← Quay lại trang sách

Chương 1 2049
Washington, DC

NHỮNG CHIẾC TỦ KÍNH đựng cúp cao từng được dùng làm giá sách. Có vài manh mối cho thấy thế. Phần kim loại trên kệ đã có tuổi đời hàng mấy thế kỷ, trong khi bản lề và cái ổ khóa tí hon trên cửa kính thì mới chỉ được sản xuất cách đây vài thập kỷ thôi. Phần khung xung quanh kính là gỗ anh đào, nhưng vỏ thì lại được làm bằng gỗ sồi. Đã có ai đó cố gắng khắc phục điều này bằng một vài lớp thuốc màu, nhưng vân gỗ vẫn không ăn khớp với nhau. Màu sắc của nó không được hoàn hảo. Đối với những người có mắt quan sát lão luyện, các chi tiết như thế này hiện ra lồ lộ.

Nghị sĩ Donald Keene vô thức ghi nhận những manh mối này. Anh đơn thuần nhận thấy rằng cách đây rất lâu, từng có một cuộc đại thanh trừng, một lần dọn chỗ. Hồi trước, mớ sách luật không thể thiếu trong phòng chờ của thượng nghị sĩ đã có lần bị đem bỏ bớt đi, chỉ để lại một nhúm. Những kẻ sống sót khổ sở này nằm im lặng trong những góc tối của chiếc tủ kính. Chúng bị nhốt kín lại, gáy chằng chịt các vết rạn nứt, da cũ bong ra như da bị cháy nắng.

Đứng đầy trong phòng chờ là một toán lính mới như Keene, đi đi lại lại và đứng ngồi không yên, nhiệm kỳ phục vụ chỉ vừa mới bắt đầu. Giống như Donald, họ hãy còn trẻ và vẫn lạc quan vô cùng. Họ sẽ mang sự thay đổi đến cho Đồi Capitol. Họ hy vọng sẽ thành công trong những mảng mà bao người tiền nhiệm một thời ngây thơ chẳng kém gì mình đã thất bại.

Trong lúc chờ đến lượt vào gặp thượng nghị sĩ Thurman quyền uy của bang Georgia, bang gốc của mình, họ trò chuyện với nhau một cách đầy lo lắng. Họ như một toán linh mục , Donald thầm nghĩ, tất cả đều đang xếp hàng để gặp giáo hoàng, để hôn chiếc nhẫn của ông ta. Anh thở một hơi dài thườn thượt và tập trung vào những thứ đặt bên trong chiếc tủ, chìm đắm trong mở kho báu đằng sau tấm kính trong khi một đại diện đồng nghiệp từ Georgia cứ lải nhà lải nhải mãi về Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh (CDC) của khu vực mình.

“... và họ có đăng một hướng dẫn chi tiết trên trang web của mình, cẩm nang phản ứng và sẵn sàng ứng phó trong trường hợp, chuẩn bị tinh thần mà nghe này, một cuộc xâm lăng của thây ma nổ ra! Anh có tin nổi không? Thây ma cơ đấy. Như thể ngay cả CDC cũng nghĩ rằng có khả năng một chuyện không ổn gì đó sẽ xảy ra và đột nhiên tất cả chúng ta sẽ quay sang ăn thịt lẫn nhau...”

Donald cố nén một nụ cười, sợ rằng ảnh phản chiếu của nó trên kính sẽ bị trông thấy. Anh quay lại và nhìn ngắm một bộ ảnh treo trên tường, mỗi bức là một tấm ảnh ông thượng nghị sĩ chụp chung với bốn vị tổng thống mới đây. Mỗi bức đều có cùng một tư thế và một kiểu bắt tay, cùng một phông nền những lá cờ lặng gió và những huy hiệu sang trọng quá khổ. Ông thượng nghị sĩ dường như không thay đổi gì mấy theo các đời tổng thống. Tóc ông ta ban đầu đã bạc trắng và cứ vậy bạc trắng luôn thôi; như thể hàng bao thập kỷ trôi qua hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến ông ta hết.

Không hiểu sao, khi quan sát những bức ảnh này cạnh nhau, giá trị của chúng như sụt giảm đi. Nhìn chúng cứ có vẻ dàn dựng. Giả tạo. Cứ như thể nhóm những con người quyền lực nhất thế giới này đã nài nỉ được đứng tạo dáng với một hình nhân bìa cứng, một điểm thu hút bên đường.

Donald cười phá lên, và anh chàng nghị sĩ đến từ Atlanta cũng cười cùng với anh.

“Thật đấy chứ nhỉ? Thây ma. Nghe mà thấy hài. Nhưng hãy thử nghĩ về nó xem? Tại sao CDC lại có cái cẩm nang thực địa này, trừ phi...?”

Donald muốn sửa lưng anh nghị sĩ đồng nghiệp của mình, nói cho anh ta biết mình thực chất cười gì. Nhìn những nụ cười mà xem , anh muốn nói. Chúng chỉ xuất hiện trên khuôn mặt của các tổng thống . Ông thượng nghị sĩ thì trông như thể muốn đi chỗ khác, đi đâu không quan trọng. Cứ như thể mỗi một tổng tư lệnh kế nhiệm nhau đều biết ai là người quyền lực hơn, ai sẽ tiếp tục giữ ghế lâu sau khi họ đã xong nhiệm kỳ.

“.. toàn lời khuyên kiểu ai cũng nên có một cây gậy bóng chày với đèn pin và nến, đúng không? Nhỡ đâu lại cần. Anh biết đấy, để đập phòi não ấy mà. "

Donald lôi điện thoại của mình ra và kiểm tra giờ giấc. Anh liếc nhìn cánh cửa dẫn ra khỏi phòng chờ và tự hỏi mình sẽ còn phải đợi bao lâu nữa. Sau khi cất điện thoại đi, anh quay trở lại tủ và ngắm nghía một cái kệ nơi một bộ đồng phục quân nhân được bày bố cẩn thận như một tác phẩm gấp giấy origami tinh xảo. Trên ngực trái của áo ngoài là một bức tường huy chương; tay áo được gấp và ghim lại để làm các đường viền vàng khâu dọc cổ tay áo thêm phần nổi bật. Nằm trong một giá gỗ thiết kế riêng phía trước bộ đồng phục là một bộ sưu tập xu trang trí, món quà biểu lộ lòng biết ơn của những người lính phục vụ ở nước ngoài.

Hai mẫu vật bài trí đó nói lên rất nhiều điều: đồng phục từ quá khứ và tiền xu từ những người hiện đang dàn quân, hai cái kết của hai cuộc chiến tranh. Một là cuộc chiến ông thượng nghị sĩ đã tham gia chiến đấu hồi còn trẻ. Một là cuộc chiến ông ta đã chiến đấu để ngăn chặn sau khi trở thành người già dặn và khôn ngoan hơn.

“… ừ, nghe thật điên rồ, tôi biết mà, nhưng anh có biết bệnh dại sẽ khiến cho một con chó bị làm sao không? Ý tôi là, những tác động nó thực sự gây ra về mặt sinh học...”

Donald rướn tới gần hơn để ngắm các đồng tiền trang trí. Số hiệu và châm ngôn trên mỗi đồng đại diện cho một nhóm đang được dàn quân. Hay là một tiểu đoàn nhỉ? Anh không thể nhớ nổi. Charlotte, em gái anh, sẽ biết. Cô đang ở đâu đó đằng ấy, ngoài chiến địa.

“Này, anh thậm chí còn không lo lắng chút nào về vụ này à?” Donald nhận ra câu hỏi kia nhắm vào mình. Anh quay lại và đối mặt cái anh nghị sĩ lắm chuyện. Anh ta hẳn phải tầm ba lăm gì đó, khoảng ngang tuổi Donald. Khi nhìn nhân vật này, Donald có thể thấy mái tóc đang thưa dần của chính bản thân, thấy cái bụng đang phát tướng của mình, thấy quá trình trượt dài đầy khó chịu đến tuổi trung niên.

“Tôi có lo lắng về thây ma không ấy à?” Anh cười phá lên. “Không. Tôi không chắc rằng mình nghĩ vậy đâu.”

Anh chàng nghị sĩ bước đến bên cạnh Donald, đôi mắt anh ta trôi về phía bộ đồng phục oai nghiêm đang ưỡn thẳng như thể lồng ngực của một chiến binh vẫn còn đang lưu lại ở bên trong. “Không,” anh ta nói. “Về việc gặp ông ta ấy.”

Cánh cửa khu vực tiếp tân mở ra, các tiếng bíp từ điện thoại phía bên kia vọng đến.

“Nghị sĩ Keene?”

Một nhân viên tiếp tân lớn tuổi đứng ở ngưỡng cửa, chiếc áo cánh trắng cùng cái váy đen của bà ta tôn lên một tấm thân mảnh mai và khỏe khoắn.

“Bây giờ thượng nghị sĩ Thurman sẽ gặp anh,” bà ta nói.

Donald vỗ vai anh chàng nghị sĩ đến từ Atlanta trên đường đi ngang.

“Này, chúc may mắn,” anh ta lắp bắp nói với theo anh.

Donald mỉm cười. Anh cố gắng kìm nén ham muốn quay lại và nói với anh chàng kia rằng anh biết rất rõ ông thượng nghị sĩ, rằng anh từng được bồng trên đầu gối ông ta hồi anh còn nhỏ tí. Chỉ có điều... Donald còn đang quá mải che giấu sự căng thẳng của chính mình nên chẳng muốn mất công thêm làm gì.

Anh bước qua cánh cửa gỗ cứng sang trọng được khắc ô rất sâu và bước vào chốn thâm cung của thượng nghị sĩ. Vụ này không giống như đi qua tiền sảnh để đón con gái nhà người ta đi hẹn hò. Vụ này khác. Đây là áp lực của việc gặp gỡ nhau như hai người đồng nghiệp bằng vai phải lứa trong khi Donald vẫn cảm thấy mình chẳng khác nào đứa trẻ ngày xưa.

“Qua đây,” bà nhân viên tiếp tân nói. Bà ta dẫn Donald băng qua giữa những dãy bàn đôi rộng lớn và nhộn nhịp, với hàng chục chiếc điện thoại đổ chuông ríu rít theo từng đợt ngắn. Thanh niên nam nữ mặc vét và áo cánh bảnh bao cầm điện thoại bằng cả hai tay. Vẻ mặt chán chường của họ cho thấy rằng khối lượng công việc như thế này là bình thường đối với một buổi sáng trong tuần.

Donald chìa tay ra khi anh đi ngang qua một cái bàn, dùng ngón vuốt lên mặt gỗ. Gỗ gụ. Các trợ lý ở đây còn có bàn đẹp hơn bàn của anh. Còn đồ trang trí nữa chứ: thảm sang trọng, các phào tường rộng và cổ, mái trần gạch xưa, những ngọn đèn treo lủng lẳng có khi còn là pha lê thực.

Ở cuối căn phòng tất bật và ồn ào, một cánh cửa khắc ô mở ra và nghị sĩ Mick Webb bước ra ngoài, bấy giờ vừa mới kết thúc cuộc họp. Mick không để ý thấy Donald, bởi lẽ gã còn đang quá mê mải với tập hồ sơ mở trên tay.

Donald dừng lại và đợi người đồng nghiệp kiêm bạn đại học cũ của mình đến gần. “Ê,” anh hỏi Mick. “Tình hình thế nào?”

Mick ngước lên nhìn và đóng sập tập hồ sơ lại. Gã kẹp nó dưới cánh tay và gật đầu. “Ừ, ừ. Ngon nghẻ lắm.” Gã mỉm cười. “Nếu chúng tôi mà có lâu la quá thì xin lỗi nhé. Ông già cứ quấn rịt lấy tôi.”

Donald bật cười. Anh tin điều đó. Mick đã dễ dàng kiếm được ghế. Gã có sức hút và sự tự tin, kèm theo ngoại hình cao ráo đẹp trai. Donald hồi trước hay nói đùa rằng nếu gã bạn của anh không mắc chứng khó nhớ tên tuổi, một ngày nào đó gã sẽ trở thành tổng thống. “Không thành vấn đề.” Anh ngoắc ngón cái ra sau vai. “Tôi ban nãy tranh thủ kết bạn mới.”

Mick mỉm cười nhăn nhở. “Hẳn rồi.”

“Ừ, rồi, gặp lại ông ở nông trại sau nhé.”

“Chắc chắn rồi.” Mick vỗ tập hồ sơ lên cánh tay anh và tiến về phía lối ra. Donald trông thấy cách bà nhân viên tiếp tân của thượng nghị sĩ lừ mắt nhìn mình và vội vã bước đến. Bà ta phẩy tay mời anh vào trong căn phòng tù mù và đóng cửa lại sau lưng anh.

“Nghị sĩ Keene.”

Thượng nghị sĩ Paul Thurman đứng lên từ phía sau bàn và chìa tay ra. Ông ta nở một nụ cười quen thuộc, nụ cười mà Donald nhận ra cả từ ảnh chụp và ti vi cũng như từ thời thơ ấu. Bất chấp tuổi tác của Thurman - ông ta hẳn phải đã gần bảy mươi, hoặc có khi đã chạm ngưỡng đó rồi - ông thượng nghị sĩ trông vẫn rất sung mãn và khỏe mạnh. Chiếc sơ mi oxford của ông ta ôm lấy một tấm thân đậm chất quân nhân; một cái cổ dày tòi ra từ chiếc cà vạt; mái tóc bạc vẫn ngắn và gọn gàng như tóc một người lính. Donald băng qua căn phòng tối và bắt tay ông thượng nghị sĩ.

“Được gặp bác cháu vui quá.”

“Mời cậu ngồi.” Thurman thả tay Donald ra và ra dấu về phía một chiếc ghế nằm đối diện với bàn của ông ta. Donald ngồi xuống lớp da đỏ rực, các lỗ khuy vàng chạy dọc tay ghế trông chẳng khác nào những chiếc đinh tán chắc chắn trên một thanh thép.

“Tình hình Helen thế nào?”

“Helen ạ?” Donald kéo thẳng cà vạt. “Cô ấy rất khỏe. Đã quay trở lại Savannah rồi. Cô ấy rất vui khi được gặp bác tại tiệc cưới.”

“Vợ của cậu xinh ra phết đấy.”

“Cảm ơn bác ạ.” Donald cố gắng ép mình phải thả lỏng người ra, nhưng chẳng ích gì. Ngay cả khi những ngọn đèn trên đầu đã được bật hết lên, văn phòng vẫn cứ tù mà tù mù như trời hoàng hôn. Các đám mây bên ngoài đã trở nên dễ sợ - sà thấp và âm u. Nếu trời mưa, anh sẽ phải đi đường hầm để quay trở lại văn phòng của mình. Anh ghét ở dưới đó. Người ta có trải thảm và treo những chiếc đèn chùm nhỏ cách quãng nhau, nhưng anh vẫn có thể nhận thấy mình đang ở dưới mặt đất. Các đường hầm ở Washington khiến anh cảm thấy như một con chuột luống cuống chạy qua một ống cống. Lúc nào mái trần cũng như sắp sập xuống đến nơi.

“Công việc của cậu tính đến nay ra sao?”

“Công việc ổn ạ. Bận rộn, nhưng ổn.”

Anh dợm hỏi ông thượng nghị sĩ tình hình Anna đang thế nào, nhưng chưa kịp nói năng gì thì cánh cửa phía sau anh đã mở ra. Bà tiếp tân bước vào và đưa cho họ hai chai nước. Donald cảm ơn, vặn nắp và thấy rằng nó đã được khui sẵn.

“Tôi hy vọng cậu không bận rộn đến mức không thể làm giúp tôi một việc.” Thượng nghị sĩ Thurman nhướn mày. Donald nhấp một ngụm nước và băn khoăn tự hỏi liệu cái động tác nhướn chân mày đó có phải một kỹ năng mà ta có thể luyện thành nghề. Nó làm cho anh muốn đứng bật dậy trong tư thế nghiêm và giơ tay chào.

“Chắc chắn cháu có thể sắp xếp thời gian mà,” anh nói. “Chẳng phải bác đã dày công vận động cho cháu đó sao? Cháu còn không nghĩ mình vượt qua nổi vòng bầu cử sơ bộ ấy chứ.” Anh ngó ngoáy chai nước trong lòng.

“Cậu và Mick Webb quen nhau lâu rồi, đúng không? Cả hai cùng là dân Bulldog.”

Phải mất một lúc Donald mới nhận ra ông thượng nghị sĩ đang nhắc đến con chó linh vật đại học của họ. Anh không mấy khi xem thể thao hồi còn ở Georgia. “Vâng, thưa bác. Cố lên Chó ơi .”

Anh hy vọng nói vậy là đúng.

Ông thượng nghị sĩ mỉm cười. Ông ta rướn tới trước để mặt đón lấy quầng sáng dìu dịu chiếu xuống bàn mình. Donald quan sát bóng tối vương lại trong những nếp nhăn bình thường rất dễ bỏ lỡ. Khuôn mặt gầy và cái cằm vuông vắn của Thurman khiến ông ta khi nhìn chính diện trông sẽ trẻ hơn so với lúc nhìn ngang. Đây là kiểu người thăng quan tiến chức bằng cách tiếp cận người khác trực tiếp chứ không phải phục kích họ.

“Cậu đã học kiến trúc tại Georgia.”

Donald gật đầu. Thật dễ mà quên rằng anh biết Thurman rõ hơn ông thượng nghị sĩ biết anh. Trong số bọn họ thì một người lên mặt báo nhiều hơn hẳn so với người kia.

“Đúng rồi ạ. Bằng đại học. Cháu chọn ngành quy hoạch để làm thạc sĩ. Cháu tính là nếu đi quản trị con người thì mình sẽ có thể làm được nhiều việc hữu ích hơn là vẽ mấy cái hộp để nhồi họ vào.”

Anh nhăn mặt khi nghe mình nói câu ấy. Đó là một câu nói hay dùng hồi còn ở cao học, một thứ anh đáng lẽ đã phải bỏ lại đằng sau cùng với cái trò ép bẹp lon bia trên trán và soi váy dò mông. Anh tự hỏi đến lần thứ mười rằng tại sao anh và những thành viên quốc hội mới kia lại được triệu tập. Khi mới nhận được lời mời, anh cứ nghĩ rằng đây là một chuyến thăm hỏi xã giao. Sau đó Mick khoe về cuộc hẹn của chính mình, nên Donald đoán đây là một kiểu lễ nghi hay truyền thống gì đó. Nhưng bây giờ thì anh lại tự hỏi liệu đây có phải một chiêu trò quyền lực, một cơ hội để nịnh bợ các đại biểu từ Georgia phòng những lúc Thurman cần phiếu bầu nào đó tại Hạ viện.

“Nói tôi nghe đi, Donny, cậu giỏi giữ bí mật đến mức nào?”

Máu Donald trở nên buốt lạnh. Anh ép mình cười để xua đi cơn run bất chợt.

“Cháu đã được bầu lên mà, phải không?”

Thượng nghị sĩ Thurman mỉm cười. “Và thế là cậu chắc đã học được bài học tốt nhất về các bí mật.” Ông ta cầm lấy chai nước của mình và nâng nó lên chào. “ Phủ nhận .”

Donald gật đầu và uống một ngụm nước. Anh không rõ câu chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng chưa gì anh đã cảm thấy không yên tâm. Anh có linh cảm sắp sửa có một thương vụ chui xuất hiện, kiểu thương vụ mà anh đã hứa với các cử tri là mình sẽ diệt trừ nếu được bầu.

Ông thượng nghị sĩ ngả người ra sau ghế.

“Phủ nhận là món nước xốt bí mật trong cái thành phố này,” ông ta nói. “Đó là hương vị giúp tất cả các nguyên liệu khác hòa hợp với nhau. Tôi toàn nói với những người mới được bầu thế này: sự thật rồi sẽ lộ ra - lúc nào chẳng thế - nhưng nó sẽ hòa vào với tất cả những lời dối trá .” Ông thượng nghị sĩ xoay một bên tay trong không trung. “Cậu phải phủ nhận từng lời nói dối và mọi sự thật theo cùng một kiểu. Hãy để những trang web và mấy tay lắm mồm suốt ngày ca cẩm về các vụ che đậy làm công chúng rối bù đầu lên thay cho cậu.”

“Ờm, vâng, thưa bác.” Donald không biết phải nói gì khác, thế nên thay vào đó, anh uống thêm một ngụm nước.

Ông thượng nghị sĩ lại nhướn mày. Ông ta ngồi im một lúc, rồi bất chợt hỏi, “Cậu có tin vào người ngoài hành tinh không, Donny?"

Donald suýt nữa phì cả chỗ nước ra khỏi mũi. Anh lấy tay che miệng, ho khù khụ, phải lau cằm. Ông thượng nghị sĩ không buồn nhúc nhích.

“Người ngoài hành tinh ạ?” Donald lắc đầu và chùi lòng bàn tay ướt nhẹp của mình lên trên đùi. “Không thưa bác. Ý cháu là, cái loại chuyên đi bắt cóc thì không. Tại sao thế ạ?”

Anh băn khoăn tự hỏi liệu đây có phải một cuộc thẩm vấn không. Tại sao ông thượng nghị sĩ lại hỏi liệu anh có thể giữ bí mật không? Đây có phải một màn kiểm tra an ninh bước đầu không? Ông thượng nghị sĩ lặng thinh.

“Họ không có thật,” Donald cuối cùng cũng nói. Anh quan sát xem có bất kỳ phát giật hay manh mối gì không. “Đúng không ạ?”

Ông già nở một nụ cười. “Đó chính là điều mấu chốt,” ông ta nói. “Bất kể họ có thật hay không, lời qua tiếng lại ngoài kia sẽ vẫn giống y như nhau. Liệu cậu có ngạc nhiên không nếu tôi nói với cậu rằng họ rất thật?”

“Tất nhiên là cháu sẽ cực kỳ ngạc nhiên.”

“Tốt.” Ông thượng nghị sĩ đẩy một tập hồ sơ sang bên kia bàn.

Donald nhìn nó và giơ một bàn tay lên. “Đợi đã. Họ có thật hay không thế ạ? Bác đang định nói gì với cháu vậy?”

Thượng nghị sĩ Thurman cười phá lên. “Tất nhiên họ không có thật.” Ông ta buông tay ra khỏi tập hồ sơ và chống khuỷu tay lên bàn. “Cậu đã thấy NASA muốn xin bao nhiêu từ chúng ta để họ có thể bay lên Sao Hỏa và quay trở lại chưa? Chúng ta sẽ không đi đến một ngôi sao nào khác hết. Không bao giờ. Và sẽ không ai đến đây cả. Trời đất ơi, đến để làm cái gì cơ chứ?”

Donald chẳng biết phải nghĩ gì nữa, và điều ấy khác xa với cảm nhận của anh cách đây chưa đầy một phút trước. Anh hiểu ý ông thượng nghị sĩ, hiểu sự thật và những lời dối trá trông thì có vẻ đen trắng như thế nào, nhưng khi trộn lẫn với nhau, chúng sẽ làm mọi thứ trở nên xám xịt và khó hiểu. Anh liếc nhìn xuống tập hồ sơ. Nó trông giống như thứ Mick ban nãy cầm theo. Nó gợi cho anh nhớ đến tình yêu mà chính phủ dành cho tất cả những thứ lỗi thời.

“Đây chính là chiêu phủ nhận, đúng không?” Anh ngắm nhìn ông thượng nghị sĩ. “Đó chính là điều bác hiện đang làm. Bác đang tìm cách lừa cháu.”

“Không. Đây là tôi đang bảo cậu đừng có xem nhiều phim khoa học viễn tưởng đến thế nữa. Trên thực tế, cậu nghĩ tại sao mấy tay đầu to mắt cận kia suốt ngày mơ ước được lên định cư trên một hành tinh lạ? Cậu có hình dung nổi sẽ cần đến những gì không? Thật lố bịch. Không hiệu quả về chi phí.”

Donald nhún vai. Anh không nghĩ là nó lố bịch. Anh vặn lại nắp chai nước của mình. “Mơ về miền mênh mông là bản chất của chúng ta,” anh nói. “Tìm nơi để sinh sôi nảy nở. Không phải đó là cách chúng ta có mặt ở đây sao?”

“Ở đây? Ở Mỹ ấy à?” Ông thượng nghị sĩ cười phá lên. “Chúng ta không đến đây và tìm miền mênh mông. Chúng ta làm cho một đống người đổ bệnh, giết họ và tạo đất trống.” Thurman chỉ vào tập hồ sơ. “Chính thế mà tôi mới có cái này. Tôi có một thứ muốn cậu giải quyết.”

Donald đặt chai nước lên tấm lót da của chiếc bàn khổng lồ và lấy tập hồ sơ.

“Đây có phải một thứ cần thông qua ủy ban không ạ?”

Anh cố gắng tiết chế hy vọng của mình. Cảnh được đồng soạn thảo một dự luật ngay trong năm đầu tiên nhậm chức mới lôi cuốn làm sao. Anh mở tập hồ sơ và nghiêng nó về phía cửa sổ. Bên ngoài, bão đang ùn ùn kéo đến.

“Không, không phải như vậy đâu. Cái này có liên quan đến CAD-FAC."

Donald gật đầu. Tất nhiên rồi . Ý nghĩa của lời mào đầu về những bí mật và âm mưu bỗng dưng trở nên rõ ràng hẳn, cả nhóm nghị sĩ Georgia đang tụ họp bên ngoài kia cũng thế. Vụ này là về Cơ sở Lưu trữ và Xử lý, biệt danh là CAD-FAC, là trung tâm dự luật năng lượng mới của ông thượng nghị sĩ, nơi một ngày nào đó sẽ chứa hầu hết nhiên liệu hạt nhân đã qua sử dụng trên thế giới. Hoặc, theo như những trang web mà Thurman đã nhắc đến, đó sẽ là Vùng 51 tiếp theo, hoặc là nơi chế tạo một quả bom hạng nặng mới và đã được cải tiến, hoặc một cơ sở giam giữ an toàn đối với mấy kẻ theo chủ nghĩa tự do đã mua quá nhiều súng. Thích chọn gì thì chọn. Có đủ thông tin nhiễu để che giấu bất kỳ sự thật nào.

“Vâng” Donald nói, xìu hẳn đi. “Cháu nhận được một số cuộc gọi rất hài hước từ khu vực của mình.” Anh không dám nhắc đến câu chuyện về người thằn lằn. “Thưa bác, cháu muốn bác biết rằng nói riêng với nhau thì cháu ủng hộ cái cơ sở này một trăm phần trăm.” Anh ngước lên nhìn ông thượng nghị sĩ. “Tất nhiên, cháu rất mừng là mình không cần phải bỏ phiếu công khai, nhưng giờ đã đến lúc ai đó hiến sân sau của mình, đúng không ạ?”

“Chính xác. Vì lợi ích chung.” Thượng nghị sĩ Thurman làm một ngụm nước dài, ngả người ra sau ghế và hắng giọng. “Cậu là một thanh niên sắc sảo, Donny à. Không phải ai cũng thấy được lợi ích nó sẽ mang lại cho bang của chúng ta. Một cái phao cứu sinh thực sự.” Ông ta mỉm cười. “Tôi xin lỗi, cậu vẫn đang dùng cái tên Donny, đúng không? Hay bây giờ là Donald rồi?”

“Gì cũng được ạ,” Donald nói dối. Anh không còn thích bị gọi là Donny nữa, nhưng đổi tên giữa dòng đời về cơ bản là bất khả thi. Anh quay về với tập hồ sơ và giở bức thư giới thiệu ra. Bên dưới có một bản vẽ mà anh thấy cứ sai sai. Nó... quá quen thuộc. Quen thuộc, ấy nhưng nó lại không thuộc về nơi đó - nó đến từ một kiếp đời khác.

“Cậu đã xem các báo cáo kinh tế chưa?” Thurman hỏi. “Cậu có biết dự luật này sẽ tạo ra bao nhiêu công việc chỉ nội trong một đêm không?” Ông ta búng ngón tay. “Bốn mươi ngàn, nhanh gọn vậy đấy. Và đó là mới chỉ tính ở Georgia thôi nhé. Rất nhiều công việc sẽ đến từ khu vực của cậu, nhiều thứ cần vận chuyển, nhiều người bốc vác lắm. Tất nhiên là bây giờ, khi nó đã được thông qua rồi, những người đồng nghiệp kém linh lợi của chúng ta đang càu nhàu rằng họ đáng lẽ phải có cơ hội để đấu thầu...”

“Cháu đã vẽ cái này,” Donald ngắt lời, rút tờ giấy ra. Anh đưa nó cho Thurman xem như thể ông thượng nghị sĩ sẽ lấy làm ngạc nhiên khi thấy nó đã bị bỏ vào trong tập hồ sơ. Donald băn khoăn tự hỏi liệu đây có phải thành quả của con gái ông thượng nghị sĩ, một trò đùa hay lời chào ngầm từ Anna không.

Thurman gật đầu. “Phải, nhưng chà, nó sẽ cần thêm chi tiết đấy, cậu thấy đúng không?”

Donald nghiên cứu bức họa kiến trúc và tự hỏi đây là kiểu bài kiểm tra gì. Anh nhớ bản vẽ ấy. Đó là một dự án phút chót cho lớp học kiến trúc sinh học của anh trong năm cuối. Nó chẳng có gì phi thường hay đáng kinh ngạc cả, chỉ là một tòa nhà hình trụ lớn cao hàng trăm tầng có kính và bê tông bao quanh, ban công đầy vườn tược đang nhủ mầm, có mặt cắt ngang phô ra các tầng dùng làm nơi ở, nơi làm việc và cửa hàng mua sắm xen kẽ nhau. Như anh nhớ thì trong công trình này, những chỗ anh vẽ rón rén lại chính là chỗ các bạn cùng lớp khác của anh sáng tạo rất táo bạo, còn chỗ chấp nhận rủi ro được thì anh lại thiết kế kiểu thực dụng. Những búi cây xanh nhô lên từ phần mái bằng - một mẫu thiết kế cũ nhèm, thể hiện sự trung hòa carbon.

Tóm lại, nó trông vừa buồn tẻ lại vừa nhàm chán. Donald không thể hình dung nổi một thiết kế sơ sài như thế lại có thể vươn mình trên các sa mạc của Dubai bên cạnh những tòa cao ốc tự duy trì kiểu mới tuyệt vời. Anh chắc chắn không hiểu nổi ông thượng nghị sĩ muốn gì với nó.

“Thêm chi tiết,” anh lẩm bẩm, lặp lại những lời ông thượng nghị sĩ nói. Anh lật giở phần còn lại của tập hồ sơ, tìm kiếm manh mối, tìm kiếm ngữ cảnh.

“Đợi đã.” Donald nghiên cứu một danh sách các yêu cầu như thể do một khách hàng tiềm năng viết. “Đây trông cứ như một đề xuất thiết kế vậy.” Những từ mà anh đã quên mình từng học qua lọt vào mắt anh: luồng giao thông nội bộ, mặt bằng lô đất, hệ thống HVAC, thủy canh...

“Cậu sẽ phải bỏ ánh sáng mặt trời.” Ghế của thượng nghị sĩ Thurman kêu cót két khi ông ta rướn người qua bàn.

“Sao cơ ạ?” Donald giơ tập hồ sơ lên. “Chính xác thì bác muốn cháu làm gì vậy?”

“Tôi đề nghị sử dụng mấy ngọn đèn mà vợ tôi vẫn dùng.” Ông ta khum tay thành một vòng tròn tí hon và chỉ vào phần trung tâm. “Nhờ dùng mấy cái bóng đèn đắt cắt cổ mà bà ấy đã khiến cho mấy hạt giống nhỏ nhỏ nảy mầm được vào mùa đông.”

“Ý bác là đèn gieo trồng.”

Thurman búng ngón tay thêm lần nữa. “Và đừng lo lắng về chi phí. Cậu cần gì là sẽ có nấy. Tôi cũng sẽ kiếm người giúp cậu mảng cơ khí. Một kỹ sư. Nguyên cả một đội.”

Donald lật giở thêm mấy trang hồ sơ nữa. “Cái này để làm gì thế ạ? Và tại sao lại là cháu?”

“Đây là thứ chúng ta gọi là tòa nhà dự phòng . Chắc sẽ không bao giờ được sử dụng đâu, nhưng họ sẽ không cho phép chúng ta lưu trữ các thanh nhiên liệu ngoài kia trừ phi chúng ta đã đặt cái cục nợ này ở gần đó. Nó giống như cái cửa sổ trong tầng hầm mà tôi phải nới ra thì nhà chúng tôi mới được thanh tra phê chuẩn. Nó là... gọi nó là gì ấy nhỉ...?”

“Đường thoát,” Donald nói, không cần cố mà vẫn nhớ thuật ngữ ấy.

“Đúng rồi. Đường thoát.” Ông ta chỉ vào tập hồ sơ. “Tòa nhà này cũng giống như cái cửa sổ đó, một thứ chúng ta phải xây để phần còn lại được thanh tra phê chuẩn. Đây sẽ là nơi - nếu chẳng may có một cuộc tấn công hay một vụ rò rỉ - nhân viên tại cơ sở có thể vào trú. Một nơi trú ẩn. Và nó cần phải hoàn hảo , nếu không thì nhoằng cái thôi là dự án này sẽ bị cho xếp xó luôn. Chỉ vì dự luật của chúng ta đã được thông qua và được ký không có nghĩa là chúng ta đã xong xuôi hết đâu, Donny. Có cái dự án gì bên mạn Tây đã được phê duyệt từ tít mấy thập kỷ trước, được cấp cả vốn. Cuối cùng nó vẫn chẳng đi đến đâu cả.”

Donald biết cái dự án mà ông ta đang nói đến. Một cơ sở lưu trữ chôn dưới chân một ngọn núi. Trên khu Đồi, người ta đang đồn đại rằng cơ hội thành công của dự án Georgia cũng chỉ tương tự. Lúc anh nghĩ về điều ấy, tập hồ sơ bỗng dưng trở nên nặng nề gấp ba lần. Anh đang được yêu cầu tham gia vào cái thất bại trong tương lai này. Anh sẽ đặt cược chiếc ghế mình mới giành được vào nó.

“Tôi đã giao cho Mick Webb xử lý một việc liên quan. Hậu cần và lập kế hoạch. Hai cậu sẽ cần hợp tác trong một vài khoản. Và Anna đang xin nghỉ phép tại MIT để giúp một tay.”

“ Anna ấy ạ?” Donald lóng ngóng lấy chai nước, tay run run. “Tất nhiên. Con bé sẽ là kỹ sư chính của cậu trong dự án này. Trong đó có mấy thông tin về không gian mà nó sẽ cần.”

Donald làm một ngụm nước và ép mình phải nuốt xuống.

“Tất nhiên là có rất nhiều người khác tôi có thể mời đến, nhưng dự án này không thể thất bại, cậu hiểu không? Nó cần phải giống như một dự án gia đình . Đó là lý do tôi muốn sử dụng những người tôi quen biết, những người tôi có thể tin tưởng” Thượng nghị sĩ Thurman đan các ngón tay của mình vào với nhau. “Nếu đây là thứ duy nhất cậu được bầu lên để làm, tôi muốn cậu làm cho thật tử tế. Đó là lý do tôi chạy chiến dịch cho cậu.”

“Tất nhiên.” Donald gật đầu để giấu sự bối rối của mình. Trong lúc cuộc bầu cử diễn ra, anh đã lo lắng rằng ông thượng nghị sĩ ủng hộ mình vì gia đình hai bên từng qua lại với nhau. Thế này xét ra còn tồi tệ hơn. Donald không hề lợi dụng ông thượng nghị sĩ chút nào; ngược lại là đằng khác. Khi nghiên cứu bản vẽ trong lòng mình, anh nghị sĩ mới đắc cử cảm thấy như thể một công việc mà mình không được đào tạo bài bản để thực hiện vừa tan biến đi - chỉ để bị thay thế bởi một công việc khác xem chừng khó khăn không kém.

“Đợi đã,” anh nói. “Cháu vẫn không hiểu. Tại sao lại cần đèn gieo trồng thế ạ?”

Thượng nghị sĩ Thurman mỉm cười. “Bởi vì,” ông ta nói. “Tòa nhà mà tôi muốn cậu thiết kế cho tôi ấy - nó sẽ đâm ngầm xuống lòng đất.”

**********