Chương 4
“Tử Nghiên, dữ liệu trọng điểm mà cô đã xem là nội dung ghi hình camera giám sát trước và sau thời gian tử vong của nạn nhân đúng không?” Tôi hỏi Trình Tử Nghiên.
Trình Tử Nghiên gật đầu, nói: “Vâng, nạn nhân tử vong vào lúc 8 - 9 giờ, cho nên tôi chủ yếu xem video trong khoảng 7 giờ đến 10 giờ tối.”
“Bây giờ cô điều chỉnh, bắt đầu xem dữ liệu ghi hình trong thang máy từ 6 giờ 15 tối.” Tôi ngồi ở cái ghế trước màn hình lớn, nói.
Trình Tử Nghiên vừa thầm đọc thời gian, vừa nhanh chóng điều chỉnh đến điểm thời gian đó, bắt đầu tua nhanh.
“Nạn nhân gọi đồ ăn giao đến nhà vào 6 giờ tối, lẽ ra đồ ăn phải được mang đến vào khoảng từ 6 giờ 20 đến 6 giờ 40.” Tôi nói, “Trọng điểm phải xem nhân viên giao đồ ăn, được rồi, 6 giờ 22, chỗ này có một nhân viên giao đồ ăn, xem anh ta xuống ở tầng mấy.”
“Tầng 23.” Trình Tử Nghiên dừng hình ảnh lại, sau đó phóng to vị trí nút bấm thang máy và nói. Lúc này, mắt cô sáng lên, mặc dù cô không hề biết tôi đang nghĩ gì, nhưng nếu tôi đã đưa ra yêu cầu như vậy, chắc chắn sẽ có giá trị tương ứng.
“Được rồi! Quan sát kĩ động tác trong thang máy của anh ta.” Tôi nói.
Trình Tử Nghiên chiếu hình ảnh trong thang máy từng giây một, thực ra thoạt nhìn, đây chỉ là một nhân viên giao đồ ăn bình thường, đi giao đồ ăn một cách hết sức bình thường. Nhưng khi chiếu chậm từng giây từng giây một, chúng tôi phát hiện có vấn đề.
Trong thời gian hơn 1 phút đi thang máy, nhân viên giao đồ ăn hai lần nhấc hộp đựng đồ ăn lên, dường như là đưa lên mũi ngửi. Động tác rất khẽ, nhưng lúc này trong mắt chúng tôi, rất đáng ngờ.
“Ý anh là nhân viên giao đồ ăn là thủ phạm?” Trình Tử Nghiên hỏi, “Nhưng, Phó trưởng Công an Đổng nói khả năng đó rất thấp mà. Hơn nữa, đây là lúc hơn 6 giờ, nếu nạn nhân chỉ gọi đồ ăn giao đến nhà một lần, thì lúc hơn 8 giờ, cô ấy không gọi đồ ăn, tại sao lại mở cửa cho người giao đồ ăn nhỉ?”
“Đúng thế, không thể có chuyện này.” Lâm Đào nói.
“Anh xem, anh xem, nhân viên giao đồ ăn này đi ra khỏi thang máy, 20 giây sau đã quay trở lại thang máy này rồi.” Trình Tử Nghiên chỉ vào video đang chiếu và nói, “Nếu anh nói thời gian tử vong mà anh suy đoán là đúng, thì với một khoảng thời gian ngắn như vậy, anh ta không thể nào gây án được.”
“Thời gian tử vong không sai đâu.” Tôi nói, “Hơn nữa lúc hơn 8 giờ nạn nhân vẫn đang gọi điện thoại mà.”
“Đúng thế, như vậy nhân viên giao đồ ăn này quay lại, cũng không gọi được cửa mà.” Trình Tử Nghiên nói.
“Điểm mấu chốt ở đây, tôi vẫn chưa nghĩ được rõ ràng” Tôi nói, “Cũng không cần nghĩ được rõ ràng, bây giờ chỉ cần chờ kết quả xét nghiệm hóa lý, là chúng ta có thể phản hồi tình hình với ban chuyên án.”
“Trinh sát viên đã dựa vào đơn gọi đồ trong App, tiến hành theo dõi nhân viên giao đồ ăn rồi.” Lâm Đào nói, “Nếu chúng ta khẳng định là nhân viên giao đồ ăn này gây án, thì có thể lập tức bắt luôn.”
“Nhưng, chứng cứ có thật là đủ không?” Trình Tử Nghiên hỏi.
“Đừng vội, cô trích xuất hình ảnh nhân viên giao đồ ăn đi đến tầng 25 vào hơn 8 giờ ra đối chiếu xem.” Tôi nói.
Trình Tử Nghiên gật đầu làm theo, rất nhanh chóng lấy ra hình ảnh góc nghiêng của hai người đàn ông. Mặc dù đều mang mũ bảo hiểm, không nhìn rõ mặt mũi, nhưng căn cứ vào một số chi tiết đặc trưng của mũ bảo hiểm và quần áo có thể nhận ra, đây rất có khả năng là cùng một người.
“Cho dù là cùng một người, giao đồ ăn ở cùng một tòa nhà, cũng không được coi là chuyện bất thường mà.” Trình Tử Nghiên nói.
Tôi thấy Trình Tử Nghiên vẫn hết sức băn khoăn, liền giải thích cho cô toàn bộ từ đầu đến cuối về suy luận của tôi.
Theo như kết quả khám nghiệm tử thi và khám nghiệm hiện trường, suy luận duy nhất có thể đưa ra là, có người ngoài xâm nhập hiện trường, nạn nhân đã bị người ngoài bịt chặt miệng, khiến bệnh nền của nạn nhân phát tác, dẫn đến tử vong. Mặc dù camera giám sát không thể xác định được người ngoài này là ai, mặc dù dấu vết trên hiện trường cho thấy đây không phải là một vụ án chiếm đoạt tài sản, xâm hại tình dục, nhưng không thể loại trừ khả năng giết người bột phát. Dẫu sao hành động bịt chặt miệng nạn nhân của hung thủ không nghiêm trọng lắm, trên cơ thể người chết cũng không có tổn thương nghiêm trọng do kháng cự.
Đã là giết người bột phát, thì không thể dùng tư duy “gây án nhất định phải cần rất nhiều thời gian” để nhìn nhận vụ án này.
Điểm đáng ngờ của vụ án này, hoàn toàn không phải là động cơ gây án, mà là tại sao con chó ở hiện trường lại hôn mê. Lúc trước mọi người đều nghi ngờ là ngộ độc, vì ngộ độc mới khiến cho toàn bộ sinh vật trong một không gian kín đều hôn mê thậm chí tử vong. Nhưng tình trạng trong cơ thể của người chết đã loại trừ khả năng ngộ độc. Đến đây, mọi người đều cho rằng người và chó không hề bị ngộ độc. Nhưng, đây là một vấn đề logic, đã loại trừ khả năng người bị ngộ độc, thì chắc chắn cũng loại trừ khả năng chó bị trúng độc sao? Hiển nhiên là không đúng. Một điểm đáng ngờ nữa, chính là người chết rõ ràng đã gọi đồ ăn giao đến nhà, nhưng trong dạ dày lại trống rỗng.
Khi khám nghiệm lại hiện trường, chúng tôi phát hiện một chỗ trong phòng khách có dấu tích đã bị quét dọn, mà trong thùng rác bị giấu kín có đồ ăn được gọi đến còn thừa. Tổng hợp các điểm đáng ngờ ở trên, cơ bản là có thể đưa ra một suy luận logic.
Mục Tiểu Miêu đã gọi đồ ăn giao đến tận nhà, sau khi đồ ăn được giao đến, Mục Tiểu Miêu định mang đặt lên bàn nước ở phòng khách thì không cẩn thận làm rơi xuống đất. Đã bị rơi xuống đất, thì Mục Tiểu Miêu không ăn nữa. Nhưng lúc đó, con chó sẽ lao đến ăn. Sau khi đuổi chó ra, Mục Tiểu Miêu quét dọn phòng khách, sau đó đổ rác vào thùng rác. Vì đồ ăn có dầu, cho nên đã để lại manh mối cho chúng ta.
Sau khi nhân viên giao đồ ăn đến nhà cô ấy, 20 giây đã rời đi luôn, chắc chắn không phải là do đồ ăn rơi xuống nền nhà dẫn đến tranh cãi, giết người. Nhưng nếu đúng là chó bị ngộ độc, thì đây không đơn giản là một vụ thấy sắc mà nảy sinh ý định, mà là một quá trình giết người có âm mưu từ trước. Vì đồ ăn gọi đến nhà vốn không phải là để cho chó ăn, mà là cho người ăn.
“Cậu vừa nói là giết người bột phát, sao giờ lại biến thành giết người có âm mưu từ trước?” Đại Bảo hỏi.
“Chắc chắn là có âm mưu từ trước, nhưng bột phát cũng đúng là bột phát.” Tôi cố ý làm ra vẻ bí hiểm, “Ba tiếng sau, xem kết quả hóa lý, sau đó thẩm vấn mới có thể biết được tình hình cụ thể.”
Thời gian chờ đợi lúc nào cũng trôi qua rất chậm, ba tiếng đồng hồ đó, chúng tôi cứ như đã chờ cả một đêm. Trong tiếng ngáy của Đại Bảo, chúng tôi nhận được điện thoại từ phòng Thí nghiệm hóa lý của Công an thành phố, khẳng định đã xét nghiệm thấy thành phần Estazolam (một loại thuốc an thần trấn tĩnh) trong máu của con chó, hộp đựng đồ ăn gọi bên ngoài và đồ ăn còn thừa.
Kết luận này đã chứng thực cho suy luận của tôi.
Sau khi nhận được thông báo của chúng tôi, trinh sát viên lập tức sử dụng biện pháp cưỡng chế đối với nhân viên giao đồ ăn tên Đới Cường Cường, sau khi thẩm vấn xuyên đêm, vào sáng sớm ngày hôm sau, đã có bước đột phá.
Theo lời khai của Đới Cường Cường, anh ta thường xuyên giao đồ ăn cho khu chung cư này. Một tuần trước, anh ta nhận được đơn gọi đồ ăn của phòng 2303 ở khu chung cư này. Khi đến giao đồ ăn, anh ta phát hiện ra cô gái thuộc giới văn phòng xinh đẹp này, trong nhà hết sức sạch sẽ, đoán là chắc chắn có nhiều tài sản đáng tiền. Lúc đó Mục Tiểu Miêu đang bận nghe điện thoại, sau khi nhận đồ ăn, bảo Đới Cường Cường đóng cửa giúp, sau đó ngồi ở sofa tiếp tục gọi điện thoại. Vì sự việc xảy ra đột ngột, Đới Cường Cường không có suy nghĩ gì xấu. Chuyện đó cũng coi như là đã qua đi.
Nhưng rất trùng hợp, hơn 6 giờ tối hôm đó, Đới Cường Cường lại nhận được đơn gọi đồ ăn của phòng 2303 tòa nhà này. Theo cách nói của Đới Cường Cường, đây là cơ hội có một món tiền không nhỏ mà ông trời ban cho anh ta, anh ta nhất định không thể bỏ qua. Vì Đới Cường Cường mất ngủ trường kỳ, đúng hôm đó lại đến bệnh viện kê mấy viên Estazolam để trong xe điện, thế là trước khi đi giao đồ ăn, anh ta đã trộn số thuốc an thần này vào trong đồ ăn. Theo suy nghĩ của anh ta, là để Mục Tiểu Miêu ăn xong, nhanh chóng ngủ, như vậy anh ta có thể thừa cơ vào nhà ăn trộm.
Sáu giờ rưỡi tối, khi anh ta mang đồ ăn đến nhà Mục Tiểu Miêu, quả nhiên Mục Tiểu Miêu vẫn đang liên tục gọi điện thoại, cũng vẫn như lần trước, bảo anh ta đóng cửa lại giúp. Nhưng lần này, Đới Cường Cường đã có sự chuẩn bị, anh ta cố ý đóng cửa mạnh một nhát, phát ra tiếng động, thực ra chỉ khép hờ, chưa đóng lại hoàn toàn.
Sau khi ra khỏi khu dân cư, Đới Cường Cường lại đợi hai tiếng nữa, sau đó liều lĩnh xách một cái túi nilon giả như đi giao đồ ăn, một lần nữa quay lại hiện trường.
Anh ta nghĩ bụng, mặc dù trong khu dân cư có camera giám sát, nhưng dù sao mình cũng mang mũ bảo hiểm, không nhìn thấy mặt. Hơn nữa, mình đi thang máy đến tầng 25, đi xuống hai tầng, ăn trộm xong lại đi lên hai tầng, cảnh sát chắc chắn không để ý đến anh ta. Dù sao, tối nào cũng có bao nhiêu nhân viên giao đồ ra vào liên tục trong khu chung cư đơn nguyên này.
Đới Cường Cường xuống hai tầng, đến cửa phòng của Mục Tiểu Miêu, phát hiện thấy đúng là cửa vẫn đang khép hờ, mà trong phòng hình như không có động tĩnh gì. Anh ta mở cờ trong bụng. liền đẩy cửa vào.
Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ tới, lúc đẩy cửa vào phòng Mục Tiểu Miêu đang ngồi trên ghế sofa cau mày viết gì đó. Như vậy là không khoa học rồi, hiệu quả của Estazolam đối với mình vô cùng tốt, cho dù có tỉnh táo đến mấy, uống năm viên đó vào thì cũng buồn ngủ rũ mắt, lập tức ngủ ngay. Giờ đã hai tiếng đồng hồ rồi, tại sao người phụ nữ này vẫn tỉnh táo như vậy?
Nghe thấy có người đẩy cửa, Mục Tiểu Miêu ngơ ngác nhìn về phía anh ta. Đới Cường Cường muốn bịa ra một lý do đi nhầm, rồi lui ra. Nhưng Mục Tiểu Miêu vô cùng tinh tường, cô không chỉ lập tức nhận ra ngay Đới Cường Cường, mà còn ý thức được rất rõ là lúc Đới Cường Cường đến giao đồ ăn, không đóng cửa.
Một tiếng quát vang lên, cùng với đó đường lui của Đới Cường Cường hoàn toàn bị chặn đứng.
Theo cách nói của Đới Cường Cường, khi đó suy nghĩ duy nhất của anh ta là phải bịt miệng Mục Tiểu Miêu lại, ấn xuống ghế, để cô ta bình tĩnh lại. Dù gì cô ta bình tĩnh lại, mới có thể đàm phán điều kiện. Cho dù là đền một chút tiền cũng được, kiểu gì cũng còn hơn phải ngồi tù. Nhưng, cô Mục Tiểu Miêu này rõ ràng đã hiểu lầm ý đồ của Đới Cường Cường, ra sức phản kháng. Cứ như vậy, khoảng một phút, Mục Tiểu Miêu liền bất động. Đới Cường Cường mới nhận ra, mình đã giết người.
Lúc này, sau khi giết người, Đới Cường Cường đã hồn bay phách lạc, làm gì còn tâm trí lục tìm tiền của? Anh ta cuống cuồng trốn chạy khỏi hiện trường, cũng chẳng để ý đến chuyện trong thang máy có camera giám sát hay không nữa, đi luôn vào cái thang máy kia xuống dưới, mau chóng trốn khỏi hiện trường.
Sau đó Đới Cường Cường cũng đã bình tĩnh lại, anh ta nghĩ đi nghĩ lại, mình chỉ là một nhân viên giao đồ ăn, hơn nữa thời gian mình ở lại hiện trường chỉ có 3 phút, cảnh sát không thể nào nghi ngờ mình. Nhưng thật không thể ngờ được, cảnh sát đúng là thần thông quảng đại, không chỉ bắt được anh ta trong vòng một ngày, mà đến cả lịch sử kê thuốc ở bệnh viện của anh ta cũng đã nắm được. Anh ta có muốn, cũng khó mà chối cãi.
Không chỉ thế, cảnh sát còn căn cứ vào lời khai của Đới Cường Cường, lấy được dấu vân tay của anh ta ở vị trí trên ghế sofa, chỗ anh ta đã bịt miệng bịt mũi nạn nhân, chứng thực quá trình phạm tội của anh ta. Còn Trình Tử Nghiên, để đảm bảo tính hoàn chỉnh của chuỗi chứng cứ, đã mất một ngày một đêm, sắp xếp lại những dữ liệu camera giám sát có giá trị của toàn bộ khu chung cư, loại trừ khả năng gây án của những người khác. Đến đây, vụ án đã được sáng tỏ.
“Thật sự quá đáng sợ, sau này tôi ở nhà, không bao giờ dám gọi đồ ăn giao đến tận nhà nữa.” Trình Tử Nghiên ngồi trong xe nói.
Tối hôm sau, sau khi chỉnh lý xong toàn bộ tư liệu chứng cứ của vụ án, chúng tôi lên xe của Hàn Lượng, để cậu ấy đưa chúng tôi về nhà.
“Việc này không có bất cứ quan hệ gì với chuyện gọi đồ ăn giao đến nhà.” Tôi nói, “Cho dù là gì, bảo vệ sự riêng tư của mình, luôn có ý thức cảnh giác và phòng vệ, mới là quan trọng nhất.”
“Cô đừng ở nhà một mình là được mà. Tìm một anh người yêu.” Lâm Đào vừa đọc báo vừa nói.
Gương mặt nhỏ nhắn của Trình Tử Nghiên lập tức đỏ bừng lên, đến tôi cũng nhận ra, cô đan hai tay vào nhau, đầu cúi thấp xuống, không cả dám nhìn về phía Lâm Đào. Đúng thật là người nói vô tình, người nghe hữu ý. Nhưng anh chàng Lâm Đào hoàn toàn không nhận ra, vẫn chăm chú xem báo.
Để làm dịu cảm giác khó xử, tôi nói tiếp: “Chỉ cần có đủ ý thức cảnh giác, đừng bảo người khác đóng cửa giúp, thì sẽ không đến nỗi tạo cho người khác cơ hội để lợi dụng. Vì công việc bận rộn, quên đi sự cảnh giác cần thiết, mới dẫn đến mối họa lớn.”
“Đúng thế, đúng thế, bảo vệ tính mạng và tài sản, đầu tiên phải bảo vệ sự riêng tư cá nhân.” Lâm Đào nói, “Cho dù là đồ ăn hay là bưu phẩm giao đến nhà, lúc vứt hộp giấy và bao bì gói hàng, phải xóa thông tin cá nhân đi. Không thể không có ý thức đề phòng cảnh giác được.”
Trong lúc nói chuyện, xe của chúng tôi đi qua một tòa nhà cao tầng, Hàn Lượng chỉ ra ngoài cửa sổ xe và nói: “Mọi người nhìn kìa, công ty của Mục Tiểu Miêu chính là ở tòa nhà cao tầng này. Muộn thế này rồi, mà tòa nhà văn phòng này vẫn đèn đóm sáng trưng.”
“Ôi, mất đi một Mục Tiểu Miêu, công ty vẫn sẽ tiếp tục vận hành bình thường, công việc của cô ấy tất sẽ có người khác tiếp quản, có người khác tiếp tục tăng ca. Mọi người nhìn xem, trong tòa nhà này còn bao nhiêu Mục Tiểu Miêu đang tăng ca tăng giờ, có biết bao nhiêu Mục Tiểu Miêu đang hy sinh cả thanh xuân của mình để giành lấy ngày mai.” Trần Thi Vũ cảm thán.
“Cô nói nghe sợ thế.” Lâm Đào trợn tròn mắt.
“Cùng là người đi làm thuê trong thiên hạ, tình cờ gặp nhau là duyên phận, hà cớ phải quen biết từ trước.” Đại Bảo nói.
“Ừm, nói phải đấy, sức khỏe quan trọng hơn tất cả những thứ khác.” Tôi nói, “Nhất là những người hằng ngày phải đi làm, nỗ lực làm việc, đúng là phải luôn chú ý đến tình trạng sức khỏe của mình. Ví dụ như hội chứng tim nhỏ của nạn nhân, cho dù không bị bạo lực bên ngoài tác động, thì mệt mỏi quá độ, áp lực công việc lớn, có khả năng cũng sẽ đột ngột phát tác. Cần gióng lên một hồi chuông cảnh báo về việc phòng tránh tử vong do lao lực, trong tâm trí mỗi một người đi làm đều phải nhận thức được rằng, không có sức khỏe có nghĩa là không có ngày mai.”
“Nói về những lý lẽ to lớn, mọi người đều hiểu cả. Nhưng cô Mục Tiểu Miêu này làm việc chăm chỉ như vậy, có khả năng là để giành được sự độc lập về kinh tế của phụ nữ nhỉ.” Trần Thi Vũ chăm chú nhìn về phía trước, thì thầm một mình, “Như vậy có phải cũng vì nếu thôi việc, sẽ không có thu nhập kinh tế, nên cô ấy mới không dám ly hôn không?”
Trần Thi Vũ vừa dứt lời thì điện thoại di động vang lên báo hiệu có tin nhắn Wechat, cô cúi đầu xem điện thoại di động.
“Ôi trời, sao chuyện gì cũng liên quan đến phụ nữ thế nhỉ? Thực ra, cho dù là nam hay nữ, bây giờ vì công việc, hầu hết mọi người đều ra sức phấn đấu, không quan tâm đến tình hình sức khỏe. Có lúc nghĩ, có thực sự đáng để làm như vậy không?” Hàn Lượng lắc đầu.
“Cậu là con nhà có điều kiện, tất nhiên là không phải lo lắng rồi.” Đại Bảo châm chọc.
“Tôi chỉ đang nghĩ, có việc gì đáng để chúng ta phấn đấu như vậy...” Hàn Lượng không nói tiếp nữa, như thể đang chìm trong suy nghĩ, lại như thể chỉ là đang chuyên tâm lái xe.
“Lão Tần, vụ án này đã phá giải được rồi, tôi xin nghỉ Tết từ ngày mai.” Trần Thi Vũ bỗng nhiên quay đầu, nét mặt không còn nặng nề nữa, nói với tôi. “Tôi có thể nghỉ một tuần, đúng không?”
“Nghỉ?” Lâm Đào nói, “Mấy năm nay đi làm, có thấy cô xin nghỉ bao giờ đâu, cô xin nghỉ để làm gì?”
Trần Thi Vũ không trả lời Lâm Đào.
Tôi gật đầu, nói: “Nghỉ đi, bây giờ Bộ đang khuyến khích cảnh sát nghỉ phép, không được từ chối bất cứ lý do xin nghỉ phép hợp pháp nào.”
Làm việc cùng nhau lâu như vậy rồi, mọi người dường như cũng đều đã quen với việc đi đâu cũng có nhau. Mấy hôm Trần Thi Vũ nghỉ phép, nhóm khám nghiệm dường như cứ thiếu gì đó, không khí trầm lắng hẳn. May sao điện thoại nhận lệnh trên bàn lại đổ chuông, bầu nhiệt huyết đối với công việc hằng ngày đã trở lại.
Công viên Tùy Hà, khu Tùy Hà vùng ngoại ô phía tây thành phố Long Phiên.
Thực ra, đây là một nơi có phong cảnh rất đặc sắc ở thành phố Long Phiên. Chỗ này chính là khu vực tiếp giáp giữa thành phố và nông thôn, bây giờ đã dần trở thành đô thị theo đà mở rộng đô thị, quy hoạch hành chính của thành phố đã xây dựng trước một khu công viên ở đây, sau đó mới có nhiều nhà đầu tư xây dựng các khu thương mại và khu chung cư các khu vực lân cận. Hiện tại, các tòa nhà cao tầng đã như nấm sau mưa, sừng sững mọc lên, chỉ là vẫn chưa mở bán, cho nên gần như không có người ở.
Nếu nói cả khu Tùy Hà là một nơi yên tĩnh giữa sự ồn ào tấp nập ở thành phố Long Phiên, thì công viên Tùy Hà giống như một khoảng trầm lặng giữa chốn phồn hoa. Khi mới bắt đầu xây dựng công viên, rất ít người biết, hơn nữa lại cách khu vực trung tâm thành phố tương đối xa, cho nên gần như không có ai đến đây nghỉ dưỡng ngắm cảnh. Không bị ô nhiễm bởi con người, nơi đây hoa thắm đỏ, nước trong xanh, con sông Tùy chảy qua trung tâm công viên, đình đài lầu các với đường hành lang uốn lượn trên mặt nước, liễu rủ đung đưa theo gió bên sông, một vùng xanh mát mắt, những búp lá sen nhỏ vừa nhô lên, được tô điểm bởi ánh nắng hoàng hôn còn vương lại, đẹp vô cùng, sao có thể liên tưởng đến một vụ án mạng.
Nhưng bây giờ chỗ này đã bị cảnh sát căng dây cảnh giới. Ngoài những cảnh sát đang bận rộn, hiện trường chỉ còn mấy người dân vây quanh hóng chuyện.
Xe của chúng tôi lái thẳng đến khu vực căng dây cảnh giới ven sông ở công viên Tùy Hà mới dừng lại.
“Tình hình thế nào?” Tôi đã trông thấy dáng người cao lớn rắn rỏi của Phó trưởng Công an Đổng, liền đi đến bên cạnh anh hỏi.
“Một nam một nữ, ngã xuống nước.”
“Hả? Một vụ tử vong bất thường kiểu này, lãnh đạo lớn như anh cũng phải đích thân đến?” Tôi hỏi.
“Bây giờ những vụ tử vong bất thường tính chất không rõ ràng, Phó trưởng Công an phụ trách đều phải đến hiện trường.” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Trung Quốc từ xưa đã quan niệm mạng người quan trọng hơn tất cả, lãnh đạo gì mà chả là dân cho làm?”
“Người đâu?” Tôi hỏi.
“Nạn nhân nữ đã được 120 đưa đến bệnh viện rồi, tình hình không lạc quan.” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Nạn nhân nam chết rồi.”
“Thông tin cá nhân thế nào?”
“Danh tính nạn nhân vừa điều tra rõ.” Phó trưởng Công an Đổng trả lời, “Đây là một cặp vợ chồng, có một đứa con. Chồng tên là Sử Phương, 30 tuổi, là nhân viên bình thường ở một doanh nghiệp IT. Vợ tên là Hứa Tinh, 28 tuổi, là nhân viên bán hàng ở một công ty sản xuất dược phẩm sinh học. Hai vợ chồng lấy nhau chưa đến hai năm, có một đứa con gái, còn chưa đầy 1 tuổi. Đồn công an khu vực đã điều tra, bình thường hai vợ chồng này không có vấn đề gì, không có lịch sử báo án hoặc mời cảnh sát đến làm việc, cũng không có các vụ việc xấu. Có vẻ chỉ là một cặp vợ chồng bình thường.”
“Hai vợ chồng đến đây với mục đích gì?”
“Ừm, chúng tôi tìm thấy một tấm thảm dã ngoại ở gần đây, chắc là họ sử dụng.” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Bố mẹ Hứa Tinh mất từ khi cô ấy học đại học. Bố mẹ Sử Phương vẫn còn mạnh khỏe, đều là kỹ sư cao cấp của Trung tâm Khoa học kỹ thuật, thu nhập rất cao. Sử Phương có một anh trai và hai chị gái, đều làm ăn bên ngoài, rất giỏi. Theo lời kể của bố mẹ Sử Phương, từ nhỏ Sử Phương đã rất ngoan ngoãn, nghe lời bố mẹ, anh chị, không bao giờ gây chuyện. Quá trình cậu ấy yêu và cưới Hứa Tinh cũng rất suôn sẻ, không có trở ngại gì. Quan hệ giữa hai vợ chồng chắc không có vấn đề gì. Sau khi Hứa Tinh sinh con, thỉnh thoảng tâm trạng Sử Phương không được tốt, nhưng khi bố mẹ hỏi, cậu ấy toàn giấu. Hôm xảy ra sự việc, Sử Phương đưa con đến nhà bố mẹ, nhờ bố mẹ trông giúp một lúc, bảo là mình và Hứa Tinh tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi đi dã ngoại. Nói là hôm nay tâm trạng Sử Phương rất vui vẻ.”
“Tấm thảm dã ngoại, có vấn đề gì không? Tôi hỏi.
“Không có vấn đề gì, chắc là sau khi kết thúc buổi dã ngoại, hai người cuốn gọn lại để mang về. Nhưng khi ngã xuống nước, bị rơi ở trên bờ.” Phó trưởng Công an Đổng nói, “Ngoài tấm thảm và một ít đồ ăn vặt chưa ăn hết để ở trong túi, không còn đồ gì nữa, cũng không có điểm đáng ngờ.”
“Cũng có nghĩa là, hoàn toàn không biết cụ thể họ đi dã ngoại ở đâu.” Tôi nói.
Phó trưởng Công an Đổng gật đầu.
“Tình hình xảy ra vụ án thế nào?” Tôi hỏi.
“Tình hình xảy ra vụ án thì thế này..” Phó trưởng Công an Đổng chỉ vào bác sĩ pháp y Hàn.
Bác sĩ pháp y Hàn nói: “Hơn 3 giờ chiều nay, có hai người đến câu cá ở sông Tùy, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng vật thể rơi xuống nước, liền đi men theo bờ sông để tìm. Các anh cũng đã nhìn thấy đấy, hai bên bờ của dòng sông này cây cối mọc um tùm, phía ngoài là đường dành cho người đi bộ. Đứng trên đường, khó có thể nhìn thấy tình hình phía lòng sông. Cho nên họ tìm một lúc lâu, mới phát hiện thấy ở đoạn giữa sông này có vật giống hình người trôi nổi. Người được cứu lên trước là Hứa Tinh, đã mất ý thức. Người được cứu lên sau là Sử Phương, cũng đã mất ý thức. Họ đã tiến hành hồi sinh tim phổi đối với hai người ở hiện trường, đến khi 120 tới, xác định Hứa Tinh vẫn còn thở và mạch đập, nhưng Sử Phương đã không còn triệu chứng thực thể của sự sống.”
“Ngã xuống nước ở chỗ này, rất hiếm gặp nhỉ?” Đại Bảo nói, “Cây cối thế này, nếu không phải là chủ động muốn xuống nước, không dễ sảy chân đâu nhỉ?”
“Ý anh là gì? Anh muốn nói là tự vẫn vì tình?” Lâm Đào hỏi.
“Tự vẫn vì tình cái gì? Người ta tự vẫn vì tình đều là do bố mẹ hai bên ngăn cản, cho nên cùng chết chứ!” Đại Bảo nói, “Đây thì đã kết hôn có con rồi, đi dã ngoại, cuộc sống hạnh phúc, tự vẫn làm gì?”
“Nói thật, tôi cũng cảm giác không giống như hẹn nhau cùng tự vẫn.” Bác sĩ pháp y Hàn nói, “Trên mạng vẫn thường làm ầm ĩ những vụ “trói ngược tay nhảy sông tự vẫn”, “bịt chặt miệng nhảy sông tự vẫn”, tức là trước khi nhảy xuống sông, người tự vẫn có những hành vi như tự đeo túi có chứa đá nặng làm chìm xác, tự trói hai tay hai chân của mình, tự dùng băng dính dán chặt miệng mình, khiến người khác thấy giống như bị người khác giết hại, thực ra đa phần là tự sát. Đây là biểu hiện của việc người tự sát sợ mình vô thức tự cứu mình, quyết liệt muốn chết. Cư dân mạng không tin, nhưng chúng tôi đã thấy nhiều rồi. Còn những trường hợp hoàn toàn không có các động tác thừa như thế này, không giống như tự sát lắm.”
“Cũng có khả năng là tai nạn ngoài ý muốn.” Tôi nhìn bờ sông và nói, “Bờ sông dốc, không có rào chắn bảo vệ, thậm chí không có biển hiệu cảnh báo. Nếu loay hoay làm gì đó ở bờ sông, không loại trừ khả năng vô tình rơi xuống nước. Xem ra chính quyền thành phố vẫn chưa làm tốt các khâu trong xây dựng công viên, không cẩn thận người nhà người chết sẽ yêu cầu bồi thường.”
“Người được cứu lên ở chỗ này nhỉ? Thế thì để tôi ngược dòng tìm chỗ ngã xuống nước.” Lâm Đào đi men tìm theo hướng ngược với dòng chảy về phía thượng nguồn.
“Anh còn chưa nói đến điểm đáng ngờ.” Tôi nhún vai.
Bác sĩ pháp y Hàn mỉm cười, cúi thấp người xuống, nói: “Anh xem, nạn nhân được vớt từ dưới nước lên, khi vớt lên có triệu chứng thực thể của sự sống hay không, người câu cá không khẳng định. Nhưng chúng tôi thấy, miệng và mũi của người chết không có nấm bọt, vùng ngực và bụng không phình lên, kẽ móng tay, ừm, ngoài trên cơ thể bị dính rất nhiều kẽ đầu ngựa, trong kẽ móng tay không có bùn đất rêu cỏ gì. Chúng tôi chỉ quan sát bên ngoài xác chết, không dám khẳng định có phải là anh ta bị chết đuối nước không.”
“Anh sợ là xác chết bị vứt xuống nước sau khi chết?” Tôi hỏi.
Bác sĩ pháp y Hàn gật đầu.
“Anh nghi ngờ có lý.” Tôi nói, “Vậy chúng ta xin tiến hành giải phẫu tử thi nhé. Sau khi giải phẫu, có phải là đuối nước hay không sẽ rõ mồn một thôi.”
“Gần chỗ này không có camera giám sát.” Trình Tử Nghiên từ xa đi tới, nói, “Tôi đi giúp Trưởng khoa Lâm nhé.”
“Được, cô nói với cậu ấy, không chỉ phải tìm điểm ngã xuống nước, mà còn phải tìm địa điểm nghi là chỗ ngồi dã ngoại.” Tôi nói, “Bảo bộ phận trinh sát tiến hành tìm vớt ở khu vực nước gần đó, loại trừ khả năng những đồ vật còn thừa khác bị vứt xuống nước. À, đúng rồi, ô tô của nạn nhân cũng đỗ ở gần đây nhỉ, tiến hành khám xét luôn nhé. Bảo bộ phận trinh sát đả thông tư tưởng bố mẹ của nạn nhân, để họ đồng ý cho giải phẫu.”