Chương 1
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy sớm hơn một chút, nên cũng đến phòng làm việc sớm hơn. Cửa văn phòng đang mở, trong phòng không có ai, nhưng đã thấy cái túi da của Trần Thi Vũ trên bàn làm việc, tôi biết Trần Thi Vũ lại là người đầu tiên đến cơ quan.
Đang pha trà, thì cửa văn phòng mở ra, Trần Thi Vũ vừa nói, “Được rồi, thế thì cứ nói như vậy nhé, tôi cúp máy đây”, vừa đi vào văn phòng.
“Sớm thế, Trưởng khoa Tần.” Trần Thi Vũ bỏ điện thoại xuống rồi gập cuốn Tổn thương học pháp y trên bàn vào.
“Nấu cháo điện thoại sớm thế?” Tôi cười nói.
“Vâng, là Lưu Hâm Hâm.” Trần Thi Vũ đáp, “Chính là cô gái bị tai nạn ô tô hôm qua.”
“Đúng rồi, hôm qua cô đến bệnh viện, thấy gì rồi?” Tôi hỏi.
Trần Thi Vũ trầm tư giây lát, ngồi xuống, nhìn tôi và nói: “Đây vốn cũng không phải là trách nhiệm của chúng ta, tôi biết, nhưng gặp phải chuyện này, tôi thực sự thấy băn khoăn trong lòng.”
Tôi bưng cốc trà đã pha xong đặt lên bàn làm việc của mình, cũng ngồi xuống, cười bảo: “Nhóm khám nghiệm điều tra của chúng ta không có Chính ủy, coi như là tôi kiêm nhiệm, thành viên trong nhóm có vấn đề về mặt tư tưởng, tôi đúng là có trách nhiệm can thiệp kịp thời.”
“Vâng, tôi nói với anh, anh cũng giúp tôi phân tích xem thế nào.” Trần Thi Vũ nói, “Vụ tai nạn này, tôi thấy là cậu thanh niên đã đánh cô gái, mới khiến cho cô gái không cẩn thận đánh lái mạnh đâm vào tường. Anh nghĩ xem, cô gái thắt dây an toàn, túi khí an toàn trước mặt cũng đã bật mở, thế thì thương tích trên mặt ở đâu ra? Hơn nữa, phần bị tổn thương trên mặt của cô ấy là gốc mũi và hốc mắt, đều là vị trí thấp trên khuôn mặt, không khớp với đặc điểm thương tích do tai nạn giao thông gây ra.”
“Nên cô vừa xem cuốn Tổn thương học pháp y?” Tôi chỉ vào cuốn sách giáo khoa trước mặt Trần Thi Vũ.
Trần Thi Vũ gật đầu, nói tiếp: “Ngoài ra, tôi còn chú ý thấy trên chân và cánh tay cô ấy đều có những vết thương đã đóng vảy màu vàng nhạt, đó là vì hemosiderin đã hình thành.”
“Tổn thương cũ do chịu bạo lực.” Tôi nói, “Cái này, tôi cũng đã chú ý thấy. Nhưng, cô làm sao biết được tai nạn giao thông là do bạo hành gia đình gây ra?”
Nghe thấy từ “bạo hành gia đình”, Trần Thi Vũ thẫn thờ giây lát và nói: “Đó là vì tôi đã đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói, Lưu Hâm Hâm bị gãy sống mũi, gãy vách trong và vách dưới hốc mắt, chảy máu khoang mũi, tổ chức mềm sưng phù, cho thấy rõ những thương tích này đều vừa mới hình thành. Vừa nãy đã nói rồi, tai nạn ô tô không thể gây ra thương tích như vậy, càng không thể nào sau khi bị thương, mắt vẫn còn sưng lại lái xe, cho nên chỉ còn một khả năng, đó là bị thương trong quá trình lái xe.
“Hai vợ chồng đánh nhau trong lúc đang lái xe á?”
“Không phải là đánh nhau.” Trần Thi Vũ nói, “Chồng của cô ấy tên là Triệu Đạt, bị gãy nhiều xương sườn, bác sĩ nói, đó là vì không thắt dây an toàn, phần ngực đập vào bàn điều khiển. Thương tích của anh ta tương đối nghiêm trọng, đang nằm ở khoa Ngoại lồng ngực.”
“Thế Lưu Hâm Hâm đã nói gì với cô?” Tôi hỏi.
“Cô ấy nói trước khi cô thôi việc chỉ chuyên tâm làm nội trợ, cô ấy làm việc tại một công ty dược phẩm sinh học ở Long Phiên, Triệu Đạt là chồng cô ấy, lần này là tai nạn do cô ấy lái xe không cẩn thận.” Trần Thi Vũ nói, “Cũng có nghĩa là, cô ấy phủ nhận chuyện bạo hành gia đình. Sau đó, trong quá trình cùng cô ấy làm phẫu thuật phục vị xương mũi, tôi đã tìm cách hỏi, nhưng cô ấy nhất định không nói gì.”
“Gãy xương mũi, không cần nằm viện à?” Tôi trầm ngâm hỏi.
“Không cần. Mặc dù đã kiểm tra CT, đầu của cô ấy bình thường, nhưng dù gì cũng là tai nạn ô tô, bác sĩ sợ sẽ xuất hiện hiện tượng xuất huyết nội sọ chậm, yêu cầu cô ấy theo dõi hai hôm ở khu nội trú của khoa Cấp cứu.”
Tôi gật đầu, nói: “Có khả năng cô ấy không muốn người khác biết mình bị bạo hành gia đình. Trên thực tế, rất nhiều người bị bạo hành đều không muốn nói ra chuyện bạo hành gia đình vì cái gọi là sĩ diện hoặc thiếu dũng khí. Có gia đình, chỉ cần kẻ bạo hành xin lỗi, là người bị bạo hành sẽ tha thứ. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, vết thương lành là quên mất đau. Họ không biết rằng, bạo hành gia đình chỉ có không lần và n lần, nếu xin lỗi có tác dụng, thì còn cần cảnh sát làm gì?”
“Nếu cô ấy thực sự không muốn hoặc không dám nói ra, tôi cũng thực sự không biết giúp cô ấy bằng cách nào.” Trần Thi Vũ nói, “Nhưng, tôi cảm thấy cô ấy còn có khả năng được cứu.”
“Ồ?” Tôi bắt đầu quan tâm.
“Bởi vì lúc đầu cô ấy không muốn nói, nhưng khi tôi nói gần nói xa, thì cô ấy dường như cũng có chút dao động.” Trần Thi Vũ nói, “Thế là tôi liền đến đồn công an khu vực nơi cô ấy đăng ký hộ khẩu, định dò hỏi tình hình của cô ấy. Kết quả là vừa mới nhắc đến cô ấy, cảnh sát khu vực đều biết. Nghe nói, rất nhiều cảnh sát khu vực trong lúc trực ban đã từng nhận được điện thoại báo án của Lưu Hâm Hâm. Sau đó tôi lấy dữ liệu tố giác ra xem, phát hiện đúng là như vậy, rất nhiều lần báo án. Khi đó tôi rất giận, người ta đã báo án nhiều lần như vậy, tại sao đồn công an các anh không quản? Đồn trưởng rất lấy làm oan ức, bảo tôi xem kĩ nội dung ghi lại tình hình một lần cử cảnh sát đến hiện trường. Hóa ra, lần nào sau khi cảnh sát đến hiện trường, Triệu Đạt cũng quỳ xuống lạy Lưu Hâm Hâm, nói là anh ta nhất thời hồ đồ, sau này tuyệt đối không bao giờ dám như vậy nữa. Rồi Lưu Hâm Hâm lập tức tha thứ cho anh ta. Khi cảnh sát khu vực yêu cầu tạm giữ hành chính đối với Triệu Đạt, yêu cầu Lưu Hâm Hâm đi giám định thương tật, thì bị Lưu Hâm Hâm nhất mực từ chối, cô ấy còn yêu cầu cảnh sát không xử lý. Vốn là vụ án an ninh, đương sự và người báo án đều không yêu cầu cảnh sát can dự vào, cảnh sát cũng không thể can thiệp được.”
“Vừa báo án, lại vừa không yêu cầu cảnh sát xử lý.” Tôi cười nhăn nhó, nói, “Lâu dần, đừng có nói Lưu Hâm Hâm có mụ mẫm hay không, đến đồn công an khu vực cũng bị làm cho mụ mẫm.”
“Đúng là như vậy, nói như lời của đồn trưởng, đây là câu chuyện “Sói đến rồi”.” Trần Thi Vũ nói, “Mặc dù trước đây, Lưu Hâm Hâm có vẻ hơi hoang đường, nhưng lần này thì khác, lần này cô ấy bị tổn thương rất đáng kể, tôi thấy chắc phải là thương tích nhẹ cấp độ hai, như vậy là có thể truy cứu trách nhiệm hình sự của Triệu Đạt rồi. Quan trọng là, tôi phải thuyết phục cô ấy dũng cảm đứng ra, không được mụ mẫm, không được coi việc mình bị ngược đãi là một thói quen. Đây là tinh thần chính nghĩa mà bất cứ cảnh sát nào cũng phải có.”
“Tốt, tôi ủng hộ cô, nếu cần tôi giúp đỡ, cô cứ nói với tôi.” Tôi được lan tỏa tinh thần chính nghĩa từ Trần Thi Vũ, liền nói.
“Vừa nãy tôi đã gọi điện thoại cho cô ấy, nói cho cô ấy biết lịch sử báo án mà tôi điều tra được.” Trần Thi Vũ nói, “Cô ấy đã thừa nhận sự thật như tôi suy đoán qua điện thoại, nhưng vẫn chưa đồng ý đi báo án.”
Cả ngày hôm đó, Trần Thi Vũ đầy tâm trạng, chốc chốc lại chạy ra ngoài văn phòng làm việc gọi điện thoại. Đây cũng không phải là chuyện xấu, tinh thần trách nhiệm cao là nền tảng để trở thành một người cảnh sát nhân dân. Tôi đã từng nói, muốn kiên trì theo con đường làm bác sĩ pháp y, công việc có thu nhập ít ỏi, môi trường làm việc gian khổ, thì lòng phải tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu nghề. Làm cảnh sát, chẳng phải cũng như thế sao? Khi trường quân sự Hoàng Phố mới thành lập, ngài Tôn Trung Sơn đã từng viết cho trường: “Thăng quan phát tài, hãy đi đường khác; tham sống sợ chết, đừng bước vào cánh cổng này”. Bây giờ vẫn có những trường quân sự lấy đó làm câu đối viết trên cột. Đối với Trần Thi Vũ, nếu không phải vì trong lòng mang khát vọng cả cuộc đời bảo vệ nhân dân, hằng ngày phải đến đủ loại hiện trường án mạng, môi trường khắc nghiệt, thực sự là việc rất gian nan.
Sau khi tan làm, Trần Thi Vũ đi nhờ xe tôi, muốn tôi có thể cùng cô ấy đến bệnh viện thăm Lưu Hâm Hâm, tôi không nghĩ ngợi gì, đồng ý luôn.
Bước vào phòng bệnh sạch sẽ ở khoa Cấp cứu ngoại của bệnh viện tỉnh, tôi nhìn thấy Lưu Hâm Hâm mặc trang phục người bệnh nằm trên giường. Lúc này trán và phần gốc mũi của cô sưng phù rõ rệt, mắt đã chuyển màu tím, nhất là mắt bên phải vì mí mắt sưng phù, gần như bị híp thành một đường kẻ. Cô gái rất sạch sẽ, gọn gàng, lúc này trông có chút thảm hại.
Một cô gái tóc ngắn ngồi trước giường bệnh của Lưu Hâm Hâm, đang nói với cô điều gì đó, mặt đầy đau khổ nuối tiếc, thấy chúng tôi bước vào, vội đứng dậy.
“Hâm Hâm, đây là lãnh đạo của mình.” Trần Thi Vũ bước tới đầu giường, nhìn tình trạng các vết thương của Lưu Hâm Hâm rồi nói, “Anh ấy là bác sĩ pháp y.”
“Bác sĩ pháp y?” Lưu Hâm Hâm nhìn tôi vẻ sợ sệt, lúng túng không biết phải làm gì.
“Đừng căng thẳng, hôm nay tôi chỉ là lái xe thôi.” Tôi cười nói.
“Nghĩ xong chưa? Báo án mới là cách duy nhất giúp bạn thoát ra khỏi tình cảnh hiện giờ.” Đi thẳng vào vấn đề luôn là phong cách của Trần Thi Vũ từ trước tới nay, “Mình có rất nhiều bạn cùng học ở các văn phòng luật sư và đồn công an, mình có thể giúp bạn giải quyết suôn sẻ.”
“Sau đó thì sao?” Lưu Hâm Hâm có vẻ vẫn còn rất nhiều suy nghĩ.
“Không còn sau đó gì nữa.” Trần Thi Vũ nói, “Ly hôn, xét xử, sau đó bạn và anh ta là người dưng”
Lưu Hâm Hâm cắn môi không lên tiếng.
Cô gái tóc ngắn ngồi bên cạnh cô, trông xinh xắn, thanh lịch. Nghe thấy lời của Trần Thi Vũ, cô dường như cũng muốn nói gì đó, nhưng nhìn chúng tôi rồi lại thôi. Trần Thi Vũ tập trung quan sát nét mặt của Lưu Hâm Hâm, không chú ý đến cô gái bên cạnh.
“Ly hôn...” Lưu Hâm Hâm trầm ngâm, “Thi Vũ, để mình suy nghĩ thêm, được không?”
“Cho cô ấy một chút thời gian.” Tôi thấy Trần Thi Vũ cứ thúc ép như vậy cũng không phải là cách hay, liền xen vào.
Trần Thi Vũ có chút thất vọng, nhưng vẫn dặn dò mấy câu rồi đứng dậy cùng tôi chào tạm biệt và rời khỏi phòng bệnh.
“Thực sự mong sao cô ấy không thành ra mụ mẫm, thật sự mong sao cô ấy có thể nghĩ được thấu đáo.” Trần Thi Vũ ủ rũ nói.
“Mỗi người đều có suy nghĩ của mình, ở trong hoàn cảnh khác nhau, có những suy nghĩ lo lắng khác nhau.” Tôi nói, “Tôi hiểu cảm giác chính nghĩa của cô, nhưng cũng phải chọn cách phù hợp, càng phải tôn trọng nguyện vọng của chính bản thân đối tượng.”
Mấy hôm sau đó, Trần Thi Vũ dường như có chút lo lắng phiền muộn, cũng khác hẳn với trước đây, thường xuyên nhìn điện thoại di động, thường xuyên có chuông báo tin nhắn Wechat, hoặc là điện thoại. Tôi cũng không biết cô ấy đã khuyên được Lưu Hâm Hâm đến mức nào, tôi nghĩ, nếu có tiến triển, chắc cô ấy sẽ nói với tôi.
Hôm đó, như thường lệ, mọi người bận rộn xử lý công việc ở bàn làm việc của mình, thầy cầm một chiếc cặp hồ sơ, đẩy cửa bước vào.
“Huyện Long Đông, một học sinh lớp mười mất tích, vừa tìm thấy thi thể, cổ họng bị cứa, là án mạng.” Thầy nói, “Cho nên các cậu mau chóng thu xếp, ra hiện trường tiếp viện.”
Rất nhanh chóng Hàn Lượng đã lái ô tô đến. Chúng tôi ngồi vào xe, phóng thẳng đến huyện Long Đông. Trên ô tô, thầy đã chụp điện báo fax nội bộ, gửi cho chúng tôi qua hệ thống thông tin cảnh vụ.
Một học sinh cấp III ở trường Trung học số 2 của huyện Long Đông, tên là Vạn Liên Liên, 17 tuổi, 7 giờ sáng nay ra khỏi nhà đi học. Nhưng đến lúc vào học là 8 giờ, giáo viên phát hiện thấy cậu vẫn chưa đến trường, liền gọi điện hỏi bố mẹ cậu. Bố mẹ cậu bé đều là nông dân ở thôn Đại Loan khu vực ngoại ô huyện thành, đang làm việc ở ngoài đồng, không mang theo điện thoại di động. Giáo viên vẫn rất có trách nhiệm, không có ai nhận điện thoại, liền vội vã đi từ trường đến nhà của Vạn Liên Liên ở cách đó năm cây số, tìm gặp bố mẹ cậu. Nhưng qua lời của bố mẹ cậu bé, cậu đeo ba lô đến trường vào khung giờ bình thường, cũng không có biểu hiện gì bất thường.
Là một học sinh, kết quả học tập của Vạn Liên Liên không phải là rất xuất sắc, nhưng cũng có thể coi là rất nghe lời giáo viên, cậu chưa từng trốn học đi chơi bao giờ. Thế là người nhà lập tức báo cảnh sát, mấy chục người gồm cả cảnh sát ở đồn công an và người nhà tìm suốt dọc đường từ nhà đến trường.
Cảnh sát ở đồn công an cũng rất có trách nhiệm, không những cử người chuyên trách hỗ trợ tìm, mà còn gửi yêu cầu hỗ trợ điều tra đến mấy đồn công an các khu vực xung quanh. Cũng may nhờ có yêu cầu hỗ trợ này, mới có kết quả.
Cho đến tận trưa, đồn công an Đại Loan và người nhà của Vạn Liên Liên vẫn chưa tìm thấy tung tích của cậu. Nhưng, cảnh sát đồn công an Tiểu Loan phụ trách khu vực bên cạnh đã phát hiện ra xác của Vạn Liên Liên. Khi tuần tra tìm kiếm ở thôn Tiểu Loan, họ phát hiện thấy một căn nhà bỏ hoang mở cổng, thấy khả nghi. Khi bước vào khoảng sân nhỏ um tùm cỏ dại, họ phát hiện thấy thi thể của Vạn Liên Liên nằm ở một góc sân.
Vị trí địa lý của thôn Tiểu Loan, thôn Đại Loan và trường Trung học số Hai tạo thành một hình tam giác, từ làng Đại Loan đến trường, hoàn toàn không cần thiết, cũng không thể nào đi qua thôn Tiểu Loan. Tại sao khi đến trường vào lúc sáng sớm Vạn Liên Liên lại phải vòng qua thôn Tiểu Loan? Tại sao lại chết trong căn nhà cũ mọc um tùm cỏ dại, hơn nữa vốn là khóa cổng này? Điều quan trọng nhất là, cổ của người chết có một vết thương hở rất lớn, do bị vật sắc cứa vào.
Người chết là một học sinh cấp III, thời gian gây án lại vào ban ngày, nên vụ án này lập tức gây ra chấn động ở địa phương. Phó trưởng Công an thành phố Long Phiên họ Đổng đã mau chóng dẫn kỹ thuật viên, trinh sát đến huyện Long Đông hỗ trợ chỉ đạo.
Huyện Long Đông là huyện trực thuộc thành phố Long Phiên, thủ phủ của tỉnh, nên khoảng cách cũng không xa lắm, chúng tôi lái xe 40 phút, rẽ vào con đường cái nối với tất cả các làng. Quãng đường phía trước rất bằng phẳng, từ xa có thể nhìn thấy rất nhiều xe cảnh sát và người dân vây quanh hóng xem, chúng tôi biết, đã đến hiện trường xảy ra vụ án.
Sau khi xuống xe, chúng tôi liền trông thấy Phó trưởng Công an Đổng cao lớn đẹp trai ăn mặc chỉnh tề đứng ở phía ngoài đường dây cảnh giới, nóng lòng đợi kỹ thuật viên trong hiện trường gửi thông tin ra. Thấy chúng tôi đến, anh mừng rỡ nói: “Các anh đến rồi, tốt quá, mau vào xem thế nào đi. Bên trong giờ vẫn đang tranh luận, có người nói là tự sát, có người lại nói là bị người khác giết hại.”
Thông tin này đúng là không ngờ tới, vốn tưởng rằng vụ này đã xác định là một vụ án giết người, nhưng không ngờ bây giờ lại có ý kiến tranh luận về phương thức tử vong. Trong đường dây cảnh giới, là kỹ thuật viên của thành phố thủ phủ tỉnh và huyện Bách Cường năng lực kỹ thuật cũng thuộc hàng dẫn đầu toàn tỉnh. Nếu đã có ý kiến tranh luận, có nghĩa là hiện trường này chắc chắn không phải là một hiện trường đơn giản của một vụ giết người rồi bỏ đi. Điều này khiến tôi vô cùng tò mò, vội mặc đồ khám nghiệm đi vào hiện trường.
Đây là một căn nhà cũ nát có sân vườn, mấy căn nhà liền sát xung quanh đều không có người ở. Nghe nói, vị trí này, vốn là rìa thôn, sinh hoạt của người dân ở đây không thuận tiện, sau đó thôn thực hiện chính sách “Di dân xây dựng thôn”, đưa người dân của thôn ở khu vực này chuyển đến khu vực gần với trung tâm của thôn. Ở đây ngoài mấy hộ dân cao tuổi không muốn rời đi, hầu hết các gia đình đều đã chuyển đi từ năm năm trước. Hơn nữa, những ngôi nhà cũ ở đây cũng đều bị các nhà đã chuyển đi bỏ không, các nhà đều khóa cổng.
“Căn nhà này là của ai?” Trước khi chui vào phía trong dây cảnh giới, tôi hỏi Phó trưởng Công an Đổng.
“Chủ nhân của căn nhà này, tên là Hồ Vạn Kim, nông dân, tình hình nhà này hiện tại, trinh sát viên của chúng tôi đang điều tra. Phó trưởng Công an Đổng trả lời, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
Tôi biết, đối với Phó trưởng Công an Đổng, cần làm rõ là tự sát hay là bị người khác giết hại, mới là vấn đề quan trọng nhất.
Tường bao quanh sân cao khoảng 2 mét, kết quả của việc khám nghiệm giai đoạn trước cho thấy chắc chắn không có dấu tích leo trèo mới, có nghĩa là cách duy nhất để vào trong sân nhà, chính là cái cổng này. Cổng gồm hai cánh làm bằng gỗ, khóa chặt bằng một ổ khóa. Lúc này, hai kỹ thuật viên đang kiểm tra ngoài cổng hy vọng có thể phát hiện ra dấu vân tay trên cái khóa treo đã bị phá ra, hoặc là tìm thấy dấu vết dụng cụ dùng để phá khóa.
Tôi bước vào hiện trường, cái sân không rộng, cũng chỉ 20 mét vuông đổ lại, cỏ dại mọc um tùm trong sân, gần như không có chỗ đặt chân. Một phía của sân là một dãy nhà, không rộng, nhưng của chính, cửa sổ đều nguyên vẹn, cửa chính cũng được khóa bằng một cái khóa móc, mà cái khóa móc này lại không bị phá.
“Ban ngày chọn địa điểm này đúng là tốt đấy, một nơi vắng vẻ giữa khu vực tấp nập ồn ào.” Tôi vừa nói vừa nhấc cao chân, bước qua xác nạn nhân ở góc sân.
“Ối giời, cỏ ở đây toàn có gai, cái quần tôi mới mua đấy!” Lâm Đào xót ruột nói khẽ.
Bác sĩ pháp y Hàn ở bên cạnh xác nạn nhân, thấy chúng tôi đi vào liền đứng dậy bước ra đón, nói: “Trưởng khoa Tần, các anh đến rồi à. Nào, tôi giới thiệu tình hình cho anh trước đã.”
Tôi gật đầu, bước đi khó nhọc.
“Toàn bộ hiện trường, chính là căn nhà có sân vườn này.” Bác sĩ pháp y Hàn nói, “Mặc dù được coi là hiện trường với một nửa trong nhà, hơn nữa diện tích cũng không lớn, nhưng cho đến giờ, chúng tôi chưa tìm thấy bất cứ dấu vết nào có giá trị.”
“Chuyện này có thể hiểu được.” Lâm Đào bổ sung, “Nếu hung thủ mang găng tay, khi phá khóa sẽ không để lại dấu vân tay. Trên nền đất của hiện trường toàn là cỏ dại, không thể nào tìm thấy dấu chân trên nền đất.”
“Đúng thế, hơn nữa đám cỏ dại này, đúng là rất lộn xộn.” Bác sĩ pháp y Hàn cười nhăn nhó, lắc đầu bảo, “Lúc đến hiện trường chúng tôi cảm thấy trạng thái đổ rạp của cỏ hoàn toàn không có quy luật, cơ bản là không thể phát hiện ra được manh mối gì.”
“Cho nên, tiêu điểm vẫn ở xác chết?” Tôi hỏi.
Bác sĩ pháp y Hàn gật đầu, nói: “Nếu muốn nói hiện trường có vấn đề, thì vấn đề nằm ở vết máu.”
Dứt lời, bác sĩ pháp y Hàn dẫn chúng tôi đến cạnh xác nạn nhân, chỉ lên tường nói: “Bề mặt tường xung quanh hiện trường có rất nhiều vết máu dạng phụt, xung quanh xác nạn nhân cũng toàn những vết máu dày đặc. Những vết máu lớn còn chưa khô hết, chắc chắn là vết máu mới.”
Đại Bảo nhìn xác nạn nhân nằm ngửa trong đám cỏ dại, cổ có một vết thương lớn bị cứa, nói: “Ồ, bị cứa cổ, thế thì có nhiều máu như vậy cũng rất bình thường.”
“Nhưng, chúng tôi sử dụng thiết bị phát hiện lấy dấu vết chất liệu sinh học để quan sát, vết máu xung quanh người chết dày đặc, không có vùng trống.” Bác sĩ pháp y Hàn nhún vai, nói, “Cho nên, nhìn có vẻ giống tự sát.”
Logic này rất đơn giản, nếu có người ở cạnh người chết cứa cổ anh ta, thì vết máu phun ra từ mạch máu có ở khắp nơi, duy chỉ có chỗ đứng của hung thủ vì bị chắn bởi người hung thủ, cho nên sẽ có một khoảng trống. Nếu xung quanh người chết toàn là vết máu bắn phụt, không có khoảng trống, chứng tỏ khi bị đâm, không có người bên cạnh anh ta, như vậy chỉ có thể là tự sát. Cho nên khoảng trống không có vết máu này rất quan trọng đối với việc phán đoán là tự sát hay bị người khác giết hại của bác sĩ pháp y.
“Hả? Không có khoảng trống?” Đại Bảo nói, “Thế con dao cứa cổ đâu?”
“Ở bên tay của người chết.” Bác sĩ pháp y Hàn nói, “Hơn nữa, chúng tôi đã hỏi bố mẹ của nạn nhân, xác nhận con dao này là con dao bổ dưa hấu của nhà họ, được nạn nhân mang đi.”
“Dấu vân tay thì thế nào?” Lâm Đào hỏi.
“Cán dao không ổn, không nhìn rõ dấu vân tay.” Một cảnh sát khám nghiệm dấu vết của Công an thành phố đáp lời.
Xem ra, bác sĩ pháp y Hàn căn cứ vào tình hình hiện trường để đưa ra phán đoán, nghiêng về hướng tự sát.
“Nhưng có vấn đề rất lớn.” Bác sĩ pháp y Cố Chi Diểu ở Công an huyện phản bác, “Vết thương ở cổ nạn nhân, hình thành do một nhát dao, đồng thời không thấy các vết cứa thử thường gặp ở trường hợp tự sát, hơn nữa, điều quan trọng nhất là, tại sao tôi không thấy vết thương có bất cứ phản ứng sống nào?”
Nếu là tự sát, hiển nhiên là cứa cổ khi còn sống, vết thương chắc chắn sẽ có phản ứng sống. Tất nhiên, nếu là cửa cổ sau khi chết, thì đó là hành vi che giấu của hung thủ sau khi giết người, rõ ràng không phải là tự sát.
Xem ra, bác sĩ pháp y Cố căn cứ vào tình hình khám nghiệm tử thi để đưa ra phán đoán, nghiêng về hướng bị người khác giết hại.
Tôi nghe xong, lập tức cúi xuống đất, dùng ngón tay đã mang găng tay ấn nhẹ vào mép vết thương ở cổ. Vì máu trào ra, ướt cả tổ chức mềm ở phần cổ, cho nên có phản ứng sống hay không, đúng là không dám tùy tiện đưa ra kết luận. Nhưng, da ở vùng cổ không hề co lại, xem ra đúng là không giống như có phản ứng sống lắm.
“Điều này không cần tranh luận, cho dù là giải phẫu tử thi cũng rất khó phán đoán vết thương ở cổ có phản ứng sống hay không, ít nhất thì chúng tôi có thể xem trên cơ thể cậu ta còn có tổn thương khác không để phán đoán nguyên nhân tử vong” Tôi nói, “Nếu đúng là cứa cổ dẫn đến tử vong, thì những chỗ khác sẽ không có tổn thương. Giải phẫu có thể giải quyết được vấn đề này.”
Dứt lời, tôi lấy tay bóp khẽ vào vạt áo phía trước của nạn nhân theo thói quen.
Ưu điểm của găng tay cao su so với găng tay bằng vải thường, không chỉ là có thể ngăn không cho chất lỏng thấm qua găng tay tiếp xúc với da tay của chúng ta, mà còn có một ưu điểm nữa là tay có thể cảm giác tốt hơn, cảm giác đối với nhiệt độ cũng nhạy hơn. Tôi bóp khẽ vạt áo phía trước của nạn nhân, cảm thấy có gì đó bất thường nếu là mạch máu ở vùng cổ bị cứa đứt hoàn toàn, rất nhiều máu phun ra, thì vạt áo phía trước của nạn nhân sẽ bị ướt máu trước. Trừ phi trong tư thế trồng cây chuối, nếu không, cho dù ở tư thế nào, vạt trước cũng bị ướt máu, vì bị ướt máu, nhiệt độ cảm nhận qua tay sẽ tương đối thấp. Nhưng, vạt trước cái áo len mà nạn nhân đang mặc rất khô ráo, nhiệt độ cũng không thấp, điều này hơi kỳ quặc. Bốn phía xung quanh đều phun đầy máu, vạt áo phía trước lại không có máu?
Tôi không nêu ra điểm khả nghi này, mà quay người nhìn vết máu dạng bắn phụt thành từng khoảng lớn trên tường.
Chúng ta đều biết, vết giọt máu nhỏ xuống trong khi đang chuyển động, sẽ có dạng tương tự như “sao chổi”. Một đầu hình ô van, đầu kia hình các tia đâm ra. Hướng các tia đâm ra chính là hướng chuyển động của vật đựng hoặc của giọt máu lúc máu nhỏ xuống. Nếu nạn nhân bị cứa cổ khi nằm trên bãi cỏ, thì vết máu sẽ phun từ mặt đất lên, hướng tia máu đâm ra phải là hướng lên trên. Nhưng vết máu phun trên tường gần như đều là tia phun xuống phía dưới.
“Hình dạng vết máu nhỏ xuống, phương hướng hình như không đúng lắm.” Tôi chỉ lên tường nói, “Mẫu nhỏ từ trên xuống, như vậy phải là trường hợp nào mới tạo thành vết máu như vậy được?”
“Rất đơn giản, máu bắn ra, chuyển động theo một đường parabol, lúc hạ xuống dính vào mặt tường.” Bác sĩ pháp y Hàn giải thích.
“Nhưng khoảng cách giữa nạn nhân và góc tường quá gần.” Tôi nói, “Lý thuyết giọt máu bắn ra mà anh nói có khả năng đúng, nhưng khi bắn ra, cũng phải có vết máu bắn phụt trực tiếp lên tường chứ, không thể nói toàn bộ máu đều chuyển động theo đường parabol rồi mới vào tường, hoàn toàn không phun trực tiếp lên tường.”
Bác sĩ pháp y Hàn đã bị tôi thuyết phục, cau mày suy nghĩ.
Tôi dùng hai tay kéo liền da ở vết thương cổ lại, nhìn thấy trên da ở giữa cằm và đoạn giữa cổ của nạn nhân có một vết xước to rất rõ rệt, có phản ứng sống rất rõ rệt.
“Vết xước này hình thành thế nào?” Tôi hỏi.
“Không biết.” Bác sĩ pháp y Cố lắc đầu nói, “Cảm giác chỗ này toàn là cỏ dại, không thể tạo thành vết xước rộng. Hoặc là, vết thương này không có mối liên hệ nhân quả trực tiếp với cái chết của cậu bé?
Tôi vạch áo của người chết ra, phát hiện thấy vùng da ở vị trí không chịu áp lực phía dưới lưng của cậu bé đã có màu đỏ. Đây là biểu hiện của vết hoen tử thi bắt đầu hình thành.
“Thời gian tử vong thì thế nào?” Tôi hỏi.
“Căn cứ vào nhiệt độ tử thi phán đoán sơ bộ, khoảng 8 giờ sáng, cách bây giờ hơn sáu tiếng đồng hồ.” Bác sĩ pháp y Hàn nói, “Cái này, dựa vào thời gian mất tích của người chết, có thể phán đoán được gần như vậy. Hơn nữa, vết hoen tử thi cũng bắt đầu hình thành rồi, đang ở giai đoạn hình thành, cũng là trong khoảng sáu đến tám tiếng đồng hồ.”
Tôi kiểm tra các bộ phận khác của tử thi, ngoài người và tứ chi, có rất nhiều chỗ xuất huyết dưới da, không có tổn thương rõ rệt khác. Giữa chỗ xuất huyết dưới da đã bắt đầu có hiện tượng chuyển từ tím xanh sang vàng, không phải là tổn thương mới, nhưng xuất huyết dưới da trên người cậu bé này thực sự là hơi nhiều.
Bác sĩ pháp y Hàn thấy tôi nhìn chằm chằm vào những chỗ xuất huyết dưới da trên tử thi, liền nói: “Những tổn thương này, đều hình thành vào cùng một thời gian, trạng thái hấp thụ đều rất giống nhau, nhưng đều rất nhẹ, không có tổn thương có thể dẫn đến tử vong. Tôi đoán, liệu có phải là bạo hành gia đình?”
Nghe thấy từ “bạo hành gia đình”, Trần Thi Vũ khẽ rùng mình.
“Ý anh muốn nói, đây là vụ tự sát có nguyên nhân do bạo hành gia đình?” Tôi quay mặt hỏi.
Bác sĩ pháp y Hàn gật đầu, nói: “Tất nhiên, chỉ là đoán thôi, còn chưa giải phẫu tử thi, những điều tôi nói đều không có căn cứ.”
“Hemosiderin đã xuất hiện, khả năng hấp thu bài tiết ở những người trẻ tuổi rất mạnh, điều đó có nghĩa là đã bị tổn thương được hơn hai ngày rồi.” Tôi vừa nói vừa tiếp tục khám nghiệm phần ngoài phía dưới tử thi.
Tôi cầm hai chân nạn nhân lên, không đi giày, cũng không đi tất.
“Người chết, không có giày?” Tôi hỏi.
“Đã tìm kiếm ở hiện trường, không có giày.” Bác sĩ pháp y Hàn nói, “Nhưng bố mẹ của nạn nhân nói cậu không thích đi tất, từ trước đến giờ cũng chỉ đi loại giày to rộng, thoáng khí, nói là sợ bí chân. Tôi nghĩ, có khả năng là bị rơi mất trong quá trình di chuyển.
“Không, không thể nào.” Tôi nói, “Dù là tự sát hay bị người khác giết hại, đây kiểu gì cũng là hiện trường vứt xác.”