VĨ THANH - Chương 1
Trần Thi Vũ và Trình Tử Nghiên mặc cảnh phục chỉnh tề, sánh vai trên lối đi trong bệnh viện, dáng vẻ oai phong, rạng rỡ, thu hút sự chú ý của y bác sĩ và người bệnh xung quanh.
Mở cửa căn phòng bệnh đặc biệt của Hứa Tinh, cô ta vẫn nằm bất động trên giường bệnh như mọi khi. Ống thông dạ dày trong suốt từ mũi vào cơ thể cô ta, chiếc chăn trắng muốt đắp trên người cô ta, mấy sợi dây điện thò ra từ phía dưới chăn, kết nối với thiết bị ở bên giường bệnh. Thiết bị đều đặn phát ra tiếng kêu “tít tít tít”, sóng điện tim trên màn hình khỏe khoắn, ổn định.
Trần Thi Vũ và Trình Tử Nghiên kéo hai chiếc ghế, ngồi xuống cạnh Hứa Tinh. Trần Thi Vũ mở máy tính ra và nói: “Hứa Tinh, à, là Tiền Mộng, chào cô, bây giờ chúng tôi đại diện cho Công an thành phố Long Phiên đến nói cho cô biết một số kết quả giám định. Mặc dù bây giờ cô chưa muốn tỉnh dậy, nhưng tôi cảm thấy vẫn cần phải cho cô biết kết quả phía công an chúng tôi đã điều tra được trong những ngày qua.”
Lúc nói đến hai chữ “Tiền Mộng”, cơ mặt của Hứa Tinh khẽ run, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Điều đầu tiên nói cho cô biết là, nguyên nhân cái chết của Sử Phương, chồng cô. Sử Phương, người được giám định, vì tiêm Insulin quá liều, khiến đường huyết trong cơ thể hạ thấp, ý thức mơ hồ, mất khả năng tự bảo vệ mang tính phản xạ; trong quá trình rơi xuống nước, do đầu bị quay quá độ hình thành lực xé, khiến động mạch nền bị vỡ, dẫn đến tử vong do xuất huyết nội sọ, thoát vị não.” Trần Thi Vũ dừng lại giây lát rồi nói, “Cũng có nghĩa là, anh ấy không bị chết do đuối nước, mà tử vong do tác dụng đồng thời của Insulin và việc bị rơi xuống nước. Trong bụi cây phía dưới một gốc cây cách điểm cô và anh ấy rơi xuống nước 300 mét, chúng tôi tìm thấy một ống tiêm mới, trên ống tiêm phát hiện thấy dấu vân tay của cô. Sau một quá trình không ngừng cố gắng ở giai đoạn sau của bộ phận xét nghiệm DNA, đã đồng thời phát hiện thấy một lượng nhỏ DNA của Sử Phương, chồng cô, ở thành trong của ống tiêm. Còn một chứng cứ nữa, sau khi Công an thành phố Long Phiên phối hợp với Cục giám sát quản lý dược phẩm thực phẩm kiểm tra, phân tích kiểm kê toàn diện toàn bộ Insulin dạng tiêm do công ty cô sản xuất, phát hiện trong số sản phẩm Insulin do cô phụ trách tiêu thụ, có một hộp Insulin dạng tiêm có liều dùng cho mười ngày không rõ đã đi đâu. Đến đây, chúng tôi đã có đủ chứng cứ để chứng minh cô đã lấy trộm Insulin dạng tiêm, tiêm cho Sử Phương, đẩy anh ấy xuống nước vào lúc anh ấy mất khả năng tự bảo vệ mang tính phản xạ.”
Tần suất sóng điện tim trên màn hình tăng nhanh rõ rệt, còn ngực của người phụ nữ đang nằm trước mắt cũng bắt đầu phập phồng.
Trình Tử Nghiên ngồi bên cạnh quan sát Hứa Tinh, đưa mắt ra hiệu cho Trần Thi Vũ, Trần Thi Vũ lập tức hiểu ý, tiếp tục nói: “Đừng tưởng rằng ở trong trạng thái hôn mê, là có thể trốn tránh được sự trừng phạt của pháp luật, sớm muộn gì cô cũng sẽ tỉnh dậy, thanh kiếm chính nghĩa treo trên đầu sẽ rơi xuống.”
Hứa Tinh vẫn bất động.
Trần Thi Vũ nói tiếp: “Tất nhiên, chúng tôi không chỉ mang đến chứng cứ của vụ án này, mà còn có chứng cứ liên quan của vụ án Lý Như, à, cũng chính là mẹ đẻ của cô, tử vong. Danh tính của cô, tôi không muốn nói nhiều nữa, ngày nay khi kỹ thuật DNA được sử dụng rộng rãi, chuyện này cũng không có gì cần phải nói thêm. Hơn nữa, tìm thấy xác của mẹ cô, cũng là nhờ vào kỹ thuật flycam tiên tiến. Đây chính là sức mạnh mà khoa học kỹ thuật mang lại cho lực lượng cảnh sát. Đúng thế, xác của mẹ cô, đã được tìm thấy ở một hang núi trong núi Sâm Nguyên. Sau khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi phát hiện mẹ cô đã chịu bạo hành rất nghiêm trọng, khiến toàn thân có nhiều thương tích. Nhưng bà ấy chết không phải là do bị đánh. Người được giám định, Lý Như, đã tử vong do ngộ độc bromadiolone. Sau khi hỏi thông tin và trắc nghiệm nói dối, bộ phận trinh sát điều tra cho rằng Tiền Đại Doanh, bố đẻ của cô, không hề biết về chuyện bromadiolone. Tuy nhiên chúng tôi đã phát hiện thấy một cái túi có bromadiolone ở trong con thú nhồi bông bị cô khóa lại, tìm thấy trong nhà cô. Cho đến tận bây giờ, vẫn xét nghiệm được ra rất ít thành phần bromadiolone ở mặt trong của túi. Kết hợp với tình hình vụ án, khi bố cô giấu xác, cô đã bỏ nhà đi. Cho nên, chúng tôi có lý do nghi ngờ, cái chết của mẹ cô có liên quan đến cô.”
Môi của Hứa Tinh dường như hơi động đậy.
Trình Tử Nghiên và Trần Thi Vũ nhìn nhau, Trần Thi Vũ hít thở sâu một hơi, nói tiếp nội dung định nói, chính điểm then chốt để đột phá.
“Tất nhiên, bất cứ vụ án nào xảy ra, động cơ gây án cũng vô cùng quan trọng. Lúc đầu, chúng tôi cảm thấy cô muốn ly dị Sử Phương, nhẫn tâm giết người, là vì cô cũng như Lưu Hâm Hâm, là một phụ nữ phải chịu đựng sự bạo hành gia đình nghiêm trọng.
Nhưng trong quá trình thu thập manh mối, chúng tôi đã mở được mật mã máy tính nhà hai vợ chồng cô, khi phân tích dữ liệu, chúng tôi phát hiện, trong cùng một chiếc máy tính, có hai bản nhật ký đều đã được mã hóa. Hai bản nhật ký này được lưu giữ ở hai vị trí khác nhau trong máy tính, từ lúc tạo ra đến khi cập nhật, ít nhất cũng đã kéo dài được hai năm. Có thể cô biết, một bản trong đó là của cô, nhưng không hề biết bản kia là do Sử Phương viết. Nhật ký nói lên nỗi lòng của hai người, rõ ràng là ở trong cùng một chiếc máy tính, nhưng từ đầu đến cuối đều không mở lòng cho nhau biết.
Nhật ký cô tự viết, tôi không cần phải đọc cho cô nghe nữa. Nhưng nhật ký của Sử Phương, chồng cô, tôi thấy có thể cô sẽ quan tâm. Tôi tìm mấy đoạn đọc cho cô nghe nhé.”
“Tinh Tinh, chào em. Em nói chúng ta phải cùng viết nhật ký, sau khi cưới bấy nhiêu hôm rồi, cuối cùng anh mới có cơ hội lén viết. Mặc dù bố mẹ em không còn nữa, nhưng có anh dắt tay em, em không cần phải sợ. Anh sẽ giữ lời hứa của mình, chăm sóc em suốt cuộc đời.
Còn nhớ trong đám tang của bố mẹ em, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em gầy gò bé nhỏ biết bao, lại đau buồn như thế, nhìn thấy em, không biết tại sao, anh cứ muốn giúp em, chăm sóc em. Có thể đó chính là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết. Tạ ơn trời đất, bây giờ anh đã là chồng em, anh sẽ cố gắng hết sức mình suốt cuộc đời này để em được sống một cuộc sống hạnh phúc, để em quên đi hết những nỗi đau khổ trong quá khứ.
Lâu lắm rồi không viết nhật ký, có thể vì càng ngày càng bận rộn. Tinh Tinh đã có bầu, khiến tôi vui mừng khôn xiết. Đợi khi nào rỗi, lại viết nhật ký.
Có phải là những bà bầu tâm trạng đều dễ bị kích động không? Gần đây Tinh Tinh đã cãi nhau với tôi mấy lần liền. Kể ra cũng buồn cười, mấy lẫn cãi nhau, thậm chí đều không phải là vì chuyện nhà chúng tôi. Tinh Tinh quá quan tâm đến bạn thân của mình, trước đây khi người ta yêu, cô ấy khuyên người ta phải thận trọng, kết quả người ta đã kết hôn, cô ấy vẫn khuyên người ta ly hôn. Hai vợ chồng nhà người ta cãi nhau xong, lại làm lành, bạn thân của cô ấy nghe cô ấy toàn khuyên ly hôn, sẽ không có ý kiến gì đối với cô ấy sao? Cuộc sống của người khác thế nào, chỉ có bản thân người ta mới biết, tôi khuyên cô ấy đừng can thiệp quá nhiều, thì cô ấy lại cho rằng tôi là người lạnh lùng, vô tâm. Ôi, Tinh Tỉnh ơi.
Lại cãi nhau nữa rồi, lần nào cũng nghĩ phải bình tĩnh giải thích, nhưng đã bị hiểu lầm thì chỉ muốn phản bác cho rõ ràng. Mercedes rơi từ cửa sổ xuống, bị chết, cô ấy nghĩ là tôi giết nó. Không phải là tôi, đúng thật không phải là tôi. Mặc dù lúc Mercedes không nghe lời, tôi đã dạy dỗ nó, nhưng nó cũng là con chó của tôi, nó chết tôi cũng đau lòng chứ, sao tôi phải giết nó?
Tốt rồi, cuối cùng cũng có chuyện đáng mừng. Sau này, tôi phải viết nhiều chuyện vui, không viết những chuyện cãi nhau nữa. Hôm nay đúng là đáng để viết một đoạn kỷ niệm, vì người tình kiếp trước của tôi đã ra đời, nó giống như mẹ nó, da rất trắng, mắt rất to. Bây giờ cuối cùng tôi đã biết ý nghĩa của câu thành ngữ “yêu đến mức không muốn rời tay” rồi. Nó là sự nổi tiếp sinh mệnh của tôi, nó và Tinh Tinh sẽ là những người quan trọng nhất trong cuộc đời này của tôi. Tôi muốn dang tay ra, bảo vệ họ, yêu thương họ. Đúng rồi, lâu rồi tôi không cho Tinh Tinh xem nhật ký của tôi. Giở lại phía trước, rất nhiều điều đều không phải là chuyện vui. Sau này viết được nhiều chuyện vui, tôi sẽ cho cô ấy xem nhé.
Mọi người đều nói khi vừa mới được làm bố sẽ rất lúng túng, mệt mỏi vô cùng, tôi không hề có cảm giác đó chút nào. Cho con uống sữa, thay tã cho con, dỗ con ngủ, đúng là khiến tôi bận vắt chân lên cổ, nhưng tôi vui mà! Nhìn thấy con lớn lên từng ngày, nhìn thấy điệu bộ con cười, tim tôi như tan chảy. Tiếc là phải đi làm, nếu không đúng là chỉ muốn ôm con trong lòng cả ngày.
Gần đây thật sự vô cùng phiền não, Tinh Tinh gần như không nói không rằng với tôi, tôi thật sự không biết mình làm sai, làm không tốt chỗ nào, nhưng đúng là tôi đã cố gắng hết sức rồi. Tinh Tinh à, anh thật sự hy vọng em có thể đọc được nhật ký anh viết trong mấy tháng này, đó là nhật ký nuôi con của anh, ghi lại quá trình thiên thần nhỏ bé lớn lên từng ngày. Cho dù không thể trao đổi nhật ký cũng không sao, nhưng ít nhất cũng nói chuyện tâm sự với anh chứ? Lần nào anh tìm chủ đề để nói chuyện với em, nhìn dáng vẻ của em, anh lại không dám lên tiếng. Anh cũng không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, tại sao bây giờ lúc nào em cũng lạnh lùng với anh?
Rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của cô ấy, hôm nay trong diễn đàn nuôi con, nhìn thấy danh từ “trầm cảm sau sinh”, tôi thật sự sợ hãi vô cùng. Tôi nghĩ hết cách, lừa cô ấy đến bệnh viện tâm thần, khám bác sĩ. May mà bác sĩ không cảm thấy Tinh Tinh mắc bệnh này. Nhưng lần khám bệnh này khiến Tinh Tinh rất tức giận, tôi không biết đó có phải là biểu hiện của bệnh trầm cảm sau sinh hay không, nhưng Tinh Tinh bây giờ đúng là quá nhạy cảm, một chuyện nhỏ nhặt cũng có thể khiến cô ấy nổi cáu, tôi không dám nói nhiều nữa.
Lại cãi nhau rồi. Buổi tối con gái đói, quấy khóc, tôi vội dậy pha sữa cho nó. Vì luống cuống, tôi làm đổ lọ thuốc an thần ở đầu giường của Tinh Tinh, khi dựng lọ thuốc lên, không kịp đóng nắp vào. Khi tôi dỗ xong con gái, Tinh Tinh cũng tắm xong, nhìn thấy lọ thuốc an thần trên cái tủ đầu giường chưa đóng nắp, thế mà cô ấy lại nghi ngờ tôi cho con gái uống thuốc để nó không quấy khóc. Ôi trời ơi, sao tôi có thể làm chuyện đó được? Tôi chăm sóc con gái nhiều nhất, tình yêu của tôi dành cho nó không hề kém Tinh Tinh! Nhưng, nghĩ là Tinh Tinh cũng là vì quá yêu con gái, nên mới lo lắng không muốn nó phải chịu bất cứ tổn thương nào, Tinh Tinh cũng không sai. Tôi bị oan nên mới không kiềm chế được cảm xúc của mình, bảo cô ấy là “vô cớ sinh sự”, cảm giác cô ấy rất tổn thương, lần sau nhất định phải chú ý.
Hôm nay vui quá, con gái hình như sắp biết nói rồi! Mặc dù nghe không rõ nó đang gọi “ba ba” [*] hay là “da da”, nhưng rõ ràng là đang gọi tôi! Mà ngày nào cũng gọi rất nhiều lần. Thật mong chờ một ngày nó có thể gọi được “bố” và “mẹ” rõ ràng!
Âm đọc của từ “bổ” trong tiếng Trung Quốc.
Triệu Đạt bị tai nạn ô tô, Tinh Tinh hỏi có phải tôi đã gọi điện thoại cho Triệu Đạt không, đúng vậy, dù sao cũng là đồng nghiệp của tôi, tôi cũng phải hỏi thăm chứ. Nhưng Tinh Tinh lại giận rồi. Ôi.
Không được, cứ tiếp tục thế này thì tôi đau khổ quá. Không có ngày nào thấy cô ấy vui vẻ, tại sao cảm giác tươi đẹp khi yêu lại biến mất hoàn toàn thế này? Tôi cũng không ngủ được, cũng phải uống thuốc mới ngủ được, tại sao giữa chúng tôi rốt cuộc lại thành ra thế này? Không được, tôi phải tìm một hôm khi tâm trạng cô ấy vui vẻ, nói chuyện rõ ràng với cô ấy. Trước khi con gái hiểu chuyện, chúng tôi phải trở lại được trạng thái yêu thương tình cảm như trước.
Ly hôn! Hôm nay cô ấy đề nghị tôi ly hôn! Tim tôi đã nát tan! Tôi đã cố gắng hết sức để làm một người chồng tốt, một người cha tốt, tại sao vẫn rơi vào kết cục này? Chúng tôi ngủ cùng nhau, nhưng quay lưng vào nhau. Cả đêm tôi không hề chợp mắt, cứ nghĩ về những chuyện đã qua, muốn tìm xem rốt cuộc tôi đã làm tổn thương Tinh Tinh ở chỗ nào, nhưng quả thật không nghĩ ra được. Khi trời sắp sáng, tôi lặng lẽ ôm lấy cô ấy từ phía sau. Trước đây khi cô ấy gặp ác mộng, tôi cũng ôm cô ấy như vậy. Bây giờ, chỉ đợi đến lúc cô ấy ngủ say, mới có thể tình cảm với cô ấy như vậy... Không, tôi sẽ không ly hôn, tuyệt đối không. Tôi biết, tôi vẫn yêu Tinh Tinh, tất nhiên tôi cũng yêu con gái của chúng tôi. Tôi phải nghĩ cách, nhất định có thể nghĩ ra cách thăm dò được xem Tinh Tinh nghĩ thế nào, sau đó giữ lấy cô ấy.
Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý tâm sự với tôi, cô ấy hẹn tôi ra vùng ngoại ô đi dã ngoại, tôi vui sướng tột độ. Tôi là người rất vụng về, không biết thể hiện tình cảm thế nào. Đợi đến lúc chúng tôi đi dã ngoại về, tôi sẽ cho cô ấy xem những dòng nhật ký này. Tinh Tinh à, nếu em đọc đến đây, đừng cười anh dốt văn, từ lần đầu tiên gặp em, anh đã muốn chăm sóc che chở cho em, những năm qua, anh chưa từng, chưa từng, chưa từng thay đổi.”
Trong cả quá trình nghe nhật ký của chồng, lúc đầu nét mặt Hứa Tinh không hề có biểu hiện gì, nhưng dần dần, mí mắt nhắm nghiền của cô ta bất giác động đậy, càng lúc càng không sao kiềm chế được những giọt nước mắt cứ thế trào ra của mình; ngón tay cô ta lúc đầu duỗi thẳng, rồi nắm chặt lại, cuối cùng run lên theo tấm ga giường trắng muốt; cô ta cắn đứt cả môi mình, mới không bật ra những tiếng khóc đau đớn.
Không cần phải tiếp tục giả vờ nữa.
Có lẽ đến lúc đó, cô ta mới ý thức được, mình đã phạm một sai lầm đáng sợ biết nhường nào.
“Đây là đoạn cuối cùng, đáng tiếc, cuối cùng anh ấy cũng không thể tự tay đưa nhật ký cho cô.” Trần Thi Vũ gập máy tính xách tay lại và nói, “Tôi vốn tưởng rằng cô luôn phải chịu sự đau đớn do bị Sử Phương bạo hành, bây giờ cuối cùng đã hiểu ra, anh ấy không hề bạo hành cô. Trong nhật ký cô viết, cô cứ mong mình không trở thành thú nhồi bông. Nhưng trên thực tế, cô vẫn chưa thoát được ra khỏi bi kịch từ hơn hai mươi năm trước, trong mối quan hệ này, người bị bạo hành gia đình, thực ra chính là người chồng luôn rất yêu cô.”
Hứa Tinh bất giác co rúm người lại, nghe những lời của Trần Thi Vũ, toàn thân cô ta run lên. Tiểu Lông Vũ nhìn dáng vẻ khóc đau đớn của cô ta, như thể nhìn thấy cô bé Tiền Mộng nhỏ bé yếu ớt, luôn hoang mang lo sợ. Từ cái năm 10 tuổi ấy, cô ta dường như chưa bao giờ thực sự trưởng thành.
Tiểu Lông Vũ đặt tay lên chăn của cô ta, nói khẽ.
“Tôi biết là cô luôn để con thú nhồi bông đó bên mình. Cô muốn bảo vệ mẹ, muốn bảo vệ đứa con gái bé bỏng, cũng muốn bảo vệ mình, nhưng đáng tiếc, cô đã bị nỗi sợ hãi và bất an làm cho mờ mắt, tình yêu của cô đã gây ra những tổn thương không thể nào chữa lành được.”
Hứa Tinh nghẹn ngào hỏi: “Con... con gái tôi sẽ thế nào?”
“Tôi tin rằng, ông bà nội của cháu sẽ chăm sóc cháu, Lưu Hâm Hâm, bạn thân của cô, cũng sẽ thay cô đi thăm cháu.” Trần Thi Vũ nói, “Đúng rồi, Lưu Hâm Hâm còn nhờ tôi nói với cô, Triệu Đạt đã bị xử ba năm tù vì tội cố ý gây thương tích. Vụ kiện ly hôn Triệu Đạt của Lưu Hâm Hâm, hôm nay tòa sẽ xử, tôi nghĩ, chắc chắn sẽ có kết quả tốt. Mặc dù cô không có cơ hội đi dự, nhưng tôi sẽ thay cô đứng ở tòa ủng hộ Lưu Hâm Hâm, vì cô ấy luôn tin tưởng cô.”