← Quay lại trang sách

Chương 2

“Sao, xác định là bị người khác giết hại rồi à?” Phó trưởng Công an Đổng vẫn đứng ở ngoài đường dây cảnh giới, nhưng nét mặt đã không còn lo lắng sốt ruột như trước nữa.

Tôi lắc đầu, nói: “Anh ạ, tôi không nói là bị giết hại, tôi chỉ nói đây là hiện trường vứt xác.”

“Có khác biệt sao?” Lâm Đào nói.

“Tất nhiên là có.” Tôi nói, “Cậu có nhớ trước đây tôi đã từng phổ cập kiến thức khoa học về “tự sát phân xác” không? Phân xác hay không, vứt xác hay không, không liên quan gì đến phương thức tử vong của người chết.”

Lâm Đào gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

“Có căn cứ xác thực không?” Phó trưởng Công an Đổng Kiếm hỏi.

“Buộc phải xác thực chứ.” Tôi nói, “Hai chân của nạn nhân để trần, hiện trường lại không có giày, nếu là cậu bé tự đi đến đây, gan bàn chân tất yếu sẽ bị cỏ dài có gai cào xước. Nhưng gan bàn chân cậu bé ngoài một chút bùn đất ra, không hề có bất cứ tổn thương nào. Qua đó có thể phán đoán, đây là hiện trường vứt xác.”

“Vụ án này đúng là bí ẩn rồi đây.” Mặc dù tán đồng với quan điểm của tôi, nhưng bác sĩ pháp y Hàn vẫn cảm thấy có rất nhiều điểm khả nghi, “Thông thường nếu có vết máu dạng bắn phụt, chắc chắn là hiện trường giết người đầu tiên. Nếu không, nạn nhân đã chết rồi mới cứa cổ cũng không có vết máu dạng bắn phụt được. Anh nói xem, liệu có phải là bị khiêng đến hiện trường rồi mới cứa cổ không?”

“Nhưng trên cơ thể người chết không có thương tích do bị khống chế [*] .” Tôi nói, “Hơn nữa mất bấy nhiều công sức đưa đến đây để cứa cổ, để làm gì?”

“Còn một khả năng nữa, là nạn nhân bị trúng độc ngất đi, sau đó bị đưa đến đây cứa cổ.” Đại Bảo nói, “Tôi vừa lấy một ống máu tim ở hiện trường Tiểu Lông Vũ đã gửi đi làm xét nghiệm chất độc rồi.”

“Tất nhiên, đứng từ góc độ lý luận, cũng có khả năng này.” Tôi nói, “Vụ án này, nhìn từ tình hình hiện trường, tình trạng bên ngoài của tử thi, đúng là có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ còn cách tiến hành giải phẫu để giải thích những điểm đáng ngờ này.”

“Đã lấy các vật chứng liên quan chưa?” Phó trưởng Công an Đổng hỏi.

Thương tích do bị khống chế: Chỉ việc trong quá trình hung thủ hành hung, trong các động tác khống chế nạn nhân, có khả năng khống chế hai cùi tay, khớp cổ tay, khớp gối, khớp cổ chân gây ra xuất huyết dưới da ở những vùng khớp này của nạn nhân.

“Hiện trường không có gì để lấy cả.” Bác sĩ pháp y Hàn báo cáo, “Ngoài hung khí và khám nghiệm các vết máu lấy ở nhiều điểm trên tường, chúng tôi không phát hiện ra bất cứ vật chứng nào. Tất nhiên, điều này hoàn toàn không phải là khả năng phản trinh sát của hung thủ rất tốt, mà chỉ cho thấy khả năng phản ánh của hiện trường rất kém, hoặc là, vụ án này không có hung thủ.”

“Cho dù anh nghi ngờ là tự sát vì nguyên nhân gì, vụ án này đều phải được coi là án mạng để xử lý.” Phó trưởng Công an Đổng nghiêm nghị nói, “Hiện giờ, sau khi điều tra vòng ngoài, đã có một chút manh mối, nói cách khác, đã có kẻ tình nghi. Nhưng tôi chưa nói cho các anh biết, không làm ảnh hưởng đến phán đoán của các anh.”

Phó trưởng Công an Đổng Kiếm cực kỳ có tài trong lĩnh vực trinh sát hình sự, quan điểm mà anh chủ trương, tức giữa kỹ thuật và trinh sát chỉ trao đổi những thông tin bắt buộc, mà không cần trao đổi đầy đủ các thông tin, là hết sức cần thiết. Một vụ án mà tôi từng tham gia, rõ ràng không phải là dùng súng giết người, nhưng vì một câu nói vô tình của bác sĩ pháp y đến hiện trường khám nghiệm, bị trinh sát viên nói ra ngoài, khiến rất nhiều quần chúng hiểu lầm, đều tưởng là dùng súng giết hại, thậm chí đều cảm thấy đã nghe thấy tiếng súng sau khi đi ngủ vào buổi tối hôm xảy ra án mạng. Những thông tin điều tra đó được phản hồi ngược trở về, lại khiến bác sĩ pháp y bị lạc hướng, cảm thấy chắc chắn là dùng súng giết người. Suýt nữa vì những lầm tưởng đó mà việc xử lý vụ án đi sai hướng. Bộ phận kỹ thuật và bộ phận trinh sát chỉ trao đổi những thông tin đã được xác nhận chắc chắn, còn những phỏng đoán theo kinh nghiệm hoặc mang tính suy luận, cần được bảo lưu, điều này có ích trong việc không làm người khác bị lệch hướng và cứ giữ mãi nhận định ban đầu. Như vậy kết quả phá án mới có thể khách quan, chính xác hơn.

Vụ án này, đúng là có rất nhiều điểm đáng ngờ, quan điểm của bác sĩ pháp y Hàn và bác sĩ pháp y Cố đều dựa trên suy luận có căn cứ, nhưng trước sau lại tự mâu thuẫn. Ngoài ra, sau khi xem qua tử thi, tôi cứ cảm giác có một số điểm bất thường, nhưng tạm thời lại không nghĩ được ra rốt cuộc chỗ nào bất thường. Điều này khiến chúng tôi càng nóng lòng muốn giải phẫu tử thi, tìm ra sự thật.

Hiện tượng co cứng tử thi đã hình thành, nhưng vẫn chưa phải là lúc cứng nhất. Chúng tôi nhanh chóng cởi quần áo trên người nạn nhân. Cởi quần áo xong, tôi lập tức tìm ra điểm bất thường mà lúc trước nghĩ đến ở đâu. Tôi thu gọn quần áo của nạn nhân, đưa cho Lâm Đào và nói: “Cậu và Tử Nghiên chụp lại ảnh quần áo, sau đó tiến hành khám nghiệm các dấu vết trên quần áo.”

Nhìn Lâm Đào và Trình Tử Nghiên cầm quần áo sang phòng Vật chứng bên cạnh, tôi chống hai tay lên bàn giải phẫu, nhìn tử thi và nói: “Không bình thường vết hoen tử thi không bình thường.”

Nguyên lý sản sinh vết hoen tử thi là do tính thẩm của mạch máu tăng lên sau khi cơ thể tử vong, tế bào hồng cầu trong mạch máu rò rỉ ra ngoài thành mạch, lắng đọng xuống tổ chức mềm không bị chèn đè ở phần thấp của cơ thể. Nhưng nếu nguyên nhân tử vong của người chết là mất nhiều máu cấp tính, vì cơ thể thiếu máu, sẽ dẫn đến vết hoen tử thi mờ nhạt. Lúc ở hiện trường, vết hoen tử thi của người chết đang trong giai đoạn lắng đọng máu, cũng chính là giai đoạn đầu khi vết hoen tử thi mới hình thành, cho nên rất không rõ rệt, mọi người đều không để ý. Nhưng nếu quan sát kĩ ở hiện trường sẽ phát hiện ra vết hoen tử thi của người chết hoàn toàn không có màu đỏ nhạt, mà là màu tím nhạt, điều này cho thấy trong cơ thể vẫn còn một lượng máu lớn.

Trong quá trình chuyển xác chết vào phòng Giải phẫu, lại mất thêm hơn một tiếng đồng hồ, biểu hiện của vết hoen tử thi càng trở nên rõ rệt. Hiển nhiên, vết hoen tử thi sẫm như vậy, hơn nữa trước đó chúng lại có màu tím sẫm, hoàn toàn không khớp với nguyên nhân tử vong do mất nhiều máu cấp tính.

“Vết hoen tử thi sẫm như thế này, không phải nạn nhân tử vong do mất nhiều máu cấp tính sao?” Đại Bảo ngạc nhiên nói.

Tôi lắc lắc đầu, không nghĩ về nguyên nhân hình thành rất nhiều vết máu dạng bắn phụt ở hiện trường, mà quan sát tỉ mỉ hình dạng vết thương ở cổ nạn nhân. Tôi thầm nghĩ, nếu chỉ là cắt đứt khí quản, mà không cắt đứt mạch máu lớn, thì khí quản sẽ co lại vì có tính đàn hồi, một đầu khí quản sau khi co lại sẽ đóng vào, như vậy cơ thể cũng sẽ không thể lấy được dưỡng khí. Trong tình trạng như vậy, nạn nhân cũng có khả năng bị tử vong do ngạt thở.

Nhưng, sau khi kiểm tra vết thương ở cổ, suy nghĩ đó đã bị dập tắt. Vì ở góc vết thương ở cổ không có mẩu da, cho thấy động tác của cổ chỉ có một nhát. Hơn nữa một nhát này, cứa đứt luôn toàn bộ cơ thịt ở phần phía trước cổ, động mạch và tĩnh mạch cũng bị đứt toàn bộ, thực quản và khí quản cũng bị đứt hết.

Ngạt thở cần có một quá trình, hơn nữa nếu mạch máu và khí quản đồng thời bị cứa đứt, thì trước khi xảy ra ngạt thở, nạn nhân cũng sẽ tử vong ngay lập tức vì mất nhiều máu cấp tính.

Hàng loạt câu hỏi bật ra trong đầu tôi, khiến tôi nhất thời không biết phải làm thế nào. Hơn nữa, còn chưa tiến hành giải phẫu, Trần Thi Vũ đã gửi tin đến. Sau khi tiến hành xét nghiệm chất độc đối với máu của người chết lấy từ hiện trường, phòng Thí nghiệm hóa lý của Công an thành phố đã khẳng định trong cơ thể người chết không có bất cứ chất độc thông thường nào. Cậu bé không chết vì bị đầu độc, cũng không thể bị ngất vì chất độc.

Vụ án lại càng trở nên bí ẩn kỳ quặc.

Hiện trường có rất nhiều vết máu bắn phụt, nhưng nạn nhân dường như không phải là tử vong vì mất máu.

Trong các vết máu ở hiện trường không có khoảng trống nhưng chắc chắn không phải là nạn nhân tự đi vào.

Hung khí là nạn nhân tự đem từ nhà mình đi, nhưng vết dao trên cổ cậu ta dường như không có phản ứng sống.

Hướng phun của các vết máu ở hiện trường cũng không bình thường, hơn nữa vạt áo trước của nạn nhân không bị dính máu...

Một loạt những điểm mâu thuẫn này khiến tôi bế tắc, không thể tìm ra được biện pháp giải quyết ngay trong lúc này.

Tôi cố gắng kiên nhẫn, quyết định bắt đầu từ điểm dễ trước, điểm khó để sau. Sau khi tiến hành giải phẫu theo kỹ thuật thông thường tất cả các bộ phận khác của cơ thể, trừ cổ ra, cuối cùng mới nghiên cứu vết thương kỳ quặc ở cổ.

Chúng tôi cạo tóc của tử thi, rạch mở da đầu, phát hiện thấy ở dưới da đầu của nạn nhân có mấy chỗ xuất huyết hình tròn nhỏ. Vết xuất huyết chắc còn tương đối mới, nhưng mức độ rất nhẹ. Xương sọ không bị tổn thương, cũng không có xuất huyết trong sọ, càng không cần phải nói đến tổ chức não. Rõ ràng là người chết hoàn toàn không chết vì bị tổn thương sọ não, mặc dù gáy có một số chỗ xuất huyết nhỏ dưới da, đây là một dấu hiệu bị ngạt thở.

Mở lồng ngực và khoang bụng, chúng tôi phát hiện thấy có sự bất thường. Phần cơ ở giữa xương sườn trước ngực có nhiều chỗ xuất huyết, bề mặt da ở ngực nạn nhân thì lại không thấy có dấu tích xuất huyết dưới da rõ rệt. Tôi ấn vào vùng xương sườn của nạn nhân, có thể cảm nhận thấy tiếng xương gãy răng rắc rõ rệt.

“Xương sườn của nạn nhân bị gãy.” Tôi vừa phán đoán, vừa nhanh chóng lấy xương ngực của người chết, quan sát tình trạng gãy xương sườn từ trong lồng ngực.

“Xương sườn số 4 đến số 6 ở bên trái bị gãy, xương sườn số 3 đến số 5 ở bên phải bị gãy.” Tôi nói, “Xương sườn ở hai bên đều gãy, nhưng không bị lệch vị trí rõ rệt.”

“Nhiều xương sườn bị gãy như thế, liệu có dẫn đến lồng ngực bị sụp, hoặc tràn máu màng phổi không?” Đại Bảo hỏi.

“Xương bị gãy đều là gãy không hoàn toàn, gãy nhưng không bị lệch vị trí, lồng ngực không có dấu hiệu bị sụp xuống, cũng không có dấu hiệu tràn máu màng phổi.” Tôi nói, “Mấy cái xương sườn này gãy cũng chỉ coi là tổn thương nhẹ, chưa đến mức nặng, không thể coi là nguyên nhân tử vong.”

“Nhưng, da ở vùng ngực không hề bị tổn thương nhỉ.” Đại Bảo lấy làm lạ.

“Cho nên, đây chắc là tổn thương do bị chèn ép.” Tôi nói, “Rất nhiều người khi tiến hành CPR [*] sẽ bị gãy xương sườn hai bên. Anh bảo, như thế này, liệu có phải là có người cấp cứu không?”

“Cho dù là có hay không có người cấp cứu, nguyên nhân tử vong còn chưa tìm ra đây.”

Chúng tôi tiến hành chụp ảnh lưu giữ minh chứng về tình trạng gãy xương sườn của nạn nhân, rồi tiếp tục công việc giải phẫu. Các cơ quan nội tạng của nạn nhân đều nguyên vẹn, không bị tổn thương, trong lồng ngực có một ít khối tụ máu nhưng không nhiều lắm. Màng thanh dịch của hầu hết cơ quan nội tạng đều có thể thấy điểm xuất huyết, dấu vết tụ máu ở gan, lách rất rõ rệt. Những điểm này đều là dấu hiệu bị ngạt thở.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, quan sát lại một lần nữa môi và móng tay của nạn nhân, lúc này những bộ phận đó đã bắt đầu xuất hiện màu tím xanh. Đây cũng là dấu hiệu bị ngạt thở.

“Đại Bảo, anh thấy thế nào?” Tôi hỏi.

“Ngạt thở.” Đại Bảo trả lời không hề do dự.

“Phương thức ngạt thở thì sao?” Tôi hỏi tiếp.

“Cái này, khó nói. Tuyệt đại đa số phương thức gây ngạt thở đều có thể loại trừ được.” Đại Bảo suy nghĩ hồi lâu rồi nói, “Đúng rồi, vùng trước cổ của nạn nhân có một vết xước rộng, có phải là ngạt thở do bị thứ gì đó chèn vào vùng trước cổ không?”

Hồi sức tim phổi (tiếng Anh cardiopulmonary resuscitation) là tổ hợp các thao tác cấp cứu bao gồm ấn lồng ngực và hô hấp nhân tạo.

“Điều anh nói, đúng là một cách tư duy.” Tôi do dự nói, “Nhưng, lực có thể tạo ra một vết xước lớn ở vùng trước cổ, chặn vào cổ, thì xương móng và sụn giáp ắt sẽ gãy.”

“Đúng thế, bây giờ chúng ta quan sát vùng cổ xem thế nào nhé.” Đại Bảo nôn nóng muốn hành động luôn.

Tôi không nói gì, kiểm tra lại một lần nữa mười mấy chỗ xuất huyết dưới da trên cơ thể nạn nhân, xác định những vết đó ít nhất đã hình thành từ hai hôm trước, hơn nữa tổn thương đều không nghiêm trọng, sau đó mới quyết định, cùng Đại Bảo tiến hành giải phẫu tỉ mỉ phần cổ của nạn nhân.

Nhát dao đó thật tàn độc, cắt vào tận xương sống cổ, thậm chí còn để lại vết dao trên xương sống cổ. Cơ, mạch máu, chỗ đứt da đều nhuốm máu, lúc này không thể lau sạch được bằng bông nữa, khiến chúng tôi căn bản không thể phán đoán được nhát dao này rốt cuộc là vết thương trước khi chết hay là sau khi chết. Trừ phi cắt miếng da đó ra tiến hành xét nghiệm mô bệnh học, nhưng như vậy mất quá nhiều thời gian, chúng tôi không thể đợi được.

Đại Bảo lại không lo lắng về vấn đề này. Vết thương bắt đầu từ phía dưới sụn giáp của nạn nhân, cho nên xương móng và sụn giáp của nạn nhân đều co xuống dưới hàm, Đại Bảo đang một tay cầm dao phẫu thuật, một tay cầm kẹp cầm máu, tách tổ chức mềm ở vùng cổ của nạn nhân, định lấy xương móng và sụn giáp ra để quan sát.

“Rốt cuộc có phản ứng sống không?” Tôi vẫn đang chìm trong suy nghĩ.

Đột nhiên, tôi nghĩ ra cách. Tôi lấy kẹp cầm máu tìm ra đầu khí quản bên kia trong khoang ngực của nạn nhân. Viền mép ở chỗ đứt này đã co lại, khiến cho khí quản gần như đóng lại. Tôi cẩn thận kéo phẳng khí quản, sau đó cắt rời ra.

“Anh xem, trong khí quản của nạn nhân có máu!” Tôi nói, “Điểm này cho thấy khi khí quản của nạn nhân bị đứt, vẫn có hô hấp, nếu không không thể nào hít được máu vào khí quản!”

“Cắt cổ khi đang còn sống, lại có thể giải thích các vết máu ở hiện trường.” Đại Bảo vừa nói, vừa đã tách rời xương móng và sụn giáp của người chết, “Điều đó cho thấy, xương sườn của nạn nhân bị gãy không phải là do hồi sinh tim phổi gây ra. Nếu không, vừa cứa cổ vừa làm hồi sinh tim phổi, kẻ này phải kinh dị đến mức nào?”

Tôi không nói gì, nghĩ bụng như vậy vẫn không thể giải thích được vấn đề. Nếu nạn nhân ở trạng thái tỉnh táo, như vậy cậu ta bị người ta đưa đến hiện trường thế nào khi chân không chạm đất, hoàn toàn không phản kháng? Tôi dùng một tay ấn vào phổi của người chết, máu trào ra từ trong khí quản không hề nhiều. Nếu là mạch máu lớn ở cổ và khí quản đồng thời bị đứt, chắc chắn phải có một lượng máu lớn bị hít vào trong khí quản, bây giờ xem ra máu quá ít. Nhưng, cổ của nạn nhân chỉ bị cứa một nhát, không thể nào có chuyện khí quản, mạch máu đứt theo thứ tự trước sau.

Nghĩ đến đây, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý.

“Xương móng, sụn giáp của nạn nhân đều không bị gãy.” Đại Bảo thất vọng nói, “Xem ra không phải là ngạt thở cơ học do ngoại lực gây ra vết xước ở cổ.”

“Không chắc đâu.” Tôi đứng yên, thực ra đầu óc vẫn đang không ngừng suy nghĩ.

Nghĩ xong cách, tôi liền tiến hành luôn. Tôi cắt đầu bị đứt của khí quản, sau đó trải phẳng ra trên một tấm vải không dệt màu đen. Vì khí quản màu trắng đen trắng như vậy tạo ra sự tương phản màu sắc, sẽ có thể quan sát rõ được các dấu vết hình dạng của phần khí quản bị đứt. Tôi gọi kỹ thuật viên đến chụp ảnh đoạn khí quản mà mình đã cắt ra, sau đó đưa ảnh vào trong máy tính ở phòng Giải phẫu, liên tục phóng to ra. Tôi dường như đã bắt đầu hiểu ra.

“Cậu đang làm gì thế?” Đại Bảo không hiểu ra sao cả. Những cuộc giải phẫu trước đây, chưa bao giờ có bước này.

“Tôi sắp có đáp án rồi, nhưng buộc phải làm một số bước kiểm tra phụ trợ mới có thể phán đoán được.” Tôi trầm ngâm nói, “Hơn nữa, bây giờ chúng ta cần phải tiến hành giải phẫu lưng của nạn nhân, kết hợp tình hình giải phẫu phần lưng và các kiểm tra phụ trợ, tôi tin là sự thật không còn xa đâu.”

Đại Bảo tò mò nhìn bức ảnh được phóng to lên rất nhiều lần trên máy tính, không hiểu ra làm sao.

“Nhìn đầu đứt này, có gọn không?” Tôi gợi ý.

“Không, không gọn.” Đại Bảo vẫn chưa nhận ra ý của tôi.

“Được rồi, vừa nghĩ vừa làm việc.” Tôi nói.

Dưới sự thúc giục của tôi, chúng tôi nhanh chóng khâu vết rạch giải phẫu trên tử thi lại, sau đó lật ngược lại để tử thi nằm úp trên bàn giải phẫu.

Lúc này, trên lưng xác chết toàn là những vết hoen tử thi màu tím đỏ.

“Còn nhớ vụ án trước không?” Vì vết hoen tử thi đè lên, tổn thương do bị bóp ở gáy nạn nhân bị che mất, nếu không phát hiện ra bùn đất trong kẽ răng người chết, chúng ta có khả năng không thể ngờ tới ở đó lại có tổn thương. Lần này cũng vậy, nếu vì có vết hoen tử thi đè lên, tổn thương nhẹ ở lưng nạn nhân cũng không bị phát hiện ra thì sao?”

“Nếu thế cũng không có ý nghĩa gì.” Đại Bảo nói.

“Ai bảo là không có ý nghĩa?” Tôi vừa cười nói, vừa dùng dao phẫu thuật rạch da lưng của người chết.

Ở lớp mỡ dưới da lưng của xác chết, có thể nhìn thấy rất nhiều huyết khối tổn thương cục bộ màu đỏ. Tôi và Đại Bảo, một người bên trái, một người bên phải, tách rời phần da lưng, để lộ ra lớp mỡ trên lưng người chết. Trong lớp mỡ, có hơn hai mươi chỗ có huyết khối tổn thương cục bộ. Tôi dặn dò kỹ thuật viên chụp ảnh lại rồi hỏi: “Anh biết đây là tổn thương gì không?

Đại Bảo lắc đầu.

Tôi cười bảo: “Đây là tổn thương đệm. Còn nhớ xuất huyết dưới da dạng huyết khối nhỏ ở gáy nạn nhân không? Cùng loại với ở phần lưng, điều này cho thấy cậu ta bị chèn đè trên nền đất vô cùng lồi lõm không bằng phẳng, gây ra mười mấy chỗ xuất huyết dưới da ở vùng lưng và gáy.”

“Vô cùng lồi lõm không bằng phẳng?” Đại Bảo không hiểu, hỏi, “Có tác dụng gì? Nguyên nhân tử vong là gì?”

“Khi nãy anh chả nói rồi đấy thôi? Ngạt cơ học chứ gì nữa.” Tôi đáp.

“Nhưng, chúng ta còn chưa tìm ra phương thức ngạt mà.” Đại Bảo nói.

“Tìm ra rồi.” Tôi mỉm cười nói, “Khâu lưng lại đi, bây giờ chỉ cần có kết quả thống nhất của các bước kiểm tra phụ trợ nữa là tôi đã có thể đưa ra kết luận.”

“Đưa ra kết luận? Đưa ra kết luận gì?” Đại Bảo vừa lẩm vừa luồn chỉ khâu xác chết.

Tôi đã rất chắc chắn, nhưng vẫn hơi lo lắng về hiện trường. Tôi cởi bỏ trang phục giải phẫu, đi sang phòng bên cạnh, nhìn Lâm Đào và Trình Tử Nghiên đang chụm đầu vào quan sát chiếc áo len trên bàn điều khiển. Tôi nhận ra, đây là chiếc áo len mà nạn nhân mặc. Lâm Đào đang một tay cầm kính hiển vi, nhìn gì đó trên vạt trước của chiếc áo len.

“Thế nào rồi?” Tôi vừa dùng cồn khô xoa tay vừa hỏi.

“Những cái khác thì không có gì, chỉ có cái áo khoác này, hai chúng tôi đang nghiên cứu.” Lâm Đào trả lời, không cần quay đầu lại.

“Xem có vết nhuốm máu không đúng không?” Tôi hỏi.

“Không phải.” Lâm Đào trả lời vẻ đầy bí ẩn, “Chắc chắn là không nhuốm máu, cùng lắm là có mấy vết máu dạng giọt nhỏ, nhưng không có vết máu lớn. Chúng tôi đang nghiên cứu cái khác, nghiên cứu xong, chưa biết chừng vụ án sẽ được làm rõ.”

“Các cậu đang nghiên cứu trên vạt trước áo len của người chết có vệt bánh xe không đúng không?” Tôi thấy dáng vẻ cố tỏ ra bí ẩn của Lâm Đào thật thú vị, liền nói.

Lâm Đào vỗ vào đùi, quay đầu lại hỏi: “Sao cậu biết?”

“Thế là được rồi.” Tôi cười ha ha và nói, “Bây giờ chỉ còn thiếu một vấn đề cuối cùng nữa thôi. Chúng ta qua bên ban chuyên án đi, đợi thông tin từ phòng Thí nghiệm.”