← Quay lại trang sách

Chương 4

“Nạn nhân Ngưu Lâm Phương chết do thuyên tắc mạch phổi, là một tai nạn ngoài ý muốn.” Tôi nói, “Nhưng lúc còn sống cậu bé bị trói và khống chế là sự thật, cho nên vẫn phải coi là một vụ án mạng để xử lý. Thời gian tử vong của nạn nhân vào khoảng 4 giờ sáng nay, bữa tối hôm qua cậu bé có khả năng chỉ ăn hai cái bánh màn thầu và uống nước lọc. Trong cả quá trình bị trói và khống chế, cậu bé không bị ai đánh đập. Hai tháng trước cậu bé đã từng bị ngoại lực tác động, dẫn đến gãy một dẻ xương sườn, kết hợp với lời khai của mẹ cậu bé, có khả năng là do cú đá của chị ta.”

Sau khi đến chỗ ban chuyên án, đợi công việc của tất cả các chuyên ngành hoàn tất và tập hợp xong, Phó trưởng Công an Triệu bảo phía chuyên ngành pháp y giới thiệu tình hình trước tiên, vì tình hình khám nghiệm của bác sĩ pháp y liên quan đến yếu tố quan trọng quyết định tính chất vụ án.

Quả nhiên, tôi vừa nói xong, cả phòng họp bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Phó trưởng Công an Triệu cầm phấn gõ lên mặt bàn, ra hiệu cho mọi người trật tự, sau đó quay đầu hỏi Lâm Đào: “Trưởng khoa Lâm, tình hình khám nghiệm dấu vết bên đó thế nào?”

“Công việc khám nghiệm ở hiện trường trung tâm, không có tiến triển gì đặc biệt.” Lâm Đào nói, “Sau đó, chúng tôi đã đến nhà Ngưu Lâm Phương, tiến hành khám nghiệm nhà cậu bé, tiến hành kiểm tra chìa khóa, ví tiền lấy được ở hiện trường, đồng thời bộ phận vật chứng điện tử cũng tiến hành kiểm tra điện thoại di động của người chết. Sau khi kiểm tra, cũng không phát hiện được manh mối gì quan trọng, bao gồm cả trên những vật chứng này, cũng không phát hiện thấy dấu vân tay có thể đối chiếu. Nhưng, có hai vấn đề cần phải trình bày: Một là trong nhà nạn không tìm thấy loại nạng kiểu cũ dùng để hỗ trợ khi đi lại mà cô giáo của cậu bé nói; hai là qua kiểm tra máy tính ở nhà người chết, phát hiện thấy hằng ngày vào buổi trưa người chết thường đăng nhập một trang web văn học mạng trên máy tính, đồng thời quẹt thẻ lấy xu để đọc sách. Sau khi kiểm tra, xác định trưa hôm qua người chết không quẹt thẻ, có nghĩa là trưa hôm qua cậu bé đã mất tích rồi.”

“Quẹt thẻ trên trang web văn học?” Tôi hỏi.

“Phải.” Lâm Đào nói, “Chúng tôi cũng đã kiểm tra các loại sách cậu ấy đọc, hễ là sách đề cập đến tình cảm giữa cha mẹ và con cái, là cậu ấy sẽ gạch chân và ghi chú. Nội dung ghi chú rất nhiều, đọc xong thấy rất đau lòng.”

“Sao thế?” Tôi hỏi tiếp.

“Đều là những nội dung khát khao có một gia đình đầy đủ, khát khao có được tình yêu thương của bố mẹ mà người bình thường đều có.” Lâm Đào nói, “Mặc dù trong nội dung ghi chú không nói đến tình hình gia đình cậu bé thế nào, bố mẹ cậu bé thế nào, nhưng qua những nội dung đó, vẫn có thể nhận ra cậu bé là một đứa trẻ vô cùng thiếu thốn sự yêu thương chăm sóc của gia đình, khát khao được gia đình yêu thương chăm sóc.”

Mọi người đều yên lặng một lúc lâu.

“Xem ra, cậu bé đã bị bắt cóc ngay sau khi rời khỏi trường học.” Phó trưởng Công an Triệu nói.

“Có xem những nội dung ghi chép trước đây qua tài khoản của cậu ấy không? Hoạt động quẹt thẻ này bắt đầu từ khi nào, đã kéo dài bao lâu?” Tôi hỏi.

Lâm Đào gật đầu, đáp: “Đã kéo dài hơn một năm, trong thời gian đó thỉnh thoảng cũng có lúc không thấy quẹt thẻ, nhưng hầu hết thời gian đều có. Chỉ bắt đầu từ hai tháng gần đây, liên tục gần một tháng không quẹt thẻ, sau đó mới lại quẹt lại.”

“Ồ?” Tôi ngồi thẳng người lên.

“Qua điều tra, chúng tôi cũng có thể xác định Trần Tử Trấn, mẹ của Ngưu Lâm Phương, hoàn toàn không quan tâm đến cậu bé, đến mức không thể tưởng tượng nổi.” Trinh sát viên phụ trách chính nói, “Tất cả mọi điều về Ngưu Lâm Phương có thể nói Trần Tử Trấn đều không biết gì. Về tình hình bị bạo hành hai tháng trước, Trần Tử Trấn cũng không thể kể cho có đầu có cuối.”

“Cũng có nghĩa là, hai tháng trước Ngưu Lâm Phương có bỏ nhà đi hay không, chị ta cũng không biết?” Tôi hỏi.

Trinh sát viên phụ trách chính gật đầu, vẻ mặt đầy phẫn nộ, nói: “Gần như chiều nào Trần Tử Trấn cũng ra khỏi nhà, sáng hôm sau nữa mới về, chỉ có thể gặp Ngưu Lâm Phương vào buổi trưa. Hơn nữa, hằng ngày từ sáng đến tối chị ta chỉ làm một việc, đó là chơi mạt chược, cho nên ban ngày chị ta toàn ngủ. Lối sinh hoạt ngày ngủ đêm thức của chị ta, có thể nói hoàn toàn trái ngược với Ngưu Lâm Phương, cho nên hai mẹ con cả tháng không nói với nhau một câu cũng không có gì là lạ.”

“Thế mà sáng nay trông mẹ cậu bé có vẻ rất đau đớn.” Trần Thi Vũ nói.

“Tôi nghĩ, chị ta đau đớn là vì không còn khoản nuôi dưỡng mỗi năm một hai trăm nghìn tệ nữa thôi.” Hàn Lượng khinh miệt nói.

“Có vẻ rất khó nghe, dù sao cũng là cốt nhục. Nhưng dường như đó lại là sự thật.” Tôi vừa nói vừa lấy một bức ảnh mà Lâm Đào tìm thấy ở nhà nạn nhân nói, “Cậu thiếu niên trong ảnh, trông rạng ngời thế, thực ra trong lòng vô cùng đau khổ.”

“Hơn nữa, tôi nhớ là, phía sau điện thoại di động của người chết có dán bức ảnh chụp cùng bố mẹ khi còn nhỏ, cho thấy cậu bé rất nhớ lúc nhỏ, khi gia đình còn nguyên vẹn.” Trần Thi Vũ nhìn xuống dưới, “Cứ nghĩ đến đó, tôi lại thấy thắt cả lòng”

“Kết hợp với nội dung ghi chép khi đọc sách của cậu bé, chắc hẳn trong lòng cậu bé vô cùng khát khao tình yêu thương của bố mẹ và một gia đình trọn vẹn.” Tôi nói, giọng đầy cảm xúc.

Hàn Lượng khinh khỉnh thốt lên một tiếng và nói: “Chưa từng thấy người nào đối xử với con ruột của mình như vậy! Còn kinh khủng hơn cả bạo hành gia đình!”

“Còn tình hình điều tra tư liệu ghi hình thì sao?” Phó trưởng Công an Triệu nhìn xung quanh, thấy các thành viên thuộc bộ phận điều tra tư liệu ghi hình của Công an thành phố đều không có mặt ở ban chuyên án.

“Tôi vừa giao cho Trình Tử Nghiên một việc, họ đang xử lý thêm.” Tôi nói, “Mặc dù nạn nhân tử vong do tai nạn ngoài ý muốn, nhưng việc bị khống chế sau khi bắt cóc đã thúc đẩy quá trình thuyên tắc mạch phổi xảy ra. Tuy nhiên, rốt cuộc người nào lại bắt cóc một đứa bé thứ nhất là không có tiền, thứ hai là không có gì khác với người bình thường nhỉ?”

“Quyền nuôi dưỡng thì sao?” Phó trưởng Công an Triệu hỏi.

“Chắc chắn không phải là bố cậu bé thuê người làm chuyện này.” Trinh sát viên nói, “Bố cậu bé ở nước ngoài suốt, cũng không liên hệ mật thiết với người nào ở trong nước. Hơn nữa, bố cậu bé cũng đã xây dựng gia đình mới ở nước ngoài, tiền nuôi dưỡng đối với anh ta chỉ là một khoản tiền nhỏ, anh ta không có lý do gì để thuê người gây án.”

“Có một vấn đề đấy.” Tôi nói, “Nhìn từ hai điểm là quẹt thẻ trên mạng và cái nạng không có trong nhà, khả năng lớn nhất là sau khi nạn nhân bị cô giáo “đuổi” từ trường về, trên đường về nhà, đã bị bắt cóc. Từ thời điểm đó đến lúc nạn nhân tử vong, tận hai mươi mốt tiếng đồng hồ. Nếu là vì tiền, không lẽ trong hai mươi mốt tiếng đồng hồ lại không gọi điện thoại tống tiền?”

“Chắc chắn không có cuộc điện thoại tống tiền nào.” Trinh sát viên nói, “Ban ngày hôm qua, Trần Tử Trấn không về nhà, ngủ lại ở nhà bạn chơi mạt chược của chị ta, chúng tôi đã trích xuất toàn bộ lịch sử cuộc gọi của Trần Tử Trấn, đồng thời điều tra hỏi thông tin bạn chơi mạt chược của Trần Tử Trấn, chị ta không nhận bất cứ cuộc gọi nào, cũng không có ai liên hệ với chị ta bằng các phương thức khác.”

“Cho nên, các anh nghi ngờ, đây không phải là một vụ bắt cóc đơn thuần?” Phó trưởng Công an Triệu hỏi, “Như vậy, nếu chỉ là bắt nhốt phi pháp, gần đây Ngưu Lâm Phương có quan hệ xã hội mẫu thuẫn gì không?”

Trinh sát viên lắc đầu, đáp: “Cậu bé này hướng nội, rất ít giao tiếp với bạn cùng học. Chúng tôi đã hỏi nhiều bạn học, đều không tìm thấy bất cứ manh mối nào liên quan đến mâu thuẫn trong các mối quan hệ xã hội.”

“Nhưng có một việc, mọi người cần lưu ý.” Tôi nói, “Hai tháng trước nạn nhân bị bạo hành gia đình, mặc dù tổn thương không nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không nhẹ. Mặc dù có thể tự lành được, nhưng sẽ ảnh hưởng lâu dài đến trạng thái tâm lý của cậu bé. Trong thời gian khoảng một tháng sau khi bị bạo hành gia đình, cậu bé không lên mạng quẹt thẻ, rất có khả năng cho thấy cậu bé không ở nhà. Mà đúng vào thời gian này, cô giáo lại phản ánh cậu bé có hành vi đi bới thùng rác, tìm vỏ chai đựng đồ uống sau khi tan học. Hơn nữa hành vi bất thường này cũng chỉ kéo dài khoảng một tháng là thôi.”

“Liệu có phải là tiền tiêu vặt không đủ tiêu không? Phó trưởng Công an Triệu hỏi.

“Không” Trinh sát viên đáp, “Chúng tôi đã điều tra thẻ ngân hàng của người chết, mỗi tháng đều có khoản tiền gửi khoảng bốn trăm năm mươi tệ, cũng có lịch sử rút tiền, nhưng cậu bé sinh hoạt chắc là vô cùng tiết kiệm, tiền trong tài khoản đã khoảng năm nghìn tệ rồi.”

“Bởi vì tiết kiệm nên mới nhặt chai phế liệu để đổi lấy tiền mà.” Phó trưởng Công an Triệu nói tiếp.

“Tất nhiên không thể loại trừ khả năng cậu bé thấy chai đồ uống bỏ đi có thể đổi lấy tiền, cho nên thử xem, nhưng sau khi thử thì phát hiện thấy số tiền đổi được ít quá, lại không làm nữa.” Tôi nói, “Có điều, yếu tố gì khiến cậu bé đi lấy chai đồ uống đổi kiếm tiền nhỉ?”

Nói đến đây, Phó trưởng Công an Triệu thấy tôi dường như đã có kết luận, liền chăm chú nhìn tôi, chờ tôi phân tích tiếp.

“Vụ án này, có vẻ hoàn toàn không có manh mối gì.” Tôi nói, “Nhưng, những manh mối ít ỏi đó, dường như đều chỉ về một hướng. Thứ nhất, vật đựng đồ dùng tùy thân của nạn nhân phát hiện thấy ở hiện trường là một cái túi Ngũ Lương Dạ. Người nào tiện tay lấy một cái túi, lại lấy cái túi này?”

“Người có tiền?” Đại Bảo hỏi, “Ngũ Lương Dạ đắt thế mà.”

Tôi lắc đầu, nói: “Có loại túi đựng Ngũ Lương Dạ, không phải là có Ngũ Lương Dạ. Thông thường, người có loại túi này, hoặc là người uống Ngũ Lương Dạ, hoặc là người thấy người ta uống xong vứt đi thì nhặt về.”

“Người nhặt rác?” Đại Bảo hỏi, “Thế cậu làm thế nào để biết là kiểu người nào?”

“Cái này thì phải xem điểm thứ hai.” Tôi nói, “Thứ hai, trong tóc người chết có dính than, trong nhà người uống Ngũ Lương Dạ, liệu có than không?”

Đại Bảo hiểu ra, gật đầu.

Tôi nói tiếp: “Thứ ba, loại dây dùng để trói chân tay và miệng người chết là dây nilon màu đỏ, người dùng loại dây này nhiều nhất là người nhặt rác, dùng để buộc đồ phế liệu. Hơn nữa, cách thắt dây của hung thủ rất thuần thục, cho thấy hung thủ thường xuyên phải thắt dây. Thứ tư, bữa tối chỉ có bánh màn thầu, đến cả dưa muối cũng không có.”

“Thêm nữa, hai tháng trước, nạn nhân bắt đầu có hành vi nhặt rác.” Phó trưởng Công an Triệu nói, “Cho nên, bên cạnh người chết, phải có một người nhặt rác có thể ảnh hưởng đến cậu bé, và người này rất có khả năng đã bắt cóc cậu bé, chính là người đã làm cho cậu bé tử vong.”

“Đúng thế.” Tôi nói, “Khi nãy tôi đã nói, manh mối của vụ án không nhiều, nhưng toàn bộ manh mối đều hướng vào điểm này, người nhặt rác. Chúng ta thường xuyên nói, “vứt xa chôn gần”, xác chết bị vứt ở vị trí hiện trường, không chỉ có thể cho thấy vị trí hiện trường cách xa nơi xảy ra sự việc, hơn nữa còn có thể cho thấy một kiểu tâm lý của hung thủ.”

“Bởi vì mình ở trong nhà ổ chuột, nên muốn đem xác chết vứt ở khu người giàu.” Phó trưởng Công an Triệu bổ sung, “Đây cũng là một biểu hiện của tâm lý “vứt xa chôn gần”.

“Đúng thế, suy luận này có thể chỉ hướng cho việc điều tra của chúng ta.” Tôi nói, “Lúc trước bộ phận điều tra tư liệu ghi hình đã xem toàn bộ camera giám sát của người dân, camera giám sát của công an ở khu vực xung quanh trường học và hiện trường, không tìm ra được hình ảnh của Ngưu Lâm Phương, dù gì cậu bé cũng chống nạng, mục tiêu khá rõ rằng. Cân nhắc đến yếu tố “vứt xa chôn gần”, nếu đem xác chết vứt ra một nơi xa, chắc chắn phải có phương tiện vận chuyển xác chết, cho nên bộ phận điều tra tư liệu ghi hình đã cắt lấy toàn bộ hình ảnh các loại xe xuất hiện xung quanh hiện trường vào thời gian tương ứng, kết quả tìm ra được hơn ba nghìn chiếc xe.”

“Nhiều thế sao?” Phó trưởng Công an Triệu ngạc nhiên hỏi.

“Nhưng, tôi nghĩ, nếu là người vứt rác gây án, e là hắn không có ô tô để vứt xác.” Tôi nói, “Nếu đã không có ô tô, dùng xe máy hoặc xe đạp chở xác chết, sẽ để xác chết lộ ra, như vậy chỉ còn một khả năng, xe ba bánh. Những người vứt rác, đại đa số đều có xe ba bánh hoặc xe ba bánh điện để chở tạp phế. Mà nếu giấu một xác chết trong xe ba bánh, cũng rất dễ dàng. Bây giờ nhóm của Trình Tử Nghiên đang tìm xe ba bánh xuất hiện ở xung quanh hiện trường vào thời gian tương ứng qua camera giám sát gần hiện trường.”

“Chắc là khối lượng công việc cũng rất lớn.” Phó trưởng Công an Triệu nói.

“Không nhất định phải lần theo dấu vết một người qua camera giám sát.” Tôi nói, “Dù gì nếu lúc 4 giờ sáng trời còn tối, cũng khó có thể tìm ra đặc điểm của người hoặc xe ba bánh. Chỉ cần tìm ra hướng di chuyển đại khái của những chiếc xe ba bánh đó, sau đó cử trinh sát viên đến các khu vực điều tra thông tin, thế nào cũng tìm được ra manh mối. Nếu có đối tượng tình nghi, thì tiến hành lục soát chỗ ở của người đó. Có hai trọng điểm lục soát: một là cái nạng của người chết; hai là tìm đồ vật bằng kim loại có cạnh vuông góc, bề mặt sơn màu xanh lam, thứ giống như cái ghế đẩu, có thể chống chân lên, nếu phát hiện thấy, thì kiểm tra xem bề mặt của vật này và chỗ xung quanh có bột thạch cao màu trắng không. Khi còn sống, nạn nhân đã liên tục va đập cái chân bó bột của mình vào vật này, tạo thành mấy chục vết lõm trên thạch cao.”

“Đây chính là định luật trao đổi vật chất đấy.” Phó trưởng Công an Triệu gật đầu cười, “Hung thủ cẩn thận như vậy, không để lại manh mối trên cơ thể người chết, nhưng lại không biết người chết đã để lại manh mối ở chỗ ở của hắn ta.”

“Chúng tôi về rồi.” Phó trưởng Công an Triệu vừa nói dứt lời, chúng tôi đã nghe thấy giọng của Trình Tử Nghiên, “Có vẻ không phức tạp như vậy, rất ít xe ba bánh di chuyển trong khu vực này, khoảng thời gian đó lại càng ít. Chúng tôi tìm thấy bảy, tám chiếc, nhưng có khả năng giấu xác chết bên trong khoang xe, chỉ có hai chiếc. May mắn ở chỗ, kết quả truy vết hai chiếc xe này đều là đi đến một khu nhà cấp bốn ở phía tây thành phố. Cũng có nghĩa là, hung thủ chắc chắn ở trong khu vực này.”

“Đi thôi!” Trần Thi Vũ đứng lên.

Tôi cầm lấy tấm ảnh Lâm Đào vừa mang về, nói với Hàn Lượng: “Đi, chúng ta đi cùng bộ phận trinh sát điều tra.”

Cái gọi là khu nhà cấp bốn trong lời tả của Trình Tử Nghiên, rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Bốn nhóm trinh sát cầm ảnh của người chết, đi điều tra hỏi thông tin theo bốn hướng. Mặc dù tôi không chắc chắn suy nghĩ trong đầu mình có chính xác hay không, nhưng cử trinh sát viên đi hỏi xem gần đây có ai từng gặp Ngưu Lâm Phương hay không, là cách trực tiếp đơn giản nhất.

Trần Thi Vũ tất nhiên là không ngồi rỗi rồi, cô xung phong tham gia, xông lên tuyến đầu cùng trinh sát viên. Còn những người khác trong nhóm chúng tôi ngồi trong ô tô của Hàn Lượng, nấp ở một chỗ tối, chờ thông tin.

Quả nhiên, một lúc sau, Trần Thi Vũ đã gọi điện thoại về.

“Vô cùng kỳ quặc.” Trần Thi Vũ nóng lòng nói, “Hai người mà chúng tôi hỏi thông tin, đều nói là biết đứa bé này, nói là cậu bé tên là Trịnh Lâm Phương, còn khẳng định chắc nịch! Thế là sao?”

Tôi vừa nghe được điều đó, trong đầu lập tức khẳng định chắc chắn, suy đoán trước đó đúng là đã được chứng minh, liền vội nói: “Tìm đồn công an, điều tra nhân khẩu thường trú và tạm trú của khu vực này! Cứ là họ Trịnh, lập tức đến nhà lục soát!”

Trần Thi Vũ dường như cũng đã hiểu suy nghĩ của tôi, không hỏi tại sao, chỉ đáp “vâng”, rồi cúp máy.

“Trịnh Lâm Phương, Ngưu Lâm Phương” Hàn Lượng mim cười gật đầu nói.

“Nghĩa là gì? Ý các cậu là gì?” Đại Bảo nhìn xung quanh, nét mặt hoang mang, “Các cậu có bị trúng tà không đấy? Toàn nói những cái tôi nghe không hiểu.”

Một lúc sau, lối ra của khu này có tiếng ầm ĩ. Chúng tôi nhìn qua cửa kính ô tô, thấy hai cảnh sát hình sự áp tải một đối tượng tình nghi đội mũ bịt đầu màu đen đi ra.

“Bắt được rồi.” Tôi nói.

“Sao? Đã bắt được rồi á?” Đại Bảo ngạc nhiên nói.

“Đi thôi, chúng ta đi lục soát chỗ ở của anh ta.” Tôi mở cửa xe, xách cái hòm đựng dụng cụ khám nghiệm bước xuống xe.

Nhà của đối tượng tình nghi phạm tội Trịnh Cường, nằm ở góc phía đông nam của khu nhà cấp bốn này, là một căn nhà cấp bốn có sân và hai phòng cũ nát. Một trong hai gian phòng chứa rất nhiều đồ phế liệu.

Trần Thi Vũ đã đứng ở trong sân, đang chụp ảnh ở bên cạnh đống đồ phế liệu cùng một cảnh sát hình sự.

“Tìm thấy gì rồi?” Tôi ghé đầu qua hỏi.

“Có vết chân, có vết chân!” Lâm Đào đột nhiên kêu lên, cúi xuống nền đất, dùng đèn soi dấu chân chiếu xuống nền đất.

“Cứ giật đùng đùng, làm tôi giật cả mình!” Trần Thi Vũ lườm Lâm Đào một cái và nói, “Chúng tôi phát hiện thấy cái nạng này, hình dạng giống hệt như cái nạng kiểu theo lời kể của cô giáo của Ngưu Lâm Phương.”

Tôi nhìn thấy một cái gậy leo núi kiểu cũ đã bị bẻ gãy để trên nền đất, cẩn thận dùng túi đựng vật chứng gói lại và nói: “Mang đi làm xét nghiệm.”

Tôi lại nhìn khắp xung quanh, phát hiện thấy rải rác ở bên cạnh đống phế liệu, có không ít vỏ chai đựng đồ uống và hộp giấy dùng để đựng đồ ăn, còn số phế liệu được sắp xếp gọn gàng này, có dấu hiệu vừa được sắp xếp lại: rất nhiều mặt bám đầy bụi được xếp xuống dưới, còn số lộ ra bên trên thì sạch sẽ, gọn gàng.

“Xem ra, đã xảy ra ẩu đả giữa nạn nhân và hung thủ ở chỗ này.” Tôi nói, “Cái gậy đã bị đánh gãy, trên người Ngưu Lâm Phương không có vết thương, xem ra, cái gậy này đã đánh vào người Trịnh Cường.”

“Gì cơ? Tên bắt cóc này, có hơi hèn nhỉ?” Đại Bảo ôm trán cười nhăn nhó.

“Lão Tần, anh xem cái ghế sắt màu xanh lam này, chính là cái ghế chống chân Ngưu Lâm Phương phải không?” Trần Thi Vũ chỉ vào một chiếc ghế sắt màu xanh lam giấu ở một bên đống phế liệu và hỏi.

Tôi bước tới, lấy kính lúp ra quan sát viền mép của chiếc ghế, quả nhiên có những vết màu trắng lốm đốm. Tôi bảo Trần Thi Vũ chụp ảnh rồi lấy ra một cuộn băng dính, dính những vết màu trắng lại, cho vào trong túi đựng vật chứng và nói: “Về tiến hành xét nghiệm vật chứng vi lượng, đối chiếu với thạch cao trên chân của người chết, là có kết quả.”

“Chứng cứ rõ ràng!” Đại Bảo nói, “Thế, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

“Chúng tôi vừa đến là cái tay Trịnh Cường ấy gần như đã khai ra luôn, hoàn toàn không chống cự.” Trần Thi Vũ nhún vai nói, “Có điều, không chống cự là lựa chọn đúng đắn, vì hắn ta cũng biết mình hoàn toàn không chịu trách nhiệm chủ yếu về cái chết của Ngưu Lâm Phương.”

“Sao cơ? Đúng thật không phải là bắt cóc?” Đại Bảo trọn tròn mắt.

Trần Thi Vũ là người đầu tiên tìm thấy nơi ở của Trịnh Cường, người duy nhất họ Trịnh trong khu vực này, cũng chính cô là người đầu tiên xông vào trong nhà bẻ quặt Trịnh Cường xuống đất. Cho nên, cô cũng là người đầu tiên biết được diễn biến sự việc qua lời Trịnh Cường.

Hóa ra, hai tháng trước, vì bị mẹ bạo hành, Ngưu Lâm Phương đã tức giận bỏ nhà đi. Nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, bỏ nhà đi thì thế nào cũng phải tìm một chỗ để ở. Khi đó, cậu đã quen người nhặt rác Trịnh Cường. Trịnh Cường năm nay 45 tuổi, chưa lập gia đình, không có con, sau khi gặp Ngưu Lâm Phương, thực lòng thích cậu bé, nói chuyện với cậu bé cả buổi chiều, biết tình hình gia đình của Ngưu Lâm Phương, rất đồng cảm, liền nhận làm bố nuôi của cậu bé. Ngưu Lâm Phương gọi Trịnh Cường là “bố”, Trịnh Cường gọi Ngưu Lâm Phương là “con trai”.

Một tháng sau đó, Ngưu Lâm Phương ở nhà của Trịnh Cường đằng nào thì cũng cách trường không xa, hằng ngày ngoài thời gian đi học ra, những lúc khác Ngưu Lâm Phương đều ở trong căn nhà nát của Trịnh Cường. Trịnh Cường cũng nói với Ngưu Lâm Phương không có chuyện ăn cơm miễn phí, hằng ngày sau khi tan học, phải mang về hai mươi cái vỏ chai đựng đồ uống hoặc mười hộp giấy đựng đồ ăn. Thời gian đó, nói chung hai “bố con” sống với nhau cũng coi là đầm ấm. Trịnh Cường còn trịnh trọng giới thiệu Ngưu Lâm Phương với hàng xóm nhà mình, bảo đây là con trai mình, Trịnh Lâm Phương.

Nhưng không biết tại sao, một tháng sau, Ngưu Lâm Phương bỗng nhiên mất tích. Mất “thằng con yêu”, Trịnh Cường đến trường lén quan sát, phát hiện thấy không phải là Ngưu Lâm Phương “mất tích” thật, chỉ là không muốn về nhà anh ta mà thôi. Anh ta đã từng bám theo Ngưu Lâm Phương, nhưng không có cách nào vì nhà Ngưu Lâm Phương quá gần trường, hơn nữa thông thường vào giờ tan học, rất đông người trên đường, anh ta cũng không thể tranh luận với Ngưu Lâm Phương.

Đúng lúc Trịnh Cường hạ quyết tâm, nhất định phải “mời” Ngưu Lâm Phương về nhà một lần nữa để tranh luận một phen với Ngưu Lâm Phương, thì Trịnh Cường phát hiện lần này Ngưu Lâm Phương thật sự đã mất tích, thậm chí còn không đến trường.

Thế là mấy hôm sau đó, ngày nào Trịnh Cường cũng chờ cậu bé ở cổng trường. Cuối cùng, đến ngày thứ bảy đã thấy Ngưu Lâm Phương. Cậu bé chống nạng đi tập tễnh vào trường. Trịnh Cường nói, khi đó, anh ta thực sự thấy nhói lòng.

Trịnh Cường vốn định chờ đến lúc tan học, nhưng không ngờ Ngưu Lâm Phương vào được một lúc, đã lại một mình đi ra. Lúc này, không phải là giờ cao điểm, người và xe cộ đi lại trên đường cũng ít. Thế là Trịnh Cường lấy dũng khí, đi đến cạnh Ngưu Lâm Phương, bảo cậu bé đi lại bất tiện, anh ta đạp xe chở cậu bé. Ngưu Lâm Phương không hề đắn đo ngồi luôn lên xe Trịnh Cường. Thế là Trịnh Cường ra sức đạp xe về nhà mình, Ngưu Lâm Phương ngồi trên xe không dám nhảy xuống giữa đường, vô cùng tức giận, hai người đã ẩu đả ở chỗ đám phế liệu. Tất nhiên, chủ yếu là Ngưu Lâm Phương có vũ khí trong tay chiếm thế chủ động, còn Trịnh Cường thương xót “con yêu” của mình, gần như không đánh trả. Nhưng, cho dù Ngưu Lâm Phương có trẻ khỏe đến mấy, cũng chỉ nhảy một chân, sức chiến đấu sụt giảm một nửa. Nên, cuối cùng kết thúc của trận đánh lộn này là Trịnh Cường khống chế được Ngưu Lâm Phương.

Tất nhiên, Trịnh Cường cũng không muốn trói Ngưu Lâm Phương, nhưng Ngưu Lâm Phương nhất mực quyết liệt phản kháng. Thế nên Trịnh Cường nghĩ đợi đến sáng hôm sau, khi Ngưu Lâm Phương bình tĩnh lại rồi sẽ nói chuyện. Không cần ở chỗ anh ta, không cần thay đổi hộ khẩu, theo họ của anh ta, chỉ cần Ngưu Lâm Phương vẫn nhận làm “con trai” của mình là được. Hơn nữa, theo suy nghĩ của Trịnh Cường, nếu anh ta là bố mà không trừng phạt con trai cho ra trò, thì cuối cùng con trai sẽ hư mất. Cổ nhân đã nói, con không dạy là lỗi của bố mà. Trói tay chân lại, cũng coi là một cách giáo dục.

Đợi đến khi Ngưu Lâm Phương bình tĩnh lại, Trịnh Cường vẫn nói chuyện với cậu bé một lúc.

Trịnh Cường không hiểu được lý do tại sao Ngưu Lâm Phương đột nhiên lạnh nhạt với mình, anh ta nói, nếu Ngưu Lâm Phương không có bố mẹ, tại sao không thể coi anh ta là bố, đón nhận tình yêu thương của một người bố từ anh ta?

Ngưu Lâm Phương lại thấy, sau một thời gian sống cùng Trịnh Cường đối tốt với cậu, nhưng hoàn toàn không phải là tình yêu thương của bố mà cậu mong muốn. Bởi vì Trịnh Cường không bao giờ quan tâm đến chuyện cậu có đi học hay không, ở trường thế nào, lớn lên muốn làm gì, anh ta chỉ muốn giữ mình ở bên cạnh, bảo mình đi nhặt rác cùng, có được cảm giác làm bố từ mình. Mình ở bên cạnh Trịnh Cường, chẳng khác nào một người công cụ dùng để diễn vai con trai, một con búp bê chỉ cần nghe lời. Mình bị Trịnh Cường dụ dỗ gọi là bố, nhưng Trịnh Cường hoàn toàn không phải là bố của mình, vĩnh viễn không bao giờ là bố.

Trịnh Cường tất nhiên có chút bực tức, anh ta hỏi lại Ngưu Lâm Phương: “Thế mẹ con có yêu con không? Con bỏ đi một tháng trời, bà ta cũng không biết. Bà ta mới coi con là công cụ, đối với bà ta, con chẳng qua chỉ là công cụ kiếm tiền mà thôi.”

Nghe đến đây, không ngờ Ngưu Lâm Phương nổi giận đùng đùng, nói là mẹ mình yêu mình, bà vĩnh viễn là mẹ của mình, chỉ là bây giờ bà vẫn chưa nhận ra tầm quan trọng của cậu con trai này mà thôi. Cậu càng nói càng tức giận, càng nói càng khó nghe. Cậu nói cái loại người như Trịnh Cường, vì muốn làm bố mà cố tình cướp con trai của người khác, có ý đỗ phá hoại gia đình nhà người khác, thực ra hoàn toàn không hiểu làm bố phải thế nào, đáng kiếp cả đời không có con trai.

Mấy câu nói đó khiến Trịnh Cường bị tổn thương sâu sắc, để ngăn không cho Ngưu Lâm Phương tiếp tục nói nữa, Trịnh Cường đã dùng dây nilon màu đỏ buộc miệng cậu bé lại, để cậu không thể nói được rõ tiếng. Sau đó anh ta quay về đi ngủ.

Nhưng Trịnh Cường không thể ngờ được, 5 giờ sáng hôm sau khi mình ngủ dậy, Ngưu Lâm Phương đã lạnh toát. Anh ta không sao hiểu nổi, tại sao chỉ trói như vậy mà cũng chết được? Có điều, cho dù anh ta không thể hiểu nổi, thì vứt xác cũng là việc quan trọng đầu tiên, dù gì anh ta cũng sợ. Thế là anh ta chở xác của Ngưu Lâm Phương và đồ dùng mang theo bằng xe ba bánh đi rất xa mới tìm được một chỗ tốt để vứt. Nói như lời của Trịnh Cường, anh ta hy vọng kiếp sau Ngưu Lâm Phương đầu thai tốt, có thể ở trong những ngôi biệt thự như vậy.

Sau một ngày nơm nớp bất an, Trịnh Cường cũng chờ gặp được cảnh sát, anh ta đã nghĩ kĩ rồi, hễ cảnh sát đến, anh ta sẽ lập tức khai luôn. Anh ta không giết người, cũng không muốn giết đối phương cho nên chắc là anh ta không phạm pháp?

“Anh không thể thoát được tội nhốt giữ người phi pháp.” Đại Bảo nói, “Hơn nữa hành vi trói của anh, ở mức độ nhất định đã làm gia tăng xác suất thuyên tắc mạch phổi, cũng phải truy cứu trách nhiệm hình sự tương ứng.”

“Ồ, rất nhiều kiến thức y học, chúng ta đúng là cần phải phổ cập kiến thức khoa học thường thức.” Tôi nói, “Cho dù không có chuyện thuyên tắc mạch phổi này, thực ra bị trói ở tư thế bất thường trong thời gian lâu, cũng sẽ gây ra ngạt thở cơ học do tư thế. Xem ra, tôi đúng là phải viết một cuốn sách khoa học thường thức để nhiều người biết về những kiến thức này hơn, sẽ đặt tên là Thư của người đã mất [*] nhé.”

Chú thích biên tập sách gốc: Cuốn Thư của người đã mất đã xuất bản, nội dung kể về 28 cách chết vô cùng kỳ quặc, nếu hứng thú có thể tìm đọc.

“Cậu bé này đáng thương quá!” Trần Thi Vũ nói, “Lúc còn sống không được cảm nhận tình yêu thương của người thân, cuối cùng còn mất mạng vì loại tình thân dị dạng!”

“Tôi vẫn giữ quan điểm.” Hàn Lượng nói, “Bạo hành tinh thần cũng là bạo hành, có lúc còn ác hơn cả bạo hành gia đình!”

“Đúng thế, có lúc, đối xử với người thân của mình, cứ tưởng là không động chân động tay, chỉ là lạnh nhạt một tí, là thấy mình không phạm lỗi, là có thể đứng ở trên cao về mặt đạo đức.” Trình Tử Nghiên cũng cúi đầu nói, “Thực ra, bạo hành tinh thần cũng là một con dao, một con dao có thể giết người.”