Chương 3
Trong phòng họp nghi ngút khói thuốc lá của ban chuyên án, Phó trưởng Công an Đổng Kiếm đang ngồi rất chỉnh tề. Lúc này, trên mặt anh, vẻ bình tĩnh, tự tin đã biến mất, sắc thái lo âu ban đầu hiện hữu trở lại.
Thấy chúng tôi bước vào, Phó trưởng Công an Đổng vội hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Nói ra thì rất dài.” Tôi đáp lời, “Nhưng, tôi cần chờ kết quả xét nghiệm DNA, rồi báo cáo anh một thể.”
“Ái chà, anh chàng này, còn úp mở với tôi nữa.” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Bên trinh sát này, tôi rất do dự.”
Hóa ra, lúc chúng tôi tiến hành khám nghiệm hiện trường, bộ phận trinh sát đã phát hiện ra một manh mối quan trọng. Chủ hộ của tất cả các ngôi nhà cũ ở hiện trường tên là Hồ Vạn Kim, còn con trai cả của Hồ Vạn Kim là Hồ Lập Sinh, không ngờ cũng là học sinh lớp mười một trường Trung học số Hai của Long Đông. Manh mối này thu hút sự quan tâm của trinh sát viên. Họ tiếp tục điều tra theo manh mối, phát hiện ra mặc dù Hồ Lập Sinh và Vạn Liên Liên không cùng một lớp, nhưng trước đó có xảy ra mâu thuẫn. Nguyên nhân là Vạn Liên Liên thích một nữ sinh mà Hồ Lập Sinh cũng thích. Vì thế mà học kỳ trước, Hồ Lập Sinh và Vạn Liên Liên đã đánh lộn, lúc đó Hồ Lập Sinh đuối thế bị đau hơn. Sau đó là kỳ nghỉ Tết, tiếp theo đó vì ảnh hưởng của dịch bệnh, thời gian học bị lùi lại, trong khoảng thời gian đó, hai người không có qua lại. Cho đến tận thời gian gần đây, trường cấp III bắt đầu cho đi học trở lại, Hồ Lập Sinh và Vạn Liên Liên gặp lại nhau. Có thù gặp nhau, vô cùng bực tức, ba hôm trước, sau khi tan học, Hồ Lập Sinh gọi thêm mấy bạn cùng lớp, túm được Vạn Liên Liên chỉ có một mình trên đường về nhà, liền đánh cho cậu ta một trận tơi bời.
Hành vi này đã giải thích cho việc tại sao trên người nạn nhân lại có nhiều vết xuất huyết dưới da cũ như vậy. Lúc đầu, mọi người đều tưởng là bạo hành gia đình dẫn đến tự sát, nhưng trước tình hình như vậy, cũng đã phủ định luôn cách nghĩ này.
Nghe đến đây, Trần Thi Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trinh sát viên phát hiện ra manh mối này, như thể tìm được vật báu vô cùng quý giá, tiếp tục điều tra. Qua điều tra được biết, vào buổi sáng hôm xảy ra vụ án, Hồ Lập Sinh đi học muộn một tiếng đồng hồ. Cũng có nghĩa là, theo thời gian tử vong do bác sĩ pháp y suy luận, nạn nhân tử vong vào khoảng 8 giờ, Hồ Lập Sinh không thể đưa ra chứng cứ chứng minh mình không có mặt tại hiện trường. Còn về sự việc ba hôm trước Hồ Lập Sinh hẹn người cùng đánh Vạn Liên Liên, có hơn mười học sinh có thể làm chứng. Sau khi bị Hồ Lập Sinh đánh, Vạn Liên Liên cũng tuyên bố với nhiều bạn học là sẽ trả thù Hồ Lập Sinh.
Đối tượng tình nghi có thời gian gây án, có động cơ phạm tội rõ ràng, trinh sát viên lập tức hỏi Hồ Lập Sinh để tìm hiểu tình hình trước mặt giáo viên. Trước mặt cảnh sát, Hồ Lập Sinh không che giấu mâu thuẫn của mình với Vạn Liên Liên và chuyện mình đã hẹn bạn đi đánh Vạn Liên Liên, nhưng về lý do tại sao lại đến muộn vào sáng hôm xảy ra vụ án, lại ấp a ấp úng, không nói rõ. Điều quan trọng là trên người Hồ Lập Sinh lại có thương tích tương đối mới. Những điểm khả nghi này, nhanh chóng khiến Hồ Lập Sinh trở thành đối tượng tình nghi trọng điểm. Việc triển khai các công tác trinh sát đều hướng vào cậu ta.
Nhưng, có một điểm duy nhất khiến Phó trưởng Công an Đổng Kiếm không yên tâm, đó là buổi sáng khi đi học, trang phục Hồ Lập Sinh mặc trên người hoàn toàn giống với lúc cảnh sát hẹn gặp cậu ta, nhưng cảnh sát không tìm thấy bất cứ vết máu nào trên quần áo cậu ta.
Chuyện này bắt đầu thú vị, địa điểm hiện trường lại đúng là nhà cũ của đối tượng tình nghi có động cơ giết người, điểm này tuyệt đối không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hiện trường có rất nhiều vết máu, nhưng trên người đối tượng tình nghi lại không có vết máu nào, rõ ràng là không thể có chuyện này. Thế là cảnh sát tiếp tục điều tra toàn diện người nhà của Hồ Lập Sinh, họ hoặc là không có thời gian gây án, hoặc là không hề biết về mâu thuẫn giữa Hồ Lập Sinh và Vạn Liên Liên, nói tóm lại đều đã loại trừ các dấu hiệu khả nghi. Cảnh sát còn tiến hành điều tra bố mẹ Vạn Liên Liên, điều bất ngờ là hai vợ chồng mất con này hoàn toàn không biết gì về chuyện Vạn Liên Liên bị đánh ở trường.
“Tại sao những người bị xâm hại quyền nhân thân, đều giấu không nói?” Trần Thi Vũ thình lình buông một câu.
Tôi nhìn nét mặt nghi hoặc của Phó trưởng Công an Đổng, nói: “Ông anh, đừng sốt ruột, tôi có đáp án rồi.”
“Sao? Anh tìm được chứng cứ chứng minh Hồ Lập Sinh phạm tội à?” Phó trưởng Công an Đổng quay đầu nhìn tôi hỏi.
Tôi lắc đầu, vừa định nói, thì chuông điện thoại reo lên, hiển thị là Chủ nhiệm Trần của phòng Thí nghiệm DNA Công an thành phố. Trước khi giải phẫu tử thi, khi bảo Tiểu Lông Vũ mang đi xét nghiệm, tôi đã dặn cô tìm gặp Chủ nhiệm Trần, nhất định phải tiến hành xét nghiệm DNA đối với vết máu ở hiện trường ngay lập tức, đồng thời báo ngay cho tôi kết quả. Vì tốc độ xét nghiệm DNA nhanh, xem chừng bây giờ chắc là có kết quả rồi.
Tôi bật loa ngoài điện thoại di động, nói: “Chào Chủ nhiệm Trần, đã có kết quả rồi đúng không? Có phải là máu không?”
Chủ nhiệm Trần vốn đang nóng lòng phản hồi thông tin xét nghiệm DNA, nhưng nghe tôi hỏi như vậy, ngớ ra giây lát rồi đáp: “Máu thì đúng là máu, có điều đó không phải là máu người, mà là máu lợn.”
Cả ban chuyên án ồ lên xôn xao, mọi người bắt đầu thi nhau bàn tán. Nguyên nhân rất đơn giản, kết quả xét nghiệm DNA này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tất nhiên, cũng nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi suy nghĩ giây lát, lại càng thấy vững tin hơn.
“Thôi nào, rốt cuộc là sao, anh thử nói xem.” Phó trưởng Công an Đổng làm dấu tay bảo mọi người yên lặng rồi nói với tôi. Phòng họp lập tức trở nên yên lặng.
“Nếu không có kết quả này, tôi cũng không dám đưa ra kết luận thiếu căn cứ, cho nên mong mọi người thông cảm.” Tôi cười nói, “Bây giờ, sự việc cơ bản đã rõ rồi, phải nói từ hình dạng khí quản bị đứt của nạn nhân.”
Thực ra ở giai đoạn trước trong quá trình giải phẫu tử thi, tôi cũng như Đại Bảo, không hiểu ra làm sao cả, hoàn toàn không thể hiểu được tại sao lại tồn tại nhiều điểm đáng ngờ như vậy. Nhưng tôi vững tin, một khi vụ án có nhiều điểm đáng ngờ, cho thấy hung thủ đã vắt óc suy nghĩ để tiến hành rất nhiều động tác thừa. Có điều, tôi từng nói, trên thế giới này không có hành vi phạm tội hoàn hảo, động tác thừa càng nhiều, chỉ giúp cảnh sát phát hiện ra nhiều điểm mâu thuẫn hơn, thêm nữa, cũng cung cấp cho cảnh sát nhiều manh mối phá án hơn.
Điểm mâu thuẫn được phát hiện đầu tiên chính là khí quản.
Khi quan sát đầu đứt của khí quản, tôi phát hiện thấy chỗ bị đứt có thứ giống như cầu nối giữa tổ chức [*] , liền cắt rời khí quản ra, kéo phẳng, phóng to lên để quan sát, đã xác định một chuyện, đó là khí quản bị đứt không phải là do dao cứa. Vì nếu là lưỡi dao cứa đứt khí quản, đầu đứt phải rất trơn nhẵn, trừ phi lưỡi dao cùn. Nhưng con dao trên tay chúng ta, có thể thấy là một con dao bổ dưa hấu rất sắc, hơn nữa, nếu dao bổ dưa hấu không sắc, không thể nào một nhát có thể cứa đứt toàn bộ phần cơ và da ở trước cổ mà không để lại một mẩu da nào.
Cầu nối giữa tổ chức: Do sợi mô liên kết, sợi thần kinh và mạch máu đều có tính dẻo dai, khi da hình thành vết thương dưới tác dụng của hung khí cùn, thường sẽ có một bộ phận sợi hoặc mạch máu không bị đứt, loại mô liên kết và mạch máu không đứt hoàn toàn, vắt ngang giữa hai vách của vết thương, chính là cầu nối giữa tổ chức.
Như vậy, cơ bản có thể phán đoán, khí quản của nạn nhân bị đứt không phải do vũ khí sắc bén, mà là bị đứt, rách do ngoại lực không sắc bén.
Thế thì xuất hiện hai khả năng. Một là, trước khi bị cứa cổ, khí quản của nạn nhân đã bị đứt. Sau khi bị đứt, khí quản co lại, dẫn đến khi bị cứa cổ, không làm tổn thương đến khí quản. Hai là, sau khi cứa cổ, cơ và mạch máu đều đứt, nhưng khí quản không đứt, nên hung thủ lại dùng cách khác, dùng lực mạnh không sắc bén làm đứt khí quản.
Rất rõ ràng, khả năng thứ hai có thể loại trừ. Vì thứ nhất hung thủ làm như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa gì, cắt đứt huyết quản đã đủ để gây tử vong; thứ hai là không thể làm được như vậy, vì chúng tôi căn cứ vào vết thương để phán đoán, hung thủ chỉ cứa một nhát, hơn nữa nhát dao này sâu vào tận cột sống cổ, đồng thời còn để lại vết cứa trên cột sống cổ. Trên cột sống cổ có cả vết cắt, thì không thể nào có chuyện khí quản và thực quản nằm trước cột sống cổ lại không đứt.
Vì vậy có thể phán đoán, trước khi bị cứa cổ, khí quản của người chết đã đứt.
Kết luận này có thể giải thích mâu thuẫn trong việc vết thương ở da cổ của người chết không có phản ứng sống rõ rệt, mà trong khí quản lại hít vào một lượng máu nhỏ, tức là có phản ứng sống. Vì lúc khí quản bị đứt, nạn nhân vẫn còn sống, nên mới có thể hít máu vào; còn khi bị cứa cổ, đã chết ngạt từ lâu. Qua các hiện tượng ở cơ thể người chết, nếu loại trừ hết các nhân tố ảnh hưởng, bác sĩ pháp y nhất định sẽ khẳng định nạn nhân không tử vong vì mất nhiều máu cấp tính, mà chết vì ngạt cơ học. Còn xác chết này, chỉ có phương thức duy nhất là khí quản bị đứt và co lại có thể dẫn đến ngạt cơ học.
Phó trưởng Công an Đổng gật đầu tán đồng, hỏi: “Câu hỏi tiếp theo, chính là ngoại lực nào có thể khiến cho khí quản bị xé đứt trong tình trạng có sự bảo vệ của cơ thịt và da ở phần cổ?
Tôi đáp: “Rất rõ ràng, khí quản của con người có tính đàn hồi, trong trường hợp bình thường, chúng ta ngẩng đầu, quay đầu thế nào, cũng không thể xảy ra chuyện rách đứt. Cho dù bị người khác đánh đấm thế nào, cũng không thể dẫn đến rách đứt khí quản. Nhưng nếu là nhân tố ngoại lực mạnh gấp nhiều lần sức người, thì không chắc.”
Tổn thương hình thành không do sức người, thường gặp ở tại nạn giao thông hoặc rơi từ trên cao xuống. Tổn thương khi rơi từ trên cao xuống sẽ rất phức tạp, nghiêm trọng hơn, còn tổn thương của nạn nhân này không hề nghiêm trọng phức tạp, cho nên có thể dứt khoát loại trừ. Như vậy, cậu ta có khả năng chết do tai nạn giao thông không?
Trước cổ người chết có một vết xước lớn, kéo dài đến tận cằm, không phải là hình thành do bị đánh trực tiếp, mà do bị vật thể cùn có mặt phẳng chèn vào; phần ngực người chết có nhiều xương sườn bị gãy. Hai chỗ tổn thương này, cơ bản đã khẳng định phán đoán của tôi. Giả sử bánh ô tô chèn qua ngực của nạn nhân, đồng thời đột ngột chồm lên chèn vào cằm cậu ta. Lúc này, đã có thể giải thích về chuyện xương sườn bị gãy và vết xước ở cổ. Lực mạnh đột ngột này, khiến đầu của nạn nhân lập tức ngẩng lên, thêm vào đó là động tác nuốt mang tính phản xạ của nạn nhân, là có thể tạo ra một lực kéo vô cùng lớn tác động lên khí quản. Lực này, đã vượt quá giới hạn đàn hồi của khí quản, khiến cho khí quản bị đứt. Sau khi khí quản đứt, chỗ đứt co đóng lại, còn hút máu vào, tự nhiên khiến nạn nhân tử vong vì ngạt cơ học.
“Nhưng, lực kéo này, không chỉ kéo khí quản và thực quản, mà còn kéo cả cơ thịt và huyết quản nữa chứ.” Đại Bảo nói.
“Đúng thế, nhưng đừng quên mất một điều.” Tôi nói, “Tính đàn hồi và dẻo dai của huyết quản còn mạnh hơn khí quản, cơ thịt thì càng không phải nói rồi. Cho nên lực này, chỉ kéo đứt khí quản. Nếu không, huyết quản đứt, sẽ hình thành tụ máu cực lớn ở cổ trong tức khắc, thậm chí còn dẫn đến tử vong vì xuất huyết, mà trên tử thi, không hề có biểu hiện này.”
“Tai nạn ô tô?” Hai đầu mày của Phó trưởng Công an Đổng dường như dãn ra đôi chút.
“Sau khi có suy nghĩ này, tôi vẫn hy vọng có thể tìm thấy nhiều căn cứ chứng thực bụng và trước cổ, lực mạnh như vậy tất sẽ gây ra tổn thương đệm ở lưng và gáy của người chết. Nếu đường bằng phẳng, có thể tổn thương sẽ không rõ lắm, nhưng chắc chắn cũng có thể thấy được tổn thương do chèn đè ở dưới xương vai. Nếu mặt đường mấp mô không bằng phẳng, thì tổn thương đệm sẽ rất rõ ràng. Sau khi khám nghiệm lưng nạn nhân, chúng tôi khẳng định đây là chỗ mặt đường vô cùng lồi lõm, không bằng phẳng”
“Đúng là có tổn thương đệm?” Phó trưởng Công an Đổng hỏi.
Tôi gật đầu, nói: “Đến đây, tôi cơ bản có thể khẳng định phán đoán của mình rồi, hơn nữa chỗ Lâm Đào cũng có phát hiện, chứng thực cho phán đoán của tôi.”
Lâm Đào bật máy chiếu, chiếu lên một tấm ảnh. Đây là cái áo len mà nạn nhân mặc ở ngoài cùng, mặc dù màu sẫm, hơn nữa bị dính rất nhiều bùn đất, nhưng Lâm Đào vẫn đánh dấu một vết trên áo bằng vòng tròn đỏ, nói: “Trên áo len của người chết, có vết bẩn, nhưng trong các vết bẩn, chúng tôi phát hiện thấy một chỗ bùn hình dạng có tính đặc trưng, các anh xem, dạng lượn sóng này tuyệt đối không thể hình thành một cách ngẫu nhiên, mà phải có vật thể có hình lượn sóng trực tiếp chèn đè lên.”
“Vết bánh xe.” Phó trưởng Công an Đổng bình tĩnh nói.
Lâm Đào gật đầu, nói: “Loại bánh xe này, theo kinh nghiệm của tôi, thường là của loại xe van nhỏ.”
“Loại xe van nhỏ này ở nông thôn rất nhiều mà.” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Có khả năng đối chiếu được không?”
“Cái này thì không, vết bẩn tương đối nghiêm trọng, đoạn có tính đặc trưng này rất nhỏ, không có giá trị đối chiếu.” Lâm Đào nói.
“Mặc dù vết bánh xe không có giá trị đối chiếu, nhưng mặt đường có tính đặc trưng mà.” Tôi nói, “Tôi vừa nói rồi, đoạn đường xảy ra sự việc vô cùng lồi lõm, không bằng phẳng. Hiện tượng như thế này, chỉ có khả năng xuất hiện ở một loại mặt đường, đó là mặt đường rải đầy đá, nhưng không tưới bê tông.”
“Ý anh là, tìm đường, rồi tìm camera giám sát.” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Tìm ra đoạn đường rải đá, cái này vô cùng dễ, nhưng có camera giám sát hay không, tôi thực sự không dám chắc.”
“Việc này, tôi đã cử Trình Tử Nghiên làm rồi.”
“Tai nạn ô tô dẫn đến tử vong, kiểu chết này cũng khá hiếm gặp.” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Theo như kết quả DNA mà anh có được, đây là hiện trường giả.”
“Đúng!” Tôi nói, “Vừa nãy tôi nói nhiều như vậy, chỉ để giải thích nguyên nhân tử vong và tình trạng tổn thương của nạn nhân. Nhưng, về vết máu ở hiện trường, không thể giải thích được. Hơn nữa, vết máu ở hiện trường đều vẫn chưa khô, không thể nào xảy ra sự trùng hợp giữa vết máu cũ và vụ án này. Cho nên, ngay từ đầu, tôi đã thấy đó chỉ là những vết máu làm giả. Nhưng đã có kết quả DNA giám định giống loài, khẳng định đó là máu, mà còn là máu lợn, điều này đã giải thích cho điểm đáng ngờ ở hiện trường.”
“Cũng có nghĩa là, sau khi cứa đứt cổ nạn nhân, thủ phạm vốn tưởng là sẽ có rất nhiều máu phun, nhưng vì lúc đó nạn nhân đã tử vong, nên không có máu phun ra.” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Nên, hung thủ tạo ra hiện trường giả của một vụ cắt cổ từ khi còn sống bằng cách phun máu lợn.”
“Đúng thế, chiêu này có vẻ rất cao minh, thực ra lại vô cùng ngu dốt. Lấy mẫu vết máu ở hiện trường, là việc cảnh sát bắt buộc phải làm. Có thể, hung thủ không biết DNA có thể xét nghiệm ra giống loài khác biệt.” Tôi cười nói, “Chính thủ phạm đã tự hất máu, điều này có thể giải thích lý do tại sao xung quanh xác chết toàn là vết máu dạng bắn phụt, mà vạt áo phía trước của người chết lại không bị nhuốm máu; cũng có thể giải thích tại sao vết máu trên tường đều có hướng từ trên xuống dưới, mà không phải từ dưới lên trên; còn có thể giải thích tại sao nhát dao ở cổ rõ ràng là do người gây ra, nhưng vết máu phun lại không có khoảng trống. Vì đây là hiện trường giả để vứt xác, cho nên có thể giải thích tại sao người chết chân trần nằm giữa đám cỏ dại, mà gan bàn chân lại không có bất cứ tổn thương nào.”
“Cũng có nghĩa là, qua khám nghiệm và xét nghiệm hiện giờ, đưa ra suy luận như vậy, là cách duy nhất có thể giải thích được mọi điểm mâu thuẫn.” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Đây có lẽ chính là sự thật rồi.”
Tôi gật đầu.
Phó trưởng Công an Đổng nói tiếp: “Nếu là tai nạn giao thông gây ra tử vong, không tiến hành các biện pháp cấp cứu cần thiết, mà lại còn di chuyển xác, vứt xác, tạo hiện trường giả, hành vi này liên quan đến tội cố ý giết người gián tiếp rồi.”
“Đúng thế, cho nên vụ án này không thể chỉ nhận định là tai nạn ngoài ý muốn.” Tôi nói.
“Cũng có nghĩa là, công tác điều tra Hồ Lập Sinh giai đoạn trước của chúng tôi, là đi sai đường.” Đổng Kiếm nói, “Vì Hồ Lập Sinh là học sinh trung học, không có ô tô, cũng không biết lái xe ô tô. Nhưng tại sao hôm đó cậu ta ngẫu nhiên lại đến muộn, mà còn ấp úng về nguyên nhân đến muộn nữa chứ?”
“Vấn đề này, cần tiếp tục điều tra và khám nghiệm.” Tôi nói, “Lâm Đào, đến chỗ ở hiện tại của Hồ Lập Sinh và khu vực gần nhà Vạn Liên Liên tiến hành khám nghiệm.”
Lâm Đào gật đầu.
“Công việc tiếp theo thì thế nào?” Phó trưởng Công an Đổng hỏi.
“Thế thì tôi cũng đoán thử xem.” Tôi nói, “Hôm nay tại sao nạn nhân lại mang dao? Hành động này rất kỳ quặc, một học sinh trung học mang theo dao khi đi học, có khả năng là muốn trả thù, cũng có khả năng là để tự vệ. Còn xác của cậu ta lại được người ta mang đến đúng nhà của “kẻ thù” để vứt, đồng thời tạo ra hiện trường giả, chuyện này tuyệt đối không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ có thể cho thấy kẻ vứt xác, tạo hiện trường giả có biết mâu thuẫn giữa họ.”
“Ừm, đúng” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Điều này cho thấy, hung thủ không chỉ quen thân với người chết là Vạn Liên Liên, Vạn Liên Liên đã nói cho hắn biết chuyện mình bị bắt nạt, mà hắn còn biết rõ về “kẻ thù” Hồ Lập Sinh, biết chỗ nhà cũ của nhà Hồ Lập Sinh, biết là nhà cũ của nhà họ và khu vực gần đó đều không có người, nên mới chọn nhà cũ làm địa điểm vứt xác và tạo ra hiện trường giả giữa ban ngày. Rất tốt, phạm vi đã được thu hẹp rồi.”
“Không chỉ như vậy, phạm vi còn có thể thu hẹp hơn nữa.” Tôi nói, “Anh nghĩ xem, nếu muốn tạo hiện trường giả bằng máu lợn, không lẽ lại phải giết một con lợn? Một người có thể làm được sao?”
“Đúng thế, hung thủ lấy đâu ra máu lợn?” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Việc này có thể điều tra cẩn thận, xem người nào có thể dễ dàng có được máu lợn, hoặc là ra chợ để tiến hành điều tra, xem có ai đi mua tiết lợn không.”
“Tôi thấy khả năng mua tiết lợn không lớn lắm.” Tôi nói, “Vì tiết lợn để một khoảng thời gian sẽ đông, không thể hất được. Chỉ có thể là...”
“Người giết lợn.” Phó trưởng Công an Đổng nói.
“Dù thế nào cũng phải điều tra hết những người liên quan đến nghề giết mổ lợn, quen biết Vạn Liên Liên và Hồ Lập Sinh, có xe van nhỏ.” Tôi nói.
Tôi còn chưa nói dứt lời thì điện thoại của Trình Tử Nghiên gọi đến.
“Trưởng khoa Tần, chúng tôi tìm được một đoạn đường đang rải đá, đúng là một con đường cái từ thôn Đại Loan đến thôn Tiểu Loan.” Trình Tử Nghiên nói, “Chúng tôi đã trích xuất camera giám sát ở hai đoạn đường, vào khoảng từ 7 giờ đến 8 giờ sáng nay, có hơn hai mươi chiếc xe van nhỏ đi qua, bây giờ bộ phận trinh sát đang điều tra lần lượt chủ của hơn hai mươi chiếc xe van nhỏ này.”
Tôi cúp điện thoại, cười rất tươi nhìn Phó trưởng Công an Đổng nói: “Ông anh, chắc là tối nay có thể ăn mừng thắng lợi được rồi.”
“Đúng thế.” Phó trưởng Công an Đổng như trút được gánh nặng, ngả người ra ghế và nói, “Hơn hai mươi chiếc xe, nửa tiếng đồng hồ là có thể điều tra ra manh mối rồi nhỉ.”