← Quay lại trang sách

Chương 2

Vừa nói xong phát hiện của Trần Thi Vũ đối với vụ án Hứa Tinh, còn chưa kịp xem xét, chúng tôi đã nhận được tin báo án. Ở cổng một khu biệt thự của thành phố Sâm Nguyên, phát hiện thấy một học sinh đã tử vong.

“Cảnh sát phân tích, đây có khả năng là một vụ bắt cóc trẻ em khu nhà giàu.” Tôi vừa lướt xem điện báo fax nội bộ lấy từ chỗ thầy, vừa nói, “Tay, chân, miệng nạn nhân đều bị trói chặt bằng dây.”

“Bắt cóc?” Hàn Lượng kinh ngạc hỏi, “Cảm giác nhiều năm rồi không thấy có các vụ bắt cóc.”

“Bắt cóc trẻ em khu nhà giàu, giết chết xong lại đưa về à? Như vậy không phải là thách thức sao?”

Điện báo fax nội bộ viết rất đơn giản, xem ra là cơ quan công an địa phương vừa phát hiện thấy xác chết, thấy tình hình không ổn, liền báo cáo luôn với Công an tỉnh, còn về thông tin của nạn nhân, quá trình xảy ra vụ án..., đều chưa điều tra rõ.

Không có bất cứ thông tin nào về quá trình xảy ra vụ án, khiến chúng tôi thấy hơi lo lắng, cũng có chút mong đợi. Lo là không biết vụ án này có đủ manh mối cho chúng tôi hay không, dẫu sao hầu hết các vụ bắt cóc đều được lên kế hoạch rất tỉ mỉ; mong đợi vì lâu rồi không gặp vụ án nào có tính thách thức.

Không có tính thách thức chủ yếu vẫn là do tình hình trật tự an ninh xã hội chưa bao giờ tốt như vậy, đến các vụ án mạng cũng rất ít, các vụ án mạng ác tính lại càng hiếm. Thêm nữa, bây giờ khoa học kỹ thuật hình sự hiện đại phát triển mạnh, tốc độ phá án cũng nhanh gấp bội phần. Rất nhiều bạn bè hỏi tôi: Với tình hình khoa học kỹ thuật trinh sát hình sự phát triển như hiện nay, các bác sĩ pháp y sử dụng các biện pháp truyền thống phá án, liệu có cảm giác bị đẩy ra bên lề không? Thực ra, số lượng vụ án mà công việc pháp y có tác dụng quyết định trong quá trình phá án đúng là đang có xu thế giảm đi, ví dụ như rất nhiều vụ án đã được phá giải khi bác sĩ pháp y đang giải phẫu tử thi, nhưng không thể đưa ra kết luận một cách đơn giản là loại hình công việc này đã bị đẩy ra bên lề. Vì cảnh sát phá giải một vụ án, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là bắt giữ đối tượng tình nghi phạm tội, tất nhiên cho dù có sự hỗ trợ của khoa học kỹ thuật trinh sát hình sự, việc bắt giữ đối tượng tình nghi phạm tội cũng không đơn giản. Mặc dù số lượng vụ án đã giảm đi rất nhiều, nhưng bác sĩ pháp y vẫn có vai trò vô cùng quan trọng đối với nhiều công việc như tái hiện hiện trường, khắc họa phần tử phạm tội, thu thập vật chứng… trong quá trình phá giải mỗi vụ án mạng. Hơn nữa trong lĩnh vực vật chứng xác định vụ án, vai trò của công việc pháp y lại càng không thể thay thế được.

Cho nên, chúng tôi hy vọng chuyên ngành của mình có thể phát huy vai trò quan trọng hơn trong việc điều tra phá giải vụ án này.

Vì không có thông tin về tình hình xảy ra vụ án, chúng tôi không thể trao đổi bàn bạc trên đường, nên mọi người đều hướng sự quan tâm vào Sử Phương và Hứa Tinh. Nhưng, dù sao chúng tôi cũng không hiểu nhiều về hai người này, nên về cái chết của Sử Phương, mọi người vẫn cho rằng đó chỉ là một tai nạn bất ngờ. Gia đình vừa mới ổn định, lại ra đi khi còn rất trẻ, điều này khiến mọi người đều thương cảm.

Xe của Hàn Lượng đã đi đến cổng khu biệt thự Vườn Hoa Rừng Xanh thành phố Sâm Nguyên từ lúc nào.

Khu Vườn Hoa Rừng Xanh này đúng là danh bất hư truyền, toàn bộ không gian bên trong đều rợp bóng cây xanh. Những nóc nhà gạch đỏ xen giữa những tán cây xanh mát đầu hè. Ở trong khu này, thật giống như lạc vào giữa chốn rừng xanh. Không dám nói là nơi cung cấp dưỡng khí tự nhiên, nhưng cũng nhất định là một khu nghỉ mát lý tưởng. Khu dân cư có một cổng lớn, gồm lối dành cho xe ra vào và lối dành cho người đi bộ. Ngoài ra, khu dân cư được bao quanh bằng tường rào cao hơn 2 mét, mặt ngoài có phong cách kiến trúc cổ điển đơn giản. Phía ngoài tường bao còn có một dải cây xanh rộng khoảng 10 mét, rất nhiều các loại cây được trồng dày đặc ở đây. Khu dân cư này đúng là giống một khu biệt thự giữa rừng.

Hiện trường nằm ở dưới chân tường chỗ cách cổng ra vào khu dân cư không xa, lúc này đã được cảnh sát căng dây cảnh giới quây lại.

Đại Bảo chăm chú nhìn đỉnh nóc hàng loạt căn biệt thự với ánh mắt ngưỡng mộ, bước ra khỏi xe và đi về phía hiện trường cùng chúng tôi.

Triệu Quan Cường, Phó trưởng Công an phụ trách lĩnh vực trinh sát hình sự của thành phố Sâm Nguyên, là một cảnh sát hình sự có tuổi, quen thân với tất cả chúng tôi, thấy chúng tôi bước tới, liền ra đón.

“Thế nào? Lâu thế rồi, có thông tin gì mới không?” Sau khi hàn huyện mấy câu, tôi hỏi.

Thực ra trên quãng đường hơn một tiếng đồng hồ khi chúng tôi đến đây, tiến triển công việc của Công an thành phố Sâm Nguyên cũng không được như ý. Hiện trường xảy ra vụ án là do cô lao công bộ phận dịch vụ của khu dân cư phụ trách dọn dẹp khu vực này phát hiện ra vào khoảng hơn 6 giờ sáng. Cô lao công bắt đầu làm việc từ 6 giờ sáng hằng ngày, lần lượt dọn dẹp khu vực cây xanh bao quanh khu dân cư dọc theo bức tường, khi dọn đến vị trí hiện trường xảy ra vụ án, thông thường là vào khoảng 6 giờ 50. Lúc đó, từ đằng xa cô lao công đã nhìn thấy một người nằm nghiêng ở chân tường, tưởng là một gã say rượu ở đâu ra đó nằm ngủ một đêm, sự việc như vậy trước đây cũng đã từng xảy ra. Nhưng khi lại gần nhìn thì phát hiện ra là một đứa nhỏ khoảng học cấp II, tứ chỉ đều bị trói bằng dây, cô ta thấy tình hình bất thường, vội báo cảnh sát.

Sau khi đến, cảnh sát từ đồn công an vào hiện trường xác định đứa bé đã tử vong, liền thông báo qua trung tâm chỉ huy cho bộ phận cảnh sát hình sự đến hiện trường. Trong hai tiếng vừa qua, bộ phận khám nghiệm dấu vết mở các lối vào hiện trường. Họ hy vọng có thể tìm được các vật chứng dấu vết để lại trên bãi cỏ này kiểu như dấu chân, nhưng không có bất cứ thu hoạch gì sau quá trình làm việc.

“Mặt đất kiểu này, đúng là khó có thể tìm được dấu vết.” Lâm Đào đeo ba lô đựng dụng cụ khám nghiệm, quay người đi ra và nói, “Tôi ra vòng ngoài tìm thử xem thế nào.”

“Vậy chúng tôi có thể vào hiện trường xem tử thi được rồi nhỉ?” Tôi hỏi.

Phó trưởng Công an Triệu đáp: “Được.”

Chúng tôi mang đầy đủ đồ khám nghiệm lên người, giẫm chân lên bãi cỏ cứng, vòng qua đám cây rậm rạp, đi tới chân tường, ngồi xuống bên cạnh tử thi, bắt đầu quan sát tĩnh.

Xác chết là một cậu bé, khoảng 14, 15 tuổi, nằm nghiêng mặt hướng về phía bức tường, hai tay bị trói ngược ra phía sau bằng dây nilon màu đỏ, đôi chân trần cũng bị trói chặt bằng dây nilon màu đỏ. Điểm thu hút sự chú ý của chúng tôi hơn cả trạng thái bị trói, là bắp chân bên phải của cậu bé bị bó thạch cao. Màu thạch cao rất sạch sẽ, không có quá nhiều các vết bẩn tích tụ, điều này cho thấy thời gian bó thạch cao chưa lâu.

“Rất kỳ lạ, mặc dù vụ án này có vẻ giống một vụ bắt cóc, nhưng những số liệu mà chúng tôi lấy được từ trung tâm chỉ huy cho thấy, mấy hôm gần đây không có thông tin báo án về việc bắt cóc.” Phó trưởng Công an Triệu nói, “Hơn nữa mấy hôm nay tất cả các đồn công an đều không nhận được tin báo có đứa nhỏ tầm tuổi này mất tích.”

“Chưa biết chừng bố mẹ của đứa bé sợ bọn tội phạm bắt cóc giết đứa bé, nên không dám báo cảnh sát thì sao?” Đại Bảo nói, “Trước đây Công an tỉnh đã từng phá giải một vụ án “thùng chứa xác chết trong rừng” [*] , sau khi phát hiện ra, cảnh sát đã đến gặp bố người bị mất tích, nhưng ông ta không chịu cho cảnh sát can thiệp vào.”

Mời xem cuốn Lời tố cáo lặng thầm, series Bác sĩ pháp y Tần Minh.

“Bị mất trí rồi hay sao?” Trần Thi Vũ nói.

“Nếu lai lịch tử thi không rõ, cũng không sao.” Tôi nói, “Nhìn vị trí và hình dạng bó bột, có thể phán đoán thời gian trong vòng nửa tháng đổ lại, nạn nhân đã đến bệnh viện để cố định ngoài chỗ gãy ở xương mác hoặc xương chày bên phải, điều tra tình hình khám bệnh của mấy bệnh viện, sẽ tìm ra được thông tin về nạn nhân nhanh thôi.”

“Được, tôi cho làm luôn.” Phó trưởng Công an Triệu rút điện thoại di động ra.

Tôi đưa tay sờ gáy của người chết, không ngờ phát hiện thấy cũng có sợ dây nilon màu đỏ giấu trong mái tóc đen dày. Tôi lật xác chết lại, vì hiện tượng co cứng tử thi đã bắt đầu xảy ra, cơ thể nằm ngửa trong một tư thế kỳ quặc. Nhưng cho dù tư thế như thế nào, tôi vẫn nhìn thấy có một sợi dây nilon đỏ buộc chặt giữa hai hàm răng của cậu bé. Xem ra hung thủ không chỉ trói chân tay, mà còn bịt miệng cậu bé. Có điều, điểm thu hút sự chú ý của tôi hoàn toàn không phải là sợi dây xuất hiện bất ngờ này.

Sau khi xác chết bị lật lại, một vật màu đỏ ở giữa chân tường và xác chết đã thu hút sự chú ý của chúng tôi. Tôi đưa tay cầm lấy vật đó, quan sát kĩ, hóa ra là một cái túi đựng Ngũ Lương Dạ [*] cũ rách. Loại túi này làm bằng vải không dệt, miệng túi có lồng một sợi dây, chỉ cần kéo sợi dây là đóng được miệng túi lại. Xuất hiện một cái túi nặng trịch như vậy ở chỗ này, tất nhiên là vô cùng đáng ngờ.

Tôi vội mở miệng túi, đổ toàn bộ các thứ trong túi ra. Trong cái túi có một điện thoại di động, một chùm chìa khóa và một ví tiền. Chìa khóa và cái ví rỗng không có gì bất thường, nhưng mặt sau chiếc điện thoại di động có dán một tấm ảnh Purikura, là ảnh của ba người trong một gia đình. Đứa bé ở giữa, xem ra chính là người chết.

“Mặc dù có ảnh bố mẹ của nạn nhân, nhưng muốn xác định được thông tin cá nhân của người chết vẫn rất khó.” Trần Thi Vũ cầm lấy chiếc điện thoại di động, thử xem thế nào rồi bảo, “Điện thoại di động hết pin, tắt máy rồi, không mở được.”

“Trong khi bộ phận vật chứng điện tử đang phá giải thông tin của điện thoại di động, chắc là trinh sát viên của chúng ta cũng tìm ra được thông tin cá nhân của người chết từ bệnh viện rồi.” Phó trưởng Công an Triệu nói.

“Tìm thông tin cá nhân gì? Thông tin cá nhân đều có rồi đây.” Giọng của Lâm Đào từ xa vọng tới.

Tên một loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc.

Chúng tôi quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Đào xách một chiếc cặp sách, đi về phía chúng tôi, vừa đi vừa nói: “Chỉ cần mở rộng phạm vi tìm kiếm của hiện trường, dễ dàng tìm được chiếc cặp sách này thôi, không nằm ngoài dự đoán, đây chính là cặp sách của nạn nhân, cách nạn nhân khoảng ùm... 200 mét thì phải. Chiếc cặp sách bị giấu sau một cái cây to, nên cô lao công đi qua mà không phát hiện thấy. Thật kỳ lạ, tại sao khi giấu đồ đạc ở bên ngoài, rất nhiều người cứ thích giấu đồ ra sau cây cối thế không biết? Di chuyển sang một góc khác là có thể nhìn thấy luôn, cảm giác như kiểu bịt tai trộm chuông.”

Lời nói của Lâm Đào khiến tôi nảy ra một suy nghĩ.

“Sao cậu biết là của cậu bé?” Tôi hỏi.

“Sách vở trong cặp sách rất ngăn nắp.” Lâm Đào nói, “Ai lại vứt một chiếc cặp sách vào chỗ này? Cho dù có phải hay không, bây giờ bộ phận trinh sát cũng đã cử người đi đối chiếu. Chủ nhân của chiếc cặp sách này là một cậu bé học cấp II tên là Ngưu Lâm Phương, đang học ở trường cấp II số 15 thành phố Sâm Nguyên. Tôi đã hỏi rồi, trường cấp II số 15 là trường trọng điểm của thành phố Sâm Nguyên. Bây giờ trinh sát viên đã đến trường cấp II số 15 để gặp giáo viên chủ nhiệm của cậu bé, còn một nhóm nữa thì đến nhà cậu bé để gặp phụ huynh.”

Tôi gật đầu, xem ra chỉ cần đợi một lúc nữa là có thể xác định được thông tin cá nhân xác thực của nạn nhân.

Tranh thủ khoảng thời gian chờ đợi, chúng tôi tiếp tục khám nghiệm bên ngoài tử thi. Để không làm hỏng các vết buộc trên sợi dây, chúng tôi không gỡ dây trói tử thi ở hiện trường, mà lật quần áo lên, khám nghiệm bên ngoài tử thi ở trạng thái ban đầu. Đầu và cổ người chết, ngoài những tổn thương vì bị trói bởi dây nilon, thì không còn tổn thương nào khác. Cơ thể hoàn toàn không có thương tích, quần áo cũng đều nguyên vẹn không hỏng rách. Tổn thương ở tay chân nhiều hơn một chút, nhưng gần như cũng đều là xuất huyết dưới da và những vết xây xước mới ở vị trí các khớp hình thành do bị trói bằng dây.

Mặc dù không biết kết quả giải phẫu thế nào, nhưng nhìn từ bên ngoài tử thi, hoàn toàn không phát hiện ra những tổn thương ngoài có thể dẫn đến tử vong. Hoặc có thể nói, thậm chí còn không có những tổn thương do chịu tác động của ngoại lực. Toàn bộ những tổn thương trên cơ thể của người chết, đều có thể giải thích là hình thành trong quá trình giãy giụa khi bị trói bằng dây.

Mặc dù nạn nhân có các biểu hiện giống như triệu chứng bị ngạt thở như môi tím ngắt, móng tay tím ngắt, nhưng niêm mạc môi của cậu bé không bị tổn thương, phần cổ và ngực cũng không bị tổn thương, thực sự không tìm ra được những nguyên nhân có thể gây ra ngạt thở cơ học. Hơn nữa, theo như kinh nghiệm của chúng tôi, những nạn nhân giãy giụa phản kháng sau khi bị bắt cóc mà không bị ngoại lực tấn công, rất hiếm gặp.

“Ít nhất cũng có thể cho thấy, trước khi tử vong, cậu bé ở trong tình trạng bị trói như thế này.” Đại Bảo hướng dẫn Trần Thi Vũ chụp ảnh những vết thương do bị khống chế và những vết xây xước ở tứ chi của người chết, những vết thương này đều tương ứng với vị trí của dây trói.

Tôi cẩn thận nâng chân của người chết lên, quan sát hình dạng phần bó bột. Ở mé thạch cao sát với bắp chân, có mấy chục vết lõm rụng ra do va đập. Tôi lấy kính lúp ra quan sát, mép ở một bên của mỗi vết lõm đều có hình một góc vuông nhỏ. Điều này cho thấy những vết lõm dày đặc này được hình thành do bị va đập liên tục ở cùng một tư thế, hơn nữa vật gây ra những vết lõm nhỏ này là một vật cùn có cạnh thẳng vuông góc. Điều thú vị nữa là, viền của rất nhiều vết lõm đều ánh lên màu xanh lam nhạt, là do một lượng cực ít sơn màu xanh lam dính lại. Tất nhiên, cái này không phải là do hung thủ gây ra, mà là khi nạn nhân giãy giụa, một phía bắp chân liên tục va vào vật gì đó.

Đúng lúc đó, cảnh sát của đồn báo cáo, giáo viên chủ nhiệm của Ngưu Lâm Phương đã đến. Chúng tôi quay đầu lại nhìn, lúc này một cô giáo trẻ đã mặc xong trang phục bảo hộ theo hướng dẫn của một cảnh sát, bước vào bãi cỏ. Thoáng nhìn từ xa, cô đã buồn bã cau mày nói: “Đúng là Ngưu Lâm Phương.”

Xem ra, đã xác định được thông tin về tử thi.

“Sao cậu bé lại ở đây? Gần đây không đi học sao?” Phó trưởng Công an Triệu bước đến cạnh cô giáo, hỏi.

“Cách đây khoảng mười hôm, Ngưu Lâm Phương bị tai nạn giao thông ở cổng trường. Một chiếc xe con đâm vào cậu bé, sau đó lái xe đưa cậu bé đến bệnh viện, chẩn đoán là gãy xương cẳng chân.” Cô giáo nói, “Vì phải làm phẫu thuật cố định bên trong, nên đã nằm viện khoảng một tuần.”

“Cũng có nghĩa là, gần đây cô không gặp cậu bé?” Phó trưởng Công an Triệu nói.

“Có gặp.” Cô giáo nói, “Sáng sớm hôm qua, cháu bất ngờ đi học. Tôi nói với cháu, cho cháu nghỉ học một tháng, đợi tháo bột xem có hoạt động trở lại được không, rồi tùy theo chỉ định của bác sĩ, để quyết định có đi học không.”

“Sau đó cậu bé về luôn à?” Phó trưởng Công an Triệu hỏi.

Cô giáo gật đầu, nói: “Sau đó thì tôi không biết nữa, tôi đoán chắc là cháu về nhà. Có điều, cậu bé này rất độc lập, vì nghe nói bà mẹ đơn thân của cháu có vẻ không quan tâm đến cháu lắm.”

Đột nhiên, những tiếng kêu khóc ầm ĩ vọng tới, tôi biết, đó là mẹ của nạn nhân đã đến. Một lát sau, hai nữ cảnh sát dìu một phụ nữ trung niên gầy gò vàng vọt đi vào hiện trường, người phụ nữ vừa nhìn thấy bộ dạng của nạn nhân, lập tức oặt người ra đất, kêu khóc chói tai.

Cảnh tượng này chúng tôi đã gặp nhiều rồi, nên lặng lẽ đợi chị ta bình tĩnh trở lại. Tranh thủ khoảng thời gian này, tôi bước đến cạnh cô giáo, hỏi: “Vừa nãy cô nói, đứa bé rất độc lập, cô làm thế nào biết được?”

“Vì lần nào cần phụ huynh ký tên, cháu cũng đến gặp tôi, nói là gần đây không gặp được mẹ, không xin được chữ ký. Vì thành tích học tập của cháu luôn xếp thứ nhất, thứ hai trong lớp, nên tôi cũng không yêu cầu bắt buộc đối với cháu.” Cô giáo nói, “Hơn nữa, khoảng hai tháng trước, tôi phát hiện, sau khi tan học cháu thường nhặt vỏ chai đựng đồ uống trong thùng rác ở lớp học mang đi, tôi đoán là cháu đem đi bán lấy tiền.”

“Hai tháng trước... thế trước đó thì sao, có như vậy không?” Tôi hỏi.

“Thực ra, chắc là cháu không thiếu tiền.” Cô giáo nói, “Tôi nghe nói, mặc dù bố cháu đã ra nước ngoài, nhưng hằng năm đều gửi cho mẹ cháu tiền nuôi con, nghe nói phải đến một, hai trăm nghìn tệ, đủ để hai mẹ con sinh hoạt. Chỉ có khoảng thời gian đó, ừm, khoảng một tháng, tôi phát hiện thấy cháu có hành động như vậy. Sau đó, khi tôi định hỏi thăm, thì phát hiện cháu lại không nhặt nữa.”

“Chuyện này, đúng là có hơi lạ.” Tôi trầm ngâm nói, “Thế sáng hôm qua khi cô gặp cậu bé, nó có chống nạng không?

“Tất nhiên rồi, cháu vẫn chưa đi được.” Cô giáo nói, “Cháu đi đến trường bằng loại nạng mà người già hay dùng để đỡ toàn thân, nhà cháu cách trường chưa đến hai cây số.”

“Hiện trường không có nạng, đến nhà cậu bé lục tìm xem có nạng không.” Tôi quay đầu nói với Lâm Đào, “Cái nạng ở đâu, có nghĩa là cậu bé bị bắt cóc ở đó.”

Lâm Đào gật đầu, nói với Trình Tử Nghiên: “Mình cùng đi nhé, cô đi kiểm tra camera giám sát khu vực gần đó.”