Chương 6
Thiết bị liên lạc trong xe cảnh sát hoạt động liên tục với vô số những tin báo.
Trên đường về trụ sở, Kuroha tiếp tục lắng nghe mớ thông tin hỗn độn phát ra từ thiết bị liên lạc, cô cũng hiểu rằng tốt nhất không nên tiết lộ ngay những diễn biến mới nhất. Có rất nhiều việc phải được tiến hành một cách đồng thời và nhanh chóng.
Cần chuẩn bị yêu cầu công bố thông tin công khai cái tên giả Kodo từ nhà cung cấp mạng, lệnh thi hành bắt giữ của tòa án và lệnh khám xét nhà ở.
Thông tin cá nhân của đối tượng mang tên Kodo ngay lập tức được đưa ra. Hai mươi tư tuổi, độc thân, làm nghề quét dọn vệ sinh ca đêm ở các nhà trọ, địa chỉ, số điện thoại... Hiện tại Kodo đã bỏ việc.
Sau khi bước vào trụ sở cảnh sát tỉnh, Kuroha được dẫn lên một tầng ở khá cao, từ cửa sổ ngoài hành lang có thể ngắm bao quát khung cảnh cả thành phố.
Đáng lẽ Hara cũng đến trụ sở nhưng giữa chừng lại nhận được lệnh phải quay về đồn cảnh sát cảng, chỉ một mình Kuroha nhận được lệnh triệu tập. Cô tạm biệt Hara ở cửa lớn của trụ sở cảnh sát tỉnh, sau khi trao đổi ánh mắt và cúi chào nhau thì hai người đi về hai ngả.
Đó là lần cuối cùng cô gặp Hara.
Kuroha bước vào phòng truyền thông.
Đây là một căn phòng rộng lớn, kiểm soát những tình huống xảy ra trong nội bộ trụ sở bằng hệ thống phát hiện và giải quyết sự cố suốt hai mươi tư giờ. Vô số những dãy bàn ghế được xếp ngang dọc cùng với vài chục nhân viên luôn thường trực. Phía cuối căn phòng là một khung cửa sổ lớn và có thể dễ dàng bắt gặp những ánh mắt tò mò đang bị giải tán.
Vị giám đốc cho gọi Kuroha đang đứng trong hàng ngũ chỉ huy phía trước, bên cạnh còn có trưởng phòng truyền thông.
Giám đốc chỉ đưa mắt xác nhận sự có mặt của Kuroha rồi lại chăm chú quan sát màn hình rộng ở phía trước. Tuy rất bất mãn về việc xử phạt Hara nhưng Kuroha không cố gắng tiếp cận giám đốc, vì cô đã hiểu được mọi chuyện sau khi nghe Hara đưa ra quyết định một cách dứt khoát, không do dự.
Trên màn hình lớn, lời chào cùng với hình minh họa chậm rãi biến mất và thay vào đó là hình ảnh một tấm bản đồ được thiết kế đon giản với gam màu chủ đạo là xanh navy.
Kuroha thắc mắc về sự xuất hiện của giám đốc ở đây, cũng như việc mình bị yêu cầu phải có mặt. Cô cảm thấy dường như có ai đó gọi tên mình, liền quay ra sau để xác nhận thì bắt gặp Sato đang đứng nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Cảm giác khó chịu trong lòng Kuroha có vơi đi chút ít, cô bước về phía cuối căn phòng.
"Cậu cũng được triệu tập đến đây à..."
"Tôi là đại diện của đội, được gọi đến để báo cáo về tình hình hiện tại của đội hợp tác điều tra."
"Có tiến triển gì mới ư…?”
"Tiến triển... chính là đây, việc bắt giữ Kodo. Nhờ công của chị."
Theo ánh mắt của Sato, Kuroha ngẩng mặt lên quan sát tấm bản đồ hiển thị trên màn hình lớn. Tam bản đồ đang chuyển động không ngừng. Trên đó có những điểm sao và những mũi tên. Sao để chỉ địa điểm ẩn nâp của tội phạm, mũi tên tượng trưng cho vị trí của các xe cảnh sát, và không chỉ có một mũi tên. Kuroha phát hiện ra điều gì đó.
"... Nơi ẩn nấp của thủ phạm đã thay đổi."
"Đó là vị trí hiện tại của Kodo." Sato nói. "Hắn ta không có nhà, vì vậy, nhờ sự hỗ trợ từ phía công ty viễn thông, nơi ẩn nấp hay nói đúng hơn là phạm vi hiện tại trên cơ sở truyền phát tín hiệu của Kodo đã được tính toán thông qua hệ thống sóng truyền cường độ thấp của điện thoại, từ đó những vị trí dự kiến đã được hiển thị trên màn hình."
"Mỗi vị trí có phạm vi khoảng từ hai đến ba kilômét, tức là không thể tính toán được vị trí chính xác của chiếc điện thoại…"
"Đó là điều không thể, nhưng nếu biết cách tính toán dựa trên vô số các địa điểm thì có thể thu hẹp phạm vi được một phần nào đó. Riêng việc xem xét vị trí địa lý và tốc độ di chuyển giữa các địa điểm có thể đi đến kết luận rằng phương tiện Kodo đang sử dụng chính là xe hơi. Thực tế, chiếc xe thuộc sở hữu cùa hắn đã biến mất khỏi bãi đỗ xe. Một cuộc điều tra tăng cường được tiến hành đã cho thêm manh mối, rằng đó là chiếc 1BOX màu xanh. Theo lời khai của người dân xung quanh, nó đã có mặt tại bãi đỗ xe ngay trước khi đội điều tra số một đến. Nhưng... vì thủ phạm đã bỏ trốn nên tốt nhất phải tiến hành tìm kiếm trong bán kính tối đa từ hai đến ba kilômét kể từ điểm cơ sở. Ngoài ra, điều đáng lo ngại hơn chính là..Sato khẽ chi lên tấm bản đồ. "Hắn ta đang hướng đến khu vực giáp ranh với tỉnh khác, chỉ cần băng qua chô này thì quyền kiểm soát sẽ thuộc về trụ sở cảnh sát của tỉnh kia. Cả trụ sở như đang ngồi trên đống lửa."
Bây giờ Kuroha đã biết lý do tại sao giám đốc cứ dán mắt lên tấm bản đồ với vẻ mặt đầy lo lắng như vậy.
"Vậy chị được gọi đến đây vì mục đích gì?"
"Để chứng kiến, đó là mục đích, cái khoảnh khắc vụ án được phá giải. Chị chính là người có công lớn nhất."
Cảm giác căng thẳng trong lòng Kuroha bỗng tăng vụt. Lúc này cô không thể rời mắt khỏi màn hình. Số lượng mũi tên cứ chốc chốc lại tăng lên. Lệnh triển khai khẩn cấp được phát động trong phạm vi có khả năng Kodo sẽ xuất đầu lộ diện.
"Chiến dịch vây bắt sẽ thành công thôi. Bây giờ không còn thời gian để phí phạm nữa." Sato nói, rồi hỏi tiếp: "Tình trạng Kiri thế nào rồi ạ?"
Kuroha có chút bối rối trước câu hỏi ấy. "Cậu hỏi gì cơ…?"
"Yamai Hiro, bây giờ cậu ta sao rồi?"
Kuroha có cảm giác lạnh sống lưng, trong đầu xuất hiện ý định muốn tránh xa Sato. Cô hỏi. "Cậu là ai?"
"Em được nghe rằng Yamai Hiro là bạn của chị. Em đã nhận ra một chuyện khi thông tin ấy được truyền đến đồn cảnh sát cảng. Nếu là bạn của chị thì cũng là bạn của em."
"Ý cậu là sao? Cậu..."
"Cứ bỏ lỡ cơ hội nên em cũng không có cách gì mở miệng được." Sato nói với vẻ xấu hổ. "Em là Lego, Ageha."
"Lego." Kuroha ngạc nhiên. Lego chính là nhân vật cô hay gặp ở quán rượu trong thế giới ảo, cơ thể được tạo thành bởi những hình khối nhỏ, có thể liên tục thay hình đổi dạng.
Tuy biết nhân vật đại diện của Sato là Lego, Kuroha vẫn không tránh khỏi cảm giác bất an, bởi có quá nhiều điều cô không lý giải được.
"Thật kỳ lạ!" Ánh mắt của Kuroha đột nhiên trở nên nguy hiểm. "Cậu nói cậu biết tôi là Ageha, tại sao cậu biết? Tôi chưa từng tiết lộ thông tin này với ai cả."
"Nhờ mặt dây chuyền. Ở thế giới thực và cả thế giới ảo, chị đều mang theo viên ngọc trai phong cách baroque ấy bên mình."
"Đừng nói dối! Không thể lấy đó làm cơ sở để suy đoán được, hoàn toàn vô căn cứ."
"Đúng vậy." Sato bình tĩnh đáp, "Em đã nghĩ là mình nên nói ra, nhưng thật ra em không hề muốn nói, vì không muốn bị người khác xem là một đứa lập dị."
"Lý do là gì...?"
"Vấn đề an ninh, nói thẳng ra thì em đã điều tra danh tính của chị."
"... Tức là cậu biết đến tôi nhờ điều tra? Điều đó quá vô lý. Tôi không để lộ thông tin ở đâu cả."
"Chị không có chút hiểu biết nào về bảo mật thông tin cả, đến mức đáng sợ ấy." Sato nói với vẻ thoáng đượm buồn.
"SNS4. Có thể chị đã tham gia vào mạng lưới này bằng cách nào đó."
Không sai. Bây giờ, ở bất kỳ đâu SNS cũng đều có thông tin.
"Vậy ư? Chuyện đó…”
"Trong đó còn có cả tên thật của người tham gia nữa."
“… Đúng là có, nhưng thường là những SNS nhỏ và quen thuộc. Hơn nữa, trong thế giới ảo, tôi không hề tự xưng tên mình."
"Nhưng chị đã dùng các tên Ageha làm tên thay thế ở SNS khác."
"Cũng có một vài chỗ như vậy, nhưng ở đó không công khai danh tính người tham gia."
"Nhờ hình chụp, chị biết không?" Sato cúi xuống, nói. "Hình dùng để giới thiệu bản thân. Chị sử dụng lại toàn bộ những thứ đã có sẵn. Tuy chị có ý định giấu nhẹm đi nhưng chỉ cần muốn tìm, em sẽ tìm ra ngay. Em đã lần theo bức ảnh để tìm ra tên thật. SNS không những công khai tên thật của chị mà còn ghi rằng chị đang làm việc tại trụ sở cảnh sát tỉnh. Thành tích bắn súng của chị cũng được đăng tải trên trang web của Hiệp hội bắn súng, còn về sự thật chị thuộc đội cảnh sát cơ động, em cũng đã tiếp cận được thông tin chính xác trong báo cáo về các giải thi đấu của tổ chức."
"Nhưng..." Kuroha không thể che giấu được sự lung lay của mình, "...chắc chắn không dễ dàng gì để tìm ra đối tượng phù hợp trong hàng ngàn đến hàng chục ngàn tấm ảnh như thế."
"Phải kiên nhẫn, hoặc... nếu cần thì nhờ đến sự giúp đỡ của người khác. Chỉ cần có tiền thì thậm chí có thể tìm kiếm bằng chiến thuật biển người."
"Vậy trên thực tế cậu đã dùng cách gì…?"
"Em đã lập trình một phần mềm chạy tự động, chỉ cần tìm ra thuật toán để tiến hành so sánh hình ảnh, mọi chuyện còn lại khá đon giàn. Phần mềm sẽ liên tục phân tích từ hình ảnh này đến hình ảnh khác như thế cho đến khi thu được kết quả. Quá trình tìm kiếm kết thúc trong một ngày."
Kuroha chết lặng trước sự bất cẩn của mình.
"... Lý do cậu điều tra danh tính của tôi là gì?"
"Em muốn kiểm tra kỹ năng của mình. Bản thân việc điều tra cũng không hề vi phạm pháp luật, vì mọi thông tin vốn đều đã được công khai. Hầu hết những người đến quán bar đều nằm trong danh sách điều tra của em." Sato cọ mũi giày thể thao lên tấm thảm. "Duy chỉ có một nhân vật em không thể điều tra ra danh tính, chính là chủ quán."
"Việc cậu tham gia đội điều tra với tôi có phải là ngẫu nhiên...?"
"Đúng một nửa. Việc em làm cùng ngành với chị đúng là ngẫu nhiên, nhưng mong muốn tham gia đội hợp tác điều tra là chủ ý của em. Em muốn gặp chị. Thật xin lỗi vì đã chụp lén chị để điều tra. Em cũng không rõ gặp chị rồi sẽ ra sao. Không ngờ mọi chuyện lại rơi vào hoàn cảnh như thế này." Nói xong, Sato chìm vào im lặng.
"... Cậu còn biết thêm điều gì nữa, những điều mà tôi vẫn chưa biết ấy?"
"Có rất nhiều chuyện…” Sato nói. "Chẳng hạn như bên trong tòa tháp đó có gì, đại loại như vậy."
"Tòa tháp? Trong thế giới ảo ư? Tôi tưởng trong đó chỉ có cầu thang.
"Trong đó có một căn phòng, ngay chính giữa và lên cao một chút."
"Căn phòng đó như thế nào?"
"Có rất nhiều ảnh treo trên tường, toàn bộ đều là ảnh chụp của các thi thể."
"Không thể nào."
"Đó là sự thật, vì vậy em vẫn chưa nói với ai. Nếu nói ra, có lẽ mọi người sẽ rời khỏi khu đất ấy, lúc ấy chỉ còn lại một mình em. Em sẽ không thoải mái nếu không nhìn thấy ai, đây đúng là một thói quen xấu…”
Thói quen xấu, khi nghe chính Sato nói ra câu đó, Kuroha bỗng thở phào nhẹ nhõm. "... Về chuyện liên quan đến tôi, lần này coi như tha cho cậu." Cô nghiêm giọng giải thích. "Cậu đã tự tiết lộ thân phận của mình và đưa ra cảnh báo về mức độ nhận biết an ninh thấp của tôi." Cô lén nhìn vẻ mặt như sắp bị treo cổ của Sato. "Chúng ta là bạn bè, nên tôi thành thật cảm ơn vì cậu đã cảnh báo tôi."
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Sato. Có chút gì đó cô đơn trên gương mặt ấy, hay đó chỉ là cảm giác của Kuroha?
"Lúc đầu em không hề có ý định sẽ nói với chị." Sato lại quay về với giọng nói đều đều như thường ngày. "Nhưng em nghĩ tình hình sẽ diễn biến nguy hiểm nếu không nói ra. Em không hề có ý phóng đại." Giọng điệu cậu cứng rắn bất thường. "Nguy hiểm không chỉ xảy đến với cảnh sát mà còn đối với dân thường. Em nghĩ vì hoạt động trong ngành cảnh sát nên khả năng phát hiện nguy hiểm có nhanh nhạy hơn so với người bình thường. Có thể vụ án lần này liên quan đến việc thanh toán thù oán nào đây. Ai đó đang cố gắng điều tra thông tin của cảnh sát. Chắc chắn đây phải là một băng đảng chính hiệu. Cách thức điều tra thông tin như em đã thực hiện thì bất kể người nào cũng có thể làm được."
Kuroha chăm chú lắng nghe. Nguy hiểm thì cô cũng gặp đáng kể rồi, con đường ngầm dưới rãnh, bên trong chiếc xe màu đen... Tất cả đều do nhận thức về nguy hiểm của cô quá kém cỏi.
"Chị Kuroha, từ giờ trở đi chị phải cẩn thận." Sato nói.
Kuroha gật đầu. Tâm trí cô như bị điều gì đó hối thúc, nguyên nhân không chỉ vì cuộc nói chuyện vừa rồi.
Trong phòng truyền thông, bên cạnh màn hình lớn đang hiển thị bản đồ còn có thêm một màn hình khác với kích thước tương đương để cung cấp thông tin chi tiết dưới dạng chữ. Nội dung trên đó vừa có một thay đổi.
Ký tự N được mọi người truyền miệng lan đi khắp phòng và đến tai Kuroha. Bầu không khí trong phòng vốn đã căng thẳng, lúc này còn trở nên nặng nề hơn.
N là ký hiệu ám chỉ biển số xe hơi. Hệ thống N được lắp đặt trên trục đường chính có nhiệm vụ xác định biển số xe của nghi phạm.
Màn hình hiển thị nội dung đang chiếu rất nhiều ảnh động. Đó là những đoạn phim từ camera giám sát được bố trí tại các ngã tư trong khu vực lân cận đã được lựa chọn dựa trên thông tin về vị trí của nghi phạm. Tình trạng lấy lời khai của đoàn xe đi tuần cũng được hiển thị trên màn hình. Trong mười đoạn phim đang trình chiếu, một chiếc xe 1BOX màu xanh lọt vào mắt Kuroha.
Nơi hệ thống N phát hiện ra xe của nghi phạm hầu như đều thuộc khu vực ranh giới với tỉnh lân cận.
Điều trụ sở cảnh sát tỉnh lo sợ nhất bây giờ đang dần trở thành hiện thực. Nhìn vào lộ trình hiện tại của Kodo thì chỉ chốc lát nữa thôi, hắn ta sẽ đào tẩu thành công ra ngoại tỉnh.
Kuroha nghĩ, nếu như vậy thì phía cảnh sát sẽ bị một phen hoảng loạn đây.
Cô nhìn thấy giám đốc đang cầm ống nghe điện thoại ở khu vực ban chỉ huy. Cần phải yêu cầu sở cảnh sát cho phép đội điều tra số một tiến hành bắt giữ thủ phạm ở phạm vi ngoại tỉnh. Sở cảnh sát nắm hoàn toàn quyền từ chối hay chấp nhận yêu cầu đó.
Kuroha nghĩ khả năng họ chấp nhận là rất thấp, chắc chắn những người có mặt trong căn phòng này đều có chung suy nghĩ ấy. Quyền bắt giữ lúc đó sẽ thuộc về phía sở cảnh sát, và tất nhiên không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải báo cáo tình hình.
Từ phía sau cũng có thể nhìn thấy được sự cay đắng của giám đốc.
"Tiếp tục theo dõi." Một giọng nói vang vọng khăp phòng truyền thông, đó là giọng của vị thanh tra trong ban chỉ huy. "Theo dõi nghi phạm." Ông cao giọng nói một lần nữa.
Căn phòng vỡ òa trong tiếng ồn ào, họ ăn mừng vì đã có thể bắt Kodo.
Kuroha cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy vui vẻ khi có ai đó vỗ tay và khiến mọi người đồng loạt vỗ theo.
Trên màn hình lớn đang hiên thị tình trạng hỗn loạn khi cảnh sát bám sát nghi phạm tới một ngã tư lớn. Một sự hỗn loạn đang diễn ra giữa xe cảnh sát và xe hơi bình thường, nhưng không ai biết tình hình cụ thế như thế nào.
Có thể thấy rằng đây là tình huống quyết định, không, phải nói là toàn bộ diễn biến vụ án tự sát tập thể đang sắp được đưa ra ánh sáng.
Khi Kuroha lấy lại tinh thần thì giám đốc đã đứng trước mặt cô từ lúc nào không hay.
"Cô vất vả rồi!" Giám đốc cười, nói bằng giọng trầm thấp, chìa tay ra trước mặt cô. "Cô làm tốt lắm! Và nhớ phải nộp bản tường trình về việc sử dụng súng nữa, chỉ mang tính hình thức thôi, vì không có lời than phiền nào từ phía đối tượng tự sát và gia đình của cậu ta cả, hiện trường cũng là địa điểm bí mật và không có bất kỳ nhân chứng nào khác... Hơn nữa, viên cảnh sát cho cô mượn súng cũng không có ý định làm to chuyện từ hành vi của cô. Bản tường trình chỉ cần rõ ràng là được. Hôm nay cô nghỉ ngơi đi!"
"Vâng." Kuroha đáp.
Cô buông cánh tay đang bắt tay với giám đốc, bất ngờ nói: "Thưa giám đốc, tôi có một thỉnh cầu nhỏ."
Bàn tay phải của giám đốc bỗng nắm chặt lại. "Chuyện gì...?"
"Có thể cho phép tôi có mặt tại phiên thẩm vấn Kodo được không ạ? Tôi muốn xác định rõ ý đồ thật sự của hắn ta." Đó là điều cô đã hứa với Yamai Hiro.
“... Được thôi, cô cứ đến." Giám đốc nghiêm nghị nói.
"Nhưng đến hết ngày hôm nay thôi, từ sáng mai cô phải quay trở lại đội điều tra cơ động."
"Cảm ơn ngài!" Kuroha cúi chào.
"Còn cậu..." Giám đốc quay sang Sato, nói. "Hãy giải tán đội hợp tác điều tra, rồi quay lại báo cáo với tôi. Sau cùng tôi cũng sẽ ghé qua để kiếm tra, từ giờ đến lúc ấy, nhờ cậu lo liệu mọi việc."
Sato không khỏi ngạc nhiên. "Giải tán ngay hôm nay ạ?"
"Vốn dĩ nó không phải là trụ sở điều tra, chẳng qua chỉ là một đội tập hợp những nhân viên làm toàn thời gian thôi, hơn nữa quá trình truy bắt thủ phạm cũng đã kết thúc, việc còn lại cứ giao cho chúng tôi." Rồi ông quay sang thúc giục Kuroha: "Đi nào!"
Trước khi ra khỏi phòng truyền thông, Kuroha quay lại nhìn Sato một lần nữa, cảm giác hệt như vừa đánh mất thứ gì đó vậy.
"Chị nhớ cẩn thận nhé!" Sato nói những lời cuối cùng với Kuroha.
"Cảm ơn!" Kuroha đáp lại nhưng cô không chắc lời nói của mình đến được chỗ Sato, vì bầu không khí trong phòng đang vô cùng náo nhiệt.
Kuroha và nhân viên thuộc đội điều tra số một cùng bước vào thang máy. Trong khi di chuyến xuống tầng dưới, giám đốc lên tiếng: "Có vẻ như cô thường bị đánh giá thấp khi còn hoạt động trong đội điều tra cơ động nhỉ?"
"Thưa không..."
"Người chị của đội trưởng của cô cũng là cảnh sát nhỉ, nhưng thật tiếc cô ấy đã qua đời vì tai nạn giao thông khi đang làm nhiệm vụ."
Đây là chuyện cô mới được nghe lần đầu, chưa từng có ai nhắc đến. Cô không biết nói gì nên chỉ im lặng.
"Đó là lý do đội trưởng thường bảo vệ cô quá mức, nhưng như vậy cũng tốt cho cô. Nếu cô có ý muốn gia nhập đội điều tra số một thì tôi sẽ sắp xếp. Hãy suy nghĩ kĩ nhé!"
"Vâng," Kuroha đáp.
Nhưng lúc này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến thái độ nghiêm khắc của đội trưởng. Kuroha không có chút tự tin nào, rằng chấp nhận lời đề nghị của giám đốc liệu có phải là sự lựa chọn tốt nhất?
Cô nhớ lại lời Sato đã nói: "Chị nhớ cẩn thận nhé!" Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt méo mó của mình phản chiếu trên cánh cửa thang máy màu xám. Cậu ấy nói vậy là có ý gì nhỉ?
♣ ♣ ♣Trong thời gian chờ đợi Kodo được áp giải về đồn, Kuroha có thể nghe ngóng kết quả điều tra từ những thành viên thuộc đội điều tra số một.
Theo lời khai của những nhân viên dọn vệ sinh ca đêm, ngoài ấn tượng về một gã đàn ông ít nói, ít tiếp xúc với người xung quanh, thường xuyên đến trễ nhưng công việc vẫn đâu vào đây, thì không ai có thể nhớ rõ những hành vi của Kodo, không có ai biết rõ về quá khứ của Kodo.
Có một thông tin chưa được kiểm chứng là hắn thường xuyên thay đổi công việc ca đêm của mình.
Sau khi hắn biến mất không rõ tung tích, quản lý đã mở cửa nhà để cảnh sát vào điều tra. Bên trong căn nhà chỉ có một phòng ấy hoàn toàn vắng lặng. Căn phòng ngăn nắp đến mức tưởng như chưa từng có ai sinh sống, chăn nệm để ngủ chi vừa đủ ở mức tối thiểu, trong tủ lạnh còn không có nước uống, nhưng người ta lại phát hiện trong ngăn đá có vài con côn trùng được gói ghém kĩ càng bằng giấy.
Trên bàn làm việc màu xám có một chiếc máy tính bàn, sau khi khởi động thì người ta biết được là nó đã được cài đặt lại từ đầu.
Khi phát hiện trong giá sách dạng kéo chất đầy những cuốn sách và băng đĩa liên quan đến hành vi phạm tội kỳ lạ thì các cảnh sát cũng ngửi thấy mùi gì đó bất thường. Trong bồn rửa ở phòng tắm là xác của một loài động vật nhỏ, có lẽ là chim hoặc chuột, bị cắt thành nhiều phần và đang phân hủy.
Kodo thật ra là một người đàn ông gầy gò hệt như một bóng ma. Cặp mắt sâu hoắm của hắn ta hoàn toàn vô định. Hắn mặc một bộ vest nhăn nhúm và rộng thùng thình. Gã thú nhận mình chính là Kodo, và chỉ dừng lại ở đó.
Sau hai chiếc bàn được xếp lại với nhau, Kodo liên tục lặp lại câu nói "tôi không biết" trước tất cả những câu hỏi được đặt ra.
Lời nói chỉ đơn giản là bật ra khỏi miệng, không có bất kỳ cảm xúc nào. Kuroha có thể nghe thấy tiếng tặc lưỡi khe khẽ của viên cảnh sát thẩm vấn Kodo. Một viên cảnh sát khác phụ trách ghi lại lời khai cũng liên tục rời tay khỏi chiếc máy tính rồi xua xua tay với vẻ khó chịu.
Căn phòng lấy cung chật chội và không có cửa sổ, chi có trần nhà là khá cao. Tuy ánh sáng bên trong vẫn phản chiếu lên bức tường được sơn trắng nhưng nó không hề chạm đến gương mặt của Kodo.
Đứng phía sau hai nhân viên thẩm vấn, trong đầu Kuroha liền nảy ra suy nghĩ cần phải có một liệu pháp tâm lý cho Kodo. Nhìn hắn ta không có chút sức sống giống như một người đang ở trong tình trạng suy nhược thần kinh trầm trọng. Nhưng cô cũng tự biết rằng mình không có thẩm quyền đưa ra quyết định gì ở đây. Cô tuyệt đối không được mở miệng khi không cần thiết.
Vẫn bằng thứ giọng lí nhí khó nghe ấy, Kodo lại nói: "Tôi không biết." Nhân viên thẩm vấn cau mày rồi quay về phía Kuroha. Cô nhận ra đó là dấu hiệu cho phép cô được tham gia đặt câu hỏi.
"Tại sao đài tương niệm mang hình dáng con ngài?" Cô đanh giọng hỏi. "Chắc chắn những người trong nhóm tự sát tập thể không hề biết chuyện đó, họ vẫn nghĩ rằng đài tường niệm của mình sẽ là một con bướm đuôi nhạn đẹp đẽ. Tại sao lại lừa họ?"
Ngay lúc đó, cô phát hiện biểu hiện trên khuôn mặt Kodo khẽ thay đổi, dường như có chút gì đó hoài nghi.
Kodo chậm rãi hướng về phía Kuroha. Hắn ta ngẩng lên, để lộ khuôn mặt hốc hác. "Tôi không biết." Hắn nói ngay khi chạm phải ánh mắt cô.
Gã này là Kodo...
Kuroha bỗng cảm thấy khó chịu.
Hắn là kẻ đã tập hợp những người có ý muốn tự sát, gợi ý về một đài tường niệm đẹp đẽ dưới hình dáng bướm đuôi nhạn sau khi chết, rồi lừa dối tất cả họ, biến nó thành một vật thể méo mó khó coi. Thật là một tội ác khó tin! Tội ác đó chắc chắn bắt nguồn từ tham vọng tăm tối của bản thân hắn. Nhưng Kuroha không hề cảm nhận được bat cứ điều gì liên quan đến hai chữ "tham vọng" từ gã đàn ông đang ngồi trước mặt.
Cô gõ nhẹ vào vai người thẩm vấn kiêm trợ lý thanh tra, thì thẩm đề nghị ra ngoài một lát.
Khi cánh cửa của căn phòng hé mở, những nhân viên của phòng ngăn ngừa tội phạm đội điều tra số một đồng loạt nhìn về phía cô. Tuy đã hết giờ làm ca đêm từ khá lâu rồi nhưng mọi người vẫn ở lại rất đông.
"... Liệu có phải là người khác không?" Kuroha hỏi ngay khi đóng cửa phòng lấy cung. Tuy cô hỏi một cách rất nghiêm túc nhưng đây vẫn không phải là điều nên nên nói to thành lời.
"Không thể nào…” Một viên cảnh sát hình như là họa sĩ có kinh nghiệm thuộc ban phòng chống tội phạm lên tiếng.
"Mọi việc chỉ mới bắt đầu thôi." Tuy nói vậy nhưng sự bối rối vẫn hiện rõ trong ánh mắt của viên cảnh sát thẩm tra. "Cô có lý do gì để nghi ngờ không...?" Ông hỏi Kuroha.
"Tôi không rõ." Kuroha thành thật đáp. "Nhưng tôi không hề nhìn thấy sự khéo léo một cách đáng sợ của Kodo từ người đàn ông ấy. Tôi nghĩ cần phải tìm kiếm và đối chiếu dấu vân tay ở nhà nghi phạm, ngoài ra cũng nên chuẩn bị ảnh của hắn ta và tiến hành công tác lấy lời khai."
Viên cảnh sát thẩm tra kéo tay áo lên, xem giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay. "Giờ này trưởng phòng đang có cuộc họp..." Ông nhăn nhó. "Nếu là người khác sẽ to chuyện đây. Nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn ta trở nên vô dụng sau khi bị tóm. Có thể đó là kế hoạch của hắn nhằm mục đích được nhận phán xét suy giảm năng lực pháp lý khi ra tòa."
"Chúng ta cần phải xác nhận lại." Kuroha nhấn mạnh, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng liệu có phải mình suy nghĩ quá nhiều rồi không.
"... Tiến hành vậy thôi, không còn cách nào khác." Vị thanh tra bất lực nói. "Này anh!" Ông gọi một viên cảnh sát trẻ tuổi, ra chỉ thị ưu tiên tiến hành một công việc cấp bách phục vụ cho hoạt động điều tra, rồi quay sang nói với Kuroha: "Bây giờ cô tính sao? Tuy tình hình lúc này không đơn giản... nhưng chúng ta nên quay vào bên trong thôi." Ông hất cằm về phía phòng lấy cung.
"Vâng. Tôi xin phép được tiếp xúc với hắn ta lần nữa." Kuroha nói.
Khi đặt chân vào căn phòng chật chội này một lần nữa, cảnh tượng người đàn ông không có chút sinh khí ở giữa phòng hệt như một bức tranh tĩnh lại hiện ra trước mắt Kuroha. Kodo vẫn không để tâm đến việc người ta ra vào căn phòng.
Kuroha trở lại vị trí đã định sẵn, đứng dựa lưng vào tường. Cô chăm chú quan sát Kodo nhưng vẫn không thấy gì khác ngoài ấn tượng về một gã đàn ông đã để quên khả năng suy nghĩ ở đâu đó.
♣ ♣ ♣Nhân viên của bệnh viện bắt máy, Kuroha nhờ nối điện thoại đến phòng của Yamai Hiro.
Cô lê bước chân dọc theo những đường rãnh trên nển gạch ở hành lang tối tăm của tổng bộ để giết thời gian trong lúc chờ đợi. Có tín hiệu báo đã kết nối với Yamai Hiro.
"Chị đang có một đống câu hỏi cần được giải đáp, có làm phiền em không?"
"Bây giờ cũng trễ rồi, chị có thể chờ đến ngày mai thẩm vấn mà."
Sau khi nghe thấy giọng của Yamai Hiro, Kuroha thở phào và lấy lại bình tĩnh. Trước tiên cô sẽ thông báo tình hình hiện tại. "Kodo đã bị bắt."
"... Nếu là chuyện đó thì cảnh sát đã nói với em rồi." Sự nhẹ nhõm như thể được truyền đi qua đường dây điện thoại. "Vậy đó đúng là sự thật rồi... Ageha đã gặp chưa? Đó là người như thế nào?"
“Một người đàn ông cao và gầy. Anh ta như người mất hồn, mặc bộ vest rộng thùng thình..." Cô sực nhớ ra không nên có thành kiến trước khi thẩm vấn đối phương. "Bây giờ chị có điều cần hỏi. Chị muốn em nói cho chị nghe nếu nắm được thông tin gì đó."
"Để ngày mai rồi nói."
"Kiri, phiên thẩm vấn ngày mai không do chị đảm nhận. Sau tối nay chị bị buộc phải dừng mọi công tác điều tra."
"Vậy à?" Yamai Hiro im lặng một hồi rồi nói: "Được rồi. Bây giờ luôn. Lần này em sẽ trả lời chị, nhưng em không biết nhiều như chị nghĩ đâu, thông tin trao đổi giữa hai bên đã bị xóa sạch sẽ rồi."
"Em chỉ cần nói những gì mình nhớ thôi, bất cứ thứ gì em để ý thấy. Thú thật... chị không biết gì về nhân vật tên Kodo này cả."
"Em nghĩ... bây giờ chị sắp được biết rồi." Yamai Hiro ra hiệu ủng hộ. "Anh ta khá tử tế và bảo thủ, tính cách táo bạo, tự xưng mình là một nghệ sĩ, cũng có vài điểm khó ưa, chẳng hạn như hay xem thường người khác, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra lịch sự một cách bất thường, còn đột nhiên thêm chữ "ngài" vào tên của em khi xưng hô nữa."
"Anh ta có đáng tin không?"
"Có lẽ là không,"
"Vậy mà mọi người vẫn chấp nhận làm theo kế hoạch của anh ta. Tại sao?"
"Không hẳn là mọi người muốn theo. Vì kế hoạch được chuẩn bị tốt nên mới quyết định theo, trên thực tế lời đề nghị của Kodo đã được thực hiện kha khá rồi."
"Bằng cách nào? Chuyển đổi khuôn mặt của mọi người dưới dạng dữ liệu ba chiều ư?"
"Tất cả đều là ý tưởng của Kodo. Anh ta đã lắp đặt hệ thống máy quét ở trong container, bao gồm một máy chiếu tia laser, một tấm phông nền có dấu chấm đen in trên nền trắng và một chiếc máy tính xách tay. Dữ liệu của từng người lần lượt được lưu vào máy. Mọi người đều có thể tự tiến hành, vì vậy không cần thiết phải gặp ai cả. Thật là một kế hoạch hoàn hảo nhỉ?"
"Vậy cách sử dụng máy quét được hướng dẫn ở đâu?"
"Bên trong container ạ, theo chỉ thị trên điện thoại, những câu đại loại như bên trong bây giờ bắt đầu hạ nhiệt độ, có lẽ sẽ hơi lạnh, cố gắng đừng làm bụi bay tứ tung... Có lẽ tất cả chi là lừa đảo, chưa biết chừng chỉ là một kẻ quấy rối nào đó. Bây giờ thì mới nghĩ được như thế còn cuộc nói chuyện trên điện thoại với Kodo lúc ấy thì hoàn toàn ngược lại. Anh ta nói rất rõ ràng và chậm rãi, nhưng em không biết giọng thật thì như thế nào. Có lẽ giọng nói lúc đó đã bị bóp méo thông qua máy móc..."
Giọng nói của Kodo xuất hiện trong đầu cô tuy có khàn nhưng không hề thấp.
"... Lúc trao đổi thư từ, em có phát hiện ra điều gì lạ không?"
"Trên thư điện tử thì... chỉ toàn là những điều liên quan đến tự sát... Hình như anh ta có nói rằng mình hứng thú với người chết. Ngoài ra còn có những chủ đề liên quan đến cảm giác về chất liệu."
"Cảm giác về chất liệu?"
"Anh ta là nghệ sĩ nên cũng dễ hiểu khi quan tâm đến những thứ đó. Nào là sắt, rồi gỉ sét gì đấy, hay thiết kế đơn giản và tinh tế này nọ... Dù sao em cũng không hiểu gì..."
Đột nhiên giọng nói của Yamai Hiro tắt ngúm. Kuroha ngờ vực. "Có chuyện gì vậy?"
"Lạ quá! Em nhớ ra rồi, khi nghe Kodo nói về chất liệu, em đã chỉ cho anh ta khu đất ấy, nơi mà Ageha và em đã gặp nhau."
"Khu đất ở thế giới ảo ư?"
"Đúng vậy."
Đông đổ nát, mưa, sắt và bê tông, quán rượu.
"Vậy là Kodo đã đến đó?"
"Anh ta không đến, thậm chí em còn không nhận được bức thư hồi đáp nào, nhưng từ lúc đó, hình như quán rượu chào đón một vị khách mới. Cũng là chuyện mà hồi trước chị và em đã nghe qua, chính là nhân vật có trái tim đẫm máu, kẻ khó ưa ấy."
"Mây đen, sấm, tiếng nổ, bị chủ quán đuổi đi..." Bây giờ Kuroha đã nhớ ra, liền nói. "... Đó là... Kodo."
Trái tim đẫm máu ấy.
Kodo5. Có vẻ đó là sự thật,
"Ngay cả bây giờ..." Yamai Hiro thở dài nói. "Em nghĩ mình vẫn muốn tin Kodo."
"Nhưng chắc là em không muốn chết theo kế hoạch của Kodo chứ...?"
"... Em thấy sợ." Yamai Hiro hạ giọng. "Càng nghĩ càng thấy sợ, đúng là vậy, mỗi khi nghĩ về những người đã chết vì con ngài giả bưóm đuôi nhạn, em thật sự muốn quay về lúc ban đầu. Vậy mà bọn em cứ một mực tin tưởng rằng mình sở hữu một tượng đài lý tưởng."
Và thứ gọi là lý tưởng ấy đã bị bóp méo. Nó bị biến chất, trở thành một vật thế bằng nhựa méo mó.
Kuroha nói: "Em nhất định đừng để bị dụ dỗ dễ dàng như thế nhé! Không cần thiết phải có một thứ gọi là "lý tưởng" như thế." Rồi cô nhấn mạnh. "Không việc gì phải vội vàng cả, đừng chết nhé, Kiri."
"Ít nhất cũng phải chờ tới lúc được dùng bữa cùng với chị nhỉ?" Yamai Hiro lí nhí đáp lại.
Trả lời hay lắm. Kuroha nghĩ.
♣ ♣ ♣Cô đeo túi hành lý lên vai, ra khỏi phòng thay đồ rồi bước về phía cầu thang bộ.
Tờ giấy có ghi dòng chữ "Đội hợp tác điều tra án mạng tại cảng" dán trên cửa phòng hội trường đã biến mất.
Căn phòng sạch sẽ sáng trưng sau khi bật đèn. Chiến lợi phẩm thu hồi được cũng đã biến mất, có lẽ chúng được chuyển đến nơi nào đó thuộc trụ sở cảnh sát tỉnh. Ở gần lối ra vào có một túi rác đựng đầy ly nhựa được buộc chặt miệng đang chờ để vứt đi, có mùi rượu từ đó tỏa ra, dường như mọi người vừa tổ chức một bữa liên hoan nho nhỏ mừng chiến thắng.
Kuroha bỗng có cảm giác kỳ lạ, không hiểu mình cất công leo cầu thang lên tận đây làm gì chứ? Cô nghĩ vậy rồi tắt đèn, đi xuống trả chìa khóa tủ đồ cho nhân viên đang trực ở phòng công vụ.
"Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua."
"Xin chờ chút đã!" Một giọng nói cất lên khi cô vừa định quay người rời đi. "Có cái này cho cô." Nhân viên trực ban nói rồi đưa cho cô một món đồ kỳ lạ.
Cô nhận lấy, thấy có một tờ giấy quấn quanh lon nước có dung tích khoảng 350ml, được buộc lại băng dây thun, sau khi mở ra thì thấy nó có kích thước bằng tờ A4, còn lon nước chính là lon bia. Trên tờ giấy có ghi tên của bốn người: Takeda, Ishii, Sato và Hara...
Những ngày vừa qua quả là đáng giá. Hy vọng có cơ hội hợp tác với chị trong những lẩn khác nữa. Chị vất vả rồi ạ!
Đọc những dòng chữ trên tờ giấy, Kuroha thớ phào nhẹ nhõm. Cô nhớ kiểu chữ viết tay này, chắc chắn là của Ishii.
"Chị sẽ uống cạn nó nhỉ!" Dường như bị lây cười từ Kuroha, nữ nhân viên trực ban bằng tuổi cô cũng tủm tỉm cười và chỉ tay vào lon bia. "Để em kiếm món gì cho chị ăn nhé?"
"Không cần đâu, cảm ơn." Kuroha từ chối. "Từ bây giờ tôi sẽ trở lại hoạt động trong đội cơ động."
"Vậy à?" Nhân viên trực ban nhẹ nhàng nói. Kuroha cho lon bia vào túi giấy đựng quần áo, còn tờ giấy A4 thì gấp lại cẩn thận và cất vào túi xách.
"Cảm ơn chị đã quan tâm giúp đỡ!" Kuroha nói và cúi đầu chào, sau đó bước ra khỏi tòa nhà của đồn cảnh sát cảng, để làn không khí lành lạnh vuốt lên hai má.
♣ ♣ ♣Kuroha xuống xe taxi trước chi nhánh của đội điều tra cơ động. Bên cạnh cổng chào có một bảng điện tử hiển thị những dòng chữ màu đỏ để thông báo về những vụ tai nạn giao thông.
Những người trực gác vẫn luôn có mặt ở cổng như thường lệ, nhưng không ai để ý đến sự trở lại của Kuroha. Điều đó là đương nhiên mà, cô nên biết tự điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng sực nhớ đến lon bia nằm trong túi giấy, cô bỗng thấy mình đã trút được một phần trách nhiệm thường ngày. Cảm giác cũng không tệ.
Cô lên tầng hai bằng cầu thang bộ. Khi mở cánh cửa phòng của đội cảnh sát cơ động ra thì thứ chào đón cô vẫn là khung cảnh vô hồn như mọi khi, với những dãy bàn ngăn nắp nhưng không một bóng người. Vào bên trong nữa, cô nhìn thấy một nhân viên tổng vụ có vẻ như đang ngồi chỉnh sửa giấy tờ, liền chào xã giao: "Chị vất vả rồi!"
Cô đặt tất cả những thứ được cho là "hành lý" xuống chỗ ngồi của mình, sau đó nghiêm túc bước đến vị trí của chị kia, báo cáo: "Kể từ bây giờ, tôi xin phép quay lại nhận nhiệm vụ dưới sự chỉ huy của đội cảnh sát cơ động."
"Từ bây giờ ư?" Người nhân viên tổng vụ đã làm việc ở đây nhiều năm tỏ vẻ bất ngờ.
"Vâng. Đội hợp tác điều tra mà tôi tham gia sẽ giải tán vào ngày mai. Từ bây giờ, tôi nghĩ mình có nhiệm vụ tham gia vào đội tuần tra bí mật."
"Vui lòng cho tôi xem bản tường trình."
"Ngày mai tôi sẽ nộp. Bây giờ tôi xin phép được ngồi bình tâm lại ạ." Kuroha có chút chần chừ. "... Có vẻ như nhiều chuyện đã xảy ra đang kéo nhau về thì phải."
Chuyện của Murakami Haruka...
Chuyện Hara từ bỏ công việc cảnh sát...
Những lời thú nhận của Sato...
Dáng vẻ thiếu sức sống của Kodo...
"Chắc thi thoảng cô sẽ thấy kích động khi tham gia vào vụ án lớn như vậy." Chị kia nói. "Phải cố gắng làm nguội đầu trong quá trình điều tra nhỉ?"
Được yêu cầu nộp giấy tờ, Kuroha lôi từ túi xách ra chúng nhận sử dụng súng bằng nhựa, đây là thủ tục cần thiết khi tái tham gia đội cảnh sát cơ động.
Sau khi nhận, chị kia liền đứng dậy, đi vào kho cất giữ súng đạn. Ở đây, súng được đặt trên những cái giá nhỏ. Trong một chiếc hộp nhỏ là khẩu súng ngắn bảy lỗ chứa bảy viên đạn nhét trong báng súng với đầu đạn có đường kính ba mươi hai, báng súng được lắp đặt chế độ bắn tự động, tuyệt đối an toàn và có tác dụng chỉ ngang mức độ trang trí. Kuroha cho súng vào túi xách, đã lâu rồi cô không cảm thấy cái trọng lượng quen thuộc ấy.
"Cô có tranh thủ ghé qua chào hỏi đội trưởng đang nghỉ giải lao không?" Chị kia vừa xoay chìa khóa cửa kho súng vừa nói. "Tôi nghĩ tốt nhất là nên chào hỏi mấy câu."
"Vâng."
"À đúng rồi…” Chị kia như sực nhớ ra điều gì đó. "Quần áo để thay có lẽ sẽ đến chỗ cô sớm thôi."
"Quần áo để thay..
"Có phải bây giờ cô định chuyển đến ở nhà chị luôn đúng không."
"Vâng, xong việc hôm nay tôi sẽ quay lại nơi ở trước để mang hành lý về nhà chị. Chắc chắn đây là chỗ ở cuối cùng của tôi rồi."
"Như vậy có cần thiết không?" Chị kia mỉm cười vẻ khó hiểu.
"Có điện thoại của em trai cô gọi đến. Cậu ta nhờ tôi đọc địa chỉ để gửi hành lý, vì hình như có gọi cho cô mà cô không nghe điện thoại. Hay vì lúc đó cô đến bệnh viện nên phải tắt nguồn điện thoại nhỉ? Cậu ta nói sẽ gửi cho cô quần áo mà cô bảo cậu ta gửi từ nhà."
"Gia đình tôi ngoài chị gái và đứa cháu ra thì không còn ai cả..."
"Ngày mai, đồ cô yêu cầu sẽ được gia đình gửi đến, không phải cô bảo họ gửi đến ư?"
Kuroha thấy lạnh người. "Tôi không hề nhờ ai cái gì cả. Người thân trong gia đình thì ngoài chị gái và cháu trai ra cũng không còn ai."
"Vậy cậu ta không phải là em trai của cô... Có khi nào là họ hàng không? ít nhất cậu ta biết cô làm việc ở chỗ này."
"Tôi không có họ hàng thân thích nào cả. Chị đã cho cậu ta địa chỉ nhà chị tôi rồi ư?"
Lúc này, ngay cả chị ta cũng tỏ ra bất an và nói: "Tôi cho rồi."
Kuroha lập tức lôi điện thoại từ túi áo khoác ra và cố gắng liên lạc với chị. Tuy điện thoại có đổ chuông nhưng cuối cùng vẫn không ai bắt máy, chỉ có tin nhắn tự động thông báo rằng chủ nhà không có ở nhà.
Cô thử gọi lại vào số điện thoại di động của chị. Điện thoại đổ chuông, rồi có giọng nói hướng dẫn để lại thư thoại.
Bây giờ cũng khuya rồi, có lẽ cả chị và bé Ai đã đi ngủ, nhưng... có điều gì đó là lạ...
Kuroha cảm thấy có điềm gì đó chẳng lành.
"Còn xe cảnh sát nào trống không ạ?" Cô hỏi chị kia.