← Quay lại trang sách

Chương 8 .

Min lại ra mở cửa trong cái áo xấu đau xấu đớn, không trang điểm và mái tóc thì quăn tứ phía.

Cô trông thật tuyệt vời. “Chào,” giọng cô ngạc nhiên, và rồi chuyển thành một nụ cười tươi rói.

“Emilio đã cưỡng ép anh hử?”

“Cậu ấy nói cô đang đói ngấu,” Cal vô thức mỉm cười lại. “Cô đã đưa tôi tới phòng cấp cứu. Cô

đã đặt một cốc nước bên giường tôi. Tôi nợ cô.”

“Chẳng liên quan gì cả,” miệng nói vậy nhưng cô lùi lại và anh bước vào, vui mừng khi thấy

con mèo xấu xí của cô đang dùng một mắt nhìn anh chòng chọc từ sau cái tràng kỷ xấu xí.

“Tôi không thể tin là cô vẫn nuôi con mèo đó,” Cal lấy đồ trong túi ra bàn. “Cô đặt tên nó là

gì?”

“Còn tôi thì không tin là anh đã mang con mèo đó đến cho tôi,” Min hướng về phía khu bếp

hốc tường của cô. “Và tôi cũng chưa đặt tên cho nó. Chúng tôi vẫn đang xem xem liệu chúng tôi có

muốn gắn bó hay không. Mặc dù cậu bé đó vẫn về nhà mỗi đêm và ngủ với tôi.”

“Con mèo khôn đấy,” Cal nói.

“Tôi đang nghĩ đến việc cố biến nó thành mèo nhà, vì mèo sống lâu hơn nếu chúng được giữ

trong nhà, nhưng vì nó là giống đực, nên tôi cho rằng nó ghét bị trói buộc.”

“Tùy xem cô trói nó vào cái gì,” Cal nghĩ đến cái giường bằng đồng của cô.

Min mang đĩa ra bàn. “Anh biết không, nếu anh mang đến cho tôi một quả cầu tuyết thì tôi

còn hiểu được, nhưng một con mèo ư?”

“Cô nói mình không muốn quả cầu tuyết mà.”

“Ừ,” Min nói. “Thôi được, tôi chỉ muốn quả cầu Mickey và Minnie của bà tôi. Mang quả đó về

cho tôi, và tôi sẽ yêu anh đến ngày tận thế. Mang thêm đến đây một con mèo nữa, tôi sẽ nghĩ lại về

toàn bộ chuyện gà sốt rượu vang này.”

“Nhân tiện nói về món đó,” Cal hỏi, “Lần này chuyện gì đã xảy ra?”

Min rên rỉ và quay lại hốc tường, còn Cal đi theo cô, cảm thấy hệt như ở nhà. “Trông nó đâu có

tệ,” anh nhận xét khi nhìn thấy cố gắng mới nhất của cô. “Chỉ trông không giống món gà sốt rượu

vang thôi.”

“Tôi đã cố tránh dầu oliu và bơ,” Min giơ tay lên trước khi anh kịp mở miệng. “Tôi biết, tôi

biết, tôi học được bài học của mình rồi. Thay vì thế tôi đã dùng nước sốt thịt gà. Nó ngửi thì ngon

nhưng trông thì không đúng.”

“Hẳn là vì dầu oliu và nước sốt gà không phải là một,” Cal an ủi. “Cô sẽ ổn thôi. Chỉ cần làm

nước cốt để nước sốt đặc lại và đổ nó lên mì fettuccine.”

“Nước cốt,” Min nói.

“Bơ chảy và bột mì,” Cal nói. “Tôi cho là cô làm gì có bơ đâu nhỉ.”

“Bonnie có thể có đấy,” Min nói. “Tôi cũng không có mì fettuccine hoặc bột mì nữa. Tôi sẽ

sang mượn cô ấy.”

“Cô có tô lớn để bỏ mì và một cái chao không?” Cal nhìn quanh cái hốc vuông. Cô ấy phải tìm

một chỗ tốt hơn.

“Trong hầm ấy,” Min nói.

“Thật tiện lợi. Cái nắp nồi đâu?”

“Nắp à?” Min hỏi lại.

“Thứ gì đó sẽ giữ con mèo khỏi ăn vụng trong chảo trong khi chúng ta xuống hầm?”

“Chúng ta sẽ xuống hầm ư?”

“Cô có muốn học nấu ăn không, Minnie?” anh nói với nhiều tình cảm hơn dự định.

Min chớp mắt. “Có. Có. Tôi muốn.”

“Vậy thì cô sẽ cần nhiều tô và nhiều chảo,” Cal nói.

Họ đi xuống hầm và Cal chọn ngẫu nhiên một trong nửa tá thùng không có nhãn và dùng con

dao nhíp của anh mở nó ra. Min mở gói đầu tiên trong thùng: cái chao màu xanh của bà cô. “Cái

thùng đó đây rồi,” cô nói khi thả lại cái chao vào thùng. “Anh đi thẳng tới chỗ nó. Anh giỏi đấy.”

“Chết tiệt, phải.” Cal cười toe toét với cô và nhấc thùng lên. “Rinh cái thùng lên nào, Minnie,

và đừng quên ghé qua xin bơ, bột mì và pasta nhé.”

Việc dạy Min cách làm nước cốt đáng ra phải khá tẻ nhạt, nhưng căn bếp nhỏ xíu, cô thì gần

bên, thêm vào đó là các lọn tóc xoăn của cô có mùi hoa oải hương và chẳng có gì ở cô mà lại không

đầy đặn, hơn nữa còn có một cái giường bằng đồng với chăn sa-tanh chỉ cách đây một căn phòng,

nên sau khi giải thích những điều cơ bản về nước cốt, Cal ra ngoài để dỡ hộp.

Con mèo đang ngồi lên hộp. “Đi chỗ khác nào,” anh ra lệnh, và nó đổi mắt với anh, thơ thẩn

giữa các gói đồ lổn nhổn. Anh với tay vào, bế nó ra và đặt xuống sàn nhà. Nó cọ cọ vào chân anh,

rên gừ gừ. “Một con mèo rất tình cảm,” anh bảo Min.

“Tôi biết, tôi yêu đồ chết tiệt đó,” Min nói. “Nó cuộn tròn cạnh tôi mỗi đêm và rên gừ gừ theo

Elvis. Nó cũng thông minh nữa. Nó đã học cách ấn nút nghe đài để có thể bật Elvis mà không cần

đến tôi.”

Cal lấy gói đầu tiên ra và mở bọc một cái bát góc cạnh bằng thủy tinh trong thật dày, trông

như thể nó có một chức năng đặc biệt. “Cái gì đây?”

Min nhìn lại. “Đó là một cái bát đánh trứng. Phải có một cái nắp đậy kim loại với đồ đánh

trứng kèm theo trong đấy.”

Cal bới quanh hộp cho đến khi anh tìm thấy cả hai món đồ. Cái nắp đậy nằm trên cái bát với

cái quay cho máy đánh trứng ở trên, còn máy đánh trứng lại nằm phía dưới. “Nó thật tinh xảo,”

anh trầm trồ rồi cầm lấy gói đồ tiếp theo. Cái gói nặng trịch đó hóa ra lại là bộ bát trộn bằng sứ

trắng dày với một sọc xanh.

“Ồ,” Min nói, “Tôi nhớ những cái bát này rồi, bà tôi từng dùng cái to nhất để làm bánh bích

quy. Đó là từ thời tôi còn ăn bánh bích quy.”

“Những ngày xa xưa tươi đẹp.” Cal nhấc gói đồ kế tiếp lên. Nó nặng, có dạng tròn và khi mở

gói đồ ra, anh bắt đầu nhận ra vật bên trong là gì. Lột bỏ lớp giấy cuối cùng xong xuôi, anh không

quá ngạc nhiên khi thấy một quả cầu tuyết với Mickey dìu Minnie mặc váy hồng. Chỉ thấy kinh hãi.

“Vậy, món này nấu bao lâu?” Min nói. “Ý tôi là, trước khi bột mì mất mùi ấy? Cal?” cô quay lại

nhìn anh. “Có gì không ổn à?”

Anh giơ quả cầu tuyết lên, và cô sững người bên cái chảo gà.

Quả cầu trên tay anh nặng trịch, nặng hơn những quả cầu tuyết thông thường. Anh dốc đầu nó

xuống và thấy khóa ở đáy hộp. “Hộp nhạc à?” anh hỏi cô và cô gật đầu. “Nó chơi bài gì?”

“’It had to be you(1),” giọng cô yếu ớt.

“Tất nhiên,” Cal nhìn vào Mickey và Minnie mãi mãi bị nhốt trong quả cầu tuyết. Mang quả

cầu tuyết của bà tôi về với tôi và tôi sẽ yêu anh đến ngày tận thế.

“Tôi đã tìm nó suốt mười lăm năm,” giọng Min đều đều. “Vậy mà anh đi thẳng tới chỗ nó. Làm

sao anh làm được thế?”

“Đó không phải do tôi.” Cal đặt nó xuống thảm.

“Anh không thỏa thuận với quỷ dữ chứ, phải không?” Min nhìn nó chằm chằm.

“Gì cơ?”

“Anh biết đấy, thỏa thuận là hết thảy những gì anh làm đều hoàn hảo để tất cả phụ nữ anh gặp

sẽ không thể kháng cự lại. Chỉ có điều anh đã quên đề cập đến chuyện nó chỉ nên có hiệu quả với

những cô gái anh muốn, và giờ thì chúng ta cùng kẹt cứng trong cái thòng lọng này sao?”

Cal hít một hơi thật sâu. “Được rồi, bỏ qua một bên việc cô nghĩ ác quỷ tồn tại và thỏa thuận

với con người, tôi hơi bị thất vọng khi cô nghĩ là tôi sẽ kết bạn với hắn ta.”

“Vậy thì, chết tiệt, Cal, anh gần như là anh họ đời thứ nhất của hắn,” Min nói. “Anh cao ráo,

tóc đen mắt đen này; anh đẹp trai, quyến rũ này; anh mặc vest, không bao giờ đổ mồ hôi này, và

anh luôn xuất hiện với một thứ tôi đang cần lúc đó bất kể thứ đó là gì. Quả cầu tuyết ấy đã mất tích

trong mười lăm năm. Tôi vẫn có cảm giác là nếu tôi nói vâng với anh, tôi sẽ đi thẳng xuống địa

ngục.”

Cal gật đầu. Tại sao mình quay lại đây? “Đồng ý. Cô biết không, tôi không đói tí nào nữa. Tôi

nghĩ là mình nên về.”

“Thế có thể tốt đấy,” Min nhìn trân trân vào quả cầu tuyết.

Anh cầm áo khoác lên, hướng ra cửa và đứng lại khi anh mở cửa ra. “Hãy…” anh định nói rồi

ngừng lại.

“Sống tốt nhé?” Min vẫn nhìn chằm chằm vào quả cầu tuyết.

Anh lắc đầu. “Nghe không có vẻ phù hợp với hoàn cảnh này lắm,” anh nói và đi xuống cầu

thang.

Khi anh đi rồi, Min tới chỗ quả cầu tuyết và bật nhạc lên. Nó bắt đầu phát ra tiếng leng keng

những nhịp đầu tiên của bài “It had to be you,” và cô nhìn vào nó, cố hít thở lại như bình thường.

Mái vòm nặng và hoàn hảo, đặt trên đỉnh một cái đế màu đen được trang trí theo phong cách

những năm 30, bên trong kim tuyến bạc cùng những ngôi sao bạc nhỏ tí xíu bay vòng vòng khi

Minnie cười rạng rỡ với cô, hạnh phúc được ở trong vòng tay của Mickey, và Mickey tươi cười với

Minnie.

Có lẽ đấy là điều mình thích, cô nghĩ. Rằng cô bé vô cùng hạnh phúc và cậu bé nghĩ rằng cô

ấy thật tuyệt diệu. Thêm vào đó là cái váy màu hồng đang xoay tròn mà Minnie mặc và đôi giày

hồng xinh đẹp hợp tông. Được rồi, đôi giày đó hơi đơn giản. Min dốc ngược quả cầu tuyết lại nhìn

thử, và kim tuyến bạc cùng các ngôi sao lại xoay vòng vòng khi bản nhạc chậm lại rồi dừng hẳn.

Đó không phải do tôi, Cal bảo vậy, nhưng đích xác là anh. Cô vẫn đang tiến bước, hoàn toàn

hạnh phúc, và rồi anh bước vào trong quán bar, làm rối tung đời cô lên và bỗng nhiên tất cả mọi

nơi đều có kim tuyến lấp lánh và các vì sao. Và mỗi lần mọi thứ lắng xuống, mỗi lần cô đưa mọi thứ

trở lại bình thường, anh lại quay lại và làm lay chuyển…

Có thứ gì đó đầy lông lá dụi vào chân làm cô giật mình. Chú mèo kêu meo với cô và cô bế nó

lên, nghĩ về tình huống này một cách logic. Tất nhiên đó không phải do anh. Sự trùng hợp ngẫu

nhiên lúc nào chả xảy ra. Cuộc sống vốn dĩ là thế. Chừng nào mà không có chuyện gì nữa xảy ra...

“Chúng ta chỉ cần tránh xa anh ta,” cô tỉ tê với chú mèo. “Chúng ta sẽ không đến quán The

Long Shot trừ phi biết rõ là anh ta không ở đó. Tất cả chuyện này rồi cũng sẽ qua đi, và chúng ta sẽ

bình thường trở lại. Không thêm kim tuyến lấp lánh quỷ quái gì nữa.”

Con mèo lại chuyển mắt, và Min chợt nhận ra rằng nói chuyện với động vật mà sử dụng

”chúng ta” hẳn cũng không bình thường lắm. “Gà nhé?” cô nói với con mèo, và từ bỏ chuyện logic

để ăn tối.

Vào thứ Tư, Liza đang ở quán bar cố ra hiệu với Shanna thì Cynthie ngồi xuống cạnh cô và

mỉm cười. “Chào. Bạn cô đâu?”

“Cậu ấy nói cậu ấy phải ở nhà với con mèo của mình,” Liza nói, “nhưng tôi nghĩ là cậu ấy đang

tránh mặt Cal.”

“Đó là một ý kiến hay. Cách tốt nhất để kháng cự lại Cal là tránh xa anh ấy ra.” Cynthie nhìn

quanh quầy bar. “Cô có thấy anh ấy đâu không?”

“Không,” Liza nói. “Tony bảo là anh ta làm việc muộn. Sao vậy?”

“Bởi vì nếu cô ấy không có đây, anh ấy sẽ có động thái với cô.”

“Tôi á?” Liza tỏ vẻ kinh hoàng. “Cậu ấy vắng mặt nên anh ta sẽ mời tôi đi chơi sao?”

“Không,” Cynthie giải thích. “Việc bạn bè và gia đình cô ấy tán thành anh ấy rất quan trọng với

một mối quan hệ bền vững. Tôi ngạc nhiên là anh ấy vẫn chưa cố gắng quyến rũ cô.”

“Anh ta không đần,” Liza nói. “Và chúng tôi không phải bạn thân.”

“Chà, bạn cô đang hành động đúng đắn khi tránh mặt anh ấy. Tôi không nghĩ là anh ấy sẽ tác

động được đến bạn cô đâu.”

“Dù vậy, anh ta đã tác động được cô, hử?” Liza nói.

Cynthie hếch cằm lên. “Tôi...”

Liza chờ đợi.

“Phải,” Cynthie thừa nhận. “Anh ấy đã tác động được đến tôi.”

“Đồ xấu xa tồi tệ,” Liza mắng.

“Không phải,” Cynthie phân trần. “Anh ấy chỉ…”

“Cần sự tán đồng từ phụ nữ vì Mẹ Thân Yêu,” Liza nói. “Cô biết không, với tất cả mọi thứ cô

biết về anh ta, cô có thể viết một quyển sách đấy.”

Cynthie nhấp một ngụm rượu.

“À,” Liza nhớ ra. “Cô đang viết một quyển sách rồi.”

“Phải,” Cynthie nói. “Nhưng không phải về... thôi được, không hoàn toàn về...”

“Cậu bé đó,” Liza nói. “Vậy là khi anh ta bỏ cô, cô mất một người tình và một đề tài nghiên

cứu. Tôi không hiểu điều này. Cô là một chuyên gia trong các mối quan hệ và hắn vẫn tác động

được đến cô ư?”

Cynthie cắn môi. “Điều mà cô nhận biết một cách lý trí không giúp gì được khi cô cảm nhận

thứ gì đó bằng tình cảm.”

Nỗi đau trên mặt cô ta là có thực, và Liza đặt tay lên cánh tay Cynthie. “Tôi rất tiếc.”

“Cô biết không,” Cynthie hếch cằm ra. “Đó không phải vấn đề. Có rất nhiều người có những

vấn đề tồi tệ hơn tôi nhiều.”

“Suy nghĩ như thế không làm cho vấn đề của cô dễ chịu hơn đâu,” Liza nói.

“Ừ. Nhưng nó nâng đỡ lòng tự tôn.” Cô ta đẩy cốc đi. “Nếu tôi khiến Cal trông như một gã

tồi…”

“Không phải cô, ” Liza ngắt lời. “Thực tế, tôi nghĩ cô có một cái nhìn khá tốt đẹp về anh ta.”

“Không,” Cynthie nói đỡ. “Anh ấy tốt…”

“Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn anh ta tránh xa Min.”

“Tôi cũng thế,” về điểm này thì Cynthie đồng ý.

Cô ta uống nốt cốc đồ uống và rời đi. Sau đó Shanna đi xuống quầy bar và hỏi. “Rót đầy lại à?”

Liza mỉm cười. “Kể cho tôi nghe về Cal Morrisey đi.”

“Tại sao?” Shanna tỏ vẻ thận trọng.

“Bởi vì anh ta đã hôn bạn thân của tôi, và tôi nghe nói anh ta có vấn đề về việc gắn bó.”

Shanna nhún vai. “Anh ấy và phân nửa đàn ông đều thế.”

“Phân nửa đàn ông không hôn Min,” Liza nói. “Anh ta không nghiêm túc với cô ấy, phải

không?”

Shanna cắn môi. “Anh ấy là người đàn ông tốt nhất mà tôi biết. Nếu một lúc nào đó tôi dính

vào rắc rối, tôi sẽ gọi Cal, rồi anh ấy sẽ đến giúp tôi. Tôi biết điều đó bằng cả linh hồn mình.”

“Và vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi,” Liza nói.

Shanna im lặng một lát rồi nói, “Bảo bạn của cô đừng đầu tư. Anh ấy không ở lại đâu.”

“Cảm ơn cô,” Liza nói.

“Nhưng anh ấy thực sự là một anh chàng tốt.”

“Tôi vẫn nghe thấy điều đó,” Liza đứng dậy. “Tôi chỉ khó mà tin nó được.”

Lúc bảy giờ, Cal quyết định là chỉ thêm một phút nhìn vào gói hội thảo nữa thôi cũng sẽ khiến

anh đập đầu mình vào bàn và anh đã có đủ thương tích trên sọ cho tháng này rồi. Mặt khác, việc

nhìn Min ở quán The Long Shot sẽ chỉ dẫn tới việc bị gọi là ác quỷ lần nữa. Hay, nếu cô ấy có một

ngày tốt lành, thì là quái vật. Anh đứng dậy và vươn người, rồi bắt đầu về nhà, bước chậm lại khi

anh đi qua nhà hát Gryphon. Đang là tuần cuối cùng trình chiếu lại các tác phẩm của John

Carpenter, và có một dòng chữ ở ngoài cửa đề Rắc rối lớn ở Little China(2).

Kurt Russell hạ gục kẻ xấu à, anh nghĩ. Chưa hề xem nó từ khi mình còn bé. Người cuối cùng

rời khỏi quầy vé, và anh đi tới mua một vé. Thế còn tốt hơn là trải qua cả tối một mình, tập trung

vào việc không nghĩ đến... ai cả.

Khi anh bước vào, đoạn giới thiệu đang chiếu một chuỗi chương trình về Elvis Presley, và anh

nhớ đến Min. Quên cô ấy đi, anh tự nhủ, và tìm một chỗ lưng chừng được bao quanh bởi các ghế

trống. Nhưng khi bộ phim mở màn và Kurt bắt đầu nói bậy trong xe ô-tô của anh ta, một gia đình

năm người đi vào và đề nghị anh chuyển xuống. Người ở bên phải ghế mới của anh rất trật tự, nên

anh ngồi xuống và đắm mình vào bộ phim, lần đầu tiên cảm thấy thư thả kể từ buổi tối hôm trước.

Khi đèn sáng lên, anh đứng dậy cùng lúc với người phụ nữ ngồi bên phải. Chiều cao trung

bình, mái tóc nâu xoăn ngắn hơi ánh vàng, đang quay lưng lại để lấy chiếc áo khoác kẻ ca-rô xám

của cô ta...

Họ nhìn chăm chăm vào nhau trong một khoảnh khắc chết lặng dài dằng dặc, rồi cô bước ra

khỏi nhà hát và anh theo sau. Khi họ ra đến bên ngoài, cô quay lại nhìn anh.

“Tỷ lệ là gì?” Cal nói.

“Tôi thậm chí còn không biết cách tính tỷ lệ,” Min đáp và bắt đầu rảo bước. Anh bước cạnh cô

bởi vì cô không nên đi bộ về nhà một mình trong thành phố khi trời tối.

Trùng hợp ngẫu nhiên, Cal lại tự nhủ. Lúc nào cũng xảy ra. Chả có gì to tát. Vô nghĩa.

Khi họ đi tới căn hộ của cô, cô trèo lên bậc thang mà không hề tranh cãi xem ai đi trước, và lần

này anh quá kinh ngạc để nghĩ đến mông cô. Đến cửa, cô quay lại và nói, “Cảm ơn vì đã đưa tôi về

nhà,” rồi anh bảo, “Không có gì.” Họ nhìn nhau một lúc thật lâu. Cal cảm thấy khó thở, đắm chìm

vào cái nhìn của cô, và anh nghĩ, Ôi Chúa ơi, không, không phải cô. Rồi cô lắc đầu và đi vào trong

đóng cửa lại, còn anh thì quay ra và đi xuống năm mươi tám bậc thang tới đường, không chắc

mình có nên thấy nhẹ nhõm hay không.

Anh dừng lại và nhìn lên cửa gác mái là cửa sổ phòng ngủ của cô. Con mèo nằm đó, in bóng

trước ánh sáng từ ngọn đèn ngủ của cô, nhìn xuống anh, chắc hẳn đang nhắm một mắt trong bóng

đêm. Anh tưởng tượng Min ngồi xuống cái chăn sa-tanh, nằm ngả lưng trên những chiếc gối thêu

có mùi oải hương, những lọn tóc ánh vàng của cô tương phản với nền sa-tanh xanh dương, và anh

đặt mình ở đó, cạnh cô, kéo cô về phía anh, cánh tay cô ôm lấy anh. Tất cả đường cong tròn đầy ấm

áp của cô ép vào anh, mềm mại và ngoan ngoãn. Anh mường tượng ra mình chiếm lấy khuôn

miệng khêu gợi của cô, cảm nhận chỗ phồng lên trên ngực cô dưới tay anh, hông cô rướn lên áp

vào anh. Anh còn tưởng tượng đến cảnh mình đẩy vào chốn mềm mại đó, rùng mình trong chỗ ẩm

ướt nóng rực của cô, nghe cô van vỉ và thở dài khi anh chuyển động. Và mãi đến lúc đó, bất chợt

anh nhận ra rằng mình còn muốn cô hơn những gì anh có thể tưởng tượng mình sẽ khao khát một

ai hay một thứ gì đó.

Đèn trong phòng ngủ tắt đi và phá vỡ thần chú, chỉ còn anh nhắm mắt lại trước bóng tối và cú

sốc lạnh lẽo của thực tại. Rồi anh quay đi, ra lại đường chính, tới chỗ có ánh sáng, tiếng ồn và sự an

toàn.

Đến thứ Năm, khi Liza xuất hiện ở nhà Min cho bữa tối Nếu, Bonnie mở cửa, trông thật cẩn

trọng. Khi Liza nhướn mày để hỏi Gì thế?, Bonnie lắc đầu và đứng lùi lại để cô vào.

“Chào,” Min hơi thiếu sinh khí, và Liza nghĩ, Á à Cal, kẻ xấu xa tồi tệ.

“Anh ta đã làm gì?”

“Không gì cả,” Min nói. “Ngồi xuống đi. Tớ đã làm một bát salad Cobb khổng lồ và tớ đang đói

ngấu. Ăn thôi.”

Liza ra đằng trường kỷ và bắt gặp một con vật chột mắt đang nhìn cô. “Cậu vẫn nuôi con mèo

đó.”

“Tớ yêu chú mèo đó,” Min nói. “Nó luôn ở đó vì tớ, dùng chân vỗ về tớ khi tớ tuyệt vọng, giữ

cho tớ ấm áp vào ban đêm, và nó có một giọng ca tuyệt vời. Tớ vừa quyết định nó là kiếp sau của

Elvis.”

“Sự chờ đợi dài dằng dặc đã kết thúc,” Liza nói. Hắn tặng cho cậu ấy một thứ mà cậu ấy thậm

chí còn không biết mình cần. Đồ con hoang.

Sau mười phút cho bánh mì, salad và cuộc trò chuyện gượng gạo về con mèo, Liza cảm thấy

quá đủ rồi. “Tớ đã nói chuyện với Cynthie tối qua. Cô ta nói Cal sẽ thử…”

“Tớ thích anh ấy,” Bonnie cắt lời.

Liza dựa lưng vào ghế. “Gì cơ?”

“Tớ thích anh ấy,” Bonnie nhắc lại.

“Thế không có nghĩa là cậu nên khuyến khích…”

“Chuyện đó không thành vấn đề,” Min nói, và cả hai người họ đều quay sang nhìn cô. “Tớ

đang cố tránh xa anh ấy, nhưng nó không hiệu quả. Nhớ quả cầu tuyết mà tớ bị mất không? Anh ấy

đã tìm thấy nó. Anh ấy ghé qua hôm thứ Ba, đi thẳng tới căn hầm và chọn đúng một cái hộp có

chứa quả cầu tuyết bên trong.”

“Sự may mắn ngớ ngẩn,” Liza nói.

“Và rồi tối qua, tớ quyết định đi xem phim,” Min nói. “Và khi đèn sáng lên, đoán xem ai đang

ngồi cạnh tớ nào?”

“Giờ thì chuyện đó sởn gai ốc rồi đấy,” Liza trở nên lạnh giá. “Anh ta đang bám đuôi cậu.”

“Không,” Min nói. “Tớ nhặt tờ giấy lên và tờ quảng cáo phim rơi ra. Tớ thấy Rắc rối lớn ở

Little China đang chiếu ở nhà hát, rồi nghĩ ‘Ồ, tốt, Kurt Russell hạ gục kẻ xấu’ và tớ đã đi xem

phim một cách bốc đồng. Tớ đã không kể cho bất kỳ một ai. Tớ thậm chí còn không nhắc đến

chuyện đó với con mèo. Và anh ấy đã ở đó. Như thể anh ấy có phép thuật.”

“Như thể anh ta là ác quỷ,” Liza nói.

“Như thể anh ấy là hoàng tử,” Bonnie nói.

Liza và Min cùng nhìn cô.

“Trong truyện cổ tích,” Bonnie tiếp tục. “Anh ấy phải đi săn lùng báu vật để có được cậu. Và

quả cầu tuyết là một.”

“Bonnie, cưng yêu,” Min thoát khỏi trạng thái đờ đẫn. “Hãy bắt đầu trò Nếu thay vào đó nhé.

Nếu tớ là một người có đầu óc bình thường, tớ sẽ không bị lăn tăn bởi chuyện này. Nên tớ sẽ là một

người có đầu óc bình thường và không bị lăn tăn. Liza? Nếu của cậu là gì?”

“Nếu tớ phát hiện ra Cal Morrisey đang theo đuôi cậu, tớ sẽ đánh anh ta túi bụi,” Liza nói.

“Bonnie?”

“Nếu hai người mà ngốc hơn, tớ sẽ phải đi tìm bạn mới,” Bonnie cau mày với Min. “Cal đang

thu phục được cậu. Y như trong truyện cổ tích. Cậu đã nói là nụ hôn của anh ấy đánh thức cậu.”

“Tớ nói nụ hôn của anh ấy khuấy động tớ,” Min chữa lại, “Không giống nhau.” Cô hơi cúi người

tới trước. “Tớ hoàn toàn ổn với việc sử dụng truyện cổ tích như một dạng ẩn dụ, Bon, nhưng đây là

đời thực. Không hoàng tử, không mẹ kế, không táo độc.”

“Và không kết thúc hạnh phúc nếu cậu nghĩ như thế,” Bonnie nói. “Tình yêu thực sự đang

đánh vào đầu cậu để thu hút sự chú ý của cậu, và cậu đang chối bỏ nó bởi vì cậu không muốn tin.

Cậu có một truyện cổ tích ngay trước mũi…”

“Chờ đã,” Liza ngăn lại, cố tránh thảm họa.

“Và cậu còn tệ hơn,” Bonnie quay sang cô. “Min không tin vào tình yêu dành cho cậu ấy,

nhưng cậu không tin nó dành cho bất cứ ai. Cậu là một kẻ phủ định tình yêu.”

“Kẻ phủ định tình yêu.” Liza nghĩ về điều đó. “Tớ khá là thích cách gọi đó.”

“Chà, tớ thì không,” Min nói. “Tớ tin vào tình yêu. Tớ nghĩ thế. Tớ chỉ không tin vào truyện cổ

tích.”

“Cả đời tớ đã biết rằng sớm hay muộn gì hoàng tử của mình cũng sẽ tới,” Bonnie nói với Min.

“Đã bao nhiêu lần cậu nói với tớ rằng mọi người đều có những cơ hội may mắn trong kinh doanh,

nhưng không phải ai cũng sẵn sàng cho chúng? Chà, điều đó cũng đúng với tình yêu. Tớ đã lên kế

hoạch cho đám cưới cả đời mình, vì tớ đủ thông minh để biết rằng đó là quyết định quan trọng

nhất mà tớ sẽ thực hiện. Giờ Roger ở đây, nên tớ sẵn sàng rồi. Và cả hai người sẽ bỏ lỡ điều đó khi

nó đến với hai người chỉ vì cả hai không muốn tin, bởi nếu nó không phải, cả hai sẽ thất vọng.”

Liza đảo tròn mắt. “Ồ, thôi nào…”

“Các cậu đang lên kế hoạch để bị thất vọng. Các cậu thất vọng nếu mình không bị thất vọng.

Cái nhìn đối với cả thế giới của hai người phụ thuộc vào những người đàn ông làm các cậu thất

vọng.” Bonnie cầm đĩa của cô lên. “Chà, thế là hèn nhát. Đặc biệt là cậu,” cô cau mày với Min. “Cậu

đã có Cal ngay trước mũi, yêu cậu nhiều đến nỗi anh ấy không thể nhìn thẳng. Cậu đã được số phận

gửi cho quá nhiều tín hiệu đến nỗi thậm chí cả tớ cũng có thể thấy chúng, và cậu vẫn giữ rịt lấy cái

vụ cá cược đó như một tấm khiên. Cậu vẫn chưa hỏi anh ấy về vụ cá cược phải không?”

“Anh ấy sẽ nói gì chứ?” Min nói. “Phải, nhưng anh thực sự là hoàng tử của em và anh yêu em

thật lòng, hãy lên giường nào à?”

“Cậu thường không chậm hiểu thế này,” Bonnie nói, “nên đó hẳn chỉ là do sợ hãi. Nếu chuyện

này là thật thì sao? Nếu đó là hạnh phúc mãi mãi và anh ấy thực sự yêu cậu nhiều đến mức nó là

mãi mãi thì sao? Vậy thì cậu sẽ làm gì?” Cô lắc đầu. “Cậu không biết. Cậu không bao giờ chuẩn bị

cho điều đó. Cậu đã nghĩ đến mọi thứ trong đời, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cậu vô vọng

rồi.” Cô mang đĩa của mình ra bếp và quay lại để đẩy ghế vào dưới bàn. “Ngày mai tớ sẽ gặp cậu ở

quán The Long Shot. Tớ sẽ đi gặp Roger và nhớ xem tại sao mình tin.”

“Bon, chờ đã,” Min đứng dậy, nhưng Bonnie đã ra cửa rồi.

Khi cô sập mạnh cửa lại, Min ngồi xuống đối diện với Liza.

“Chà, ít nhất chúng ta cũng tỉnh táo,” Min nói.

“Phải rồi,” Liza nói. “Tỉnh táo có giúp gì cho cậu không?”

“Không nhiều lắm. Cậu có mang món tráng miệng không?”

“Kẹo Cherry Dove.”

“Đưa tớ một cái. Ngày mai tớ sẽ lại lý trí.”

Ngày thứ Sáu, khi Cal đang ở yên trong nhà vì anh đổi ý là nếu anh không rời nhà thì chẳng có

gì kỳ quặc sẽ xảy ra, bài “She” lại vang lên trong căn hộ bên cạnh.

“Ôi, trời đất quỷ thần ơi,” anh kêu lên rồi ngưng ngay lại bởi vì đó là câu cửa miệng của Min.

“Không,” anh tự nhủ và đi tới cửa nhà bên để làm mình xao lãng với Shanna. “Em lại bị đá à?” khi

cô mở cửa ra, anh hỏi.

“Không,” cô có vẻ nghiêm trọng, nhưng không có nước mắt. “Em đang cố tìm hiểu cuộc đời

mình. Vào đi.”

“Tìm hiểu cuộc đời em á?” Cal đi theo cô.

“Em cứ nghĩ là nếu em nghe bài hát này, thì ở đó sẽ có một manh mối,” Shanna lấy chai

Glenlivet của cô ra.

“Nếu em đang lên kế hoạch cho đời mình dựa vào một bài hát nổi tiếng thì em cần rượu

Scotch hơn anh,” Cal nói.

“Không phải thế.” Shanna rót cho anh một cốc. “Em luôn căn cứ theo lý thuyết là một ngày

nào đó, người phụ nữ thích hợp sẽ xuất hiện và em sẽ nhận biết được.”

“Em đã chứng minh là nó sai khá nhiều đấy,” Cal nhận lấy cốc rượu cô đưa.

“Nên em nghĩ vì Elvis Costello đã lên sẵn một danh sách những điều người phụ nữ hoàn hảo

sẽ có, em sẽ bắt đầu từ đó và tìm ra tuýp người mà mình muốn cùng chia sẻ quãng đời còn lại. Và

nếu em gặp ai đó không phù hợp với danh sách...”

“Em thật biết cách tổ chức.” Cal ngồi xuống tràng kỷ và nghĩ, Em thật là giống Min.

“Nhưng điểm mấu chốt là,” Shanna vẫn đang nói, “Elvis không nói cô ấy hoàn hảo. Nên em

đang nghĩ có lẽ em chỉ cần vài điểm quan trọng. Như kiểu cô ấy nên tử tế.”

“Phải,” Cal nhớ đến Min với Harry.

“Và thông minh,” Shanna nói. “Một ai đó em không phải giải thích mọi thứ.”

“Có thể,” Cal nghĩ về việc giải thích món gà sốt rượu vang với Min. “Không biết mọi thứ không

phải là tội ác. Anh sẽ đổi lại là một người sẵn sàng đón nhận các ý tưởng mới, sẵn sàng học hỏi. Và

có gì đó để dạy em.”

“Thấy không, thật là tốt,” Shanna ngồi xuống cái bàn cà phê bằng rương. “Và em nghĩ óc hài

hước sẽ quan trọng.”

“Phải rồi,” Cal đồng tình. “Nếu gặp những việc không hay mà em có thể cười thì có gì quan

trọng nữa đâu?” Anh nghĩ về lúc Min nói “May mà đây không phải là một buổi hẹn,” khi họ nhầm

lẫn Elvis của nhau, và…

“Và bởi vì em không sâu sắc, nên em sẽ xem xét cả việc hấp dẫn thể xác,” Shanna nói.

“Anh cũng thế,” Cal cố không nghĩ đến Min với vẻ rực rỡ nóng bỏng của cô. “Và có những đôi

giày tuyệt vời nữa.”

“Gì cơ?”

“Không có gì. Gì nữa?”

“Thế thôi,” Shanna kết luận. “Em không muốn lên một danh sách quá dài. Tử tế, thông minh,

dí dỏm, hấp dẫn. Nó thế nào?”

“Quá tốt nếu em tìm thấy,” Cal nói.

“Không phải anh đã tìm được à?” Shanna nói. “Min ấy? Cô ấy có vẻ…”

“Không hẹn hò cô ấy nhé,” Cal nói. “Anh biết rất ít về cô ấy.”

“Ừ hữ,” Shanna thắc mắc. “Và tại sao lại thế? Cô ấy xinh xắn, cô ấy tốt bụng, cô ấy thông minh,

cô ấy làm anh cười, và anh mê mụ khi hôn cô ấy. Có gì mà cô ấy không có nào?”

“Chà,” Cal bắt đầu rồi dừng lại. “Cô ấy chê bai anh rất nhiều.”

“Anh nhát như cáy ấy,” Shanna nói. “Anh có thể rời bỏ tất cả những người khác bởi vì họ chưa

phải là người đó. Còn đây là điều thực đúng, nên anh bỏ chạy.”

“Câu này là từ một phụ nữ vừa lên một danh sách mua sắm cho tình yêu.” Cal đứng dậy và đưa

ly Scotch lại cho cô. “Anh đi đây. Chúc em may mắn với cái danh sách đó.”

Shanna kêu cục tác với anh khi anh ra cửa, và anh đi về nhà để lờ cô đi. Vào đến nhà, anh

nhận ra rằng mình chưa ăn tối, và anh sẽ không đi ra ngoài bởi nếu thế, anh sẽ ngã sấp vào Min

mất.

“Không thành vấn đề,” anh tự nhủ và đi vào bếp. Anh có bánh mì, bơ lạc và hầu như chẳng có

gì khác, nên anh cắm phích máy nướng và đặt bánh mì vào trong, rồi dựa vào tủ lạnh chờ bánh mì

nướng bật lên.

Khi đưa mắt nhìn quanh, anh chợt nhận ra căn bếp của mình thật xấu xí. Và qua lối vòm,

phòng khách của anh còn tệ hơn. Có lẽ nếu anh sửa chỗ này đi một tí, anh sẽ muốn ở nhà nhiều

hơn. Dẫu sao thì anh đang trở nên quá già để lang thang ở quầy bar. Điện thoại reo vang và anh

tóm lấy nó, mừng vì có sự xao lãng.

“Calvin?” anh nghe tiếng mẹ anh, nhưng thậm chí cả bà cũng tốt hơn là sự tĩnh lặng.

“Mẹ,” anh nói. “Mẹ thế nào?” Bánh mì nướng bật lên, và anh kẹp điện thoại giữa vai và tai khi

mở hộp bơ lạc.

“Mẹ gọi cho con vì bữa tối ngày Chủ nhật,” bà nói.

“Con sẽ đến, mẹ ạ,” Cal nghĩ, tháng nào con cũng ở đó vào Chủ nhật thứ ba trong tháng, mẹ

ạ. Rõ ràng là câu chuyện đang đi theo lối mòn.

“Mẹ mong con mang theo một vị khách.”

“Khách nào ạ?” Cal rút ra một con dao ăn để trét bơ lạc.

“Minerva Dobbs,” mẹ anh nói.

“Gì cơ?” Cal làm rơi con dao.

“Mẹ đã gọi cô ấy vì Harrison thường kể về cô ấy và mẹ nghĩ là sẽ rất tuyệt với thằng bé nếu có

cô ấy ở đó.”

Cal thở dài. “Cô ấy đã nói gì khi mẹ gọi?”

“Cô ấy có vẻ ngạc nhiên. Nhưng khi mẹ giải thích là Harrison sẽ vô cùng vui mừng nếu cô ấy

đến…”

“Cô ấy đã đồng ý,” Cal với lấy bánh mì nướng. “Tuy nhiên con không thể đưa cô ấy đến vì con

sẽ không gặp lại cô ấy n…” Ngón tay anh sượt qua đầu kim loại của máy nướng bánh mì và tay anh

bị bỏng, làm điện thoại rơi xuống đất. “Chết tiệt,” anh cho đầu ngón tay vào miệng.

“Calvin?” giọng mẹ anh vang vọng qua loa.

Anh cầm ống nghe lên. “Xin lỗi mẹ, con vừa bị bỏng vì chạm vào máy nướng bánh mì.” Cal bật

nước lạnh lên và đưa ngón tay vào dưới dòng nước. “Dẫu sao đi nữa, con sẽ không gặp lại Minerva

Dobbs.” Anh bước ra xa bồn rửa bát và giẫm lên thứ gì đó cứng cứng. Bàn chân anh trượt đi và đập

vào ngăn kéo. “Oái.”

“Calvin?” mẹ anh gọi.

“Con vừa giẫm vào dao.” Cal cúi xuống nhặt con dao cắt bơ lạc lên và đập đầu vào tủ bếp. “Chết

tiệt.”

“Con có cắt phải mình không?” mẹ anh hỏi.

“Không. Con...” anh đặt dao vào bồn. “Mai con sẽ gọi mẹ.”

“Calvin?” mẹ anh nói, và anh gác máy trước bà rồi cân nhắc tình huống.

Anh đang tự hủy hoại mình, hẳn là thế. Anh phân tâm, anh mệt mỏi, anh đói, anh lơ đễnh.

Anh lại nhấc điện thoại lên và gọi đến di động của Tony.

“Xin chào?” Tony hét lên giữa tiếng ồn của quầy bar.

“Min có ở đó với cậu không?” Cal nói.

“Chờ một phút,” Tony bảo anh, và một phút sau quay trở lại mà không có tiếng ồn xung

quanh. “Xin lỗi. Gì cơ?”

“Min có ở đó với cậu không? Tớ đang cố bảo đảm rằng dù sắp tới tớ đi đâu, cô ấy cũng không

có ở đó.” Anh cau mày. “Cô ấy đang khiến tớ rối bời.”

“Cô ấy đang bám theo cậu à?” giọng Tony hoài nghi.

“Không, cô ấy cũng không muốn điều đó,” Cal giải thích. “Như thể bọn tớ bị kẹt trong một cái

hộp. Bọn tớ cố đi hai đường riêng rẽ nhưng rồi kiểu gì cũng kết thúc với nhau. Cậu sẽ không tới

quán Emilio chứ?”

“Thuyết hỗn mang,” Tony kết luận. “Min là lực hút lạ.”

“Đúng thế,” Cal nói. “Tối nay cậu có đến quán Emilio không, hay tớ có thể đến đó ăn trong

bếp?”

“Cậu có thể đi,” Tony nói. “Nghiêm túc mà nói, cái hộp cậu đang nhắc đến là vùng hấp dẫn của

hai người. Cậu và Min cố tránh xa nhau rồi hai người lại va phải thành hộp một cách ngẫu nhiên,

bởi vì hai người không ổn định, không bao giờ lặp lại, nhưng rồi vẫn tạo thành một khuôn mẫu.”

“Mừng cho bọn tớ,” Cal nói. “Chỉ cần giữ Min tránh xa quán Emilio, được chứ? Tớ đang đói

ngấu.”

“Tớ nghĩ cô ấy và Liza sắp đi đến chỗ nào đó,” Tony nói. “Họ đã nói chuyện cả tối về một việc

nào đó mà Min muốn Liza đảm nhận, và tớ nghĩ Min sẽ kéo cô ấy tới đó để chỉ cho cô ấy. Trừ phi

Emilio đang quảng cáo nhờ giúp đỡ, chứ chắc là không phải ở đó.”

“Không phải cậu ấy đâu,” Cal nói. “Cậu ấy đầy ứ các cậu cháu họ rồi. Cảm ơn, Tony. Mai tớ sẽ

gặp cậu.”

Anh gác máy, thay bộ quần áo đi làm và khởi hành đến quán Emilio, cố không nghĩ về Min.

Chuyện đó không có tác dụng, nên anh chuyển qua thuyết hỗn mang, cái đó anh lại chỉ có những

ký ức mập mờ. Hiệu ứng cánh bướm, anh nhớ khái niệm đó, với ý niệm là một con bướm đập cánh

ở Hồng Kông mười năm sau có thể gây ra lốc tố ở Florida hay là chặn đứng một cơn lốc xoáy mười

năm sau ở Texas, bạn cứ lựa chọn bởi vì không thể dự đoán được. Đó là Min, đêm đầu tiên cô trông

vô hại, và rồi cách đây hai tuần cô vỗ cánh và giờ anh là một đống hỗn độn. Cô là một con bướm

lén lút phải gió.

Anh nhìn xuống khoảng sân trước của nhà hát Gryphon, nửa mong gặp Min đứng đó vì đây là

đêm đầu tiên của tuần lễ chiếu lại Elvis. Không có. Chuyện đó có thể hiểu được, vì trong thuyết hỗn

mang các sự kiện không lặp lại. Bằng cách nào đó, ý tưởng rằng đó là khoa học khiến toàn bộ

chuyện này bớt đáng lo hơn rất nhiều. Anh không điên, số mệnh không bám đuổi anh, anh chỉ

đang đứng bên rìa hỗn mang. Tốt hơn nhiều.

Anh quay xuống con phố dẫn tới quán Emilio, cố nhớ ra “rìa hỗn mang” nghĩa là gì. Cái gì đó

về chuyện búng một đồng xu, gì đó về rìa là khoảnh khắc khi đồng xu đang ở trên không trung.

Điểm mấu chốt là vào lúc đó hệ thống hoàn toàn đầy tiềm năng sắp sửa chọn ra một con đường.

Hay gì đó về một đống cát, mỗi lần thêm một hạt cát, và rìa hỗn mang chính là điểm mà hạt cát tới

hạn rơi xuống đất còn đống cát hoặc là di chuyển hoặc là đổ ào ào xuống... Cal đi chậm lại khi nhớ

đến anh chàng nghiên cứu sinh trợ giảng trong chiếc áo len xanh lùng thùng, người làm anh sởn

tóc gáy vì sự tha thiết trọn vẹn của anh ta với chủ đề này, phát biểu rằng rìa hỗn mang là thời điểm

của sự hỗn loạn, gây ra hỗn mang về mặt tinh thần nếu hệ thống đó là con người, đồng thời cũng là

thời điểm của tiềm năng lớn nhất, có thể là nơi mà cuộc sống bắt đầu. Anh chàng nó từng bảo, “Đó

là nơi mà hệ thống sẽ ào ạt lao sang một trật tự mới như thác đổ và chuyển từ tồn tại sang trưởng

thành.”

Cal gạt anh chàng nghiên cứu sinh ra khỏi đầu và kéo cánh cửa vào quán Emilio. Vừa bước

vào trong, anh nghe thấy tiếng Roger gọi, “Cal!” và anh dừng lại, người ngây như phỗng, thừa biết

trước khi quay lại rằng Min sẽ ở đó, lực hút lạ, con bướm mang theo sức ảnh hưởng, trọng tâm của

số mệnh. Anh xoay người lại và thấy cô đang ngồi ở bàn với những người khác, trông như một tiểu

thiên sứ hoảng hốt, đôi môi xinh đẹp hé ra vì ngạc nhiên, đôi mắt đen mở to, và anh cảm thấy hơi

thở của mình quay lại, cảm thấy máu mình nóng lên, toàn bộ hệ thống của anh vận hành một cách

điên cuồng, bật lên bên trong da anh. Tương lai của anh không thể dự đoán được, mọi thứ đều phụ

thuộc vào chuyến lao mình qua hỗn mang sắp tới.

Min cắn môi và mỉm cười rầu rĩ với anh, và không suy nghĩ thêm gì nữa, anh băng qua căn

phòng tới chỗ cô, cảm thấy gần như nhẹ nhõm khi tràng thác đổ bắt đầu.