Chương 5 2049
Washington, DC
DONALD KEENE THẤY thời gian cứ trôi đi ào ào. Một ngày nữa đã kết thúc, một tuần nữa đã hết, thế mà anh vẫn cần thêm thời gian. Cảm giác như mặt trời chỉ vừa mới lặn khi anh ngước lên nhìn, vậy mà đã quá mười một giờ.
Helen . Anh cuống cuồng mò mẫm tìm điện thoại. Anh đã hứa với vợ là anh sẽ luôn gọi trước mười giờ. Một cảm giác tội lỗi nóng bừng lèn vào quanh cổ áo của anh. Anh mường tượng ra cảnh cô ngồi đó, nhìn chằm chằm vào điện thoại, cứ chờ đợi mãi, đợi mãi.
Đầu dây bên anh thậm chí còn chưa kịp đánh chuông thì cô đã nhấc máy.
“Anh đây rồi,” cô nói, giọng nghe thật khẽ khàng và ngái ngủ, tông điệu mang vẻ nhẹ nhõm hơn là tức giận.
“Em yêu. Chúa ơi, anh hết sức xin lỗi. Anh quên khuấy mất, không để ý thời gian.”
“Không sao đâu, anh yêu à.” Cô ngáp và Donald phải chống lại cái thôi thúc làm điều tương tự vừa lan sang. “Hôm nay anh viết được điều luật tử tế nào không?”
Anh cười phá lên và xoa mặt. “Họ không thực sự để anh làm điều đó đâu. Giờ thì chưa. Anh chủ yếu bận rộn loay hoay với cái dự án nho nhỏ này cho ông thượng nghị sĩ...”
Anh ngừng lại. Suốt cả tuần nay, Donald cứ đắn đo không biết nên báo tin cho cô kiểu gì là ổn nhất, những phần nào cần giữ bí mật. Anh liếc nhìn cái màn hình phụ trên bàn. Bằng cách nào đó, nước hoa của Anna như đã đóng băng lại trên không, một tuần sau hãy còn vương vấn.
Giọng của Helen nghe tỉnh hẳn lên: “Thế à?”
Anh có thể hình dung ra cô rất rõ: Helen trong bộ váy ngủ, phần giường của anh vẫn được thu xếp chỉn chu, một ly nước đặt trong tầm tay cô. Anh nhớ cô ghê gớm. Cho dù anh chẳng làm gì sai trái, cảm giác tội lỗi mà anh mang vẫn khiến anh nhớ cô hơn bao giờ hết.
“Ông ấy bắt anh làm gì thế? Em hy vọng nó là việc hợp pháp.” “Hả? Tất nhiên nó là việc hợp pháp rồi. Nó... thực ra là việc có liên quan đến kiến trúc.” Donald rướn tới trước để vớ lấy chỗ Scotch vàng còn lại trong cốc. “Thật tình mà nói, anh đã quên mình yêu công việc này đến mức nào. Anh đáng lẽ đã có thể trở thành một kiến trúc sư tử tế nếu theo nghề đấy.” Anh nhấp một ngụm cay sè và nhìn vào mấy cái màn hình của mình, bấy giờ đã tắt ngóm trong lúc chờ đợi. Anh chỉ thèm được quay trở lại với nó. Mọi thứ đều trôi tuột đi, biến mất, khi anh đắm mình trong bản vẽ.
“Anh yêu, em không nghĩ thiết kế một phòng tắm mới cho văn phòng của ông thượng nghị sĩ là lý do người nộp thuế cử anh đến Washington đâu.”
Donald mỉm cười và uống nốt cốc rượu. Anh gần như có thể nghe thấy vợ mình cười toe toét ở đầu dây bên kia. Anh đặt cái ly trở xuống bàn và gác chân lên. “Không phải như vậy đâu,” anh khăng khăng. “Đây là đồ án cho cái cơ sở người ta sẽ xây dựng bên ngoài Atlanta. Thật ra thì chỉ là một phần nhỏ của nó thôi. Nhưng nếu anh không làm cho thật chuẩn, toàn bộ dự án có thể sẽ sụp đổ.”
Anh nhìn tập hồ sơ đang mở trên bàn. Vợ anh bật cười ngái ngủ.
“Tại sao họ lại bắt anh làm một việc như thế?” cô hỏi. “Nếu nó quan trọng đến vậy, chẳng lẽ người ta lại không đi thuê ai đó biết rõ việc mình làm?”
Donald cười xuê xoa, dù rất đồng tình. Anh không khỏi cảm thấy mình như nạn nhân của cái thói ở Washington, đó là toàn giao việc cho những người không đủ khả năng thực hiện, hệt như những người đóng góp cho chiến dịch về sau lại trở thành đại sứ. “Thực ra anh khá giỏi món này,” anh bảo với vợ. “Anh đã bắt đầu nghĩ rằng mình làm kiến trúc sư giỏi hơn nghị sĩ đấy.”
“Em tin chắc rằng anh làm rất giỏi mảng đó.” Vợ anh lại ngáp. “Nhưng anh đáng lẽ đã có thể ở nhà và làm một kiến trúc sư. Anh có thể làm việc muộn ở đây .”
“Ừ, anh biết.” Donald nhớ các cuộc tranh luận của họ về việc liệu anh có nên ra tranh cử hay không, liệu nó có đáng để họ phải xa nhau hay không. Bây giờ thì anh lại dành thời gian của mình làm điều mà họ đã nhất trí là anh nên từ bỏ. “Anh nghĩ đây chỉ là một trò họ bắt bọn anh phải làm trong năm đầu tiên nhậm chức mà thôi,” anh nói. “Hãy coi nó giống như kỳ thực tập của em ấy. Rồi sẽ khá lên. Và ngoài ra, anh nghĩ việc ông ấy muốn anh tham gia vụ này là một dấu hiệu tốt . Ông ấy coi cái phi vụ Atlanta này là một dự án gia đình, một thứ cần giữ nội bộ. Ông ấy thậm chí còn đã chú ý đến một số thành phẩm của anh tại...”
“Dự án gia đình .”
“À thì, không phải gia đình theo nghĩa đen đâu, kiểu như...” Anh không muốn báo tin cho cô theo cách này. Đây là một khởi đầu tồi tệ. Đây là hệ quả anh phải gánh chịu vì đã trì hoãn, vì đã chờ đợi cho đến khi anh kiệt sức và ngà ngà say.
“Có phải đây là lý do anh làm việc muộn không? Lý do anh gọi cho em sau mười giờ?”
“Em à, anh không để ý đến thời gian. Anh cắm đầu vào máy tính.” Anh nhìn sang chiếc cốc, thấy rằng nó gần như chẳng còn đủ một ngụm nhỏ, chỉ là phần cặn vàng trượt xuống thành cốc sau hớp uống cuối cùng của anh. “Đây là tin tốt đối với chúng ta. Nhờ có nó mà anh sẽ được về nhà thường xuyên hơn. Anh tin chắc rằng họ sẽ cần anh đến kiểm tra khu thi công, làm việc với các đốc công…”
“Đó mới là tin tốt. Con chó của anh nhớ anh lắm.”
Donald mỉm cười. “Anh hy vọng cả hai bọn em đều nhớ anh.
“Anh biết em nhớ anh mà.”
“Tốt.” Anh lắc mấy giọt cuối cùng trong cốc và nốc cạn. “Và nghe này, anh biết em sẽ cảm thấy thế nào về điều này, anh thề là nó nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, nhưng con gái ông thượng nghị sĩ cũng đang tham gia dự án này cùng với anh. Mick Webb cũng vậy. Em nhớ anh ta không?”
Một bầu không khí im lặng băng giá bao trùm.
Thế rồi, “Em nhớ con gái ông thượng nghị sĩ.”
Donald hắng giọng. “Ừ, thì, Mick đang xử lý một số công việc mang tính tổ chức, mua đất, giao dịch với các nhà thầu. Xét cho cùng, đó gần như là khu vực của anh ta mà. Và em cũng biết không ai trong số bọn anh có thể có được địa vị ngày hôm nay nếu không nhờ công ông thượng nghị sĩ vận động giúp cho...”
“Điều em nhớ là hai người đã từng hẹn hò với nhau. Và cô ta từng tán tỉnh anh ngay cả khi có em ở bên.”
Donald bật cười. “Em nói nghiêm túc đấy à? Anna Thurman? Thôi nào, em yêu, chuyện đó xưa lắm rồi...”
“Dù gì thì em cũng cứ tưởng rằng anh sẽ về nhà thường xuyên hơn. Vào dịp cuối tuần.” Anh nghe thấy vợ mình buông một hơi thở dài. “Nghe này, bây giờ cũng đã muộn rồi. Tại sao cả hai ta không đi ngủ đi? Chúng ta có thể bàn về vụ này vào ngày mai.”
“OK. Ừ, tất nhiên rồi. Và em yêu này?”
Cô đợi.
“Sẽ không có gì xen vào giữa chúng ta hết, em hiểu chứ? Đây là một cơ hội lớn đối với anh. Và đây là một thứ anh làm giỏi thực sự. Anh đã quên mất rằng mình giỏi nó đến mức nào.”
Có một khoảng lặng.
“Anh giỏi nhiều thứ lắm,” vợ anh nói. “Anh là một người chồng tốt, và em biết anh sẽ là một nghị sĩ tốt. Em chỉ không tin tưởng những người anh cặp kè cùng thôi.”
“Nhưng em biết anh sẽ chẳng ngồi đây nếu không có ông ấy."
“Em biết.”
“Nghe này, anh sẽ cẩn thận. Anh hứa đấy.”
“OK. Ngày mai nói chuyện sau. Ngủ ngon nhé. Em yêu anh.”
Cô cúp máy và Donald nhìn xuống điện thoại của mình, thấy rằng anh có hàng tá email đang chờ đợi. Anh quyết định sẽ lờ chúng đi từ giờ đến sáng. Anh dụi mắt, ép bản thân phải tỉnh táo, phải suy nghĩ cho rõ ràng. Anh lắc con chuột để kích hoạt màn hình của mình. Chúng có thể ngủ, tắt ngóm một thời gian, nhưng anh thì không thể.
Một căn hộ ở dạng khung nằm ngay giữa màn hình mới của anh. Donald thu nhỏ nó lại và quan sát căn hộ lặn mất để cho một hành lang xuất hiện, sau đó hàng chục khu nhà hình chữ V giống hệt nhau chen vào từ các cạnh bên. Dựa trên các thông số kỹ thuật của tòa nhà thì đây sẽ phải là một boong ke có thể chứa mười ngàn người trong vòng ít nhất một năm - cực kỳ quá mức cần thiết. Donald tiếp nhiệm vụ này theo kiểu hệt như những gì mình vẫn hay làm đối với bất kỳ dự án thiết kế nào. Anh đặt bản thân vào địa vị của họ, một vụ tràn chất độc, một vụ rò rỉ hay một trận phát tán bụi phóng xạ kinh khủng, một cuộc tấn công khủng bố, một thảm họa gì đó có thể khiến cho tất cả các nhân viên của cơ sở phải chui xuống dưới lòng đất, nơi họ sẽ phải lưu lại hàng tuần hoặc hàng tháng cho đến khi toàn khu vực đã được dọn sạch.
Hình ảnh hiển thị kéo lùi ra xa hơn cho đến khi các tầng khác xuất hiện ở cả bên trên và bên dưới, những tầng trống mà anh rồi sẽ phải lấp đầy bằng các nhà kho, hành lang, thêm nhiều căn hộ nữa. Toàn bộ các tầng khác cùng với không gian lắp đặt máy móc đã được để trống cho Anna....
"Donny?"
Cánh cửa phòng anh mở ra - sau đó tiếng gõ cửa mới vang lên. Cánh tay Donald giật mạnh đến nỗi con chuột của anh trượt thẳng ra khỏi miếng đệm lót và lết ngang qua bàn. Anh ngồi thẳng dậy, nhìn qua hai cái màn hình và thấy Mick Webb đang cười toe toét với mình bên ngưỡng cửa. Áo vét của Mick được gã kẹp dưới một bên tay, cà vạt buộc lỏng lẻo, còn trên làn da sẫm màu là bộ râu muối tiêu. Gã cười phá lên trước vẻ mặt bực bội của Donald và bước sang bên kia phòng. Donald dò dẫm tìm chuột và nhanh chóng thu nhỏ cửa sổ AutoCAD lại.
“Trời đất ơi, cha nội, ông chưa bắt đầu mày mò chơi chứng khoán đâu nhỉ?”
“Chơi chứng khoán?” Donald ngả người ra sau ghế.
“Ừ. Sao tự nhiên lại lắp đặt hàng họ mới thế?” Mick vòng ra sau bàn và đặt tay lên lưng ghế của Donald. Đáng xấu hổ thay, nằm chình ình trên cái màn hình nhỏ hơn là một ván FreeCell dở dang.
“À, cái màn hình phụ.” Donald thu nhỏ trò chơi bài và quay người trên ghế. “Tôi thích bật nhiều chương trình cùng một lúc.” “Trông là đủ hiểu rồi.” Mick chỉ vào hai cái màn hình trống không, với hình nền là hoa anh đào nở bao lấy khung cảnh Đài Tưởng niệm Jefferson.
Donald bật cười và xoa mặt. Anh có thể sờ thấy bộ râu của mình, anh đã quên ăn bữa tối. Dự án chỉ mới bắt đầu từ một tuần trước thôi mà anh bây giờ đã thê thảm đến mức như vậy.
“Tôi đang chuẩn bị ra ngoài nhậu đây,” Mick bảo với anh. “Ông muốn đi cùng không?”
“Xin lỗi nhé. Tôi còn chút việc nữa cần làm ở đây.”
Mick nắm lấy vai anh và siết cho đến khi anh thấy đau. “Tôi không muốn phải báo tin xấu cho ông đâu, anh bạn à, nhưng ông sẽ phải chơi lại từ đầu thôi. Ông vùi con át kiểu đó thì không gỡ nổi đâu. Thôi nào, đi nhậu đi.”
“Nói nghiêm túc đấy, tôi không đi được.” Donald vặn người ra khỏi nắm tay của bạn mình và quay lại nhìn vào mặt gã. “Tôi đang giải quyết mấy cái đồ án cho vụ Atlanta. Tôi không được phép để bất cứ ai nhìn thấy chúng. Đó là thông tin tuyệt mật.”
Để nhấn mạnh, anh với tay ra và đóng tập hồ sơ trên bàn lại. Ông thượng nghị sĩ đã nói với anh rằng nhân sự sẽ được phân chia ra và các bức tường ngăn giữa họ sẽ cần phải cao đến cả dặm.
“Ố ồ ồ ồ. Thông tin tuyệt mật cơ đấy .” Mick vẫy vẫy cả hai tay trên không. “Tôi làm cùng một dự án với ông mà, đồ mặt lợn này.” Gã phẩy tay về phía chiếc màn hình. “Và ông xử lý đồ án à? Sao lại thế? Điểm trung bình của tôi cao hơn ông mà.” Gã rướn người qua bàn và nhìn vào thanh tác vụ. “AutoCAD hả? Ngon. Mở ra cho xem phát đi.”
“Còn lâu nhé.”
“Thôi nào cha nội. Đừng có trẻ con thế chứ.”
Donald bật cười. “Nghe này, ngay cả những người trong đội của tôi cũng sẽ không được xem toàn bộ đồ án. Cả tôi cũng vậy.”
“Thật lố bịch.”
“Không, đó là cách các dự án như thế này của chính phủ được thực hiện. Tôi có tọc mạch về phần việc của ông trong vụ này đâu.”
Mick phẩy một bên tay với vẻ coi thường. “Sao cũng được. Lấy áo của ông đi. Đi thôi nào.”
“Thôi được rồi.” Donald đưa lòng bàn tay vỗ má, cố gắng làm cho đầu óc tỉnh ngủ. “Sáng ra tôi sẽ làm việc hiệu quả hơn.”
“Làm việc vào thứ Bảy. Thurman hẳn phải yêu ông lắm đấy.”
“Hy vọng là như vậy. Chờ tôi vài phút để tắt cái thứ này đi đã.” Mick cười phá lên. “Cứ làm đi. Tôi sẽ không nhìn đâu.” Gã bước ra chỗ cửa trong khi Donald thu xếp nốt.
Khi Donald đứng dậy để đi, điện thoại bàn của anh reo lên. Thư ký của anh hiện đang không có ở đây, thế nên đây là một người có thể gọi trực tiếp cho anh. Donald với lấy nó và giơ một ngón tay lên ra hiệu với Mick.
"Helen..."
Ai đó hắng giọng ở đầu bên kia. Một giọng trầm và khàn nói, “Xin lỗi nhé, không phải đâu.”
“Ồ.” Donald liếc lên nhìn Mick, gã đang gõ gõ đồng hồ trên tay. “Chào bác ạ.”
“Mấy cậu chuẩn bị ra ngoài chơi à?” Thượng nghị sĩ Thurman hỏi.
Donald quay về phía cửa sổ. “Dạ?”
“Cậu và Mick. Hôm nay là tối thứ Sáu. Mấy cậu chuẩn bị vào trung tâm thành phố à?”
“Ờm, chỉ để làm một ly thôi, thưa bác.”
Điều Donald muốn biết là làm thế quái nào mà ông thượng nghị sĩ lại biết được rằng Mick đang có ở đó.
“Tốt. Nói với Mick là tôi cần gặp cậu ta ngay sáng thứ Hai. Trong văn phòng của tôi. Cả cậu nữa. Chúng ta cần thảo luận về chuyến đi đến khu thi công đầu tiên của cậu.”
“Ồ. Vâng ạ.”
Donald đợi, tự hỏi liệu thế đã hết chưa.
“Từ nay, mấy cậu sẽ phối hợp chặt chẽ với nhau trong vụ này.”
“Vâng. Tất nhiên ạ.”
“Như chúng ta đã thảo luận tuần trước, sẽ chẳng có việc gì yêu cầu cậu phải chia sẻ cụ thể những gì mình đang làm với các thành viên khác tham gia dự án. Với cả Mick cũng thế.”
“Vâng, thưa bác. Chắc chắn rồi. Cháu nhớ cuộc nói chuyện giữa chúng ta mà.”
“Tốt lắm. Mấy cậu đi chơi vui vẻ nhé. À, và nếu Mick mà bắt đầu bép xép cái mồm, tôi cho phép cậu giết anh ta tại chỗ luôn.”
Có một thoáng im lặng, rồi một tràng cười sang sảng vang lên, tiếng cười của một con người với buồng phổi trẻ hơn nhiều so với tuổi.
“À.” Donald quan sát Mick, bấy giờ đã rút nắp một bình rượu ra để hít một hơi. “Vâng, thưa bác. Cháu chắc chắn sẽ làm vậy.”
“Tuyệt. Thứ Hai gặp lại cậu nhé.”
Ông thượng nghị sĩ đột ngột cúp máy. Khi Donald đặt chiếc điện thoại về lại giá để của mình và lấy áo vét, chiếc màn hình mới của anh vẫn lặng lẽ ngồi trên bàn, hờ hững nhìn anh.