← Quay lại trang sách

Chương 1

Bố mẹ Sử Phương không đồng ý giải phẫu, trong tâm trạng đau buồn, họ cho rằng đây chỉ là một vụ việc ngã xuống nước bình thường, tại sao còn bắt con trai út của mình chết không toàn thây? Cảnh sát cũng khó giải thích cho họ rõ, dẫu sao vụ án này khả năng lớn là một vụ tai nạn do bất ngờ ngã xuống nước, không thể nào nói rằng cảnh sát nghi ngờ là án mạng. Chẳng may kết quả giải phẫu cuối cùng cho thấy không phải là án mạng, thì người nhà chắc chắn sẽ có ý kiến đối với cảnh sát.

Phó trưởng Công an Đổng giao cho các trinh sát viên nhiệm vụ thuyết phục bố mẹ nạn nhân đồng ý cho giải phẫu tử thi với điều kiện không được tiết lộ điểm đáng ngờ của vụ án. Nhiệm vụ rất nặng nề, rất khó khăn, chưa có phản hồi ngay.

Lâm Đào và Trình Tử Nghiên ra khu vực gần sông Tùy tìm điểm ngã xuống nước và địa điểm dã ngoại, vì phạm vi địa điểm quá rộng, bữa ăn dã ngoại không phải là nấu nướng ngoài trời, trong thời gian ngắn cũng không tìm được bất cứ dấu vết gì.

Cứ thế cho đến khi trời tối, cũng không có bất cứ manh mối nào được phản hồi về.

Ngày thứ hai, Lâm Đào và Trình Tử Nghiên tiếp tục ra bờ sông Tùy để tìm vật chứng, chúng tôi không có việc gì làm, cũng không thể nào chơi không. Nghe nói, Hứa Tinh, cô gái là nạn nhân trong vụ án đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, và được cấp cứu thành công. Chúng tôi quyết định đến bệnh viện xem tình hình ra sao. Nếu thuận lợi, sự thật có thể được làm rõ qua lời khai của nạn nhân và lập luận đúng với sự thật của chúng tôi. Nếu có thể như vậy là tốt nhất, đỡ được rất nhiều thời gian khám nghiệm, suy luận.

Đang chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên Trần Thi Vũ bước vào phòng làm việc.

“Ô? Tiểu Lông Vũ, sao cô lại đến? Không phải cô đang nghỉ phép à?” Đại Bảo hỏi.

“À, Trưởng khoa Tần, tôi xin kết thúc kỳ nghỉ sớm.” Trần Thi Vũ nói.

“Khứu giác của cô nhạy ghê nhỉ, chỗ chúng ta vừa có án xảy ra, là cô biết luôn?” Hàn Lượng cười nói.

“Anh mới là chó thì có.” Trần Thi Vũ cười, mở to mắt lườm Hàn Lượng, rồi nghiêm nghị nói, “Tôi biết Hứa Tinh xảy ra chuyện, đã hỏi Phó trưởng Công an Đổng, anh ấy đã nói cho tôi biết tình hình cụ thể.”

“Cô biết Hứa Tinh?” Tôi cũng trợn tròn mắt.

“Anh cũng biết.” Trần Thi Vũ nói, “Lần trước lúc chúng ta đến bệnh viện, cô ấy ngồi ngay cạnh Lưu Hâm Hâm.”

Tôi có chút ngạc nhiên, cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Hứa Tinh. Tóc ngắn, cao gầy, gương mặt xinh xắn, tự nhiên, dễ gần.

“Các anh đang định đi đâu thế?” Trần Thi Vũ chuyển sang đề khác, hỏi chúng tôi.

“Đến bệnh viện, xem Hứa Tinh thế nào. Nghe nói đã được cấp cứu, bây giờ tình hình chắc là ổn định rồi.” Tôi trả lời.

“Đi thôi, trên đường chúng ta vừa đi vừa nói.” Trần Thi Vũ nhảy lên xe trước.

Không nằm ngoài dự đoán của tôi, Trần Thi Vũ xin nghỉ phép là có liên quan đến Lưu Hâm Hâm.

Hai hôm trước, sau khi chúng tôi xử lý xong vụ án trước, Trần Thi Vũ bỗng nhận được tin nhắn Wechat từ Lưu Hâm Hâm, nói là mình đã nghĩ thông suốt rồi, quyết định kiện Triệu Đạt vì tội cố ý gây thương tích, đồng thời nộp đơn xin ly hôn lên tòa án. Vì cô có chứng cứ rõ ràng liên quan đến việc bị bạo hành gia đình trong một thời gian dài, Trần Thi Vũ tin rằng vụ ly hôn cũng sẽ tiến triển rất thuận lợi.

Đối với Trần Thi Vũ, cô làm về các vụ án hình sự, cho nên khả năng thu thập, lưu giữ chứng cứ của cô rất tốt. Nhưng dù sao cũng là làm về các vụ án hình sự, Trần Thi Vũ cũng không rành lắm về các vụ án dân sự như là ly hôn. Thế nên, Trần Thi Vũ dẫn Lưu Hâm Hâm đến gặp một người chị học khóa trên của mình, người chị này sau khi tốt nghiệp Đại học An ninh, đã thi đỗ kỳ thi tư pháp và trở thành luật sư chuyên giải quyết các vụ ly hôn.

Mấy hôm nghỉ phép, Trần Thi Vũ còn bận rộn hơn cả thời gian đi làm bình thường. Họ vừa sắp xếp các chứng cứ, vừa làm các thủ tục pháp luật theo yêu cầu của luật sư.

Trong quá trình bận rộn tiến hành mọi việc, Trần Thi Vũ cũng đã tìm hiểu được một số thông tin cơ bản về Lưu Hâm Hâm và Triệu Đạt.

Triệu Đạt, 31 tuổi, trai quê may mắn cưới được vợ thành phố, làm việc cho một công ty IT lớn, gương mặt ưu tú trong giới thương mại, tạo được ấn tượng rất tốt trong giao tiếp kinh doanh, tính cách cởi mở, nhiệt tình với mọi người. Hầu hết những người quen Triệu Đạt đều nhận xét về anh ta như vậy.

Lưu Hâm Hâm, 28 tuổi, tính tình hiền lành, dịu dàng. Trần Thi Vũ dựa vào nội dung nói chuyện với Lưu Hâm Hâm trong mấy hôm đó biết được, mẹ Lưu Hâm Hâm thường xuyên trách móc bố cô kiếm được quá ít tiền, bất tài. Mặc dù bố cô chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng gia đình cũng không đến mức nghèo túng, sự trách móc của mẹ cô chỉ là vì nhu cầu vật chất quá cao của mình, còn bố cô thì không thể đáp ứng được nhu cầu của bà, thế nên họ cãi nhau suốt cả cuộc đời vì chuyện này. Vì vậy Lưu Hâm Hâm đã thề rằng nhất định phải lấy chồng là con nhà giàu, để không phải phiền não vì tiền nữa. Sau khi tốt nghiệp đại học, Lưu Hâm Hâm được phân công công tác ở một công ty sản xuất dược phẩm sinh học. Năm ngoái, Lưu Hâm Hâm được bạn cùng học đại học, bây giờ là đồng nghiệp, cũng là bạn rất thân, mời đến nhà ăn cơm, nên quen Triệu Đạt là bạn của chồng cô bạn thân. Sau khi biết Lưu Hâm Hâm, Triệu Đạt lập tức cuồng nhiệt theo đuổi cô. Ngoại hình tuấn tú, điều kiện gia đình giàu có của Triệu Đạt, cùng với sự theo đuổi mạnh mẽ của anh ta khiến cô gái chưa từng yêu ai như Lưu Hâm Hâm không chống đỡ nổi, nhanh chóng chìm đắm trong tình yêu. Quen nhau được nửa tháng hai người đăng ký kết hôn. Sau khi cưới, Lưu Hâm Hâm liền thôi việc, ở nhà làm nội trợ.

Cô gái vừa là bạn thân vừa là bạn học là cầu nối cho Lưu Hâm Hâm quen với Triệu Đạt chính là Hứa Tinh. Sử Phương chồng của Hứa Tỉnh chính là bạn học đại học của Triệu Đạt, hiện là đồng nghiệp của Triệu Đạt.

Sau mấy ngày bận rộn, Trần Thi Vũ đã hiểu được một cách toàn diện về tính cách, con người của Lưu Hâm Hâm và Triệu Đạt, biết được sau khi cưới không lâu, Triệu Đạt đã lộ rõ bản chất, bắt đầu đánh đập Lưu Hâm Hâm. Chỉ cần có bất cứ một việc không như ý, không hài lòng là sẽ động chân động tay với Lưu Hâm Hâm. Lưu Hâm Hâm có nỗi khổ trong lòng nhưng vì sợ Triệu Đạt và lo lắng cho tương lai nên đã chọn cách nhẫn nhịn. Sau đó có một lần, Hứa Tinh phát hiện thấy vết thương do bị đánh của Lưu Hâm Hâm, Hứa Tinh ra sức khuyên cô ly dị, nhưng cuối cùng khi về đến nhà, nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của Triệu Đạt, Lưu Hâm Hâm vẫn lựa chọn tha thứ cho anh ta.

Lấy nhau hơn một năm, Lưu Hâm Hâm bị đánh hơn mười lần, báo cảnh sát mấy lần liền, nhưng cuối cùng kết cục đều là Triệu Đạt xin lỗi, Lưu Hâm Hâm tha thứ. Cho dù thương tích có nặng đến mấy, cũng đều là như vậy.

Kể cả là lần này, Trần Thi Vũ đã mất công mất sức khuyên cô rất lâu, thậm chí còn nghĩ sẵn cả đường lùi cho cô, song Lưu Hâm Hâm vẫn lo lắng rất nhiều điều. Nhưng hai hôm trước, một cú điện thoại của Triệu Đạt khiến tia hy vọng trong lòng Lưu Hâm Hâm tắt hẳn.

Mấy hôm nay, Trần Thi Vũ cứ khuyên nhủ suốt, Lưu Hâm Hâm cũng không biết nên lựa chọn thế nào, thế là cô quyết định đến bệnh viện thăm Triệu Đạt đang nằm viện, nói chuyện một lần rồi đưa ra quyết định. Khi đi đến cửa phòng bệnh của Triệu Đạt, cô bỗng nghe thấy Triệu Đạt đang gọi điện thoại.

“Có sao đâu? Cảnh sát đến gặp cô ta hằng ngày cũng chả sao. Tôi đảm bảo, tôi chỉ cần hơi cúi đầu một cái là cô ta lập tức không kháng cự gì nữa.” Triệu Đạt cầm điện thoại nói, “Không sao, có chuyện gì đâu? Đều là mấy chuyện vặt vãnh, nhưng tôi nói cho anh biết, đàn bà là phải đánh, anh không đánh, nó không nghe lời đâu.”

Câu nói này đã cứa sâu vào lòng Lưu Hâm Hâm, cuối cùng cô cũng biết tất cả những điều Trần Thi Vũ nói đều là sự thật, tất cả những cái gọi là xin lỗi, hứa hẹn, đảm bảo, chẳng qua đều chỉ là kế hoãn binh để đối phó với cảnh sát. Bạo hành gia đình cũng giống như con nghiện ma túy, một khi đã dính vào, thì không thể nào cai nổi. Trước đây cô cứ nghĩ rằng Triệu Đạt có thể thay đổi, đúng thật là chuyện không tưởng.

Cũng chính vì cú điện thoại đó, Lưu Hâm Hâm hạ quyết tâm phải đi theo con đường mà trước đó Trần Thi Vũ đã nói với cô, cô phải cầm vũ khí pháp luật lên bảo vệ quyền và lợi ích của mình.

Mấy hôm nay, Trần Thi Vũ và Lưu Hâm Hâm đã làm rất nhiều việc. Đầu tiên họ đi báo cảnh sát, sau đó mang sổ khám bệnh đến phòng khám tư pháp của Công an thành phố tiến hành giám định thương tích theo yêu cầu của cảnh sát, trước mắt chứng cứ đã thu thập tương đối đủ rồi, đồn công an cũng đợi có kết quả giám định thương tích là có thể lập án điều tra tội cố tình gây thương tích, đơn xin ly hôn cũng đã nộp lên tòa án. Khi tất cả mọi việc đang tiến triển theo hướng tốt thì Lưu Hâm Hâm nhận được thông tin là Hứa Tinh đã xảy ra chuyện. Trần Thi Vũ biết Hứa Tinh xảy ra chuyện cũng là qua Lưu Hâm Hâm, nên mới trở lại đi làm sớm hơn.

Trong lúc nói chuyện, xe đã đến bệnh viện Nhân dân thành phố Long Phiên. 120 đã đưa Hứa Tinh đến nơi gần nhất là bệnh viện này.

May mà tôi có mối quan hệ thân quen với phòng hành chính của bệnh viện này, nên bớt được các mục rườm rà như viết thư giới thiệu, tự giới thiệu bản thân, mà thông qua phòng hành chính trực tiếp gặp Chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm khoa ICU của bệnh viện.

Chủ nhiệm Lý là một bác sĩ hơn 50 tuổi, dáng vẻ như một giáo sư chuyên gia, khoác áo blu trắng chỉnh tề, cổ đeo ống nghe. Nghe nói chúng tôi từ Công an thành phố đến để tìm hiểu tình hình, Chủ nhiệm Lý vô cùng nhiệt tình.

“Kể từ khi dịch bệnh xảy ra, ICU không cho phép vào thăm hỏi bệnh nhân với bất cứ lý do gì, các anh không thể gặp được cô ấy, cho dù có gặp được cũng không có tác dụng, chẳng bằng nghe tôi nói. Bệnh nhân này, có dấu hiệu hình ảnh bị tràn khí màng phổi do đuối nước nhẹ, đuối nước thì chắc chắn là đuối nước rồi.” Chủ nhiệm Lý nói, “Nhưng, các dấu hiệu sinh tồn của cô ấy đều ổn định, độ bão hòa oxy trong máu bình thường, cũng không có triệu chứng thực thể bị ngạt thở quá mức, cho nên tạm thời không rõ nguyên nhân cô ấy rơi vào trạng thái hôn mê.”

“Hôn mê?” Tôi hỏi.

“Vậy cô ấy có thể tỉnh lại không? Chẳng có lẽ cứ thế thành người thực vật à?” Đại Bảo hỏi.

“Việc này, tôi vừa nói rồi, hiện giờ đã mời chuyên gia khoa Nội Thần kinh, khoa Ngoại Thần kinh hội chẩn, cũng chưa thể đưa ra kết luận, điện não đồ đúng là có chút bất thường. Nếu không rõ nguyên nhân hôn mê, tôi cũng không thể dự đoán được liệu cô ấy có thể tỉnh lại được hay không.” Chủ nhiệm Lý nói, “Cấu trúc não của con người mà, các anh biết đấy, quá phức tạp, hiện tại khoa học kỹ thuật y học vẫn chưa thể làm rõ được.”

“Liệu có phải là giả vờ không?” Tôi mạnh dạn đưa ra giả thiết. Nghe thấy câu hỏi đó, Trần Thi Vũ ở bên cạnh khẽ cau mày.

“Chuyện này, tôi thấy không cần phải giả vờ gì với bác sĩ chứ nhỉ.” Chủ nhiệm Lý nói, “Khi khoa Ngoại Thần kinh tiến hành kiểm tra phản xạ kỹ năng, cũng không nói sự hôn mê của cô ấy là bất bình thường. Bệnh nhân đuối nước, có khả năng thiếu oxy nghiêm trọng ảnh hưởng đến chức năng của não bộ, cuối cùng dẫn đến chức năng thần kinh bị tổn thương thậm chí biến thành người thực vật, đều là có khả năng.”

Trần Thi Vũ đột nhiên nói: “Chú có phát hiện thấy trên người cô ấy có tổn thương gì bất thường không ạ?”

Tôi quay đầu nhìn Trần Thi Vũ, nghĩ bụng: Có phải cô bé này gần đây điều tra các vụ bạo hành gia đình thành thói quen rồi không? Làm gì có chuyện ai cũng bị bạo hành gia đình chứ.

“Không.” Chủ nhiệm Lý nói, “Khi vào phòng ICU, đã cho cô ấy làm kiểm tra toàn thân, không có tổn thương, cũng không có những tổn thương cũ. Theo tôi, đây chỉ là một vụ đuối nước đơn thuần, không có điểm gì đáng ngờ.”

“Vâng, dù sao cũng là một người chết một người bị tổn thương chúng tôi cũng mong cô ấy có thể tỉnh lại, mới có thể làm rõ được quá trình xảy ra sự việc.” Tôi nói, “Phiền anh quá, chúng tôi không làm mất thời gian làm việc của anh nữa.”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Chủ nhiệm Lý cười chào tôi rồi quay người đi vào phòng bệnh.

“Này, Lão Tần, mau xem điện thoại di động, bố mẹ Sử Phương đồng ý cho giải phẫu khám nghiệm tử thi rồi!” Đại Bảo cầm điện thoại di động nói.

Hóa ra Phó trưởng Công an Đổng vừa gửi tin nhắn cho mấy người chúng tôi, hẹn 3 giờ chiều tiến hành khám nghiệm tử thi của Sử Phương ở nhà tang lễ.

Mấy hôm nay trời âm u suốt, nhưng trong phòng Giải phẫu đèn đóm sáng rực, tử thi càng được chiếu rõ hơn. Người đàn ông trước mắt, nằm trên bàn giải phẫu, mặt mũi nhợt nhạt, vết hoen tử thi phía lưng xác chết đã hình thành, ngón tay cũng co lại do tác động của hiện tượng co cứng tử thi. Bác sĩ pháp y Hàn đang tiến hành khám nghiệm bên ngoài tử thi, tôi và Đại Bảo lập tức mặc trang phục giải phẫu, bước lên phía trước, gia nhập vào đội ngũ khám nghiệm tử thi.

“Đúng là không có dấu hiệu ngạt thở.” Đại Bảo kiểm tra móng tay của người chết và nói.

Tôi bước tới bên cạnh tử thi, im lặng quan sát. Bên ngoài tử thi, cho dù đã cởi bỏ quần áo, vẫn khá bẩn, có thể thấy nước sông Tùy “không được bảo dưỡng” “đủ dinh dưỡng” đến mức nào. Người chết mặc áo ngắn tay và quần dài, dường như lúc rơi xuống sông đã lộn vòng trên bờ, tất cả những chỗ lộ ra ngoài trên cơ thể, ví dụ như mặt, cổ và hai cánh tay, thậm chí kéo cổ áo lên là có thể nhìn thấy vùng ngực và vùng eo, đều dính đầy bùn đất, lá cây, còn có cả mấy quả ké đầu ngựa đâm vào da, xung quanh có những vết máu nhỏ li ti.

Chúng tôi tiến hành chụp ảnh và ghi hình tử thi để lưu lại, sau đó rửa sạch những vết bẩn bám dính trên tử thi. Bên ngoài xác chết không có tổn thương do bị khống chế, tổn thương do bị uy hiếp và phản kháng, nhìn có vẻ rất tự nhiên, không có dấu tích vật lộn. Ngoài những tổn thương do ké đầu ngựa gây ra, trên tử thi còn có một vài chỗ bị sây sát nhỏ, xem ra là hình thành lúc ngã xuống nước, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tính chất của cả vụ án.

Việc khám nghiệm bên ngoài tử thi đã kết thúc, bác sĩ Hàn cầm dao phẫu thuật, rạch liền cả vùng bụng và ngực của người chết, mở ngực, lôi lưỡi. Trong khí quản của người chết đúng là có một chút bùn và tạp chất, có thể phán đoán lúc anh ta ngã xuống nước, vẫn còn hô hấp. Nhưng anh ta hoàn toàn không giống với những người ngã xuống nước khác, anh ta không bị tràn khí màng phổi nghiêm trọng do đuối nước, bề mặt phổi không có vết bị xương sườn ép, giữa hai lá phổi cũng không có điểm xuất huyết. Từ điểm này có thể phán đoán, không phải là anh ta tử vong vì ngạt thở do đuối nước.

“Chết đuối cạn?” Đại Bảo buột miệng, nghĩ lại thấy không đúng liền nói, “Không đúng, chết đuối cạn, cũng là ngạt thở mà, không thể nào không thấy được điểm xuất huyết trong nội tạng”

“Vừa có triệu chứng thực thể bị đuối nước, lại không phải là chết vì đuối nước, khả năng lớn nhất là ngộ độc, lúc sắp chết rơi xuống nước.” Bác sĩ pháp y Hàn vừa nói vừa lấy mấy ống máu tim, cắt một mẩu tổ chức gan và tổ chức thành dạ dày, lại lấy một ít thức ăn đã tiêu hóa trong dạ dày và nói, “Mang đi làm xét nghiệm ngộ độc gấp.”

“Làm thêm một xét nghiệm cồn.” Tôi quay đầu nói với kỹ thuật viên đang vội vàng rời đi.

“Anh nghi ngờ Hứa Tinh giết chồng?” Trần Thi Vũ đang quan sát ở bên cạnh, ngạc nhiên nói.

“Tôi không nói gì đâu nhé.” Bác sĩ pháp y Hàn nhún vai nói, “Này, đã mở hộp sọ chưa?”

Khi trợ lý của bác sĩ pháp y Hàn, bác sĩ pháp y Ngụy mở vòm sọ người chết, chúng tôi vẫn nghĩ mở sọ chỉ là làm theo trình tự, cho dù thế nào, trong sọ anh ta cũng sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng suy nghĩ gần như thống nhất tuyệt đối này, khi bác sĩ pháp y Ngụy lấy tổ chức não, đã thay đổi hoàn toàn. Vô cùng kỳ quặc, đáy não của người chết xuất huyết rất nhiều và có một lượng lớn cục máu đông, chèn ép thân não của người chết, gây ra thoát vị não. Thân não là trung tâm của sự sống trong cơ thể, xuất huyết ở chỗ này tất yếu sẽ khiến nạn nhân tử vong ngay lập tức.

“Không ngờ không phải là ngộ độc! Nguyên nhân tử vong ở đây, thật không thể ngờ được!” Bác sĩ pháp y Hàn ngạc nhiên nói, “Có phải là không cần làm xét nghiệm ngộ độc nữa không?”

“Đã đưa đi rồi, cứ làm cũng không sao.” Tôi nói, “Da đầu của nạn nhân không bị tổn thương, không thể nào là ngoại lực trực tiếp đánh vào đầu gây ra xuất huyết ở đáy não. Xuất huyết trong tình trạng này, chỉ có hai khả năng.”

“Dị dạng động mạch nền.” Đại Bảo nói.

Tôi gật đầu. Trong trường hợp không có tác động của ngoại lực, xảy ra xuất huyết ở đáy não, vị trí không dễ bị tổn thương, khả năng lớn là do căn bệnh nào đó của nạn nhân gây ra. Nhưng, điều này cũng rất dễ kiểm tra. Chúng tôi lấy tổ chức não của người chết, cẩn thận tách động mạch nền ở đáy tổ chức não ra, sau đó dùng một ống kim tiêm hút đầy nước, tiêm vào một đầu của vòng động mạch ở gốc não. Đây chính là “thí nghiệm tiêm nước” mà các bác sĩ pháp y dùng để kiểm tra mạch máu não. Đáy não đã xuất huyết, thì mạch máu ở đáy não chắc chắn có chỗ bị vỡ. Bằng cách tiêm nước, bác sĩ pháp y có thể tìm ra được chỗ vỡ ở mạch máu đáy não, tiến hành quan sát chỗ bị vỡ, sẽ biết được là do tác động của ngoại lực, hay là dị dạng động mạch não.

Thí nghiệm tiêm nước rất thuận lợi, nhưng kết quả một lần nữa nằm ngoài dự đoán của chúng tôi. Ở trung tâm vùng động mạch gốc não, chúng tôi tìm thấy chỗ bị vỡ ở động mạch gốc não, nhưng mạch máu bị vỡ rất bình thường, hoàn toàn không bị dị dạng hay có tụ mạch máu. Cũng có nghĩa là, nạn nhân bị xuất huyết đáy não là do khả năng thứ hai - tổn thương bên ngoài.

Có điều, khả năng này mà tôi nói, hoàn toàn không phải là ngoại lực trực tiếp tác động vào đầu, vì ngoại lực trực tiếp tất sẽ khiến da đầu, xương sọ và tổ chức não tương ứng bị tổn thương. Loại ngoại lực này, pháp y gọi là “lực xé quay”. Bởi vì phần đầu quay đột ngột, làm tăng sức căng của mạch máu, thành mạch bị xé rách, gây xuất huyết dẫn đến tử vong. Có lúc trong các vụ án đánh nhau, hoặc có các động tác như ngã, rơi, sẽ xảy ra tình trạng này.

“Kiểu tử vong này, có tính ngẫu nhiên nhất định.” Bác sĩ pháp y Hàn khẽ mím mỗi rồi nói, “Tôi cảm thấy, tổn thương của anh ta chắc chắn đã xảy ra trong quá trình ngã xuống sông, do đầu quay, xé quá mạnh gây ra. Vì kiểu xuất huyết đáy não này, tử vong rất nhanh, lại rất đúng với tình trạng của anh ta, sau khi rơi xuống nước vừa hít vào mấy ngụm nước, còn chưa ngạt thở, đã chết vì thân não bị chèn ép. Lực xé quay dễ gây ra vỡ tĩnh mạch cầu não, nhưng cũng có khả năng gây ra vỡ các mạch máu não khác.”

Tôi gật đầu tán đồng.

“Nên, với tình hình như vậy, không thể nào là án giết người được.” Bác sĩ pháp y Hàn nói, “Vì không ai có thể dự đoán được lúc người chết rơi xuống nước sẽ xảy ra loại tổn thương có xác suất cực nhỏ này.”

“Vừa nãy tôi còn nghi ngờ Hứa Tinh.” Đại Bảo nói với Trần Thi Vũ.

Trần Thi Vũ định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Vẫn có vấn đề.” Tôi suy nghĩ và nói, “Các anh cố định, khâu lại đi, tổ chức não phải mang về làm xét nghiệm mô bệnh học. Dù sao vẫn phải tiến hành giám định dưới kính hiển vi để lưu giữ chứng cứ.”

Một loạt công việc làm xong, trời đã tối từ lúc nào. Bận rộn cả ngày, lưng tôi đúng là đau ê ẩm.

Sau khi giải phẫu tử thi xong chúng tôi quay lại đội cảnh sát hình sự Công an thành phố.

Lúc này công việc khám nghiệm hiện trường của nhóm Lâm Đào cũng đã hoàn tất, họ tìm kiếm cả một ngày, cuối cùng cũng tìm thấy điểm hai người ngã xuống nước. Trên bùn gần điểm ngã xuống nước, lấy được dấu chân hai người đi cùng nhau và dấu chân giẫm khi hai người trượt ngã xuống sông. Nhìn từ tình hình dựng lại hiện trường dựa theo các dấu vết, hai người đi cùng nhau, vì bùn đất ở bờ sông ẩm ướt mềm xốp, nên người đi ở phía ngoài là Sử Phương bước hụt và ngã xuống nước. Hai người có khả năng khoác tay nhau hoặc dắt tay nhau, nên Hứa Tinh cũng bị kéo xuống nước. Dấu chân cho thấy hai người đi cùng nhau, nên có thể loại trừ khả năng Hứa Tinh làm Sử Phương ngất đi, sau đó ném anh ta xuống nước. Hơn nữa, những người câu cá ở gần đó cấp cứu cũng không chậm, nếu Sử Phương không bị xuất huyết đáy não, chắc chắn sẽ không tử vong. Như vậy, hẳn là Hứa Tinh cũng sẽ không dùng cách giết người không đảm bảo như vậy.

Khi cuộc họp nhóm sắp kết thúc, phòng Thí nghiệm hóa lý gửi kết quả xét nghiệm ngộ độc tới. Trong cơ thể người chết là Sử Phương không phát hiện thấy chất độc bất thường, nồng độ cồn trong máu là 0.

Kết quả vừa được công bố, ban chuyên án liền bàn tán xôn xao, giọng mọi người trở nên nhẹ nhõm, vui vẻ. Mọi người gần như đã nhận định, đây tuyệt đối không phải là một vụ án mạng. Nhất là Trần Thi Vũ, trông cô như vừa trút được một gánh nặng.

Nhưng mấy bác sĩ pháp y chúng tôi không nghĩ như vậy.

“Không, vẫn phải điều tra vụ án.” Tôi nói, “Về quan hệ của hai đương sự và quan hệ mâu thuẫn xã hội của họ, đều phải tiếp tục điều tra.”

“Vẫn có điểm khả nghi à?” Hai đầu lông mày của Phó trưởng Công an Đổng vốn đã dãn ra, lại cau lại.

“Có.” Tôi nhìn xung quanh, mấy bác sĩ pháp y đều quay về phía tôi gật đầu, tỏ ý tán đồng với quan điểm của tôi, tôi bèn tiếp tục nói, “Lực xé quay dẫn đến vỡ động mạch não, là một chuyện có xác suất cực thấp, đồng thời còn buộc phải có một điều kiện tiên quyết.”

“Điều kiện tiên quyết gì?” Nét mặt Phó trưởng Công an Đổng trở nên căng thẳng.

“Trong tiềm thức của những người bình thường như chúng ta đều có động tác bảo vệ mang tính phản xạ, cũng có nghĩa là, khi đầu của chúng ta bị “quay” và “xé” quá mức, cơ ở cổ sẽ có phản xạ phòng chống không để xảy ra tổn thương ngoài ý muốn kiểu này. Nên, cái gọi là lực xé quay dẫn đến vỡ mạch máu não cực kỳ ít xảy ra ở người bình thường. Thông thường, tình trạng như vậy sẽ xảy ra ở những người bị ảo giác do dược phẩm hoặc say rượu nghiêm trọng. Mặc dù chất chứa trong dạ dày người chết không có mùi rượu, nhưng dù gì anh ta cũng tử vong sau khi ăn đến ba bốn tiếng, có khả năng đã tiêu hóa đến độ không ngửi thấy mùi. Nên khi mới biết kết quả này, chúng ta đều cho rằng anh ta rất có khả năng say rượu. Bây giờ đã loại trừ dược phẩm và cồn, thế thì anh ta mất khả năng phản xạ tự bảo vệ vì nguyên nhân gì?”

“Vì nguyên nhân gì nhỉ?” Phó trưởng Công an Đổng Kiếm hỏi.

“Không biết.” Tôi gãi đầu, nói, “Tôi thực sự không biết. Vết chân ở hiện trường cho thấy anh ta tự chủ bước đi, không thống nhất với suy luận của tôi ở trên. Tôi đang nghĩ, cũng có khả năng là trường hợp có xác suất cực thấp: không có nguyên nhân bên ngoài, chỉ thuần túy là nguyên nhân cá nhân, phản ứng quá chậm, phản xạ tự bảo vệ chưa kịp sản sinh mạch máu đã đứt rồi. Dù gì, mức độ khác biệt giữa các cá thể vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta. Nên, để đề phòng cả khả năng nhỏ nhất, vụ án này vẫn cần phải tiến hành điều tra.”

“Được, vụ án tiếp tục điều tra, có tình hình gì, chúng ta thông tin cho nhau.” Phó trưởng Công an Đổng nói, giọng đầy âu lo. Nét mặt Trần Thi Vũ bên cạnh anh còn lo lắng hơn.