← Quay lại trang sách

Chương 4

Đúng như Triệu Vĩnh nói, mặc dù chúng tôi đã phát hiện ra tổn thương nhẹ ở cổ người chết, nhưng rất rõ ràng, tổn thương này không thể gây ra xuất huyết ở vùng cổ nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, lúc sự việc xảy ra, Lưu Lam Anh rõ ràng đã đi làm rồi, chỉ có người giúp việc và nạn nhân ở nhà. Có chết đuối thứ cấp, nhưng đúng là có chết ngạt thứ cấp vì bị bóp cổ sao? Bóp cổ một cái, mấy tiếng đồng hồ sau mới chết? Chuyện này nghe ra đúng là không thể nào tin được.

Vấn đề này không được làm sáng tỏ, là vô trách nhiệm đối với người chết, cũng là vô trách nhiệm đối với Lưu Lam Anh.

“Vấn đề này, bây giờ tôi cũng không thể đưa ra kết luận vội vàng.” Tôi cười nói, “Dù gì khi trước tôi vội đưa ra suy đoán là bị chết nghẹn, đã bị chứng minh là sai rồi.”

“Trở nên cẩn trọng hơn rồi à?” Đại Bảo hỏi.

“Sai lầm xảy ra trong công việc, sẽ không ngừng nhắc chúng ta, không được để cho những suy nghĩ ban đầu lấn át hết, tất cả đều phải dựa vào chứng cứ.” Tôi nói, “Đi thôi, chúng ta đến Công an thành phố, Chi đội trưởng Niên ở đó, chắc đã lấy được thứ chúng ta cần.”

Vì vụ án này vẫn chưa được xác định là “vụ án” hay “vụ việc”, nên hoàn toàn chưa thành lập ban chuyên án. Có điều, văn phòng làm việc của Chi đội trưởng Niên đã trở thành “ban chuyên án” tạm thời, có đến mấy cảnh sát đứng trong phòng. Lâm Đào đã hoàn thành việc khám nghiệm hiện trường, cũng có mặt trong đó.

Thấy chúng tôi bước vào, Chi đội trưởng Niên nheo mắt cười nhìn chúng tôi hỏi: “Thế nào? Rốt cuộc là bị đầu độc hay là nghẹn chết ngoài ý muốn?”

“Không phải là bị đầu độc, cũng không phải là nghẹn chết ngoài ý muốn.” Tôi trả lời.

Nét mặt Chi đội trưởng Niên bỗng trở nên nghiêm trọng, tôi thuật lại những kết quả có được sau khi chúng tôi khám nghiệm tử thi.

“Ý của anh là bị bóp cổ nhưng không sao, một khoảng thời gian sau mới ngạt thở chết?” Chi đội trưởng Niên trợn tròn mắt nhìn tôi và hỏi, “Chuyện này đúng là không thể nào tin được.”

“Nếu không, tôi không thể nghĩ ra được cách giải thích nào khác nữa.” Tôi nhún vai nói, “Tất nhiên, suy luận này của tôi phải dựa trên kết quả điều tra của các anh.”

“Điều tra cái gì?” Chi đội trưởng Niên hỏi, “Lưu Lam Anh vẫn chưa chịu nói, các kết quả điều tra khác đều đã bảo Trần Thi Vũ mang qua cho các anh rồi mà.”

“Anh quên rồi à? Tôi bảo anh lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của người chết khi còn sống đấy thôi.”

“À, đúng rồi, cái này cũng đã lấy rồi.” Chi đội trưởng Niên mở ngăn kéo, lấy ra một tập giấy và bảo, “Tôi chỉ hiểu mỗi mấy chữ “teo não”, các cái khác thì không hiểu.

Tôi cầm lấy tập báo cáo kiểm tra sức khỏe, từ từ lật giở và đọc kĩ, tôi cảm nhận thấy hai đầu mày đang nhíu lại của mình dãn ra.

“Đúng như tôi nghĩ.” Tôi chỉ vào những bảng biểu phức tạp trong báo cáo kiểm tra sức khỏe và nói, “Bốn mục xét nghiệm đông máu, chỉ số đều có vấn đề.”

“Nghĩa là sao?” Trần Thi Vũ hỏi.

“Nghĩa là, từ kết quả kiểm tra sức khỏe khi còn sống của người này có thể thấy, chức năng đông máu của ông ấy ràng là có vấn đề.” Tôi nói.

“Thế, tại sao không điều trị?” Lâm Đào hỏi.

“Bởi vì không phát hiện ra căn cứ khác có thể chứng thực là nạn nhân có bệnh gan hoặc bệnh về máu, cho nên báo cáo kiểm tra sức khỏe chỉ có thể ghi “kiểm tra đông máu bất thường, đề nghị tái khám”.” Tôi nói, “Bệnh viện đã nói rất rõ cho ông ấy biết, nhưng rất nhiều người không hề quan tâm đến những kết luận thế này trong báo cáo kiểm tra sức khỏe.”

“Nếu bình thường không có triệu chứng gì, chắc chắn sẽ không quan tâm đâu, tập trung hết vào vấn đề teo não rồi.” Đại Bảo nói.

“Thực ra triệu chứng chắc chắn là có, ví dụ như va vào đâu đều rất dễ có những vết bầm tím to, sẽ bị chảy máu cam, chảy máu lợi không cầm được, đại loại như vậy.” Tôi nói, “Chỉ là đương sự được chăm sóc rất tốt, ít khi bị thương, nên cũng không để ý đến những triệu chứng như vậy.”

“Thế, điều này nói lên vấn đề gì?” Trần Thi Vũ hỏi.

“Điểm đáng ngờ nhất trong sự việc này vốn là tại sao chỉ một lực nhẹ như vậy, mà lại gây ra xuất huyết nghiêm trọng đến thế, hơn nữa lại còn xảy ra sau.” Tôi nói, “Bây giờ đã có thể giải thích được rồi. Một vị trí nào đó trong cơ thể xuất hiện tổn thương ngoài, mức độ tổn thương có liên quan đến lực tác động. Nhưng nếu chức năng đông máu của người này có vấn đề, thì lực rất nhẹ cũng có khả năng gây ra xuất huyết nghiêm trọng. Cùng với đó là phản ứng viêm tăng mạnh, cái này gọi là chứng viêm do tổn thương ngoài, không có nhiễm trùng. Bởi vì cổ là phần đóng mà, hơn nữa vị trí bị tổn thương nằm ở dưới dây thanh đới, niêm mạc chỗ này xốp, không gian tương đối lớn, một khi bị xuất huyết, không dễ cầm máu được nhờ sức ép của các tổ chức xung quanh, sẽ dẫn đến xuất huyết nghiêm trọng. Xuất huyết nghiêm trọng, thêm vào đó là phản ứng rỉ dịch do viêm nghiêm trọng khiến cho cổ họng bị nghẹn tắc, dẫn đến ngạt thở chết. Hơn nữa, vì tổn thương nhẹ, khoảng vỡ của mạch máu nhỏ, cho nên hiện tượng xuất huyết xảy ra chậm. Vốn là những điểm xuất huyết xảy ra chậm có thể tự cầm, nhưng vì chức năng đông máu của người chết có vấn đề, không thể tự cầm được. Xuất huyết xảy ra chậm, phản ứng rỉ dịch do viêm xảy ra chậm, cuối cùng dẫn đến tử vong thứ phát. Có tài liệu cho biết, phản ứng rỉ dịch do chứng viêm không nhiễm trùng cần 48 tiếng đồng hồ để đạt đến đỉnh, ông cụ vì bị xuất huyết, chắc chắn chưa kịp đạt đến đỉnh đã ngạt thở chết rồi. Nhìn màu xuất huyết, ước chừng trong khoảng 12 đến 14 tiếng đồng hồ. Cho nên khi hiểu rõ cơ chế hình thành, thì kiểu tử vong có vẻ kỳ quặc này, cũng không kỳ quặc nữa.”

“Thời gian này, cũng đúng là thời gian Lưu Lam Anh chăm sóc Lưu Thanh.” Trần Thi Vũ nói.

“Xác suất xảy ra sự việc này cực nhỏ, ừm, nói thế nào nhỉ, là vị trí bóp cổ đúng là chỗ có nhiều mạch máu, mới gây ra kết quả như vậy.” Đại Bảo nói, “Sự việc có xác suất cực nhỏ, là có thể loại trừ được khả năng Lưu Lam Anh có mưu đồ gây án rồi, vì cách giết người này thực sự không đảm bảo lắm. Nếu muốn giết hại một người bị bệnh Alzheimer, có nhiều cách bảo đảm hơn rất nhiều.”

“Ồ, tôi hiểu rồi.” Lâm Đào nói, “Lọn tóc Lão Tần tìm thấy trong thùng rác cũng có giá trị chứng minh. Còn nữa, khi khám nghiệm hiện trường, chúng tôi phát hiện thấy trong thùng rác có một cái cốc vỡ và một bộ định tuyến bị giẫm hỏng, cậu nói xem, nếu không xảy ra đánh lộn, làm sao lại có đồ bị hỏng?”

“Rác còn chưa kịp mang đi đổ, cho thấy thời gian chưa hề lâu.” Tôi nói, “Hơn nữa, hậu quả như vậy cũng nằm ngoài ý muốn của Lưu Lam Anh”

“Có những chứng cứ này, thì không lo Lưu Lam Anh không khai ra nhỉ?” Chi đội trưởng Niên đứng dậy và nói, “Đi thôi, bây giờ Lưu Lam Anh đã được mời đến Trung tâm phá án của đội cảnh sát hình sự Công an thành phố, chúng ta đi hỏi cô ấy xem.”

Tại Trung tâm phá án đội cảnh sát hình sự Công an thành phố, lúc này, Lưu Lam Anh đã được cảnh sát triệu tập theo quy định của pháp luật.

Lưu Lam Anh ngồi một mình trên ghế trong phòng Thẩm vấn, đã thôi khóc, ủ rũ cúi đầu, mân mê ngón tay mình.

“Hiện giờ, đã có kết quả khám nghiệm tử thi.” Tôi nói, “Người chết vì bị bóp cổ, dẫn đến tổn thương cục bộ. Chỗ bị tổn thương liên tục xuất huyết và rỉ dịch do viêm, cuối cùng dẫn đến xuất huyết cổ họng chèn vào mạch máu, cổ họng sưng phù, ngạt thở mà tử vong. Người gây ra hành vi này, phải chịu trách nhiệm.”

Vai Lưu Lam Anh rung lên, mắt ánh lên nỗi đau khó nói thành lời, mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt từ đôi mắt trong veo đẫm lệ ấy trào ra.

“Qua khám nghiệm hiện trường, phát hiện hiện trường chỉ có dấu tích của cô, người giúp việc và người chết, cũng có nghĩa là không có người khác vào hiện trường.” Tôi nói, “Căn cứ vào camera giám sát, mấy hôm nay nạn nhân Lưu Thanh không ra ngoài. Cho nên, sẽ không có người thứ ba dùng lực tác động vào cổ ông ấy, đối tượng tình nghi chỉ có cô và người giúp việc.”

“Các anh không cần điều tra nữa đâu, là tôi gây ra, không liên quan đến người giúp việc.” Lưu Lam Anh từ từ ngẩng đầu lên, lúc này gương mặt cô đã đầm đìa nước mắt, cô cố gắng nín khóc, nói, “Sáng hôm qua tôi đã bóp cổ, là tôi đã giết ông ấy.”

“Cô không phải quá đau buồn và tự trách móc bản thân.” Tôi không cầm lòng được, nói, “Qua điều tra của chúng tôi, xác định khi còn sống Lưu Thanh mắc chứng rối loạn đông máu, qua xét nghiệm có thể xác định lực bóp cổ rất nhẹ. Mặc dù hành vi của cô đã dẫn tới hậu quả này, nhưng nguyên nhân khiến cuối cùng ông ấy tử vong, thì căn bệnh của ông ấy ít nhất chiếm tám mươi phần trăm.”

Mắt Lưu Lam Anh sáng lên, dường như nhận được một sự an ủi vô cùng lớn, cô vội nói: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn các anh!”

“Bây giờ, chúng tôi cần cô kể lại toàn bộ tình hình khi cô sống với bố mình, còn cần cô kể lại chi tiết toàn bộ diễn biến sự việc xảy ra.” Lâm Đào ra hiệu cho trinh sát viên có thể bắt đầu ghi chép.

Thực ra, Lưu Lam Anh đã 30 tuổi rồi, vẫn rất xinh đẹp, cũng có rất nhiều người theo đuổi cô. Nguyên nhân cô và anh người yêu là cảnh sát hình sự vẫn yêu nhau, nhưng chưa bàn chuyện cưới xin, cũng chính là vì bố cô.

Mười năm trước, khi mẹ mất, Lưu Lam Anh vẫn còn đang học đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học, Lưu Lam Anh vẫn sống gắn bó với bố mình. Chị gái của Lưu Lam Anh là Lưu Lạc Anh hơn cô 10 tuổi, lúc đó đã lập gia đình, bám lấy được một ông chồng gọi là đại gia, rất ít khi về nhà thăm bố và em gái, quan hệ cũng dần xa cách. Lưu Thanh là một vị cán bộ già chính trực, chân thành độ lượng, cũng rất yêu thương chăm sóc con gái mình. Thời gian đó, mỗi khi đi làm về nhà, Lưu Lam Anh đều được ăn cơm bố nấu, có tâm sự gì cũng chia sẻ với bố, hai bố con rất vui vẻ đầm ấm.

Nhưng dần dần, Lưu Lam Anh phát hiện thấy không ổn, trí nhớ của bố đột nhiên bắt đầu suy giảm rõ rệt, nói chuyện cũng luyên thuyên không đúng chủ đề, thậm chí nấu cơm còn bỏ nhầm gia vị. Lưu Lam Anh biết bố mình đã già rồi, đã đến lúc cô phải chăm sóc bố, nên cô thay bố làm toàn bộ việc nhà. Nhưng bố không làm nữa, bệnh tình cũng phát triển ngày càng nhanh. Có một hôm, bố cô đi lạc. May mà một xe cảnh sát đặc nhiệm đi tuần nhìn thấy Lưu Lam Anh chạy như điên trên đường và giúp cô tìm thấy bố. Cũng là lần đó, Lưu Lam Anh đã quen bạn trai của mình.

Nghe theo lời khuyên của bạn trai là cảnh sát đặc nhiệm, Lưu Lam Anh đã đưa bố cô đến bệnh viện khám chuyên khoa, xác định bố cô đã mắc bệnh Alzheimer. Lưu Lam Anh không còn cách nào khác, đành bỏ công việc thu nhập cao của mình, chuyển sang làm ở một công ty logistic nơi thời gian làm việc tương đối tự do, đồng thời dùng gần như toàn bộ tiền lương của mình để thuê người giúp việc, cuộc sống cũng rất tiết kiệm.

Ba năm nay, anh người yêu là cảnh sát đặc nhiệm nhiều lần ngỏ ý muốn cưới Lưu Lam Anh, cùng cô chăm sóc Lưu Thanh, nhưng đã bị Lưu Lam Anh từ chối. Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân Lưu Lam Anh đã chịu đựng quá đủ sự hành hạ từ người bố mắc bệnh Alzheimer, cô không muốn kéo thêm người khác vào cùng chịu đựng. Cô không chỉ từ chối lời cầu hôn của bạn trai, mà còn âm thầm giấu kín tất cả những gì mà mình phải chịu đựng. Nói như lời của Lưu Lam Anh, đó là chút danh dự cuối cùng của bố.

Nếu cô không nói ra, những người chưa từng sống cùng với bệnh nhân Alzheimer, sẽ không bao giờ có thể hiểu được nỗi khổ của cô.

Những triệu chứng của căn bệnh Alzheimer mà tôi nhắc đến trước đó, Lưu Thanh đều có đủ. Ông cụ vốn hòa nhã, tốt tính, bỗng trở thành một người già ích kỉ, hám lợi, đa nghi, hay kêu ca phàn nàn, thậm chí còn có xu hướng bạo lực. Ông thường xuyên mắc lỗi, nhưng Lưu Lam Anh không thể nói, cho dù là nói bằng giọng nhẹ nhàng, cầu xin, ông cũng sẽ nổi đóa lên, thậm chí còn động tay đánh người. Ông sẽ nói ra những lời lẽ cay nghiệt khó chịu, mắng Lưu Lam Anh không ra gì, sỉ nhục nhân cách của cô, chà đạp lên danh dự của cô, khiến Lưu Lam Anh khổ hết chỗ nói. Nhưng Lưu Lam Anh biết, đó là do bố bị bệnh, ông là một người bệnh đáng thương. Cho dù ông nổi cáu, đánh đập hay mắng chửi, cũng không phải là xuất phát từ ý muốn của mình. Cho nên, ba năm qua, Lưu Lam Anh chăm sóc bố mình vô cùng chu đáo, ngăn không để ông một mình lén đi ra khỏi nhà.

Sáng hôm xảy ra sự việc, Lưu Thanh lại đi tiểu ở ngoài ban công. Sau khi phát hiện ra, Lưu Lam Anh không dám trách móc phê bình, chỉ lặng lẽ đi lau dọn ban công. Nhưng không ngờ, hành động lặng lẽ lau dọn ban công, cũng khiến cho Lưu Thanh điên tiết. Lưu Lam Anh vẫn lặng lẽ nghe những lời sỉ nhục của bố. Nhưng Lưu Thanh vẫn không tha, nhất định đòi đi ra khỏi nhà. Lúc này, Lưu Lam Anh đang nấu bữa trưa, không thể dẫn ông đi ra ngoài được, liền ngọt nhạt khuyên nhủ.

Ngọt nhạt khuyên nhủ hoàn toàn không có tác dụng gì đối với một người bị bệnh Alzheimer, mà còn khiến ông càng cáu tiết hơn. Lưu Thanh lại đánh Lưu Lam Anh. Lần này, ông giật rất nhiều tóc của cô, làm vỡ cái cốc cô yêu thích nhất, thậm chí còn giật bộ định tuyến xuống giẫm hỏng. Khoảnh khắc ấy, nỗi ấm ức khổ sở vô bờ tích tụ trong lòng Lưu Lam Anh cuối cùng đã bùng phát. Để ngăn nắm đấm của bố lại, cô đưa tay bóp cổ ông. Chỉ một nhát đó, cổ ông bị chèn, mặt méo xệch, thè cả lưỡi ra, cùng với đó cơn thịnh nộ cũng tan biến.

Lưu Lam Anh thấy vậy, vô cùng hối hận, cô vỗ về bố mình, thậm chí còn quỳ xuống lạy ông, có điều thấy bố không sao, nên cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Nhưng không ngờ, chỉ một nhát đó, lại có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng đến như vậy.

Sau khi sự việc xảy ra, tâm trạng đau buồn, dằn vặt, tự trách mình khiến cô gần như nghẹt thở, cô lờ mờ cảm giác cái chết của bố có liên quan đến hành động hôm qua của cô. Cô cũng đã đọc thấy nội dung cô chị Lưu Lạc Anh đưa lên mạng, nhưng theo như lời của cô, tâm trạng trốn tránh còn nghiêm trọng hơn tâm trạng oan ức, tức giận. Chị hoàn toàn không hiểu về tình hình của bố, cũng chưa từng phải chịu nỗi khổ của cô. Ba năm nay, số lần chị đến nhà không quá bốn lần, mà hai lần đầu đều là nhanh chóng nói cho xong việc rồi về luôn. Hai lần sau thì bố đã không còn nhận ra chị nữa.

Trong lòng cô chị, Lưu Thanh vẫn là ông bố tốt, tính tình hòa nhã, độ lượng tâm lý, cô ta hoàn toàn không tin vào tất cả những gì Lưu Lam Anh nói. Còn về việc Lưu Thanh không nhận ra con gái cả của mình, cô ta lại cho rằng em gái vì tài sản thừa kế mà nói xấu sau lưng, gây chia rẽ tình cảm, để bố không thèm đoái hoài đến mình. Nên điều mà Lưu Lam Anh lo lắng nhất vẫn là sau này quan hệ với chị gái sẽ thế nào. Cô đồng ý nhường hết tài sản của bố cho chị, miễn là sau này chị đừng đến đâm vào nỗi đau của cô nữa.

“Toàn bộ những điều cô nói, đều là thật, chúng tôi đều tin.” Tôi chăm chú nhìn Lưu Lam Anh, chân thành nói.

Cô cảm kích gật đầu, tiếp đó cúi đầu xuống và nói: “Pháp luật trừng trị tôi thế nào, tôi đều chấp nhận, tội của tôi đáng bị như vậy.”

“Không, chị nên bước ra!” Trần Thi Vũ nói, “Chị là một cô gái tốt! Không phải tất cả mọi người đều có thể làm được như chị!”

Lưu Lam Anh nở nụ cười khổ sở, không nói gì nữa.

Chúng tôi đi ra khỏi phòng Thẩm vấn, thấy cảnh sát điều tra đã bắt đầu còng tay Lưu Lam Anh, chợt thấy nhói lòng.

“Chúng ta thật sự không thể giúp chị ấy được sao? Oan cho chị ấy quá! Trong lòng chị ấy đau khổ đến mức nào!” Trần Thi Vũ gần như muốn khóc, còn Trình Tử Nghiên bên cạnh đã bật khóc từ lâu.

“Các cô đừng lo.” Tôi an ủi, “Tôi vừa nói rồi, bệnh nền của người chết là nhân tố gần như tuyệt đối khiến ông ấy tử vong, ngoại lực nhẹ, Lưu Lam Anh không cố ý làm hại, hơn nữa Lưu Lam Anh có tình tiết tự vệ. Tôi tin là, vụ án này giao cho cơ quan kiểm sát, chắc chắn sẽ không bị xử lý hình sự.”

“Các anh phải viết rõ tình tiết cụ thể vào giấy giám định đấy!” Trần Thi Vũ nhấn mạnh.

“Yên tâm, đây là trách nhiệm của tôi.” Tôi nghĩ đến vụ án “Tiểu Thanh Hoa” năm đó, chợt nhói lòng.

“Nhưng cho dù là không truy cứu trách nhiệm hình sự, sau này tâm lý của chị ấy liệu có vấn đề gì không?” Trần Thi Vũ buồn bã nói, “Cô chị gái không ra gì của chị ấy, đổ hết lỗi lên đầu chị ấy, liệu có để yên không?”

“Yên tâm, tôi đã phân tích rồi.” Lâm Đào nở nụ cười khinh miệt và nói, “Cái cô Lưu Lạc Anh đó, chẳng qua là muốn chiếm tí tài sản thừa kế. Nếu Lưu Lam Anh nhường hết tài sản cho cô ta, cô ta chắc cũng sẽ không nói gì nữa đâu. Dù gì trong lòng cô ta ông bố căn bản cũng không quan trọng”

“Một căn hộ nát, thêm mấy trăm nghìn tệ, có tí tài sản thừa kế ấy mà cũng phải giở thủ đoạn sao?” Hàn Lượng lắc đầu nói.

“Thôi đi ông! Ông tưởng chúng tôi đều như ông hết hả? Bấy nhiêu là nhiều rồi! Đừng khoe giàu!” Đại Bảo phản đối.

“Nhưng cuối cùng lại để đứa con gái bất hiếu được hưởng lợi, tôi thấy rất khó chịu.” Hàn Lượng nói.

“Ông trời có mắt mà.” Tôi thở dài một tiếng và nói, “Tôi đã từng nói, khi một người nhận toàn bộ các thành tích đạt được đều là công lao của mình, có nghĩa là anh ta đã bành trướng mà kết quả cuối cùng của sự bành trướng, chính là diệt vong. Giống như bóng bay. Tương tự như vậy, khi một người đổ toàn bộ lỗi sai lên đầu người khác, thậm chí còn trục lợi từ việc đó, sự bành trướng của anh ta cuối cùng cũng sẽ dẫn đến diệt vong.

Trần Thi Vũ đột nhiên dừng bước, đưa chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay lên gần mắt hơn.

Lâm Đào là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của Trần Thi Vũ, liền hỏi cô: “Sao thể? Nhìn mặt cô, cảm giác có một hành tinh nào đó sắp đâm vào trái đất đến nơi rồi.”

Trần Thi Vũ cất điện thoại di động đi và nói: “Mau về đi, tôi nhờ cậu em đồng môn điều tra tình hình gia đình Hứa Tinh và Sử Phương, bây giờ hình như đã có chút manh mối.”