Chương 18 2110
Tháp giống 1
PHÒNG TẬP THỂ CHẤT ở tầng mười hai bốc mùi mồ hôi, chứng tỏ nó mới được sử dụng gần đây. Một hàng tạ sắt nằm lộn xộn trong một góc, một chiếc khăn tắm bị bỏ quên phủ trên thanh ngang của ghế tập đẩy tạ, hơn bốn mươi lăm cân đĩa sắt vẫn còn lắp ở đó.
Troy đánh mắt quan sát mớ hổ lốn ấy trong khi anh vặn nốt con ốc cuối cùng ra khỏi thành chiếc xe đạp tập thể dục. Khi nắp che rơi ra, vòng đệm và đai ốc từ các lỗ lõm rơi xuống như mưa và nẩy tưng tưng trên nền gạch. Troy vội vã chạy đuổi theo chúng và dồn mớ kim loại thành một đống gọn gàng. Anh nhìn vào bên trong chiếc xe đạp và thấy một cái bánh răng lớn, bộ răng lởm chởm của nó trông trống trải vô cùng.
Sợi xích cáng đáng tất cả chùng xuống quanh trục bánh răng. Troy lấy làm ngạc nhiên khi thấy nó ở đó, cứ tưởng là thứ này sử dụng băng chuyển động. Thế này xem chừng quá mong manh. Không phải một lựa chọn tốt đối với quãng thời gian mà nó dự kiến cần phục vụ. Trên thực tế, thật kỳ lạ khi nghĩ đến việc cỗ máy này đã năm mươi tuổi rồi - và nó sẽ cần phải trụ thêm được hàng mấy thế kỷ nữa.
Anh lau trán. Mồ hội vẫn đang nhỏ thành giọt sau mấy cây anh đã đạp được trước khi cỗ máy bị hỏng. Sau một hồi lục lọi bên trong hộp đồ nghề mà Jones đã cho mượn, anh tìm thấy chiếc tuốc nơ vít đầu dẹt và bắt đầu bẩy sợi dây xích trở lại bánh răng.
Dây xích trên bánh răng. Dây xích trên bánh răng . Anh tự cười một mình. Chẳng phải đó chính là lề thói của mọi thứ đó sao?
“Thưa anh, anh có phiền không?”
Troy quay sang thì thấy Jones, thợ cơ khí chính của mình trong vòng một tuần nữa, bấy giờ đang đứng ở ngưỡng của phòng tập thể chất.
“Gần xong rồi,” Troy nói. “Ông cần lấy lại bộ đồ nghề à?” “Không, thưa anh. Bác sĩ Henson đang tìm anh.” Ông ta giơ tay lên, trong đó cầm một chiếc bộ đàm lớn.
Troy lấy một miếng giẻ cũ ra khỏi hộp đồ nghề và lau sạch dầu mỡ trên ngón tay mình. Được làm việc với đôi tay của mình, được dính bẩn mới khoan khoái làm sao. Nó là một sự sao nhãng đáng hoan nghênh, một việc để làm ngoài kiểm tra các vết phồng rộp trong miệng bằng gương hoặc vơ vẩn trong văn phòng hay căn hộ của mình, chờ lại vô cớ lên cơn khóc nức nở nữa.
Anh rời xe đạp và đón lấy cái bộ đàm từ Jones. Một cơn ghen tị với người đàn ông lớn tuổi kia dâng lên trong Troy. Anh rất thèm được thức dậy vào buổi sáng, mặc bộ quần yếm vải bò với những miếng vá trên đầu gối, lấy hộp đồ nghề đáng tin cậy của mình và dần dần xử lý một danh sách các thứ cần sửa chữa. Bất cứ việc gì khác hơn là ngồi ì thần cụ ra đấy chờ đợi một thứ gì đó lớn hơn nhiều bị hỏng.
Anh siết chặt nút bên hông bộ đàm, đưa nó lên miệng.
“Troy đây,” anh nói.
Cái tên nghe có vẻ lạ lẫm. Trong mấy tuần gần đây, anh chẳng thích nói tên của mình, chẳng thích nghe thấy nó. Anh băn khoăn không hiểu bác sĩ Henson và các bác sĩ tâm lý sẽ nói gì về điều đó.
Bộ đàm kêu lạch xạch. “Thưa anh? Tôi không muốn phải làm phiền anh...”
“Không, không sao đâu. Có chuyện gì thế?” Troy bước trở lại chỗ chiếc xe đạp tập thể dục và lấy khăn của anh từ ghi đông. Anh quệt trán và thấy Jones đang hau háu nhìn chiếc xe đạp bị tháo rời và mớ đồ nghề để lộn xộn. Khi ông ta nhướn mày thắc mắc, Troy vẫy tay đồng ý.
“Trong văn phòng của chúng tôi đang có một người miễn nhiễm với thuốc,” bác sĩ Henson nói. “Xem chừng đây sẽ lại là một vụ đông lạnh nữa. Tôi sẽ cần anh ký vào giấy chấm dứt quyền lợi.”
Jones liếc lên từ chiếc xe đạp và cau mày. Troy dùng khăn lau gáy. Anh nhớ Merriman đã dặn rằng hãy thật cẩn thận khi áp dụng phương pháp này. Có rất nhiều người tử tế thà ngủ qua cơn hoạn nạn này hơn là trực hết các ca của mình.
“Ông chắc chắn chứ?” anh hỏi.
“Chúng tôi đã thử mọi cách. Ông ta đã bị khống chế. An ninh đang đưa ông ta xuống thang tốc hành. Anh có thể xuống dưới này gặp chúng tôi không? Anh phải ký xác nhận rồi chúng tôi mới có thể cho ông ta vào kho đông.”
“Rồi, rồi.” Troy dùng khăn lau mặt, ngửi thấy mùi chất tẩy rửa trong miếng vải sạch át đi mùi mồ hôi trong phòng và mùi dầu mỡ từ chiếc xe đạp đang để tháo. Jones đưa bàn tay to bè ra nắm lấy một bên bàn đạp và xoay nó. Chuỗi xích đã trở về bánh răng, cỗ máy đã hoạt động lại.
“Tôi sẽ xuống ngay,” Troy nói trước khi buông cái nút ra và trao trả bộ đàm cho ông thợ. Một số thứ sửa rất sướng. Một số thứ khác thì không.
Khi Troy ra đến khu thang máy thì thang tốc hành đã lướt qua mất rồi; anh có thể thấy số sàn tụt xuống rất nhanh. Anh nhấn nút gọi chiếc thang máy còn lại và cố gắng tưởng tượng khung cảnh buồn thảm đang diễn ra bên dưới. Bất kể đó có là ai thì anh cũng thấy thương thay cho người ấy.
Anh run bần bật, đổ lỗi cho làn không khí mát mẻ ở ngoài hành lang và làn da ẩm ướt của mình. Một quả bóng bàn nẩy bôm bốp qua lại trong phòng giải trí quanh góc hành lang, giày thể thao nghiến kin kít khi người chơi đuổi theo phát giao tiếp theo. Trong cùng căn phòng đó, một chiếc ti vi đang chiếu phim, có tiếng một người phụ nữ.
Nhìn xuống, Troy thấy ngại vì mặc quần cộc và áo phông. Anh chỉ cảm thấy mình là người có quyền hành nhờ bộ quần yếm, nhưng không có thời gian để đi lên thay đồ.
Thang máy kêu bíp và mở ra, cuộc trò chuyện đang diễn ra bên trong im bặt. Troy gật đầu chào và hai người đàn ông mặc đồ vàng cất tiếng chào đáp lại. Cả ba im lặng đi hết mấy tầng cho đến khi hai người kia rời thang ở tầng bốn mươi tư, một khu vực sinh sống chung. Trước khi cánh cửa đóng lại, Troy nhìn thấy một quả bóng sáng màu lăn đi trên hành lang, có hai người chạy đuổi theo nó. Vang vọng khắp nơi là tiếng hò la và cười đùa, theo liền sau đó là sự im lặng đầy tội lỗi khi họ để ý thấy Troy.
Hai cánh cửa kim loại đóng ụp lại, che mất khung cảnh thoáng qua của những cuộc đời ở tầng thấp hơn và bình thường hơn ấy.
Rùng mình một cái, chiếc thang máy tiếp tục lao xuống sâu hơn vào trong lòng đất. Troy có thể cảm thấy đất cát và bê tông ép vào từ mọi phía, chồng chất bên trên. Mồ hôi túa ra vì căng thẳng trộn lẫn với mồ hôi do tập luyện ban nãy. Anh thầm nghĩ rằng mình đang dần dứt ra khỏi tác động của thuốc. Mỗi sáng, anh đều có thể cảm thấy một chút gì đó gần như con người cũ của mình quay trở lại, và nó lưu lại mỗi ngày một lâu hơn.
Các tầng đầu năm trôi qua. Thang máy không bao giờ dừng lại ở các tầng đầu năm. Các nhu yếu phẩm khẩn cấp anh hy vọng sẽ không bao giờ phải đem ra dùng chất kín những hành lang ở đó. Anh nhớ một số phần của đợt định hướng, cái hồi mọi người vẫn còn thức. Anh nhớ những mật hiệu mà họ nghĩ ra cho mọi thứ, cách những cái mác mới che đi quá khứ. Ở đây có gì đó cứ khiến cho anh cảm thấy bứt rứt, nhưng anh không thể xác định được cụ thể.
Tiếp theo là không gian lắp đặt máy móc và kho chứa đồ chung, theo sau nó là hai tầng chứa lò phản ứng. Cuối cùng, món đồ lưu trữ quan trọng nhất trong tất cả: bộ Di Sản, những người đàn ông và phụ nữ ngủ trong các cỗ quan tài sáng bóng của mình, những người sống sót từ thời trước .
Có một cú xóc khi thang máy chậm lại và cánh cửa ngân nga mở ra. Troy ngay lập tức nghe thấy tiếng nhốn nháo trong văn phòng vị bác sĩ, Henson bấy giờ đang lớn tiếng ra lệnh cho trợ lý của mình. Anh vội vã bước dọc hành lang trong bộ trang phục tập thể dục, mồ hôi mát lạnh trên da.
Khi bước vào phòng chuẩn bị, anh trông thấy một ông già đang bị hai nhân viên an ninh ghì xuống trên một băng ca. Đó là Hal - Troy nhận ra ông ta từ khu nhà ăn, nhớ đã nói chuyện với ông ta vào ngày đầu tiên mình bắt đầu trực và vài lần sau đó nữa. Vị bác sĩ và trợ lý của ông lục lọi tủ và ngăn kéo, thu thập đồ nghề.
“ Tên tôi là Carlton !” Hal gầm lên, hai cánh tay gầy gò của ông ta vung vẩy loạn xạ trong khi những sợi đai thắt chưa được gài lại lủng lẳng rủ từ trên bàn xuống bị cảnh náo động làm cho đong đưa. Troy đoán họ hẳn đã kiềm chế được ông ta nên mới có thể đưa ông ta xuống đây bằng thang máy, anh tự hỏi có phải ông ta đã vùng thoát ra khi tỉnh lại không. Henson và trợ lý của ông tìm thấy những thứ họ cần và tụ lại bên băng ca. Mắt Hal mở lớn khi nhìn thấy mũi kim tiêm; chất dịch xanh biếc màu trời bên trong.
Bác sĩ Henson ngước lên nhìn và thấy Troy đang đứng đờ ra đó tròn mắt quan sát khung cảnh ấy, trong bộ quần áo tập thể dục. Hal gào lên thêm một lần nữa rằng tên ông ta là Carlton và tiếp tục đạp đá vào không khí, đôi giày nặng nề của ông ta đập bôm bốp lên bàn. Hai anh nhân viên an ninh cứ nẩy giật lên vì phải gồng mình ghì ông ta xuống.
“Giúp một tay với được không?” Henson phì phò, răng nghiến lại trong khi bắt đầu vật lộn với một bên tay của Hal.
Troy vội vã tới bên chiếc băng ca và chộp lấy một chân Hal. Anh kề vai sát cánh cùng các nhân viên an ninh và vừa vật lộn với một chiếc giày, vừa cố gắng không để bị đá. Cảm giác cứ như thể chân của Hal là một con chim bên trong bộ quần yếm rộng thùng thình kia, nhưng chúng đá chẳng khác gì một con la. Một anh nhân viên xoay xở siết được một đai quanh đùi của ông ta. Troy dồn trọng lượng mình lên ống chân Hal trong khi đai thứ hai được thắt chặt lại.
“Ông ta bị làm sao thế?” anh hỏi. Trước cảnh một cơn điên loạn đích thực, mối quan tâm của anh về bản thân mình biến mất tăm. Hay đây chính là số phận sau này của anh?
“Thuốc không có tác dụng” Henson nói.
Hoặc ông ta không uống chúng , Troy nghĩ thầm.
Anh trợ lý bác sĩ dùng răng kéo nắp ra khỏi ống tiêm màu trời. Cổ tay Hal bị ghim chặt. Cây kim cắm ngập vào trong cánh tay run rẩy của ông ta, pít tông bơm chất dịch lỏng màu xanh sáng vào làn da tái nhợt và lốm đốm đồi mồi.
Troy co rúm người lại khi thấy cây kim đâm vào cánh tay đang giật của Hal - nhưng đôi chân ông già ngay lập tức mất sức. Mọi người như đều thở phào nhẹ nhõm khi ông ta dần chìm vào vô thức, đầu ông ta oặt sang bên, một tiếng gào khó hiểu cuối cùng lịm dần thành tiếng rên rỉ, và sau đó là một hơi thở sâu thành tiếng.
“Chuyện quái gì thế?” Troy lau trán bằng cườm tay. Người anh ướt đẫm mồ hôi, một phần do gắng sức nhưng chủ yếu là do khung cảnh diễn ra trước mắt mình, do phải cảm nhận một người mê đi như thế, cảm nhận sinh lực và ý chí bị bòn rút khỏi đôi giày quẫy đạp của ông ta khi ông ta bị ép phải chìm vào giấc ngủ. Cơ thể anh rung lên bần bật với một cơn run rẩy bất ngờ và dữ dội, biến mất trước khi anh kịp nhận ra nó đang ập đến. Vị bác sĩ liếc lên nhìn và nhíu mày.
“Tôi xin lỗi về vụ này,” Henson nói. Ông trừng mắt nhìn đội nhân viên an ninh, đổ lỗi cho họ.
“Chúng ta kiểm soát được ông ta rồi mà, có vấn đề gì đâu,” một người nói, nhún vai.
Henson quay sang Troy. Quai hàm của ông xệch xuống vì thất vọng. “Tôi chẳng muốn anh phải ký ca này chút nào hết...”
Troy lấy vạt trước áo lau mặt và gật đầu. Họ đã tính toán bù trừ cho các tổn thất từ trước - tổn thất ở mức độ cá nhân lẫn mức độ cả tháp giống, đã dựa vào đó mà tích trữ dự phòng sao cho phù hợp - nhưng không tổn thất nào không khiến họ nhói đau hết.
“Tất nhiên,” anh nói. Đây là công việc của anh, đúng không? Ký cái này. Nói những lời này. Làm theo đúng như kịch bản. Đây là một trò đùa. Tất cả bọn họ đều đang đọc lời thoại từ một vở kịch mà không ai trong số họ có thể nhớ nổi. Nhưng anh đã bắt đầu nhớ lại. Anh có thể cảm nhận được điều ấy.
Henson lục lọi ngăn kéo chứa các mẫu đơn trong khi trợ lý ông tháo đai bộ quần yếm của Hal ra. Mấy anh nhân viên an ninh hỏi mình có cần làm gì nữa không, kiểm tra các đai trói nốt lần cuối và bị phẩy tay xua đi. Một người cười lớn vì điều gì đó mà người kia nói trong khi tiếng giày của họ nhỏ dần về phía thang máy.
Trong khi ấy, Troy mê mải nhìn ngắm khuôn mặt oặt ẹo của Hal, cách bộ ngực già nua và lép kẹp nhẹ nhàng phình lên hạ xuống. Đây là phần thưởng cho việc nhớ lại, anh thầm nghĩ. Người đàn ông này đã bừng tỉnh khỏi lề thói khuôn sáo của trại tâm thần. Ông ta không phát điên; đầu óc ông ta đã chợt trở nên sáng suốt . Ông ta đã mở mắt và nhìn xuyên được qua màn sương.
Một bảng kẹp hồ sơ được lấy xuống khỏi một cái chốt trên tường, mẫu đơn thích hợp được kẹp vào dưới cái hàm kim loại. Troy được trao cho một cây bút. Anh ngoáy tên mình lên, đưa trả cái bảng kẹp và quan sát hai bác sĩ làm việc; anh tự hỏi liệu họ có cảm thấy như anh bây giờ không. Biết đâu tất cả bọn họ đều đóng cùng một vai? Biết đâu mỗi người đều che giấu cùng những mối nghi ngờ như nhau, có điều không ai nói ra bởi vì tất cả bọn họ đều cảm thấy mình hoàn toàn cô đơn?
“Anh chỉnh nó giúp tôi được không?”
Anh trợ lý bác sĩ quỳ gối xuống, vặn một núm dưới chân băng ca. Troy nhận thấy nó có gắn bánh xe. Anh trợ lý dứ đầu về phía chân Troy.
“Tất nhiên.” Troy cúi xuống để mở khóa bánh xe. Anh cũng đã góp tay gây ra chuyện này. Chữ ký trên mẫu đơn là của anh. Chính anh là người đã vặn cái núm để giải phóng băng ca và cho phép nó lăn bánh xuôi hành lang.
Vì Hal đã mê man, đai trói được nới lỏng, bộ quần yếm của ông ta được cẩn thận lột bỏ. Troy tình nguyện giúp cởi giày, tháo dây buộc ra và đặt chúng sang bên. Không cần dùng áo choàng bệnh nhân - không còn phải quan ngại chuyện ông ta xấu hổ nữa. Một ống truyền tĩnh mạch được cắm vào và dán lại; Troy biết nó sẽ được cắm vào trong khoang đông lạnh. Anh biết cảm giác băng lan đi trong mạch máu.
Họ đẩy chiếc băng ca dọc hành lang đến chỗ cặp cửa thép gia cố dẫn vào khu đông lạnh. Troy ngắm nghía mấy cánh cửa. Trông chúng có vẻ quen thuộc. Hình như anh nhớ mình từng tính toán thông số kỹ thuật một thứ gì đó tương tự thế này cho một dự án, nhưng đó là cho một căn phòng đầy máy móc. Không phải - máy tính.
Bàn phím trên tường kêu bíp bíp khi vị bác sĩ nhập mã của mình vào. Có tiếng thịch nặng nề vang lên khi một mớ thanh chốt rút vào trong cái rầm dày.
“Các khoang trống nằm ở phía cuối,” Henson nói, dứ đầu về đằng xa.
Chứa đầy trong buồng đông lạnh là những bộ giường sáng loáng được niêm kín, xếp thành không biết bao nhiêu hàng. Mắt anh liếc về phía các màn hình hiển thị dưới bệ của mỗi khoang. Ánh đèn xanh lá hiển thị bên trong có người đang sống, không cần không gian hiển thị mạch hay nhịp tim gì hết, chỉ để tên riêng mà thôi, không có cách nào để liên hệ những con người xa lạ này với kiếp đời hồi trước của họ.
Cassie, Catherine, Gabriella, Gretchen .
Những cái tên bịa đặt.
Gwynn. Halley. Heather .
Tất cả đều nằm ngay hàng thẳng lối. Những người này sẽ không phải trực ca nào. Không có gì để đám đàn ông tranh giành nhau cả. Tất cả sẽ kết thúc chỉ trong tích tắc. Bước vào trong xuồng cứu sinh, mơ một lát, sau đó bước ra đất liền khô ráo.
Lại thêm một Heather nữa. Tên trùng lặp nhưng không có họ. Troy tự hỏi để thế thì phân biệt kiểu gì được. Trong khi anh đang lèo lái chiếc băng ca đi bừa giữa các hàng khoang, còn vị bác sĩ và anh trợ lý của ông thì đang bàn bạc về quy trình thực hiện, một cái tên lọt vào khóe mắt anh làm một cơn run rẩy dữ dội lan tỏa khắp tứ chi.
Helen. Và lại một cái tên tương tự nữa: Helen .
Troy tuột tay khỏi băng ca và suýt nữa thì ngã nhào. Các bánh xe kin kít dừng lại.
“Anh sao vậy?”
Hai Helen. Nhưng trước mặt anh, trên một màn hình sắc nét hiển thị nhiệt độ đông lạnh của một giấc ngủ sâu, thật sâu, lại có một cái tên khác:
Helena.
Troy lảo đảo lùi lại khỏi băng ca và cơ thể trần truồng của Hal. Tiếng hét yếu ớt của ông già văng vẳng vang lên trong tâm trí anh, khăng khăng khẳng định mình là một người tên Carlton. Troy miết đôi bàn tay dọc phần nắp cong của khoang đông lạnh.
Cô có ở đây .
“Thưa anh? Chúng ta thực sự cần phải tiếp tục đi...”
Troy phớt lờ vị bác sĩ. Anh xoa tấm chắn thủy tinh, cái lạnh bên trong ngấm vào bàn tay anh.
“Thưa anh...”
Một lớp băng như mạng nhện phủ kín mặt kính. Anh chùi làn hơi nước ngưng tụ đóng băng đi để có thể nhìn thấy bên trong.
“Chúng ta cần cho cái ông này vào khoang…”
Một cặp mắt nhắm nằm bên trong nơi lạnh lẽo và tối tăm đó. Những lưỡi băng bám vào hàng mi của cô. Đó là một khuôn mặt quen thuộc, nhưng đây không phải vợ anh.
“Thưa anh!”
Troy lảo đảo, hai tay vỗ lên cỗ quan tài buốt lạnh để giữ thăng bằng, bị ký ức khiến cho mật đắng dâng lên trong cổ họng. Anh nghe thấy mình nôn ói, cảm thấy chân tay co giật, đầu gối nhũn ra. Anh ngã xuống phần sàn giữa hai khoang và run rẩy dữ dội, nước bọt văng ra, những ký ức mạnh mẽ vật lộn với chút tàn dư cuối cùng của thuốc trong huyết quản anh.
Hai người đàn ông mặc đồ trắng lớn tiếng quát tháo với nhau. Có tiếng bước chân nện lên lớp thép băng giá và nhỏ dần về phía cánh cửa nặng nề đằng xa. Những tiếng ọc ọc quái thai lọt vào tai Troy và nghe cứ như thể anh chính là người phát ra chúng.
Anh là ai? Anh đang làm gì ở đó? Tất cả bọn họ đang làm gì? Đây không phải Helen. Tên anh không phải Troy.
Tiếng bước chân hùng hục lao về phía anh. Khi mũi kim cắm vào da thịt thì anh đã gần thốt ra được cái tên ấy.
Donny.
Nhưng ngay cả cái tên đó cũng không đúng.
Và rồi bóng tối xâm chiếm lấy anh, quây chặt lấy bất cứ thứ gì từ quá khứ mà tâm trí anh cho là khủng khiếp ngoài mức chịu đựng.