Chương 4 2110
Tháp giống 1
TROY SẼ BỊ TRỄ LÀM. Mới ngày đầu tiên trong ca trực đầu tiên của mình, anh đã nước mắt nhòe nhoẹt, lại bị trễ làm nữa chứ. Trong lúc vội vã rời khỏi khu nhà ăn để được ở một mình, anh đã vô tình bắt nhầm thang không tốc hành. Giờ đây, trong khi anh cố gắng trấn tĩnh, chiếc thang máy như quyết tâm dừng lại ở mọi tầng trên đường xuống để cho khách ra vào.
Anh đứng trong góc khi thang máy dừng lại thêm lần nữa và một người chật vật dồn chiếc xe đẩy chứa đầy những thùng nặng vào bên trong. Một ông khác mang theo vô số hành lá chen đằng sau anh ta và đứng sát Troy mấy chặng dừng liền. Không ai nói năng gì cả. Khi người đàn ông mang hành rời đi, cái mùi vẫn còn lưu lại. Troy rùng mình, một cơn run rẩy dữ dội truyền dọc lưng anh và lan vào trong hai cánh tay anh, nhưng anh không để tâm đến nó. Anh ra ở tầng ba mươi tư và cố gắng nhớ xem tại sao ban nãy mình lại thấy buồn.
Trục thang máy trung tâm mở ra một hành lang hẹp dẫn anh đến một trạm an ninh. Sơ đồ tầng lầu trông hơi hơi quen thuộc, ấy nhưng vẫn có phần xa lạ. Anh đến rợn cả người khi trông thấy những dấu hiệu hao mòn trên tấm thảm cũng như phần thép xỉn màu ở giữa cửa quay, nơi bao nhiêu cái đùi đã cọ xát với nó trong nhiều năm qua. Đấy là những năm không tồn tại đối với Troy. Sự hao mòn này đã xuất hiện như thể do ma làm, hệt như thiệt hại còn lưu lại sau một đêm say xỉn.
Người bảo vệ duy nhất trực ca ngước lên khỏi thứ gì đó anh ta đang đọc dở và gật đầu chào. Troy đặt lòng bàn tay lên một màn hình bị mờ đi vì đã qua sử dụng nhiều. Không tán gẫu, không trò chuyện xã giao gì hết, không chút mong đợi một mối quan hệ lâu dài sẽ được hình thành. Ngọn đèn phía trên bảng điều khiển lóe sắc xanh, cái bệ phát ra một tiếng tách lớn và mấy thanh quay lại mất thêm một chút độ bóng nữa lúc Troy đẩy người qua.
Ở cuối hành lang, Troy dừng lại và rút bản lệnh của anh ra khỏi túi áo. Vị bác sĩ đã viết một ghi chú ở mặt sau. Anh lật nó lại và xoay tấm bản đồ nhỏ để nó quay về đúng hướng; anh khá chắc rằng mình biết đường, nhưng mọi thứ cứ lúc mờ lúc tỏ.
Các dấu màu đỏ trên bản đồ gợi cho anh nhớ đến các sơ đồ phòng cháy chữa cháy anh từng nhìn thấy trên tường ở một nơi khác. Khi bám theo con đường ấy, anh băng qua một chuỗi các văn phòng nhỏ. Tiếng bàn phím lách cách, tiếng người nói chuyện, tiếng điện thoại reo - những âm thanh của nơi làm việc khiến anh bất chợt cảm thấy mệt mỏi. Nó cũng khơi dậy cảm giác bất an ngay ngáy khi đảm nhận một công việc mà anh chắc chắn không thể thực hiện.
"Troy à?"
Anh dừng bước và ngoái lại nhìn cái người bấy giờ đang đứng bên một ngưỡng cửa mà anh đã đi qua. Khi liếc nhìn tấm bản đồ, anh nhận thấy anh suýt nữa đã đi quá văn phòng của mình.
“Chính là tôi đây.”
“Merriman.” Người kia không đưa tay ra. “Anh đến muộn. Bước vào trong đi.”
Merriman quay người và biến mất vào văn phòng. Troy bám theo với đôi chân đau nhức sau chuyến cuốc bộ. Anh nhận ra người đàn ông này, hoặc nghĩ rằng mình nhận ra ông ta. Không thể nhớ được là nhận ra từ hồi định hướng hay lúc nào đó khác.
“Tôi xin lỗi vì đã đến trễ,” Troy tôi giải thích. “Tôi vào nhầm thang máy...”
Merriman giơ một bàn tay lên. “Không sao đâu. Anh có cần uống gì không?”
“Họ đã cho tôi ăn rồi.”
“Tất nhiên.” Merriman vớ lấy một bình giữ nhiệt trong suốt trên bàn, bên trong đựng thứ nước màu xanh sáng, và nhấp một ngụm. Troy nhớ cái vị kinh khủng của nó. Ông ta chép môi và thở dài, đồng thời hạ cái bình giữ nhiệt xuống.
“Cái thứ đó thật kinh khủng,” ông ta nói.
“Ừ.” Troy nhìn quanh văn phòng, vị trí của anh trong sáu tháng tiếp theo. Anh đoán nơi này đã xuống sắc một chút. Merriman cũng vậy. Thật khó mà xác định nổi có phải đầu ông ta đã hơi bạc thêm trong sáu tháng qua hay không, nhưng ông ta đã giữ cho nơi này đâu vào đấy. Troy quyết tâm sẽ truyền lại nghĩa cử tương tự cho người kế nhiệm.
“Anh nhớ buổi hướng dẫn của mình không?” Merriman sắp xếp lại một số tập hồ sơ trên bàn.
“Hệt như nó vừa mới diễn ra ngày hôm qua.”
Merriman liếc lên nhìn, một nụ cười xuất hiện trên mặt. “Phải rồi. Chà, chẳng có gì thú vị trong vài tháng qua cả. Khi tôi bắt đầu ca trực của mình thì chúng ta có một số vấn đề máy móc, nhưng ta đã giải quyết xong hết những vấn đề đó. Có một tay tên là Jones mà anh sẽ muốn tận dụng. Hắn thức được một vài tuần rồi và khôn hơn hẳn tên trước đó. Hắn đã trở thành cứu tinh của tôi đấy. Hắn làm việc với nhà máy điện dưới tầng sáu mươi tám, nhưng hắn nhạc nào cũng nhảy được hết, có thể sửa chữa gần như bất kỳ thứ gì.”
Troy gật đầu. “Jones. Nhớ rồi.”
“OK. Rồi, tôi đã để lại cho anh một số ghi chú trong các tập hồ sơ này. Chúng ta đã phải cho một vài nhân viên đi đông lạnh, những người không còn phù hợp để trực thêm một ca nào nữa.” Ông ta ngước lên nhìn, mặt nghiêm túc. “Đừng xem nhẹ việc đó, hiểu chứ? Rất nhiều người ở đây sẵn sàng ngủ liền một lèo thay vì làm việc. Đừng viện đến chiêu bài đông lạnh trừ phi anh chắc chắn rằng họ không thể chịu đựng được.”
“Tôi sẽ không làm vậy đâu.”
“Tốt.” Merriman gật đầu. “Tôi hy vọng anh sẽ có một ca trực bình an. Tôi phải chạy đi trước khi thứ này phát huy tác dụng đây.” Ông ta làm thêm một ngụm lớn nữa và má Troy hóp lại vì cảm thông. Ông ta bước ngang qua chỗ Troy, vỗ vai anh và đưa tay với công tắc đèn. Đến phút chót thì ông ta dừng lại và ngoái ra sau nhìn, gật đầu, sau đó bỏ đi mất.
Và chỉ vậy thôi, Troy đã lên nắm quyền điều hành.
“Này, khoan đã!” Anh liếc quanh văn phòng, vội vã ra ngoài và đuổi theo Merriman, bấy giờ đã rẽ vào hành lang chính và tiến về phía cổng an ninh. Troy chạy để đuổi cho kịp.
“Anh để đèn bật nguyên à?” Merriman hỏi.
Troy liếc nhìn ra sau vai. “Ừ, nhưng…”
“Đừng quên các thói quen tốt,” Merriman nói. Ông ta lắc bình giữ nhiệt của mình. “Hãy hình thành chúng.”
Một người đàn ông mập mạp vội vã bước ra khỏi một văn phòng và hùng hục đuổi theo họ. “Merriman! Anh kết thúc ca trực của mình rồi à?”
Hai người đàn ông nồng nhiệt bắt tay nhau. Merriman mỉm cười và gật đầu. “Đúng vậy. Troy đây sẽ thay thế tôi.”
Người đàn ông kia nhún vai, không buồn tự giới thiệu gì cả. “Tôi sẽ nghỉ sau hai tuần nữa,” ông ta nói, như thể điều đó giải thích được cho sự thờ ơ của mình.
“Nghe này, tôi muộn mất rồi,” Merriman nói, mắt ông ta lia về phía Troy với chút vẻ trách móc. Ông ta dúi cái bình giữ nhiệt vào lòng bàn tay của bạn mình. “Đây. Anh có thể uống nốt phần còn lại.” Ông ta quay người bỏ đi và Troy bám theo.
“Thôi khỏi, cảm ơn!” cái ông kia gọi với theo, giơ tay lắc cái bình giữ nhiệt và cười phá lên.
Merriman liếc nhìn Troy. “Tôi xin lỗi, anh có gì muốn hỏi à?” Ông ta băng qua cánh cửa quay và Troy bám theo đằng sau. Người bảo vệ chẳng buồn ngước lên khỏi chiếc máy tính bảng của mình.
“Vâng, cũng có một vài câu. Ông có phiền không nếu tôi đi xuống cùng với ông? Tôi hơi bị... không theo kịp trong giai đoạn định hướng. Được thăng chức đường đột quá. Rất muốn làm rõ một vài điều.”
“Này, tôi có ngăn anh được đâu. Anh là sếp mà.” Merriman bấm nút gọi thang máy tốc hành.
“Vậy là, về cơ bản, tôi chỉ ở đây đề phòng trường hợp có chuyện gì bất ổn xảy ra à?”
Thang máy mở ra. Merriman quay lại và nheo mắt nhìn Troy, cứ như thể muốn đánh giá xem có phải anh đang nói chuyện nghiêm túc không.
“Công việc của anh là đảm bảo không chuyện gì bất ổn xảy ra hết.” Cả hai người bọn họ bước vào trong và thang máy lao xuống dưới.
“Phải rồi. Tất nhiên. Ý tôi là vậy đấy.”
“Anh đã đọc bản Trật Tự rồi, đúng không?”
Troy gật đầu. Nhưng không phải cho công việc này , anh muốn nói vậy. Anh đã học cách điều hành chỉ một tháp giống duy nhất, không phải cái tháp giống giám sát tất cả bọn chúng.
“Chỉ cần làm theo đúng kịch bản thôi. Thỉnh thoảng anh sẽ nhận được câu hỏi từ các tháp giống khác. Tôi thấy khôn ngoan nhất là nói càng ít càng tốt. Chỉ cần im lặng và lắng nghe thôi. Hãy nhớ rằng đây hầu hết là những người sống sót thế hệ thứ hai và thứ ba, thế nên vốn từ vựng của họ có một chút khác biệt. Trong tập hồ sơ của anh có một bảng từ và một danh sách các từ cấm dùng.”
Một cơn chóng mặt xâm chiếm Troy và làm anh tí nữa thì sụp luôn xuống đất lúc trọng lực gia tăng, chiếc thang máy từ từ dừng lại. Anh vẫn còn rất yếu sức.
Cánh cửa mở ra; anh theo Merriman bước dọc một hành lang ngắn, chính là cái nơi cách đây mấy tiếng anh đã rời đi. Vị bác sĩ và trợ lý của ông đang đợi sẵn trong phòng phía bên kia, chuẩn bị một ống truyền tĩnh mạch. Vị bác sĩ nhìn Troy với một ánh mắt lạ lùng, như thể ông không nghĩ mình sẽ gặp lại anh sớm như vậy, hoặc còn gặp anh lần nào nữa.
“Ông ăn xong bữa ăn cuối cùng của mình chưa?” vị bác sĩ hỏi, đưa tay ra dấu cho Merriman tiến về phía một chiếc ghế đẩu.
“Đến tận giọt kinh tởm cuối cùng.” Merriman tháo móc đại trên bộ quần yếm của mình và để nó tuột xuống quanh eo. Ông ta ngồi xuống và đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên. Troy thấy làn da của Merriman nhợt nhạt như thế nào, thấy những đường tím lùng nhùng len lỏi qua khuỷu tay ông ta. Anh cố gắng không nhìn mũi kim đâm vào.
“Tôi nói thế này sẽ là lặp lại ghi chú của mình,” Merriman nói với anh, “nhưng anh sẽ muốn gặp Victor trong phòng tâm lý. Ông ta ở ngay đối diện văn phòng anh. Có một số chuyện kỳ lạ đang diễn ra tại một vài tháp giống, rạn nứt nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ. Hãy cố gắng xử lý êm thấm nó hộ người kế nhiệm.”
Troy gật đầu.
“Chúng tôi cần đưa ông về buồng của mình,” vị bác sĩ nói. Anh chàng trợ lý trẻ đứng cạnh, cầm theo một chiếc áo choàng bệnh nhân. Toàn bộ quy trình nhìn rất quen. Vị bác sĩ quay sang Troy như thể anh là một vết bẩn cần được tẩy sạch.
Troy lùi ra khỏi cửa và đánh mắt nhìn dọc hành lang, về phía khu vực đông lạnh. Phụ nữ và trẻ em được giữ ở đó, cùng với những người đàn ông không thể trụ qua nổi ca trực của mình. “Ông có phiền không nếu tôi...?” Anh cảm thấy một thôi thúc rất mạnh mẽ kéo mình về hướng đó. Cả Merriman và vị bác sĩ đều cau mày.
“Đó không phải một ý tưởng hay...” vị bác sĩ dợm nói.
“Tôi sẽ không làm vậy đâu,” Merriman nói. “Trong tuần đầu tiên tôi có vào thăm mấy chuyến. Đó là một sai lầm. Kệ nó đi.”
Troy dõi mắt nhìn dọc hành lang. Đằng nào thì anh cũng không rõ mình sẽ tìm thấy gì ở đó.
“Hãy vượt qua sáu tháng tiếp theo,” Merriman nói. “Nó trôi qua nhanh lắm. Tất cả đều trôi qua rất nhanh.”
Troy gật đầu. Vị bác sĩ đánh mắt xua anh đi trong khi Merriman bắt đầu tháo giày ra. Troy quay lại, liếc nhìn cánh cửa nặng nề cuối hành lang một lần chót, thế rồi tiến về phía thang máy ở hướng ngược lại.
Anh hy vọng Merriman nói đúng. Lúc bấm nút gọi thang máy tốc hành, anh cố gắng tưởng tượng toàn bộ ca làm của mình trôi vụt qua. Cả ca sau đó. Và ca tiếp theo nữa. Cho đến khi sự điên rồ này đã chấm dứt, chẳng cần biết theo sau có là gì.