← Quay lại trang sách

Chương 1

Sáng sớm hôm đó, Lâm Đào vội vã đến phòng làm việc.

“Trưởng khoa Tần, có một việc, phải tôi đi mới được.” Lâm Đào lau mồ hôi trên trán và nói.

“Lại xảy ra chuyện gì rồi?” Tôi cười nói, “Tớ đang định nói với cậu đây, cần tìm địa điểm dã ngoại trong vụ án Hứa Tinh, mà không chỉ phải tìm mỗi địa điểm dã ngoại, còn phải tìm những đồ vật khả nghi, ví dụ như vỏ chai đựng đồ uống, ở một số chỗ khuất như sau gốc cây...”

“Việc này tớ đã sắp xếp xong rồi, những việc cậu nghĩ đến từ vụ án trước, tớ cũng nghĩ đến rồi.” Lâm Đào xua tay và nói, “Chuyện tớ định nói đến không phải là việc này.”

“Thế là chuyện gì?”

“Chuyện của Tiểu Lông Vũ.” Lâm Đào nói, “Cậu có thể khuyên cô ấy đừng ngày càng lún sâu vào chuyện của Lưu Hâm Hâm không. Vốn chỉ là tình cờ biết nhau, không cần thiết cứ phải đâm đầu vào như thế chứ? Lưu Hâm Hâm là người như thế nào, Triệu Đạt là người như thế nào, cô ấy cũng không hiểu lắm. Can thiệp vào mối quan hệ của họ, sẽ nguy hiểm đấy.”

“Ý cậu muốn nói là, không phân biệt được việc công, việc tư sẽ nguy hiểm?” Tôi hỏi.

“Không chỉ là cái này!” Lâm Đào nói, “Còn nguy hiểm đối với an toàn tính mạng của mình nữa.”

“Hả?” Tôi ngạc nhiên.

“Hôm qua, tớ tình cờ đi qua khu chung cư chỗ Tiểu Lông Vũ thuê nhà, đã trông thấy một cảnh tượng nguy hiểm.” Lâm Đào uống một ngụm nước rồi nói nhỏ, “Khi đó, đúng lúc Tiểu Lông Vũ đi làm về, bất ngờ bị một người đàn ông cao hơn 1,8 mét chặn lại. Không cần nghĩ cũng biết, đó là Triệu Đạt, đến nhà Tiểu Lông Vũ tìm vợ.”

“Sau đó thế nào?”

“Sau đó tớ nghe thấy Triệu Đạt nói Tiểu Lông Vũ là người xấu, muốn phá hoại tình cảm của vợ chồng họ, bảo Tiểu Lông Vũ trả vợ cho anh ta.” Lâm Đào nói, “Lúc đó Tiểu Lông Vũ nổi giận, mắng anh ta một trận gay gắt. Mình phá án bấy nhiêu năm rồi, đều biết, thực ra rất nhiều vụ giết người trong lúc không bình tĩnh, đều xảy ra sau khi đàn ông cáu lên vì bị phụ nữ mắng. Lúc đó tớ căng thẳng hết sức, chỉ sợ Triệu Đạt đột ngột rút ra một con dao, đâm Tiểu Lông Vũ một nhát. Nên tớ định ra mặt, nhưng có lẽ là khí thế của Tiểu Lông Vũ quá mạnh, không ngờ anh ta tẽn tò lủi mất. Nhưng khi về rồi nghĩ lại, tớ vẫn thấy sợ. Đây là lần đầu tiên, có thể gã đàn ông đó về nhà nghĩ lại, cảm thấy thật kém cỏi, lại đến tìm Tiểu Lông Vũ để trả thù thì làm thế nào? Cậu bảo tớ cũng không thể ngày nào cũng tình cờ gặp được chứ.”

“Như vậy đâu có phải là cậu tình cờ gặp? Cậu theo dõi đấy chứ.” Tôi cười nói.

Thấy đã bị tôi phát hiện, Lâm Đào ngại ngùng nói: “Nói là theo dõi thì hơi quá, tớ sợ cô ấy càng ngày càng lún sâu, gặp nguy hiểm thôi. Thực ra, chỉ có thể coi là đi theo để bảo vệ.”

“Bảo vệ? Cậu bảo vệ cô ấy, hay là cô ấy bảo vệ cậu?” Tôi cười.

“Cho dù thế nào đi nữa, tớ cũng là đàn ông mà.” Lâm Đào có vẻ không phục.

“Cậu nói cũng đúng, lát nữa tớ sẽ hỏi xem.” Tôi nói.

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Trần Thi Vũ cũng đã đi làm. Đối với những người thích đi thẳng vào vấn đề, tôi cũng hỏi thẳng luôn: “Tiểu Lông Vũ này, nghe nói hôm qua cô đã gặp nguy hiểm?”

Đầu tiên Trần Thi Vũ ngớ ra, sau đó quay đầu nhìn Lâm Đào một cái. Lâm Đào nhìn cuốn sách trong tay, làm ra vẻ đang chăm chú đọc, không liên quan đến mình.

“Chưa được gọi là nguy hiểm, chỉ là Triệu Đạt vẫn muốn đến uy hiếp Lưu Hâm Hâm, bị tôi mắng cho, chạy mất.” Trần Thi Vũ nói nhẹ nhàng như không.

“Tôi nghĩ, cô vẫn nên để ý một chút.” Tôi nói, “Dù sao đối phương cũng là một thanh niên cao to, cô có giỏi đánh nhau đi nữa, thì vẫn giáo đâm thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng đấy.”

“Không còn nguy hiểm rồi ạ.” Trần Thi Vũ đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Tôi vừa nhận được thông báo, đã có kết quả giám định thương tật của Lưu Hâm Hâm, hai chỗ tổn thương nhẹ cấp độ hai. Bây giờ, chắc Triệu Đạt đã bị tạm giữ hình sự rồi.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Lâm Đào đang chăm chú đọc sách, xen vào một câu.

“Hình sự trước, dân sự sau.” Trần Thi Vũ nói tiếp, “Đợi đến khi xong vụ án cố ý gây thương tích, thì vụ khởi kiện ly hôn sẽ suôn sẻ thôi. Cho nên bây giờ Lưu Hâm Hâm đã an toàn rồi, hôm nay cô ấy sẽ dọn về nhà mình ở.”

“Thế cũng tốt, cô không thể bảo vệ Lưu Hâm Hâm được quá lâu.” Tôi nói, “Dù sao chúng ta cũng có cuộc sống của mình, bấy nhiêu là người cần bảo vệ, cô không thể giúp đỡ hết được.”

Trần Thi Vũ im lặng một lúc rồi nói: “Có thể các anh không hiểu, thế này nhé, tôi kể cho các anh nghe một câu chuyện. Rất nhiều năm trước, khi tôi còn học tiểu học, bác gái hàng xóm nhà tôi thường xuyên bị bạo hành gia đình. Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết phải làm thế nào. Bố tôi và cảnh sát khu vực đều đã từng can thiệp vào chuyện gia đình của họ, nhưng vì bác gái không muốn làm to chuyện, nên lần nào sự việc cũng bị chìm đi. Sau đó, bác gái không thể tiếp tục chịu đựng được nỗi đau ấy nữa, nhưng lại không chọn cách báo cảnh sát, mà chọn cách tự vẫn. Rất không may, tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình tự vẫn của bác ấy.”

Nói đến đây, Trần Thi Vũ hít thở sâu một hơi, dừng lại một lúc. Chúng tôi cũng im lặng nhìn cô.

“Có thể sự việc này, chính là một sự việc quan trọng khiến tôi quyết tâm làm cảnh sát. Mặc dù tôi chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường, rất nhỏ bé, nhưng tôi thề sẽ cố gắng hết sức trong phạm vi khả năng của mình, giúp đỡ được nhiều người hơn, giúp thêm nhiều người biết sử dụng vũ khí pháp luật bảo vệ mình khi quyền và lợi ích hợp pháp của mình bị xâm hại, chứ không phải là làm hại mình.”

Tôi gật đầu, tôi đã hiểu nguyên nhân tại sao Trần Thi Vũ nhất mực kiên trì trong chuyện này.

“À, đúng rồi, thân thế của Hứa Tinh, tôi và đồng chí bên Công an thành phố đã cùng điều tra.” Trần Thi Vũ nói, “Bố mẹ nuôi của Hứa Tinh đều làm trong lĩnh vực truyền thông, rất tốt tính, mọi người xung quanh đều nhận xét rất tốt. Qua điều tra được biết, khi còn trẻ họ đã thử không sinh con, nhưng khi có tuổi, cảm thấy cô đơn, nên đã nhận nuôi Hứa Tinh. Khi được nhận nuôi, Hứa Tinh khoảng chừng 10 tuổi. Gia đình ba người này luôn rất hạnh phúc, hàng xóm xung quanh đều rất ngưỡng mộ. Nhưng không ngờ, khi Hứa Tinh vào đại học, bố nuôi của cô đã bị tai nạn giao thông trong một lần đi xe đạp điện ra ngoài, cấp cứu không thành công, đã tử vong. Còn mẹ nuôi của cô có thể vì quá đau lòng, sau khi bố nuôi của cô qua đời một hôm, bệnh tim phát tác dẫn đến đột tử. Hứa Tinh đồng thời mất cả bố mẹ nuôi, trở thành trẻ mồ côi, mà, lúc đó cũng không còn là trẻ mồ côi nữa, cô ấy đã là người trưởng thành.”

Xem ra mấy hôm nay Trần Thi Vũ cũng không ngồi yên.

“Trước năm Hứa Tinh lên 10 thì thế nào?

“Điều kỳ quặc nằm ở đây.” Trần Thi Vũ nói, “Thông tin, hồ sơ về Hứa Tinh trước năm 10 tuổi, hoàn toàn không điều tra được điều gì.”

“Bây giờ càng lúc tôi càng cảm thấy có lẽ thân thế của Hứa Tinh liên quan đến vụ án.” Tôi nói, “Thế kết quả đối chiếu DNA thế nào?”

“Vẫn đang làm.” Trần Thi Vũ nói, “Các ngân hàng DNA vẫn đang tiến hành đối chiếu, nhưng chắc cũng không nhanh được.”

Bỗng điện thoại di động của tôi đổ chuông, tôi nhìn thì thấy là Hàn Lượng gọi, vội nghe máy.

“Tôi đang ở dưới tòa nhà, vừa gặp thầy, huyện Long Đông vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông, bảo chúng ta mau qua đó.” Hàn Lượng nói với giọng gấp gáp.

“Tai nạn giao thông, chắc là không có gì thú vị.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn Trần Thi Vũ và Đại Bảo vừa bước vào văn phòng.

“Thế thì tôi không đi nữa.” Trần Thi Vũ nhìn máy tính xách tay trên tay và nói, “Tôi nghĩ cách kết nối với đồng nghiệp bên Công an thành phố, nhanh chóng tìm ra thân thế của Hứa Tinh nhé.”

“Được, đây cũng là việc quan trọng.” Tôi nói, “Đại Bảo, Lâm Đào, chúng ta đi.”

“Khu trung tâm huyện Long Đông à?” Tôi ngồi trên xe của Hàn Lượng, hỏi, “Ở trên đường? Thế thì phải cấm đường à?”

“Chắc chắn rồi, bây giờ cho phép đi lại ở một nửa đường, cho nên bộ phận cảnh sát giao thông đang liên tục giục bộ phận cảnh sát hình sự ở đó, nhưng cảnh sát hình sự thì thấy vụ án rất kỳ quặc, phải chờ chúng ta đến, nên chúng ta chỉ còn cách đi nhanh hết tốc độ thôi.” Hàn Lượng cho chiếc xe SUV cũ rích của cậu phóng như bay, lao đi giữa dòng xe.

Tôi thắt chặt dây an toàn, một tay nắm chặt tay vịn phía trên cửa sổ xe, lưng tựa hẳn ra ghế, căng thẳng nói: “Cậu chậm một chút, chậm một chút. Lần trước đã nói rồi, phải chú ý an toàn giao thông.”

“Sếp Trần đã hạ lệnh, đến hiện trường, khám nghiệm hiện trường với tốc độ nhanh nhất, để bộ phận cảnh sát giao thông cho nối lại giao thông trên tuyến đường.” Hàn Lượng nói.

“Tiểu Lông Vũ không đến, cũng được thật à?” Lâm Đào hỏi.

“Có gì mà không được? Chỉ là một vụ tai nạn giao thông, chưa biết chừng chúng ta xem xong hiện trường là về luôn.” Đại Bảo nói.

Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã bị tắc lại sau một dòng xe rất dài.

“Rõ ràng là đã đến rồi.” Hàn Lượng nói, “Lưu lượng xe trên con đường này vốn đã vô cùng lớn, hai chiều bốn làn xe, bây giờ vì vụ tai nạn chiếm mất một chiều hai làn xe, nên chắc chắn sẽ tắc đường. Xem ra, tai nạn xảy ra ở chỗ cách 500 mét phía trước, tôi phải ở lại xe di chuyển dần lên, mọi người đi bộ qua đi, còn nhanh hơn.”

Tôi gật đầu, quay lại xách hòm đựng dụng cụ khám nghiệm ở thùng sau xe, rồi xuống xe cùng Đại Bảo, Lâm Đào và Trình Tử Nghiên.

Chúng tôi đi xuyên qua dòng xe, một vài tiếng nói vọng ra từ những chiếc xe mở cửa kính.

“Anh nhìn đi, thấy chưa? Những người kia là bác sĩ pháp y! Tôi đã nói phía trước có người chết mà, nếu không làm sao tắc cứng thế này?”

“Bác sĩ pháp y cũng đã đến, xem ra tai nạn không nhẹ đâu.”

“Đúng là bác sĩ pháp y này, cuối cùng đã nhìn thấy bác sĩ pháp y thật.”

Lâm Đào dỏng tai nghe, nét mặt rất không phục, bảo: “Sao toàn nói là bác sĩ pháp y? Cứ xách hòm đựng dụng cụ khám nghiệm thì nhất lịnh là bác sĩ pháp y chắc? Thế nhưng người kiểm tra dấu vết như chúng tôi vứt vào đâu?”

Tôi nhún vai nói: “Có thể bác sĩ pháp y nghe ngầu hơn kiểm tra dấu vết.”

“Thế thì tớ nói là, tớ đẹp trai hơn cậu đấy!”

Trình Tử Nghiên phì cười thành tiếng.

“Cười gì mà cười! Điều tôi nói không phải là sự thật sao?” Lâm Đào ngạc nhiên nhìn Trình Tử Nghiên, nói, “Cười vào lúc này, thật là không có ý gì tốt đẹp.”

Trình Tử Nghiên vội thôi không cười nữa, nhưng nét mặt vẫn kiểu cố nhịn cười.

Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã đi đến hiện trường xảy ra vụ án.

Lúc này, giữa hai làn đường một chiều, đã được cảnh sát dùng những tấm chắn đường ngăn ra theo đường dây cảnh giới, hai cảnh sát giao thông đang căng thẳng chỉ huy cho xe cộ đi từ làn xe chiều ngược lại đi qua. Lúc này Phó trưởng Công an Đổng Kiếm và Trịnh Dân, Trưởng Công an huyện Long Đông vừa mới nhậm chức, đang đứng ở bên ngoài dây cảnh giới, quan sát mấy kỹ thuật viên làm việc ở phía trong.

Phía trong dây cảnh giới, có một xe tải chở hàng cỡ vừa đỗ ở đó, đuôi xe tải chở hàng liền sát với một chiếc xe dòng BMW 3 Series nắp capo còn đang phì phì bốc khói. Đầu chiếc xe BMW bị hỏng nặng, đã biến dạng, túi khí an toàn ở buồng lái đã bật mở, toàn bộ kính chắn gió phía trước xe đều vỡ toác rơi hết xuống, cửa buồng lái đang mở.

Nhưng, trong buồng lái không có người.

Trên mặt đất cạnh buồng lái của chiếc xe BMW, bị phủ bởi một cái túi chứa xác, không cần nhìn cũng biết, một xác chết đang ở dưới cái túi chứa xác. Đó chắc là tài xế của chiếc xe BMW.

Bên mép đường, một người đàn ông trung niên đang ngồi xổm, xem ra chắc là lái xe của chiếc xe tải nhỏ. Bên cạnh không có cảnh sát, có nghĩa là anh ta đã bị thẩm vấn rồi. Anh ta ngồi xổm bên đường, ôm đầu, vẻ mặt đầy đau khổ, có vẻ chuyện làm ăn ngày hôm nay đã hỏng.

Theo chỉ huy của cảnh sát giao thông, những chiếc xe đang đi đúng chiều sẽ vòng qua những tấm chắn đường sang làn xe chiều ngược lại, đi qua hiện trường xảy ra vụ án, sau đó rời đi. Gần như mỗi một xe đi qua đều giảm tốc độ, không phải vì mục đích an toàn, mà là để hóng chuyện. Thậm chí có tài xế còn rút điện thoại di động ra, chụp ảnh hiện trường lúc đi qua.

“Thật sự không thể hiểu nổi tâm lý của những người hóng chuyện này.” Lâm Đào lẩm bẩm nói.

Phó trưởng Công an Đổng Kiếm nhìn thấy chúng tôi đi tới, vội bước ra đón, lấy chiếc iPad luôn mang theo bên mình ra, đưa cho tôi và bảo: “Đây là một con đường tỉnh lộ, bình thường lưu lượng xe rất lớn. Cho nên sau khi xảy ra vụ tai nạn giao thông này, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng xã hội ở mức độ nhất định.”

‘Đây, không phải là tai nạn giao thông sao?” Lâm Đào chỉ vào hiện trường, hỏi.

“Anh xem đoạn ghi hình qua camera giám sát này trước đã.” Đổng Kiếm nói, “Tai nạn, thì chắc chắn là tai nạn rồi, nhưng có những uẩn khúc nhất định, chúng ta buộc phải điều tra rõ, nếu không sẽ khó ăn nói với người dân.”

Tôi cầm lấy chiếc iPad, xem đoạn ghi hình camera giám sát trên đoạn đường này được chuyển đến qua mạng nội bộ của Công an.

Thời gian hiển thị trong đoạn ghi hình camera giám sát là 9 giờ 11 phút buổi sáng, lúc này trên con đường tỉnh lộ không nhiều xe lắm. Trong hình, chiếc xe tải nhỏ đang đi trên làn tốc độ chậm ở phía bên phải với tốc độ bình thường, đột nhiên một chiếc xe con BMW màu trắng từ phía sau đuổi tới, chiếc xe con cũng đi trên làn đường tốc độ chậm, nhưng tốc độ nhanh hơn chiếc xe tải.

Khi hai chiếc xe gần sát nhau, đáng lý ra, chiếc BMW phải chuyển sang làn tốc độ nhanh, sau đó vượt lên trên chiếc xe tải, vì lúc này trên làn xe tốc độ cao không có các xe khác. Nhưng chiếc BMW không những không giảm tốc độ, cũng không chuyển làn, mà đột ngột tăng tốc, cứ thể đâm thẳng vào đuôi chiếc xe tải.

Sau khi va chạm, chiếc xe tải lập tức nhận ra, đồng thời phanh xe dừng lại. Còn chiếc BMW thì cắm vào xe tải, bánh xe vẫn chuyển động tại chỗ. Bánh xe mài xuống, khiến mặt đường bụi mù. Do lực đẩy từ chiếc BMW, chiếc xe tải thậm chí còn di chuyển về phía trước thêm 5 mét. May mà tài xế xe tải chắc đã kịp thời chuyển về số dùng đồng thời kéo phanh tay, hai chiếc xe mới dừng lại không di chuyển về phía trước nữa.

Đầu chiếc xe BMW đã bị biến dạng vì va đập, do vẫn tiếp tục lao về phía trước, nên biến dạng nghiêm trọng hơn.

Hai chiếc xe cuối cùng đều dừng lại, tài xế xe tải nhảy ra khỏi xe trước. Anh ta đi về phía đuôi xe, đang định kiểm tra xem tình hình tai nạn thế nào, thì cửa chiếc xe BMW cũng mở ra. Cùng với đó, một người phụ nữ mặc áo trắng, váy ngắn màu xám, đi tất da chân màu đen, giày cao gót màu đen loạng choạng bước ra khỏi xe, vịn vào cửa xe, ôm ngực vẻ như thở dốc mấy hơi, rồi ngã lăn ra đất.

Cú ngã lăn ra đất đột ngột, khiến tài xế xe tải giật nảy mình. Anh ta lùi lại ra sau mấy bước theo bản năng, đờ ra mấy giây rồi chạy về phía buồng lái của mình, có vẻ như lấy điện thoại di động. gọi điện cho cảnh sát.

Đoạn ghi hình đến đó là kết thúc, cũng coi như đã thể hiện được toàn bộ quá trình xảy ra sự việc một cách hoàn chỉnh.

Tôi xem xong đoạn ghi hình, đưa iPad cho nhóm Lâm Đào, rồi nói với Phó trưởng Công an Đổng Kiếm: “Đoạn ghi hình phía sau đã xem chưa? Trong chiếc xe BMW chỉ có một mình người chết thôi à?”

“Mặc dù camera giám sát phía trước không nhìn thấy hàng ghế sau trong xe BMW có người ngồi hay không, nhưng đồng nghiệp điều tra hình ảnh ghi lại đã xem toàn bộ phần ghi hình sau đó, cho đến khi cảnh sát của chúng ta đến hiện trường, cũng không có ai khác bước ra từ xe BMW.” Phó trưởng Công an Đổng Kiếm nói, “Cho nên có thể khẳng định, trên xe không có người thứ hai.”

Tôi gật đầu, đi đến cạnh buồng lái của chiếc BMW, thò đầu vào trong nhìn, lại đưa tay sờ đệm ghế.

Lúc này, Lâm Đào và Đại Bảo đã xem xong đoạn ghi hình.

“Vụ này xem ra cũng giống như một vụ tai nạn giao thông thông thường, trên xe không có người khác gây ảnh hưởng đến việc điều khiển xe.” Đại Bảo nói.

“Chính vì không có người ảnh hưởng đến việc điều khiển xe, mới có điểm đáng ngờ.” Lâm Đào nói, “Cô này lái xe quá kỳ lạ. Tăng tốc một cách khó hiểu, đâm vào xe người khác một cách khó hiểu, đâm vào xe người ta rồi mà còn không biết nhả chân ga, đây chính là điểm đáng ngờ.”

“Lái xe sau khi uống rượu à? Có điều sáng sớm ra, ai uống rượu chứ?” Đại Bảo lắc đầu nói, “Nhưng cho dù cô ta lái xe kỳ quặc thế nào đi nữa, cũng chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường thôi mà.”

“Ừm, phụ nữ lái xe, các anh biết đấy.” Một cảnh sát giao thông ở bên cạnh vừa tiến hành đo đạc hiện trường vừa nói.

“Nhóm chúng tôi thiếu một người, nếu không cô ấy mà nghe thấy câu này, chắc chắn sẽ quạt cho anh một trận.” Lâm Đào cười nói với cậu cảnh sát giao thông “Hơn nữa cô ấy là một nữ tài xế có điểm thi lái xe đặc chủng xuất sắc, đủ tư cách để quạt anh.”

“Đúng thế, chúng ta không được có những ấn tượng bảo thủ, càng không nên có thành kiến, không thể vì tài xế là phụ nữ mà đưa ra kết luận gì, thế là phạm sai lầm bảo thủ, giữ mãi suy nghĩ ban đầu đấy. Ví dụ như vụ án này, thực sự không phải là một vụ tai nạn giao thông đơn thuần.” Tôi thò vào trong buồng lái và nói, “Vết máu trong xe cho chúng ta biết, vụ án này có uẩn khúc.”