← Quay lại trang sách

Chương 3

Thi thể nằm yên trên bàn giải phẫu, quần áo đã được cởi bỏ. Lúc này, chúng tôi đã tiến hành khám nghiệm kĩ hơn phần bên ngoài của tử thi. Toàn thân nạn nhân không hề có thương tích mới hoặc cũ, cơ thể được tắm rửa rất sạch sẽ, móng tay cũng được cắt gọn gàng.

Triệu Vĩnh, bác sĩ pháp y của Công an thành phố Thinh Đường đưa một bác sĩ pháp y trẻ đến khám nghiệm cùng chúng tôi. Mặc dù người nhà của nạn nhân là Lưu Lạc Anh yêu cầu toàn bộ Công an thành phố Thinh Đường không tham gia, nhưng rất rõ ràng, yêu cầu này của cô ta không phù hợp với các quy tắc và quy định của pháp luật. Theo quy chế giám định pháp y, chủ thể tiến hành giám định đối với tử thi này, vẫn phải là bộ phận pháp y của Công an thành phố Thinh Đường, còn tôi và Đại Bảo chỉ có thể hỗ trợ.

Giải phẫu tử thi cần thông báo cho người nhà có mặt, lúc này người bị tố cáo là Lưu Lam Anh đang bị giữ ở đồn công an, nên đơn vị xử lý vụ án đành yêu cầu con gái cả của nạn nhân là Lưu Lạc Anh đến phòng Giải phẫu chứng kiến. Nhưng Lưu Lạc Anh nhất định không đồng ý đến nhà tang lễ, nói là đến nhà tang lễ sẽ rất xúi quẩy, mình tuyệt đối không đến cái nơi xúi quẩy như vậy.

Đơn vị xử lý vụ án đành thôi và mời một cán bộ nhân viên ở cơ quan làm việc trước đây của nạn nhân làm người chứng kiến quá trình giải phẫu tử thi.

“Chúng ta bắt đầu nhé.” Đại Bảo cầm dao phẫu thuật lên và nói.

“Đợi đã.” Tôi nói với Đại Bảo, “Tôi cứ cảm giác, cổ người chết có vấn đề, nên, chúng ta cứ làm lần lượt theo thứ tự mở sọ, mở khoang ngực, bụng, cuối cùng là phần cổ.”

Thông thường đối với những tử thi nghi ngờ có tổn thương ở cổ, đều sẽ khám nghiệm phần cổ sau cùng. Vì sau khi giải phẫu phần đầu và ngực, bụng xong, toàn bộ máu có thể chảy trong mạch máu trong cơ thể đều sẽ chảy hết, nên khi giải phẫu phần cổ, việc cắt rời mạch máu sẽ không làm ô nhiễm phần cổ.

Rạch da đầu, cưa mở hộp sọ, rạch màng cứng của não, để lộ ra tổ chức não. Vừa hoàn thành một loạt các thao tác, còn chưa kịp lấy tổ chức não, thì Trần Thi Vũ chạy nhanh đến phòng Giải phẫu.

“Tình hình điều tra, đã làm rõ được hơn một chút rồi.” Trần Thi Vũ nói, má cô đỏ ửng vì chạy.

“Thực ra người chết mắc bệnh Alzheimer đúng không?” Tôi vừa lấy não vừa nói.

“Hả? Bệnh giảm trí nhớ của người già đúng không? Mà, sao anh biết?” Trần Thi Vũ ngạc nhiên hỏi.

Lúc này, tôi đã lấy tổ chức não ra, chỉ vào và nói: “Cô nhìn xem, tổ chức não người chết bị teo rõ rệt, rãnh não dãn rộng, các khe giữa màng cứng tăng lên rõ rệt.”

“Vâng, não teo đến mức độ này, chắc chắn sẽ gây ra khó khăn về nhận thức.” Triệu Vĩnh gật đầu nói.

“Manh mối này rất quan trọng.” Tôi nói.

Trần Thi Vũ nhìn tôi vẻ nghi hoặc, rồi hỏi: “Quan trọng ạ? Mà, thôi kệ, tôi nói về tình hình điều tra sơ bộ nhé. Đến thời điểm này, con gái út của người chết là Lưu Lam Anh vẫn đang khóc, hoàn toàn không trả lời các câu hỏi của cảnh sát, không hỏi được bất cứ thông tin gì. Nhưng người giúp việc lại tiết lộ khá nhiều thông tin.”

Trong cả quá trình hỏi thông tin, người giúp việc luôn nhấn mạnh sự vất vả của mình. Chị ta nói, chăm sóc một người bị bệnh Alzheimer mệt hơn mười lần chăm sóc một người già bình thường. Nạn nhân nhìn có vẻ ít nói, nhưng đầu óc ông ấy hoàn toàn không minh mẫn, hơn nữa ngày nào cũng tìm cách mở cửa đi ra ngoài. Nạn nhân mấy lần nhân lúc người giúp việc ăn cơm mà lén chạy ra ngoài. Người giúp việc biết ông ấy đi ra ngoài là không thể về được, may mà lần nào cũng nghe thấy tiếng động, chặn được ông ấy lại ở cửa đơn nguyên. Điểm này khiến công việc của chị ta khó khăn hơn rất nhiều, vì cả ngày trong lúc làm việc, phải luôn cảnh giác không để ông ấy ra ngoài, buổi trưa cũng không được nghỉ ngơi, thần kinh luôn rất căng thẳng. Hoàn toàn không nói chuyện được với nạn nhân. Vì hỏi ông ấy bất cứ điều gì, ông ấy đều không bắt được trọng tâm. Ngoài chuyện luôn kể lể về những chuyện vặt vãnh cũ rích từ đời nào, những việc gần đây đều không nhớ được gì. Thậm chí đến phòng vệ sinh trong nhà mình cũng chẳng nhớ được ở đâu, thường xuyên chạy ra chỗ bồn giặt, chổi lau nhà ở ban công để đi tiểu. Người giúp việc đành ra sức rửa bồn và giặt chổi. Còn những chuyện như ăn cơm rơi vãi, cất giấu đồ của mình đi rồi lại không tìm thấy thì nhiều vô kể.

Về tình hình gia đình người chết, chị ta cũng đã được nghe Lưu Lam Anh kể đôi chút. Vì ba năm trước, người chết Lưu Thanh đã từng đi lạc một lần, sau đó được cảnh sát giúp đỡ, Lưu Lam Anh đã tìm thấy ông cụ, sau khi đến bệnh viện khám, phát hiện ông cụ mắc bệnh Alzheimer. Lưu Lam Anh nói với người giúp việc, mẹ mình đã mất từ mười năm trước, còn căn nhà bây giờ là nhà của bố mẹ mình, Lưu Lam Anh chưa mua nhà, cho nên từ trước tới giờ vẫn ở cùng bố và chăm sóc bố luôn. Nhưng khi bố đã mắc bệnh Alzheimer, cứ ra khỏi cửa là không về được nhà, hơn nữa còn đòi ra khỏi nhà suốt ngày, thì buộc phải để ý, giám sát ông cẩn thận hơn. Lưu Lam Anh làm ở một công ty logistics, tính chất công việc là cứ cách một hôm lại đi làm cả ngày một hôm. Nên người giúp việc đến vào ban ngày những ngày Lưu Lam Anh đi làm, thời gian còn lại đều là một mình Lưu Lam Anh tự đảm đương.

Về cô con gái cả Lưu Lạc Anh, người giúp việc nói, chị ta làm giúp việc cho nhà Lưu Lam Anh ba năm, chỉ gặp Lưu Lạc Anh đúng một lần. Vào hai năm trước, khi chị ta hết giờ làm việc rời khỏi nhà Lưu Thanh, gặp ở ngoài cửa, biết người đó là con gái lớn của Lưu Thanh, cho nên lần này để không bị quy trách nhiệm, chị ta đã đưa hình ảnh quay được cho Lưu Lạc Anh. Người giúp việc không ngờ đoạn clip lập tức được Lưu Lạc Anh đưa lên mạng, còn chị ta cũng bị rất nhiều cư dân mạng chỉ trích vì thấy chết mà không cứu, trong lòng chị ta thấy rất bực.

Nhắc đến đoạn clip, người giúp việc dẫn ra đầy lý lẽ. Trước đây đã từng thấy, trên mạng từng ầm ĩ về việc người giúp việc ngược đãi người già. Cho nên chị ta nghĩ, người chết mà chị ta gặp phải này bị bệnh suy giảm trí nhớ ở tuổi già, nếu mình không quay lại quá trình tử vong, rất có khả năng sẽ bị người dân, cảnh sát lầm tưởng là hung thủ giết người, hoặc ít nhất sẽ đoán rằng chị ta ngược đãi ông cụ. Chị ta cho rằng, chính vì trước đây đã xảy ra vụ án như vậy, mình đã nghĩ từ trước, nếu gặp tình hình như vậy, chắc chắn phải có bằng chứng chứng minh là mình vô tội. Bản thân chị ta hoàn toàn không hiểu gì về y học, cấp cứu thế nào? Nếu đã không biết cấp cứu, thì làm sao có thể coi là thấy chết mà không cứu?

Về tính cách, người giúp việc nói Lưu Thanh là một ông cụ hòa nhã, cho dù có quên đến thế nào, vẫn nghe lời chị ta, không dám nói nhiều, có lúc cảm giác giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện. Còn cô con gái út của ông cụ Lưu Lam Anh bình thường ít nói, không thích nói ra tâm sự trong lòng. Nhưng tình hình thực tế toàn bộ việc chăm sóc ông cụ mà Lưu Lam Anh phải tự gánh vác khi người giúp việc không đến làm, nghĩ cũng thấy không dễ dàng chút nào. Cô con gái cả Lưu Lạc Anh lại là người nói rất to, vì hôm nay là lần thứ hai gặp cô ta, nên người giúp việc không rõ cô ta là người như thế nào. Nhưng chị ta nhớ rất rõ, lần trước khi Lưu Lạc Anh đến đây thăm ông cụ, ánh mắt đầy sự hắt hủi, hơn nữa đến cũng chỉ là để hỏi về chế độ gì đó ở cơ quan làm việc trước đây của Lưu Thanh, hỏi xong liền đi luôn, không được một câu thăm hỏi nào.

Còn về tình hình lúc sáng sớm hôm đó, người giúp việc nói thế này: Hôm đó là ngày chị ta đến làm, chị ta nấu bữa sáng cho Lưu Thanh, gồm hai cái bánh bao, một quả trứng gà luộc, một cốc sữa. Lưu Lam Anh ra khỏi nhà chưa được bao lâu, người giúp việc phát hiện thấy ông cụ đang ăn bữa sáng dường như có gì đó không ổn, mặt tím tái, cứ xoa cổ mình liên tục. Lúc đó người giúp việc còn hỏi khó chịu ở đâu, nhưng ông cụ không trả lời được bình thường, chỉ nói “mắc, mắc” gì đó. Bỗng nhiên, ông cụ ngã lăn ra đất, nhưng sau đó ông cụ lại tự đứng lên. Người giúp việc biết là tình hình không ổn, liền mau chóng gọi cho 120. Gọi điện thoại xong thấy ông cụ cử động không vững, có vẻ như sẵn sàng ngã lăn ra bất cứ lúc nào. Người giúp việc nói mình đã xem trên mạng không hiểu tình hình thì đừng tùy tiện cấp cứu, nếu không, có lúc sẽ gây ra phản tác dụng. Cho nên, để không phải chịu trách nhiệm, chị ta lấy điện thoại di động ra, quay lại hình ảnh tiếp theo.

Sau khi sự việc xảy ra, người giúp việc đã gọi điện thoại cho Lưu Lam Anh, nhưng không có người nghe máy. Nên chị ta đã lấy điện thoại di động của nạn nhân, gọi cho con gái cả Lưu Lạc Anh. Đấy cũng là lý do tại sao Lưu Lạc Anh có mặt tại hiện trường trước.

“Người già, nhất là người có bệnh, ăn trứng gà luộc, rất dễ bị nghẹn mà chết.” Đại Bảo nói.

“Chỉ thế thôi à?” Tôi vừa dùng dao phẫu thuật rạch liền cả phần ngực và phần bụng của người chết, vừa hỏi.

“Không còn gì khác nữa.” Trần Thi Vũ đáp, “Những gì Lưu Lạc Anh nói giống như trên mạng, nhất mực cho rằng cô con út đã bỏ thuốc độc vào bát ăn và cốc sữa, cố tình tạo ra bằng chứng không có mặt tại hiện trường. Giết chết ông cụ, chẳng phải là cô ta sẽ lấy được tài sản để lại hay sao? Còn nói là ý tưởng độc ác như vậy, cô em ngu dốt của mình chắc chắn không thể nghĩ ra được, nhất định do tay người yêu là cảnh sát nghĩ ra. Anh biết đấy, chỉ cần liên quan đến cảnh sát là có thể gây bùng nổ dư luận.

“Theo tôi, cô Lưu Lạc Anh này mới là người thổi chuyện.”

“Cho dù thổi chuyện thế nào, một lúc nữa Hàn Lượng đến cho biết kết quả xét nghiệm hóa lý, không phải là sẽ rõ hết sao?” Tôi cười bảo, “Để xem tôi suy luận có đúng không, có phải là bị chết vì nghẹn hay không, có phải là tai nạn ngoài ý muốn hay không, có kết quả một cái sẽ rõ ngay.”

“Ừm, tôi cũng thấy không phải là bị giết.” Triệu Vĩnh nói.

“Vừa nãy lúc chúng ta khám nghiệm bên ngoài tử thi đã nói gì nhỉ?” Tôi nói, “Toàn bộ cơ thể người chết đều vô cùng sạch sẽ, quần áo cũng rất sạch, thậm chí móng tay cũng được cắt rất cẩn thận. Một người mắc bệnh Alzheimer chỉ còn một nửa khả năng tự chăm sóc bản thân có thể làm được như vậy sao? Không thể, cho dù là người giúp việc, cũng sẽ không tận tâm như vậy, Tiểu Lông Vũ vừa thuật lại lời khai của người giúp việc, cũng không nhấn mạnh chuyện vệ sinh cá nhân cho người già vô cùng chỉn chu đúng không? Như vậy, chỉ còn một khả năng, đó là cô con gái út, người có nhiều thời gian ở cạnh người chết hơn, chăm sóc ông cụ rất chu đáo. Nếu là đứa con bất hiếu chỉ mong cho ông cụ chết sớm, hòng thừa kế tài sản, sẽ không có chuyện chăm sóc bố mình cẩn thận chu đáo như vậy đâu nhỉ?”

“Đột nhiên nghĩ đến một hiện trường cậu và thầy từng khám nghiệm.” Đại Bảo nói, “Con dâu nhà đó chăm sóc bố chồng sống thực vật, nhưng không hiểu về y học, cuối cùng ông bố chỉ ăn không đại tiện, đã bị chết vì bội thực. Thế là bị chồng đánh cho một trận. Chà, đúng vậy, ngoài việc giải oan cho người đã mất, chúng ta còn phải trả lại sự trong sạch cho những người bị oan.”

Tôi vừa gật đầu tán đồng với tổng kết của Đại Bảo, vừa hoàn tất việc mở ngực, nói: “Vị trí các cơ quan ở ngực và bụng của người chết đều bình thường, không có hiện tượng xuất huyết do các cơ quan, mạch máu tổn thương. Ừm, tụ máu ở cơ quan.”

“Có dấu hiệu ngạt thở, móng tay cũng tím ngắt.” Triệu Vĩnh nói, “Này, anh xem, mỏm tim cũng có điểm xuất huyết.

“Xem ra Lão Tần đã đoán đúng, chết vì nghẹn.” Đại Bảo nói.

Tôi không trả lời, lấy kẹp cầm máu tìm dạ dày trong ổ bụng người chết, sau đó dùng kéo cắt ra.

“Không đúng chứ.” Tôi lấy thìa múc thức ăn trong dạ dày ra và nói, “Thức ăn trong dạ dày còn chưa bắt đầu tiêu hóa, đúng là có thể chứng minh rằng tử vong vào lúc ăn. Có điều, thức ăn trong dạ dày, có không ít dưỡng chất dạng lòng đỏ trứng gà rất rõ rệt.”

“Ý anh là, rõ ràng là ông ấy đã nuốt trứng rồi, tại sao vẫn bị nghẹn chết, đúng không?” Triệu Vĩnh cau mày.

“Đúng thế, lượng nhiều thế này, là lòng đỏ của cả quả trứng rồi.” Đại Bảo nói, “Không lẽ đã ăn hai quả trứng?”

Trần Thi Vũ lắc đầu, nói: “Không người giúp việc nói là một quả.”

“Không phải vội vàng suy đoán, một lát nữa giải phẫu vùng cổ, rồi hãy đưa ra kết luận.” Tôi ngăn Đại Bảo đoán tiếp, cho thức ăn trong dạ dày ở thìa vào chai đựng vật chứng và bảo, “Chỗ thức ăn trong dạ dày này cũng phải đưa đến bộ phận hóa lý làm xét nghiệm.”

Lúc này, điện thoại di động của Trần Thi Vũ đổ chuông, cô bắt máy, nghe một lúc rồi nói với tôi: “Hàn Lượng gọi cho anh nhưng anh không bắt máy, đoán là anh đang giải phẫu. Anh ấy nói, kết quả xét nghiệm hóa lý sơ bộ đã có, không có chất độc thông thường.”

“Đúng thật không phải là ngộ độc. Nhưng nếu cũng không phải là chết nghẹn, không lẽ lại thêm một trường hợp không rõ nguyên nhân tử vong à?” Đại Bảo nói.

“Tại sao phải thêm “lại”? Vụ án trước, chúng ta đã phán đoán được nguyên nhân tử vong mà.” Tôi nói, “Bây giờ, chúng ta giải phẫu vùng cổ, xem trong khí quản của ông ấy có dị vật không, là biết hết thôi.”

Hoàn toàn không thể ngờ được, không cần chờ đến lúc chúng tôi rạch mở khí quản người chết, kết luận đã xuất hiện. Khi tôi dùng dao phẫu thuật rạch mở da ở chính giữa vùng cổ người chết, đã phát hiện thấy có sự bất thường.

Dao vừa rạch đứt phần da, đã thấy xuất huyết rộng ở hai bên cơ ức đòn chũm ở vùng cổ người chết, đây rõ ràng là một hiện tượng bất thường.

“Phần cổ xuất huyết nhiều thế này, lần đầu tiên tôi thấy đấy!” Đại Bảo thốt lên, “Nhưng da vùng cổ của ông ấy không bị xuất huyết mà, trong cơ thịt dưới da sao xuất huyết nhiều thế? Đòn tấn công từ xa hay sao?”

Tôi cũng cảm thấy kỳ quặc, vội tách từng lớp cơ cổ của người chết, sau đó dùng cách “lỗi lưỡi” móc phần cuống họng của người chết ra. Vùng quanh họng đều có dấu hiệu xuất huyết nghiêm trọng.

Cho dù trong lòng có thấy kỳ quặc thế nào, chúng tôi vẫn tiến hành phân tách tỉ mỉ các tổ chức quanh họng người chết, lần lượt quan sát. Nhưng có thể khẳng định là, xương móng và sụn giáp, hai bộ phận dễ bị gãy khi chịu tác động của ngoại lực nhất, đều không gãy, nhưng có thể thấy dấu hiệu xuất huyết và phù nề vô cùng nghiêm trọng ở thành trong của sụn nhẫn và sụn giáp. Trên sụn nắp thanh quản cũng có vết xuất huyết rộng. Hiện tượng xuất huyết và phù nề ở dây thanh đới và nếp tiền đình càng rõ hơn, hơn nữa quanh thanh môn có một chỗ tụ máu rất lớn.

Có thể nói, đây là tình trạng xuất huyết ở vùng cổ nghiêm trọng nhất mà chúng tôi từng gặp. Kể cả ở rất nhiều nạn nhân bị bóp cổ dẫn đến tử vong, thậm chí có sự phản kháng kịch liệt trước khi tử vong, cũng không thể nhìn thấy tình trạng xuất huyết, phù nề nghiêm trọng đến mức này.

“Thực quản và khí quản đều không bị tắc, không có dị vật.” Triệu Vĩnh dùng kéo cắt rời khí quản của người chết và nói, “Không phải là chết do bị nghẹn.”

“Hả? Lão Tần, cậu suy luận sai rồi.” Đại Bảo nói.

Tôi gật đầu, nói: “Trường hợp này, tôi đúng là không nghĩ tới.”

“Không nghĩ tới gì ạ?” Trần Thi Vũ hỏi, “Tình trạng xuất huyết này, là nguyên nhân gây ra tử vong đúng không?”

Tôi gật đầu, nói: “Xuất huyết, tụ máu nhiều, hơn nữa lại sưng phù, làm cho cổ họng nạn nhân gần như bị nghẹn chặt. Lại có thêm tác động của việc nuốt khi ăn sáng, gây ra xuất huyết và sưng phù nhiều hơn, cuối cùng khiến cổ họng hoàn toàn nghẹn cứng, dẫn đến ngạt thở và chết.”

Dứt lời, tôi dùng kẹp cầm máu kẹp da cổ đã bị rạch mở của người chết lên, đưa ra nhìn qua ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ. Da ở vùng cổ tương đối mỏng, cho nên có thể nhìn xuyên thấu qua ánh sáng ở mức độ nhất định, nếu có hiện tượng xuất huyết nhẹ trong da mà khi khám nghiệm bề mặt da không thể phát hiện ra, thì có thể phát hiện bằng cách này.

Không nhìn thì không sao, nhìn một cái đúng là phát hiện ra ngay vấn đề. Qua ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ, tôi thấy trên da cổ của người chết, có hai vết xuất huyết nhẹ hình mặt trăng khuyết.

“Xem ra, đúng là ngoại lực dẫn đến tử vong.” Tôi thở dài một tiếng và nói.

“Sao ạ? Không phải là đã loại trừ khả năng ngộ độc rồi ạ?” Trần Thi Vũ nói, “À, ý của anh là người giúp việc làm?”

“Không, là Lưu Lam Anh.” Tôi đáp.

“Chuyện này, chuyện này sao có thể ạ?” Trần Thi Vũ chăm chú nhìn tôi với vẻ mặt không thể nào tin được, “Vừa nãy anh còn nói, người chết được chăm sóc vệ sinh rất sạch sẽ, cho thấy cô con gái út rất hiếu thuận. Anh cũng vừa nói, theo logic, người như cô ấy, không thể nào giết chết bố mình được mà.”

“Tôi có căn cứ.” Tôi nói, “Ở hiện trường, tôi phát hiện thấy một lọn tóc dài, mặc dù còn chưa làm DNA, nhưng về cơ bản có thể xác định là tóc của Lưu Lam Anh. Lọn tóc này đều có cả chân tóc, hơn nữa số lượng tương đối nhiều, rất đều đặn, rõ ràng không phải là rụng tự nhiên, mà là bị giật ra.”

“Ý anh là, Lưu Thanh đã bạo hành con gái mình, con gái đã phản ứng lại, giết người?” Trần Thi Vũ nghiêng đầu hỏi, “Nhưng người giúp việc đã nói rồi, Lưu Thanh là một cụ già có tính cách hòa nhã, làm sao ông ấy có thể bạo hành cô con gái mình sinh ra, luôn chăm sóc mình rất chu đáo?”

“Có thể các anh không hiểu về căn bệnh Alzheimer này.” Tôi nói, “Tuyệt đại đa số mọi người đều biết bệnh Alzheimer có triệu chứng nổi bật nhất là trí nhớ suy giảm rõ rệt, gặp trở ngại về không gian, cũng chính là đi ra khỏi nhà không thể nào tìm được đường về, cho dù là ngôi nhà đã ở mấy chục năm rồi, cũng không thể tìm thấy được. Còn gặp khó khăn về nhận thức, lúc đầu chỉ là diễn đạt không rõ ràng, về sau phát triển thành có khả năng không nhận được ra cả người thân. Hơn nữa, rất nhiều người không hề biết rằng, những người mắc bệnh Alzheimer sẽ có biểu hiện rất rõ rệt về trở ngại nhân cách, ví dụ như không thích sạch sẽ, ăn mặc lôi thôi, nóng nảy, dễ cáu, ích kỷ, đa nghi, tìm mọi cách chối bỏ lỗi mà mình gây ra, nếu người khác hỏi, sẽ lập tức cáu giận điên cuồng.”

“Thảo nào anh nói ông cụ sạch sẽ này chắc chắn được chăm sóc rất tốt.” Trần Thi Vũ nói, “Nếu không có người quan tâm chăm sóc kĩ lưỡng, chắc chắn ông ấy sẽ rất bẩn.”

“Đúng thế.” Tôi nói, “Những người mắc bệnh Alzheimer, còn có một đặc điểm rất nổi bật, đó là không phải đối với ai họ cũng nóng nảy, dễ cáu. Tất nhiên, cái này cũng phải tùy người. Nếu trước khi mắc bệnh, họ là người rất khó chịu, thì sau khi mắc bệnh, họ có khả năng sẽ nóng nảy với tất cả mọi người. Nhưng ông cụ cán bộ già này trước khi mắc bệnh rất hòa nhã, chứng nóng nảy của ông ấy sau khi bị bệnh chủ yếu sẽ chỉ xảy ra đối với người mà ông ấy tin tưởng nhất.”

“Ồ, cũng có nghĩa là, ai tốt với ông ấy nhất, ai gần ông ấy nhất, ai thân thuộc với ông ấy nhất, thì ông ấy sẽ nóng nảy nhất đối với người đó.” Trần Thi Vũ trầm ngâm nói, “Cho nên cho dù người giúp việc kêu ca ông ấy, ông ấy cùng lắm cũng chỉ lấp liếm và nhận lỗi.”

“Nhưng nếu Lưu Lam Anh, người đối xử với ông ấy tốt nhất, trách móc ông ấy, ông ấy sẽ cáu điên lên.” Đại Bảo bổ sung.

“Thậm chí động tay đánh người.” Tôi nói.

“Thế có phải ngày nào cũng như vậy không?”

“Chúng dễ cáu ở hầu hết những người mắc bệnh này đều phát tác không liên tục.” Tôi nói, “Chu kỳ phát tác thì không nhất định. Có người một tháng phát tác một lần, có người hai ba ngày lại phát tác một lần. Có khả năng đến cuối cùng, người chăm sóc họ, sẽ không dám nói họ một câu, nếu không sẽ lập tức bị đánh mắng ngay.”

“Trời ơi.” Trần Thi Vũ nói, “Bao nhiêu người thân của những bệnh nhân Alzheimer đều đã phải trải qua những gì đây? Thật quá khó khăn.”

“Những người mắc căn bệnh này, rất đáng thương. Những người bên họ, còn đáng thương hơn gấp trăm lần.” Triệu Vĩnh nói.

“Đấy chính là cái mà người ta gọi là ốm liệt giường lâu thì không có con có hiếu chăng” Đại Bảo cảm thán, “Rất nhiều người đều cho rằng là tai họa của con cái, thực ra những người mắc căn bệnh này, đúng là đang hành hạ con cái họ cả về thể xác lẫn tinh thần. Thử hỏi có bao nhiêu người trong điều kiện như vậy, còn làm được như Lưu Lam Anh, ba năm chăm sóc bố mình, ngày nào cũng như ngày nào, còn không hề kêu ca phàn nàn?”

“Đúng thế, còn không kêu ca với cả người giúp việc.” Trần Thi Vũ nói, “Anh nói cho tôi biết, làm thế nào để phòng tránh căn bệnh Alzheimer?”

“Cô bắt đầu phòng tránh từ bây giờ, hơi sớm nhỉ.” Tôi cười nói, “Ít ăn những thực phẩm có nhôm và phèn như quẩy, mì, thường xuyên tập aerobic, thường xuyên động não suy nghĩ các vấn đề, thực hiện những hoạt động có lợi cho trí não, giảm bớt các nỗi ưu phiền của bản thân, đều là các biện pháp phòng tránh có hiệu quả.”

“Tôi có phòng tránh cho mình đâu.” Trần Thi Vũ lườm tôi một cái.

Tôi đã hiểu ra, bảo: “Không, không có chuyện đó đâu, thầy sẽ không bị bệnh đó, ông ngày nào cũng động não suy nghĩ.”

“Này,” Triệu Vĩnh ngắt lời chúng tôi, bảo, “Chuyện của mọi người đi xa quá rồi nhỉ? Bây giờ vấn đề còn chưa được giải quyết đâu đấy!”