← Quay lại trang sách

Chương 9 .

Cal kéo ghế từ một cái bàn khác sang, và Min nhích vào trong để cho anh vào. Cô đang mặc

một cái áo sơ mi mềm mại khác bằng chất liệu vải in hoa xuyên thấu đầy sắc màu, và cô trông thật

xinh xắn, ấm áp và đáng khao khát hơn anh có thể tưởng tượng.

Gần bên cô, Tony nhún vai và lộ vẻ xin lỗi.

“Tony nói rằng anh bảo anh ấy là tối nay anh sẽ làm việc muộn,” khi anh ngồi xuống, Min mở

lời.

“Tôi đã nói dối đấy.”

Min dịch chuyển một tí nữa để cho anh thêm chỗ, còn anh thì ngửi được hương thơm thoang

thoảng của hoa oải hương và lại thấy mê mụ. “Chà, ít nhất anh cũng thành thật về sự thiếu thành

thật của mình.”

“‘Tôi được nuôi lớn để trở nên quyến rũ, không phải để thật thà,’” Cal thả lỏng người khi cô

mỉm cười với anh.

“Anh biết vở nhạc kịch Into the Woods à?” Min hỏi, “Đấy là vở của Sondheim mà tôi thích

nhất.”

“Cả của tôi nữa,” Cal nhìn cô. “Tony thích Sweeney Todd, và Roger là Sunday in the Park

with George, nhưng…”

“Anh đang đùa tôi đấy à,” Min chớp đôi mắt đen đó với anh. “Các anh đều là fan của

Sondheim ư?”

“Chúng tôi thuê chung phòng với những người yêu thích nhạc kịch thời đại học.” Chúa ơi,

trông em tuyệt quá.

“Có một người thứ tư nữa ư?” Min hỏi và rồi cô nhắm mắt lại. “Tất nhiên là có. Emilio. Anh đã

làm việc ở nhà hàng của anh ấy hồi đại học.”

“Không,” Cal nói. “Đó là nhà hàng của ông cậu ấy. Cậu ấy tự mở nhà hàng cách đây khoảng hai

năm.”

“Và anh ấy vẫn chưa khiến cho thế giới trầm trồ.” Min gật đầu. “Đó là lý do tôi đưa Liza tới

đây. Tôi đã mất cả đêm để thuyết phục cậu ấy, nhưng tôi nghĩ là cậu ấy thích chỗ này.”

“Tốt,” Cal không theo dõi và cũng chẳng quan tâm. Được ngồi cạnh cô một lần nữa là đã quá

tuyệt rồi nên anh không thể được voi đòi tiên, tìm hiểu sâu sát câu chuyện.

“Liza là người sửa chữa thực đơn trong các hàng nhà hàng,” Min nói. “Cậu ấy tìm những cơ sở

kinh doanh cần giúp đỡ và rồi cậu ấy... giúp họ.”

“Vậy, cô ấy quảng cáo là cô ấy có thể sửa mọi thứ,” Cal không để tâm.

“Không,” Min giải thích. “Cậu ấy chọn lựa. Có rất nhiều chỗ cần được thúc đẩy để hoạt động,

vậy nên Liza kiếm được việc làm và mang đến sự thúc đẩy ấy. Cậu ấy không thích ở lâu, một khi các

thứ đã đâu vào đấy cậu ấy sẽ rời đi, nhưng trong năm cậu ấy ở lại, điều kỳ diệu xảy ra.” Cô cười toe

toét với anh. “Từa tựa như anh và phụ nữ.”

“Này,” Cal phật ý, nhưng rồi anh thấy Emilio đang ra dấu cho anh từ cửa bếp. “Tôi quay lại

ngay.”

Khi anh tới đó, Emilio kéo lê anh qua cửa. “Có một phụ nữ ngoài đó,” Emilio kể lể. “Cô tóc đỏ

với Tony. Cô ấy vừa bảo tớ là cô ấy đang nghĩ đến chuyện làm việc ở đây. Cô ấy có bị chứng ảo giác

không?”

“Không dù chỉ một chút,” Cal nói. “Tony biết rõ cô ấy hơn tớ, nhưng nếu cậu hỏi, tớ bỏ phiếu

để cậu thuê cô ấy. Chuyện đó không thể gây ra thiệt hại gì, và Min bảo rằng cô ấy là thiên tài với

những việc cô ấy làm.”

“Cô ấy làm gì?" Emilio nói.

“Tớ không chắc lắm,” Cal nhìn qua cửa sổ tròn trên cánh cửa để nhìn Min. “Tớ chỉ dựa trên

những gì Min nói.”

“Min.” Emilio gật đầu. “Tớ tin Min.”

“Cả tớ nữa,” Cal nói và theo Emilo quay lại bàn đúng lúc nghe Min nói. “Đây là một chuyện

mà tớ vừa phát hiện ra. Những anh chàng này là người mến mộ Sondheim.”

“Gì cơ?” Liza quay sang Tony với vẻ ngạc nhiên.

“Gì chứ?” Tony hỏi lại. “Anh không thể có nhiều mặt được à?”

“Nhờ Emilio,” Min nói. “Tớ gợi chủ đề này ra vì tớ muốn nghe giọng của anh ấy.”

“Ừ,” Emilio nói.

“Đừng chống đối,” Cal lại ngồi xuống cạnh Min. “Cô ấy đạt được những gì cô ấy muốn.”

“Tôi thích bài ‘Moments,’” Min tươi cười rạng rỡ với Emilio. “Hoặc là ‘Into the Woods’. Bài đó

sôi nổi.”

“Không,” Tony nói. “‘Sweetney Todd’ nhé.” Anh hát câu đầu tiên của “Sweedney Todd” bằng

một giọng nam trầm thực sự đáng ngạc nhiên, Roger tham gia phối hợp ở câu tiếp theo, và họ hát

cho đến khi Emilio đầu hàng, giúp họ kết thúc với câu “thợ cắt tóc hung ác của đường Fleet.” Trong

khi Cal nhìn Min cười và nghĩ, Hôn anh đi.

“Hẳn đây không phải là bài hay ho nhất để hát trong một nhà hàng,” khi Min đã vỗ tay xong,

Cal đóng góp ý kiến và Emilio nhăn mặt.

“Anh không hát à?” Min hỏi Cal.

“Chỉ trong nhà tắm thôi,” Cal nói và tưởng tượng ra Min trong nhà tắm.

“Vớ vẩn,” Tony phá vỡ giây phút đó. “Cậu ấy hát được mà, cậu ấy chỉ hèn nhát thôi.”

“Nhưng anh thì không,” Liza quay lại với Tony. “Anh thật đa tài. Ai có thể đoán được điều đó

chứ?”

“Anh ấy còn làm được gì nữa?” Bonnie hỏi và Tony cười toe toét với cô.

“Anh ấy có những kỹ năng mà chúng ta sẽ thảo luận sau,” Liza nói. “Đây là món pasta tuyệt

hảo, Emilio. Chỗ này nên chật cứng mỗi đêm.”

“Việc của cậu đấy,” Min bảo cô. “Cứu nguy cho Emilio đi. Tớ yêu anh ấy.”

“Tớ cũng nghĩ thế,” Liza nói. “Hãy để tớ kiểm tra nhà bếp trước.”

Cô đứng dậy, lướt qua Emilio và đi vào phía trong cánh cửa đẩy hai phía.

“Cô ấy…” anh nói với Min.

“Cậu ấy sẽ là bồi bàn tuyệt nhất anh từng có,” Min cam đoan. “Và cậu ấy sẽ kiếm việc cho anh

làm. Giờ cậu ấy đang kiểm tra bếp. Nếu anh được cho là xứng đáng, anh sẽ có được cậu ấy.”

Emilio đi bảo vệ căn bếp của mình trước Liza, và Cal rót thêm rượu vào cốc của Min. “Uống đi.

Anh sắp cố dụ em làm một chuyện và anh cần em say.”

“Tôi khá là nhớ những câu nói quyến rũ đấy,” Min nâng cốc lên. “Nghe này, tôi đang nghĩ đến

quả cầu tuyết, bộ phim và tất cả mọi thứ, và tôi xin lỗi vì đã gọi anh là ác quỷ. Mọi việc đều là trùng

hợp ngẫu nhiên cả.”

“Phải,” Cal nói. “Tony cho đó là thuyết hỗn mang.”

“Còn Bonnie thì nghĩ đó là chuyện cổ tích,” Min nhấp một ngụm rượu.

“Chuyện cổ tích?” Cal lại không hiểu.

“Anh biết đấy, anh là một hoàng tử, định mệnh đã an bài như thế, chúng ta sẽ sống hạnh phúc

mãi mãi. Không sao đâu, mọi chuyện khác thì cô ấy bình thường.” Min mỉm cười với anh. “Quan

trọng là, chúng ta sẽ ổn chừng nào chúng ta còn bám dính lấy kế hoạch.”

“Phải rồi,” Cal nói. “Kế hoạch.” Đôi môi cô mềm mại và căng mọng, cong lên với nụ cười an ủi

kia, và anh lại bắt đầu cảm thấy choáng váng. Hôn anh đi. “Anh nghĩ chúng ta nên bắt đầu hẹn hò.

Em muốn đi xem phim không?”

Min chớp mắt với anh và đặt cốc xuống. “Anh có nghe những gì tôi vừa nói không?”

“Mọi thứ đều là trùng hợp ngẫu nhiên, chúng ta nên bám dính vào kế hoạch,” Cal nói. “Điều

đó sẽ không có tác dụng với anh đâu.”

Min khoanh tay. “Sao không?”

“Bởi vì nếu chúng ta không hẹn hò, toàn thể vũ trụ này sẽ làm anh thương tật mất.”

“Gì cơ?”

“Vũ trụ, định mệnh, thuyết hỗn mang, chuyện cổ tích, linh hồn của Elvis, anh không biết đó là

gì, nhưng anh sẽ không chống lại nó nữa.” Cal dựa vào gần hơn và lại ngửi thấy mùi oải hương

thoang thoảng khi Min nhìn anh như thể anh bị điên. “Em ghét anh, em khó tính, em vô lý về

chuyện thức ăn, và một ngày nào đó bạn thân nhất của em sẽ giết anh, nhưng tất cả không thành

vấn đề. Anh sẽ cầu may một lần xem sao. Mẹ em còn muốn kiểm tra anh ở bữa tối không? Anh sẽ

đi.”

“Tại sao chứ, nếu em khủng khiếp đến thế?” Min trông khó chịu.

Anh mỉm cười với khuôn mặt xinh đẹp của cô. “Bởi vì em thông minh, tốt bụng, hài hước, và

cháu trai anh phát cuồng vì em. Em đi những đôi giày tuyệt vời và em trông như một thiên thần sa

ngã.” Bởi vì anh sẽ phát điên lên mất nếu anh không chạm vào em.

“Ừ hữ.” Min gật đầu. “Và vì thế, ngày mai anh sẽ đến ăn tối ở nhà bố mẹ em để mẹ em có thể

thấy anh vô hại à?”

“Ngày mai ư?” Anh gật đầu, cố không lộ vẻ kinh hoàng. “Tốt. Chúng ta sẽ cho chuyện này

khuất mắt nhanh thôi. Tối ngày mai. Vậy tối nay…”

“Về chuyện hẹn hò à? Không, vậy nếu anh thấy khó khăn với mẹ em, anh không cần tham dự

bữa tối. Nhưng nếu anh muốn một-tối-bạn-bè-ra-ngoài-chơi, chúng ta có thể đi xem phim. Blue

Hawaii sắp chiếu lúc mười giờ.”

“Blue Hawaii.” Cal ngẫm nghĩ. “Anh không cho rằng đó là phim người lớn.”

“Nó là một phim chiếu lại của Elvis,” Min nói. “Anh không buộc phải đi đâu.”

Cal thở dài. “Có, anh phải đi chứ. Và anh cũng sẽ đến nhà bố mẹ em tối mai nữa.”

“Em hoàn toàn không hiểu chuyện này,” Min nói và anh nắm lấy tay cô, hạnh phúc vì lại được

chạm vào cô, và nói, “Đi với anh, Minnie. Anh sẽ giải thích.”

Anh kéo cô ra khỏi ghế và đi tới cửa trước của nhà hàng. Khi họ đã đứng ngoài con đường tối

om, anh cúi xuống, tim anh đập mạnh, và anh hôn cô không chút e dè. Dòng chảy cảm xúc quen

thuộc vẫn dồn dập và nóng bỏng như thường lệ, thậm chí là nóng hơn bởi vì anh không còn chống

lại nó, mặt khác, việc này cũng đưa đến cả sự thoải mái nữa. Cô mang lại cảm giác trọn vẹn dưới

bàn tay anh, trên miệng anh, và khi cô vòng tay quanh cổ anh, anh hôn cô mãnh liệt hơn, đắm

chìm trong cô một cách vô vọng, thậm chí còn không thèm cố gắng cứu lấy mình. Anh cảm thấy cô

nhích lại gần hơn, và khuôn miệng hoàn hảo kia mở ra khi cơ thể khêu gợi của cô ghì chặt vào anh.

Thời gian cứ trôi, và anh nhìn thấy thiên đường, rồi giọng nói trong đầu anh thầm thì, NGƯỜI

NÀY, ĐỒ NGỐC NHÀ NGƯƠI. Rồi thứ gì đó đập thật mạnh vào cánh tay anh và kéo cả hai người

họ khỏi nụ hôn.

“Cái qu…” anh kêu lên, vẫn ôm lấy cô, và rồi thấy Liza đang đứng trên vỉa hè, tay cầm ví. “Anh

biết không, nếu Bonnie đúng, chẳng mấy nữa một yêu tinh sẽ xuất hiện và đập vỡ đầu gối anh ra.”

“Liza,” Min hơi bước ra xa anh, và anh cảm thấy lạnh lẽo ở chỗ cô vừa chạm vào mình và giữ

chặt lấy cô.

“Tớ đâu có đánh vào đầu anh ta,” Liza nói.

Cal nhìn Min. “Quên cô ấy đi. Em muốn biết tại sao phải không? Đây là lý do đấy. Nó còn

quan trọng hơn cả hai chúng ta, và anh, là một, sẽ không chống đối lại nó thêm nữa.” Cô mở miệng

định nói gì đó và anh bảo, “Và em cũng muốn điều này.”

Liza quắc mắt nhìn anh. “Ồ, bảo với tôi là anh hiểu cậu ấy. Bảo với tôi…”

“Có, tôi có hiểu cô ấy, dù là chưa thực sự tường tận như trong thời gian tới,” Cal đối mặt với cô.

“Và có, tôi quan tâm đến cô ấy. Rất nhiều. Phần còn lại thì tôi chưa biết, nhưng tôi sẽ tìm ra. Chừng

đó có ổn với cô không?”

Liza nhìn anh một lúc. “Có. Nhưng tôi sẽ quan sát anh.”

“Vậy là ổn rồi,” Cal cảm thấy nhẹ nhõm. Phần chỉ-là-bạn-bè không tốt lắm, nhưng cũng ổn

thỏa thôi, anh giỏi tán tỉnh phụ nữ. Giờ chúng ta đang chơi trò chơi của anh, anh nghĩ bụng và

nhìn xuống Min với cảm giác yêu mến ngập tràn.

“Đừng nhìn em như thế,” Min nói và quay sang Liza. “Bọn tớ sắp đi xem bộ phim lúc mười

giờ, chỉ như bạn bè. Cậu muốn đi không?”

“Có. Tony?” nhác thấy Tony ra khỏi nhà hàng để tìm cô, Liza gọi. “Chúng ta sẽ đi xem phim

lúc mười giờ.”

“Phim Blue Hawaii đấy,” Cal nói với Tony.

“Tớ không cho rằng đấy là phim người lớn đâu,” Tony nói.

“Phim về Elvis,” Cal bổ sung thêm.

“Tại sao chứ?” Tony hỏi lại.

“Bởi vì đã đến lúc tớ tiến tới,” Cal nhìn xuống Min.

“Này,” Min nói.

“Ôi chà, quái quỷ thật đấy,” Tony nói. “Đi thôi.”

Min đã bắt đầu ngày thứ Bảy bằng việc gọi cho mẹ để bảo bà rằng thực ra là Cal sẽ ăn tối với họ

hôm đó.

“Chúng ta sẽ xem anh ta là loại đàn ông gì,” bà Nanette nói, giọng bà không báo trước điều gì

tốt đẹp cho Cal.

“Mẹ sẽ quý anh ấy,” Min nói. “Anh ấy đẹp trai và thành đạt.”

Bà Nanette khịt mũi. “Chắc hẳn là loại đàn ông nghĩ mình là tám và con là bốn. Đàn ông hời

hợt và bội bạc. Mặc thứ gì trông mảnh mai nhé.”

“Anh ấy là mười, mẹ ạ,” Min đế thêm vào. “Và con không mảnh mai.”

Sau đó, bóng chày dường như là một sự cải thiện, ít nhất cho đến khi cô tới công viên.

“Cậu đang dính chặt vào tớ,” cô nói với Liza. “Bonnie luôn đi dạo riêng với Roger, nhưng cậu

sẽ ở lại để có thể chọc vào người tớ khi tớ bắt đầu hành động ngu ngốc với Cal.”

“Trên đời này chẳng có nhiều cú chọc đến thế đâu,” Liza nói, nhưng dẫu sao cô cũng đi theo

Min tới khán đài.

“Cô Min,” Harry hét lên khi cậu bé nhìn thấy cô, và cô dừng lại để mỉm cười với cậu khi cậu

chạy lên.

“Chào cháu,” cô nói khi cậu bé phanh mạnh trước mặt cô. “Mọi chuyện thế nào?”

“Tốt ạ,” cậu bé gật đầu. “Cảm ơn cô đã đến.” Rồi cậu nhìn xuống và thốt lên, “Ôi. Đôi giày tuyệt

quá.”

“Cảm ơn cháu,” Min nói khi Harry cúi xuống gần hơn để nhìn con cá nhựa xanh nằm vắt vẻo

qua mũi đôi sandal của cô. “Cháu biết không, cháu rất giống chú mình đấy.”

“Harrison, bản năng của cháu đúng rồi,” giọng Cal vang lên từ đằng sau họ và Min giật mình.

“Phụ nữ quan trọng hơn bóng chày, nhưng dù gì đi nữa cũng hãy mang cái thân cháu xuống sân đi

nào.” Rồi cô quay lại và anh cười toe toét với cô. Nét mặt anh trông dịu dàng và nhịp tim của cô lại

nảy lên. “Minnie, em bị tàn nhang trên mũi kìa.”

“Em biết.” Min xoa sống mũi, cố không quan tâm đến vẻ tình cảm trong giọng nói của anh.

“Đó là do những buổi sáng thứ Bảy này đây. Em không bao giờ đi ra ngoài nắng nên em cứ quên

bôi kem chống nắng.”

“Anh thích chúng,” Cal nói và Min lại thấy tim mình rung rinh.

“Cả cháu nữa,” giọng Harry vang từ bên dưới lên.

“Cô thì không,” Min cố giữ bình tĩnh. “Nhưng cô mắc kẹt với chúng vì cô cứ quên hoài...”

Cal cởi mũ lưỡi trai của mình ra và đội mũ lên đầu cô. “Rắc rối đã được giải quyết.” Nụ cười

tươi roi rói kia nở rộng. “Rất dễ thương. Bất cứ lúc nào em cũng có thể chơi cho đội của anh.”

“Thôi nào,” Min nói và cố điều chỉnh cái mũ để nó không ép các lọn tóc xoăn của mình. Nó

còn vương hơi ấm từ anh, và cô giữ tay mình trên đó lâu hơn một phút chỉ để cảm nhận điều ấy.

Mày thật vô dụng, cô tự nhủ.

“Harry!” ai đó gọi. Min quay lại và thấy Cynthie đang đi về phía họ trong bộ váy hồng tha

thướt, mỉm cười xinh đẹp với Harry. “Cháu thế nào, anh bạn?”

Harry cau mày. “Chào cô.”

“Chào, Cynthie,” Min cố không ghét cô ta và quay lại với Harry. “Bọn cô sẽ đi kiếm ghế đẹp.

Hạ gục chúng nhé, nhóc.” Cô nhìn qua tai Cal, tránh chạm mắt. “Cảm ơn vì chiếc mũ. Em chắc là

mình trông xấu lắm.”

“Không đâu.” Cal gõ vào vành mũ. “Trông em như một thiên thần nam tính ấy. Shanna nên ở

đây mới phải.”

Min mỉm cười với anh một cách vô thức, cả người thấy ấm áp, và rồi Tony la lên. “Này, chúng

ta đang chơi bóng chày ở đây,” và Cal kéo Harry về sân bóng.

“Tớ thế nào?” cô hỏi Liza.

“Đủ tốt như có thể mong chờ trong hoàn cảnh đó,” Liza nói.

“Thế nào cái gì?” Cynthie thắc mắc.

“Tôi đang luyện tập vẻ lãnh đạm,” Min đáp.

“Ồ,” Cynthie nói. “Chà, làm tốt đấy.”

Min đi theo Liza và Cynthie ra chỗ Bonnie đang ngồi và theo dõi đội của Harry bị đánh bại

trong ba lượt chơi đầu tiên, cố không đưa mắt nhìn Cal. Khi anh ngước lên và bắt gặp cô đang nhìn

mình, anh cười toe toét và cô nghĩ, Ôi vì Chúa, Minerva, và quay sang Liza để làm mình xao lãng.

“Cậu hẳn đã nghĩ là đến lúc này Tony đang cáu điên lên rồi,” Min bảo Liza.

“Không,” Liza nói. “Anh ấy chỉ muốn đám nhóc có khoảng thời gian vui vẻ. Anh ấy la hét

chúng để chúng trở nên giỏi hơn, nhưng anh ấy không quan tâm liệu chúng có thắng hay không.

Anh ấy bảo là trận đấu của họ là để luyện tập cho tương lai.”

“Thực á?” Min nói. “Anh ấy thực sự có chiều sâu đấy.”

“Chỉ khoảng ba lớp thôi,” Liza nói. “Dù vậy tớ đã sai về chuyện anh ấy ngu ngốc, anh ấy khá là

sáng dạ. Một anh chàng tử tế.”

“Tất cả chỉ có thế à?” Min nói.

“Ừ. Đó là tất cả. Anh ấy không phải Người Duy Nhất. Nói về chuyện đó, cậu có cái mũ bóng

chày đẹp đấy, Thống Kê.” Liza gõ ngón tay lên vành mũ. “Có lẽ sau trận đấu anh ta sẽ mua cho cậu

một chai soda.”

Min lắc đầu. “Bọn này chỉ…”

“Đó là chuyện cổ tích,” Bonnie nói. “Anh ấy đang thu phục được cậu.”

“Gì cơ?” Cynthie hỏi lại. “Chuyện cổ tích ư?”

“Phải,” Bonnie đáp. “Min và Cal, họ là một câu chuyện cổ tích. Cậu ấy là cô gái không có cuộc

sống cậu ấy đáng được nhận, nên bà tiên đỡ đầu kiếm một hoàng tử để giải cứu cậu ấy.”

“Bà tiên đỡ đầu á?” Min ngờ vực.

“Liza,” Bonnie nói. “Cậu ấy đã chọn Cal cho cậu.”

“Chờ một phút,” Liza ngắt ngang. “Tớ không đồng ý chịu trách nhiệm về Calvin Morrisey.”

Min bắt đầu phá ra cười. “Cậu đã chọn anh ấy. Cậu đã đẩy tớ tới đó để gặp anh ấy. Giờ thì

chuyện này thật buồn cười.”

“Một câu chuyện cổ tích,” Cynthie nhắc lại, nghe như thể cô ta không chắc họ nghiêm túc.

Bonnie gật đầu. “Cal tặng cho cậu ấy cái mũ bóng chày bởi vì đó là một phần cuộc truy tìm báu

vật của anh ấy.”

“Không, anh ấy tặng mũ bóng chày bởi vì anh ấy đang tán tỉnh,” Cynthie hơi ác ý. “Đó là một

phần của giai đoạn hấp dẫn.”

“Giai đoạn hấp dẫn,” Liza gật gù.

“Anh ấy không bị hấp dẫn…” Min bắt đầu nói.

“Có bốn giai đoạn dẫn đến tình yêu chín muồi,” Cynthie nói. “Giả thiết, hấp dẫn, mê đắm và

gắn kết.”

“Nào, xem này, tôi sẽ gọi cách anh ta nhìn cậu ấy là mê đắm,” Liza nói.

“Xin lỗi?” Min nhìn vào bạn thân của mình, kẻ phản bội.

“Đó là chuyện cổ tích,” Bonnie khăng khăng.

“Đó là hấp dẫn thì đúng hơn,” Cynthie thẳng thừng kết luận.

“Đó là tình yêu, một phản ứng ngẫu nhiên,” Liza đưa ra ý kiến. “Thuyết hỗn mang.”

“Này,” Min kêu lên, và họ cùng nhìn cô. “Đấy là một hành động tử tế của một người bạn bởi vì

tớ không muốn có tàn nhang. Không phải mọi thứ đều là một lý thuyết nào đấy.”

“Chuyện cổ tích không phải là một lý thuyết,” Bonnie nói. “Thậm chí nếu cậu không tin

chuyện đó đang xảy ra với cậu thì nó cũng đang xảy ra với tớ.” Cô mỉm cười với tất cả bọn họ, quá

hạnh phúc để tỏ ra tự mãn.

“Vậy Roger thế nào?” Min nói, còn hơn cả sẵn sàng để người khác trở thành chủ đề bàn luận.

“Anh ấy là người duy nhất,” Bonnie nói. “Anh ấy sẽ cầu hôn trong vài tuần nữa và tớ sẽ nói

đồng ý. Tớ đã bảo mẹ lên kế hoạch đám cưới vào tháng Tám.”

“Anh ấy bảo cô là anh ấy sắp cầu hôn ư?” Cynthie lên tiếng, và khi Bonnie nhìn cô ta với vẻ

ngạc nhiên, cô ta nói, “Tôi đang viết một quyển sách về đề tài này. Đây không phải việc của tôi,

nhưng tôi rất hứng thú.”

“Ồ,” Bonnie nói. “Chà, không, anh ấy chưa bảo với tôi thôi. Chỉ đơn giản là tôi biết thế.”

Min cố trông thật khuyến khích, nhưng sự im lặng bao trùm giữa họ hẳn phải dày đặc sự hoài

nghi bởi vì Bonnie quay ra sân và gọi tên Roger. Khi anh chạy vội đến chỗ họ, cô nói, “Anh yêu,

anh sắp cầu hôn em phải không?”

“Ừ,” anh nói. “Anh không muốn hối thúc em, nên anh nghĩ sẽ đợi đến ngày kỷ niệm một

tháng của chúng ta. Chỉ còn mười một ngày nữa thôi.”

“Rất hợp lý đấy,” Bonnie nói. “Chỉ để anh biết rằng em sẽ nói vâng.”

Roger thở dài. “Điều đó mang đi rất nhiều lo lắng đấy.” Anh cúi xuống, hôn cô và quay lại với

sân bóng.

“Điều đó hoặc là rất ngọt ngào hoặc là rất khó chịu,” Liza nói.

“Nó ngọt ngào,” Min cố tưởng tượng Cal nói gì đó như thế. Đừng có nghĩ về anh ấy nữa. “Và

khó chịu.”

“Tớ đã bảo cậu mà,” Bonnie nói. “Đó là chuyện cổ tích. Cậu phải tin.”

“Suy nghĩ tích cực,” Cynthie gật đầu. “Có bằng chứng tốt cho điều đó. Tôi có thể phỏng vấn cô

không? Cho sách của tôi. Bởi vì chuyện này thật hấp dẫn. Hai người chuyển đến bước mê đắm rất

nhanh.”

“Chắc rồi,” Bonnie nói. “Nhưng đó không phải mê đắm. Đó là Tình Yêu Thực Sự. Giống như

Cal và Min.”

“Các cậu có thôi ngay không?” Min nói.

“Dĩ nhiên là được rồi,” Cynthie nói với Bonnie theo kiểu gì cũng được, và họ bắt đầu nói

chuyện.

Min hít một hơi thật sâu và quay sang Liza, “Cynthie có vẻ tử tế,” cô kín đáo nhận xét, hy vọng

có một cuộc trò chuyện mà không nhắc đến Cal trong đó.

“Cô ấy tử tế,” Liza nói. “Nhưng tớ nghĩ cô ấy muốn Cal quay lại.”

Min từ bỏ và nhìn trừng trừng ra sân bóng, chỗ Cal đang nói chuyện với ai đó ở gôn ba. Nét

mặt anh nghiêm túc, và cậu nhóc gật đầu, bám lấy từng từ của anh. Thật đáng yêu làm sao, cô

nghĩ và rồi nhớ lại, Không, quái vật, nhưng điều đó không còn tác dụng gì nữa. Chà, thực sự thì nó

cũng có bao giờ hiệu quả đâu.

“Tối nay hai người có đi chơi không?” Liza hỏi.

“Có, nhưng chỉ như những người bạn thôi,” Min nói. “Anh ấy đang giúp tớ một chuyện. Bọn tớ

sẽ đến chỗ mẹ tớ để bà có thể ngừng lo lắng rằng anh ấy là một kẻ quyến rũ đê tiện.”

Liza lắc đầu, trông nghi ngờ. “Tớ không nghĩ là việc gặp Cal sẽ làm mẹ cậu an tâm.”

“Sao lại không? Elvis thích anh ấy. Và Elvis có bản năng rất tốt.”

“Elvis á?” giọng Liza hoảng hốt.

“Con mèo ấy. Tớ đã đặt tên cho nó là Elvis,” Min nói.

Liza thở dài. “Tạ ơn Chúa. Tớ cứ tưởng cuối cùng cậu cũng bị khủng hoảng rồi.”

“Này, tớ không phải người tin vào chuyện cổ tích,” Min nói. “Hay là vào thuyết hỗn mang.”

“Cũng không phải bốn bước tới tình yêu luôn chứ gì,” Liza hất đầu về phía Cynthie, lúc này

đang ngồi nghe Bonnie kết thúc lý thuyết tình yêu cổ tích.

“Phải,” Min nói. “Tất cả đều là rác rưởi. Cậu không cần một lý thuyết, cậu chỉ cần thực tế, tìm

ra cậu muốn gì ở một người đàn ông, và rồi tìm một người có những thứ đó. Lên kế hoạch. Dính

chặt vào nó.” Ánh mắt cô di chuyển tới chỗ Cal. “Đừng để bị xao lãng.”

Liza đảo tròn mắt. “Hay cậu chỉ cần rơi tõm vào lưới tình là xong.”

“Ồ, phải rồi,” Min rời mắt khỏi Cal. “Thế cũng như nói rằng cậu có thể rơi khỏi một tòa nhà

cao tầng. Bởi vì nó sẽ không đau đớn gì cho đến khi cậu chạm đất.”

Liza giật lùi. “Tớ chỉ có ý…”

“Không,” Min nói tiếp khi có vài người quay sang nhìn cô. “Cậu phải lý trí. Nó không phải là

những bài ca tình yêu ngớ ngẩn và những nụ hôn ướt át, nó nguy hiểm. Mọi người hy sinh để có

nó. Mọi người mất mạng vì nó. Chiến tranh nổ ra. Các đế quốc sụp đổ.”

“Ừ, Min này…”

“Nó có thể hủy hoại đời cậu,” Min nhắm mắt lại để không thể nhìn Cal. “Đó là lý do tớ vẫn làm

bạn với Cal, không gì hơn. Tớ phải điên mới nghĩ có gì đó vĩnh cửu. Khổ dâm. Tự sát. Ảo giác.”

“Ừ hữ,” Liza à ừ.

“Vậy nên đó là kế hoạch của tớ,” Min quyết định. “Và tớ đang bám dính vào nó.”

“Phải rồi,” Liza nói.

Khi trận đấu kết thúc, Harry đi lên chỗ cô và nói, “Chú Cal bảo rằng chúng ta có thể đi ăn trưa

nếu cô cùng đi,” và Min đáp, “Chà...” rồi nghĩ thầm, Calvin, đồ lợi dụng cháu trai xấu xa. Tuy vậy,

bữa trưa sẽ không giết cô được. Đi ăn trưa với một người bạn cũng ổn thôi. Và cháu của anh ta.

Giống như một người giữ trẻ ấy mà.

“Ừ hữ,” Liza ậm ừ, dù Min còn chưa nói gì.

Cô bắt anh đưa họ đến một quán ăn rẻ tiền kiểu cũ mà ở đó cô và Harry bật Elvis suốt bữa ăn,

một trải nghiệm mới mẻ đối với Harry, người đã được nuôi lớn với Chopin. Cal không có vẻ gì bận

tâm. Khi họ thả cô xuống, Harry chào tạm biệt cô, “Cháu sẽ gặp cô vào ngày mai, cô Min,” và cô

bảo cậu, “Phải rồi, mai nhé. Bữa trưa ở nhà bà.” Harry trông hơi bối rối, và Cal đến thêm vào,

“Harrison, chú sẽ cho cháu mười lăm đô nếu mai cháu gọi bà như thế.”

“Cháu không dám đâu,” Harry nói.

Min ra khỏi xe với cảm giác rằng ngày mai sẽ mở ra rất nhiều điều về Calvin Morrisey, nếu giả

sử tối nay anh sống sót qua bữa tối với cha mẹ cô.

Khi cô cố đưa trả cái mũ bóng chày qua cửa xe, Cal từ chối nhận lại.

“Giữ lại đi, Minnie. Em trông thật tuyệt với cái mũ đó. Anh sẽ đón em lúc tám giờ.” Rồi anh lái

xe đi và bỏ cô lại với cảm giác hạnh phúc một cách lố bịch. Thật là không tốt tí nào.

“Mày hổ lốn lắm rồi đấy,” cô tự nhủ, và bước lên nhà để chuẩn bị cho bữa tối với mẹ cô.

Tối hôm đó, Cal đón Min bằng chiếc Mercedes cổ. Lúc anh tới nơi, cô đang ngồi trên bậc

thang cuối cùng trong bộ váy đen đơn giản mà cô đã kéo qua đầu gối. Trông cô cứ như một bà xơ

gàn dở.

“Em đang làm gì dưới này?” anh bước ra khỏi xe ô-tô và hỏi.

“Anh sắp sửa phải chịu đựng bố mẹ em,” cô đứng dậy. “Có vẻ như không công bằng lắm khi bắt

anh giải quyết từng đấy bậc thang nữa.”

“Anh không ngại trèo chừng nào em còn ở trên đỉnh.” Cal nhìn xuống chân cô. Cô đang đi đôi

giày đế bằng đen trơn, không lộ ra tí ngón chân nào. “Tại sao lại là đôi giày khủng khiếp này?”

“Nó không khủng khiếp,” Min nói. “Mà là cổ điển. Giống như xe anh vậy, thật đẹp đẽ nhưng

không biết sao vẫn không phải loại em mường tượng anh ở trong ấy.”

“Quà tốt nghiệp.” Cal mở cửa cho cô. “Đừng có trông mặt một cái ô-tô được tặng mà bắt hình

dong chủ nó. Vào đi, Minnie, chúng ta không muốn đến muộn đâu.”

Khi anh vào chỗ lái xe, Min hỏi, “Cho bằng thạc sĩ à?”

“Gì cơ?” Cal khởi động xe.

“Cái xe. Quà tốt nghiệp cho bằng thạc sĩ à? Em đã được tặng một cái cặp đựng tài liệu, nên em

đang đem chúng ra so sánh đây.”

“Trung học,” Cal đáp và quành xe ra đường.

“Trung học,” Min gật đầu. “Thế họ tặng anh cái gì cho bằng thạc sĩ? Du thuyền à?”

“Một chỗ trong công ty của bố anh.”

“Nhưng…”

“Anh đã từ chối món quà đó,” Cal nói. “Thế Elvis thế nào?”

“Rất khỏe,” Min làm ra vẻ bí ẩn. “Em đã đưa nó tới bác sĩ thú y và ông ấy nói nó đang trong

tình trạng sức khỏe tốt. Chỉ kỳ quặc thôi.”

“Khá giống cuộc đời anh dạo này,” Cal nói. “Nói về chuyện đó, có gì anh cần biết về gia đình

em trước khi anh tới đó không?”

“Anh không phải làm chuyện này đâu,” Min nói.

“Minerva, anh đang đến đó đấy. Hãy giúp anh chuẩn bị đối phó với bố mẹ em, làm ơn đi.”

“Không có gì cả, thực đấy,” Min nói. “Mẹ em luôn luôn lịch sự, và bố em cũng chẳng nói nhiều

nếu anh không chạm trúng mạch. Đừng chạm trúng mạch.”

“Được rồi,” Cal nói. “Anh được có cái danh sách đó không?”

“Lừa gạt bảo hiểm, những người trẻ tuổi muốn có công việc của ông, âm nhạc sau 1970 và ngủ

với con gái ông.”

“Ngủ với con gái ông,” Cal cân nhắc.

Min gật đầu. “Bố em sẽ cho rằng anh đang cố làm hư em.”

“Bố em là một quan tòa nhân cách kiên định,” Cal nói. “Thế còn mẹ em?”

“Chà, thông thường thì bà sẽ ngắm anh cho vị trí con rể tiềm năng. Sẽ có một bài kiểm tra ở

món tráng miệng.”

“Viết hay nói?”

“Nói.”

“Tốt. Nói thì anh giỏi.” Sự im lặng kéo dài cho đến khi anh lên tiếng trở lại, “Anh không có ý

nói như thế.”

Min nhìn thẳng về phía trước. “Rồi sẽ ổn cả thôi. Sẽ không có bài kiểm tra nào đâu. Lúc này

mẹ em đang có những thứ khác trong đầu.”

“Bà có còn những vấn đề nào khác mà anh cần biết không?”

“Có, nhưng tất cả đều là về em.”

Cal lắc đầu. “Anh không quan tâm. Đưa anh cả danh sách đó nữa.”

“Ăn carb, mặc đồ lót trắng trơn, không giảm cân, thất bại trong việc giữ chặt bạn trai cũ mà bà

yêu quý,” Min nói. “Em không nghĩ bất kỳ điều gì trong số đó sẽ xuất hiện trong cuộc trò chuyện

của anh với bà.”

“Mẹ anh cũng thích bạn gái cũ của anh,” Cal nói. “Anh nghĩ đó là do lười biếng. Bà chỉ không

muốn học thuộc một cái tên mới. Còn ai sẽ ở đó nữa?”

“Em gái em, Diana. Anh sẽ an toàn với nó. Giờ nó đang lẩn thẩn vì trong một tuần nữa nó sẽ

cưới, nhưng nó vẫn tuyệt như thường. Nếu mọi thứ trở nên khủng khiếp, anh có thể ngồi im nhìn

Di. Nó rất đẹp.”

“Biết được điều đó thật tốt,” Cal nói. “Mẹ, bố, Diana, em, anh. Một nhóm người thật ấm cúng.”

“Và Greg,” Min cố giữ cho giọng cô đều đều. “Hôn phu của em gái em.”

“Được rồi. Greg với trí nhớ hỏng hóc. Chuyện đó thế nào rồi?”

“Có gì đó không ổn,” Min nói. “Em không biết đấy là gì nhưng anh ta không giúp ích gì hết.

Vấn đề là, anh ta không phải một anh chàng tồi tệ, ngoại trừ việc đá Ướt Át, mà anh ta có toàn

quyền làm thế, và anh ta tôn thờ Diana, nên em không thể đoán ra đó là gì.” Cô nhìn qua Cal.

“Hãy xem anh nghĩ gì về anh ta nhé.”

“Anh ư?” Cal ngạc nhiên.

“Anh đánh giá tính cách người ta rất giỏi,” Min nói. “Bằng trực giác. Hãy trực cảm về Greg hộ

em.”

“Khả năng để anh đoán ra điều gì không ổn qua một bữa ăn là rất mong manh,” Cal nói, đúng

lúc di động của Min reo lên.

Khi cô rút nó ra khỏi túi xách, anh nói. “Một cái di động màu đen trơn. Em đã nói dối vào

đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau, Minnie.”

“Anh đã biết rồi còn gì,” Min bảo anh và trả lời điện thoại. “Xin chào. Gì cơ?” Cô lắng nghe

trong chốc lát rồi thảng thốt kêu lên. “Ôi, trời đất quỷ thần ơi.” Cô lại nghe tiếp rồi nói, “Di, đêm

nay là tối thứ Bảy. Chị không biết có chỗ nào... chờ tí đã.” Cô quay sang Cal. “Greg đã hứa mang

rượu vang đến bữa ăn.”

“Để anh đoán xem,” Cal nói.

“Anh không có một hai chai gì đó ở nhà ư?” Min nói.

“Quán Emilio,” Cal quyết định và quành chữ U.

Min quay lại với điện thoại. “Cal sẽ giải quyết.” Có một chút tự hào trong cách cô nói câu đó,

và Cal cười toe toét. Rồi cô tắt di động và nói, “Anh là một hoàng tử.”

“Cảm ơn em. Nói gì đó ác ý với anh đi chứ. Em đang làm anh bối rối đấy.”

Anh dừng lại và lấy rượu, và khi quay vào xe, Min nhìn vào nhãn trên thân chai. “Chúng đắt

lắm phải không?”

“Không hẳn,” Cal nói. “Khoảng bốn mươi đô một chai.”

Min phá ra cười. “Đáng đời Greg, đồ thối tha.”

Mười phút sau, Cal lái xe theo hướng dẫn của Min và đỗ xe trước một ngôi nhà khá mới, khá

rộng. Min nói, “Anh biết đấy, anh vẫn có thể thoát ra khỏi chuyện này. Thả em xuống và em sẽ bảo

là…”

“Không.” Cal mở cửa bên chỗ anh. “Ở yên đó nhé.”

“Ở yên đâu?” Min với lấy tay nắm cửa bên phía mình.

Cal đi vòng quanh ô-tô và chộp lấy cánh cửa trước khi cô mở nó. “Em không thể nhảy ra ngoài

ô-tô mà không có sự giúp đỡ.” Anh nắm lấy tay cô và đỡ cô ra ngoài. Kết quả là cô đứng xuống gần

anh hơn anh dự định, thế đối với anh cũng ổn. “Anh sẽ trông thật yếu ớt và bất lực khi em đi ra mà

không cần đến anh,” anh dõi theo những ngọn gió nhẹ luồn qua mái tóc xoăn của cô.

“Phải rồi, yếu ớt và bất lực,” cô nói. “Em cá là anh rất hay bị thế.” Cô đi vòng qua anh khi anh

đóng cửa xe lại, và anh thoáng thấy ai đó biến mất sau cửa sổ. “Chà, tin tốt là, anh vừa ghi điểm với

mẹ em. Bà vừa đánh giá anh từ cửa sổ.”

“Tuyệt,” Cal đỡ lấy khuỷu tay cô. “Giờ tất cả những gì chúng ta phải làm là sống sót qua bữa

tối.”

Bố Min đón họ ngoài sảnh. Đó là người đàn ông có dáng người bệ vệ với mái tóc vàng bù xù và

chân mày bạc rậm rạp, người đáng lẽ nên ấm áp và tỏ ra hoan nghênh, nhưng thay vì thế lại có vẻ

mặt hao hao một chú chó chăn cừu đang bị bầy cừu của mình bày mưu chống lại.

“Bố, đây là Calvin Morrisey,” Min nói. “Cal, đây là bố em, George Dobbs.”

“Rất vui được gặp cậu, Calvin.” Giọng nói cộc cằn của ông George vang lên mạnh mẽ như để

dập tắt mọi dấu hiệu cho thấy ông không hài lòng, nhưng mắt ông lại phát ra tín hiệu, Cậu định

làm gì hả?

“Cháu cũng rất vui được gặp bác, thưa bác,” Cal nói dối, và Min vỗ vào lưng anh. Hành động

đó làm anh dễ chịu hơn tưởng tượng.

“Con đến muộn,” ông George bảo Min. “Chúng ta đã uống cocktail rồi.”

“Cháu rất tiếc, thưa bác,” Cal nói và Min xen ngang. “Anh không cần phải thế. Đó là lỗi của

con, bố ạ, chúng con phải quay lại vì vài thứ.”

“Được rồi, giờ thì vào thôi,” ông George nói. Min thở dài và đi vào phòng ăn, còn Cal đi theo

và gặp bà mẹ hung dữ của Min.

Ngôi nhà được trang trí công phu, rõ ràng là được hoàn thiện bởi một nhà thiết kế, và mẹ Min

đang đứng trong căn phòng khách hoàn hảo, trông vô cùng cân xứng với nó: Cả hai đều là những

tạo vật trang trí không chút ấm áp, dù là nhỏ nhất. Ít ra ngôi nhà còn có vài màu sắc, còn mẹ của

Min thì vóc người nhỏ nhắn, mảnh dẻ, tóc đen, trang phục cũng màu đen, cách ăn mặc chải chuốt

đến từng li từng tí, đối lập hoàn toàn với Min. “Đây là mẹ em, Nanette,” giọng Min gần như đang

thỏ thẻ. “Mẹ, đây là Calvin Morrisey,” và bà Nanette Dobbs đáp lại, “Hoan nghênh cháu, Calvin.”

Với tông giọng có thể đóng băng một con cá trong chớp mắt.

“Anh đã làm gì sao?” Cal thì thầm khi bà quay sang nói chuyện với ông George.

“Anh đã hôn hít em trong công viên trên một cái bàn pic-nic,” Min thì thầm lại.

“Làm sao họ biết điều đó?” Cal ngạc nhiên.

“Greg đã mách lẻo chuyện chúng ta,” Min nói. “Anh ta cũng đề cập đến quá khứ Dám làm mà

không dám chịu của anh.”

“Vậy mà anh đã kiếm rượu vang cho anh ta.”

“Và anh ta đây rồi,” Min cao giọng lên và nói, “Greg! Đây là Calvin Morrisey.”

Greg trẻ trung và chải chuốt, rõ là đã được mài giũa bởi trường dự bị đại học và được đánh

bóng trong phòng tập thể hình cho đến khi bề ngoài của anh ta sáng loáng lên như thế. Anh ta

mỉm cười với Cal và rồi nhận ra mình đang bắt tay với ai. “Ồ,” Greg thốt lên.

Cal chờ đợi thêm gì đó nữa, nhưng chỉ có thế. “Phải,” anh nói và cúi người tới trước. “Rượu

vang ở ghế trước xe tôi.”

Greg thở ra khuây khỏa. “Cảm ơn, anh bạn,” anh ta siết chặt cánh tay Cal. “Quay lại ngay,”

anh ta nói bằng một giọng quá to. “Để quên rượu trên ô-tô.”

“Và đây là em gái em, Diana,” giọng Min dịu xuống, và Cal ngước lên thấy một phiên bản trẻ

trung, ngọt ngào hơn của bà mẹ hung dữ. Diana mảnh mai hơn, tóc đen, mắt đen, đáng yêu và rõ

ràng là công chúa trong gia đình. Cô cười rạng rỡ khi thấy Min và chào đón Cal ấm áp hơn hết thảy

những người khác trong căn phòng gộp chung với nhau, sau đó hỏi về đội bóng chày của anh.

“Đứa bé tốt bụng,” anh bảo với Min khi Diana đã ra ngoài tìm tên đãng trí mà cô sắp cưới.

“Đứa bé?” Min hỏi lại.

“Dễ thương,” Cal nói. “Nhưng cô ấy không phải em.”

“Anh không phải là người đầu tiên nhận thấy đâu,” Min nói. “Nghe này, đừng để những người

còn lại làm anh mất tinh thần. Họ chỉ...” Giọng cô nhạt đi khi cố nghĩ ra từ gì đó để gọi họ.

“Tốt thôi,” Cal nói rồi bà Nanette gọi Min đi, và Greg xuất hiện với chai rượu.

Khi Min quay lại vài phút sau đó, tất cả các lọn tóc xoăn của cô được chải tóm ra sau bằng

trâm cài đầu, và họ vào bàn ăn tối.

“Có chuyện gì với mái tóc vậy?” Cal nói bên tai cô khi anh và cô đã yên vị.

“Khi để xõa, nó không tôn khuôn mặt tròn của em lên,” Min giải thích. “Em đã biết là không

mà.”

“Anh thích kiểu đó,” Cal nói và Min đồng ý với anh, “Em cũng thế.” Và rồi bữa tối bắt đầu.

“Vậy cậu làm nghề gì, Calvin?” khi món súp đã được giải quyết cùng những câu chuyện dạo

đầu và sườn phết đã được đưa lên, ông George hỏi anh.

“Tổ chức hội thảo đào tạo ạ,” Cal vẫn giữ cảnh giác với bà Nanette, bà đã chăm chú nhìn anh

suốt lúc ăn súp. Anh không thể gọi nó là cái cau mày khi trán bà không hề nhăn lại, nhưng nó

không thân thiện.

“Vậy ra cậu là giáo viên,” ông George nói. “Việc đó có kiếm được nhiều tiền không?”

“Bố,” Min kêu lên.

“Đủ sống ạ,” Cal bị xao lãng vì Min đã kín đáo vỗ lưng anh lần nữa. Anh rất cảm kích sự hỗ trợ

đó, nhưng cảm giác mà cử chỉ này mang lại quá tuyệt để có thể là thứ gì đó anh nên tận hưởng

trước mặt bố cô.

“Cậu làm việc cho công ty nào?” ông George lại hỏi.

“Morrisey, Packard, Capa ạ.” Cal mỉm cười với mẹ của Min. “Món thịt bò này thật tuyệt vời,

thưa bác Dobbs.”

“Cảm ơn cậu.” Bà Nanette Dobbs trông không hề dịu lại mấy.

“Morrisey này,” ông George nói. “Vậy là cậu làm việc cho bố mình. Không quá khó để kiếm

được công việc đó hả?”

“Ừm, không ạ,” Cal nói. “Cháu là ông bố đó. Đó là công ty của cháu.”

Min dừng vỗ và trợn mắt với ông George. “Con tự hỏi con số thống kê về số lượng các cô con

gái quay lại thăm nhà sau khi khách của cô ta bị bố mình làm phiền liên tục là bao nhiêu.”

“Cậu được thừa kế nó à?” ông George phớt lờ cô.

“Cháu đã tự khởi nghiệp ạ,” Cal trả lời.

“Con đoán là con số đó cực kỳ thấp,” Min xen vào.

“Nhưng bố cậu đã bỏ vốn cho cậu,” ông George nói.

“Không ạ,” Cal nói. “Ông muốn cháu vào làm việc trong công ty của ông, nên cháu đã tìm vốn

ở bên ngoài.”

“Trời đất quỷ thần ơi, bố, thế là đủ rồi,” Min rời tay khỏi lưng Cal. “Hãy nói về cái gì khác đi.

Con vừa có một con mèo đấy.”

“Vậy đó là một công ty mới khởi lập,” ông George mặc kệ con gái mình. “Ba mươi ba phần

trăm các công ty mới mở sụp đổ trong bốn năm đầu.”

“Đó là một loại mèo đột biến,” Min vẫn cố chen ngang.

“Nó đã được thành lập cách đây mười năm,” Cal nói với ông George. “Nó đang phát triển.”

“Con mèo đó chọc giận mọi đứa bạn của con,” Min một mực kiên trì. “Con đang nghĩ đến việc

gọi nó là George.”

“Minerva,” bà Nanette nhắc nhở cô. “Coi chừng cái giọng ầm ĩ của con.”

“Bánh mì không anh?” Min đẩy giỏ bánh mì ra trước mũi Cal.

“Có, cảm ơn em.” Cal lấy một ổ rồi đưa giỏ bánh lại. Cô cũng lấy một ổ, nhưng mẹ cô lại nhắc.

“Min.”

“Phải rồi,” Min nói và đặt ổ bánh mì lại.

“Vậy là cậu sở hữu công ty riêng,” giọng ông George đầy hoài nghi.

“Phải ạ,” Cal cau mày với Min. “Tại sao em lại không thể ăn một ổ bánh mì?”

“Em đã bảo anh rồi, em có một cái váy phải mặc vừa,” Min nói. “Cũng ổn thôi. Em có thể ăn

bánh mì lại trong tháng Bảy.”

“Min là phù dâu danh dự của Diana vào cuối tuần tới,” bà Nanette nói. “Chúng tôi không

muốn nó quá bự cho bộ váy đó.”

“Em đã quá khổ cho bộ váy đó rồi,” Min nói.

“Anh nên đến,” Diana nhoài người qua bàn nói với Cal. Cal để ý thấy cô cũng không chạm vào

bánh mì, bơ hay thịt bò của mình. Dù vậy cốc nước lọc của cô lại đang hết khá nhanh. “Đám cưới.

Và bữa tối tổng duyệt. Min cần một bạn hẹn.”

Trước khi Cal kịp trả lời, ông George lại tra vấn, “Ai là khách hàng của cậu?”, trong khi bà

Nanette hỏi, “Cậu và Min đã hẹn hò bao lâu rồi?” còn Min thì giật mạnh cánh tay anh. Khi anh

nhìn xuống cô, cô nói. “Anh có gia đình không?”

“Có,” Cal cố để giọng mình không tỏ vẻ gì.

“Họ có khủng khiếp thế này không?” Min lại nói.

“Minerva,” giọng bà Nanette có chút cảnh cáo.

“Chà, họ để anh ăn bánh mì,” Cal vẫn để mắt đến bà Nanette. “Ngoài chuyện đó ra, cũng

ngang thế này đấy.”

“Xin anh nhắc lại cho?” ông George nói.

“Xem này, cháu không ngại việc bác tra hỏi cháu về nghề nghiệp của mình,” Cal nói. “Con gái

bác đã đưa cháu về nhà và chuyện đó có vài ý nghĩa quan trọng. Và cháu không ngại vợ bác hỏi về

đời sống riêng tư của cháu cũng vì lý do đó. Nhưng Min là một người phụ nữ đáng kinh ngạc, và

suốt trong bữa ăn này, các bác hoặc là lờ cô ấy đi hoặc là cãi cọ với cô ấy vì một cái váy ngớ ngẩn

nào đó. Các bác cần phải nhớ cho, rằng cô ấy không quá bự cho cái váy đó. Mà là nó quá nhỏ với cô

ấy. Cô ấy hoàn hảo.” Cal phết bơ lên một ổ bánh mì và đưa qua cho Min. “Ăn đi em.”

Min chớp mắt với anh và đón lấy ổ bánh mì.

Cal nhìn qua mẹ cô. “Cháu chưa từng cưới vợ. Cháu chưa từng đính hôn. Mối quan hệ cuối

cùng của cháu kết thúc khoảng hai tháng. Cháu đã gặp con gái bác ba tuần trước.” Anh quay sang

bố Min. “Công việc kinh doanh của cháu đang ở trong tình trạng khả quan và đã như thế một thời

gian dài. Cháu có thể đưa bác vài thư giới thiệu nếu bác muốn kiểm tra. Nếu chuyện giữa cháu và

Min trở nên nghiêm túc, cháu có thể nuôi sống cô ấy.”

“Này, em có thể tự nuôi sống mình,” Min vẫn đang cầm ổ bánh mì.

“Anh biết,” Cal nói. “Bố em muốn biết là anh có thể. Ăn đi.” Min cắn ổ bánh mì và anh nhìn

quanh bàn. “Mọi người còn muốn biết gì nữa không?”

Diana giơ tay lên.

“Ừ?” Cal nói.

“Anh có phải là bạn hẹn tới đám cưới của chị Min không?”

Min cố nuốt trôi miếng bánh mì cô vừa cắn.

“Cô ấy vẫn chưa hỏi anh.” Cal nhìn xuống Min. “Muốn đi tới đám cưới em gái em với anh

không?”

Min mắc nghẹn và anh vỗ vỗ lưng cô.

“Tất nhiên nó muốn đi với cháu,” lần đầu tiên bà Nanette mỉm cười. “Chúng ta rất mừng khi

có cháu đến dự. Cả bữa tối tổng duyệt nữa.”

“Tốt,” Cal cảm thấy đã có tiến triển khi Min đang hít lấy hít để.

“Chai rượu này thật tuyệt hảo,” ông George nói với anh.

“Cảm ơn - à, cảm ơn Greg ấy ạ,” Cal nói. “Cậu ấy biết rõ rượu của mình.”

“Ừ hữ,” ông George nhìn Greg đang mỉm cười gượng gạo lại với ông.

“Con nuôi một con mèo à?” bà Nanette hỏi Min, và bữa tối trôi qua trong khi bà thuyết giảng

cho Min về bệnh của loài mèo, ông George hỏi các câu hỏi về công việc hội thảo, Greg quắc mắt,

Diana mỉm cười, và đầu Cal đau như búa bổ. Anh đã có những buổi tối tệ hại hơn, nhưng không

nhiều lắm.

Rồi Min mỉm cười với anh và nói, “Em xin lỗi,” giọng cô khẽ khàng đến nỗi anh gần như

không nghe thấy. Anh hỏi lại cô, “Vì điều gì? Anh đang có một khoảng thời gian tuyệt vời,” và cảm

thấy mọi thứ đều tốt lên.

Sau món tráng miệng, mà thực ra chỉ có cánh đàn ông ăn, Min kéo Diana ra sảnh. “Em có

điên không?” cô thì thầm. “Vì Chúa, sao em lại mời anh ấy tới đám cưới cơ chứ?”

“Sao không?” Diana nói. “Chị cần một bạn hẹn. Anh ấy rất đáng yêu. Em không thấy rắc rối gì

cả.”

“Đó là vì em không biết quá khứ của bọn chị.”

“Chà, ít nhất giờ chị đã có một bạn hẹn,” Diana nói. “Em nghĩ đó là một ý kiến khá hay.”

Min chọc ngón tay vào cô. “Đừng làm gì như thế nữa. Đừng bao giờ. Đừng bao giờ.”

“Được rồi,” Diana nói. “Nhưng chị vẫn kiếm được một bạn hẹn vô cùng nóng bỏng đấy.”

Bạn hẹn vô cùng nóng bỏng của cô đi ra ngoài sảnh, nói lời chào tạm biệt thân thiện với bố mẹ

cô, đi cùng cô xuống các bậc thang trước nhà, đưa cô vào ô-tô của anh, ngồi vào bên ghế lái xe,

vươn tay ra và kéo mấy cái trâm ra khỏi tóc cô.

“Chúng thật là xấu xí, Minnie,” anh nói và ném chúng ra khỏi cửa sổ xe ô-tô xuống đường.

“Em biết,” Min cố không cảm thấy như được giải thoát. “Cảm ơn anh.”

Ngày hôm sau, Min ăn vận vô cùng cẩn thận vì bữa ăn với gia đình Morrisey. Cô lại lôi bộ váy

đen trơn ra, đánh bóng đôi giày đế bằng màu đen và cố ép tóc xuống. Khi bà Nanette gọi đến, mọi

thứ vẫn chưa khá lên.

“Con yêu, anh chàng Calvin của con thật đáng yêu,” bà Nanette nói.

“Cảm ơn mẹ,” Min dốc sức trụ vững cho dù bất kể chuyện gì sắp đến.

“Và bố con đã kiểm tra tài chính của cậu ta và cậu ta có khả năng trả nợ,” Bà Nanette tiếp tục.

“Bố đã kiểm tra vào tối thứ Bảy ư?” Min kinh ngạc. “Bằng cách nào?”

“Con biết bố con đấy,” bà Nanette nói với một tông giọng khiến cô ước gì mình không biết.

“Và anh chàng Calvin của con dường như rất thích con. Thật ngọt ngào, chuyện với bơ và bánh mì

ấy. Tất nhiên là con sẽ không ăn nó nữa, nhưng vẫn...”

“Một người đàn ông cho bạn ăn là một người tốt,” Min đồng ý.

“Nên đừng phá hỏng chuyện lần này,” bà Nanette chẳng để tâm đến những gì cô nói. “Mẹ đã

rất buồn khi con để mất David, nhưng giờ chuyện đó ổn cả. Chỉ cần đừng đánh mất Calvin nữa.”

“Mẹ, con không muốn anh ấy,” Min nói dối.

“Tất nhiên là con muốn cậu ấy chứ. Các con sẽ có những đứa con xinh đẹp.”

“Con cũng không muốn có con. Chủ đề mới đi mẹ. Con đang nghĩ sẽ bỏ việc để trở thành đầu

bếp.”

“Đừng lố bịch thế, con yêu,” bà Nanette nói. “Con mà quanh quẩn bên thức ăn ư? Con sẽ

phình lên như một quả bóng mất.”

“Cảm ơn mẹ,” Min nói. “Con sắp đi đây.”

“Đi đâu?”

“Con sắp dùng bữa với bố mẹ Cal.”

“Tin tốt lành. Họ là ai thế?”

“Jefferson và Lynne Morrisey. Con không biết…”

“Con sắp dùng bữa với Lynne Morrisey sao?”

“Vâng,” Min nói. “Bởi vì bà ấy sinh ra bạn hẹn của con, nếu không, con sẽ không đến đó.”

“Min,” giọng mẹ cô hạ xuống đầy kính trọng. “Lynne Morrisey có vị trí cực kỳ lớn trong Urban

League đấy.”

“Con rất tiếc,” Min nghĩ thầm rằng đây là lần đầu tiên cô được nghe bà Nanette nói ‘cực kỳ lớn’

với ý tán thưởng.

“Không carb nhé, con yêu” bà Nanette dặn dò. “Và kể cho mẹ nghe tất tần tật khi con về đến

nhà.”

“Ồ, Chúa kính yêu,” Min rên lên và gác máy để quay lại với rắc rối về tóc tai.

Khi Cal gõ cửa nhà cô, cô và Elvis đang nhìn ngắm một dải băng buộc đầu mà không có mấy

tự tin.

“Anh nghĩ sao về một dải băng buộc đầu?” cô nói với Cal khi ra mở cửa cho anh.

“Chúa ơi, không,” anh thò tay xuống cưng nựng con mèo vừa đến dụi vào chân mình. “Nhìn

em kìa, em lại đang mặc đồ tang rồi.”

“Đừng có mà cố thuyết phục em cởi bộ váy này,” cô nói.

Anh nhìn xuống. “Ít nhất hãy cho anh thấy chân em chứ. Đôi giày với nơ đen, đôi mà em đi

đêm đầu tiên mình gặp nhau thì sao?”

“Cal.”

“Không phải đề nghị to tát gì cho lắm,” anh dựa vào cửa cười toe toét với cô. “Đi thay giày đi,

Minnie, rồi chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với những người phụ nữ hung dữ.”

Cô vô thức mỉm cười đáp lại. “Chiêu quyến rũ đó không có tác dụng với em đâu,” cô bảo anh

rồi đi thay giày.