← Quay lại trang sách

PARIS

1) Edmondsson (tình yêu của tôi) về Paris.

2) Sáng hôm nàng đi, tôi tiễn ra ga; tôi xách va li cho nàng. Trên bờ ke, trước cửa toa tàu mở, tôi định ôm nàng; nàng khẽ hê ra. Cửa sập lại từng cánh. Và con tàu lao đi như y phục toạc xé.

3) Tôi ở lì khách sạn nhiều ngày. Tôi không ra ngoài, không nhúc nhích khỏi phòng. Tôi thấy mình lên cơn sốt. Về đêm, những cơn nhói buốt xẻ rạch trán tôi, mắt tôi cay sè, rát bỏng. Trời tối đen, tôi đau nhức. Đau đớn là bảo chứng cuối cùng cho sự tồn tại của tôi, bảo chứng duy nhất.

4) Tôi chớm bị viêm xoang - như phim X-quang trán và mũi, mà rồi tôi cũng vào viện chụp, cho thấy. Viên bác sĩ thăm bệnh tôi chần chừ chọc hút; ông phân vân, xem phim trước cái bóng đèn sáng quắc. Cuối cùng, ông nhận định là sẽ theo dõi tiến triển tình trạng viêm nhiễm và để mấy ngày nữa xem tiếp, khi nào chụp thêm X-quang mặt thẳng. Không loại trừ một ca phẫu thuật, lành thôi, ông trấn an.

5) Tôi đem mấy tấm phim X-quang ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ và đến quầy tiếp đón của bệnh viện, hỏi xin một phòng. Y tá trực không hiểu tiếng Pháp, nhưng ông đứng chờ bên cạnh, thấy chúng tôi gặp trục trặc, đề nghị dịch giúp yêu cầu của tôi. Rồi, trong lúc tôi lấy phim ra khỏi bao và chìa sọ mình ngoài sảnh cho ai nấy có mặt xung quanh được thấy, cô y tá bảo tôi chờ và hồi sau lại xuất hiện, đi cùng một y tá cứng tuổi hơn, trông không có vẻ dễ tính gì. Cái ông đang dịch hộ dịch là mấy bữa nữa tôi sẽ mổ nên muốn nhập viện luôn hôm nay để tĩnh dưỡng trước phẫu thuật. Cô y tá hỏi ông tên bác sĩ phụ trách. Tôi trả lời ông là mình không biết, nội dung được dịch lại chu đáo cho cô y tá. chốt lại, tôi được đưa về căn phòng nằm cuối một hành lang.

6) Phòng có hai giường. Tường trắng, giường trắng. Một cánh cửa mở hé dẫn vào buồng vệ sinh nhỏ, có bồn tắm ngồi, thành thẳng, chỗ ngồi bằng, đôn cao. Giường thứ hai trong phòng, không có chăn, bỏ trống; hai cái gối đồ sộ án ngữ trên ga trải. Tôi đặt vợt tennis lên ghế, bỏ đồ xuống, đi mở cửa sổ. Nó trông ra sân. Các cửa sổ ở bức tường đối diện thì quay vào những phòng khác.

7) Ngoài sân hầu như chẳng xảy ra chuyện gì. Đôi khi, đối diện với tôi, có người đi đi lại lại trong phòng. Một ông già, tóc bạc, bận đồ ngủ vải nỉ. Thỉnh thoảng, ông lão đứng sững ra trước cửa kính, và chúng tôi mặt đối mặt, chòng chọc nhìn nhau. Không ai muốn cụp mắt. Tuy khoảng cách có làm ánh mắt bớt sắc đi, sau vài phút, trong lúc chúng tôi vẫn trân ra nhìn nhau, tôi bắt đầu cảm thấy thái dương nhói ran lên, nhưng vẫn không hạ mắt xuống; không đâu, tôi nhắm mắt lại.

8) Khi hết thuốc lá, tôi mặc đồ thật ấm, khoác áo, choàng khăn. Tôi khép cửa sau lưng và men theo hành lang đến lối ra. Thỉnh thoảng, trên một lối đi, tôi cười khi nhận ra viên y tá nào. Ngoài phố, tôi dừng trước quầy thuốc lá, rồi thường sang uống cà phê phía đối diện. Cậu thanh niên đứng quầy bắt đầu quen mặt tôi, biết tôi dùng thêm vài giọt sữa lạnh cùng tách espresso. Lúc đi ra, tôi mua báo và đọc lướt trên đường về bệnh viện.

9) Sảnh bệnh viện lúc nào cũng chen chúc người đợi. Dọc các hành lang, tôi gặp từ băng ca đến bàn để đồ ăn. Có lúc, nền nhà ướt. Y tá đang cọ rửa. Mùi ether, trong thoáng chốc, nhường chỗ cho thứ mùi, nồng chua, của nước tẩy.

10) Từ khi tôi đến ở, hai hôm trước, căn phòng mang dấu ấn hiện diện của tôi, báo sắp gọn trên bàn ngủ, áo khoác treo móc, cốc đánh răng bộn tàn thuốc lẫn đầu lọc. Thỉnh thoảng tôi lấy phim X-quang ra khỏi bao ngắm hộp sọ mình; tôi thích soi nhất là trước cửa sổ, để ngược sáng, tay vươn ra đằng trước. Hộp sọ màu trắng, thuôn dài. Xương trán thóp lại hai bên thái dương. Bốn mối hàn, trong miệng, in thành vệt sắc nét. Rìa răng cửa bị mẻ, một cái mẻ đều, cái kia chỉ lẹm một bên, chỗ khuyết mất một mảnh. Mắt thì trắng mênh mông, lo âu, hoắm lại.

11) Các cô y tá, phần đa, tốt với tôi. Chỉ duy y tá trưởng là nuôi ác cảm. Mỗi lần vào phòng tôi, cô đi chậm quanh giường nhìn tôi dè chừng. Vietato fumare, cô bảo. No comprendo, tôi nói nhỏ, giong xoa dịu. Vietato fumare, cô nhắc lại, vietato. Và cô mở tung cửa sổ cho thoáng. Rèm bắt đầu lật phật ở khuôn cửa, mấy tờ báo trên bàn ngủ phất dậy[1].

12) Các bữa ăn được mang lên phòng tôi vào giờ cố định, tôi không động đến. Vì tò mò tôi ngó xem trong khay có gì; món nghiền chỉ khác mỗi màu, vàng tái, da cam. Cái khay nằm phơi trên bàn hàng giờ. Thỉnh thoảng, lúc đi ngang qua, tôi chọt ngón tay và mút để nếm thử. Vô vị. Thứ tôi đang ăn ngon hơn. Quán cà phê tôi hay lui tới cạnh bệnh viện đổi món vào buổi trưa, và tôi đã thu xếp với cậu thanh niên để được giao bữa tận phòng, kèm nửa chai chianti (loại rượu thường của họ thì nên tránh, nó cay). Sau bữa trưa, tôi mang khay trả quán và thanh toán tiền ăn. Tôi không ra về ngay. Không, tôi chẳng vội gì, tôi uống một tách espresso tại quầy, mời cậu thanh niên một ly bã nho.

13) Khi đi ngang hành lang trung tâm bệnh viện, có lúc tôi gõ cửa phòng làm việc bác sĩ của tôi. Ngay khi cái bóng đèn xanh nhỏ trên đầu bật sáng, tôi bước vào, đứng đợi trước bàn. Bác sĩ vẫn viết tiếp. Tôi thoáng có cảm tưởng mình gây phiền. Nhưng không, ông mời tôi ngồi, bắt tay tôi, cười rất tươi. Chúng tôi trò chuyện bâng quơ. Đó là một người sôi nổi, trạc tứ tuần, làm bác sĩ mà nói tiếng Pháp đặc biệt tốt. Ông hỏi, tôi dè dặt đáp. Ngay từ đầu, nói cho đúng, tôi đã không thành thật với ông. Không, tôi dân sử song lại làm ông tưởng là xã hội học. Tuy thế, ông có vẻ lưu tâm đến lời tôi, không chừng còn thấy tôi dễ mến, tôi nghĩ mình khiến ông tò mò, kiểu như, giả dụ vậy, một bức họa đen tối thế kỷ mười bốn có thể gây tò mò. Hễ rảnh ra lúc nào, ông lại không bỏ lỡ dịp tạt qua phòng tôi; ông ngồi ghé thành giường và chúng tôi tiếp tục trò chuyện vu vơ. Dù có vẻ không lo lắng gì về thể trạng của tôi (viêm xoang, với ông, chỉ là hết sức tầm thường), với lòng ân cần thực thụ, ông như sợ tôi rồi sẽ đâm chán nản, nếu cứ ru rú một mình cả ngày trong bệnh viện, và buổi chiều nọ, gần như ngượng nghịu, ông đến báo tôi là vợ chồng ông sẽ rất lấy làm vui nếu được tiếp tôi đến ăn tối.

14) Chập tối, tôi vào phòng làm việc gặp bác sĩ. Ông đang ngồi đợi trên bàn, mặc com lê màu hạt dẻ, đọc báo. Ông cẩn thận gập báo lại và, khoác vai kéo tôi ra ngoài, hỏi tôi có thích bầu dục không. Có, còn ông thì sao? tôi hỏi. Ông cũng thích. Chúng tôi ra khỏi bệnh viện và, ngoài phố, nói sơ qua tiếp về sở thích của đôi bên. Nhà ông cách bệnh viện vài bước chân. Khi chuẩn bị lên nhà, đấm khẽ một cú vào bụng tôi, ông thú nhận mẹ ông nấu ăn ngon hơn vợ.

15) Vợ bác sĩ đón chúng tôi ở cửa vào. Tôi lịch sự bắt tay chị ta (chào bà), nhìn quanh, đặt một ngón tay lên đầu con gái họ, con bé biến mất ngay tắp lự. Người mẹ ngại ngùng cười với tôi, vắt áo choàng của tôi lên lưng ghế và mời tôi qua phòng khách. Tôi đi chậm quanh phòng, xem sách trên giá, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời đã tối. Hy vọng anh thích bầu dục, bà chủ nhà nói với tôi. Có, cậu ấy có thích, bác sĩ của tôi đáp. Không quay người lại, tôi nhìn theo chuyển động của bóng ông phản chiếu trong cửa kính. Cuối cùng ông cũng ngồi xuống, vợ ông vào chỗ bên cạnh. Vẫn còn chừa lại chỗ be bé cho tôi giữa họ trên tràng kỷ, nhưng đến lúc cuối, không muốn vào đó, tôi ngồi riêng ra ghế khác, chúng tôi mỉm cười với nhau. Lúc uống khai vị - một thứ dung dịch lỏng kết hợp đủ mọi bất lợi là vừa hồng, vừa đắng lại vừa có ga -, chúng tôi nói chuyện, ở những mức quan tâm khác nhau, về hội họa và du thuyền, Chúng tôi thư thái, tôi thả cho mình tranh luận, thậm chí còn buông cả một câu đùa. Vợ bác sĩ thấy tôi có óc hài hước Ăng-lê.

16) Sau khai vị, trong lúc bác sĩ cùng vào bếp phụ vợ đốt quả bầu dục, tôi ở lại một mình với con bé nhà chủ, nó đã quay lại phòng khách, sau khi không đừng được cứ thập thò sau của rình tôi mãi. Lượn quanh ghế tôi hai lần đâu đấy xong, nó đứng lại bên cạnh, dè dặt đặt tay lên đùi tôi nhoẻn cười. Tôi hỏi nó có nói tiếng Pháp không. Nó gật đầu lia lịa, người thẳng đuỗn, hai đầu gối nhỏ chụm lại. Tôi hỏi nó biết những từ nào tiếng Pháp. Nó nhìn tôi rất chi bối rối. Mắt nó đen huyền. Tóc xoăn thành lọn, cũng màu đen, còn quần nó mặc có dải đeo đỏ trắng. Thấy nó không đáp, tôi cúi thấp xuống, hỏi có muốn tôi kể chuyện cho nghe không. Tôi ngồi bệt ra thảm bên cạnh nó và bắt đầu thì thào kể vụ đắm tàu Titanic. Câu chuyện của tôi xem chừng giải khuây dữ cho nó, vì nó cứ cười mãi, ban đầu còn rụt rè, mắt cụp xuống, rồi thoải mái hẳn, trong lúc nhìn tôi cảm kích, kể từ lúc tôi chèo con xuồng cứu hộ.

17) Bầu dục đốt rượu whisky rất ngon. Tôi được mời nước xốt, được tiếp thêm rượu vang. Dù tuổi chỉ khẽ nhỉnh hơn tôi, bà chủ nhà đối đãi với tôi như với con. Ngồi bên trái tôi, chị ta lo bao quát sao cho tôi không bị thiếu thứ gì, hỏi thăm tình hình, tìm hiểu xem tôi có chơi bài brit không. Tôi bảo không. Nhưng tôi nghĩ anh có đánh tennis, bác sĩ bảo. Chà, tôi nói. Thật vậy à? vợ ông hỏi. Anh mà muốn... thì ngày mai... ở câu lạc bộ... nếu đẹp trời. Anh có muốn không? Chà, tôi nhắc lại. Chị ta hẹn ngay một trận đôi hỗn hợp vào sáng hôm sau, tôi sẽ chơi cùng bạn chị ta, đánh cừ lắm, anh sẽ thấy. Tôi tư lự cám ơn, rồi, sau thoáng tần ngần, thú thật với bác sĩ mình không có quần soóc. Bác sĩ của tôi, kiểu người thực tế, đề nghị khắc phục ngay tức thì. Ông lau miệng, đứng dậy khỏi bàn và đi khuất vào phòng khác, tay vẫn cầm khăn ăn. Vài hồi sau, ông xuất hiện, mang theo quần soóc và đặt xuống cạnh đĩa tôi. Rồi, ngồi về chỗ, ông bắt đầu băn khoăn hẹn chỗ nào là đơn giản nhất cho trận quần vợt. Vấn đề với ông nghe chừng khoác tầm trọng đại. Nghĩ xong, giải thích là còn giấy tờ phải sắp xếp ở văn phòng, ông bảo sáng hôm sau sẽ đợi tôi quãng tám rưỡi ngay tại bệnh viện. Tôi bảo thế quả thật rất khéo và ông tỏ ý hài lòng. Lúc sắp sửa xong bữa, tôi, hoàn toàn không chủ tâm, chực lấy quần soóc lau miệng, vợ bác sĩ bèn nắm tay tôi và thế vào đó, vẫn tiếp tục nói, chìa khăn ăn cho tôi.

18) Chúng tôi chuyển sang phòng khách và, ngồi lún vào ghế bành, nhấp cognac trong ly tròn, tôi ngó hờ cái quần của bác sĩ đang vắt thõng trên tay trái. Nó, rõ rành, quá khổ so với tôi. Không, không được, tôi vừa nói vừa bỏ quần xuống bàn. Trong bộ ngủ vải bông màu vàng mơ, con bé con tụt phắt khỏi ghế và thộp lấy đội lên đầu. Nó vỗ tay lượn vòng quanh phòng. Vì nó không chịu đi ngủ, sau một lát, bác sĩ nghiêm giọng bảo đã mười một rưỡi rồi, cái điều xem ra chỉ thuyết phục con bé được phân nửa. Nó chịu về giường nhưng, đến lạ, không chịu thơm ông khách. Để khỏi có vẻ mong chờ được thơm quá lộ liễu, lấy giọng hờ hững, tôi hỏi hai bậc phụ mẫu nó tên gì. Laura, bác sĩ đáp gọn lỏn, bắt đầu mất kiên nhẫn trông thấy. Ông tóm tay con ranh, nhâng bổng nó lên, máy móc áp mặt nó vào má tôi rồi cắp nó tha ra khỏi phòng.

19) Tôi về đến bệnh viện thì đèn đóm đã tắt cả. Sảnh tối thui. Trong một khoang lắp kính, sáng điện, y tá nói chuyện nhỏ nhẻ, đan lát; phích giữ nhiệt và hộp bánh quy nằm trên bàn. Tôi im lìm đi qua phía đằng trước và tiến vào lối đi trung tâm. Ở góc hành lang, đèn đêm màu xanh dương vẫn bật. Tôi mở cửa phòng thật khẽ, và cởi đồ trong bóng tối.

20) Sáng hôm sau, đóng bộ sơ mi màu vàng tái cùng quần vải thô, vợt cầm tay, tôi rời phòng từ sớm sang gặp bác sĩ. Hành lang bệnh viện sáng sủa, cửa kính lấp loáng. Tôi đi qua một sảnh sáng trưng có tốp y tá đang đứng nói chuyện và thoáng thấy, phía cuối hành lang, cạnh một bệnh nhân mặc đồ ngủ, bác sĩ của tôi, đội mũ vải mềm, bận quần soóc, đi đi lại lại, tay chắp sau lưng. Ông bắt tay tôi và, đầu lắc lắc vẻ nghiêm trọng, cho hay ông đang bực vì bị bộ phận hành chính của bệnh viện khóa mất cửa phòng làm việc (mà Chủ nhật nào cũng như chủ nhật nào, ông vừa nói vừa đập một phát vợt vào cửa).

21) Ở hành lang trung tâm, khi chúng tôi bước cạnh nhau về phía cửa ra, có người lại gần bác sĩ. vẻ mặt sầu muộn, mũ cầm tay, ông ta hỏi mấy câu, bác sĩ trả lời cụt ngủn trong lúc kiểm tra dây vợt. Để chốt lại, vì ông kia cứ nhằng nhặng, bác sĩ ngẩng đầu lên và, giọng cương quyết, bảo đang là Chủ nhật, mà Chủ nhật thì ông không làm việc. Đoạn, lại thân tình, chân bước tiếp, ông quay sang hỏi tôi đã dùng điểm tâm chưa.

22) Ngoài quán cà phê, có sự huyên náo sáng Chủ nhật, một kiểu ươn lười hội quần, ủ ê và câm lặng. Nắng vào tận giữa phòng. Trong góc, chỗ bóng râm, một người vừa đọc báo vừa khuấy cà phê liên hồi. Bác sĩ bỏ mũ xuống quầy và, chồm lên, với sự mạnh bạo nhờ làm chủ ngôn ngữ, nói với bồi bàn để gọi đồ. Trong lúc chờ được phục vụ, không ngồi yên tại chỗ, ông bắt đầu khởi động chuẩn bị cho ván tennis. Vận sơ mi và soóc trắng, nổi bật trong bộ đồ thể thao, ông khủng khuỷnh lúc lắc cánh tay, cẳng chân. Cậu thanh niên đặt cà phê xuống trước mặt chúng tôi. Bác sĩ chống khuỷu tay vào quầy và, liếc mắt nhanh một vòng rồi, tiếp tục khởi động mơ hồ, chốt bánh sừng bò nhân mứt nhỏ, ngoạm ăn như ngoạm cá trích, đầu ngật ra. Rồi, lấy khăn lau miệng, ông nắm cánh tay tôi bằng những ngón tay dính nhớp, gợi lại buổi tối chúng tôi cùng trái qua hôm trước, ông khẽ bảo tôi - cứ như chuyện gì lạ lùng lắm - vợ ông thấy tôi dễ mến.

23) Vợ bác sĩ ngồi đợi chúng tôi tại câu lạc bộ tennis, ngoài hiên nhà hàng, mặc váy ngắn, mặt ngửa ra, phần thượng nổi rõ cặp kính râm hình thoi. Chị ta ở bàn tách riêng, dưới ô che nắng, cùng một tay tóc vàng phục phịch - đang nhăn như bị. Chúng tôi vừa đến ngang tầm họ, tháo kính ra, tươi roi rói, chị ta giới thiệu tay kia với tôi: đấy là anh trai chị ta. Tôi bảo mình rất vui. Gã béo tóc vàng, ì ra trên ghế, không nhúc nhích; nhưng gã thoáng lộ vẻ khó chịu lúc bác sĩ cúi xuống hôn má. chúng tôi ngồi xuống cạnh họ, bỏ vợt lên bàn. Trong lúc bác sĩ kê chân lên ghế thắt lại dây giày, vợ ông giải thích là không đặt được sân trước mười một giờ. chúng tôi vừa đợi vừa tán chuyện tào lao, bông lơn. Trời đẹp. Chốc chốc, gã béo tóc vàng lại phì phò thở dài.

24) Rồi nhân đà câu chuyện - và mãi đến lúc ấy, chứ trước đó thì không - vợ bác sĩ phân trần là cô bạn hủy mất hẹn vì về nhà bạn ở quê chơi cả ngày, tôi hiểu ra tay kia, gã mập tóc vàng, mới là đồng đội đôi hỗn hợp của mình.

25) Đúng lúc ra đánh bóng, khi bác sĩ đã tiến xa bằng những bước chạy nâng cao đùi, về phía sân số ba, gã béo tóc vàng, vẫn ngồi nguyên trên ghế, bảo cô em là mình sẽ không chơi. Khi, sững sờ ra mặt, chị kia hỏi sao lại thế, gã đáp mình chẳng có nghĩa vụ thanh minh. Hai ánh mắt lia nhau khá gay gắt, cô em bắt đầu liến thoắng, khoa chân múa tay. Ông anh, bất lay chuyển, không nhúc nhích; gã điềm nhiên nghe em nói, lấy tăm chọc xỉa một cái răng hàm. Bác sĩ, sau vài phút, lúp xúp quay lại chỗ chúng tôi, đầu hếch lên cùng ánh mắt dò hỏi. Được thông báo tình hình, ông ngồi xổm xuống trước mặt anh vợ và, để thuyết phục gã ra chơi, nói năng nhỏ nhẹ, vỗ khẽ mấy cái vào cặp đùi phốp pháp của gã, kẹp hai ngón tay bẹo má gã. Vẫn tiếp tục xỉa răng, xem ra ngày càng sùng lên, gã béo tóc vàng lắc đầu nguây nguẩy. Cuối cùng, gã đứng dậy và, trước khi bỏ đi, rút tăm khỏi miệng, giọng nhệch ra, bảo quỷ tha ma bắt lũ chúng tôi đi.

26) Vợ bác sĩ lộ vẻ phiền não. Bác sĩ thì lại ngồi xuống và, dáng ưu tư, cố trấn tĩnh, nhìn và so hai bàn tay với nhau. Đoạn, ông lại đội cái mũ mềm lên đầu mà chỉnh. Ông thở dài đứng dậy rồi uể oải bảo phải đi thôi. Porca miseria [2]. chúng tôi cất bước. Sân số ba nằm giữa cây cối, cách nhà câu lạc bộ chừng trăm mét. chúng tôi lặng lẽ nối bước nhau trên sỏi, giữa hai bãi cỏ xanh được chăm sóc cẩn thận. Một người làm vườn ngả mũ chào bác sĩ của tôi, mà có thể cũng là của anh ta. Chúng tôi càng đến gần sân chơi thì bác sĩ càng thêm phần hoạt bát, ông bắt tay, chào hỏi mấy người chơi qua hàng rào. Ở những mét cuối cùng, ông còn sải dài chân và lẹ làng băng qua ô cửa vào sân chơi bằng những bước chạy nhỏ. Đằng sau ông, bình thản bước trên một lối đi, vợ ông kể với tôi là con họ đến nhà một trong hai người bà chơi cả ngày.

27) Ô cửa dẫn vào ba sân chơi bằng đất nện, giống hệt nhau, mới được rưới nước. Chúng tôi đi dọc hai sân đầu tiên đến chỗ bác sĩ, ông đã đang thử giao bóng, đập nghiêng thẳng xuống đường cuối sân. Vợ ông đặt túi xách cạnh rìa sân, búi gọn tóc lên và, bằng những bước nhỏ yểu điệu, ra đứng vào chỗ đối diện. Chị ta vừa bước vào sân đã được chồng giao ngay một trái cực mạnh. Rất mực đắc ý, nhấc nhấc vai áo theo kiểu những tay vợt vĩ đại, ông kín đáo quay sang quan sát phản ứng của tôi và, thấy tôi ngồi trên cái ghế xanh lục, tay chắp sau gáy, ông kêu lên bảo tôi vào vị trí. Tôi xua ngón tay bảo không. Ông không cố nài và, nghiến chặt hàm lao bổ lên, ban một trái mạnh y như cũ vào ô chữ nhật đối diện.

28) Tôi để bác sĩ và vợ tỉ thí tại sân số ba và thung dung tha thẩn chỗ mấy khoảnh vườn của câu lạc bộ, lắng nghe tiếng sỏi lạo xạo dưới bước chân len lỏi giữa mấy lối đi. Thỉnh thoảng, tôi dừng phía sau hàng rào dõi theo một giao đấu. Vì nắng bắt đầu gắt, vẫn đi dạo tiếp, tôi vòng về phía một khóm cây nhỏ, thấy có ghế băng trong bóng râm. Ở sân đối diện, bao quanh là cây, ba thanh niên mảnh khảnh, chân lông lá, chơi một kiểu quần vợt lạ lùng. Bước sải rộng về phía bóng, đến phút cuối thì ngoằn ngoèo lao vào vị trí, chân thẳng tắp, các cậu giáng những cú vợt dữ dội sang nhiều hướng khác nhau. Một trong ba, tôi không xác định được là chủ tâm chơi phần sân bên trái hay bên phải, thường vừa gãi đùi vừa thơ thẩn dọc hàng rào tìm bóng, vợt kẹp nách. Mỗi lần cúi xuống nhặt một quả, cậu chàng lại giữ tay cho kính khỏi rơi xuống đất. Rồi, đột ngột bước gấp, cậu nhập bọn với một trong hai bạn chơi trên sân, tung cho bóng nẩy thật cao trước mặt và, bằng động tác tuyệt vọng giống cả trượt băng nghệ thuật lẫn quyền pháp, nhún nhảy đập bóng đầy hân hoan.

29) Nửa giờ sau, ở sân hiên nhà hàng, tôi lại thấy cậu chàng gàn dở đó ngồi một mình một bàn, cổ quấn khăn tắm xốp, nghỉ lấy hơi trước ly gin-tonic. Bạn chơi xem chừng đã bỏ rơi cậu. Tôi ngồi xuống một bàn kế đó và lơ đễnh ngó thực đơn đồ uống chờ bác sĩ. Khoảng mười phút sau, ông nhễ nhại xuất hiện, mệt lử lả, nhưng hoan hỉ. Ông đắc thắng thông báo với tôi sáu-không, sáu-không, rồi cởi giày tất, trong lúc ngửa người hết cỡ ra ghế. Ông vừa mới nằm ngả ra với vẻ hết sức khoan khoái, tay thõng xuống, cẳng duỗi thẳng trước mặt cho thoáng chân, thì một nhân viên phục vụ đến báo có người gọi điện. Porca miseria. Ông thở dài đứng dậy, đi chân đất xa dần trên sân hiên, tất vắt vai và, nhón chân bước sang ngang con đường rải sỏi, nghiêng đầu bước vào chái nhà. Ông gần như ra khỏi đó ngay và, lại vặn vẹo người trên lối đi rải sỏi cho đến lúc về tới chân cầu thang, bụm tay hét lên với tôi là ông đi tắm. Đi tắm, ông nhắc lại.

30) Tắm xong, bác sĩ của tôi lại xuất hiện ở sân hiên, vận quần vải thô cùng sơ mi màu cá hồi, tóc ướt, chải lật ra, bên trên uốn lượn vết lược. Vài giọt nước nấn ná đọng lại trán, hai bên cánh mũi. Vừa ngồi xuống, ông đã giơ ngón tay gọi bồi bàn và, gại gại mũi xem thực đơn, kêu ba ly pimm’s. Anh thích pimm’s chứ hả? ông bỗng căng thẳng hỏi, nhổm người khỏi ghế toan gọi bồi bàn quay lại. Vâng, vâng, tôi đáp. Tay khoát nhanh một động tác hững hờ, bực dọc, ông ra hiệu cho bồi bàn đi tiếp. Rồi ông bắt tréo chân và mỉm cười với tôi. Vợ bác sĩ tôi, cũng đã tắm xong, đến sân hiên gần như cùng lúc với mấy ly rượu. Trong lúc người phục vụ chia đồ uống ra bàn, lấy chỗ cạnh chúng tôi, chị ta duỗi chân lên ghế, ưỡn người hất tóc ra đằng sau. Bồi bàn bưng khay đi. Bác sĩ hớp một ngụm rượu, ngó quanh bảo hạnh phúc chính là đây.

31) Tôi cạn ly và đứng dậy. Sang ngang sân hiên, vào nhà câu lạc bộ, tôi thấy mình ở bên trong một phòng ăn nhà hàng, ốp gỗ sáng màu, phía tít cùng, chỗ tối, nhân viên phục vụ quầy đang rửa ly cốc. Sau khi ngó quanh, tôi hỏi anh ta có đúng nhà vệ sinh ở dưới tầng hầm không rồi xuống cầu thang. Bên dưới, trong một sảnh tối om, chiếu sáng nhân tạo, có nhiều cánh cửa, mấy tủ treo đồ, một bồn rửa.

32) Đứng trước tấm gương hình chữ nhật của nhà vệ sinh, tôi nhìn mặt mình, được ngọn đèn vàng đằng sau rọi sáng. Một phần mắt ẩn vào bóng tối. Tôi nhìn mặt mình bị ánh đèn phân cắt như thế, tôi nhìn trân trối và tự hỏi mình một câu đơn giản. Tôi đang làm gì ở chốn đây?

33) Quay ra ngoài hiên, tôi cứ thế đứng cạnh bàn bác sĩ đang ngồi, câm lặng, ngó sân tennis, phía đằng xa. Bác sĩ và vợ mời tôi ngồi, đề nghị tôi cùng dùng bữa. Tôi thoái thác. Do họ cố nài, tôi bảo mình phải ghé khách sạn xem vợ có viết gì cho không. Câu đáp của tôi làm họ bối rối đến cực độ (khách sạn của tôi? vợ tôi?). Song, bởi chẳng nợ họ lời giải thích nào, tôi bèn cáo từ luôn (không quên cám ơn họ lần nữa vì buổi tối hôm trước).

34) Tôi đứng khi đi buýt sông. Khuỷu tì vào thành vịn, tôi nhìn mấy người ngồi ghế dài. Họ săm soi nhau, rình rập lẫn nhau. Trong những đôi mắt đôi khi chạm phải, tôi chỉ thấy phảng phất một ánh hằn học, thậm chí còn chẳng nhắm vào tôi.

35) Vào sảnh khách sạn, tôi có cảm giác biết rõ địa điểm. Gỗ lát tường đánh nhẵn bóng, nhung bọc ghế mượt mà. Bước chân tôi, trên thảm, dội âm êm ái. Anh chàng lễ tân vẫn ngồi sau bàn làm việc, bất di bất dịch, kính đồi mồi cân đối trên mũi. Tôi lại gần quầy hỏi có thư cho mình không. Không có. Lạ một điều là, giọng anh ta khó chịu; kiểu như anh ta, vừa phát hiện ra tôi vẫn đang ở Venice, trách tôi đã đổi khách sạn.

36) Tôi đi loăng quăng đôi chút ở mấy phố lân cận. Đường sá vắng hoe. Hàng hiệu đóng cả, cửa kim loại che kín mặt tiền. Tôi tìm được quầy bar còn mở, ăn bánh mì gối kẹp cà chua và cá ngừ.

37) Về phòng mình, ở bệnh viện, tôi ngạc nhiên thấy có người nằm giường bên cạnh. Tôi quay ra ngay để đi hỏi ở quầy tiếp đón. Y tá trực hiểu kém tiếng Pháp. Tuy vậy, tôi vẫn giải thích với cô là có bệnh nhân khác trong phòng tôi. Rồi, lấy giọng hòa hoãn, tôi hỏi cô để người đó sang chỗ khác thì có được không, hoặc cho tôi đổi phòng cũng được, tôi sẵn lòng tự chuyển đi nếu như thế đơn giản hơn. Y tá giở sổ, xem lướt; cô bảo tôi chịu khó chờ và quay lại cùng cô y tá trưởng. Tôi không có quan hệ êm đẹp với nhà cô này. Thế nên, trước sự từ chối tắp lự của cô, lịch sự gọi là - cô tỏ ra khó chịu vì bị quấy rầy, tôi thấy không cố nài thì hơn.

38) Tôi quyết định về Paris.

39) Ở sân bay - Marco Polo -, tôi bắt quen một ông người Liên Xô. Ngồi cạnh tôi trong sảnh chờ hình cánh cung, khom người, ông chờ chuyến bay đi Leningrad, quá cảnh ở Rome, Ông trạc ngũ tuần, dáng to khỏe, để bộ ria nhỏ màu vàng, rậm, tỉa vát, Ông là kỹ sư thủy lợi, đi công tác nước ngoài liên miên. Ông cũng đa ngữ như tôi, nhưng lại ở những chuyên ngành khác (tiếng Nga, tiếng Rumani), nên tôi không hiểu rõ - ông giải thích bằng tiếng Ý - ông đến Venice làm gì. Song, do cả hai cùng phải ở sân bay hàng giờ, sau khi phởn phơ cạnh nhau phía sảnh xa tít, chúng tôi gặp lại nhau tại quầy đồ uống để uống bia. Đứng trước cốc, giữa hai quãng lặng khi ông phân vân nhấc nhấc cặp tài liệu áng chừng cân nặng, chúng tôi tán chuyện lịch sử đương đại, chuyện chính trị. Sau khi sơ kết lịch sử nước Ý thế kỷ hai mươi (Gramsci, Mussolini), chúng tôi gọi thêm bia. Rồi, chuyển sang lịch sử đất nước ông, do áp bức nên nhạy cảm hơn, chúng tôi nói Khrushchev, Brezhnev. Tôi dẫn tên Stalin. Ông trầm ngâm uống một hụm bia và, mang vẻ mặt cam phận, chắc muốn đổi chủ đề, chỉ tôi xem đường tiếp đất qua cửa kính. Loa thông báo chuyến bay của chúng tôi. Trước khi về cửa lên máy bay, chúng tôi siết tay nhau nồng ấm.

40) Trên máy bay, tôi ngồi sát lối đi, càng xa cửa sổ càng tốt, và sau lúc cất cánh, lắng nghe mọi loại tiếng động, giám sát các loại mùi. Hễ có ai di chuyển trong khoang, tôi lại cần yên chí là y ta không hút thuốc. Muốn tự tiếp dũng khí cho mình, tôi nhìn tiếp viên, chẳng có vẻ lo lắng đặc biệt gì. Không, các cô mỉm cười đi lại, như đang ở trên tàu thôi. Máy bay vừa bắt đầu hạ độ cao, xoang mũi đã bắt đầu hành tôi; tôi nhíu trán vì đau và, khi máy bay tiếp đất, co ro trên ghế, vận sức siết tay bà người Ý thanh lịch ngồi cạnh, bà ái ngại mỉm cười với tôi.

41) Xuống sân bay - Orly, tôi theo dòng hành khách đi xuất trình hộ chiếu. Cô cảnh sát biên phòng nhận quyển của tôi, kiểm tra xong thì hỏi một câu. Địa chỉ nhà tôi ở Pháp ấy hả? Nơi tôi đến ấy hả? Do không chú ý nghe (mắt tôi găm vào khẩu súng lục cô đeo ngang hông), tôi đáp một câu mập mờ chẳng ăn nhập vào đâu. Cô ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt dè chừng. Anh giễu tôi đấy à? cô bảo, Đâu có, tôi nói. Cô lạnh lùng trả lại hộ chiếu. Anh đi tiếp đi, cô nói, và đừng có quên anh đang đứng trên xứ lạ, ở đây.

42) Tôi vật vờ khắp mấy hành lang sân bay, ngồi lại ở phòng đợi, chẳng rõ phải làm gì.

43) Tôi gọi cho Edmondsson ở bốt điện thoại công cộng. Nàng nhấc máy. Giọng nàng xa ngái, vắng nồng nàn. Nàng nói chuyện tưng tửng, kể cuối tuần vừa làm gì. Tôi hỏi tôi về có được không. Được thôi, nếu tôi muốn thì cứ về. Trước khi gác máy, nàng bảo sẽ để chìa khóa dưới thảm chùi chân vì lại phải ra ngoài tiếp.

44) Thư từ dồn lại khi vắng tôi ở Paris. Giữa chỗ phong bì tấp đống trên bàn làm việc của tôi, tôi nhận ra thư T., và mở ra đọc ngoài hành lang trong lúc bước về phía buồng tắm. Hắn bảo điện cho tôi nhiều lần không được và nhắn tôi về nhớ gọi lại ngay. Tôi cởi sơ mi và xả nước vào bồn.

45) Hôm sau, tôi không rời khỏi nhà.

46) Khi tôi bắt đầu ở trong buồng tắm hằng chiều, chẳng có gì khoa trương trong thái độ của tôi. Không, thỉnh thoảng tôi ra bếp lấy bia, hoặc đi vòng quanh phòng và ngó ra ngoài cửa sổ. Nhưng buồng tắm là nơi tôi cảm thấy thoải mái nhất. Thời gian đầu, tôi ngồi đọc ở ghế bành, rồi sau - vì muốn ngả lưng nằm đọc - duỗi dài trong bồn tắm.

47) Edmondsson, tan làm về, vào gặp tôi kể chuyện ngày làm việc, chuyện họa sĩ trưng bày ở phòng tranh, vết thương nàng rồi cũng liền sẹo. Bọc máu bầm trên trán cho nàng thêm duyên, tôi thấy vậy, song lại ngại chẳng dám bảo cho nàng hay

48) Tôi nằm dài trong bồn cả buổi chiều và bình tâm suy tưởng, mắt khép, với cảm giác sáng suốt diệu kỳ có được nhờ ý nghĩ chẳng cần gì phải tỏ bày. Thảng hoặc, Edmondsson ngẫu hứng bước vào buồng tắm và tôi, ngạc nhiên, giật nẩy người lên trong bồn (khiến nàng rất lấy làm thích chí). Như thế, một bận, nàng ùa vào và, chẳng cho tôi kịp dựng dậy, xoay tròn người chìa ra hai phong thư, Một là của Đại sứ quán Áo.

49) Tôi có nên, tôi bắt đầu băn khoăn, mà để trông mong gì ở đó mới được, đến tiệc chiêu đãi của Đại sứ quán Áo không đây? Ngồi thành bồn tắm, tôi trần tình với Edmondsson là có lẽ không được lành mạnh cho lắm khi, hai mươi bảy tuổi đầu, sắp sang hai mươi chín, mà lại sống co mình về bồn. Tôi phải liều, tôi vừa nói, mắt cụp xuống, vừa rờ lớp men bồn, liều xâm phạm sự tĩnh tại trong cuộc đời trừu tượng của mình để mà. Tôi bỏ lửng câu.

50) Hôm sau, tôi ra khỏi buồng tắm.

Chú thích:

[1] Tiếng Ý trong nguyên bản. Nghĩa lần lượt là: "Cấm hút thuốc.” “Không hiểu." “Cấm hút thuốc. Cấm.”

[2] Tiếng Ý trong nguyên bản, Có nghĩa là: khỉ gió, chết tiệt...

HẾT

.