← Quay lại trang sách

Chương 2

Mấy hôm tiếp theo, Trần Thi Vũ liên tục nhắn tin cho Lưu Hâm Hâm, ý nhị hỏi han, hy vọng cô có thể cung cấp một vài manh mối. Nhưng dường như Lưu Hâm Hâm không hề hiểu về cuộc sống gia đình của cô bạn thân thiết này, hỏi gì cũng không biết, chỉ nói là mỗi lần kể cho Hứa Tinh nghe chuyện mình bị bạo hành gia đình, Hứa Tinh đều có vẻ không tự nhiên. Lúc đầu Lưu Hâm Hâm cũng nghĩ liệu có phải là Hứa Tinh cũng bị bạo hành gia đình không nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy bị tổn thương, cho nên Lưu Hâm Hâm cho rằng mình đã nghĩ quá. Thấy không hỏi được thông tin gì, Trần Thi Vũ mới thôi, dồn toàn bộ tấm sức của mình và Lưu Hâm Hâm vào vụ ly hôn và khởi kiện tội cố ý gây thương tích.

Sáng sớm hôm ấy, tôi vừa đến văn phòng đã nhìn thấy Lâm Đào và Đại Bảo đang châu vào cái máy vi tính bàn luận gì đó.

“Clip bắt mắt thế này, chắc chắn sẽ nổi tiếng đấy.” Lâm Đào nói, “ Con gái ruột tham tài sản thừa kế, hại chết ông bố đáng thương, tiêu đề này cũng giật gân thật.”

“Dư luận trên mạng? Vụ việc ở đâu?” Tôi bỏ ba lô xuống, bước ra phía sau máy tính.

“Ở tỉnh chúng ta, thành phố Thinh Đường!” Lâm Đào đáp lời.

“Tình hình thế nào?” Tôi hỏi.

Lâm Đào xoay chiếc máy tính xách tay qua một chút, mở một đoạn clip trên màn hình.

Trong clip, là một nơi trông giống như phòng khách của một gia đình bình thường, không gian không rộng lắm, trang trí nội thất rất đơn giản, nhưng nhìn ghế, bàn ăn kiểu hoạt hình, tấm lót bàn viền đăng ten, giống như phòng khách nhà một cô gái. Trong phòng khách có một người già, một tay vịn vào bàn, một tay ôm bụng, như thể đang nói điều gì đó một cách đau đớn, một lát sau, ông bỗng ngã lăn ra đất, tay chân co giật, lăn lộn giãy giụa trên nền nhà một lúc rồi bất động luôn.

Đoạn clip này đi kèm với một đoạn văn, nội dung đại khái là: Người ghi lại clip là người giúp việc trong nhà, còn người phát hiện ra đoạn clip là con gái lớn của người chết, tên là Lưu Lạc Anh, năm nay 40 tuổi. Cô ta vốn là người chăm sóc bố, nhưng em gái ruột của cô ta, cũng là con gái út của người chết Lưu Lam Anh nhòm ngó mấy trăm nghìn tiền tiết kiệm và một căn hộ của người chết, nhất định phải giành bằng được quyền nuôi dưỡng chăm sóc, đón ông cụ về nhà mình ở. Kết quả là chăm sóc chưa được vài năm đã thấy ông cụ là gánh nặng, nên đã giết chết bố, còn vu oan cho người giúp việc. May mà người giúp việc nhanh trí, vào lúc quan trọng đã lấy điện thoại di động ra, ghi lại hình ông bố trước khi tử vong.

Trên mạng bình luận xôn xao, có người cảm thán đạo đức xã hội ngày càng đi xuống, lòng người nham hiểm độc ác, có người chửi mắng Lưu Lam Anh lòng lang dạ sói, thương ông cụ bấy nhiêu tuổi rồi mà cuối đời cũng không yên; có người đoán ông cụ bị bạo hành gia đình, vì không chịu đựng nổi nên đã uống thuốc độc tự sát; còn có người chỉ trích người này có thời gian quay clip mà không tìm cách cứu ông cụ.

“Ồ, xem ra có vẻ đúng là rất giống ngộ độc.” Đại Bảo nói.

“Mấy hôm trước còn nói, rất nhiều người ngộ độc đều có triệu chứng nôn mửa, nhưng người trong clip này không có.” Lâm Đào nói.

“Cũng chưa chắc, có người ngộ độc chưa chắc đã nôn mửa.” Tôi nói, “Nhưng tôi cảm thấy, quá trình tử vong của ông ấy, co giật, động tác ôm cổ, lại giống như chết nghẹn.”

“Hả? Ý cậu là tai nạn ngoài ý muốn?” Đại Bảo hỏi.

“Đúng, thông thường chết nghẹn đều là tai nạn ngoài ý muốn.” Tôi nói, “Đem lại cho tôi cảm giác, chỉ là cảm giác, người này trước khi chết muốn nói cho người khác biết là trong cổ họng của ông ta có thứ gì đó.”

“Nói có lý.” Đại Bảo nói, “Thế thì cái nội dung chỉ trích cô con gái út hại chết bố là phao tin đồn nhảm.”

“Cái này không rõ, có thể là tưởng tượng không có căn cứ của người gửi nội dung bình luận. Cũng có thể, đúng là có một số chuyện không hay, người gửi nội dung chém vu vơ.” Tôi nói xong, nét mặt cũng trầm xuống.

“Nếu là chết nghẹn, thì oan uổng quá.” Đại Bảo nói, “Nếu người ghi hình nắm được phương pháp cấp cứu Heimlich Maneuver, thì đã có thể cứu được một sinh mạng.”

“Hei gì cơ?” Lâm Đào hỏi.

Đúng lúc đó Hàn Lượng đi vào văn phòng, nói: “Cái này mà anh cũng không biết à? Phương pháp cấp cứu Heimlich Maneuver là một cách loại bỏ dị vật làm tắc đường hô hấp trên, cũng chính là một phương pháp cấp cứu khi bị nghẹn. Phương pháp này được vận dụng lần đầu vào năm 1974, bác sĩ Heimlich Maneuver đã cấp cứu thành công một bệnh nhân bị ngạt thở do thức ăn làm nghẽn đường thở, kể từ đó phương pháp này được áp dụng rộng rãi trên toàn thế giới, được mọi người gọi là cái ôm của sinh mạng.”

“Mau dạy tôi, mau dạy tôi đi.” Lâm Đào nói.

Hàn Lượng trầm ngâm một lúc, vừa làm động tác tay, vừa nói: “Đối với một đứa trẻ chưa đầy 1 tuổi, đầu tiên đặt đứa trẻ nằm sấp trên cánh tay, cánh tay áp vào ngực đứa trẻ, bàn tay đỡ chặt cằm, tay kia vỗ vào lưng đứa trẻ. Nếu không được, lập tức lật đứa trẻ lại, đầu dốc xuống dưới, chân hướng lên trên, đặt lên đùi, hướng mặt về mình. Một tay đỡ chắc phần cổ của đứa trẻ, tay kia giơ ngón trỏ và ngón giữa ra, nhanh chóng ấn vào vị trí giữa lồng ngực.”

“Người lớn thì sao?” Lâm Đào hỏi.

“Người lớn thì tương đối đơn giản.” Hàn Lượng bước ra phía sau lưng Lâm Đào, ôm lấy anh ấy, vẫn vừa làm động tác tay vừa nói, “Người cấp cứu đứng ở phía sau người được cấp cứu, hai cánh tay từ phía sau vòng ra đến vị trí giữa rốn và xương sườn, một tay nắm thành nắm đấm, tay kia nắm lấy nắm đấm, sau đó giật mạnh lên trên hướng vào trong, cho đến khi dị vật được đẩy ra.”

Đúng lúc đó, Trần Thi Vũ và Trình Tử Nghiên cùng đi vào văn phòng. Thấy Hàn Lượng và Lâm Đào đang đứng giữa văn phòng trong tư thế kỳ quặc, Trần Thi Vũ cau mày hỏi: “Hai anh đang làm gì thế?”

“Có đâu.” Hai người đồng thời nhảy xa ra.

Trần Thi Vũ không quan tâm đến vẻ mặt đầy bối rối của Lâm Đào và Hàn Lượng, mặc kệ Trình Tử Nghiên cúi đầu nín cười, đi thẳng đến cạnh tôi, đưa chiếc kẹp tài liệu cho tôi và nói: “Đây là thư mời thành phố Thinh Đường gửi đến, về một vụ tử vong bất thường xảy ra vào sáng sớm ngày hôm nay.”

“Thinh Đường?” Tôi hỏi.

“Vâng, bố tôi, à, sếp Trần vừa đưa cho tôi.” Trần Thi Vũ nói, “Nói là đã khiến dư luận mạng xôn xao, người nhà lại không hợp tác với công việc của cảnh sát. Nên họ lo lắng rằng sự việc này sẽ diễn biến thành vụ việc quần chúng tố cáo và vụ việc ồn ào trên mạng mong muốn chúng ta tham gia ngay từ sớm, hỗ trợ họ điều tra rõ nguyên nhân tử vong và tính chất vụ án.”

“Việc này tôi biết, chắc là không khó.” Tôi nhận kẹp tài liệu và nói với hai anh chàng còn đang lúng túng, “Xuất phát nào!”

Xe cảnh sát phóng 200 ki-lô-mét, đến thẳng một khu dân cư ở phía đông thành phố Thinh Đường, cơ sở hạ tầng trong khu dân cư rất tồi tàn, đường cũng rất hẹp, có lẽ đây là một trong những khu dân cư tương đối cũ nát của thành phố mới nổi này.

Hiện trường lần này khác với hiện trường những vụ trước đây chúng tôi từng đến ở chỗ, mặc dù cảnh sát đã căng dây cảnh giới phong tỏa cửa ra vào đơn nguyên một tòa nhà trong khu dân cư, tất cả cảnh sát phụ trách kỹ thuật cũng đều đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng họ không ở trong hiện trường, mà đứng cạnh dây cảnh giới ở ngoài cửa vào đơn nguyên chung cư.

“Sao lại thế này?” Tôi hết sức tò mò, bước tới, thấy Chi đội trưởng Niên đứng chống tay ở cửa vào đơn nguyên, liền hỏi.

“Con gái cả của nạn nhân, đang ngồi ở cầu thang làm ầm ĩ lên, bảo chúng tôi đừng có cướp tử thi.” Chi đội trưởng Niên trả lời.

“Hả? Không phải là cô ta muốn làm rõ nỗi oan cho bố mình sao?” Đại Bảo hỏi.

“Đi đi! Các anh đều đi hết đi! Đừng có hòng sờ được vào bố tôi!” Giọng của người phụ nữ từ trên tầng vọng xuống.

“Thế này đã mấy tiếng đồng hồ rồi, các anh còn không vào?” Tôi ngạc nhiên nói, “Tại sao thể? Không phải là cô ta ta muốn điều tra rõ sự thật à?”

Chi đội trưởng Niên nhún vai, nói: “Con gái út của nạn nhân, Lưu Lam Anh, năm nay 30 tuổi, bây giờ đang yêu một cảnh sát trong đội cảnh sát đặc nhiệm của chúng tôi, chuyện đó trở thành lý do cô chị yêu cầu toàn thể cảnh sát ở Công an thành phố chúng tôi phải tránh mặt.”

“Diễn biến sự việc thế nào?” Tôi cười nhăn nhó. Theo quy định, đây rõ ràng là sự việc không yêu cầu phải tránh mặt, nhưng cảnh sát hình như cũng không thể thuyết phục được cô ta.

“Sáng nay chúng tôi nhận được thông tin báo án từ người giúp việc, nói là cụ già trong nhà chủ thuê cô ấy đột ngột tử vong.” Chi đội trưởng Niên nói, “Khi chúng tôi vội đến hiện trường, người phụ nữ này đã chặn ở cầu thang, không cho chúng tôi vào, nói em rể cô ta là cảnh sát, chắc chắn sẽ bao che, đại loại thế. Cho nên bây giờ vẫn chưa làm rõ được diễn biến sự việc, chỉ có thể xem đoạn clip bị làm ầm lên ở trên mạng, các anh cũng thấy rồi đúng không?”

Tôi gật đầu, nói: “Tôi cảm giác giống kiểu chết vì bị nghẹn hóc khi ăn sáng.”

“Đây cũng là một quan điểm.” Chi đội trưởng Niên nói vẻ suy nghĩ, “Có điều, cái cô Lưu Lạc Anh này bây giờ cứ nhất mực khẳng định bố mình đã bị em gái hại chết, nói là đầu độc, cho nên dư luận trên mạng cũng bị kéo về một phía.”

“Quan tâm đến dư luận làm gì? Điều mà bác sĩ pháp y chúng tôi tôn trọng là sự thật và chân tướng sự việc.” Đại Bảo nói.

“Các anh đúng là không cần quan tâm, nhưng tôi phải cân nhắc đến việc làm thế nào ngăn cô ta không điều khiển dư luận trên mạng sau khi đưa ra kết luận là tử vong ngoài ý muốn.” Chi đội trưởng Niên nói, “Hơn nữa lại còn liên quan đến cảnh sát của chúng tôi.”

“Thế còn Lưu Lam Anh thì sao?” Tôi hỏi.

“Chúng tôi đến trước, đến được một lúc không lâu thì thấy Lưu Lam Anh chạy tới.” Chi đội trưởng Niên nói, “Vốn cô ấy định đi lên tầng, nhưng bị chị mình ném hai chiếc giày xuống. Sau đó, để đề phòng xảy ra chuyện không mong muốn, chúng tôi đã ngăn cô ấy lại, không để cô ấy đi lên. Cô ấy cứ đứng đó khóc, cũng không nói gì. Hiện giờ đã được chúng tôi đưa đến đồn công an rồi.”

“Tình hình gia đình này, còn chưa điều tra rõ phải không?” Tôi hỏi.

“Bây giờ người giúp việc xác nhận, khi sự việc xảy ra, chỉ có hai người là cô ta và nạn nhân ở hiện trường, không có người thứ ba.” Chi đội trưởng Niên nói, “Qua điều tra, cũng xác định được bằng chứng cho thấy Lưu Lam Anh, Lưu Lạc Anh không có mặt ở hiện trường. Người giúp việc nói, cô ta thấy ông cụ đột nhiên không ổn, để tránh phải chịu trách nhiệm nên đã tiện tay lấy điện thoại di động quay lại toàn bộ. Từ đoạn clip có thể thấy, nạn nhân không bị tổn thương, cũng không có ngoại lực bạo lực gây ra dẫn đến ngạt thở cơ học. Lúc đó chúng tôi còn cho rằng có khả năng là bị ngộ độc thật, bây giờ anh nói là chết vì bị nghẹn hóc lúc ăn sáng, cái này chúng tôi quả thật chưa nghĩ đến.”

“Rốt cuộc có đúng hay không, còn phải khám nghiệm hiện trường và tử thi xong mới có thể đưa ra kết luận.” Tôi nói, “Để tôi thử xem, liệu có thuyết phục được cô ta không.”

“Chắc chắn là được.” Chi đội trưởng Niên thắng người lên, đưa chúng tôi đi lên cầu thang.

“Lưu Lạc Anh, nhóm khám nghiệm ở Công an tỉnh chúng tôi đến rồi, mặc dù yêu cầu tránh mặt mà chị đưa ra không đúng với quy định, nhưng chúng tôi cũng thông cảm với tâm trạng của chị.” Chi đội trưởng Niên nói, “Bây giờ Công an tỉnh đến khám nghiệm hiện trường, kiểm tra thi thể của ông Lưu Thanh, bố chị, chị yên tâm rồi chứ?”

Người phụ nữ trước mắt, để tóc ngắn, quần áo sang trọng trang sức lấp lánh. Nhìn qua, thấy trên tay cô ta ít nhất đeo ba cái nhẫn. Mặc dù những món đồ trên người cô ta xem ra rất đắt tiền, nhưng ở cô ta vẫn toát ra một vẻ dung tục cố hữu.

“Cuối cùng các anh cũng đã đến, được, tôi tin Công an tỉnh các anh!” Người phụ nữ từ cầu thang đứng lên và nói, “Mong các anh sớm phá giải được vụ án, để kẻ đã hại chết bố tôi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

“Tin tưởng” chúng tôi một cách dễ dàng như vậy, lại khiến mấy người chúng tôi có chút kinh ngạc. Bước vào hiện trường Chi đội trưởng Niên nhăn nhó cười và lắc đầu suốt.

Tôi vỗ vào vai Chi đội trưởng Niên và nói: “Thực ra hoàn toàn không phải là trình độ của chúng tôi cao hơn các anh, chỉ vì là cơ quan cấp trên, nên tự nhiên sẽ khiến rất nhiều người lựa chọn tin tưởng. Là chùa to, chứ không phải sư cao.”

“Thôi cậu ơi.” Đại Bảo không tán thành với tôi, “Ông anh họ ạ! Ông bị tố còn ít sao? Có những người, chỉ lựa chọn tin vào chính họ, chứ không phải là tin vào sự thật.”

Căn phòng rất nhỏ, là kiểu cấu trúc một phòng khách, hai phòng ngủ, nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ. Đại Bảo đi vào trong hiện trường, đứng ngay trên tấm lót sàn bảo vệ hiện trường, khom người ngay bên cạnh tử thi để quan sát, còn tôi bước theo các tấm lót sàn đi một vòng quanh căn phòng. Hai căn phòng, một phòng có ghế mát xa, có chậu rửa chân và mát xa bàn chân, còn để một cái quạt đan ở cạnh giường, xem ra là phòng của ông cụ; phòng còn lại trang trí rất vui nhộn, có mấy cái gối ôm hình thù ngộ nghĩnh, ga trải giường màu hồng, xem ra là phòng của cô nàng có tâm hồn thiếu nữ Lưu Lam Anh. Trong phòng rất ngăn nắp, không có dấu vết bị lục lọi.

“Vụ án này tương đối phức tạp.” Lâm Đào nói, “Cơ bản có thể loại trừ khả năng có người khác vào hiện trường, như vậy, nếu là án mạng, chính là người giúp việc hoặc Lưu Lam Anh gây ra. Nhưng hiện trường toàn là vật chứng mang dấu vết của người giúp việc và Lưu Lam Anh, không thể chứng minh cho sự thật của vụ án. Toàn bộ các vụ án giết hại người thân, đều gặp khó khăn trong việc lấy chứng cứ.”

Tôi biết lúc này Lâm Đào đã bò ra sàn nhà, xem qua toàn bộ các dấu chân trên mặt sàn. Mặc dù có đoạn clip chứng minh quá trình tử vong của người chết, nhưng cảnh sát vẫn cần xác nhận tính chân thật của nội dung clip qua vật chứng dấu vết.

“Clip trên mạng chắc chắn là quay bằng điện thoại di động. Trình Tử Nghiên nói, “Vị trí tương ứng ở hiện trường không có camera.”

Thực ra lúc ở trên ô tô đến hiện trường, Trình Tử Nghiên đã có một suy luận. Mặc dù góc quay hình tương đối cố định, nhưng Trình Tử Nghiên vẫn phát hiện thấy lúc quay hình có rung lắc, điều này cho thấy đoạn clip này không được quay bởi camera giám sát ở một vị trí nào đó, mà có người cầm điện thoại di động quay. Mặc dù chắc chắn lúc đó người giúp việc này vô cùng sợ hãi, nhưng cô ta vẫn lựa chọn quay hình để không phải chịu trách nhiệm, chứ không phải là cứu ông cụ, điều này khiến người ta cảm thấy có gì đó sai sai.

“Không biết tại sao, tôi đột nhiên nhớ đến cái tin thời sự về việc người giúp việc ngược đãi, đánh đập người già.” Lâm Đào vừa nhìn nền nhà, vừa nói.

“Đừng nói linh tinh.” Tôi nhìn ra phía cửa căn hộ nói, “Chúng ta không được bôi đen một nhóm người nào đó vì một vụ án.”

Tôi đi đến phòng khách, thấy trên bàn ăn ở phòng khách để một cái bát và một cốc sữa. Trong bát không có gì, nhưng sữa trong cốc vẫn còn một nửa. Giống như tôi suy đoán, trước khi tử vong, nạn nhân chắc là đang ăn sáng. Chỉ là, rốt cuộc đã ăn gì, chỉ có Trần Thi Vũ, người đã đến đồn công an lấy những lời khai đầu tiên, có thể nói cho chúng tôi biết.

Tôi nhìn một vòng xung quanh hiện trường, thực sự không thể tìm được ra điểm gì bất thường nữa. Tôi cúi xuống cạnh Đại Bảo, hỏi: “Trên cơ thể nạn nhân có tổn thương không?”

Đại Bảo tay mang găng, cầm kẹp cầm máu, vạch môi của người chết ra và nói: “Cậu xem, niêm mạc môi đều nguyên vẹn, không bị làm sao, không có tổn thương, cũng không có bã nôn còn dính.”

“Những vị trí khác thế nào?” Tôi hỏi.

“Không có tổn thương, không có một vết tích bị tổn thương nào.” Đại Bảo kéo áo người chết lên và nói, “Da ở cổ, ngực, bụng đều nguyên vẹn, không bị làm sao, không có bất cứ tổn thương nào. Trên cơ thể người chết cũng rất sạch sẽ, không có vết bẩn. Nhìn từ tình trạng của tử thi có thể thấy, lúc còn sống, ông ta chắc là rất sạch sẽ, cũng không có dấu tích vật lộn với người khác, càng không có khả năng bị bạo hành gia đình như chúng ta phỏng đoán lúc trước.”

“Vậy là vấn đề mấu chốt nằm ở nguyên nhân tử vong” Tôi quan sát từ đầu đến chân nạn nhân, đột nhiên cảm giác cổ ông cụ dường như hơi to, liền bảo, “Đại Bảo, anh có thấy cổ ông cụ to hơn người khác không?”

“Cổ hơi to một chút, cũng không thể nói lên điều gì chứ.” Đại Bảo nói, “Da cổ không bị tổn thương, là có thể cho thấy tất cả rồi.”

Tôi lắc đầu, khẽ ấn vào phần cổ của người chết rồi nói: “Có điều tôi cảm thấy không ổn lắm.”

“Đằng nào lát nữa cũng phải giải phẫu, cậu cảm thấy không ổn cũng không sao, giải phẫu xem thế nào, mọi thứ đều rõ ràng luôn, đúng không?”

Tôi cau mày suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến rác ở hiện trường trong vụ cô gái là quản lý cao cấp doanh nghiệp bị giết. Tôi liền đi vào phòng bếp, tìm thấy thùng rác để ở một góc bếp, dùng tay đã mang găng bới xem, đúng là phát hiện được một số điểm bất thường.

Tôi lấy ra một lọn tóc dài trong thùng rác và nói: “Các cậu xem, trong thùng rác có không ít tóc.”

“Thùng rác nhà nào mà không có tóc?” Lâm Đào nói, “Đúng rồi, gần đây tôi rụng tóc khá nghiêm trọng, sau này liệu có bị hói không đây? Thế thì thực là sống không bằng chết.”

“Không, lọn tóc như thế này, rõ ràng không phải là tóc rụng. Tôi nhìn xung quanh, nói: “Người giúp việc và hai cô con gái của ông cụ, người nào để tóc dài?” ”

“À, Lưu Lam Anh tóc dài, hai người kia đều để tóc ngắn.” Chi đội trưởng Niên ghé lại và nói, “Ừm, tóc xoăn màu nâu, chắc là của Lưu Lam Anh.”

“Anh là thiết bị DNA bằng xương bằng thịt à?” Tôi cười, cho tóc vào trong túi đựng vật chứng, hỏi, “Lúc trông thấy Lưu Lam Anh, trên người cô ấy có thương tích không?”

“Hả? Ý anh muốn nói là ông bố bạo hành con gái?” Chi đội trưởng Niên lắc đầu nói, “Khả năng này rất thấp, tôi không nhìn thấy trên người cô ấy có thương tích.”

“Hơn nữa, kể cả là ông bố bạo hành con gái, cũng không thể nào chỉ bạo hành con gái út chứ nhỉ? Anh xem cô con gái cả hiếu thuận như vậy, tôi cũng không nghĩ là người chết lại bạo hành con cái.” Chi đội trưởng Niên tiếp tục nói, “À, đúng rồi, thông tin về người chết vừa được gửi cho tôi. Anh xem, là cán bộ chính quyền thành phố đã về hưu, khi còn sống tính tình rất hòa nhã, được mọi người đánh giá rất tốt.”

“Cô con gái lớn làm ầm ĩ lên, không chắc là vì hiếu thuận.” Tôi nghĩ đến đoạn miêu tả về tài sản để lại của ông bố trong nội dung đăng trên mạng, thấy khó chịu trong lòng nói, “Tóm lại có điểm đáng ngờ đúng không muốn điều tra rõ nguyên nhân tử vong, biết đâu lưỡi dao sẽ giải quyết được tất cả. À, đúng rồi, nếu là công chức về hưu, thì sau khi về hưu cũng có chế độ kiểm tra sức khỏe hằng năm đúng không?

Chi đội trưởng Niên đáp: “Tất nhiên là có.”

“Thế thì phiền Chi đội trưởng Niên bây giờ cử người đến bệnh viện nơi cơ quan ông ấy đăng ký khám sức khỏe.” Tôi nói, “Lấy và đọc toàn bộ kết quả kiểm tra sức khỏe của nạn nhân những năm gần đây, sau đó mang đến phòng Giải phẫu cho tôi. Có đôi khi, kết quả kiểm tra sức khỏe có thể khẳng định thêm cho kết quả giải phẫu.”

“Cậu nói đúng, người già ở tuổi này, không biết chừng có rất nhiều bệnh tật tiềm ẩn.” Đại Bảo nói, “Chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng đột tử.”

Dứt lời, Đại Bảo cầm một cái ống nghiệm giơ lên và nói: “Máu tim của người chết, tôi rút xong rồi, bây giờ phiền Hàn Lượng đi một chuyến, đưa cái này đến phòng Thí nghiệm hóa lý để tiến hành loại trừ độc tổ thông thường. Chẳng phải Lưu Lạc Anh cứ nhất mực khẳng định là Lưu Lam Anh đầu độc sao? Xét nghiệm hóa lý một cái là biết ngay.”