Chương 3
Lúc chúng tôi sang ban chuyên án, Hàn Lượng gọi điện thoại đến, nói xét nghiệm hóa lý đã có kết quả sơ bộ. Có thể khẳng định đã loại trừ khả năng ngộ độc khí thường gặp, cũng đã loại trừ khả năng ngộ độc dược phẩm thường gặp. Nhưng có khả năng là ngộ độc các loại dược phẩm hoặc thực phẩm ít gặp khác hay không, còn phải tiến hành xét nghiệm thêm.
Tôi biết kết quả này đã đủ rồi, vì các chất trong dạ dày người chết đã cho chúng tôi biết, trước khi tử vong cô ta thậm chí còn không uống nước, đừng nói đến ăn cơm, làm sao có thể là ngộ độc thực phẩm? Nếu khả năng ngộ độc thực phẩm đã bị loại trừ, thì cách nói liên quan đến hội chứng tim nhỏ của tôi tất nhiên là khả năng duy nhất có thể giải thích được nguyên nhân tử vong của nạn nhân.
Tôi tự tin bước vào phòng của ban chuyên án. Tôi phát hiện thấy ánh mắt mọi người nhìn tôi dường như có chút sốt ruột. Quả nhiên, tôi còn chưa kịp ngồi vào chỗ, Phó trưởng Công an Đổng đã vội hỏi luôn: “Thế nào? Có phải là án mạng không?”
Đối với một thành phố thủ phủ tỉnh trong năm nay không có quá hai mươi vụ án mạng như chỗ chúng tôi, mà một tuần xảy ra liền hai vụ án mạng, cho dù phá giải rất nhanh chóng, áp lực trên vai Phó trưởng Công an Đổng cũng rất nặng nề. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh.
“Có phải là án mạng hay không, không phải là bác sĩ pháp y đưa ra kết luận.” Tôi nói, “Mặc dù người chết có bệnh nền, nhưng tác động xâm hại của ngoại lực vẫn rất lớn.”
“Cái gì? Có ngoại lực xâm hại?” Đổng Kiếm hỏi.
Tôi gật đầu, cũng không quan tâm đến chuyện các trinh sát viên nghe có hiểu được hay không, giải thích một lượt về tình hình khám nghiệm tử thi của nạn nhân, triệu chứng phát bệnh của hội chứng tim nhỏ và nguyên nhân dẫn đến tử vong.
“Tình trạng các cơ quan nội tạng và tình hình bên ngoài tử thi của nạn nhân giống nhau.” Tôi nói, “Có dấu hiệu ngạt thở, nhưng rất nhẹ. Nhưng nếu đã có, hơn nữa niêm mạc môi có tổn thương, thì tôi thấy khả năng cô ta tự mình gây ra vẫn là rất nhỏ, vẫn phải điều tra những người vào nhà cô ta.”
“Bây giờ vấn đề là không thể điều tra rõ được.” Phó trưởng Công an Đổng lo lắng nói.
“Hả? Vừa có dấu chân, vừa có camera giám sát, sao lại không điều tra rõ được?” Tôi giật mình, vội hỏi.
Phó trưởng Công an Đổng chỉ lắc đầu trầm tư, không trả lời tôi. Tôi nhìn về phía Tô Lâm, hỏi: “Lâm Đào đi đâu rồi?”
Tô Lâm nói: “Chiều nay, tôi và Trưởng khoa Lâm đã nghiên cứu màng hút dính mặt sàn ở hiện trường trong phòng Thí nghiệm kiểm nghiệm dấu vết của Công an thành phố. Nạn nhân này đúng là vô cùng sạch sẽ, bụi trên mặt sàn cũng rất ít.
“Có ít mấy, cũng vẫn có.” Tôi nói.
“Đúng là có.” Tô Lâm nói, “Nhưng, hiện trường được hai đồng nghiệp phát hiện ra trước, 120 cũng đã vào hiện trường, cho nên đã phá hoại nghiêm trọng lớp bụi bám vốn đã rất ít trên mặt sàn ở hiện trường. Chúng tôi tìm được rất nhiều khu vực có dấu giống như dấu giày, nhưng số khẳng định là dấu giày đồng thời có giá trị đối chiếu, hiện giờ chứng thực toàn là dấu chân đồng nghiệp của nạn nhân và của 120.”
“Cũng có nghĩa là, không còn dấu chân của người khác nữa?” Đại Bảo hỏi.
“Không, ý tôi muốn nói, cho dù là có dấu chân của người khác, cũng đã bị phá hỏng.” Tô Lâm nói.
“Không thể nào chứ, đồng nghiệp và 120 chỉ vào hiện trường trung tâm là phòng khách, những vị trí khác thì sao? Phòng ngủ chẳng hạn?” Tôi vội hỏi thêm.
“Phòng ngủ chắc chắn không có người khác vào.” Tô Lâm nói, “Chỉ có dấu dép lê của nạn nhân trên lớp bụi, không có dấu chân của người khác.”
“Thế thì dấu chân đã bị phá hỏng rồi, rốt cuộc là có người vào hay không có người vào đây?” Đại Bảo băn khoăn về vấn đề này.
“Theo như tình hình trước mắt, mặc dù không tìm ra được dấu chân chính xác của người khác, ngoài của người chết, đồng nghiệp của người chết và 120, nhưng trên mặt sàn hiện trường, chúng tôi đã hút dính được những dấu vết khác với bụi nổi.” Tô Lâm nói, “Nhìn chắc là vết xi măng, nhưng không nhìn rõ được hoa văn ở đế giày. Còn đế giày của người chết, đồng nghiệp của người chết và người của 120, chúng tôi đều đã xác định, không thể có loại vết xi măng này.”
“Cho nên, các anh vẫn nghiêng về hướng có người vào nhà.” Phó trưởng Công an Đổng cúi đầu cau mày nói.
Tô Lâm gật đầu nói: “Cho nên Trưởng Khoa Lâm chưa tìm ra đáp án chính xác, tự mình quay lại hiện trường khám nghiệm lại rồi.”
“Ít nhất cũng có thể cho thấy một vấn đề, cho dù có hung thủ, hung thủ cũng chưa vào phòng ngủ, mà thông thường bọn chiếm đoạt tài sản đều phải vào phòng ngủ.” Tôi nói, “Không phải là vì tiền, không phải là vì sắc, thì hắn vì cái gì?”
“Anh muốn nói là quan hệ mâu thuẫn đúng không? Điều tra cả buổi chiều, gần như không tìm thấy người có quan hệ mâu thuẫn. Đổng Kiếm nói.
“Không phải chứ, chẳng phải là còn có camera giám sát à?” Tôi quay mặt nhìn về phía Trình Tử Nghiên.
Trình Tử Nghiên lắc đầu vẻ bất lực, nói: “Thật sự vô cùng đáng tiếc, mặc dù ngoài cửa mỗi đơn nguyên của khu chung cư đều có camera giám sát, nhưng camera giám sát ở vị trí này lắp đặt có vấn đề. Nếu cửa đơn nguyên không đóng, mà mở rộng hết cỡ, móc khóa trên cùng ở cửa đơn nguyên sẽ che khuất đầu camera giám sát. Camera giám sát ở cửa đơn nguyên trong tình trạng này, nhiều nhất cũng chỉ thấy được có bóng người ra vào hành lang của đơn nguyên, nhưng không thể nhìn được là người như thế nào. Cửa đơn nguyên ở tòa nhà hiện trường, vì sáng hôm qua có người chuyển nhà, đã bị mở toang ra, cho đến khi đồng nghiệp của người chết vào cũng vẫn chưa đóng, cho nên hoàn toàn không thể thấy rõ có bao nhiêu người vào hiện trường trong thời gian xảy ra vụ án.
“Liệu có phải là hộ chuyển nhà giở trò không?” Đại Bảo hỏi.
“Điều tra rồi, không phải.” Phó trưởng Công an Đổng lấy ngón tay xoa nhẹ cằm, nói.
“Không phải là còn camera giám sát trong thang máy à? Không lẽ cũng bị che mất hay sao?” Tôi hỏi.
“Hiện trường là hai bốn hộ hai thang máy, camera giám sát trong một thang máy bị hỏng, camera giám sát trong thang máy còn lại thì bình thường” Trình Tử Nghiên nói, “Chúng tôi căn cứ vào thời gian tử vong của nạn nhân là khoảng 8 - 9 giờ tối, kéo dài sớm và muộn hơn một tiếng đồng hồ, kiểm tra từng người một. Có hai mươi mốt người đi thang máy lên trên; có năm người đi thang máy lên không lâu sau đó lại xuống; có sáu người không thấy đi lên, chỉ thấy đi xuống. Ba mươi hai người này, có bốn người là nhân viên giao hàng, những người khác đều là chủ hộ trong khu chung cư. Đã điều tra tất cả những người này, hơn nữa nhìn từ dữ liệu camera, những người này đều không đến tầng 23.”
“Vậy là hung thủ đã đi thang máy kia để lên, đồng thời cũng đi thang máy kia để xuống.” Đại Bảo nói, “Như vậy liệu có phải là người này nắm được tình hình camera giám sát không?
“Cái này thì không thể điều tra được.” Đổng Kiếm nói, “Còn phải điều tra cả người quen, dù gì cũng là những người bình thường có vào hiện trường. Một phụ nữ độc thân ở nhà, nếu là người không quen, làm gì có chuyện mở cửa?”
Tôi thấy mỗi một khả năng hy vọng đều bị đập tan tành, liền nhìn về phía Trần Thi Vũ như nhìn phao cứu sinh.
Trần Thi Vũ thấy tôi nhìn mình, liền nói: “Bên vật chứng điện tử, cũng không ổn. Nói thế này nhé, kết hợp máy tính và điện thoại di động ở hiện trường, có thể đưa ra phán đoán như sau. Nạn nhân tên là Mục Tiểu Miêu, công việc thực sự rất bận rộn. Theo tính toán, cô ấy đi làm về đến nhà lúc 6 giờ, sau đó liên tục nhận điện thoại, gần như cứ nửa tiếng lại có một cuộc điện thoại, hơn nữa đối tượng nói chuyện điện thoại đều là đồng nghiệp hoặc cấp dưới của cô ấy, mỗi cuộc điện thoại đều trên mười phút. Cho đến tận 8 giờ 6 phút, cô ấy gọi đi cú điện thoại cuối cùng là gọi cho cấp dưới của mình, hỏi về nội dung mà cô ấy chỉnh sửa trong văn bản. Cuộc điện thoại này kéo dài 5 phút, sau khi cúp máy, có các đồng nghiệp khác gọi đến, thì cô ấy không bắt máy nữa. Tất cả các cuộc điện thoại đều đã điều tra rồi, không có điểm đáng ngờ.”
“Vừa sửa văn bản, vừa gọi điện thoại, cho đến tận lúc xảy ra chuyện.” Tôi trầm ngâm nói.
“À, vẫn còn, đã kiểm tra App trên điện thoại di động của cô ấy.” Trần Thi Vũ nói, “Cô ấy thỉnh thoảng lại nói chuyện vài câu với một người đàn ông qua Wechat, có vẻ là người đàn ông này đang theo đuổi cô ấy. Nhưng cũng đã loại trừ khả năng gây án của người đàn ông này. Ngoài ra, vào lúc 6 giờ, cô ấy đã gọi mua một suất đồ ăn giao đến nhà.”
“Đồ ăn giao đến nhà?” Tôi giật nảy người, nói, “Không thể nào! Buổi tối người chết không ăn gì, khi khám nghiệm ở hiện trường cũng không thấy có hộp đựng đồ ăn giao đến nhà! Cô xác định đơn hàng giao đồ ăn đã nhận đơn rồi à?
“Đã chốt xong đơn.” Trần Thi Vũ đáp.
“Tử Nghiên, bốn nhân viên giao hàng mà cô nói tình hình thế nào?” Tôi quay đầu hỏi Trình Tử Nghiên.
“À, bốn người này,” Trình Tử Nghiên lật mở sổ ghi chép, “ba người đều là đi lên xong đã đi xuống, không có thời gian dừng lại. Còn một người, chỉ có thể nhìn thấy đi lên, nhưng không thấy đi xuống. Chúng tôi phân tích, anh ta đã đi xuống bằng cái thang máy có camera giám sát bị hỏng. Vì tôi không yên tâm về người này, còn kiểm tra cả camera giám sát ở cổng khu chung cư, xác định là anh ta đã giao đồ đến rồi đi luôn, không dừng lại lâu. Ngoài ra, nhân viên giao hàng này đi đến tầng 25, không phải tầng 23.
“Có thể đi lên trước, sau đó đi bộ xuống mà.” Tôi nói.
“Nhưng, thời gian nhân viên giao hàng này đến tầng 25 vào 8 giờ 21 phút. Thời gian anh ta rời khỏi khu chung cư là 8 giờ 30.” Trình Tử Nghiên nói, “Tất cả chỉ có 9 phút, quá trình đi thang máy xuống, tính cả thời gian dừng ở giữa các tầng, chắc cũng phải mất 2 phút, đi xe đến cổng, cũng phải mất 2 phút. Trong khoảng thời gian 5 phút đó, chắc không kịp gây án nhi?”
Tôi trầm ngâm không nói gì.
“Nhân viên giao hàng không có khả năng lắm.” Đổng Kiếm nói, “Thông tin cá nhân về họ đều rất rõ ràng, họ làm việc xấu cũng phải cân nhắc hậu quả chứ? Hơn nữa anh đã nói rồi, hiện trường không có dấu hiệu chiếm đoạt tài sản, xâm hại tình dục, khả năng lớn nhất là vì mâu thuẫn, mà nhân viên giao hàng nhận đơn đều là ngẫu nhiên, họ không thể lựa chọn mục tiêu.”
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông, tôi thấy là Lâm Đào gọi tới, liền bật loa ngoài.
“Cứu... cứu tôi với!” Lâm Đào hét to ở đầu bên kia điện thoại.
Trần Thi Vũ lập tức đứng bật dậy.
“Sao thế?” Tôi cũng giật nảy mình, vội hỏi.
“Xác chết sống lại rồi! Xác chết sống lại rồi!” Lâm Đào hét to.
“Xác chết gì sống lại rồi?” Tôi không hiểu ra làm sao, hỏi.
“Chó... con chó đó sống lại rồi!” Giọng của Lâm Đào cũng run rẩy.
Tôi bật cười, xem ra con chó Poodle ở hiện trường thực ra chưa hề chết, mà không biết làm sao lại hôn mê. Lúc này, con chó đã tỉnh lại, chuyện này đúng là đã khiến Lâm Đào hoảng sợ. Dù sao, chó sẽ không ngủ đến mức như chết, càng không thể giả vờ chết. Khi mọi người đều nghĩ là nó đã chết, nó lại sống lại, đúng là sẽ làm cho một anh chàng sợ ma như Lâm Đào khiếp đảm. Hơn nữa, lúc này đã là hơn 7 giờ tối, trời đã tối, ở hiện trường không còn ai khác ngoài Lâm Đào.
“Đừng sợ, chúng tôi qua luôn đây.” Tôi không sao nhịn được cười, liền vừa cười vừa an ủi.
“Đúng thế, chó không biết giả vờ chết, thế thì con chó đó tại sao lại sống lại?” Sau khi ngắt điện thoại, tôi trầm ngâm nói.
“May mà các anh chưa giải phẫu nó! Nếu không nó thật thảm quá!” Trần Thi Vũ nói, có vẻ còn chưa hết sợ.
Tôi vừa nhăn nhó cười vừa lắc đầu, thầm nghĩ: “Cô tưởng bác sĩ pháp y là đồ ngốc chắc, chưa xác định là tử vong đã giải phẫu? Khi giải phẫu cơ thể người, bác sĩ pháp y chắc chắn phải thấy vết hoen tử thi, hiện tượng co cứng tử thi xuất hiện, mới tiến hành giải phẫu. Bởi vì vết hoen tử thi, co cứng tử thi là dấu hiệu xác nhận tử vong. Chó cũng vậy, chưa xác định chắc chắn đã tử vong, chúng tôi làm sao dám động dao? Có điều, lúc ở hiện trường, đúng là chúng tôi đã sơ suất, con chó đó rõ ràng chưa co cứng tử thi, nhưng dù gì cũng là động vật, chúng tôi đều không để ý lắm. Bây giờ nghĩ lại, đây đúng là một sai sót rất lớn.”
Bước vào cửa hiện trường, tôi lập tức cười đến mức không đứng được lên.
Lâm Đào rúm ró trên cửa sổ lồi ở phòng khách hiện trường run lên bần bật, con chó Poodle nhỏ thì vẫy đuôi đứng phía dưới cửa sổ, nhìn Lâm Đào với vẻ mặt đầy ngơ ngác.
Vì buồn cười quá, mãi tôi mới đi xong bao giày, bước vào hiện trường. Tôi bế con chó nhỏ lên, quan sát kĩ, dường như không phát hiện được ra có gì bất thường. Trần Thi Vũ bước tới, đón lấy con chó từ tay tôi, trêu đùa với nó một lúc rồi nói: “Đến con chó nhỏ đáng yêu thế này cũng sợ, anh thật kém tắm quá.”
“Tôi... tôi có sợ chó đâu? Tôi sợ, tôi sợ...” Lâm Đào luống cuống biện minh, mặt đỏ bừng.
Tôi tưởng tượng ra vẻ mặt Lâm Đào khi đang một mình khám nghiệm hiện trường bỗng cảm thấy có gì đó khác lạ sau lưng, vội quay đầu lại, nhìn thấy con chó chết đang nhảy nhót, vẫn không kìm được cơn buồn cười.
“Cười cái gì mà cười!” Lâm Đào trượt từ cửa sổ xuống, chỉnh đốn lại quần áo, nói sang chuyện khác, “Hiện trường vẫn có điểm bất thường.”
“Từ từ đã.” Tôi bước vào phòng vệ sinh, thấy ở góc tường có để một cái bát nhỏ để đồ ăn và nước uống cho chó cảnh, liền cầm lên, để vào trong túi đựng vật chứng đưa cho Trần Thi Vũ, nói: “Cô mang đến phòng DNA, lấy máu chó để xét nghiệm, số thức ăn chó này cũng phải xét nghiệm. Nhanh chóng làm xét nghiệm nhé, chúng tôi chờ ở đây.”
“Còn phải mang cả chó đi ạ?” Trần Thi Vũ nói, “Các anh lấy máu không được ạ?”
“Tôi không biết tĩnh mạch của chó ở đâu.” Tôi nhún vai, hỏi Lâm Đào: “Vừa nãy cậu ở đây suốt, con chó này có thích sủa không? Cậu thấy, liệu có phải là vì thích sủa, ảnh hưởng Mục Tiểu Miêu làm việc, cho nên Mục Tiểu Miêu đã cho nó uống thuốc?”
“Không đâu.” Lâm Đào nói, “Con chó này chỉ đuổi theo tôi ngửi, cũng không sủa, đúng là một con chó ngốc. Ngoài ra, tôi đã lục soát toàn bộ căn hộ rồi, toàn bộ đồ vật có giá trị đều không bị mất, có điều không có thuốc an thần. Nói một cách chính xác, không có bất cứ loại thuốc gì, sức khỏe Mục Tiểu Miêu chắc là rất tốt.”
Tôi gật đầu nói: “Không tìm thấy, là thông tin tốt nhất. Cậu vừa nói, hiện trường có điểm bất thường bất thường ở đâu?”
Lâm Đào mới nhớ ra phải nói với tôi về manh mối, thế là kéo tôi đi ra phòng khách, chỉ vào hai vết trên nền nhà nói: “Cậu xem, có thể khẳng định, mấy dấu tích này, vì mép giày có bùn nên mới quệt ra nền nhà. Tất cả những người đã vào hiện trường, bao gồm cả nạn nhân, toàn bộ giày tớ đều xem rồi, đều không có vết bùn này. Mà nhà nạn nhân sạch thế này, làm gì có chuyện để lại hai vết bùn không quét dọn chứ?”
“Đúng thế, có thể khẳng định, có người ngoài vào nhà.” Tôi nói.
“Còn nữa, hiện trường hình như đã bị quét dọn.” Lâm Đào nói, “Cậu xem, khu vực chính giữa phòng khách này, trông có vẻ rất sạch, tớ lấy đèn soi dấu chân chiếu cho cậu xem.”
Lâm Đào cúi người, dùng đèn soi dấu chân rọi sáng khu vực chính giữa phòng khách. Trong phạm vi hình tròn đường kính khoảng 1 mét, có dấu tích rõ rệt do chổi quét hình thành. Vì những thứ dính ở chổi quét không chỉ có nước, cho nên mặc dù nền nhà đã được quét, vẫn có thể nhìn rõ dấu tích dưới ánh đèn soi dấu chân.
“Không, không phải là quét dọn hiện trường.” Tôi nói, “Cậu đã thấy hiện trường nào bị quét dọn, mà chỉ quét dọn mỗi một khoảng nhỏ thế này chưa?”
“Ồ, nếu là nạn nhân tự quét, thì không có ý nghĩa gì.” Lâm Đào nói.
“Không, rất có khả năng có ý nghĩa.” Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ, liền nói, “Thùng rác trong nhà người chết đâu, thùng rác ở đâu?”
Đại Bảo nghe vậy, liền tìm xung quanh. Hiện trường không rộng, nhưng ba chúng tôi tìm một vòng, cũng không thấy thùng rác ở đâu.
“Trong nhà nạn nhân không có thùng rác.” Đại Bảo nói.
“Không thể nào, không lẽ là bị mang đi rồi?” Tôi trầm ngâm, hỏi Lâm Đào, “Cậu nói là cậu đã lục soát toàn bộ nhà nạn nhân, phòng bếp đã lục soát chưa?”
“Phòng bếp nhà cô ấy không nấu nướng, tớ không kiểm tra, không có giá trị.” Lâm Đào đáp.
Tôi vội bước vào phòng bếp, kéo mở từng ngăn tủ. Quả nhiên, trong cái tủ ở một góc phía dưới cùng, có một cái thùng rác.
“Nhìn thấy không? Khi còn sống, nạn nhân vô cùng sạch sẽ, cho nên thậm chí còn không để rác xuất hiện trong tầm mắt mình, mà làm một khu để rác ở trong tủ.” Tôi nói, “Đây chẳng phải là thùng rác của nhà nạn nhân đấy sao?”
“Thùng rác đẹp thế?” Đại Bảo hỏi.
“Rất đẹp.” Lúc này tôi đã có suy luận chắc chắn, liền nói, “Anh nhìn vào trong thùng rác, có hộp đựng đồ ăn giao đến nhà, có rất nhiều cơm rang trứng và đồ ăn còn thừa. Bây giờ kết hợp với tình hình hiện trường, các cậu biết là chuyện gì xảy ra rồi chứ?”
Lâm Đào có vẻ đã hiểu ra, nhưng Đại Bảo vẫn hết sức ngơ ngác.
“Đi, chúng ta qua gặp Trình Tử Nghiên, vừa xem camera giám sát, vừa đợi kết quả xét nghiệm hóa lý.” Tôi kéo Lâm Đào và Đại Bảo lên ô tô quay lại chỗ ban chuyên án.