← Quay lại trang sách

Chương 7 2049
Washington, DC

DONALD LẤY LÀM MỪNG là anh đã quyết định đi bộ đến cuộc họp với ông thượng nghị sĩ. Cơn mưa từ tuần trước cuối cùng cũng đã ngớt và xe cộ tại khu Dupont Circle đang lết như rùa bò. Trên đường bước lên mạn trên Connecticut và nghiêng mình chống chọi với một làn gió mạnh, Donald tự hỏi tại sao cuộc họp lại bị dời đến tận quán cà phê sách Kramer. Có hàng chục quán cà phê tử tế hơn và lại còn gần văn phòng hơn hẳn.

Anh băng qua một ngõ hẻm và vội vã leo lên mấy bậc thang đá ngắn dẫn vào hiệu sách. Cửa trước của Kramer là một trong những kiểu cửa gỗ cổ mà các quán lâu đời hay lắp như để khoe khoang, một minh chứng cho sự bền bỉ của mình. Lúc anh đẩy mở cửa, bản lề kẽo kẹt kêu và trên đầu còn có cả chuông rung leng keng nữa, một cô gái trẻ bấy giờ đang dựng thẳng mớ sách trên cái bàn ở chính giữa quán bày những cuốn bán chạy nhất liếc lên nhìn và mỉm cười chào anh.

Donald thấy quán cà phê này đông nghẹt khách. Cả nam lẫn nữ mặc đồ công sở nhấm nháp đồ uống trong những chiếc cốc sứ trắng. Không thấy bóng dáng ông thượng nghị sĩ đâu cả. Donald vừa mới bắt đầu kiểm tra điện thoại của mình xem anh có đến quá sớm không thì chợt liếc thấy một nhân viên Mật vụ.

Anh đặc vụ đứng thẳng người ở cuối một gian sách, nằm trong cái góc nhỏ được quán Kramer dùng làm hiệu sách. Donald bật cười khi thấy nhân vật này lộ liễu như thế: đeo tai nghe, cạnh xương sườn có chỗ phình ra, mang kính râm trong nhà. Donald đi về phía anh đặc vụ, những tấm ván gỗ lâu đời dưới chân cất tiếng rên rỉ.

Ánh mắt của anh đặc vụ hướng về phía anh, nhưng thật khó để xác định liệu anh ta đang nhìn Donald hay nhìn về phía của trước.

“Tôi đến đây để gặp thượng nghị sĩ Thurman,” Donald nói, giọng anh hơi run. “Tôi đã có hẹn trước.”

Anh đặc vụ quay đầu sang bên. Donald bắt chước cử chỉ ấy và đưa mắt nhìn dọc một gian sách, thấy Thurman đang ngắm nghía chọn lựa chỗ mấy chồng sách phía bên kia.

“À. Cảm ơn.” Anh bước giữa những kệ sách cũ cao chót vót, ánh sáng mờ mờ và hương cà phê được thay thế bằng mùi mốc trộn lẫn với da thuộc.

“Cậu nghĩ sao về cuốn này?”

Thượng nghị sĩ Thurman chìa ra một cuốn sách khi Donald lại gần. Không chào nhau, cứ thế hỏi luôn.

Donald xem thử cái tiêu đề vàng in nổi trên bìa da dày. “Cháu chưa bao giờ nghe đến nó ạ,” anh thừa nhận.

Thượng nghị sĩ Thurman cười phá lên. “Tất nhiên là chưa rồi. Nó đã hơn một trăm tuổi - lại còn được viết bằng tiếng Pháp. Ý tôi là, cậu nghĩ gì về cách đóng sách ?” Ông ta đưa cuốn sách cho Donald.

Donald lấy làm ngạc nhiên trước trọng lượng của cuốn sách ấy. Anh mở nó ra và lật giở qua một vài trang. Nó cứ như một cuốn sách luật, cũng cái kiểu nặng trịch khi cầm trên tay, nhưng căn cứ vào khoảng trắng giữa những dòng đối thoại, anh có thể nhận thấy rằng đây là một cuốn tiểu thuyết. Khi anh lật qua vài trang, anh đến khâm phục độ mỏng của từng tờ giấy. Ở chỗ các trang chập vào với nhau tại gáy sách, chúng đã được khâu lại bằng những sợi chỉ nhỏ màu xanh và vàng. Anh có những người bạn vẫn trung thành với sách giấy - không phải để trang trí, mà là để đọc thực sự. Lúc nhìn ngắm cuốn sách trong bàn tay mình, Donald có thể hiểu được tình cảm hoài niệm của họ.

“Sách đóng đẹp lắm ạ,” anh nói, đưa ngón tay quệt nó. “Đây là một cuốn sách đẹp.” Anh đưa cuốn tiểu thuyết lại cho ông thượng nghị sĩ. “Đây có phải cách bác tìm sách hay để đọc không? Bác chủ yếu lựa chọn dựa trên bìa ạ?”

Thurman kẹp cuốn sách dưới cánh tay và lôi một cuốn khác xuống khỏi kệ. “Đây chỉ là một mẫu vật cho một dự án khác mà tôi đang triển khai.” Ông ta quay lại và nheo mắt nhìn Donald. Một ánh nhìn khiến anh không thoải mái. Anh cảm thấy mình như một con mồi. “Tình hình em gái cậu thế nào rồi?” ông ta hỏi.

Câu hỏi làm Donald bị bất ngờ. Cổ họng của anh tắc nghẹn lại khi nghe nhắc đến cô.

“Charlotte ạ? Nó... cháu nghĩ là nó vẫn khỏe. Nó lại ra chiến trường rồi ạ. Hẳn là bác đã hay tin.”

“Đúng thế.” Thurman nhét cuốn sách cầm trong tay vào lại một khoảng trống và cân nhắc cuốn Donald ban nãy đã thẩm định. “Tôi tự hào về nó vì đã xin phục vụ thêm. Con bé đã làm rạng danh đất nước của mình.”

Donald nghĩ về cái giá một gia đình phải trả để làm rạng danh đất nước.

“Vâng,” anh nói. “Ý cháu là, cháu biết bố mẹ cháu rất trông ngóng nó về nhà, nhưng nó gặp khó khăn trong việc thích nghi với nhịp sống khi trở lại đây. Vấn đề là... cháu không nghĩ nó sẽ có thể thực sự thanh thản cho đến khi cuộc chiến đã kết thúc. Bác hiểu chứ ạ?”

“Tôi hiểu. Và ngay cả khi ấy, chưa chắc con bé đã được thanh thản.”

Đó không phải điều Donald muốn nghe. Anh quan sát ông thượng nghị sĩ miết ngón tay dọc một gáy sách chạm trổ công phu, được trang trí với những đường vân, nếp gồ và chữ dập chìm. Đôi mắt của ông già dường như đang tập trung vào một thứ gì đó ở phía bên kia mấy hàng sách.

“Tôi có thể nhắn cho nó một lời nếu cậu muốn. Đôi khi một người lính chỉ cần được nghe bảo rằng việc tìm ai đó để trò chuyện là hoàn toàn bình thường”

“Nếu ý bác là bác sĩ tâm lý, thì nó sẽ không làm đâu.” Donald nhớ lại cách em gái mình thay đổi trong giai đoạn tham gia trị liệu. “Nhà cháu đã thử rồi ạ.”

Đôi môi của Thurman mím thành một đường nhăn nheo, mỏng manh. Sự lo lắng của ông ta đã để lộ những dấu hiệu tuổi tác ngầm. “Tôi sẽ nói chuyện với con bé. Tin tôi đi, tôi rất quen thuộc với sự kiêu ngạo của tuổi trẻ. Tôi từng có thái độ tương tự hồi còn thanh niên. Tôi cứ tưởng mình không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, rằng tôi có thể tự tay làm mọi thứ.” Ông quay lại đối mặt với Donald. “Cái ngành ấy đã tiến rất xa. Bây giờ họ có thuốc có thể giúp con bé chống chọi với căng thẳng thần kinh do chiến đấu.”

Donald lắc đầu. “Không. Nó có sử dụng thuốc một thời gian. Chúng làm nó trở nên đãng trí quá mức. Và chúng đã gây ra một...” Anh lưỡng lự, không muốn nói về nó. “... một cái tật .”

Anh muốn nói là gây chấn động, nhưng như thế nghe có vẻ quá nghiêm trọng. Và mặc dù anh rất cảm kích sự quan tâm của ông thượng nghị sĩ - cảm giác như thể ông là người trong nhà - anh vẫn không thấy thoải mái khi đem các vấn đề của em gái mình ra bàn. Anh nhớ lần cuối cùng cô ở nhà, nhớ sự bất đồng giữa họ khi họ xem những bức ảnh anh và Helen chụp ở Mexico. Anh đã hỏi Charlotte rằng cô có nhớ Cozumel hồi họ còn nhỏ không, và cô khẳng định mình chưa từng đến đó. Sự bất đồng đã biến thành một cuộc cãi vã, và anh đã nói dối rằng anh khóc là do bực bội. Có những phần trong cuộc đời của em gái anh đã bị xóa mất, và lời giải thích duy nhất các bác sĩ có thể đưa ra là chúng hẳn phải là điều gì đó mà cô muốn quên đi. Và như thế thì có vấn đề gì chứ?

Thurman đặt tay lên cánh tay Donald. “Hãy tin tưởng tôi trong vụ này đi,” ông ta lặng lẽ nói. “Tôi sẽ nói chuyện với con bé. Tôi biết con bé đang trải qua những gì.”

Donald gật đầu. “Vâng. Được rồi. Cháu rất cảm ơn.” Anh suýt nữa thì đế thêm rằng làm vậy sẽ chẳng ích lợi gì, có thể còn gây hại nữa, nhưng đó vẫn là một nghĩa cử đẹp. Và nó sẽ được thực hiện bởi một người mà em gái anh ngưỡng mộ, chứ không phải bởi thành viên trong nhà.

“Và này, Donny, con bé lái máy bay điều khiển từ xa.” Thurman nhìn anh, xem chừng đã nhận ra mối lo ngại của anh. “Con bé không gặp bất kỳ nguy hiểm thực gì đâu.”

Donald xoa gáy của một cuốn sách trên kệ. “Nguy hiểm về thể xác thì không.”

Họ rơi vào im lặng, và Donald thở dài thườn thượt. Anh có thể nghe thấy tiếng trò chuyện từ quán cà phê, tiếng một chiếc thìa leng keng khuấy đường, tiếng chuông đập lên cánh cửa gỗ cũ, tiếng rú rít của sữa được đun.

Anh đã xem các thước phim quay lại những gì Charlotte làm, dữ liệu truyền về từ máy quay của máy bay điều khiển từ xa, và sau đó là từ tên lửa khi chúng được dẫn về phía mục tiêu của mình. Chất lượng hình ảnh thật phi thường. Ta có thể thấy mọi người quay lại nhìn lên trên trời với vẻ ngạc nhiên, có thể thấy những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời họ, có thể đảo qua từng khung hình một của thước phim và quyết định - sau khi mọi chuyện đã rồi - xem liệu đây có phải kẻ mình muốn hạ hay không. Anh biết em gái mình đã làm gì, biết cô phải đương đầu với thứ gì.

“Ban nãy tôi đã nói chuyện với Mick,” Thurman nói, xem chừng cảm nhận được rằng mình đã khơi dậy một đề tài nhạy cảm. “Hai cậu sẽ đi xuống Atlanta và xem tình hình cuộc đào bới đang diễn ra như thế nào.”

Donald bừng tỉnh. “Tất nhiên. Vâng, hiểu rõ địa thế vùng đất cũng sẽ tốt. Cháu đã có một khởi đầu tốt đẹp với mấy cái đồ án vào tuần trước, dần dần lấp đầy các kích thước bác đã đề ra. Bác biết tòa nhà này sẽ đâm xuống sâu đến mức nào, đúng không?”

“Chính thế mà họ đã bắt đầu đào móng luôn rồi. Các phần tường bên ngoài sẽ được đổ bê tông trong vòng vài tuần tới.” Thượng nghị sĩ Thurman vỗ vai Donald và dứ đầu về phía cuối lối đi, báo hiệu rằng họ đã xem xong sách.

“Đợi đã. Họ đã đào rồi ạ?” Donald bước đi bên cạnh Thurman. “Cháu mới chỉ có một bản phác thảo thôi. Cháu hy vọng phần của mình sẽ được để đến cuối.”

“Toàn bộ khu liên hợp đang được thi công cùng một lúc. Tất cả những gì họ đang đổ bê tông chỉ là các bức tường và nền móng bên ngoài, bởi lẽ kích thước của chúng đã được chốt rồi. Chúng ta sẽ lấp đầy mọi công trình từ dưới đáy lên, các tầng sẽ được trang bị đầy đủ rồi cẩu xuống trước khi chúng ta đổ bê tông lát vào giữa. Nhưng nghe này, đây là lý do tôi cần mấy cậu đi kiểm tra tình hình. Công cuộc tập kết vật liệu ở dưới đó nghe cứ như một cơn ác mộng vậy. Tôi có cả trăm toán nhân sự từ hàng chục quốc gia cùng làm việc với nhau trong khi vật liệu thì chất đống khắp nơi. Tôi không thể ở mười nơi cùng một lúc, thế nên tôi cần các cậu xem xét tình hình và báo cáo lại.”

Khi họ đến chỗ anh nhân viên Mật vụ ở cuối gian sách, ông thượng nghị sĩ đưa cho anh ta cuốn sách tiếng Pháp cũ có chữ nổi. Cái nhân vật đeo kính râm ấy gật đầu và tiến về phía quầy thanh toán.

“Trong lúc cậu ở dưới đó,” Thurman nói, “tôi muốn cậu gặp Charlie Rhodes. Ông ta đang xử lý gần như toàn bộ mảng giao nhận vật liệu xây dựng. Xem ông ta có cần gì không”

“ Charles Rhodes? Tức là thống đốc của Oklahoma ấy ạ?”

“Đúng rồi. Chúng tôi đã phục vụ trong quân ngũ cùng nhau. Và này, tôi đang tiến hành thuyên chuyển cậu và Mick lên các cấp cao hơn trong dự án này. Đội ngũ lãnh đạo của chúng ta vẫn còn thiếu vài chục thành viên. Thế nên hãy giữ vững phong độ làm việc nhé. Cậu đã khiến cho một số nhân vật vai vế cảm thấy ấn tượng với thành quả mình đã đạt được tính đến nay, và Anna xem chừng tin chắc rằng cậu sẽ có thể xong vượt tiến độ. Con bé nói hai người phối hợp ăn ý lắm.”

Donald gật đầu. Anh cảm thấy mặt mình ửng lên vì tự hào - và cũng cảm nhận được cả những trách nhiệm mới mình sẽ phải gánh vác, thấy quỹ thời gian ngày một eo hẹp của mình bị lẹm thêm đi. Helen sẽ không hào hứng gì khi hay tin anh có thể sẽ còn liên đới nhiều hơn nữa đến cái dự án này. Trên thực tế, Mick và Anna có thể là những người duy nhất anh có thể chia sẻ tin tức ấy, những người duy nhất anh có thể nói chuyện. Mọi chi tiết xoay quanh công trình này xem chừng đều đòi hỏi hàng bao mức độ cấp phép rối rắm. Anh không thể xác định được liệu nguyên cớ là do nỗi e ngại đối với chất thải hạt nhân, mối đe dọa của một cuộc tấn công khủng bố, hay khả năng dự án sẽ thất bại.

Anh đặc vụ quay trở lại và đứng bên cạnh ông thượng nghị sĩ, trong tay là một cái túi mua đồ. Anh ta nhìn về phía Donald và có vẻ như đang quan sát anh qua cặp kính râm khó lòng nhìn thấu kia. Đây không phải lần đầu tiên Donald cảm thấy như thể đang bị theo dõi.

Thượng nghị sĩ Thurman bắt tay Donald và dặn hãy liên tục cập nhật tình hình cho ông ta. Một đặc vụ khác chẳng hiểu từ đâu xuất hiện và đứng bên sườn của Thurman. Họ dẫn ông thượng nghị sĩ bước qua cánh của chuông rung leng keng, và Donald chỉ thả lỏng người sau khi họ đã đi khuất mắt.