← Quay lại trang sách

Chương 1

Trên đường về Long Phiên, sau khi nhanh chóng xem xong tin nhắn của cậu em đồng môn, Trần Thi Vũ liền đề nghị với tôi là muốn một mình đi gặp Lưu Hâm Hâm. Tôi thấy cũng tốt, dù sao những điều bí ẩn trong vụ Hứa Tinh vẫn chưa được làm sáng tỏ, còn chưa biết Lưu Hâm Hâm có biết chuyện hay không, để Trần Thi Vũ đi thăm dò một chút cũng tốt.

Sáng hôm sau, tôi đến cơ quan đầu tiên, đang ngồi trong nhà vệ sinh, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân của hai người. Hai người đó một người đi trước, một người đi sau vào nhà vệ sinh, có vẻ lén lén lút lút.

“Này, có việc gì mà anh cứ phải vào nhà vệ sinh để nói?” Giọng của Hàn Lượng.

“Thì, thì muốn hỏi cậu một việc.” Giọng của Lâm Đào.

Rõ ràng, hai người này chắc chắn không phải là vào đi vệ sinh. Hơn nữa họ cũng không để ý thấy trong nhà vệ sinh còn đang có một người là tôi.

“Cậu thật không nghĩa khí tí nào nhỉ? Có người yêu, cũng không mời bọn tôi đi ăn.” Giọng của Lâm Đào nghe là lạ, cảm giác không biết nói thế nào, như thể có chút ghen tị.

“Có người yêu?” Hàn Lượng hết sức ngạc nhiên, “Ý anh nói là em nào?”

“Tôi nói em bây giờ ấy.”

“Bây giờ có đâu, em lần trước chia tay rồi, tôi cũng chả muốn yêu đương gì nữa, gần đây không có hứng thú với phụ nữ.” Hàn Lượng nói.

Tôi giật nảy mình, không lẽ anh chàng này có hứng thú với đàn ông?

“À, ý tôi là bây giờ tôi không muốn yêu đương gì.” Hàn Lượng cũng để ý thấy cách diễn đạt của mình không đúng.

“Thôi đi ông ạ.” Lâm Đào nói vẻ khinh khỉnh, “Vì Tiểu Lông Vũ không giống phụ nữ à?”

Hàn Lượng im lặng một lúc lâu rồi nói to: “Ý anh là tôi và Tiểu Lông Vũ? Anh bị chập mạch rồi hả?”

Chẳng phải mình Hàn Lượng, đến tôi cũng thấy không thể có chuyện đó.

“Nói nhỏ thôi, nói nhỏ thôi.” Lâm Đào vội hạ thấp giọng xuống “Anh em với nhau, chuyện này tôi nhìn ra rồi, còn giấu làm gì.”

“Anh đang nói nhảm cái gì thế hả!” Hàn Lượng có vẻ cáu đến mức bật cười, “Chuyện này anh nghe ai bép xép linh tinh đấy, hay là đầu óc tự dưng bị chập điện?”

“Không phải là cậu, thì là ai vào đây?” Lâm Đào thở dài một tiếng.

“Anh nói xem, anh làm thế nào mà biết cô ấy đang yêu?”

“Trước đây Tiểu Lông Vũ cả ngày chả buồn nhìn điện thoại di động một lần, bây giờ ngày nào cũng cầm khư khư cái điện thoại, tôi đếm rồi, có hôm tin nhắn Wechat của cô ấy phải kêu đến bốn mươi mấy lần.” Lâm Đào nói, “Trước đây ngày nào cô ấy cũng là người tan làm sau cùng có lúc còn ở lại cơ quan làm thêm giờ. Chuyện này có thể hiểu được, cô ấy không ở cùng thầy, tự thuê nhà ở bên ngoài, một mình về nhà cũng không có việc gì làm. Nhưng bây giờ thì sao, hôm nào cũng cứ hết giờ một cái là ra về đầu tiên. Cậu không thấy khác thường à?”

“Cho nên anh đang quan sát Tiểu Lông Vũ từ góc độ của một trinh sát viên?” Hàn Lượng bật cười.

“Nhưng chuyện này rất khác thường mà!” Lâm Đào nói, “Hơn nữa lần trước tôi còn nghe thấy lúc ở cơ quan, cô ấy gọi ship đồ ăn về nhà! Cậu nói xem, cô ấy ở một mình, gọi ship đồ ăn đến thì ai ký nhận?”

“Đúng thế, lúc cô ấy đi làm, tôi cũng đi làm, cho nên anh làm sao lại nghi ngờ là tôi được cơ chứ?” Hàn Lượng cười đáp.

“Đúng hôm đó cậu lại không có mặt ở văn phòng.” Lâm Đào dường như vẫn không từ bỏ ©We-love-ebook suy nghĩ của mình.

“Đừng đoán già đoán non nữa, cứ đi hỏi trực tiếp Tiểu Lông Vũ.” Tôi đẩy cửa bước ra, khiến hai anh chàng giật nảy mình.

“Sao cậu lại thích nghe lén người khác nói chuyện thế?” Lâm Đào rất bực bội.

“Cậu nói hay thật, tớ ở đây đi vệ sinh, tớ cũng có muốn nghe đâu.” Tôi mỉm cười, rửa tay, rồi đi về phía văn phòng và nói, “Cậu ngại thì tớ hỏi giúp cậu.”

Thực ra tôi đã có đáp án trong đầu.

“Thôi, thôi, cậu đừng, đừng hấp tấp.” Lâm Đào nói nhỏ, chạy theo tôi ra khỏi nhà vệ sinh.

Tôi bước vào văn phòng, Trần Thi Vũ đã đến, cô đang cầm một cái giẻ lau bàn làm việc cho mọi người. Tôi đi vào ngồi xuống vị trí làm việc của mình, nói với Trần Thi Vũ: “Lâm Đào nghi là cô với Hàn Lượng đang yêu nhau.”

Vừa dứt lời, Trần Thi Vũ và Lâm Đào, Hàn Lượng vừa bước vào cùng ngây ra tại chỗ. Tôi nghĩ bụng, chỉ cần tôi không lúng túng, thì người lúng túng sẽ là người khác.

Trần Thi Vũ cứ ngây ra như vậy một lúc lâu, bàn tay cầm giẻ của Trần Thi Vũ bỗng nắm lại thành nắm đấm, tóc cũng như thể dựng đứng lên. Đúng lúc tôi cứ tưởng giông bão sắp ập đến, thì Trần Thi Vũ nói với Lâm Đào: “Không phải là tôi đang yêu!”

“Không… không phải sao?” Giọng Lâm Đào run rẩy, anh chàng lò dò đến cạnh vị trí của mình và ngồi xuống. Tôi đoán là cậu ấy muốn che giấu đôi chân đang run lên vì sợ.

“Không phải.” Trần Thi Vũ khẳng định chắc nịch.

“Không phải? Sao tin nhắn Wechat của cô nhiều thế, lại còn vừa hết giờ làm việc là về luôn?” Lâm Đào cũng không e dè nữa, hỏi luôn, “Còn nữa, tôi nghe thấy cô gọi ship đồ ăn về nhà lúc đi làm. À, đúng rồi, còn nữa, lần trước tôi nghe thấy cô nói chuyện Wechat cái gì mà “có em, em lúc nào cũng ở đây”. Như... như thế không phải là đang yêu thì là cái gì?”

Chuyện này sao có thể nói được chứ? Nghe lén tin Wechat người khác gửi, với tính cách của Trần Thi Vũ, không biết Lâm Đào sẽ đón nhận kết cục tiếp theo thế nào.

Trần Thi Vũ nắm chặt cái giẻ trong tay lại thành một cục, cảm giác sắp chảy cả nước ra.

“Trưởng khoa Tần, tôi có việc cần báo cáo.” Trần Thi Vũ đột nhiên quay về phía tôi, nói to.

Diễn biến này, nằm ngoài dự đoán của tôi, không ngờ Trần Thi Vũ lại bỏ qua luôn chủ đề này.

Lâm Đào ngồi tại vị trí, nét mặt đúng kiểu may mắn còn sống sót sau khi gặp nạn.

“Có phải là việc của Lưu Hâm Hâm không? Cô nói đi.” Tôi nói.

Trần Thi Vũ ngồi xuống, nét mặt bình tĩnh từ tốn kể lại tình hình công việc cả ngày hôm qua.

Hóa ra, Trần Thi Vũ nhận được tin nhắn của sư đệ rằng bộ phận phá án của Công an thành phố đã có một số phát hiện khi tiến hành lục soát nhà vợ chồng Sử Phương và Hứa Tinh. Phát hiện chủ yếu là trong thùng rác có hai bản thỏa thuận ly hôn đã bị xé bỏ, phần cuối bản thỏa thuận có chữ ký của Hứa Tinh, thời gian là một tuần trước, nhưng không có chữ ký của Sử Phương.

Theo mẫu soạn thảo thỏa thuận ly hôn, cảnh sát đã điều tra đơn vị soạn thảo ra bản thỏa thuận ly hôn này, là văn phòng luật sư Kim Á Thái, luật sư của văn phòng cung cấp thông tin cho cảnh sát, nhớ lại khi đó thái độ cô Hứa Tinh rất kiên quyết muốn ly hôn, nhưng cô ấy cũng đã nói, chồng cô ấy kiên quyết không đồng ý ly hôn, cho nên không thể giải quyết bằng cách thỏa thuận ly hôn được. Khi đó, luật sư hỏi tại sao muốn ly hôn, có phải là có ngoại tình gì đó không. Thì Hứa Tinh nói, mình bị bạo hành gia đình. Luật sư nói nếu chuyện bạo hành là có thật, cũng có thể khởi kiện ly hôn.

Nhưng, hỏi đi hỏi lại, Hứa Tinh không đưa ra được bất cứ chứng cứ nào về việc mình bị bạo hành, cuối cùng bực mình vì bị hỏi nhiều, Hứa Tinh nói mình bị bạo hành về mặt tinh thần. Luật sư cho rằng, chuyện bạo hành gia đình về mặt tinh thần vốn đã rất khó có được bằng chứng, mà Hứa Tinh thì thậm chí đến ghi âm các cuộc nói chuyện bị bạo hành tinh thần hay đại loại như vậy cũng không có, thì rất khó thắng kiện.

Luật sư nói với Hứa Tinh, nếu không thể thỏa thuận ly hôn, thì phải chứng minh đã không còn tình cảm nữa hoặc đã ly thân hai năm thì mới có thể khởi kiện ly hôn. Từ bây giờ, phải thu thập chứng cứ cho thấy đã không còn tình cảm hoặc bị bạo hành, hoặc là phải thu thập chứng cứ cho thấy hai vợ chồng ly thân, hai năm sau khởi kiện ly hôn. Luật sư cũng nói với Hứa Tinh, bây giờ con của họ chưa đầy 1 tuổi, nếu không có bằng chứng đủ sức thuyết phục, trong trường hợp chồng cô kiên quyết phản đối ly hôn, thì yêu cầu ly hôn của cô rất khó nhận được sự ủng hộ của tòa án. Sau đó, Hứa Tinh không nói gì nữa, cầm một bản mẫu thỏa thuận ly hôn ra về.

Trong quá trình lục soát còn phát hiện ra một cuốn sổ khám bệnh tâm thần. Vì chữ của bác sĩ khó đọc, trinh sát viên không đọc được, nên đã đến bệnh viện tâm thần, tìm gặp bác sĩ để hỏi. Vị bác sĩ này là một chuyên gia đã có tuổi, ít khi khám bệnh, nên vẫn có ấn tượng về lần khám vào một tháng trước của Hứa Tinh. Khi đó, Hứa Tinh được chồng đưa đến kiểm tra, bản thân cô rất không muốn đến. Chồng cô rất quan tâm, hỏi han bác sĩ xem có phải Hứa Tinh bị trầm cảm sau sinh không, nhưng theo kinh nghiệm làm việc mấy chục năm của bác sĩ, Hứa Tinh không bị trầm cảm sau sinh, cùng lắm là có chút triệu chứng lo âu. Về những triệu chứng kiểu tâm thần phân liệt, hưng cảm thì chắc chắn là không có. Khi đó, bác sĩ kết luận Hứa Tinh có biểu hiện giống trầm cảm sau sinh và kê một vài loại thuốc an thần là xong.

Ngoài ra, khi điều tra qua hàng xóm nhà Hứa Tinh, một trinh sát viên phát hiện, trước đó không lâu, con chó nhỏ mà Hứa Tinh nuôi từ trước đó bị ngã chết. Khi đó, Hứa Tinh và chồng đã cãi nhau rất gay gắt, hàng xóm tò mò, lén nghe qua cửa. Đại loại là Hứa Tinh nghi ngờ Sử Phương đã ném con chó nhỏ xuống dưới nhà, còn Sử Phương một mực phủ nhận.

“Từ những điểm nêu trên, tôi cho rằng quan hệ hôn nhân của Hứa Tinh và Sử Phương không êm đềm như lời kể của bố mẹ Sử Phương, mà chắc chắn có nhiều nguy cơ tiềm ẩn.” Trần Thi Vũ tổng kết, “Tôi thấy không thể loại trừ việc Hứa Tinh rất có khả năng đã phải chịu đựng bạo hành gia đình âm thầm trong một thời gian dài, chồng cô ấy cố tình đưa cô ấy đi bệnh viện, muốn có kết luận bị trầm cảm sau sinh, để không ly hôn. Bị hành hạ về mặt tinh thần trong thời gian dài khiến Hứa Tinh sống không bằng chết, vì vậy cô ấy đã tìm một cơ hội cùng chết với Sử Phương, nếu may mắn không chết, cô ấy sẽ đưa con trốn đi nơi khác.”

“Chứng cứ về chuyện bị bạo hành gia đình còn hơi ít.” Tôi trầm ngâm nói.

"Hôm qua, sau khi về Long Phiên, tôi đã về nhà, định dò hỏi thông tin qua Lưu Hâm Hâm.” Trần Thi Vũ nhìn Lâm Đào một cái rồi nói, “Nhưng theo trực giác của tôi, mặc dù Lưu Hâm Hâm là bạn thân của Hứa Tinh, nhưng đúng là cô ấy không biết Hứa Tinh có bị bạo hành gia đình hay không, càng không biết Hứa Tinh có ý đồ giết chồng hay không. Có điều, Lưu Hâm Hâm vẫn dẫn tôi đến thăm bố mẹ của Sử Phương trên danh nghĩa là bạn của Hứa Tinh. Hai cụ thì không vấn đề gì, nhưng tôi đã có chút phát hiện qua đứa bé chưa đến 1 tuổi ấy. Lúc nói chuyện với bố mẹ Sử Phương, đứa bé được mẹ Sử Phương bế trên tay cứ liên mồm nói “đánh, đánh”. Các anh nói xem, như vậy không phải là ảnh hưởng của bạo hành gia đình, thì là cái gì?”

Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh đứa bé đánh con rô bốt biến hình trong vụ án di chuyển ô tô, giết người trước đó.

“Cô vừa nói, “về nhà” dò hỏi thông tin qua Lưu Hâm Hâm?” Lâm Đào vẫn ngồi bên cạnh nghe suốt, lúc này cuối cùng cũng lấy dũng khí rón rén hỏi.

“Phải.” Trần Thi Vũ lườm Lâm Đào một cái và nói, “Khi Lưu Hâm Hâm quyết định khởi kiện tội cố ý gây thương tích và ly hôn, Triệu Đạt đã gọi điện thoại cho Lưu Hâm Hâm, uy hiếp cô ấy nếu dám ly hôn thì sẽ đánh gãy chân cô ấy. Khi đó Lưu Hâm Hâm rất sợ hãi, đã đến tìm tôi nhờ giúp đỡ. Tôi nghĩ bụng đằng nào bây giờ tôi cũng thuê nhà ở bên ngoài một mình, nên bảo cô ấy chuyển đến ở cùng. Mặc dù tôi thường xuyên đi công tác, nhưng ở Trung Quốc mình, Triệu Đạt có to gan đến mấy cũng không dám đến nhà cảnh sát để gây chuyện đúng không? Thế là, sau khi quyết định báo cảnh sát và khởi kiện, Lưu Hâm Hâm ở nhà tôi suốt. Người mà tôi liên lạc qua Wechat và điện thoại hằng ngày là cô ấy, gọi ship đồ ăn gì đó, cũng là gọi cho Lưu Hâm Hâm.”

“Ồ, hóa ra Tiểu Lông Vũ vòng vo một hồi, vẫn trở lại chủ đề cũ.” Tôi nghĩ bụng.

Lâm Đào trông như trút được gánh nặng, vẻ mặt tự nhiên trở nên tươi tỉnh.

“Đúng rồi, tôi còn dò hỏi được một vài chuyện về Hứa Tinh qua Lưu Hâm Hâm.” Trần Thi Vũ nói, “Rất nhiều người không biết, thực ra Hứa Tinh được nhận nuôi, bố mẹ đã mất từ thời học đại học của cô ấy, là bố mẹ nuôi. Nên tôi đề nghị Công an thành phố nhập luôn DNA của cô ấy vào ngân hàng khi điều tra xuất thân trước đây của Hứa Tinh, xem có thể tìm được ra xuất thân thực sự của cô ấy không.”

Tôi gật đầu tán đồng, quay sang hỏi Lâm Đào: “Địa điểm dã ngoại đã tìm thấy chưa?”

“Biết được điểm rơi xuống nước là được đúng không?” Lâm Đào nói, “Địa điểm dã ngoại vẫn đang tìm, chắc là khó.”