← Quay lại trang sách

Chương 4

Cuộc thẩm vấn vào nửa đêm, chúng tôi không tham gia. Dẫu sao vụ án này cũng khác với vụ án cố ý giết người, tâm lý chống đối của đối tượng tình nghi phạm tội cũng sẽ không phải là rất mạnh, hơn nữa trinh sát viên thẩm vấn đã nắm được nhiều manh mối và căn cứ như vậy, việc phá vỡ tường chắn tâm lý của đối tượng tình nghi phạm tội chắc sẽ không khó.

Nhưng, hai người Lâm Đào và Trần Thi Vũ không chịu được sự nhàn rỗi.

Lúc gần sáng, bộ phận trinh sát phát hiện ra một đối tượng khả nghi trọng điểm. Vạn Quân, năm nay 30 tuổi, là chú họ của Vạn Liên Liên, hắn ta có một chiếc xe van Ngũ Linh [*] nhỏ, bình thường công việc chủ yếu là chở nội tạng và tiết lợn giết mổ vào lúc sáng sớm hằng ngày từ lò giết mổ ở thôn Đại Loan đến một nhà hàng làm “canh tiết lợn”. “Canh tiết lợn” là một loại canh được nấu từ nội tạng và tiết lợn tươi, là một món ăn nổi tiếng ở địa phương, bữa sáng của đại đa số người dân ở địa phương đều là món ăn này.

Một thương hiệu xe hơi của Trung Quốc.

Xem ra, Vạn Quân là đối tượng tình nghi trọng điểm có đủ mọi điều kiện gây án.

Để đảm bảo chứng cứ chính xác, không chút sơ hở, khi Vạn Quân bị cảnh sát triệu tập, Lâm Đào và Trần Thi Vũ lập tức tiến hành khám nghiệm chiếc xe van của hắn. Theo lời Trần Thi Vũ, đó là một chiếc xe van hôi thối khó mà chịu nổi, bên trong toàn là vết máu, tổ chức mềm và mỡ. Khi mở cửa xe, Lâm Đào suýt nữa thì ói mửa. Lâm Đào lại ngụy biện rằng, đấy là vì xe chạy quá xóc, cậu hơi bị say xe chút thôi. Tiểu Lông Vũ cũng thừa nhận, tay lái của lái xe đúng là kém xa so với Hàn Lượng. Vì câu nói đó mà Lâm Đào buồn phiền rất lâu.

Có điều, một chiếc xe bẩn thỉu quá thể như vậy, muốn lấy được DNA của nạn nhân ở trong đó một cách chính xác để chứng minh là chiếc xe này đã vận chuyển xác chết, gần như là không thể. Một là vì lúc nạn nhân bị vứt xác, có khả năng chưa bị cứa cổ, như vậy toàn thân cậu ta cũng không có tổn thương hở, sẽ không để lại vết máu dễ bị phát hiện. Thứ hai là cho dù phát hiện thấy tế bào từ người chết, cũng không có ý nghĩa lớn, vì hai người vốn có quan hệ chú cháu, nạn nhân đi nhờ xe là chuyện rất bình thường. Ba là, chiếc xe này bị ô nhiễm nghiêm trọng, khắp mọi chỗ đều là DNA của lợn, dù là có chút ít DNA của người chết cũng sẽ bị ô nhiễm.

May sao trời không tuyệt đường người, đôi giày đế rộng mà nạn nhân đi, có một chiếc bị phát hiện ra ở trong xe. Mặc dù còn chưa làm xét nghiệm DNA, nhưng bố mẹ nạn nhân xem xong đã xác nhận, chiếc giày đó là của nạn nhân. Chiếc giày này bị mắc vào sau hòm đựng thiết bị ở một góc trong thùng chở hàng của chiếc xe van, vị trí tương đối khuất, có khả năng đây chính là nguyên nhân Vạn Quân không phát hiện ra sau khi vứt xác. Một chiếc giày ở vị trí này, đã loại trừ khả năng Vạn Liên Liên ngồi trong thùng chở hàng đi nhờ xe, vì trong thùng chở hàng bẩn thỉu quá thể, nếu đi nhờ xe, chắc chắn không có chuyện không ngồi ở ghế lái phụ mà lại ngồi trong thùng chở hàng. Kết hợp với kết quả xác nhận qua việc điều tra dữ liệu ghi hình của camera giám sát do Trình Tử Nghiên trích xuất, và những đặc điểm quan trọng của hung thủ đã phân tích ở giai đoạn trước rất trùng khớp với Vạn Quân, chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh cơ bản đã hình thành.

Nhưng đối với bộ phận kỹ thuật hình sự của cơ quan công an, chứng cứ thì không bao giờ là nhiều. Sẽ không vì chuỗi chứng cứ đã hình thành mà không đi lấy thêm chứng cứ. Ngược lại, cho dù chuỗi chứng cứ có chắc chắn đến đâu, chúng tôi cũng sẽ cân nhắc đến toàn bộ các phương diện, cố gắng lấy được nhiều chứng cứ nhất có thể.

Quan điểm này đã ăn sâu vào trong đầu Lâm Đào, cậu nghĩ đến việc nếu chúng tôi không suy luận sai, thì bánh xe của thủ phạm đã đè lên người Vạn Liên Liên, đồng thời chèn vào cằm cậu bé, gây ra vết xước, như vậy trong kẽ lốp xe, rất có khả năng có vết máu của người chết chưa bị mất đi vì bị cọ quệt ô nhiễm, thế là Lâm Đào bảo trinh sát viên tháo rời bốn lốp xe, đưa đến phòng Thí nghiệm DNA, khiến Chủ nhiệm Trần phát đau đầu.

Trong lúc tháo lốp xe, Lâm Đào cũng không ngồi không cậu lại tiến hành quan sát một lượt mặt ngoài thân xe, do góc độ ánh đèn, cậu tình cờ phát hiện thấy trên nắp thùng sau chiếc xe van, có một vết lõm không nguyên vẹn trên lớp bụi [*] . Điều này khiến Lâm Đào như vớ được vàng, cậu tỉ mỉ lấy dấu vân tay đó, sau khi đối chiếu, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là của nạn nhân Vạn Liên Liên. Lâm Đào vốn đã tin tưởng chắc chắn, lập tức giảm bớt một nửa lượng công việc tháo lốp xe cho trinh sát viên, vì chỉ cần tháo hai lốp sau là đủ rồi.

Sau khi hoàn thành xong toàn bộ công việc, đã là sáng sớm. Tôi còn chưa tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn Lâm Đào mệt rũ trở về phòng, chợt cảm thấy có chút áy náy. Sau khi Lâm Đào trình bày xong về kết quả giám định, tôi vỗ một nhát vào đầu mình. Đối với kỹ thuật viên chuyên ngành xét nghiệm dấu vết, trong vụ án này họ đã phát huy ở mức tối đa. Nhưng đối với kỹ thuật viên chuyên ngành pháp y, công việc của chúng tôi chưa hề hoàn thành.

Lúc bảo Lâm Đào mau đi ngủ, tôi cũng đánh răng rửa mặt xong, dẫn Đại Bảo quay về phòng Giải phẫu, tiến hành xét nghiệm quần áo của nạn nhân một lần nữa. Mục đích xét nghiệm rất đơn giản, nếu phương tiện giao thông dùng để vứt xác là thùng chở hàng của xe van, thì chúng tôi hy vọng trên quần áo của nạn nhân, sẽ tìm thấy máu lợn hoặc DNA của lợn, để khẳng định chắc chắn hơn nữa chân tướng sự việc.

Cho đến tận chiều, mới có toàn bộ kết quả giám định xét nghiệm. Chiếc giày phát hiện trên chiếc xe van nhỏ đúng là của người chết; trên lốp chiếc xe van, phát hiện thấy một lượng rất nhỏ DNA của người chết; trên chiếc áo len và quần bò của người chết đều có DNA của lợn. Đến đây, chân tướng vụ án đã được điều tra rõ ràng.

Vết lõm trên lớp bụi: Ở đây là chỉ dấu vết để lại khi tay người chạm vào bề mặt nắp có bụi, làm mất đi bụi ở trên bề mặt.

Trước bấy nhiêu chứng cứ, đối tượng tình nghi phạm tội Vạn Quân không còn cách nào khác đành phải khai ra tội của hắn, và dẫn cảnh sát đến một đám cỏ ven đường chỉ ra chiếc giày còn lại của Vạn Liên Liên mà hắn đã vứt đi.

Hóa ra, mâu thuẫn giữa Vạn Liên Liên và Hồ Lập Sinh, Vạn Quân đã biết từ mấy hôm trước. Mặc dù Vạn Quân và Vạn Liên Liên có quan hệ chú cháu, nhưng tình cảm rất thân thiết. Trong mắt Vạn Liên Liên, Vạn Quân là một người vô cùng trượng nghĩa. Vạn Liên Liên gặp bất cứ chuyện gì, không muốn nói cho ông bố bà mẹ có tính cách lạnh lùng của mình, nhưng lại chịu nói ngay với Vạn Quân. Ba hôm trước, sau khi bị nhóm của Hồ Lập Sinh đánh, Vạn Liên Liên cũng nói ngay với Vạn Quân. Vạn Quân nói với cậu bé, thế giới này là thế giới của kẻ mạnh, nếu đã bị đánh, thì phải đánh trả. Nắm đấm của ai mạnh hơn, sau này người đó sẽ là người có tiếng nói quyết định. Nếu Vạn Liên Liên không đánh được Hồ Lập Sinh, Vạn Quân có ý sẽ ra mặt giúp đỡ.

Nhưng Vạn Liên Liên không hề nhờ Vạn Quân giúp, mà vào chiều hôm trước ngày xảy ra án mạng, đợi Hồ Lập Sinh một mình về nhà, đánh nhau một chọi một với Hồ Lập Sinh. Trận này, Hồ Lập Sinh thảm bại. Mặc dù thảm bại, nhưng Hồ Lập Sinh vốn là một “bá vương học đường”, miệng vẫn không chịu phục, cậu ta tuyên bố nhất định sẽ đánh trả, Vạn Liên Liên cứ đợi đấy.

Sáng sớm hôm qua, Vạn Quân lái xe đi đưa hàng như thường lệ, trên đường gặp Vạn Liên Liên. Vì không tiện đường, nên Vạn Quân chỉ định chào một tiếng rồi đi luôn, không ngờ Vạn Liên Liên lại yêu cầu Vạn Quân chở cậu đến thôn Tiểu Loan. Vạn Quân thấy kỳ lạ, liền vừa lái xe vừa hỏi thăm tình hình. Vạn Liên Liên nói mặc dù mình đã đánh trả, nhưng cái thằng ôn Hồ Lập Sinh vẫn chưa tâm phục khẩu phục, cậu vẫn có nguy cơ bị đánh một lần nữa. Cho nên, Vạn Liên Liên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nhất định phải khiến cho thằng ôn đó nể phục tuyệt đối, như vậy mình sẽ là “bá vương học đường” mới. Thế là, Vạn Liên Liên mang theo một con dao, chuẩn bị đến đầu thôn Tiểu Loan chặn đường Hồ Lập Sinh, tất nhiên Vạn Liên Liên không định đâm cậu ta thật, chỉ là dọa cậu ta tí, để cậu ta từ bỏ suy nghĩ trả thù đi.

Suốt dọc đường, Vạn Liên Liên khoe mãi về chuyện chiều hôm qua cậu đã đánh cho Hồ Lập Sinh một trận tơi bời như thế nào, cái thằng được gọi là “bá vương học đường” Hồ Lập Sinh đã lăn đi lăn lại dưới chân cậu ra sao. Van Liên Liên còn nói, Vạn Quân nói đúng thế giới này nắm đấm của ai rắn, người đó mới có tư cách nói chuyện.

Xe đi đến một đoạn dốc rải đầy đá thì đột nhiên chết máy, mà không làm sao nổ máy được. Vạn Quân không còn cách nào khác, liền bảo Vạn Liên Liên đứng ở phía sau đẩy xe, còn mình thì thử nổ máy lại xem sao.

Đẩy ô tô trên dốc, vốn đã là một việc vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa lúc này, cô vợ rách việc nhà Vạn Quân lại gọi điện thoại đến, tranh cãi với hắn ta về việc tại sao tiền công tháng trước lại thiếu hơn một nghìn tệ. Trong lúc cãi nhau, Vạn Quân một tay điều khiển xe, dẫn đến côn xe và phanh xe phối hợp sai, chiếc xe đột ngột lùi lại. Xe lùi lại thì không sao, nhưng lại đâm luôn vào Vạn Liên Liên ở phía sau, thêm vào đó bánh xe chèn luôn lên người cậu bé. Sau khi cãi nhau với vợ, tâm trí Vạn Quân để đi đâu, không phát hiện ra ngay. Hắn ta tiếp tục cho xe nổ máy, cuối cùng cũng nổ được máy, lúc gọi Vạn Liên Liên, mới phát hiện ra cậu bé đã nằm trên đất giãy giụa co giật, không nói được thành lời.

Vạn Quân vốn định làm các biện pháp cấp cứu Vạn Liên Liên, hoặc là gọi 120 xin hỗ trợ, nhưng nhìn thấy lòng mắt trắng đảo lên và những giọt máu Vạn Liên Liên ho ra, hắn ta cảm thấy Vạn Liên Liên không sống nổi nữa. Phải biết rằng, Vạn Liên Liên là con trai độc nhất trong nhà, là người nối dõi lo việc hương hỏa một chi của ông anh họ hắn ta, cho dù mình chỉ phải ngồi tù ít năm vì là thủ phạm gây ra tai nạn giao thông, nhưng sau khi ra tù cũng sẽ bị anh họ giết chết. Thế nên, một ý nghĩ độc ác nảy ra trong đầu Vạn Quân. Hắn cất cái điện thoại đã bấm sẵn số nhưng chưa gọi đi, rồi ôm Vạn Liên Liên cho vào trong thùng chở hàng của ô tô, định chở đến căn nhà cũ của Hồ Lập Sinh, làm như Hồ Lập Sinh đánh lộn giết người. Lúc này, Vạn Liên Liên còn chưa chết, vẫn đang liên tục co giật, còn giày của cậu ta vì rộng nên rơi vào góc khuất.

Sau khi đến căn nhà cũ, Vạn Quân thấy khắp xung quanh đều không có người, liền dùng máu lợn còn chưa đông có sẵn trong xe hất lung tung, tạo ra một hiện trường giết người giả, sau đó lái xe tháo chạy. Trong quá trình tháo chạy, hắn phát hiện trong xe chỉ có một chiếc giày của Vạn Liên Liên, vội tiện tay vứt đi, cũng không còn tâm trí để quan tâm đến chiếc còn lại ở đâu.

Còn về chuyện tại sao Hồ Lập Sinh lại ấp úng, công tác trinh sát và khám nghiệm cũng đã điều tra ra kết quả. Hóa ra, Hồ Lập Sinh cảm thấy chuyện đánh nhau một chọi một thất bại nếu lộ ra, mình chắc chắn sẽ bị cười nhạo. Bị cười nhạo là chuyện nhỏ, nhưng nếu vì thế mà ảnh hưởng đến vị thế của cậu ta ở trường là không ổn rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta cảm thấy bắt buộc phải đánh trả. Thế là, vào hôm xảy ra vụ án, đúng là Hồ Lập Sinh đã đến nhà Vạn Liên Liên để phục thù. Chỉ tiếc là, khi Hồ Lập Sinh nấp sau đống cỏ ở gần nhà Vạn Liên Liên để chờ Vạn Liên Liên, thì Vạn Liên Liên đã lên xe đi mất rồi. Điểm này, Lâm Đào xác định đúng là Hồ Lập Sinh đã đi đến gần nhà Vạn Liên Liên dựa vào vết chân trên đất bùn phía sau đống cỏ. Hồ Lập Sinh chờ mãi vẫn không thấy Vạn Liên Liên, vì vậy đã đến lớp muộn. Khi bị cảnh sát hỏi nguyên nhân đến muộn, Hồ Lập Sinh đã giấu suy nghĩ mình muốn đi trả thù vì bị đánh. Rất đơn giản, một là sợ cảnh sát sẽ nghi ngờ cậu ta, hai là chuyện mình bị đánh tuyệt đối không được nói rộng ra.

Vụ án được phá giải thuận lợi, chúng tôi trở về cơ quan ngay chiều hôm đó.

Do ảnh hưởng của dịch bệnh, mọi người lâu lắm rồi không tụ họp ăn uống, mà bữa tôm rồng nhỏ Đại Bảo đang nợ mãi vẫn chưa được thực hiện, nên vừa về đến Long Phiên, mọi người đã đòi Đại Bảo mời đi ăn tôm rồng. Nhưng lúc này đi đâu để tìm tôm rồng nhỏ cơ chứ? Thế là mọi người chuyển sang ăn lẩu.

“Cũng là trùng hợp, hai vụ án gần đây đều là từ ngẫu nhiên dẫn đến tất nhiên.” Hàn Lượng cho thịt vào trong nồi và nói, “Nếu không vì một cú điện thoại của vợ Vạn Quân, chỉ cần hắn tập trung tinh thần điều khiển chiếc xe, thì chưa chắc đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.”

“Anh phải lấy đó để rút kinh nghiệm! Lái xe là phải chuyên tâm, không được phân tâm. Anh nói xem, có phải lúc lái xe, anh thường xuyên nói chuyện đúng không?” Trần Thi Vũ nói, “Còn nữa, không được đổ trách nhiệm lên đầu phụ nữ.”

“Đúng rồi, lái xe là phải chuyên tâm, nếu không hậu họa khôn lường.” Lâm Đào phụ họa theo.

Hàn Lượng nhún vai nói như thể ngộ ra điều gì đó: “Bố mẹ Vạn Liên Liên đúng là lạnh lùng thật, hoàn toàn không biết gì về sự thay đổi tâm sinh lý của con trai mình. Cái tay Vạn Quân đó càng kinh hơn, lại còn xúi giục trẻ con đánh nhau.”

“Đây không phải là hiện tượng cá biệt đâu nhỉ?” Đại Bảo nói, “Chả phải rất nhiều phụ huynh đều giáo dục con cái là “nếu bị đánh thì phải đánh trả” hay sao? Từ nhỏ, bố mẹ tôi đã nói với tôi như vậy.”

“Dùng bạo lực khống chế bạo lực tất nhiên là phương pháp giáo dục sai.” Tôi nói, “Cho dù là bạo lực gia đình hay là bạo lực học đường, dùng bạo lực khống chế bạo lực là cách giải quyết được vấn đề hay sao? Hai đứa trẻ Vạn Liên Liên và Hồ Lập Sinh đánh lộn nhiều lần, người từng là nạn nhân của bạo lực học đường cũng trở thành kẻ gây ra bạo lực, đấy là lan truyền bạo lực, hoàn toàn không giải quyết được vấn đề. Phụ huynh và nhà trường đều nên giáo dục, định hướng cho con trẻ, ngăn chặn bạo lực xảy ra và lan rộng.”

“Anh giáo dục bé Tần thế nào?” Trình Tử Nghiên thò đầu ra hỏi.

“Tôi thấy sau khi biết con mình bị đánh, việc đầu tiên không phải là nổi giận.” Tôi nói, “Phải tìm hiểu nguyên nhân chủ yếu dẫn đến mâu thuẫn giữa con mình và con người ta. Anh phải hiểu nội tâm của con mình, mới biết được nguyên nhân dẫn đến sự việc bạo lực. Chỉ khi biết được nguyên nhân căn bản của sự việc, mới có thể tìm ra biện pháp giải quyết sự việc. Giải quyết mâu thuẫn từ căn nguyên, mới là cách tốt nhất, chứ không phải là tìm cách đánh trả bằng mọi giá.”

“Đúng thế, sùng bái bạo lực và sự khống chế một cách mù quáng, chính là biểu hiện của sự ngu dốt.” Trần Thi Vũ nói.

“Có thể tìm thấy căn nguyên, thì giải quyết căn nguyên; không thể tìm thấy căn nguyên, thì nhờ phụ huynh và thầy cô giáo giúp đỡ, nhờ đến sự giúp đỡ của pháp luật, sự giúp đỡ của các cơ quan chức năng, đó mới là cách giải quyết khi bị tấn công bạo lực.” Lâm Đào nói, “Nếu dùng bạo lực khống chế bạo lực mà có tác dụng thật, thì xã hội này sẽ thành ra thế nào?”

“Sẽ thành một xã hội đầy sự tàn ác.” Tôi nói, “Việc này cần nâng cao tố chất của người dân, sự tàn ác trong xã hội sẽ giảm đi, mới có thể thực sự thực hiện được mục tiêu xã hội hài hòa, gia đình đầm ấm.”

“Đọc nhiều sách, có thể trừ bỏ sự tàn ác.” Trình Tử Nghiên cũng nói xen vào, “Trưởng khoa Tần nói thế.”

“Anh ấy nói thế là để bán sách chứ gì?” Hàn Lượng nói đùa.

“Đọc sách vốn đã có rất nhiều lợi ích, những người không thích đọc sách như anh, tầm nhìn sẽ có hạn.” Trần Thi Vũ lập tức thừa cơ chọc lại Hàn Lượng.

“Sao tôi lại không đọc sách hả? Tôi không đọc sách, lấy đâu ra biệt hiệu “Bách khoa sống”?” Hàn Lượng phủ nhận.

“Được rồi, “Bách khoa sống”, tôi đố cậu nhé.” Đại Bảo vừa ăn một bữa thỏa thuê không kiềm chế, lúc này đang nấc cụt, chỉ vào một đĩa hoàng hầu [*] và nói, “Cậu có biết đây là bộ phận nào của lợn không?”

“Tất nhiên là tôi biết!” Hàn Lượng đáp.

“Đơn giản thế? Hoàng hầu, chắc là khí quản chứ gì?” Lâm Đào cướp lời, “Hầu không phải là khí quản sao?”

“Sai!” Hàn Lượng cười đáp, “Khí quản cấu tạo bởi sụn, cơ thịt, tổ chức liên kết và niêm mạc. Anh xem, hoàng hầu trơn nhẵn thế này, lấy đâu ra sụn? Lấy đâu ra niêm mạc?”

“Đúng thế, thực ra hoàng hầu không phải là hầu, mà là động mạch lớn của lợn.” Tôi nói, “Mạch máu do cơ trơn, tổ chức liên kết và tế bào thượng bì cấu tạo nên, tương đối trơn nhẵn, còn khí quản chắc là có nhiều cạnh. Tính đàn hồi của mạch máu tốt hơn khí quản, tính dẻo dai cũng mạnh hơn. Cái này, trước đây khi làm giải phẫu, hình như chúng ta đã từng nói rồi thì phải.”

Trần Thi Vũ và Trình Tử Nghiên cùng cau mày.

Đại Bảo lấy đũa gắp một miếng hoàng hầu lên, chỉ vào những vết lốm đốm trên bề mặt, nói: “Cậu xem, thành trong của những mạch máu này không trơn nhẵn, đó là những mảng xơ vữa, con lợn này lúc sống ăn tương đối nhiều đồ béo.”

“Trời ạ!” Trình Tử Nghiên kêu lên, “Xem ra đúng là không thể ăn cơm với bác sĩ pháp y.”

“Ồ, tôi có hẹn rồi, tôi về trước đây, mọi người ăn tiếp nhé.” Trần Thi Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy nói.

“Hả? Khó khăn lắm mới tụ họp ăn uống được một bữa, sao lại đi ngay thế?” Lâm Đào hỏi.

Một loại nguyên liệu trong lầu Tứ Xuyên, được làm từ mạch máu lớn thường là động mạch chủ của gia súc như lợn, bò.

“Vâng, tôi có chút việc.” Trần Thi Vũ chào mọi người, quay đầu rời đi.

Nhìn ánh mắt có chút thất vọng của Lâm Đào, tôi hơi buồn cười, tôi biết Trần Thi Vũ đi làm gì, cỗ đúng là người rất kiên nhẫn và kiên định.