Lúc này, trên gương mặt cô hiện rõ vẻ bất mãn vì kết cục của vụ án. Cô đưa hai tay day day huyệt thái dương.
"Một vụ giết người." Cô lập tức ngoảnh mặt lại khi cụm từ này lọt vào tai. Nó xuất phát từ vị trí chỗ ngồi trước quầy bar.
Đó là bản tin thời sự được phát sóng trên màn hình nhỏ xíu của chiếc điện thoại di động. Người phụ nữ lúc nãy xem phim truyền hình giờ đã chuyển sang đọc tạp chí nhưng vẫn để điện thoại phát gì tùy ý.
Kuroha dỏng tai lên nghe ngóng.
Vụ án mạng xảy ra tại căn hộ thuộc một khu tập thể ở thành phố này, nạn nhân là một cô gái mười chín tuổi, bạn của nạn nhân đã phát hiện ra thi thể. Thời điểm xảy ra vụ án là vài ngày trước, phía cảnh sát đang khẩn trương xác định danh tính của hung thủ, nguyên nhân tử vong được cho là mất máu từ vết cắt ỏ cổ bởi một vật nhọn...
Kuroha ngẩn người, đột nhiên nhớ ra một chuyện không liên quan đến mình lắm.
Trụ sở của đội điều tra đặc biệt điều tra vụ án mà Kuroha mới tham gia trước đó không lâu đến giờ vẫn chưa bắt được thủ phạm. Khả năng cao đó là trường hợp giết người hàng loạt, hai nạn nhân trước cũng bị nhắm vào động mạch cảnh ở cổ, lần này cũng vậy. Vậy tức là thủ phạm chỉ có một?
Kuroha tự chấn chỉnh bản thân rằng vẫn còn quá sớm để kết luận, cô phải lo vụ khác nữa. So với tình hình điều tra vẫn đang giậm chân tại chỗ thì cô thấy có chút ghen tị với sự tồn tại của một tên tội phạm và kế hoạch giết người vô tội vạ của hắn.
Bản tin đã chuyển sang đưa tin về vụ án khác, một thanh niên có ý định mang đứa trẻ ra vứt bỏ trên đường ray. Sự việc không diễn ra ở thành phố này khiến Kuroha thả lỏng hai vai đang cứng đờ.
Một lát sau, chị cô quay trở lại, tay cầm theo ly nước chanh.
"Chị này!" Kuroha lên tiếng. "Chị nghĩ sao về đài tưởng niệm này?"
Ngón tay cô lướt trên màn hình điện thoại và chỉ cho chị thấy, nhưng không thấy chị đáp lại. Biểu hiện trên khuôn mặt chị có chút kỳ lạ. Chị nhìn chằm chằm vào ly nước đang tỏa hơi mát lành, có vẻ như đang suy nghĩ rất kĩ càng. Rất ít khi cô thấy chị như vậy.
"Quái dị." Chị đột nhiên nói.
Cuối cùng Kuroha cũng hiểu, chỉ có một lý do duy nhất có thể khiến chị mất bình tĩnh, chính là những chuyện liên quan đến trẻ con. Chị nổi giận khi nghe thấy thông tin về vụ án vừa rồi, về một gã thanh niên có ý định mang đứa trẻ bỏ lên đường ray tàu hỏa.
"Nên cách ly hắn ta đi." Chị nói, đáp lại cái nhìn của Kuroha khiến cô cảm thấy bối rối.
"Chị kết luận tên tội phạm là quái dị à... Dưới góc độ của một bác sĩ tâm lý?"
"Còn cách nói nào khác đâu nhỉ…” Chị nói như thể đang thách đố.
"Quái dị chẳng qua cũng là một sự phát triển, một sự phát triển bất hạnh, bị cha mẹ đối xử tệ, môi trường xung quanh khắc nghiệt..."
"Thuyết vô tội." Chị nói với vẻ tiếc nuối.
Kuroha nhún vai. "Ý chị là sao...? Một tội phạm sinh ra đã là tội phạm ư?"
"Ý chị không phải nói đến tính bẩm sinh."
"Vậy chị muốn nói về vấn đề gì...?"
"Cái "ác"." Chị nói. "Em có biết cái gọi là "ác" không?"
"Là làm trái với luật pháp." Kuroha trả lời thẳng thừng. "Em là cảnh sát, luôn phải tuân thủ luật pháp."
Chị lắc đầu. "Đó là dấu hiệu cuối cùng của một tên tội phạm, không phải là bản chất."
"Nghĩa là sao...?"
" ‘Ác’ " tức là..." Chị hơi ngập ngừng rồi nói tiếp. "Rối loạn hệ viền, hoặc là rối loạn thùy trước. Đó là sự sinh ra một cách bất thường các chất hóa học bên trong bộ não, là một loại bệnh tâm thần liên quan đến các hoạt chất hữu cơ. "Ác" chính là vậy." Ánh mắt chị vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm. "Con người sẽ dần trở nên lệch lạc do bị tổn thương hệ viền. Nếu thùy trước bị tổn thương thì sẽ không kiểm soát được ham muốn. Nếu nồng độ chất dẫn truyền thần kinh trở nên khác thường, sẽ gây ra xung đột... Tất cả kết hợp lại sẽ sinh ra người xấu trên thế giới này."
"Đó chính là học thuyết về tội phạm tự nhiên?" Kuroha chưa từng nghĩ đến điều chị cô vừa nói. Cô không mấy đống tình với cách nghĩ rằng có những người bẩm sinh đã xấu xa.
"Hơi khác biệt một chút." Chị cô không đồng tình lắm. "Nguyên nhân có thể do di truyền, hoặc từ sự biến đổi bệnh lý do hâp thụ các chất hóa học khi còn trong bụng mẹ. Cũng có thể do khối u phát triển sau khi sinh, hoặc có trường hợp bị chấn động não do tai nạn... Tóm lại là không phải nguyên nhân này thì sẽ là nguyên nhân khác." Chị hít một hơi rồi nói tiếp: "Đây là vấn đề liên quan đến sinh học, không phải môi trường."
"Có chuyện đó ư?" Kuroha kinh ngạc. "Vấn đề phải nằm ở môi trường chứ, hoàn cảnh gia đình này kia... Cũng có rất nhiều người bị tổn thương não nhưng vẫn không trở thành tội phạm đấy thôi."
"Em nghĩ là nếu có vấn đề về hoàn cảnh gia đình thì mọi người đều trở thành tội phạm ư? Vậy những kẻ thả trẻ con trên đường ray hay giết phụ nữ mang thai không chút thương tiếc được nuôi dạy trong môi trường như thế nào? Bị đặt trong một hoàn cảnh như thế nào thì em có thể xuống tay giết chết một đứa trẻ? Chuyện này hoàn toàn khác với việc giết người vì lòng căm thù hay vì tiền bạc. Chị không bao giờ tin rằng con người có thể trở nên hung ác đến mức ấy chỉ vì bị ảnh hưởng bởi môi trường sống. Còn có cách gọi nào khác ngoài quái dị nữa chứ?"
"Lý luận cực đoan." Kuroha cắt ngang. "Em không nghĩ đến những thuật ngữ trong ngành thần kinh học."
"Chị không phải là người tôn sùng các nghiên cứu phân tích về tâm thần học. Có rất nhiều những bi kịch giống nhau, trong đó tội phạm muốn quay lại cuộc sống bình thường bằng những buổi nói chuyện và thuốc an thần. Từ khi nào mà những bà mẹ có thể yên tâm cho con cái mình ra ngoài như thế…?”
"Để em suy nghĩ." Kuroha đã điềm tĩnh hơn để đón nhận. "Nếu tổn thương não là nguyên nhân của mọi chuyện thì tội phạm không hề phạm tội bằng ý chí tự do của mình ư? Nếu vậy, giết người sẽ trở thành một căn bệnh, và như vậy mọi người sẽ không cẩn phải chịu trách nhiệm trước tội ác của mình, cũng sẽ không một ai có thể xét xử bất kỳ kẻ phạm tội nào."
"... Chính là phương pháp cách ly như chị đã đề cập ngay từ đầu đấy."
"Theo như chị nói thì có lẽ chúng ta sẽ trở thành những con quỷ giết người vì di chứng sau tai nạn mất."
"Nếu đó là chị thì chị có nguyện vọng được cách ly ngay lập tức, ít nhất là vậy... Nếu là chị của hiện tại nhé."
Kuroha đang nghĩ nên tin vào giả thiết này đến mức độ nào. "Nếu cho rằng tất cả các tội ác đều do lỗi của hoạt chất hữu cơ thì hơi quá."
"Em vẫn chưa hiểu ra vấn đề ư, Yuu? Từ trước đến nay, và cả từ bây giờ trở về sau nữa, những đối tượng mà em nhắm đến rốt cuộc là loại người nào? Người có hoàn cảnh bất hạnh? Hay người mà em có thể nói lý lẽ?"
"Em đã nói rồi, kẻ ác đối với em chính là..."
"Chúng ta ngừng chủ đề này lại thôi." Chị cô nói. "Xin lỗi em, đây là lần đầu tiên chúng ta trái quan điểm nhỉ?"
Kuroha nín thinh. Tuy cô không lớn giọng nhưng không biết từ lúc nào, bầu không khí xung quanh lại bị sự căng thẳng bao trùm. Cô không nói thêm gì nữa, đưa cái tách lên môi nhấp một ngụm, cảm thấy chị có vẻ đang rất bồn chồn, không giống bình thường chút nào.
Cuối cùng chị cô cũng rời mắt khỏi ly nước chanh, từ tốn nói: "Lại phát hiện thêm bệnh dị ứng mới ở bé Ai. Sáng nay, chị đã đến bệnh viện nhận kết quả xét nghiệm máu."
Kuroha gật đầu, hỏi: "Vậy ạ?"
"Bé dị ứng với cơm, trứng và thịt gà, chỉ cần ăn một chút thôi là cả người sẽ đỏ ửng lên. Nếu ăn nhiều có thể gây nôn mửa, trường hợp nặng hơn thì cản trở hoạt động hô hấp."
Chắc chắn kết quả xét nghiệm chính là thứ khiến chị cô khó chịu. Kuroha nhận ra vấn đề của bé Ai đã làm chị rơi vào trạng thái căng thẳng.
"Quên chuyện chị nói lúc nãy đi, chưa thể đưa ra kết luận gì vì mọi thứ vẫn đang trong quá trình nghiên cứu. Cả chuyện môi trường sống gây ảnh hưởng đến hoạt chất hữu cơ trong cơ thể nữa... chị khá chắc là nó không sai đâu."
Tuy vẫn giữ thái độ cứng rắn nhưng có thể coi hành động chị đưa ly nước chanh lên uống giống như đang muốn làm dịu cảm xúc. Bỗng nhiên chị thở dài. "... Chị phải quay lại chỗ làm thôi, nếu không sẽ trễ cuộc họp mất."
"Lại họp nữa ư…?”
"Để kiểm tra những thay đổi phát sinh trước khi chuyên viện khẩn cấp. Mọi người ai cũng thích họp hành cả, dù chị không chắc nó có cần thiết không." Chị có vẻ thư giãn hơn, điều đó khiến Kuroha thấy nhẹ nhõm.
"Cảm ơn chị vì túi áo quần nhé!"
"Cho em nợ đấy. Đổi lại nhớ giúp chị dọn dẹp và sắp xếp lại nội dung trên máy tính. Bức hình đó là…" Chị có vẻ khó hiểu.
Cô cho chị xem bức hình trên điện thoại của mình. "Là bướm đuôi nhạn bằng nhựa." Kuroha giải thích.
"Đầy chính là đài tưởng niệm trong vụ án lần trước em kể."
Chị cầm điện thoại đến gần trước mặt mình, xoay dọc rồi lại xoay ngang, rồi hơi nghiêng đầu một chút, trả điện thoại lại cho Kuroha. "Chị phải đi rồi."
Kuroha gật đầu, chào tạm biệt: "Gặp chị sau."
"Nhìn nó không giống bướm." Chị nói, những lời nói đột nhiên bật ra khỏi miệng. "Cảm giác hơi kỳ lạ. Thôi chị đi đây!"
Tuy biết chị đang chào tạm biệt mình rồi đeo túi lên vai và rời đi nhưng Kuroha không còn tâm trí để ý xung quanh nữa.
Đó là vật thể mà dù cố gắng thế nào, cô cũng không thể thấy được vẻ đẹp của nó. Cô vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc vật thể này mô phỏng thứ gì?
Từ hình ảnh cái cánh giống hệt giọt nước đang hướng về phía sau, trải rộng ra hai bên, đội điều tra đã kết luận ngay đó là bướm đuôi nhạn. Không một ai phản bác.
Cô cũng không nhớ ai là người đã nói ra điều đó.
*
Kuroha dùng tay vẽ theo đường viền của vật thể trên tấm ảnh, rồi ngay lập tức cô rút tay lại. Nó không còn là thứ mà lâu nay cô vẫn nghĩ mỗi khi chạm vào. Khoảnh khắc đó, cô rơi vào một trạng thái kỳ lạ, cảm giác có điều gì đó không đúng.
Nó khác với con bướm trên bức tường ở quầy bar mà cô hay ngắm nhìn trong thế giới ảo, cùng với những đường nét như mê cung trên cánh, cả phần ngực lẫn phần bụng cũng to hơn. Một điểm khác nữa là cánh của nó trải rộng hơn cánh con bướm ớ quầy bar. Kuroha vẫn nhớ rất rõ hình dáng của mê cung trên cánh của con bướm ấy.
Cô cầm chiếc máy phát nhạc lên, khởi động một ứng dụng lướt web rồi tìm kiếm các giống bướm đuôi nhạn.
Có vô số chủng loại xuất hiện trước mắt cô, Papilio Demodocus, Papilio Machaon, Papilio Protenor, Byasa, Papilio Bianor, Papilio Maackii, Papilio Polytes, Papilio Helenus, Pachliopta Aristolochiae, Graphium Sarpedon, Papilio Macilentus, Trogonoptera...
So sánh chúng với nhau thì rõ ràng có sự khác biệt lớn về hình dáng và màu sắc của cánh. Chỉ với hình dáng mẫu vật màu trắng bằng nhựa này thì khó có thể xác định được chủng loại. Quan sát trên màn hình, khi phân biệt được sự khác nhau về kích thước phần thân của mỗi chủng loại, lần này Kuroha lại càng thêm rối với một chi tiết khác.
"Không có con nào giống con nào cả." Kuroha nghĩ.
Vẫn chưa có bằng chứng cho thấy đài tưởng niệm sẽ ám chỉ chính xác hình ảnh của một giống loài nhất định, nhưng nhìn lại sự chính xác về hình dáng của những khuôn mặt thì có thể kết luận rằng mẫu vật đó chắc chắn cũng sẽ mô phỏng như hình ảnh thật.
... Giống nhất chính là...
Kuroha chăm chú quan sát màn hình.
Giống nhất chính là loài Byasa.
Điểm giống nhau có vẻ là ở độ dài phần đuôi của cánh. Nhưng vẫn có gì đó khang khác. Quả nhiên, so với mẫu vật thì cơ thể và phần cánh dưới không to bằng. Dù đem so sánh với bất kỳ giống nào đi nữa thì vẫn thấy phần cánh của vật thể vẫn chỉ là một đường thẳng thiếu đi độ mềm mại. Nó không mang hình dạng của một con bướm, Kuroha chỉ có thể nghĩ như vậy.
Cô sực nhớ lại lời nói của chị. Nhìn nó không giống bướm.
Nếu đó không phải là bướm...
Kuroha khởi động trình duyệt web trên máy phát nhạc. Chuyện khó mà tin được, nhưng... Kết quả tìm kiếm mới hiển thị đã khiến Kuroha nhăn mặt.
Không phải là bướm. Đôi cánh xám, những đường hoa văn màu đen trên cánh, ăng ten có hình dáng giống chiếc lược, trên cơ thể có một vài đốm đỏ bất thường...
Kuroha đã hiểu ra lý do của cảm giác kỳ lạ ấy. Tại sao mình không nhận ra sớm hơn chứ? Cô nghĩ. Phần thân dày hơn, ăng ten có hình chiếc lược, phần nhô lên thay cho những chi tiết trên chiếc ăng ten không thể tạo hình được.
Mẫu vật bằng nhựa chính là một sinh vật ngụy trang bướm. Con ngài giả danh bướm đuôi nhạn.
Tuy có giống con bướm đi nữa thì hình dạng vốn có của nó vẫn thiếu mất vẻ thanh lịch.
... Đây là đài tưởng niệm?
Kuroha cảm thấy quái lạ. Những người nghĩ rằng phải bảo quản thi thể thật sạch đẹp bằng cách đông lạnh sau khi chết tại sao lại muốn trở thành một phần của con ngài xám ngoét chứ?
Muốn trở thành đài tưởng niệm.
Một đài tưởng niệm tuyệt đẹp.
Takada Miki đã để lại di ngôn như thế.
Cô muốn trở thành một phần của cái vật thể dị dạng méo mó này ư?
Kuroha dồn mọi sự chú ý vào hình ảnh con ngài giả dạng bướm đuôi nhạn với nhiều màu sắc tạo cảm giác nó đầy chất độc trên màn hình. Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô vẫn chưa thể chấp nhận vật thể này là một đài tưởng niệm. Không...
Có khi nào cô gái tự sát với suy nghĩ mình sẽ trở thành bướm đuôi nhạn?
Có khi nào nhóm người tự sát đã bị đối tượng ấy dụ dỗ tham dự vào kế hoạch tự sát tập thể?
Lúc này, trong đầu Kuroha chỉ xuất hiện một từ nằm trong phạm vi kiến thức nghề nghiệp của cô: Ác ý.
Đài tưởng niệm chỉ là thứ vỏ bọc che đậy ý đồ xấu xa, đáng ghê tởm ở bên trong.
Kuroha thôi không nhìn vào hai màn hình nữa, chắc tại vì cô không muốn nghĩ tới những điều đó nữa.
Chiếc đồng hồ của quán lọt vào mắt, cô quyết định sẽ quay về đồn.
Vừa đút chiếc máy phát nhạc cùng với cái bánh chưa kịp ăn vào túi, cô vừa suy nghĩ xem phải nói với ai và nói như thế nào về sự việc mình vừa phát hiện. Cô không có đủ tự tin để giải thích mọi thứ thật trôi chày.
♣ ♣ ♣Khi bước lên từng bậc cầu thang, Kuroha có thể nhìn thấy những tia nắng đang xuyên qua những đám mây trên bầu trời.
Ở bến xe buýt có thể bắt xe về đồn cảnh sát cảng không có lấy một bóng người, cũng không có chiếc xe buýt nào đang đi đến. Kuroha vừa xem lại giờ vừa nghĩ xem phải quay về đồn bằng cách nào thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe phanh gấp, rít trên mặt đường.
Nó ở ngay bên cạnh cô khiến cô giật mình, cứng đờ người. Cô dần dần nhớ ra màu sắc của chiếc asphalt.
Trên làn đường dành riêng cho xe buýt, một vật thể màu đen bất ngờ xuất hiện. Đó là một chiếc coupe màu đen...
Cô lùi lại trong vô thức. Đó chính là chiếc xe đã bám theo cô vào buổi tôi trời mưa phùn ấy.
Cửa kính xe màu đen ở vị trí phụ lái từ từ hạ xuống, có thể thoáng nhìn thấy người lái xe, chính là Takahashi.
Ánh mắt tối tăm của hắn ta dường như muốn đâm xuyên qua Kuroha.
"Cô về đồn cảnh sát đúng không? Tôi có thể đưa cô đi." Takahashi nói.
"Anh đang đùa à...?" Kuroha đáp lại.
"Không." Takahashi mỉm cười.
"Tại sao cô nghĩ tôi đùa?"
"Ngồi cạnh ghế của một người mình không rõ danh tính không phải là chuyện đùa ư?"
"Tùy cô nghĩ thôi."
"Tôi không lên đâu."
"Cảnh sát các cô đều là một lũ cứng đầu nhỉ?" Trong giọng nói của Takahashi có chút tự mãn khiến Kuroha bất an.
"Ngay cả gã Kaga cũng cứng đầu hơn tôi tưởng. Tôi đúng là ngu ngổc khi nghĩ gã sẽ dễ dàng thú nhận tất cả. Có vẻ phòng điều tra số một thuộc cảnh sát tỉnh đào tạo nhân viên khá tốt đấy. Chúng ta nên bắt đầu lại... Cô muốn nói chuyện rõ ràng hơn chứ?" Miệng hắn ta méo xẹo. "Có vẻ như cô biết nhiều hơn Kaga. Tôi muốn trao đổi thông tin với cô. Tôi sẽ không gây hại gì đâu. Lên xe đi!"
Kuroha quan sát xung quanh. Cô cảm nhận rõ nỗi sợ hãi. Những người vừa xuất hiện ở bến xe buýt cũng đã để ý đến một chiếc xe kỳ lạ, ai nấy đều len lén nhìn.
Cô không biết mình sắp rơi vào cái bẫy gì nên cảnh giác cao độ.
Takahashi bình thản nói: "Hai tên kia không có ở đây. Hai gã đó không phải đàn em của tôi. Chắc cô cũng đã điều tra qua hai tên ấy rồi?"
"Kaneko và Sue, vì tiền mà không từ bất kỳ thủ đoạn gì."
Takahashi gật đầu. "Đừng gộp tôi với hai gã đó. Tôi không phải kẻ thù của cô, một chút cũng không."
"Nói miệng thì nói gì chẳng được." Gió thổi làm những giọt mồ hôi trên cô Kuroha trở nên lạnh lẽo.
"Tôi muốn cô tin tôi, bằng chứng cũng đã rõ ràng rồi, tôi đã cứu mạng cô một lần, đúng không?"
Hắn nói vậy khiến cô hơi bất ngờ nhưng cô vẫn nhó rõ chuyện đó, tuy nhiên, cô vờ như không biết. "Khi nào? Đừng nói với tôi như kiểu anh luôn sẵn sàng bảo vệ tôi vậy."
"Nếu cô đang nhắc đến chuyện vào cái đêm trời mưa phùn ấy thì cứ yên tâm nhé." Takahashi thư thả nháy mắt. "Tối hôm ấy tôi bám theo cô là để điều tra thân thế của Kaga. Lúc đó tôi chỉ có hứng thú với mỗi Kaga thôi... Còn thời điểm tôi trở thành ân nhân cứu mạng cô đương nhiên là lúc ở con đường ngầm rồi. Lúc đó tôi có nói rằng cô mang súng ngắn theo người, tôi cũng đã nói cho Kaneko và Sue hay cô là một tay thiện xạ nên cô mới giữ được mạng đây. Bọn chúng có thói quen hành động theo bản năng chứ không dễ dàng từ bỏ, nếu tôi không nối vậy thì chắc chắn cô đã bị bắt cóc rồi."
"Đó chỉ là lời anh nói." Kuroha nheo mắt. "Nếu tất cả đều là sự thật thì cho dù anh không mỏ miệng, tôi vẫn có thể tự giải quyết một mình. Anh không nghĩ vậy sao?"
"Không." Takahashi phủ nhận, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm túc. "Bởi vì lúc đó cô không mang theo súng. Tham gia vào đội hợp tác điều tra thì cô không cần dùng đến súng, bây giờ súng của cô đang ở văn phòng chi nhánh đội điều tra cơ động. Tôi nói không sai chứ?"
Kuroha sực nhớ lại cảm giác lúc ở con đường hầm ấy. Cô đã căng thẳng tột độ. Nhưng, nếu vậy thì...
"Nếu vậy thì tại sao lúc đó anh lại giúp tôi…?”
"Tôi luôn mong muốn mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ, và rất ghét những cách làm việc không hiệu quả... Tôi thu nhận Kaneko và Sue là để dùng chúng trong những trường hợp tôi không phải suy tính bất kỳ điều gì, nhưng cũng không có ý định sử dụng chúng nhiều quá mức cần thiết. Kaga thì có vẻ cần một chút đe dọa mới chịu nhún nhường. Sự xuất hiện của cô đã làm thay đổi kế hoạch. Nhưng dù sao đi nữa thì tôi cũng đã lên kế hoạch để chặn đường đối tượng."
Cánh cửa ở ghế phụ đã được mở khóa, phát ra tiếng lạch cạch.
"Có vẻ như cô không tin tưởng tôi chút nào. Cô cứ việc liên lạc với đồn cảnh sát đi, nếu thích thì cứ việc báo cáo cả biển số xe lẫn danh tính của tôi. Biển số xe tất nhiên là giả, thêm nữa còn bị quá hạn, à không... thậm chí tôi cũng không rõ lắm về vấn đề thời hạn ấy. Chừng đó đã đủ khiến cô không phải tiếp tục đứng như vậy nữa rồi chứ?"
Kuroha mỉm cười. "... Ngay cả vậy tôi vẫn từ chối lên xe."
"Cô sẽ nghĩ rằng mình không có lựa chọn nào khác ngoài lên xe. Chắc hẳn cô sẽ hứng thú khi có thể biết thêm thông tin chứ? Tôi biết về những thành viên còn sống thuộc nhóm tự sát tập thể. Sao nào, còn muốn đi cùng tôi nữa không?"
Kuroha nhận ra mình vừa nín thở vừa suy nghĩ. Cô thở dài. "Tôi sẽ để điện thoại ở chế độ sẵn sàng liên lạc với đồn cảnh sát cảng, chỉ cần anh có bất kỳ hành động khả nghi nào là tôi sẽ thông báo ngay lập tức."
"Ý hay đấy. Hành động khả nghi à... Cẩn thận đấy!"
Kuroha chạm tay vào cửa của chiếc xe bóng loáng ấy.
♣ ♣ ♣Kuroha không nói chi tiết mọi chuyện khi gọi điện cho Hara, chỉ báo rằng cô đang lên xe của một người lạ mặt sẵn lòng cung cấp thông tin về vụ án, và nhờ Hara hãy luôn túc trực bên điện thoại. Thực tế thì cô cũng không nắm được thêm thông tin gì nữa, không biết chút gì về người đàn ông tên Takahashi này.
Hara có vẻ rất kinh ngạc nhưng cô vẫn đồng ý với lời đề nghị của Kuroha, ngoài ra không hỏi han gì thêm.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, trong xe phát ra tiếng gầm trầm thấp, cả tiếng "cạch" khi cửa tự động khóa. Những âm thanh đáng sợ đó vang vọng đến tận sâu trong tâm trí của Kuroha.
"Làm ơn đừng đi nhanh quá." Kuroha nói. Cô sẽ không thể thoát thân được nếu xe chạy với tốc độ quá cao.
"Cô sẽ không mở cửa ghế phụ được đâu, chỉ tôi mới mở được thôi." Takahashi như thể nhìn thâu được suy nghĩ của Kuroha, liền chỉ tay vào cánh cửa ở vị trí lái xe. "Tôi nghĩ cô nên thay đổi kế hoạch đi. Nhưng tôi thật sự không có ý định lái xe quá nhanh, trước khi đến đồn cảnh sát, tôi muốn cuộc trao đổi được diễn ra trọn vẹn."
Mùi da thuộc trong xe rất nồng, là mùi xe mới, cộng với bầu không khí bất an khiến trong lòng Kuroha càng khó chịu.
"Chúng ta nên bắt đầu luôn chứ? Thời gian không có nhiều đâu." Takahashi nói, giọng điệu không hề có vẻ hăng hái: "Không cần nói những chuyện dư thừa. Dù cô hỏi gì đi nữa thì cũng không tìm thấy cầu trả lời đâu. Cô hiểu ý tôi chứ?"
"Lý do anh muốn biết thông tin về cảnh sát là gì?"
"Dù chỉ là nói bóng nói gió thì tôi cũng không thể tiết lộ với cô được. Đây là vấn đề không nên đụng chạm tới."
"Tôi muốn biết anh có vị trí như thế nào trong thế giới ngầm."
Takahashi mỉm cười. "Cô nghĩ tôi sẽ cho cô biết điều đó ư?"
"Không." Kuroha cố gắng không để điện thoại quá xa miệng mình, cánh tay cô đặt cố định trên cửa xe.
"Tốt nhất tôi nên giải thích cho cô. Nào, bắt đầu thôi... Chuyện không liên quan đến hoạt động kiểm soát của đồn cảnh sát cảng, nó xảy ra trong thành phố. Cô đã từng nghe về ba vụ ám sát rồi phải không? Tất cả nạn nhân đều chết vì vết cắt ở động mạch cảnh."
Kuroha thấy lúng túng vì chưa tìm thấy mối liên quan giữa những vụ án đó với nhóm tự sát tập thể. Vì đang phân vân không biết nên chấp nhận đến đâu nên cô gật đầu. Takahashi điều chỉnh gương chiếu hậu để xác nhận sự đồng ý của cô. Ánh mắt hai người gặp nhau trong gương.
"Có vẻ như cô có tham gia điều tra." Takahashi nói. "Cô có nhìn thấy thi thể không?"
"... Nạn nhân thứ nhất thì có. Tôi chỉ tham gia điều tra trong nửa ngày."
"Ba người đều chết vì mất nhiều máu. Tôi nói không sai chứ?"
"Có lẽ là vậy..."
"Cô làm ơn dừng cái kiểu nói chuyện mơ hồ ấy đi!"
"Bởi vì tôi không trực tiếp tham gia phá án nên không được biết tất cả thông tin chi tiết. Tôi cũng không nắm được bất cứ thông tin gì về ba nạn nhân ấy." Cô hơi gồng mình. "Hai nạn nhân đầu có lẽ đúng là chết vì mất máu, có thể rút ra kết luận ấy nhờ vết máu ở hiện trường."
"Cũng có thông tin nói rằng cổ gần như bị cắt lìa... Đó có phải là sự thật không?"
"... Không. Tuy vết thương khá sâu nhưng không trầm trọng như thông tin được thổi phồng lên ấy. Đó là về nạn nhân thứ nhất. Trường hợp thứ hai thì tôi mới chỉ nhìn thấy hiện trường căn phòng xảy ra án mạng."
"Vị trí vết thương như thế nào?"
"Người thứ nhất là ở bên trái."
Những vụ ám sát đó và chuyện Takahashi muốn nói rốt cuộc có liên quan đến nhau không? Cô thử nhìn trộm qua kính chiếu hậu nhưng vẫn không đọc được gì từ biểu hiện của Takahashi.
"Có phát hiện thấy điện thoại di động không?"
"Điện thoại? Của nạn nhân ư?"
"Tất nhiên."
Kuroha hồi tưởng lại căn phòng gỗ nhuốm đầy máu ấy. Chiếc bàn gap nhỏ, ấm điện màu bạc, túi xách đã bị hỏng, xà phòng, áo quần thay và máy phát nhạc. “... Không có. Người thứ nhất không có."
Có phải ngay từ đầu nạn nhân đã không có? Hay đã bị thủ phạm lấy mất? Với một người đã bị gạt ra khỏi công tác điều tra như Kuroha thì không nắm được thông tin gì. Cô cũng không hiểu tại sao Takahashi lại quan tâm đến chi tiết đó.
Kuroha trở nên cảnh giác với suy nghĩ mình đang bị khai thác sâu hơn nhưng Takahashi lại không nói gì. Anh ta cho dừng xe trước vạch đi bộ không có đèn giao thông. Kuroha dõi mắt theo hai đứa trẻ đang băng qua đường.
"Anh đã hỏi xong...?" Khi chiếc xe tiếp tục lăn bánh, Kuroha liền hỏi.
"Không, vẫn còn. Lúc này cảnh sát vẫn chưa điều tra ra mục đích của thủ phạm đúng không?"
"Này!" Kuroha tức giận. "Anh có biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không..
"Cô cứ việc nói chuyện ngoài lề đi, chỉ tốn thời gian vô ích."
Kuroha phớt lờ câu nói của Takahashi. "Sau khi nghe anh đặt câu hỏi, tôi đã nghĩ rằng lẽ nào anh có liên quan đến ba vụ án giết người ấy. Bây giờ thì tôi đang nghĩ có khả năng cao anh chính là tên sát nhân và đang thu thập thông tin để chạy trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Cũng không loại trừ khả năng danh tính của anh được lưu lại trong điện thoại của các nạn nhân."
Kuroha ghì chặt lấy chiếc điện thoại. Cuộc gọi vẫn đang được kết nối. Cô có thể nghe được tạp âm từ đầu máy bên kia, cả dấu hiệu đang nín thở của Hara.
Takahashi vẫn không có phản ứng gì trước những nghi ngờ của Kuroha. Anh ta đã nói "chỉ tốn thời gian vô ích".
"Cô không nắm được những thông tin chi tiết của cuộc điều tra. Những gì tôi nghe được chỉ là cảm giác về vụ án từ góc nhìn của cô thôi. Chẳng có gì lạ khi một công dân như tôi đi hỏi một thanh tra cảnh sát về phỏng đoán của họ đúng không?"
Cô bỗng cảm thấy nên nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này thì hơn. Cô không tài nào đọc được suy nghĩ của Takahashi, hắn ta là một gã đàn ông nguy hiểm.
"Không có cảm giác gì ở đây cả. Tôi không biết gì cả." Kuroha nói, một nửa là nói dối. Đối với những vụ án có liên quan đến mình, cô thường hỏi han tình hình điều tra từ những người quen biết. Tuy còn nhiều uẩn khúc nhưng cô biết vụ án không có bất kỳ tiến triển nào.
Ít nhất là cho đến hôm qua, cô không hề thấy thông tin mới được cập nhật, đến một dấu vân tay của thủ phạm cũng không tìm thấy.
"Bây giờ có lẽ lệnh bắt giữ tội phạm đang được đề xuất với tòa án cũng nên." Nhìn thoáng qua có thể thấy Takahashi đang mỉm cười, Kuroha liền hối hận, có lẽ cô đã lỡ lời rồi.
"Không có cảm giác gì à?" Takahashi hỏi.
"Có vẻ là vậy." Kuroha hồi hộp. "Chuyện không phải vậy. Chính anh đã nói sẽ trao đổi thông tin cơ mà."
"Có một vài thông tin mà sở cảnh sát không gửi đến cho nhóm của cô." Đột nhiên, Takahashi nói. "Có người không có thi thể nhưng vẫn có di ngôn, tên anh ta là Yamai Hiro. Cô cứ thử tìm kiếm đi."
"... Không thể nào." Kuroha tỏ ra ngờ vực. "Nếu sở cảnh sát nắm thông tin ấy thì chắc chắn đã phát động lệnh tìm kiếm từ lâu rồi."
"Yamai Hiro đang sống ở thành phố này." Takahashi nói. "Sở cảnh sát không có thêm hành động gì. Tuy nhiên, họ cũng không buồn công bố thông tin có thể đóng góp vào thành tích của cảnh sát tỉnh. Tình hình khá căng đấy. Cô vẫn đang theo kịp chứ?"
"... Nếu họ phủ nhận sự tồn tại của di ngôn như thế mọi chuyện sẽ nhanh chóng đi vào hồi kết."
"Ngoài ra còn thêm một thông tin cuối cùng nữa." Takahashi hếch mũi. "Yamai Hiro là bạn của Takada Miki. Cô nên thử điều tra mối quan hệ ấy."
Takada Miki... Thành viên nhóm tự sát được xác định danh tính đầu tiên.
“Sao thế?"
Kuroha nhận ra vẻ mặt mình đang trở nên u ám sau khi nghe Takahashi nói. "Không có gì." Cô đáp. Đội điều tra đã phát hiện ra máy tính cá nhân của Takada Miki, nhưng đội đã thất bại trong việc khôi phục thư từ của đối tượng, cũng không tìm thấy bất kỳ đầu mối nào khác.
Quan trọng nhất là liệu thông tin đó có thật không? Cô lén nhìn Takahashi qua gương chiếu hậu. Không có lý do gì để anh ta nói sự thật, nhưng cũng không có lý do gì để nói dối.
Kuroha sửa lại tư thế cầm điện thoại, cố tránh nó xa Takahashi nhất có thể. Sau đó cô vừa theo dõi kính chiếu hậu vừa nói với Hara rằng hãy chuyển máy cho Sato.
Cô liền thuật lại những gì mình mới được nghe.
"Cậu nghĩ sao?" Kuroha hỏi nhỏ.
"Có khả năng là thông tin giả, nhưng cũng không giống lời nói dối lắm... Chỉ cần có chứng cứ rõ ràng thì ngay cả trụ sở cũng không thể phớt lờ được. Tôi sẽ thử kiểm tra lại cần hộ của Takada Miki lần nữa." Sato nói.
"Trông cậy vào cậu."
"Em Hara đây, đã chuyên máy rồi ạ." Một giọng nói vang lên trong điện thoại.
"Nhờ mọi người lo liệu chuyện đó." Kuroha nhờ vả bằng một thái độ điềm đạm hết sức có thể.
"Có vẻ như cô được nhân viên tin tưởng quá nhỉ?" Takahashi nói.
"Còn tùy vào thành quả thế nào." Kuroha đáp, nhưng cô cũng ý thức được sự tin tưởng mọi người dành cho mình.
Cô nghĩ, bây giờ thì thế nào cũng được, chỉ cần có thể xuống xe bình an vô sự là may mắn lắm rồi. Cô không có ý định đặt toàn bộ niềm tin vào người đàn ông đang lái xe.
Sự im lặng giống như đang chằm chích vào da thịt vẫn tiếp diễn, cuối cùng, khung cảnh quen thuộc đã xuất hiện trước mắt cô. Chiếc xe đang tiến đến gần đồn cảnh sát cảng.
"Ngay trước khi gặp nhau ở con đường ngầm ấy..." Takahashi lên tiếng. "Murakami Haruka đã tự sát phải không?"
"... Anh có vẻ biết nhiều quá nhỉ?"
"Dữ liệu trong điện thoại cũng bị xóa sạch. Thật đáng tiếc!"
Kuroha bất giác bật cười, có lẽ cô đang tự cười nhạo chính mình.
"... Đúng vậy." Cô chỉ biết thú nhận. "Điều duy nhất tôi biết là cô gái ấy có tham gia "Bảng thông báo tự sát màu xanh"." Kuroha đột nhiên bị va mạnh vào lưng ghế do quán tính.
Chiếc xe tăng tốc đột ngột.
"Hara!" Kuroha hét lên với chiếc điện thoại. Chiếc xe đang chạy với tốc độ quá sức tưởng tượng.
Không buồn để ý đèn giao thông đang chuyển sang màu đỏ, chiếc xe lấn cả làn đường ngược chiều và buộc xe ở phía trước phải nhường đường, lúc rẽ ở ngã tư, lốp xe chà sát với mặt đường tạo nên âm thanh rất lớn. Kuroha bị ngã về phía cánh cửa, khuỷu tay đau điếng.
Dường như Kuroha không còn ngồi trên xe nữa, tâm trí cô bây giờ chất đầy nỗi sợ hãi và hối hận, ngoài ra thì không còn gì khác nữa.
Cơn đau ở khuỷu tay nhanh chóng tan đi, thay vào đó là cảm giác khó thở. Cô đang rơi vào một vòng xoáy hỗn loạn, hoàn toàn mất khả năng phán đoán tình hình.
Chiếc xe liên tục thay đổi phương hướng khiến cô chao đảo. Cô thật sự đã ngửi thấy mùi của cái chết. Một vài kỹ năng mà cô sở hữu bỗng chốc đều trở nên chậm chạp. Cô không còn ý thức được chuyện gì đang diễn ra nữa.
Nhưng đó không phải là thứ duy nhất trở nên chậm chạp. Không biết từ lúc nào, chiếc xe cũng đã dừng lại. Nhận thức của Kuroha không đống nhất với sự thay đổi quán tính khi xe giảm tốc độ.
"Xuống xe." Giọng một người đàn ông nói ngắn gọn. "Tới nơi rồi."
Kuroha kinh ngạc. Đằng sau khuôn mặt nhìn nghiêng của Takahashi, cô có thể nhìn thấy đồn cảnh sát cảng, thậm chí cô còn không tin vào sự hiện hữu của tòa nhà trước mắt. Chiếc xe chẳng qua chỉ chạy một vòng xung quanh đồn cảnh sát.
"Thông tin hữu ích đây. Và... cô thật đáng thất vọng." Takahashi giận dữ nói. "Cô thật ra còn non lắm. Tôi đã suýt nghĩ rằng cô là người duy nhất có trực giác nhạy bén."
Kuroha đang cố gắng lấy lại nhịp thở.
"Hãy nhìn mọi việc thấu đáo hơn, tất cả mọi thứ... Cô hiểu không?" Takahashi ngẩng cao đầu nói. "Tôi không phải là kẻ thù."
Kuroha nghĩ trên đời này có tồn tại một con người với ánh mắt đáng sợ như thế ư?
"Bắt đầu từ bây giờ về sau này, tình hình đã thay đổi. Đừng cản trở công việc của tôi, nếu không tôi sẽ không ngần ngại giết chết cô, bằng chính tay mình. Nhớ lấy!"
Khóa ở cửa xe bên vị trí ghế phụ bật mở. Kuroha bàng hoàng, mở cửa lao ra ngoài để chạy trốn khỏi gã đàn ông.
Chiếc xe màu đen lập tức mất hút trong tầm mắt cùa Kuroha. Cô đứng chết lặng bên đường, đó là tất cả những gì cô có thể làm.
Đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô vội lao đến còn rãnh bên đường, ngồi sụp xuống. Sau khi nôn ra toàn dịch lỏng, cô mới sực nhớ ra từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì. Nỗi sợ vẫn còn đọng lại trong khắp cơ thể, cô chỉ biết tự trách mình. Rồi đột nhiên cô nghe thấy tiếng ai đó nói, giọng nói phát ra từ tay cô. Cuối cùng cô cũng có thể nhấc chiếc điện thoại bị bỏ quên và đưa nó lên tai nghe.
"Trả lời em đi!" Hara đang liên tục nói bằng giọng đầy lo lắng.
Kuroha quên mất cả cách phát âm, lúc này cô thực sự không biết mình phải lên tiếng như thế nào.
"Không có gì đâu." Sau khi dùng khăn tay để lau miệng, cô mới nói với Hara qua điện thoại. "Tôi tới nơi rồi.”
Đột nhiên, cô nhìn thấy có vài người đang vội vã bước xuống khỏi chiếc Hatchback. Cô nhận ra đó là người của cánh báo chí. Cô lập tức đứng dậy, không thể để bọn họ bắt gặp trong tình trạng này được.
Cô vội vã bước vào đồn cảnh sát cảng, ngồi sụp xuống băng ghế dài ở ngay lối ra vào. Âm thanh sột soạt lọt vào tai, cô nhìn xuống mới nhận ra túi giấy mình kẹp chặt dưới nách từ lúc ra khỏi chiếc xe màu đen đến giờ đã trở nên nhăn nhúm.
Có tiếng ai đó đang bước xuống cầu thang, cô ngoảnh mặt lại thì thấy Hara đang vội vã chạy về phía mình. "Chị có sao không?" Hara lo lắng hỏi.
Kuroha cố gắng tỏ ra bình thường. "Chị chỉ bị say xe thôi." Cô nói.
Dường như Hara không bị thuyết phục với câu trả lời đó. "Người đó là ai thế ạ...?"
"Chị cũng không rõ, thật đấy." Kuroha tự cười nhạo mình.
"Chị giống hệt kẻ ngốc... ừm..." Hara định nói gì đó lại thôi.
"Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?" Kuroha sốt ruột hỏi. Sau khi gặp Hara, tâm trạng cô đã ổn định hơn nhiều.
"Trụ sở yêu cầu chị cũng phải có mặt, nhưng đến muộn một chút cũng không sao…”
"Đợi đã!" Kuroha nhận ra dường như có chuyện gì đó xảy ra trong nội bộ đội hợp tác điều tra. Cô dùng dây thun đeo ở cô tay buộc lại mớ tóc lòa xòa ở hai bên má.
"Nhờ em thuật lại tình hình từ đầu!" Cô nói.
Hara cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng cách hít một hơi thật sâu. "Hộp thư của Takada Miki đã được khôi phục thành công."
Kuroha tròn mắt ngạc nhiên. "Sato đã..."
"Vâng." Kuroha không thắc mắc tại sao chuyện tưởng chừng như bất khả thi mà bây giờ lại thành công. "Vậy là có thể khôi phục được toàn bộ thư trong tài khoản đó?"
"Chúng đã bị xóa, không có cách nào để khôi phục thư điện tử. Thứ được tìm thấy chính là tệp tin nằm ngoài định dạng thư điện tử,"
"Tệp tin nằm ngoài định dạng thư điện tử ư?"
Kuroha không hiểu như vậy có nghĩa là thế nào?
"Vâng." vẫn như mọi khi, hai má Hara ửng hồng, cô cố gắng giải thích. "Ngoài tệp tin hình ảnh ra thì số lượng tệp tin được khôi phục khoảng một ngàn cái... Trong số đó đã phát hiện thấy ký tự thuộc phần mở rộng của một loại tệp đặc biệt."
"Phần mở rộng đó thuộc loại nào?"
"Chính là trình soạn thảo văn bản. Có lẽ trước khi hoàn thành bức thư, Takada Miki đã sử dụng một công cụ soạn thảo văn bản đơn giản để chỉnh sửa nội dung câu chữ. Chúng thuộc dạng thư nháp."
Ra vậy, Kuroha gật gù. Khi viết một đoạn văn dài, mình cũng sẽ chọn cách tương tự. Nghĩa là thứ được tìm thấy không phải là những bức thư mà chính là bản nháp của chúng.
“Toàn bộ nội dung đã được kiểm tra và cái tên Yamai Hiro có xuất hiện trong số những bức thư nháp."
Kuroha chỉnh lại tư thế. Tâm trí của cô như vừa lãnh một cú đánh làm cho thức tỉnh. "Địa chỉ hộp thư của Yamai Hiro là gì?"
"Không có ạ. Nhưng đã thông qua giám đốc để đề xuất yêu cầu tiết lộ thông tin từ phía trụ sở. Rằng có một mẩu thông tin đã không được gửi đi thành công. Di ngôn, tệp tin đính kèm và địa chỉ hộp thư của Yamai Hiro đã được gửi đến cùng với vài dòng ngắn để xin lỗi vì sai lầm mắc phải."
Kuroha nghĩ, có vẻ mọi trao đổi đang diễn ra trơn tru. Giám đốc đã chú ý để không tỏ thái độ chỉ trích phía sở cảnh sát, đối phương cũng không có dấu hiệu muốn che giấu thông tin. Hai bên vẫn không đế lộ kế hoạch cho nhau nhưng thông tin vẫn được trao đổi. Cả hai bên đều không hiểu rõ ý định thật sự của nhau.
"Được rồi." Kuroha thấy hơi chóng mặt vì tiến độ của vụ án. "Vậy tình trạng sống chết của Yamai Hiro đã được xác nhận chưa?"
"Đã xong rồi ạ. Một cuộc thẩm vấn đã được thực hiện dựa vào thông tin nhà cung cấp nắm giữ qua địa chỉ hộp thư đăng ký." Hara cũng vươn vai duỗi người.
"Yamai Hiro vẫn còn sống, mười chín tuổi, ở nhà cùng bố mẹ."
Kuroha bất giác kìm nén trái tim đang nhói lên trong lồng ngực. Cơ hội cuối cùng để làm sáng tỏ toàn bộ vụ án chính là lúc này đây.
"Đã có ai di chuyên đến hiện trường chưa?"
"Một vài người thuộc nhóm điều tra số một. Chỉ có một vài nhân viên đến nhà đôi tượng để không gây chú ý."
"... Vậy còn chỉ thị dành cho đội hợp tác điều tra thì sao? Chị được điều động đến đâu?"
"Hiện trường." Hara hít một hơi rồi nói. "Nếu chị Kuroha tham gia, mà chắc chắn là vậy, nên em cũng sẽ tham gia, em đã trả lời với giám đốc như thế. Nhưng nếu chị muốn nghỉ ngơi một lát thì..
"Đi thôi." Kuroha đứng dậy, đặt túi giấy lên băng ghế dài, giờ không phải lúc quan tâm đến đông áo quần này.
"Còn chiếc xe nào trống không nhỉ...?"
"Em sẽ dẫn đường." Hara nói.
Kuroha hơi bất ngờ khi nghe thấy cách nói chuyện cứng rắn của cô bé, phong thái có vẻ rất giống một viên cảnh sát thực thụ.
Kuroha theo Hara đang đi như chạy đến bãi đỗ xe. Lại một lần nữa, cô đang bước đi dưới bầu trời xám xịt.
♣ ♣ ♣Nhà của Yamai Hiro nằm trong một tòa chung cư cao cấp.
Những tòa nhà cao mười tầng đứng gần nhau đã che chắn khoảng không phía trên, màu sắc giống hệt như màu của bầu trời lúc nhiều mây. Vì được ít ánh sáng chiếu rọi nên những bãi cỏ xung quanh khoác lên một vẻ u ám lạ thường. Kuroha đang bước đi trên con đường bê tông có những lớp cỏ được chia thành từng ô.
Tuy những tòa nhà giống nhau tọa lạc liền kề nhưng cô biết rõ nơi mình đang đến, vì ở lối ra vào của tòa nhà đó có hai viên cảnh sát mặc đồng phục đang đứng. Khi Kuroha tăng tốc thì tiếng bước chân của Hara ở phía sau cũng nhanh chóng bắt nhịp.
Có một thanh tra tầm tuổi trung niên mà cô biết.
"Hai người đến tiếp viện?" Ông Sugi bắt chuyện. "Kuroha, cháu cũng tham gia vào vụ án lần này à?" Ông vừa nói vừa hướng mắt về phía tầng trên của tòa nhà.
"Vâng."
"... Bây giờ có lẽ sẽ không để tuột mất cơ hội nữa nhỉ?" Ông nói, trên khuôn mặt nghiêm nghị nở nụ cười mỉm.
"Bác sẽ chỉ đường."
"Không cần đâu ạ, chúng cháu đã có thông tin về số phòng rồi. Nó ở tầng cao nhất."
"Bác đã được lệnh phải hướng dẫn khi đội hợp tác tới nơi, đây cũng là công việc, làm ơn đừng tước đi công việc của bác."
Cách nói của ông Sugi có chút kỳ lạ khiến Kuroha bất giác mỉm cười.
"Tôi đến ngay đây!" Ông đáp lại tiếng gọi của người cảnh sát trẻ tuổi.
Kuroha và Hara tiến vào bên trong tòa nhà, bước theo ông Sugi đến địa điểm đã xác định trước.
Cả lối đi và diện tích bên trong đều khá hẹp và tối tăm. Bóng đèn gắn trên trần nhà liên tục nhấp nháy.
Khi bước vào chiếc thang máy nhỏ hẹp, vai của Hara chạm vào lưng Kuroha.
Kuroha nhìn con số hiển thị số tầng đang tăng dần.
Một hành lang thẳng tắp và những tấm lưới sắt cản trở tầm nhìn xuất hiện trước mắt mọi người. Toàn bộ lan can được phủ lên màu nâu sậm do gỉ sét khiến không gian trở nên ngột ngạt.
Ông Sugi dừng lại ở địa điểm đã xác định trước, làm cử chỉ mời vào rồi nhường đường cho Kuroha.
Kuroha dỏng tai lên nghe ngóng, cố gắng nhận định tình hình bên trong căn nhà, hình như có vài người đang hoạt động. Cô mới chạm vào tay nắm cửa thì đã nghe thầy giọng nói rất to của một người đàn ông, hình như ông ta nói: "Chờ đã, tôi hiểu rồi."
Kuroha bặm chặt môi. "Không hay rồi."
Cô mở cửa một cách nhanh chóng nhưng cố để không tạo ra tiếng động lớn, rồi tiến vào bên trong như một kẻ xâm nh?