Chương 7
Những hạt mưa rơi lộp bộp trên tấm kính trước xe, nhưng âm thanh đó không thể chạm đến tâm trí của Kuroha lúc này.
Không thể tin tưởng vào khả năng chị và bé Ai đang ngủ say nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại nữa, cô liền nhấn mạnh chân ga. Một suy nghĩ rằng có gì đó không ổn cứ đeo bám mãi trong đầu cô.
Ai đó đã biết chỗ ở của cô. Người thân của cô thì ngoài chị và bé Ai ra không còn ai khác. Sau khi hỏi han thêm, cô được biết người em trai giả mạo ấy không hề xưng tên.
Thật kỳ lạ, hắn ta biết giờ cô đi thăm bệnh nhân, và đã lợi dụng khoảng thời gian ấy để đóng giả làm em trai cô, đây thực sự là một hành vi có chủ ý và được tiến hành hết sức khéo léo.
Kuroha cảm thấy sợ hãi. Cô không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, không thể xem đây là một trò đùa của một ai đó được, chắc chắn hắn ta đang có một kê hoạch nào đó.
Takahashi! Trong đầu Kuroha bỗng xuất hiện cái tên ấy. Ngoài hắn ra thì cô không gây thù chuốc oán với ai khác. "Tôi sẽ giết cô." Hắn đã từng tuyên bố như thế.
Nhưng cô lại nghĩ rằng nếu đúng là Takahashi thì chắc chắn hắn ta sẽ trực tiếp hành động trước mặt cô. Hắn sẽ không bao giờ chịu đi đường vòng. Lần này có hơi khác so với kiểu hành động táo bạo và ngang ngược của Takahashi.
... Chỉ còn lại một người.
Một người có thể vẫn đang nung nấu mối thù với cô, gã đàn ông công khai hỗ trợ cho hành vi tự sát.
Tất nhiên chuyện đó không thể xảy ra, hiện giờ hắn đang bị cấm túc và đang có mặt ở trụ sở cảnh sát tỉnh.
Điện thoại của Kuroha bỗng đổ chuông. Tiếng chuông vang vọng đến tận nơi sâu trong tâm can của cô. Cô không hề giảm tốc độ, cầm lấy điện thoại và liếc qua màn hình, là số máy lạ. Sau khi hít sâu một hơi, cô nhấn nút nghe, trong đầu vẫn không ngừng một suy nghĩ rằng mình đang lo sợ điều gì?
Là giọng nói của nhân viên đội điều tra số một, anh ta chính là viên cảnh sát đảm nhận vai trò truy bắt Kodo.
Kuroha thả lỏng mình trong vài giây rồi lại quay trờ về trạng thái căng thẳng. Cô nhớ rằng mình đã cho anh ta số điện thoại và nhờ thông báo nếu tình hình có tiến triển.
"Tuy đây chưa phải là kết luận cuối cùng nhưng…" Giọng của anh ta trầm thấp, vẻ lo lắng một cách bất thường, dường như có điều gì đó rất khó nói.
"Chuyện gì…?" Kuroha cắt ngang, vẻ mất kiên nhẫn.
"Báo cáo từ phòng giám định cho thấy..." Viên cảnh sát mở lời. "Dấu vân tay không trùng khớp."
Trong một thoáng, Kuroha quên cả thở. Tiếng ồn ào từ đầu máy bên kia truyền đến tai cô.
"Dấu vân tay tìm được trong căn phòng và dấu vân tay của người đàn ông bị thẩm vấn hoàn toàn không khớp nhau. Ảnh chụp nghi phạm cũng đã được mang đi hỏi thăm quanh khu vực lân cận... và tất cả đều quả quyết đó là một người khác."
Kuroha nhận ra giọng của anh ta hơi run. Bên cạnh cảm giác thất vọng, chán chường, rõ ràng anh ta còn có chút sợ hãi. "E rằng người đàn ông này chỉ là một con mồi để đánh lạc hướng, không phải Kodo." Anh ta nói.
Kuroha cũng đã thấm thìa nỗi sợ hãi ấy.
♣ ♣ ♣Đứng trước một tòa nhà, Kuroha ngước lên nhìn căn hộ của chị mình. Điện đã tắt, nhưng nghĩ lại thì giờ này tắt điện là điều đương nhiên.
Ở lối vào, Kuroha đưa chiếc thẻ từ mượn được lên bộ phận cảm ứng gắn trên bức tường bằng đá cẩm thạch nhân tạo, cánh cửa tự động mở ra. Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang. Vào thang máy được một lúc, cô bỗng nhận ra mình đang liên tục nhân nút số tầng mình cần đến.
Cô như ngồi trên đống lửa. Kể từ lúc rời khỏi văn phòng, cảm giác bất an vẫn không hề giảm bớt trong lòng cô, biết tin Kodo vẫn đang ở ngoài vòng pháp luật thì tình trạng ấy trở nên tổi tệ hơn. Cô cảm thấy việc Kodo trốn thoát cho đến tận bây giờ hẳn phải có một ý nghĩa khác thường nào đó.
Nhưng mỗi khi cố gắng mường tượng ý nghĩa ấy thì đầu cô lại đau như búa bổ, đành phải từ bỏ ý định ấy ngay.
Cô nhìn chằm chằm vào bảng hiển thị số tầng đang tăng dần, ngày càng không giữ nổi bình tĩnh, đột nhiên ý thức được mình đang cọ mũi giày lên sàn thang máy, nhưng tiếng động tạo ra lại khác hẳn bình thường, thì ra là vì trời mưa.
Cô cảm nhận sàn thang máy bằng cách di chuyển mũi giày qua lại, cũng để cố điều hòa nhịp thở. Dưới chân cô là một thứ chất lỏng màu đỏ thẫm, vì bị mũi giày quệt đi quệt lại khiến nó trở nên bầy nhầy dưới sàn thang máy.
Kuroha lắc đầu, tóc quệt vào chiếc áo khoác phát ra tiếng động.
Là máu. Nhưng cô không chịu chấp nhận sự thật ấy. Cô ra khỏi thang máy, dùng chiếc thẻ từ lúc nãy đế mở cửa căn hộ.
Cô phải tốn rất nhiều thời gian mới đến được đây, những ngón tay bỗng cứng đờ, tiếng động liên tục phát ra từ chiếc thẻ từ khi nó tiếp xúc với bộ phận cảm ứng, cô loay hoay mãi vẫn không cho nó lọt vào khe được.
Bàn tay cô run rẩy xoay nắm đấm cửa.
Tuy vẫn có những tia sáng yếu ớt xuẵt hiện trong căn phòng tôi. tăm nhưng vẫn không thể thấy được bóng của Kuroha. Một chậu cây bạc hà bị đổ lọt vào tầm mắt cô.
Cô mang chậu cây để lại đúng vị trí cũ của nó, như vậy trông sẽ tự nhiên hơn. Sau đó cô đẩy cánh cửa dẫn vào phòng khách. Đèn vẫn tắt. Không biết từ lúc nào, tay phải của cô đã thủ sẵn khẩu súng.
Căn phòng không có chút tiếng động, cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hít thở của mình. Cô mở chốt an toàn của khẩu súng, kéo lò xo đẩy đạn. Đạn được đưa vào nòng, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.
Bỗng rèm cửa khẽ động đậy, cửa kính được mở ra một nửa. Những đốm sáng hệt như sao trời phát ra từ nhà máy mờ ảo chiếu vào phòng.
Một chiếc ghế bị đổ. Tấm lót của trẻ em nằm vắt vẻo trên xô pha như thể bị ai đó đá bay.
Kuroha nghe thấy một âm thanh cao chót vót, tai cô ù đi, âm thanh ngày một lớn dần, rồi cô thấy thứ gì đó động đậy. Phải nheo mắt lại để quan sát, cô nhận ra đó là cánh cửa đang khép hờ của phòng ngủ đung đưa vì gió.
Cô nhẹ nhàng tiến lại gần, dùng đầu ngón tay đẩy cánh cửa ra, ngay lập tức nắm được tình hình.
Một tay giữ khẩu súng, tay kia lần tìm công tắc đèn trên tường, nhưng mãi mà cô không bật được đèn, một phần là do ngón tay đang run bần bật, phần còn lại là dự cảm về thứ mà mình không muốn chứng kiến.
Cô vẫn đang loay hoay trong tình trạng hoang mang tột độ thì đèn trên trần nhà phát sáng. Căn phòng hiện ra mờ ảo, ngập trong ánh sáng đỏ. Ai đó đang ngồi trên thảm, gục người về phía chiếc giường đôi. Đó là người phụ nữ mặc chiếc áo sơ mi quen thuộc, quanh người được quấn một tấm chăn.
Kuroha lập tức xông vào, tiếp cận đối phương. Cô suy tính phải xác nhận trước đã, có điều gì đó không ổn. Cô áp sát người phụ nữ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai người đó, ngay lập tức, người đó ngã gục xuống tấm thảm, cơ thể nặng nề, làm xê dịch cả chiếc giường trẻ em. Mắt và môi chỉ mở hé, từ khóe môi có một dòng máu chảy dài.
... Chị ơi! Kuroha kinh hãi, tại sao trên cổ chị lại có một vết cắt thế này? Tại sao từ vết cắt đó lại chảy nhiều máu như vậy? Tại sao khuôn mặt chị lại trắng bệch như tượng thế này? Tại sao chị lại nằm đó bất động?
Còn thứ gì đang nhô lên trong tâm chăn vậy?
Kuroha nhìn trân trân vào thứ chị cô ôm trong lòng, có vẻ nó bị thấm rất nhiều máu.
... Bé Ai?
Đầu đau nhói vì một âm thanh chói tai, cô ôm đầu quỳ sụp xuống.
♣ ♣ ♣Trong xe ô tô, Kuroha ghì chặt tay lái cùng với chiếc điện thoại di động,
Đã trôi qua bao lâu rồi, từ lúc nào mà cô đã bị vây kín bởi ánh sáng đỏ của xe cảnh sát. Chắc chắn chính cô là người gọi cảnh sát, chắc chắn cô là người liên lạc với phòng truyền thông bằng điện thoại và báo cáo thông tin bằng cả thiết bị vô tuyến nữa, vậy mà trong cô không có chút ký ức nào về chuyện đó. Thứ ánh sáng đỏ như tan chảy và hòa quyện vào tấm kính trước. Lạnh lẽo quá!
Ngón tay cái của cô đang chạm vào bức ảnh chụp chị và bé Ai hiển thị trên màn hình điện thoại. Cô đã ngắm nghía nó hồi lâu. Lúc này cô quay mặt đi, nhét điện thoại vào túi áo khoác.
Đột nhiên có tiếng động lớn vang lên khiến cô giật mình, thì ra có ai đó gõ vào cửa kính ở vị trí lái xe.
Tiếng mưa rơi ùa vào trong xe khi cô hạ cửa kính xuống, và khuôn mặt sầu não của đội trưởng xuất hiện.
"Cô để quên đồ." Đội trưởng nói rồi đưa cô một vật màu đen.
Cô hoảng hốt.
"Giày của cô." Đội trưởng nói. "Cô cởi chúng ra rồi để quên ở sảnh."
Kuroha nhận lấy, trong một thoáng cô không biết phải làm gì với chúng, sau đó thì khó nhọc mang vào từng chiếc một.
"Cô nên nghỉ ngơi đi." Đội trưởng nói và biến mất trong màn mưa.
Cô không biết tại sao đội trưởng lại ra lệnh cho cô nghỉ ngơi, rồi cô nhớ ra chị mình đã bị sát hại, và cũng sực nhớ ra những chuyện mình nhất định phải hỏi.
Cô ngồi trong xe đưa mắt nhìn quanh, toàn là những gương mặt cô không hề quen biết. Thành viên đội cơ động đã tản ra để thu thập thông tin. Cô phát hiện một hình bóng quen thuộc ở lối ra vào của tòa nhà, nhưng phải một hồi lâu sau cô mới nhận ra đó chính là giám đốc.
Cô xuống xe, vừa đi vừa chạy về phía lối ra vào tòa nhà. Giám đốc quay lại nhìn về phía cô, trong một thoáng, ông có chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng bình thường trở lại và đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Ở tiền sảnh tối tăm, hộp thư làm bằng nhôm lắp hai bên tường phản xạ ánh sáng cực mạnh, như thể đang lấn áp Kuroha.
"Giám đốc!" Kuroha lên tiếng gọi. "Tôi có chuyện muốn hỏi."
"Tôi không thể trả lời, cô là bị can." Giám đốc nói, không buồn ngoảnh mặt lại.
"Tôi có chuyện muốn hỏi." Kuroha lặp lại một lần nữa.
"Bé Ai... Có phát hiện ra thi thể của một đứa trẻ không?" Cô hỏi, cảm thấy cơ thể mình như đang bị giằng xé.
"Việc đó cứ giao cho đội điều tra số một, cô nghỉ ngơi đi." Nói xong, giám đốc bước ra ngoài.
Kuroha lập tức chặn ông lại. “Giám đốc!” Cô níu tay ông nhưng ông đẩy tay cô ra như đang hắt hủi. Cô loạng choạng, nhận ra biểu hiện khó chịu xuất hiện trên gương mặt ông.
Ông thản nhiên lướt qua mặt Kuroha, và bước ra ngoài. Một nhân viên thuộc đội điều tra vội vã che ô cho ông.
Kuroha đứng như trời trồng, đầu óc trở nên mụ mị, thấy lối ra vào tâp nập cảnh sát, cô dần nhận ra mình đang trở thành vật cản, liền nép sát vào một góc ở gần cửa, đứng tựa vào tường.
Đang nhìn những cảnh sát không ngừng đi ra đi vào, đột nhiên cô nghe thấy ai đó nói: "Vụ bắt nhầm nghi phạm này thật điên đầu."
Đó là giọng của Kaga, gương mặt đầy vẻ chán chường của anh ta đang ngẩng lên nhìn trần nhà.
"Nhân viên thẩm tra nói rằng có vẻ như Kodo đã sử dụng bảng thông báo mình tự tạo ra để lôi kéo người đàn ông gầy gò đó thành kẻ hỗ trợ. Hắn đã lợi dụng tình trạng yếu đuối và lòng tự tôn của người đàn ông đó để buộc ông ta thực hiện một nhiệm vụ cao cả trước khi chết." Trong một thoáng, Kaga nhìn về phía Kuroha. "Không ngờ tên Kodo ấy có thể sống sót đến tận bây giờ. Cả trụ sở bị ăn một cú lừa, giám đốc cũng bị làm cho bẽ mặt, loại người như hắn ta…" Kaga cười bằng mũi, nhưng không kéo dài lâu. "Dù sao đi nữa, cô cũng nên nghe lời giám đốc, nghỉ ngơi đi. Cô ngồi yên một chỗ không phải tốt hơn sao?"
"Đội trưởng!" Kuroha khúm núm, vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhìn nghiêng của Kaga vừa nói. "Làm ơn nói cho tôi biết... tình hình của bé Ai đi! Thi thể của bé..."
"Nói gì nhỉ..."
"Xin anh hãy nói rõ tất cả." Kuroha tiến thêm một bước.
"Cô sẽ sớm biết thôi."
Dù rất khó có thể xảy ra nhưng vẫn có một khả năng rằng bé Ai không lọt vào tầm mắt của gã sát nhân và đã được giấu ở một nơi nào đó. Nhưng mỗi lần nhớ lại căn phòng yên ắng ấy, thẳm sâu trong tâm trí cô biết rằng đó là điều không thể.
Dù vậy, cô vẫn muốn biết, muốn xác nhận rằng liệu mình có phải đơn độc trong thế giới này hay không? Cô muốn biết mình phải sẵn sàng đến đâu để có thể sống tiếp những năm tháng còn lại...
"Tôi không được phép tiết lộ bất cứ điều gì cho những người thân của nạn nhân, là lệnh của trưởng phòng. Cô nghỉ ngơi đi!"
Kuroha vô thức tóm lấy tay của Kaga. "Bây giờ tôi cũng ở vị trí của một cảnh sát, làm ơn nói cho tôi biết." Nếu cứ tiếp tục tình trạng này nữa thì cô sẽ nổi điên mất.
Ánh sáng từ chiếc bóng đèn nhỏ gắn trên trần nhà không đủ để soi rọi biểu hiện trên gương mặt Kaga khi đang cúi nhìn Kuroha.
"Người ta vẫn chưa tìm thấy." Kaga nói khi khuôn mặt vẫn chìm trong bóng tối. "Dù đã tìm khắp nơi."
Tay Kuroha buông thõng. "Vậy thứ trong chăn là…”
"Cái chăn? Ý cô nói là cái nằm bên cạnh nạn nhân? Bên trong không có gì cả, chỉ là miếng vải bình thường thôi, có lẽ nó nặng hơn do thấm máu…”
"Không thế tìm thấy..." Như vậy nghĩa là chị cô không phải là người giấu đứa bé.
Trong lòng Kuroha càng trở nên lạnh lẽo hon khi chính cô tự quyết định chọn từ "thi thể" để hỏi Kaga.
"Nơi che giấu đứa bé…” Cô không có quyền áp đặt lên cách nói của Kaga.
"Đã kiểm tra trần nhà, thậm chí cả bể chứa nước, tôi cũng tự mình đi xem thử, dù sao đây cũng là nghề của mình, nhưng không tìm thấy bất kỳ một thi thể nào trong căn nhà ấy."
Vậy nên không thể lập tức kết luận được điều gì.
Kaga nói với Kuroha đã không đủ sức để đứng vững: "Khả năng lớn nhất là đứa bé bị bắt cóc. Lúc này cảnh sát đang kiểm tra các đoạn phim chống trộm."
Những lời Kaga nói khiến cơ thể Kuroha nóng dần lên. Cô hỏi: "Nhân chứng thì sao?"
"Các căn hộ ở đây cách âm khá tốt, sẽ không gây chú ý cho những người xung quanh. Mà cô nên vào trong xe nghỉ ngơi đi... bây giờ, cô không làm gì khác được đâu."
"Nhân chứng thì sao?" Kuroha gằn giọng, hỏi lại một lần nữa, vì cô nghĩ đội điều tra số một chắc chắn đã tìm thấy manh mối gì đó.
Kaga đưa mắt về phía cửa ra vào. "... Có một người lạ mặt xuất hiện trong thang máy. Khoảng thời gian hắn ta xuất hiện khá trùng khớp... Mọi việc vẫn đang trong quá trình điều tra."
“Đặc điểm của nghi phạm là gì?"
"Một gã đô con, tóc đen dài, quần áo lao động màu xám, đầu cúi gằm, húng hắng ho, che mặt bằng một chiếc túi giấy to có vẻ nặng và đi ra ngoài... Này, Kuroha. Dù cô có nhập cuộc đi nữa thì cũng sẽ phải chịu sự kiểm soát của đội khác. Đội điều tra số một đang toàn lực hành động. Nếu tên tội phạm thật sự đang bắt cóc cháu cô thì đây chính là cuộc chiến về thời gian, nếu cô tham gia sẽ chỉ cản trở thêm mà thôi. Tôi nghĩ tốt nhất cô nên án binh bất động.
"Mục đích của thủ phạm là gì?"
"Chịu."
"Thủ phạm chính là Kodo." Kuroha quả quyết. "Người có mối hiềm thù với tôi bây giờ, ngoài Kodo ra thì không còn ai khác."
"Nếu chỉ xét về mối căm thù thì..." Kaga nói. "Đội điều tra số một có nghĩ đến một đối tượng khác..."
Bị bất ngờ trước câu nói của Kaga, Kuroha nheo mắt. "Đối tượng nào?"
"Chúng ta đang bị theo dõi." Kaga cố gắng kiểm soát âm lượng giọng nói của mình. "Đến nước này rồi chúng ta phải làm gì đó thôi. Tôi không tin nổi lại có chuyện này, thật là đau đầu..
Kuroha tiến thêm một bước lại gần Kaga. "Làm ơn nói rõ tất cả..."
Kaga tặc lưỡi. "Những thi thể đã bị cắt động mạch cảnh, nguyên nhân tử vong là do mất máu, nói đến đây cô hiểu rồi chứ... Không hề có hiềm thù gì ở đây cả. Người nhà của cô đơn thuần chỉ là nạn nhân của một vụ giết người hàng loạt thôi."
"... Vô tình... trở thành nạn nhân ư?"
"Đúng vậy."
"Không thể nào." Kuroha lắc đầu nguầy nguậy. "Nó khác với hành vi phạm tội từ trước đến nay. Chị tôi không dùng thuốc ngủ. Nếu tên sát nhân có mục đích ấy thì việc hắn ta nhắm đến đối tượng ở tầng trên là quá vô lý, vì trong quá trình chạy trốn, hắn sẽ phải gặp vô số nhân chứng. Giả sử…" Kuroha đang nói thì đột nhiên im bặt. "Không thể có chuyện đó được!" Cô nghĩ. "Giả sử Kodo chính là tên tội phạm giết người hàng loạt thì..."
Dường như vừa bị tấn công bất ngờ, Kaga làm vẻ mặt nghi ngại. "Cô nói nghiêm túc chứ..
Nếu như cô nói nghiêm túc...
Trong đầu Kuroha đồng thời hiện lên những thông tin liên quan đến hai vụ án. Động mạch cảnh, thuốc ngủ, bản tín, tự sát, ý đồ xấu xa, lừa gạt... Tất cả đều có một điểm chung.
Cô ngẩng mặt lên. "Hành vi trợ giúp tự sát và giết người hàng loạt có thể quy về cùng một vụ án."
"Cô nói ngớ ngẩn gì vậy! Chúng không giống nhau... Một bên thì thi thể hoàn toàn sạch sẽ, bên kia thì quá thảm khốc, không phải vậy ư?"
"Anh có thấy điểm tương đồng nằm ở hình thức cuối cùng không? Chính là cơ chế hoạt động. Vụ án tự sát tập thể có cùng một cơ chế: lên kế hoạch trợ giúp tự sát, cuối cùng lại phản bội những người tham gia. Vụ giết người hàng loạt cũng cùng một cơ chế..."
"Ý cô là sao?"
"Sau khi tiến hành khám nghiệm tử thi thì chúng ta phát hiện những nạn nhân của vụ giết người hàng loạt đều có dấu hiệu dùng thuốc ngủ. Tuy đó là một tội ác tày trời nhưng người bị hại gần như không có dấu vết của việc bị bạo hành. Ngoài chị tôi ra thì...”
Tất cả các chi tiết dần được liên kết lại với nhau.
"... Giả sử tên sát nhân và nạn nhân có quen biết nhau thì sao? Tuy đã thúc đẩy hoạt động điều tra nhưng tên tội phạm vẫn không mắc bẫy."
Giả sử đối tượng liên quan chỉ xuất hiện trên mạng thôi thì sao? Nếu xóa toàn bộ dữ liệu trên máy tính thì sẽ gây khó khăn cho công tác điều tra và lần tìm dấu vết. Giả sử bản thân nạn nhân tự nguyện tìm đến cái chết thì sao? Giả sử Kodo đã lợi dụng mong muốn đó, chọn cách giết người dã man, khác với lời hứa hẹn mà hắn đã hứa với những nạn nhân uống thuốc ngủ thì sao? Nếu là gã Kodo điều hành bản tin tự sát thì có thể dễ dàng tìm kiếm đối tượng thông qua những cuộc đối thoại trên đó. Nói cách khác…
Kuroha hít một hơi. "Kodo là một kẻ có ham muốn giết người mãnh liệt. Để thỏa mãn dục vọng đó, hắn ta đã lập nên "bảng thông báo tự sát màu xanh" và ngấm ngầm duy trì hành vi giết người của mình."
"... Nếu vậy thì việc người thân của cô bị ám sát là do hắn ta có mối thù hằn với cô à?" Kaga vừa nói xong thì lập tức thấy hối hận, liền thay đổi thái độ. "Cô cũng hiểu phải không? Thứ chúng ta cần là chứng cứ, không phải chỉ có suy đoán."
"Trong quá khứ, Murakami Haruka đã từng bị đàn ông tấn công." Những sự kiện đang dần liên kết lại với nhau trong đầu Kuroha. "Gã đàn ông to con bước vào chiếc xe 1BOX màu xanh. Anh có nghĩ hắn ta chính là Kodo không?"
"Sao tôi biết được!"
"Camera chống trộm ở container thì sao?" Kuroha không còn cảm thấy sợ hãi. "Camera ghi lại được hình ảnh một người đàn ông trong bộ trang phục lao động màu xám. Liệu có thể khăng định hắn ta là Kodo không?"
"… Đoạn phim quay lại ở khoảng cách khá xa, đối tượng xuất hiện không rõ ràng." Tuy Kaga nói vậy nhưng... "Nếu hắn chính là người xuất hiện trong đoạn băng được ghi lại bởi camera chông trộm ở tòa nhà này thì có thể kết luận rằng kế hoạch giết người của hắn khá ấn tượng đấy, đúng không? Cố gắng đánh hơi và truy tìm dấu vết thôi, phải dốc hết sức lực, điều cần làm bây giờ chỉ có vậy, bỏ qua nghi vấn rằng tội phạm có phải là Kodo hay không, tuy có thể điều tra bằng cách dò xét hình ảnh ở camera nhưng trong tình huống này, nó sẽ mất khá nhiều thời gian. Thông tin cần thiết bây giờ chỉ có trong tài liệu truy bắt tội phạm. Điều chúng ta cần biết là hắn ta chạy đi đâu, đang ẩn nấp ở chỗ nào... Chưa có bằng chứng cho thấy hắn ta mang theo một chiếc túi có chứa em bé bên trong, mọi chuyện vẫn còn mơ hổ."
Kuroha im lặng, không thể phủ nhận những lời Kaga vừa nói. Cô không tài nào hiểu được hắn bắt cóc bé Ai với mục đích gì. Bây giờ, nếu có chuyện gì xảy ra với bé Ai thì cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên.
"Không còn thời gian nữa." Kaga nói. "Tôi đã tiết lộ tất ca những gì tôi biết, cũng đã nghe chuyện của cô rồi, được chưa...?" Anh ta bước ra sau khi thang máy dùng ở tầng một.
Kuroha rơm rớm nước mắt ngay khi anh ta quay đi. Kiềm chế nào, cô thoáng nghĩ, dù gì trước mắt phải tiến hành điều tra đã.
"Futaba đâu rồi?" Kuroha hỏi khi sực nhận ra sự vắng mặt của người đồng nghiệp lúc nào cũng sát cánh với Kaga.
Kaga dừng chân, miệng lầm bầm: "Tên đó đã rời khỏi đội điều tra số một rồi."
Trong khi Kuroha còn đang không biết phải làm gì thì Kaga lại buông một tiếng thở dài. "Chỉ mới lúc nãy anh ta còn ở đây, vừa nghe ngóng được tình hình xong thì lập tức phóng đi. Anh ta vốn là một tên nhát gan, lúc nào cũng bám đuôi người khác, còn không dám nhìn thi thể và chí biết bắt chước làm tội phạm hay ai đó khác thì giỏi. Nhưng lần này tôi không biết gì cả, anh ta chỉ nói rằng muốn ở gần người thân, có khi đã bỏ nghề cảnh sát hay có ý định thuyên chuyển công tác rồi cũng nên…”
Nói đến đây, Kaga bước luôn vào trong thang máy, dường như anh ta muốn đến hiện trường một lần nữa. Kuroha không có đủ dũng khí để làm những thứ lặp đi lặp lại.
Một cách chậm rãi, cô quan sát thang máy bắt đầu di chuyến lên trên. Một lần nữa, tâm trí cô lại rơi vào trạng thái buồn bã. Ý thức của cô lúc này không theo kịp với sự chuyển động của thế giới, mọi thứ cô nhìn thấy lúc này chỉ là tàn dư...
♣ ♣ ♣Không còn nơi nào khác để đi, Kuroha quay trở lại xe trong tình trạng chao đảo, hai chân lê bước, không còn chút sức lực.
Ngồi vào ghế lái, cô tựa trán lên vô lăng. Cô không chịu đựng nổi cảm giác phải chờ đợi, chỉ cần có một khả năng nào đó dù nhỏ thì cô cũng chắc chắn không bỏ qua.
Những giọt nước chảy theo tóc nhỏ xuống đầu gối cô. Cô hoàn toàn không nhận ra từ lúc nào mà đầu tóc mình lại ướt nhẹp như vậy. Cô ngẩng đầu lên thì bỗng bắt gặp ánh mắt của một viên cảnh sát ở trước xe, viên cảnh sát đó lập tức tránh ánh nhìn của cô, dường như mọi người đều đang chạy trốn khỏi cô.
Tất cả đều không thể chịu đựng nổi...
"Bé Ai!" Tiếng gọi của cô xuất phát từ tận đáy lòng. Cô cố gắng kiên nhẫn, làm tâm trí trở nên bận rộn, thỉnh thoảng lại nặng nề gục đầu lên vô lăng.
"Động não đi." Cô nhắm chặt hai mắt.
Cách tiếp cận Kodo. Bắt đầu từ căn phòng ở khu tập thể ngoài ngoại ô. Những thi thể với dòng máu tuôn trào từ cổ. Mê cung container. Mê cung thép. Thi thể đông lạnh, vết thương sau cổ của một phụ nữ. Hiện trường vụ ám sát thứ hai mà ông Sugi đã dẫn vào.
Người sống sót. Những lời Kiri nói. Máu chảy. Thay lòng đổi dạ. Mưa, thép và bê tông. Địa điểm yêu thích của Kodo... Ngoài ra còn có... chất liệu, hay đại loại là câu chuyện của vật thể.
Tòa tháp cao cùng với đông phế tích. Cô thấy giống quá.
Kuroha khởi động xe, chiếc xe chậm rãi di chuyển về phía trước, rồi dần dần tăng tốc độ. Những hạt mưa không ngừng chảy dài trên mặt kính trước của xe.
♣ ♣ ♣Nước mưa chảy vào mắt Kuroha khiến mọi vật xung quanh trở nên nhạt nhòa, bàn tay cô phải liên tục gạt nước đi.
Cô dừng lại bên trong mê cung thép, chờ đến thời điểm tiếng khóc òa cất lên. Bãi container này là nơi duy nhất mà cô biết, không chừng cũng là địa điểm yêu thích của Kodo.
Ánh sáng nhập nhoạng trong khu đất chỉ soi rọi được một phần những chiếc container đang bị ướt nước mưa.
Kuroha cứ đi qua đi lại từ vỉa hè cho đến mặt bên của chiếc container đông lạnh đã bị phá dỡ và ngược lại, căng tai lên để nghe ngóng xung quanh, thậm chí cô còn nghĩ mình nghe thấy tiếng khóc của bé Ai trong một chiếc hộp kim loại nào đó. Nhưng âm thanh lọt vào tai cô lúc này chỉ là tiếng mưa không ngừng đập vào kim loại và mặt đường nhựa.
Cơn mưa nặng hạt đang trút xuống người Kuroha khiến cô đau đớn.
Một chiếc xe cảnh sát đang đang đỗ ven con đường đi bộ không một bóng người, có ánh sáng của tòa nhà chưng cất thuộc nhà máy lọc dầu phía sau làm nền...
Đó là một khung cảnh xa rời với hiện thực.
Kodo lựa chọn địa điểm này làm nơi hành động không hẳn chỉ vì tính thực dụng của nó, mà chính vì chất liệu kim loại tạo cảm giác phi thực tế này đã thu hút hắn ta.
Kuroha thấy ngạc nhiên khi nhận ra xác suất của việc có thể chạm mặt hắn ta ở đây, và cô cũng biết lúc này mình cạn kiệt sức lực.
Chút sức lực còn sót lại ở đầu gối chỉ chực biến mất, cô như muốn ngã quỵ đến nơi. Lý do lúc này khiến cô có thể bước tiếp chính là một chi tiết bất ngờ lọt vào tầm mắt cô.
Một người đàn ông không cầm ô đang đi bộ trên đường, hai tay đều cầm thứ gì đó. Khi người đàn ông tiến lại gần hơn chút nữa thì Kuroha có thể thấy rõ mồn một, một tay hắn đang cẩm lon nước uống, tay kia cầm một khẩu súng ngắn cỡ lớn.
Gã đàn ông đô con, không phải là Kodo.
Kuroha lập tức cho tay phải vào túi đeo ở hông, nắm chặt báng súng của khẩu súng tự động rồi tiến lên chặn đường gã đàn ông.
Trong mê cung, cô cầm súng bằng hai tay, nhắm vào ngực Kaneko. "Bỏ súng xuống!"
Kaneko dừng bước, nhìn Kuroha. "Là cô à?" Gã nói, giọng như bị tiếng mưa nuốt chung.
"Bỏ súng xuống, ngay lập tức."
Kaneko bày ra vẻ mặt kỳ lạ khi bị ra lệnh, mắt nhìn chằm chằm vào vật thể màu đen trong tay mình, rồi gã ném khẩu súng đi không chút tiếc nuối.
"Cô đi đâu cũng mang theo nó ư?" Kaneko hỏi bằng giọng bình thản. "Quả thật nó rất nặng."
Kuroha không nhặt khẩu súng nằm trong vũng nưóc lên. Cô không được phép có chút bất cẩn nào. Cô đá khẩu súng, cho nó bay sâu vào trong mê cung.
Kaneko thậm chí còn không thèm nhìn cô. Gã tựa lưng vào cột đèn đường màu đen, mở nắp lon nước và đưa lên miệng.
Kuroha hạ súng xuống, suy nghĩ về lý do tình cờ gặp Kaneko ở đây.
"Đàn anh của anh thế nào rồi?" Cô hỏi.
"Takahashi chết rồi." Kaneko nói.
"Tại sao...?"
"Bị giết rồi." Sau khi uống thêm một ngụm nữa, Kaneko nói. "Nên bây giờ đến phiên cô." Gã chỉ tay lên trời. "Cô may mắn đấy, chắc gã cũng đang chờ cô."
"... Anh có biết tôi đang đuổi theo ai không?"
"Cùng một người." Kaneko nói, tay hơi lắc lon nước. "Ngay từ đầu đã cùng một người rồi, gã chúng tôi đuổi theo, cũng như gã cô đang truy lùng. Chẳng phải Takahashi đã nói vậy ư? Không, gã không còn là con mồi của tôi nữa, tôi cho qua rồi."
Kuroha nhìn về phía trước theo ánh mắt của Kaneko. Tòa nhà cao tầng đang phản chiểu chút ánh sáng yếu ót từ trung tâm hỗ trợ cảng, đúng sừng sững giữa khung trời mây dày đặc. Dường như khung cảnh này có gì đó khác so với thứ cô nhìn thấy trước đây, cũng có thể do mưa rơi vào mắt nên cô không nhìn được kĩ hơn. Ngay cả hình dáng đặc trưng của hai cột trụ nối liền nhau lẫn màu sơn xanh bên ngoài tòa nhà cũng không đổi, nhưng Kuroha vẫn không thế ngừng suy nghĩ rằng có thứ gì đó ở chỗ nào đó đã thay đổi.
... Kodo đang ở đó.
"Dù có súng mà không có tay thì cũng chẳng có ích gì nhỉ?" Kaneko có vẻ hối hận. "Lời Takahashi nói thường đúng, chỉ riêng lần này là trật lất, rằng tao sẽ giết gã, nhưng chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược.”
"Kodo có mang theo... thứ gì đó bên mình không?" Kuroha mất kiên nhẫn hỏi.
"Có trời mới biết!" Kaneko nói như phun ra lời. "Tôi thậm chí còn chưa thấy rõ hình thù của gã lần nào. Mới đây tôi vừa thả hai người xuống, khi vừa dừng xe trong một góc của bãi đỗ xe thì mọi chuyện đã chấm dứt. Hắn ta xuất hiện từ nơi trú ẩn trong chớp nhoáng."
"Vũ khí của gã Kodo ấy là gì?"
"Gọi là công cụ, một công cụ có kích thước lớn, bây giờ tôi cũng không rõ. Thứ vũ khí mà Takahashi và Sue mang theo không khéo bây giờ đã thuộc về gã."
"Tôi muốn anh dẫn đường..."
"Sau khi tôi đã chạy trốn đến đây ư?" Gã nặn ra điệu cười bầt cần. "Sau khi có thể sống sót trở về ư? Không đời nào! Nếu còn xuất hiện nữa thì quá bất cẩn, tôi có thể bị truy lùng lần nữa. Nơi đó chính là sào huyệt xưa nay của hắn. Tôi đã theo dõi nhiều băng nhóm nhưng hắn ta đúng là trường hợp kỳ lạ, khiến tôi phải đắn đo, lưỡng lự. Với tình hình như hiện tại càng không thể... Nếu muốn giết gã, thật sự cần phải có một lực lượng lớn để bao vây, sẽ mất khá nhiều thời gian để dụ hắn ra. Hắn có một cái đầu nhạy bén, sẽ nhanh chóng tìm được đường chạy trốn, tôi chưa từng gặp ai như vậy, ngay cả Takahashi cũng phải ngỡ ngàng.
Túi Kuroha đột nhiên rung lên, cô liền đưa một tay vào kiểm tra. Điện thoại thông báo có cuộc gọi đến, cô lấy nó ra, sau khi xác định cái tên hiển thị trên màn hình thì co rúm cả người lại vì sợ hãi.
Là tên của chị cô...
“Là hắn…” Kaneko dường như đọc được biểu hiện của Kuroha, liền đặt lon nước xuống đường. "Tôi cũng đã linh cảm được chuyện đó." Gã rời lưng khỏi cột đèn đường. "Cầu cho cô may mắn, để có thể giết được hắn." Gã nói rồi bước đi "Nếu mọi chuyện không xuôi thì có thể cô sẽ chết một cách đầy đau đớn đấy. Takahashi đã không thể chết một cách bình yên..
Kaneko băng ngang qua Kuroha, đi thẳng về phía con đường. Hai tay gã đút vào túi áo khoác khiến nửa người trên của gã tròn vo, nhưng hình dáng ấy cũng dần biến mất trong làn mưa.
Kuroha thôi không nhìn theo gã nữa.
"Kuroha Yuu?" Một giọng trầm cất lên, chất giọng như thể vừa trải qua quá trình tái sinh chậm chạp. "Bây giờ cô đang ở đâu?"
"Bãi container." Cô đáp ngắn gọn, giọng hơi run.
"Suy đoán tốt lắm." Kodo nói "Cô ở đó suốt nhỉ. Là cô đúng không?"
Kuroha kinh ngạc, ngẩng mặt nhìn lên phía trên tòa nhà cao tầng.
"Suy đoán tốt lắm." Kodo lặp lại, giọng vô cùng bình tĩnh. "Đến đây, tôi phải giết cô."
"Bé Ai... có ở đó không?"
"Đó chính là lý do cô phải có mặt ở đây." Kodo nói. "Một mình cô đến đây, không được báo cho đồng bọn. Từ lúc này, toàn bộ khu đất sẽ bị theo dõi. Ngoài xe của cô và cô ra, nếu xuất hiện thêm một bóng dáng nào khác trong phạm vi tòa nhà thì đứa bé sẽ chết. Cô phải đến một mình, lên tầng cao nhất."
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi phải giết cô - chắc chắn Kuroha vừa được nghe một lời mời đến với cái chết, nhưng lúc này cô chỉ bận tâm về một điều khác, rằng bé Ai vẫn còn sống.
Cả cơ thể cô dường như bị tê liệt vì hy vọng pha lẫn sự hồi hộp. Cô không còn gì để lưỡng lự cả. Khi hạ ánh mắt xuống, cô nhìn thấy những ngón tay mình đang ghì vào báng súng mạnh đến nỗi đã trở nên trắng bệch. Trong lòng cô đang vô cùng tức giận.
Cô sẽ đưa bé Ai trở về, ngoài chuyện đó ra thì những thứ khác không cần phải nghĩ đến.
♣ ♣ ♣Phía trước trung tâm hỗ trợ cảng có một bãi đỗ xe rộng rãi đang được đổ nhựa đường, gần như không thấy bóng dáng chiếc xe nào nhưng sâu trong một góc nhỏ bị bóng tối nuốt chửng, có một chiếc coupe màu đen đã mất chủ đậu lại.
Phần dưới của trung tâm hỗ trợ cảng có hình dáng của hai công trình liền kể nhau. Kuroha dừng xe ở chỗ có thể nhìn rõ lối vào tiền sảnh rộng lớn ở một phía công trình.
Theo điều kiện của Kodo, Kuroha không thông báo cho trụ sở cảnh sát tỉnh. Cho đến khi tìm được bé Ai, cô sẽ không để yếu tố nào dù là nhỏ nhất xảy đến làm ảnh hưởng tới khả năng sống sót của bé.
Bằng mọi cách, cô phải tự bắt Kodo.
Chắc chắn mỗi cử động của cô đều nằm trong sự theo dõi của Kodo. Từ khoảnh khắc mở cửa xe, cô đã nhận thấy ánh mắt của Kodo dõi theo mình. Cô giấu tay cầm súng bên trong áo khoác, nhưng cô phải bước đi sao cho thật tự nhiên, để ý đồ của cô không bị phát hiện.
Cô liên tục đưa mắt quan sát xung quanh, không hề quên sự thách thức trong giọng nói của Kodo. Ngoài sự sống sót của bé Ai, cô không nghĩ đến bất cứ điều gì khác, cũng không thể biết được Kodo đang trốn ở chỗ nào.
Một cánh tay nằm trên bậc cấp, chủ nhân của nó thì ngã gục. Tuy đang nằm sấp nhưng có thể nhận ra đó là Sue qua thân hình nhỏ bé, có lẽ anh ta bị tấn công trong khi đang chạy trốn.
Cùa tự động ở tiền sảnh không hoạt động, Kuroha phải đi bộ xung quanh tòa nhà để tìm lối vào thì phát hiện một cánh cửa bên hông đã mở sẵn.
Cánh cửa kính được bọc quanh bởi khung đồng, không có dấu hiệu rằng nó đã bị phá hoại. Đây chính là sào huyệt lâu nay của Kodo, Kuroha nhớ lại lời Kaneko nói.
Nghĩa là Kodo đã từng có thời gian làm việc tại trung tâm hỗ trợ cảng này, hắn ta có thể tự do ra vào cổng và quen thuộc với mọi thiết bị được lắp đặt ở đây.
Bên trong trung tâm hỗ trợ cảng bị bóng đêm bao phủ. Hệ thống đèn điện đã được bật nhưng không đủ sáng để nhìn rõ mọi thứ. Sau một vài phút có chút hoang mang, Kuroha lấy các dụng cụ phục vụ điều tra ra, tay phải cầm súng, tay trái cầm một chiếc đèn pin cỡ nhỏ. Cô không có thời gian làm quen với bóng tối.
Tuy ánh sáng hơi yếu nhưng một lối đi lát đá cẩm thạch rộng rãi dần hiện ra trước mắt Kuroha. Sâu bên trong là những bức tượng cá mập khổng lồ làm từ thạch cao được đặt riêng biệt trong các hộp kính để trang trí. Kuroha phải cố gắng điều hòa nhịp thở của mình.
Ngay chính giữa lối đi có ai đó đang nằm bất động. Kuroha cúi người tiến lại gần, rồi lập tức dừng bước, vì cô nhận ra đó chính là Takahashi. Anh ta nằm nghiêng sang một bên, cơ thể có dấu vết bị hành hạ, máu ở dưới sàn tạo thành những hình thù kỳ quái do bị tay chân quờ quạng.
Cảnh tượng người đàn ông đã lạnh cứng nằm quằn quại trên sàn nhà vượt quá sức tưởng tượng của
Kuroha. Dù nó hiện ra rõ mồn một trước mắt nhưng cô vẫn không thể tin nổi.
Tay Takahashi đang ghì chặt một khẩu súng cùng loại với khẩu súng mà Kaneko đã vứt đi. Kuroha nhớ ra tay Sue không cầm súng.
Đèn điện vụt tắt. Lúc này mắt cô đã quen với bóng tối, vẫn trong tư thế quỳ gối, cô từ tốn đưa mắt quan sát xung quanh, cố gắng không để mất kiên nhẫn.
Tiếng mưa rơi vọng vào bên trong tòa nhà.
Phía trước có lẽ là quầy tiếp tân, đôi diện cửa kính tự động là hai thang máy. Cánh cửa bằng kim loại phản chiếu thứ ánh sáng lờ mờ từ hệ thống đèn chỉ dẫn.
Kuroha bắt đầu di chuyển, vẫn giữ nguyên tư thế cúi thấp. Cô nhắm đến bức tường ở gần mình rồi đi dọc theo nó. Cánh cửa tự động đột nhiên mở ra, cô run rẩy khi nghe thấy tiếng động từ nó.
Cả hai chiếc thang máy đều đang dừng ở tầng một. Đèn hiển thị số tầng sáng một cách bất thường. Trên tường có dán tấm bản đồ hướng dẫn bằng nhôm. Kuroha biết khoảng tối đen phía trước chính là lối thang bộ. Cô nhấn nút, hai cánh cửa thang máy đồng thời mở ra.
Cô nắm chặt khẩu súng, nhanh chóng xác nhận bên trong hai chiếc thang máy đều không có ai, rồi bước vào một thang máy, nhấn số tầng cao nhất, sau đó lại lập tức đi ra rồi vào thang máy bên kia. Cô muốn cho cả hai thang máy hoạt động cùng lúc.
Khi cửa thang máy khép lại, thứ áp lực vẫn đang tra tấn cô bỗng trở nên mạnh mẽ hơn. Thang máy bắt đầu chạy lên trên. Cô hít một hơi thật sâu. Khi ngoảnh mặt lại, cô có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài qua tấm kính, mặt đất cũng ngày càng cách xa.
Cô nhấn nút số tầng phía dưới tầng cao nhất một tầng, tính sẽ đi thang bộ đến nơi khởi đầu mọi chuyện của Kodo.
Số tầng tăng dần thì Kuroha cũng trở nên lạnh lùng hơn. Mỗi lần chớp mắt, vẻ mặt bối rối của bé Ai khi được chị cô ôm lại hiện lên trong đầu cô. Chắc chắn bé Ai đã không được ăn suốt mấy tiếng rồi. Cô không được phép thất bại. Cô không hề có ý định nói chuyện hay trao đổi gì với hắn ta mà chỉ nghĩ đến việc bắt giữ và giải cứu. Dù có phải sử dụng súng, cô cũng sẽ không chần chừ.
♣ ♣ ♣Bước ra khỏi thang máy, Kuroha tiến vào trong bóng tối.
Đây là tầng nhà hàng, những chiếc ghế được xếp gọn gàng trên bàn ăn. Kuroha bước đi nhờ ánh sáng từ đèn chỉ dẫn và bàn tay chạm vào tường. Cầu thang đi lên tầng cao nhất, một con đường ngập trong bóng tối dẫn cô đến chỗ Kodo và bé Ai.
Kuroha bước lên bậc thang, cố gắng không gây tiếng động, đồng thời giữ tốc độ, nhắm đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Ngay khi cảm nhận được khẩu súng nằm trong tay và chân đã đặt tới đích, những hạt nước nhỏ li ti liền chạm vào mặt cô.
Gió thổi.
Chắc chắn nơi cô đang đến không phải là phòng kín. Càng gần đến đích, cảm giác bị ù tai càng rõ ràng hơn. Cô đặt chân lên sàn của tầng cao nhất. Một quầy tiếp tân không bóng người đập vào mắt. Vừa di chuyên vừa cố nắm bắt tình hình, cô cố gắng ghi nhớ câu tạo của tầng này, nơi cao nhất này chính là phòng quan sát.
Bên ngoài bức tường là một lối đi với trục đường chính hình tròn chạy vòng quanh, nơi cô đang đứng quan sát tình hình nằm bên trong bức tường. Từ lối đi ở bên ngoài có thể nhìn ra khung cảnh xung quanh, biển, tòa tháp chưng cất của nhà máy lọc dầu, còn có cả một đám mây tỏa ánh sáng đỏ lờ mờ do phản xạ ánh sáng từ khu vực đó.
Kuroha bước đi khẽ khàng. Một chiếc kính viễn vọng cỡ lớn được đặt phía trước. Gió và mưa quật tới tấp về phía cô như thể cô đang có một cuộc đọ sức với chúng.
Cô cảm thấy mình vừa giẫm phải sỏi. Một âm thanh lạo xạo kỳ lạ xuất hiện. Khi nhìn xuống chân, cô thấy có thứ gì đó phát sáng, thì ra là một mảnh kính trong suốt.
Tiến lại gần lối đi chính, Kuroha phát hiện ra tấm kính cường lực chắn mưa chắn gió đã biến mất. Tất cả những cửa sổ trong tầm nhìn cùa cô đều bị mất kính, dưới sàn thì đầy mảnh kính vỡ.
Kodo đã sắp đặt chuyện này ư? Toàn bộ kính cửa sổ của phòng quan sát đều bị nghiền nát.
Gió vẫn không ngừng gào thét lúc trầm lúc bổng.
Những mảnh kính cường lực không quá sắc nhọn nên cũng không có gì nguy hiểm, điều khiến Kuroha lo ngại chính là tiếng động mà chúng tạo ra.
Cứ mỗi bước đi về phía trục lối đi chính, đế giày cô lại tiếp xúc với những mảnh kính tạo nên tiếng động rõ mồn một, thậm chí át cả tiếng mưa gió. Cô lúng túng nhưng ngoài việc mím chặt môi và bước tiếp thì cô không biết phải làm gì khác.
Ý định hành động bí mật của cô nhanh chóng tan biến, bởi ngoài tiếng bước chân lạo xạo thì không còn bất cứ tiếng động nào khác.
Ngay khi đặt chân đến mép của lối đi chính, cô cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút khác thường.
Mưa gió trở nên hỗn loạn và bắt đầu tấn công dồn dập. Cô ngả người về phía sau để tránh một cú đánh. Âm thanh của những cú va chạm xuất hiện, mảnh kính vỡ bay tán loạn trong tầm mắt cô rồi rơi xuống những thanh sắt.
Cô đang chuẩn bị đón đòn tấn công của Kodo. Trong một thoáng, vẻ mặt nhìn nghiêng của hắn xuất hiện, nhưng ngay lập tức, nét mặt nghiêm nghị và góc cạnh của hắn biến mất sau bức tường.
Có tiếng giẫm lên các mảnh vỡ. Tiếng bước chân xa dần.
Kuroha vừa định đứng dậy thì đã phải khóc thét lên vì đau, đã có thứ gì đó đâm vào bàn tay trái của cô. Không phải mảnh vỡ từ kính cường lực, mà là một mánh kính sắc nhọn khác đã được chuẩn bị từ trước.
Kuroha vỡ lẽ, đây là cái bẫy của Kodo.
Những mảnh vỡ này không phải đế báo động, mà là để che giấu những mảnh sắc bén hơn nằm rải rác ở chỗ này chỗ kia.
Cô phải lấy hết dũng khí để kìm nén giọng nói của mình, tiếng rên rỉ nghe như tiếng thét lọt qua khe hở giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay cô, khi ngón tay rời khỏi khẩu súng thì cả người cô đã toát mồ hôi lạnh. Máu vẫn tuôn trào, tay trái không ngừng run rẩy lại càng khiến máu túa ra.
Kuroha ném mảnh kính đã nhuốm đỏ đi, vừa điều chỉnh nhịp thở vừa tự trấn an rằng mình có thể sử dụng súng bằng một tay, rằng để tham dự cuộc thi bắn súng thì bắn bằng một tay là một kỹ năng hoàn toàn cơ bản.
Cô vịn vào tường đế đứng dậy, tai dỏng lên nghe ngóng. Ngoài âm thanh của gió và tiếng mưa nhỏ tí tách, cô vẫn không nghe thấy tiếng động gì khác.
"Kuroha Yuu." Bỗng có tiếng ai đó gọi tên cô, chất giọng trầm thấp mà cô chưa nghe thấy bao giờ. "Mày đúng là ngu ngốc!" Kodo nói. "Việc điều tra thông tin về mày quá dễ dàng."
Những lời nói đó gợi Kuroha nhớ đến một tình huống, đó chính là hình ảnh ti vi chiếu về mê cung container, trong đó có cảnh cô giải thích về tình hình của các nhân viên điều tra.
Ngay từ thời điểm đó, Kodo đã bắt tay vào điều tra cô.
Cô nhớ lại sự dễ dãi trong việc quản lý thông tin cá nhân của mình. Cuộc điều tra của hắn thậm chí còn chạm đến chị cô và bé Ai, và cô đã phải trả giá bằng mạng sống của chị. Nước mắt dâng lên trong khóe mắt Kuroha, rồi dòng nước mắt chảy dài trên má.
"Nhưng mày cũng đã tới được đây, mày là kẻ có khả năng nhầt trong lũ ngu ngốc ấy." Giọng nói truyền đến từ phía bên kia bức tường, khoảng cách không xa lắm.
"Hãy trả lời câu hỏi của tao, nếu mày trả lời, tao sẽ giao lại cho mày đứa bé ấy."
Đứa bé ấy? Như vậy nghĩa là bé Ai không có ở đây.
Cô không thể di chuyển một cách bình thường được, vì bây giờ chắc chắn cô đang ở thế bất lợi hơn hắn.
"Tao khác bọn mày." Kodo nói. "Quan điểm khác nhau. Quan điểm của bọn mày chỉ có một chiều và quá hạn hẹp. Với quan điểm đó thì bọn mày nghĩ gì về tao? Tao là một con người như thế nào...?"
"... Mày đã giết bao nhiêu người?"
Kodo dường như không nghe thấy câu hỏi của Kuroha. "Từ khi còn nhỏ tao đã ngộ ra rồi, rằng cuộc đời này không có chỗ nào dành cho tao. Tao mới tận hưởng được niềm vui khi giết chết một con mèo hoang, hay từ việc làm đầy bình máu của mình. Tao giống bọn mày ở chỗ sẽ cảm thấy hưng phấn khi nhìn người khác trần truồng, vì vậy tao phải liên tục giết cái gì đó để có thể duy trì cuộc sống của mình. Đây là một điểm đặc biệt, mày có hiểu không? Tao thuộc kiểu người gì?"
Kuroha lựa lời. "Mày là kiểu người cần điều trị tâm lý."
"Điều trị ư? Nếu được tao đã thử rồi." Sự tức giận thể hiện qua giọng nói của Kodo. "Lúc trước mẹ đã dẫn tao đi điều trị, cả thuốc an thần cũng đã dùng rồi, sau đó còn nói chuyện với bác sĩ điều trị. Nhưng như vậy thì có gì thay đổi chứ? Chính tao cũng có suy nghĩ rằng nếu sự thôi thúc này không bình thường thì tao cũng muốn lành bệnh. Nỗi đau này mày có hiểu được không? Sau khi điều trị chỉ có duy nhất một thứ thay đổi, chính là cách nhìn đời của tao. Sự thôi thúc ấy không hề biến mất. Vì muốn ẩn mình, tao đã phải tự thỏa hiệp với thế giới."
Kuroha sửa lại bàn tay cầm khẩu súng đang trơn trượt dưới trời mưa, một tay kia đã hoàn toàn vô dụng. Máu vẫn tiếp tục chảy, gây cản trở việc ngắm bắn, dưới chân cô là một vũng máu đang không ngừng lan rộng, như thể tất cả máu trong người cô đã chảy hết ra ngoài.
"Cách đây năm năm, tao đã giết một cô ả. Mày có tưởng tượng được điều đó làm tao thỏa mãn đến mức nào không, nói tao nghe?" Giọng nói của Kodo trở nên to hơn, như một con quái vật đang gầm gừ.
"Tôi không thấy anh có thỏa hiệp gì ở đây cả."
Kuroha cũng lên giọng. Cô cảm thấy thay vì tốn thời gian cho việc thương lượng, tốt nhất cứ nói thẳng ra những suy nghĩ của mình.
"Tất nhiên có. Sau lần ấy, tao đã liên tục lặp đi lặp lại suy nghĩ rằng không được giết người."
Dường như cô có thể nghe thấy tiếng Kodo nuốt nước miếng, giọng nói của hắn càng nặng nề hơn. "Tao đã có những giây phút bình yên, nhưng cũng có những khoảng thời gian cực kỳ tồi tệ."
"Anh nên tiếp tục một cuộc sống như thế."
"Tao đã nảv ra một ý, chỉ có duy nhất cách này, thay vì giết người, tao sẽ cứu rỗi họ, chỉ còn cách này thôi."
Kuroha có thể đoán hắn đang nói đến kế hoạch tự sát tập thể bằng container đông lạnh.
"Nhưng chỉ vậy thôi không đủ làm anh thỏa mãn, vì trên cổ các thi thể còn có dấu vết của một loại vũ khí," Dấu vết của một ham muốn nhắm đến các thi thể đã đông lạnh, "Vì vậy anh đã giết những người tình nguyện tìm đến cái chết."
"Nói đúng hơn là sự thôi thúc đó đã căng phồng lên, nó chấp nhận tội lỗi của tao, nhưng trên hết tội lỗi ấy không có gì ghê gớm cả. Tư tưởng của những kẻ đã chết và của tao hoàn toàn giống nhau. Những kẻ muốn chết sẽ được toại nguyện."
"Trong trường hợp đó..." Kuroha bắt đầu di chuyên từng chút một khi giọng nói và tiếng bước chân của gã đàn ông lần lượt vang lên. "... không cần phải lừa dối họ. Cả việc thay đổi đài tưởng niệm thành hình con ngài giả dạng bướm đuôi nhạn, hay cả lựa chọn phương thức giết người gây đau đớn như thế?'
"Con ngài với đôi cánh phát sáng thuộc họ bướm và hoạt động về đêm, không có bất kỳ sự thay đổi nào cả. Chuyện có gì quan trọng đâu? Chúng muốn nghĩ như thế nào thì tùy. Chăng phải chúng nên thấy vinh hạnh khi được sắp xếp một phương pháp đóng băng cho đến chết như vậy sao? Những con bướm sau khi bị bắt sẽ bị giết nhưng không gây thương tích, gói lại trong giấy paraffin rồi cho đông lạnh. Tao đâu có quên thực hiện theo trình tự từng bước y hệt như vậy cho bọn chúng? Đến giây phút cuối đời, chúng vẫn nghĩ mình sẽ trở thành một con bướm xinh đẹp đấy chứ! Người đã chết thì không suy nghĩ và không mong ước gì nữa. Bọn chúng cũng giống vậy. Tuy có hơi đau đớn nhưng rốt cuộc cũng nhanh chóng mất mạng, cùng lắm chỉ kéo dài thêm vài giây. Đó là phần mà tao cần, cái phần nhỏ bé dư ra ấy có thể làm tao thỏa mãn. Để tao hỏi lại lần nữa..."
Kuroha dừng bước khi vừa đặt chân lên lối đi chính, tầm nhìn mở rộng trước mắt cô. Từ cửa sổ có thể quan sát khung cảnh sống động ở bên ngoài, không hề có vật cản. Ánh sáng ở nhà máy, đèn điện trong thành phố và cả những chiếc xe nối dài trên đường cũng hiện lên rõ ràng.
Cô chờ Kodo nói tiếp. Từ hướng phát ra giọng nói, có thể suy đoán Kodo đang ở vị trí trung tâm của tầng này. Nơi Kuroha đang đứng cũng có thể quan sát toàn bộ không gian rộng lớn này. Ở chính giữa có đặt một vật giống một cái bàn lớn, bên trên đó là mô hình thu nhỏ toàn bộ khu cảng.
Kodo đang ở sát ngay đó.
"Giết người phải xuống địa ngục, nhẫn nhịn sự ham muốn cũng chẳng khác gì địa ngục. Tao hiểu cảm giác tồi tệ ấy là như thế nào, nhưng bọn mày thì không bao giờ hiểu được tao. Đứng yên ở đó."
Kuroha dừng bước, cô không nhận ra sự di chuyển của mình đã bị phát hiện.
"Tao là ai? Tao có cùng một loại người với mày không? Đứng đó trả lời đi!"
"... Tôi không thể lý giải được sự thôi thúc trong anh." Kuroha nói. "Nếu anh nghĩ tôi và anh giống nhau thì hãy ném vũ khí đi và nằm xuống nền nhà. Và... nhớ giữ lời hứa." Trái tim Kuroha đánh thịch một cái. "Nói cho tôi biết bé Ai đang ở đâu!"
"Ném súng của mày đi!" Kodo nói. "Ném từ cửa sổ ấy, để tao có thể nhìn thấy."
Trong một thoáng, Kuroha liếc nhìn khẩu súng tự động đang nằm trong tay mình, rồi nói: "... Tôi không thể làm thế. Nếu ném nó đi, tôi sẽ bị giết."
Cô chết đồng nghĩa với việc bé Ai sẽ chết.
"Thông minh lắm, cũng khá ấn tượng đấy."
Sau khi lớn tiếng thì giọng nói của Kodo bình thường trở lại. "Vậy thì chúng ta sẽ thương lượng. Ném điện thoại đi, ném ra ngoài ấy, sau đó chúng ta sẽ làm theo thỏa thuận. Làm đi!"
Kuroha dùng tay trái lục lọi trong túi áo khoác và lôi chiếc điện thoại di động ra, chi vậy thôi đã khiến cả người cô dấy lên một cơn đau đớn, máu vẫn không ngừng chảy làm cô trượt tay và đánh rơi chiếc điện thoại xuống vũng máu dưới nền.
"Nhặt nó lên!" Kodo nói như thể đã chứng kiến tất cả.
Kuroha làm theo, ném nó ra ngoài cửa sổ vào màn mưa.
"Tôi ném rồi, chắc anh đã thấy." Kuroha nói rồi ra điều kiện. "Bé Ai đang ở..
Có dấu hiệu chứng tỏ Kodo đang cười khẽ. "Nó chết rồi." Gã nói lớn. "Chắc mày cũng đã đoán ra tao đang nói dối. Đứa bé không có ở đây. Tao để nguyên nó trong túi và đánh nó đến chết, rồi ném xác ra khỏi xe. Thật quá dễ dàng."
Cơn tức giận đã khiến Kuroha mất hết lý trí. Cô đạp mạnh xuống sàn, đứng dậy lao về vị trí trung tâm của tầng nhà.
Kodo ném thanh sắt đi, chĩa họng súng về phía Kuroha. Gã bóp cò khi cô đang chạy, nhiều tiếng súng nổ liên tục vang lên.
Cô nhanh chóng di chuyển, lợi dụng cái bóng của bàn mô hình để ẩn nấp. Hơi thở đứt quãng, cơn đau nhức lan khắp người. Kodo bắn không trúng mục tiêu.
Một mảnh kính ở dưới sàn vừa đâm vào lưng Kuroha. Cô quan sát xung quanh thì thấy các hộp kính chứa đổ lưu niệm đặt quanh bàn mô hình chỉ còn lại bộ khung kim loại, kính đã vỡ tan thành từng mảnh nằm tứ tung. Cô phải rên khẽ một tiếng vì đau đớn, bởi thứ găm vào người cô không chỉ có một mảnh kính. Nước mắt cô lưng tròng vì bị cơn đau cùng với nỗi cay đắng cùng lúc hành hạ. Mình bắn trật rồi, cô nghĩ. Ở một khoáng cách ngắn như thế mà cô lại để trật mục tiêu, đúng là chuyện khó tin.
Cô bỗng nhận ra lý do thật sự cho sự thất bại của mình xuất phát từ cảm giác khó thở nơi lồng ngực. Kỹ thuật của cô không phải là vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ dù trong hoàn cảnh này đi nữa thì việc bắn người thật sự khiến cô phát điên.
Cánh tay đang cầm súng của cô b?