CA TRỰC ĐẦU TIÊN
DI SẢN
Mở đầu 2110
Bên dưới những ngọn đồi của quận Fulton, Georgia
TROY TRỞ VỀ VỚI CÕI DƯƠNG và thấy mình đang nằm trong một nấm mồ. Anh thức dậy trong một thế giới tù túng, với một tấm kính mờ dày ép gần sát mặt.
Ở phía bên kia bức màn che băng giá là những hình thù đen thẫm chao động. Anh cố gắng nhấc tay lên để đập vào tấm kính, nhưng cơ bắp của anh quá yếu. Anh cố gân cổ gào thét - nhưng chỉ đủ sức ho. Miệng anh ngập tràn một vị hôi thối. Tai anh rung lên vì tiếng leng keng của một ổ khóa nặng nề đang mở ra, tiếng rít của không khí, tiếng cót két của bản lề đã lâu không được sử dụng.
Đèn đuốc phía trên đầu sáng trưng, những bàn tay đặt lên trên người anh rất ấm. Chúng đỡ anh ngồi dậy trong khi anh tiếp tục ho, hơi thở của anh biến làn không khí buốt lạnh thành những cuộn mây. Ai đó mang nước đến. Các viên thuốc cho anh uống. Chỗ nước mát rượi cả người, thuốc thì đắng nghét. Troy gồng người nuốt chúng xuống với một vài ngụm nước. Đến cầm ly anh cũng cần được giúp đỡ. Bàn tay anh run lẩy bà lẩy bẩy khi ký ức tràn về, những cảnh tượng từ các cơn ác mộng dài lê thê. Cảm giác về khoảng thời gian thiên thu và những ngày chỉ vừa mới qua đây hòa lẫn vào với nhau. Anh rùng mình.
Một chiếc áo choàng bệnh nhân. Cảm giác ran rát khi băng bị gỡ bỏ. Một cú kéo mạnh trên cánh tay anh, một cái ống được kéo ra từ giữa hai chân anh. Hai người đàn ông mặc đồ trắng đỡ anh ra khỏi cỗ quan tài. Hơi nước bốc lên khắp xung quanh anh, không khí ngưng tụ và phân tán liên tục.
Troy ngồi dậy chớp mắt trong quầng ánh sáng chói lòa, vận động hai bờ mi đã bị nhắm lại quá lâu. Anh phóng mắt nhìn dọc theo các dãy quan tài chứa đầy những nhân mạng trải dài về phía những bức tường cong phía đằng xa. Cái trần sao mà cứ thâm thấp; bụi đất chất chồng cao ngất trên đầu ép xuống đến ngột ngạt. Và bao nhiêu là năm. Đã rất nhiều năm trôi qua. Tất cả những người anh quan tâm đến hẳn đều đã mất rồi.
Mọi thứ đều đã biến mất.
Mấy viên thuốc làm rát cả họng của Troy. Anh cố nuốt xuống. Ký ức mờ dần như những giấc mơ sau khi ta thức dậy, và anh cảm thấy mọi thứ mình từng biết như đang trôi tuột đi.
Anh ngã ra sau - nhưng hai người mặc bộ quần yếm trắng đã lường trước được điều này. Họ đỡ lấy anh và hạ anh xuống đất, chiếc áo choàng bệnh nhân kêu lột sột trên làn da run rẩy.
Các hình ảnh ùa về; hồi ức trút xuống như bom đạn và rồi lại biến mất.
Mấy viên thuốc chỉ có thể làm được bấy nhiêu. Muốn tiêu hủy quá khứ thì cần có thời gian.
Troy bắt đầu nức nở khóc vào trong lòng bàn tay mình, trong khi một bàn tay thông cảm đặt lên đầu anh. Hai người đàn ông mặc đồ trắng để cho anh được hưởng khoảnh khắc ấy. Họ không vội vàng thực hiện quy trình. Đây là một phép lịch sự mà mỗi sinh linh thức tỉnh đều trao cho người kế tiếp, điều mà tất cả những con người đang ngủ trong quan tài của mình kia một ngày nào đó sẽ khám phá ra khi họ thức giấc. Và cuối cùng... sẽ quên đi.