← Quay lại trang sách

Chương 2

Đã quá muộn rồi.

Người duy nhất yêu tôi trên thế giới này, đã bị chính tay tôi giết chết.

Hóa ra, người đã biến thành ma quỷ, không phải là anh ấy, mà là bản thân tôi.

Tôi có hận Tiền Đại Doanh không?

Tất nhiên, cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên được tất cả những gì ông ta đã làm đối với mẹ. Cho dù ông ta có quỳ xuống van xin tôi ở trong phòng Thẩm vấn, tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông ta. Có thể tha thứ hay không thể, cũng có ý nghĩa gì đâu?

Khi còn rất nhỏ, tôi cảm thấy gia đình tôi rất hạnh phúc. Bố mẹ rất tình cảm với nhau và yêu thương tôi, thỉnh thoảng còn cùng nhau ra ngoại ô, còn mua quà cho tôi. Món quà tôi thích nhất, tất nhiên chính là con gấu đồ chơi nhỏ mà bố mẹ cùng chọn cho tôi. Khi đó tôi là một đứa bé vui vẻ đáng yêu, cuộc sống vô lo vô nghĩ.

Nhưng, hạnh phúc thật ngắn ngủi. Cơn ác mộng của gia đình tôi bắt đầu từ khi sự nghiệp của Tiền Đại Doanh đổ bể. Nhà máy mà Tiền Đại Doanh kinh doanh phá sản, mất đi tiền bạc và quyền lực của một giám đốc nhà máy, hơn nữa vì nợ nần, Tiền Đại Doanh không ngẩng đầu lên được trước mặt mọi người. Tiền Đại Doanh bắt đầu trở nên đa nghi, mẫn cảm, một ngày, nhìn thấy mẹ bỗng nhiên cười, ông ta tưởng là cười nhạo mình, trong lúc giận dữ, ông ta đã gây ra tổn thương tàn nhẫn cho mẹ. Mẹ bị bạo hành, thương tích đầy mình, bà gục xuống đất gần như ngất đi. Trận đòn bạo lực đột ngột của Tiền Đại Doanh khiến tôi khiếp sợ đến mức ngây ra tại chỗ, tôi trợn tròn mắt nhìn gương mặt cứ chảy máu của mẹ, một nỗi sợ hãi chưa từng có dâng lên.

Sau đó, Tiền Đại Doanh xin lỗi mẹ, nói là mình nhất thời lú lẫn. Vì thương ông ta, hoặc là cho rằng “không nên vạch áo cho người xem lưng”, mẹ đã tha thứ cho ông ta, nhưng mẹ không ngờ lần nhượng bộ đó chính là mầm mống tội ác chôn vùi cả cuộc đời bà.

Trong hai năm, hễ gặp phải chuyện không suôn sẻ ở bên ngoài, là Tiền Đại Doanh nổi điên với mẹ, mẹ trở thành nơi trút giận của ông ta, chuyện bạo hành gia đình ngày một nghiêm trọng. Sự nhẫn nhịn ban đầu của mẹ, cho đến những câu nói “ông giết tôi đi, giết tôi đi” bật ra khi không thể chịu đựng được nữa, in sâu vào tâm trí tôi, không thể phai mờ.

Còn tôi, vẫn còn nhỏ tuổi, trong tình cảnh đó, vô cùng sợ hãi tính khí thất thường của Tiền Đại Doanh, lúc nào cũng nơm nớp lo âu, hơn nữa vì mẹ không tự bảo vệ được mình, tôi ngày càng không có cảm giác an toàn. Tôi không thể nào cảm nhận được tình yêu thương trong gia đình, thứ duy nhất bầu bạn cùng tôi năm đó chỉ còn lại con thú nhồi bông mà bố mẹ đã chọn cho tôi khi tình cảm còn tốt đẹp.

Cuối cùng đến một ngày, tai nạn ập đến. Hôm đó, tôi đã tan học, đang ở nhà làm bài tập. Tiền Đại Doanh đi làm về, vẻ mặt hằm hằm, lúc đó tôi đã rất sợ hãi, tôi biết chắc là lại có chuyện không hay xảy ra. Mẹ dường như cũng đã nắm được quy luật này, nên bà luôn lặng lẽ nấu cơm, lặng lẽ xới cơm, không nói một câu nào. Nhưng, không nói câu nào, cũng có thể khiến Tiền Đại Doanh nổi điên. Tiền Đại Doanh bảo mẹ biết nhà máy của ông ta hoạt động không tốt, càng ngày càng khinh thường ông ta, thậm chí về nhà cũng không nói chuyện với ông ta.

Rất nhiều đàn ông biết cách tỏ ra đáng thương, nói rằng sự mong đợi duy nhất của mình là về đến nhà được nhìn thấy một ánh mắt ấm áp.

Đó có thể chính là cái cớ để Tiền Đại Doanh đánh người.

Vì ánh mắt của mẹ không đủ ấm áp, vì mẹ không hỏi han tình cảm, cho nên chuyện bạo hành gia đình lại bắt đầu. Lần này, Tiền Đại Doanh đã hoàn toàn mất kiểm soát, cái gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh dày như vậy, đập vào đầu mẹ, máu lập tức phun trào. Mẹ lấy tay che đầu, cũng lập tức bị đập cho biến dạng. Cho dù như vậy, Tiền Đại Doanh vẫn chưa hả cơn giận, ông ta lại đạp mạnh vào đầu gối mẹ, bắt mẹ quỳ xuống.

Mẹ không quỳ, vì mẹ đã nằm gục xuống.

Thấy mẹ nằm xuống, Tiền Đại Doanh không đánh bà nữa, ông ta ném cái gạt tàn thuốc lá, sập cửa đi ra khỏi nhà.

Lúc đó tôi sợ hãi tột cùng, vì trên đầu mẹ đang chảy máu.

Lúc đó không có điện thoại di động, trong nhà chỉ có một chiếc điện thoại bàn. Tôi muốn đi gọi điện thoại, gọi bác sĩ trong thôn đến. Nhưng mẹ đã gọi tôi lại, đúng thế, quả thật là bà đã gọi tôi lại, mặc dù giọng bà rất yếu ớt, nhưng tôi đã nghe thấy.

Bà nói, chuyện nhà chúng tôi, không được để cho người khác biết. Nếu không sau này bà sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp mọi người, tôi cũng không còn mặt mũi nào mà đi học.

Đúng là như vậy sao? Thế thì tôi thực sự không biết phải làm thế nào.

Bà tiếp tục nói bằng giọng yếu ớt, bảo tôi đi lấy nước nóng lau vết máu trên mặt cho bà, rồi bảo tôi đi lấy thuốc ở cái tủ thấp trong nhà vệ sinh. Vì bà nói bà đã không thể đi được nữa.

Khi lấy thuốc, tôi bỗng phát hiện thấy ở trong góc có một túi thuốc chuột. Trước đó mẹ nói, cái này ăn vào sẽ chết người, bảo tôi tuyệt đối không được động vào.

Lúc này, từng tiếng trong câu nói “giết tôi đi” thường ngày của mẹ, hiện lên trong đầu tôi. Cũng không biết tại sao, tôi đã không lấy thuốc, mà tay lại đi lấy cái túi thuốc độc nhỏ đó, đi đến bên mẹ.

Liệu mẹ có được giải thoát không?

Khi đưa nó cho mẹ, tôi đã kịp nhận ra điều này. Nếu như vậy, có phải sau này sẽ không thể nhìn thấy mẹ nữa? Tôi sẽ phải sống với Tiền Đại Doanh thế nào? Đôi tay vội rụt lại nhưng tay của tôi bị mẹ giữ chặt, mẹ không nói gì, nuốt luôn nó...

Rất nhanh chóng, mẹ bắt đầu nôn ra máu, sau đó mũi cũng chảy máu, đó chắc là hiện tượng mắt mũi miệng đều chảy máu sau khi ngộ độc mà trên tivi nói đến? Bà nhìn máu mình nôn ra, rõ ràng là vô cùng sợ hãi. Có điều, sau nỗi sợ hãi ngắn ngủi, ý thức bà dần trở nên mơ hồ. Bà giơ cánh tay của mình về phía tôi, không biết có phải là muốn tôi ôm bà, cứu bà không.

Lúc đó tôi cũng sợ hãi vô cùng, nên tôi không thể nào ôm bà, vì mắt mũi miệng bà đang chảy máu. Cho dù bà là mẹ tôi, tôi cũng không dám bước lên một bước.

“Đừng trở thành người như mẹ.”

Nói xong câu đó, mẹ không còn ý thức nữa.

Đúng thế, tôi là hung thủ giết mẹ. Mẹ đã chết, tôi đau đớn vô cùng, nhưng cùng với đó, hình như lại cảm thấy mẹ đã lên thiên đường, bà sẽ không cần phải chịu đựng đau khổ nữa.

Còn tôi thì sao? Có phải chỉ cần chạy trốn, là coi như biến thành người khác? Không cần phải nơm nớp lo sợ, không còn cảnh không thể ngủ được vì chuyện của bố mẹ nữa, cuộc sống của tôi sẽ lại nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

Thực ra tôi đã đi ra khỏi cửa, nhưng vẫn quay về, vì tôi muốn mang theo một tấm ảnh và món đồ chơi tôi thích nhất. Như vậy, tôi mới có cảm giác an toàn. Như vậy, mấy chục năm sau, tôi mới còn nhớ được tôi rốt cuộc là ai. Đúng thế, lúc đó tôi đã nghĩ như vậy. Cho nên, tôi lại về nhà, lấy món đồ chơi của tôi, xé tấm ảnh ở trang cuối cùng trong cuốn album, mang theo một ít bánh và lên đường.

Một tháng tiếp theo đó, tôi cũng không biết mình đã vượt qua thế nào. Có thể vì quá gian nan, cho nên tôi đã quên hết. Tóm lại, tôi đã vượt qua ngọn núi lớn, đến thành phố. À, đúng rồi, lúc tôi ở trong núi, trời đã mưa, mưa làm ướt tấm ảnh của tôi, tôi rất lo lắng. Sau đó tôi phát hiện ra không ngờ mình đã nhét chiếc túi nilon đựng thuốc chuột vào túi áo. Kích cỡ to nhỏ vừa vặn, nên tôi đã cho tấm ảnh vào trong túi nilon, thế là không sợ bị mưa làm ướt nữa.

Sau này nghĩ lại, tôi đúng là quá may mắn. Trong vùng rừng núi rộng lớn như vậy, mà tôi lại không gặp phải thú dữ. Không dám tưởng tượng, khi đi từ trong núi ra, trông tôi thế nào. Tôi nghĩ, điểm tựa của tôi chính là câu nói cuối cùng của mẹ: “Đừng trở thành người như mẹ.”

Đúng, tôi phải dũng cảm, tôi phải dũng cảm thoát ra!

Bấy nhiêu năm sau, tôi vẫn khâu chiếc túi nilon chứa tấm ảnh vào bên trong con thú nhồi bông.

Sau khi đến thành phố không lâu, tôi gặp được bố mẹ nuôi. Họ là những người già tốt bụng, đối với tôi, họ giống bạn bè hơn, hoặc giống như là tri kỷ. Họ đối xử với mọi người hiền hòa, tư tưởng tiên tiến. Họ không bao giờ hỏi tôi về chuyện bố mẹ đẻ, họ hoàn toàn không để ý đến quá khứ của tôi, khiến tôi thấy an lòng. Hơn nữa họ cũng không tự ý vứt con thú nhồi bông ấy đi, mặc dù nó rất bẩn thỉu, cũ nát. Điểm quan trọng nhất là, họ hứa rằng sẽ cho tôi một gia đình ấm áp.

Đúng vậy, họ đã thực hiện lời hứa, không chỉ không tự ý cướp đi những món đồ của tôi, mà còn tặng cho tôi điều tốt đẹp mình đã từng có, đó là không khí gia đình đầm ấm.

Cứ như vậy, mười hai năm trôi đi.

Trong mười hai năm đó, tôi thấy mái ấm mà bố mẹ nuôi mang đến cho tôi tốt hơn rất nhiều so với gia đình trước kia, tôi quyết định quên đi quá khứ của mình, bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng khi tôi 22 tuổi, điều tốt đẹp ấy đã bị phá tan, vì một tai nạn ô tô bất ngờ. Bố nuôi đã mất vì tai nạn ô tô, mẹ nuôi vì quá đau buồn nên cũng ra đi theo.

Khi đó tôi còn là sinh viên đại học năm thứ ba, tôi không biết phải đối diện như thế nào với sự thật là mình đã mất đi những người thân yêu nhất, càng không biết phải xử lý di thể của bố mẹ nuôi như thế nào. Tôi kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác, cần một người đến kéo tôi lên.

Lúc này, Lưu Hâm Hâm và Sử Phương đã xuất hiện trong cuộc đời tôi.

Sử Phương và Hâm Hâm cùng tôi tổ chức xong toàn bộ đám tang, cùng tôi tiễn biệt bố mẹ nuôi. Mà mấy ngày sau đó, Sử Phương thỉnh thoảng lại đến nhà tôi, giúp tôi thu dọn di vật bố mẹ nuôi để lại, thỉnh thoảng giúp tôi lo những việc trong nhà, thỉnh thoảng ngồi bên tôi, cùng tôi trải qua từng ngày trống rỗng.

Vì có Sử Phương và Lưu Hâm Hâm ở bên, tất nhiên, chủ yếu là vì có Sử Phương, tôi dần dần lấy lại được tinh thần, tôi cảm thấy tò mò và biết ơn đối với chàng trai bất ngờ xuất hiện ở bên mình này. Nhìn chàng trai tốt bụng, tỉ mỉ và chu đáo này, tôi ý thức được rằng vì có anh ấy ở bên, mình mới không đến nỗi chìm đắm trong thế giới đen tối. Nhờ có sự xuất hiện của Sử Phương, nỗi bất an của tôi cũng dần dần tan biến.

Vì vậy, hai chúng tôi tìm hiểu nhau một cách rất tự nhiên và yêu nhau bốn, năm năm.

Trong quá trình tìm hiểu, tôi dần cảm thấy Sử Phương là một người khiến người khác cảm thấy vô cùng an toàn. Lúc mới quen, tôi đã từng thầm đánh giá về ngoại hình của Sử Phương: trông rất gầy yếu, hiền lành, chắc chắn là rất an toàn. Sau khi tìm hiểu, tôi phát hiện thấy khi gặp bất cứ xung đột nào trong cuộc sống, Sử Phương đều không có biểu hiện bị kích động, ví dụ những việc đại loại như bị người khác chen vào phía trước khi xếp hàng, hoặc bị nhân viên phục vụ bất cẩn đánh đổ đồ ăn vào, Sử Phương đều có thái độ rất hòa nhã. Nên tôi cảm thấy anh ấy chắc chắn sẽ không làm tôi bị tổn thương.

Vào hôm sinh nhật 26 tuổi của tôi, Sử Phương đã cẩn thận chuẩn bị trước bánh ga tô và nhẫn cầu hôn, anh ấy cầu hôn tôi, còn hứa với tôi sẽ mãi mãi tốt với tôi, tôi vui vẻ đồng ý trong tâm trạng cảm động. Không lâu sau, chúng tôi đăng ký và làm lễ cưới.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra anh ấy vẫn luôn giữ lời hứa, cuối cùng tôi đã bỏ lỡ mất rồi.

Sau khi cưới không lâu, tôi có bầu, lãnh đạo công ty rất quan tâm đến tôi, cho tôi nghỉ ở nhà từ khi bầu được bảy tháng. Mà lúc này, Sử Phương đang ở giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp, công việc nhiều hơn rất nhiều, thường xuyên phải làm ngoài giờ, tôi có cảm giác Sử Phương không còn quan tâm, chăm sóc tối chu đáo như lúc yêu nữa. Hơn nữa, tôi phát hiện thời gian này anh ấy bắt đầu ngày càng nóng nảy hơn. Ví dụ như, lúc lái xe chở tôi đi khám thai, anh ấy sẽ chửi, bấm còi xe vì bị người khác giành đường. Những thay đổi ấy khiến tôi dần dần nảy sinh cảm giác bất an trong lòng.

Một hôm, tôi gặp một con chó hoang trên đường, nó khiến tôi bất giác nghĩ đến bộ dạng bơ vơ của mình khi trốn khỏi nhà, nên tôi quyết định nuôi nó. Không ngờ, Sử Phương lại kiên quyết phản đối, Sử Phương cho rằng bà bầu không nên nuôi chó, đến bản thân mình còn không chăm sóc được, làm sao còn sức để chăm sóc chó? Khi đó tôi cảm thấy Sử Phương rất vô lý, thế nên, tôi vẫn cứ nuôi Mercedes.

Những ngày tiếp theo, tôi thường xuyên phát hiện thấy Sử Phương thể hiện sự không hài lòng đối với Mercedes, thậm chí còn đánh nó. Thái độ của anh ấy, khiến tôi vô cùng bất mãn. Tôi bắt đầu cảm thấy, Sử Phương khác với lúc mình mới quen. Tôi vô cùng lo lắng anh ấy sẽ dần trở nên tồi tệ, giống như Tiền Đại Doanh.

Nguồn gốc mâu thuẫn giữa tôi và Sử Phương là chuyện gia đình của Hâm Hâm. Các anh chị chắc đều biết, một lần bạn bè Sử Phương tụ tập ăn uống, tôi bảo Hâm Hâm đi cùng. Trong lần đó, Triệu Đạt đã quen Hâm Hâm, sau đó điên cuồng theo đuổi cô ấy. Sau khi quen nhau không lâu, họ đã đăng ký kết hôn.

Nhưng một thời gian sau, Hâm Hâm nói với tôi, cô ấy thường xuyên bị Triệu Đạt đánh. Sau khi biết chuyện đó, tôi đã nói chuyện với Sử Phương, tôi kiên quyết cho rằng, vấn đề nằm ở Triệu Đạt, Triệu Đạt là người có xu hướng bạo lực, Hâm Hâm nên cầm lấy vũ khí pháp luật, dứt khoát ly hôn. Nhưng Sử Phương không tán thành, anh ấy cảm thấy chuyện gia đình của người khác, không thể nói rõ được là ai đúng ai sai, chúng tôi cũng không nắm được tình hình, nên bảo tôi đừng can thiệp vào. Khi đó tôi lập tức thấy rất thất vọng về Sử Phương, không ngờ Sử Phương lại cho rằng bạo hành gia đình là chuyện bình thường! Tất nhiên tôi càng thấy bất an hơn.

Tôi thừa nhận, khoảng thời gian đó, tôi ngày càng nhạy cảm, đa nghi.

Tiếp đó chính là sự việc Mercedes bị rơi từ trên tầng xuống ngay sau đó tôi lại nghi ngờ Sử Phương cho con gái uống thuốc ngủ, nếu các anh chị đã đọc nhật ký của tôi, chắc đã biết về hai chuyện này, tôi không kể lại nữa. Mặc dù Sử Phương nhất mực phủ nhận, nhưng khi đó tôi tin chắc rằng anh ấy đã làm chuyện đó. Anh ấy đã thay đổi, giống như Tiền Đại Doanh.

Tôi ngày càng lạnh nhạt với anh ấy, anh ấy lại lừa tôi đến bệnh viện, muốn có được kết quả chẩn đoán là tôi bị trầm cảm sau sinh.

Khi đó, mầm mống oán hận đã bắt đầu bén rễ đâm chồi trong lòng tôi.

Sau đó lại xảy ra vụ tai nạn ô tô của Triệu Đạt và Hâm Hâm. Nhìn gương mặt sưng vù của Hâm Hâm, tôi đau lòng vô cùng, lại càng bất an tột độ. Điều khủng khiếp hơn là, một lần tôi vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại giữa Sử Phương và Triệu Đạt, trong khi nói chuyện, anh ấy chỉ nói rất ngắn gọn về hành vi khủng khiếp của Triệu Đạt. Tôi không tán thành, đi hỏi anh ấy, nhưng vẻ mặt anh ấy vẫn như vậy, bảo đó chỉ là mấy chuyện vụn vặt.

Nếu anh ấy bị đánh đến mức mắt mũi tím thâm, sưng vù, cũng coi như là mấy chuyện vụn vặt sao?

Tôi quyết định ly hôn.

Nhưng Sử Phương trông rất tức giận, anh ấy xé nát tờ đơn xin ly hôn mà tôi mang từ văn phòng luật về. Tôi biết nếu tôi muốn khởi kiện ly hôn, quả thật không thể tìm thấy chứng cứ về việc bạo hành gia đình của Sử Phương. Ý của luật sư là, nếu nhất định muốn ly hôn, ít nhất phải mất hai năm. Trong thời gian đó, Hâm Hâm cũng cứ suy đi tính lại, do dự suốt về việc ly hôn, điều này khiến tôi nhớ đến người mẹ cứ do dự, không dứt khoát của mình. Tôi lo âu căng thẳng tột độ.

Tôi muốn đưa con đi khỏi nhà, nhưng khó khăn lắm mới chọn được khu vực có trường học, đã có công việc ổn định ở đây, khiến tôi không quyết lắm. Dù gì, lúc nhỏ bỏ nhà ra đi trong trạng thái không có gì, bây giờ còn mang theo con nhỏ, tình hình đã khác. Nếu mình không thể đi được, có phải đành “xóa bỏ” Sử Phương khỏi gia đình mình một cách hợp lý, là có thể giải quyết được mọi vấn đề hay không? Có phải từ đó tôi sẽ lại giành được quyền kiểm soát cuộc sống của mình không?

Hôm đó, tôi giả vờ vui vẻ hẹn Sử Phương đi dã ngoại, anh ấy phấn chấn đồng ý luôn, còn bảo gửi con cho bố mẹ trông hộ một hôm, chúng tôi tận hưởng thế giới hai người.

Trước đó, tôi đã chuẩn bị sẵn Insulin và ống tiêm. Nghe nói, Insulin quá liều, sẽ khiến người ta tử vong.

Hôm đó, thời tiết rất đẹp, sau khi chúng tôi ăn cơm trưa ở ven sông, Sử Phương liền ngủ thiếp đi rất say, thậm chí còn ngáy. Thừa lúc anh ấy ngủ, tôi đã dùng ống tiêm có kim siêu mảnh, tiêm Insulin vào bụng anh ấy, anh ấy đột nhiên tỉnh dậy. Lúc đó tôi rất sợ hãi, tôi sợ anh ấy nhận ra được điều gì. Nhưng hình như anh ấy không phát hiện ra, mà tác dụng của Insulin có vẻ không nhanh như vậy. Anh ấy lại ngồi đó nói với tôi những lời rất tâm lý tình cảm. Đại loại nói là thực sự yêu tôi, cùng tôi nhớ lại thời gian chúng tôi yêu nhau, mơ ước về tương lai tươi đẹp. Nói thật lòng, khi anh ấy nói như vậy, tôi đã tạm thời từ suy nghĩ giết người, trong giây lát tôi có suy nghĩ: có thể, chúng tôi vẫn có thể yêu nhau được như xưa.

Đúng lúc tôi không biết làm thế nào, thì Sử Phương bắt đầu có triệu chứng, anh ấy nói mình đau đầu, bải hoải, toàn thân anh ấy toát mồ hôi lạnh. Không biết chừng, một lượng như vậy, không thể khiến anh ấy chết được thì sao? Thế là tôi đỡ anh ấy dậy, thu dọn thảm dã ngoại, định đưa anh ấy đi bệnh viện. Tôi nghĩ, chỉ cần đi bệnh viện tiêm một mũi Glucose, chắc sẽ không sao chứ nhỉ?

Tôi dìu anh ấy, đi men theo con đường nhỏ về phía chúng tôi đỗ ô tô, triệu chứng của anh ấy mỗi lúc một nghiêm trọng thở gấp, người run bần bật, tôi có chút sợ hãi, thầm nghĩ, nếu không phải là Triệu Đạt bạo hành Hâm Hâm, biết đâu tôi sẽ không nghi ngờ con người Sử Phương. Thế là tôi lại nhắc đến chuyện Triệu Đạt bạo hành Hâm Hâm, hy vọng sau này Sử Phương có thể cắt đứt quan hệ với Triệu Đạt.

Không ngờ, cho dù trong tình trạng đó, Sử Phương vẫn có thái độ tiêu cực, anh ấy vẫn nói Triệu Đạt vốn là người nhiệt tình, trượng nghĩa, ở công ty được đánh giá rất tốt, chuyện của anh ta và Hâm Hâm chỉ là chuyện gia đình của họ. Còn nói cái gì mà giữa họ không có mâu thuẫn gì, đều là những chuyện vụn vặt, chúng tôi không cần can thiệp vào chuyện nhà người khác nữa.

Khi đó nghe xong, tôi lập tức ý thức được rằng anh ấy hoàn toàn không thay đổi, anh ấy chắc chắn sẽ bạo hành tôi, tôi nhất định sẽ chết dưới tay anh ấy, như vậy chẳng thà tôi ra tay trước.

Tôi một lần nữa kiên định với suy nghĩ “xóa bỏ” anh ấy, nhưng đúng là không tin được loại thuốc này, Sử Phương hoàn toàn không có vẻ gì là sắp chết, xem ra vẫn cần phải có hành động khác đối với anh ấy.

Thế là tôi nhìn thấy dòng sông nhỏ đang chảy. Mặc dù Sử Phương biết bơi, nhưng với trạng thái bây giờ, chắc là không thể bơi lên được đâu nhỉ? Thế là tôi kéo tay anh ấy, cùng rơi xuống nước. Dù thế nào, tôi cũng có thể bơi lên được.

Nhưng không ngờ, trên thế giới này đúng là có vô cùng nhiều những người rỗi việc. Mấy người không biết ở đâu ra, không ngờ lại kêu lên định đến cứu chúng tôi! Thôi xong, âm mưu của tôi sắp bị lộ rồi.

Sau đó tôi đã được cứu lên bờ, Sử Phương cũng được cứu lên. Lúc đó ý thức của tôi cũng có chút mơ hồ, nhưng vẫn nghe rõ giọng nói trên bờ, đúng vào lúc tôi được đẩy lên xe cứu thương, tôi nghe thấy có người nói: “Không ổn rồi, không cứu sống được nữa rồi.”

Hành động của tôi đã thành công.

Khi đến bệnh viện, tôi đã bị hôn mê một khoảng thời gian, vốn là định tỉnh lại, dù gì tôi cũng không muốn phải khổ sở chịu đựng như vậy, vừa phải đặt ống thông dạ dày, vừa phải đại tiểu tiện trên giường. Nhưng khi Hâm Hâm đến thăm tôi, tôi nghe thấy cô ấy nói, không ngờ cảnh sát lại tiến hành điều tra sâu về vụ án tôi và Sử Phương rơi xuống nước. Tôi rất sợ, nghĩ bụng chỉ cần hôn mê một thời gian nữa, cảnh sát sẽ không quan tâm đến vụ án này nữa, vì tôi tin chắc rằng họ sẽ không tìm thấy bất cứ chứng cứ gì. Điều duy nhất khiến tôi không yên tâm, đó là vẫn còn con gái đang ở nhà ông bà nội nó, không biết tại sao lâu như vậy mà không đến thăm mẹ, liệu nó có quấy khóc không?

Cho đến khi nữ cảnh sát ấy đến cạnh giường bệnh của tôi đưa ra chứng cứ, hơn nữa họ còn biết danh tính thật của tôi, thì tôi biết mình không thể thoát được. Người bình thường làm sao có chuyện đưa ra chứng cứ trước một người hôn mê bất tỉnh chứ? Họ biết là tôi đang giả vờ. Khi tôi nghe thấy hàng loạt chứng cứ mà họ đưa ra, tôi thực sự muốn từ bỏ không kháng cự nữa. Nhưng vì con gái, tôi vẫn phải cố hết sức, tôi cần thời gian suy nghĩ xem phải chối cãi thế nào.

Nhưng khi cô ấy đọc xong nhật ký của Sử Phương cho tôi nghe, tôi không còn muốn kháng cự nữa. Bấy nhiêu lâu nay, lần đầu tiên tôi hối hận, tôi thực sự hối hận. Rốt cuộc tôi đã làm gì? Anh ấy tốt với tôi như vậy, thế mà tôi lại giết anh ấy! Hóa ra trong gia đình này, người bị bạo hành, không phải là tôi, mà là anh ấy.

Đợi đến khi chúng tôi gặp nhau ở thế giới bên kia, liệu anh ấy có tha thứ cho tôi không? Không, tôi không xứng đáng được đứng trước mặt anh ấy nữa.

Nữ cảnh sát ấy nói, trong gia đình này, không có ai bạo hành tôi. Nhưng tôi biết, người bạo hành tôi, là con ác quỷ đã bắt đầu chui vào trong tim tôi từ năm tôi 10 tuổi. Tôi giống như con thú bông đã ở bên tôi hơn hai mươi năm qua, ở bên trong vẻ ngoài rạng rỡ, là trái tim rách nát.

(Toàn văn kết thúc, mời độc giả đón đọc cuốn tiếp theo trong series Bác sĩ pháp y Tần Minh)