Chương 8 2110
Tháp giống 1
CUỐN TRẬT TỰ ĐỂ MỞ TRÊN BÀN ANH, các trang giấy cuộn ra từ phần gáy được khâu rất bền. Troy nghiên cứu một lần nữa thủ tục sắp sửa được thực hiện, hành động chính thức đầu tiên của anh trên cương vị người đứng đầu Chiến dịch Năm mươi, và nó khiến anh mường tượng ra một buổi lễ cắt băng khánh thành, một màn phô trương với người cầm kéo nhận vơ mồ hôi nước mắt của những người khác.
Anh đã chốt lại rằng bản Trật Tự giống với một cuốn sách công thức hơn là hướng dẫn vận hành. Những nhà tâm lý học viết nó đã lường trước tất cả, mọi tật mọi thói của bản chất con người. Và giống như lĩnh vực tâm lý học, hoặc bất kỳ lĩnh vực nào liên quan đến bản chất con người, những phần xem chừng vô nghĩa lại thường phục vụ mục đích sâu xa hơn nào đó.
Nó làm cho Troy cảm thấy băn khoăn về mục đích của bản thân . Mức độ cần thiết của vị trí anh nắm giữ. Anh đã học để làm một công việc khác hẳn, đáng lẽ chỉ là thủ lĩnh một tháp giống duy nhất, không phải tất cả. Anh đã bị thăng chức vào phút chót, và điều đó khiến anh cảm thấy mình không quan trọng, như thế bất cứ ai cũng có thể bị tống vào vị trí của anh.
Tất nhiên, ngay cả nếu chức vị của anh chủ yếu chỉ là trên danh nghĩa, có lẽ nó vẫn phục vụ một mục đích tượng trưng nào đó. Có khi anh không ở đó để lãnh đạo, mà chủ yếu nhằm tạo ra cho những người khác cái ảo tưởng rằng mình đang được dẫn dắt .
Troy quay ngược lại hai đoạn văn trong bản Trật Tự. Mắt anh đã lướt qua mọi chữ, nhưng không chữ nào thấm được vào đầu cả. Mọi thứ về cuộc sống mới của anh đều khiến anh dễ bị phân tâm, khiến anh suy nghĩ quá nhiều. Tất cả đều đã được sắp xếp một cách hoàn hảo - mọi cấp độ, nhiệm vụ và mô tả công việc - nhưng để làm gì? Để tăng tối đa mức dửng dưng à?
Khi liếc lên nhìn, anh có thể thấy Victor đang ngồi ở bàn làm việc trong Văn phòng Hỗ trợ Tâm lý ở bên kia hành lang. Bước qua đó hỏi sẽ chẳng có gì là khó khăn cả. Họ có công thiết kế nơi này lớn hơn bất kỳ một kiến trúc sư đơn lẻ nào. Anh có thể hỏi họ đã làm điều đó kiểu gì, làm thế nào họ lại khiến cho mọi người ai cũng đều cảm thấy tâm hồn thật trống rỗng.
Giấu biệt phụ nữ và trẻ em đi cũng là một phần nguyên nhân; Troy tin chắc như thế. Phụ nữ và trẻ em của tháp giống một đã được ban tặng một giấc ngủ dài trong khi những người đàn ông ở lại và thay phiên nhau trực ca. Nó giúp các kế hoạch không còn bị xúc cảm làm vướng bận, ngăn ngừa khả năng đám đàn ông có thể sẽ gây gổ với nhau.
Và rồi còn cái quy trình nữa, cái quy trình làm mụ cả đầu óc ấy. Suy nghĩ như bị hoạn đi, chẳng khác nào guồng quay tẻ ngắt của một nhân viên văn phòng đờ đẫn nhìn đồng hồ, chấm công ra về, xem ti vi cho đến khi lăn quay ra ngủ, đập chuông báo thức ba lần, lặp lại từ đầu. Sự tình còn tồi tệ hơn bởi những ngày cuối tuần không hề tồn tại. Không có ngày nghỉ nào. Chỉ có sáu tháng làm việc và hàng bao thập kỷ nghỉ làm.
Nó làm cho anh cảm thấy ghen tị với những khu khác của cơ sở, tất cả các tháp giống khác, nơi hành lang hẳn phải đầy ắp tiếng cười trẻ em, giọng của phụ nữ, những xúc cảm và niềm hạnh phúc, mà cái boong ke nằm ngay tâm của chúng lại thiếu vắng. Ở đây, tất cả những gì anh nhìn thấy là sự mụ mẫm, hàng chục phòng sinh hoạt chung với mấy bộ phim chiếu đi chiếu lại trên những chiếc ti vi màn hình phẳng, hàng chục cặp mắt trơ trơ trên những chiếc ghế thoải mái. Không ai thực sự tỉnh táo. Không ai còn sống. Họ hẳn đã muốn nơi đây trở nên như thế.
Sau khi kiểm tra đồng hồ trên máy tính của mình, Troy thấy rằng đã đến lúc anh phải đi. Thêm một ngày nữa khép lại đằng sau anh. Thêm một ngày nữa anh nhích gần hơn đến hồi kết ca trực của mình. Anh đóng bản Trật Tự, bỏ nó vào trong bàn và khóa lại, thế rồi tiến về phía phòng liên lạc cuối hành lang.
Hai cái đầu ngước lên nhìn từ trạm phát thanh khi anh bước vào, trán nhăn mày nhíu với bộ quần yếm màu cam của mình. Troy hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại. Đây là một văn phòng Đây là một công việc. Và anh là lãnh đạo. Anh chỉ cần giữ cho đầu óc tỉnh táo. Anh ở đó để cắt băng khánh thành.
Saul, một trong hai nhân viên phát thanh trưởng, tháo tai nghe ra và đứng dậy chào anh. Troy biết Saul sơ sơ; họ sống ở cùng khu dành cho ban điều hành và thỉnh thoảng lại gặp nhau trong phòng tập thể hình. Trong khi họ bắt tay nhau, khuôn mặt đẹp trai và to bản của Saul kích thích một ký ức sâu thẳm nào đó, gây ra một cảm giác ngứa ngáy mà Troy đã học được cách ngó lơ. Có khi đây là người mà anh đã gặp trong quãng thời gian định hướng của mình, từ trước khi anh bước vào giấc ngủ dài.
Saul giới thiệu anh với nhân viên kỹ thuật mặc đồng phục màu cam còn lại của phòng liên lạc. Anh ta vẫy tay và giữ nguyên tai nghe của mình trên đầu. Cái tên trở nên nhạt nhòa ngay lập tức. Không quan trọng. Một tai nghe phụ được lôi xuống khỏi giá đỡ. Troy nhận lấy và hạ nó xuống quanh cổ mình, không chụp lên tai để vẫn có thể nghe được bên ngoài. Saul mò ra đầu giắc bạc ở cuối dây tai nghe và miết ngón tay qua một hàng năm mươi ổ cắm đánh số. Thiết kế đó lẫn căn phòng gợi cho Troy nhớ lại những bức ảnh cổ xưa chụp các nhân viên trực tổng đài điện thoại trước khi họ bị thay thế bằng máy tính và giọng trả lời tự động.
Hình ảnh một thời đã qua trộn lẫn và sủi lục bục với nỗi âu lo cùng những cơn run do thuốc gây ra, và Troy chợt cảm thấy một tràng cười sủi lên bên trong. Tiếng cười suýt nữa thì bật ra khỏi miệng anh, nhưng anh ghìm được nó lại. Tổng chỉ huy vận hành mà lại lên cơn kích động thần kinh trong lúc chuẩn bị đánh giá mức độ phù hợp của một trưởng tháp giống tương lai thì sẽ chẳng phải dấu hiệu tốt lành gì.
“.. và anh sẽ chỉ cần hỏi hết một lượt bộ câu hỏi là xong”, Saul bấy giờ đang dặn dò anh. Anh ta chìa một tấm thẻ nhựa ra cho Troy, và dù khá chắc rằng mình không cần đến nó, anh vẫn cứ nhận lấy. Anh đã dành ra gần như cả ngày để học thuộc lòng quy trình. Ngoài ra, anh tin chắc rằng cho dù mình có nói gì thì cũng thế cả thôi. Tốt nhất là cứ nhường nhiệm vụ đo lường sự thích hợp của một ứng viên cho đám máy móc và máy tính, toàn bộ chỗ cảm biến gắn trong bộ tai nghe ở đầu kia.
“OK. Cuộc gọi đây này.” Saul chỉ vào một ngọn đèn nhấp nháy trên một bảng điều khiển gắn toàn đèn nhấp nháy. “Tôi kết nối anh đây.”
Troy chụp tai nghe lên tai trong khi anh nhân viên kỹ thuật tạo kết nối. Anh nghe thấy một vài tiếng bíp trước khi đường dây được kết nối đánh tách một phát. Ai đó đang thở gấp ở đầu bên kia. Troy tự nhắc nhở mình rằng cậu thanh niên này còn run hơn mình nhiều. Xét cho cùng, cậu ta phải trả lời câu hỏi - Troy chỉ đơn giản là hỏi thôi.
Anh liếc nhìn xuống tấm thẻ trong tay, đầu óc chợt trở nên trống rỗng, lấy làm mừng là mình đã được cấp cho cái thứ đó.
“Tên?” anh hỏi cậu thanh niên.
“Marcus Dent, thưa ông.”
Giọng nói trẻ trung của cậu ta mang một nét tự tin ngầm, âm thanh của một bộ ngực ưỡn ra đầy tự hào. Troy nhớ mình từng trải nghiệm cảm giác đó, cách đây lâu lắm rồi. Và anh nghĩ về thế giới nơi Marcus Dent đã được sinh ra, một di sản mà cậu ta sẽ chỉ được biết qua sách vở.
“Cho tôi biết về quá trình huấn luyện của cậu đi,” Troy đọc mấy dòng ấy lên. Anh cố gắng giữ cho giọng mình đều đều, trầm, đầy uy quyền, mặc dù chỗ máy tính đã được thiết kế để làm điều đó thay cho anh. Saul ngoắc ngón tay và ngón cái thành một vòng tròn, cho anh biết anh ta đang nhận được dữ liệu tốt từ tai nghe của cậu kia. Troy tự hỏi liệu tai nghe mình có bị gắn những thứ tương tự như vậy hay không. Có khi nào bất cứ ai trong căn phòng đó - hay bất kỳ căn phòng nào khác - biết anh lo lắng đến nhường nào không?
“À, thưa ông, tôi đã làm bóng đeo của cảnh sát trưởng Willis trước khi chuyển sang bên an ninh trong bộ phận IT. Đó là một năm trước. Tôi đã học bản Trật Tự được sáu tuần rồi. Tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng, thưa ông.”
Làm bóng đeo . Troy đã quên béng mất nó được gọi như vậy. Anh đã định mang thẻ từ vựng bản mới nhất theo mình.
“Nhiệm vụ chính của cậu với... tháp giống là gì?” Anh suýt nữa thì nói cơ sở .
“Là duy trì Trật Tự, thưa ông.”
“Và cậu sẽ ưu tiên bảo vệ thứ gì trước nhất?” Anh giữ giọng đều đều. Không truyền quá nhiều cảm xúc cho người được đánh giá thì sẽ giúp mang lại số liệu tử tế nhất.
“Sự Sống và Di Sản,” Marcus đọc lại.
Troy khó khăn lắm mới thấy được câu hỏi tiếp theo. Nước mắt đã bất ngờ làm nhòe nó đi. Bàn tay anh run rẩy. Anh hạ tấm thẻ run run xuống bên cạnh mình trước khi bị ai để ý thấy.
“Để bảo vệ những thứ chúng ta trận trọng thì sẽ phải làm gì?” anh hỏi. Giọng anh nghe như giọng của người khác. Anh nghiến răng để chúng khỏi va lập cập vào nhau. Anh bị làm sao mất rồi. Bị rất nặng.
“Cần phải hy sinh,” Marcus nói, giọng tỉnh bơ như một hòn đá.
Troy chớp mắt lia lịa để nhìn cho rõ ràng, và Saul giơ tay lên để cho anh biết rằng anh có thể nói tiếp, rằng các thông số đo lường đang được truyền về. Bây giờ thì họ cần số liệu cơ sở để hệ thống sinh trắc học có thể xác định được mức chân thành của cậu thanh niên khi trả lời những câu đầu tiên.
“Nói tôi nghe đi, Marcus, cậu có bạn gái chưa?”
Anh không biết tại sao đó lại là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu anh. Có khi nguyên nhân là cảm giác ghen tị trước việc các tháp giống khác không đóng băng cánh phụ nữ của mình, không đóng băng bất cứ ai cả. Không ai bên trong phòng liên lạc phản ứng hoặc quan tâm gì hết. Phần chính thức của bài kiểm tra đã kết thúc.
“À, có, thưa ông,” Marcus nói, và Troy nghe thấy tiếng thở của cậu ta thay đổi, có thể mường tượng ra cảnh người cậu ta thả lỏng hẳn ra. “Chúng tôi đã đăng ký kết hôn, thưa ông. Chỉ đang chờ nhận kết quả thôi.”
“Chà, tôi không nghĩ cậu sẽ phải đợi thêm bao lâu nữa đâu. Tên cô ấy là gì?”
“Melanie, thưa ông. Cô ấy làm việc ở đây trong bộ phận IT.” “Tốt đấy.” Troy quệt mắt. Những cơn run rẩy trôi qua. Saul xoay ngón tay theo một vòng tròn trên đầu, cho anh biết rằng anh đã có thể kết thúc. Họ đã có đủ dữ liệu.
“Marcus Dent,” anh nói, “chào mừng cậu đến với Chiến dịch Năm mươi của Trật tự Thế giới.”
“Xin cảm ơn ông. ” Giọng cậu thanh niên nghe cao hơn.
Một khoảng lặng, thế rồi có tiếng hít vào một hơi sâu và nín lại.
“Thưa ông? Liệu tôi hỏi một câu có được không?”
Troy nhìn sang những người khác. Họ chỉ nhún vai và chẳng làm thêm gì khác. Anh cân nhắc vai trò mà chàng trai trẻ này vừa đảm nhận, biết rõ cái cảm giác được thăng chức và phải gánh vác những trách nhiệm mới, một cảm giác pha trộn giữa sợ hãi, háo hức và bối rối.
“Tất nhiên rồi. Một câu hỏi.” Anh nghĩ đằng nào thì mình cũng là sếp sòng. Anh có thể tự đề ra quy tắc của riêng mình.
Marcus hắng giọng, và Troy mường tượng cảnh cậu bóng đeo này cùng trưởng tháp giống của cậu ta ngồi trong một căn phòng xa xôi, ông thầy quan sát cậu học trò.
“Bà cố của tôi đã mất mấy năm trước,” Marcus nói. “Bà cụ hay nói lọt đôi điều nhỏ nhặt về thế giới trước đây. Không phải theo kiểu bị cấm đoán, mà chỉ là bà ấy bị lão suy mà thôi. Các bác sĩ nói bà cụ bị kháng thuốc.”
Troy không thích chuyện này, chuyện những người sống sót thế hệ thứ ba lượm lặt được bất cứ thông tin gì về quá khứ. Marcus có thể mới được cho phép biết về những điều như thế, nhưng những người khác thì không.
“Câu hỏi của cậu là gì?” Troy hỏi.
“Bộ Di Sản, thưa ông. Tôi cũng đã đọc một số thứ trong đó - tất nhiên là không bỏ bê công việc học bản Trật Tự và bản Hiệp Ước rồi - và có điều này tôi cần phải biết.”
Lại thêm một hơi thở sâu nữa.
“Mọi thứ trong bộ Di Sản có phải là sự thật không?”
Troy nghĩ về điều này. Anh nghĩ về bộ sách khổng lồ chứa đựng lịch sử thế giới - một lịch sử được biên tập cẩn thận. Trong tâm trí mình, anh có thể nhìn thấy những cái gáy da và những trang mạ vàng, từng dãy từng hàng sách họ đã được cho xem trong giai đoạn định hướng.
Anh gật đầu và thấy mình lại một lần nữa cần phải lau mắt.
“Ừ,” anh nói với Marcus, giọng anh khô khốc và đều đều. “Thật đấy.”
Trong phòng có người khịt mũi. Troy biết buổi lễ diễn ra thế là đã đủ lâu rồi.
“Mọi thứ trong đó đều là sự thật cả.”
Anh không đế thêm rằng không phải mọi sự thật đều được viết vào trong bộ Di Sản. Một phần lớn đã bị lược đi. Và có một số thứ khác, mà anh nghi ngờ rằng không ai trong số họ biết, đã bị biên tập ra khỏi cả mấy cuốn sách lẫn đầu óc.
Anh muốn nói rằng bộ Di Sản là sự thật được cho phép, sự thật được mang từ đời này sang đời khác. Nhưng còn những lời dối trá, anh thầm nghĩ, đó là thứ họ mang trong tháp giống một, trong cái nhà thương điên mụ mị vì thuốc chẳng hiểu sao lại phải gánh vác trọng trách bảo đảm sự tồn vong của nhân loại.