← Quay lại trang sách

Chương 17 2051
Washington, DC

NHỮNG HẠT MƯA LỚN rơi trên tán cây bên ngoài nhà hàng De′Angelo’s nghe như những ngón tay không nhịp gõ lên một cái trống. Xe cộ trên phố L rít vèo qua những vũng nước đọng lại bên lề, và giữa những chiếc xe, lớp nhựa đường thoắt ẩn thoắt hiện được đèn đường chiếu cho đen kịt, bóng loáng. Donald lắc hai viên thuốc từ một lọ nhựa vào trong lòng bàn tay. Hai năm dùng thuốc. Hai năm hoàn toàn không còn lo lắng, tê dại tuyệt vời.

Anh liếc nhìn cái nhãn và nghĩ về Charlotte, về việc mình buộc phải lấy đơn thuốc dưới tên em gái anh, sau đó bỏ thuốc vào miệng. Donald nuốt. Anh đã phát ngấy mưa rồi, thích sự sạch sẽ của tuyết hơn. Mùa đông đã lại trở nên quá ấm áp.

Vừa đứng né dòng người đổ vào qua cửa trước, anh vừa áp điện thoại vào tai và kiên nhẫn lắng nghe trong khi vợ mình thúc giục Karma tè.

“Có khi nó không cần tè đâu,” anh đề xuất. Anh bỏ lọ thuốc vào túi áo vét và khum tay che điện thoại trong khi người phụ nữ bên cạnh anh vật lộn với ô của cô ta, nước văng khắp nơi.

Helen tiếp tục vỗ về Karma bằng những lời lẽ mà con chó tội nghiệp không hiểu. Các cuộc trò chuyện giữa Helen và Donald dạo này toàn như vậy. Chẳng có gì thật để mà nói với nhau.

“Nhưng nó chưa đi kể từ bữa trưa rồi,” Helen khăng khăng

“Nó cũng đâu có đi bậy trong nhà, đúng không?”

“Nó đã bốn tuổi rồi.”

Donald đã quên béng mất. Dạo gần đây, anh cứ cảm thấy thời gian như bị khóa lại trong một quả bong bóng. Anh tự hỏi liệu nguyên nhân là thuốc của mình hay là do khối lượng công việc. Bất cứ khi nào một điều gì đó có vẻ… có vấn đề, anh luôn cho rằng nguyên nhân hẳn là thuốc. Trước đây, nguyên nhân có thể là sự thất thường của cuộc sống; có thể là bất cứ thứ gì. Không hiểu sao, anh lại cảm thấy tệ hơn khi có một thứ mới và cụ thể để quy tội cho.

Có tiếng la ó bên kia đường, hai người đàn ông vô gia cư cãi vã với nhau dưới mưa, tranh giành một túi đựng lon thiếc. Thêm nhiều chiếc ô được giũ và nhiều chiếc váy sang trọng lả lướt vào trong nhà hàng. Đây là cái thành phố chịu trách nhiệm quản lý tất cả những thành phố khác, nhưng nó thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân. Hồi trước những điều như thế này từng khiến anh lo lắng hơn. Anh vỗ lên lọ thuốc trong túi áo vét, một cái tật giúp an lòng mà anh đã hình thành.

“Nó cứ không chịu đi,” vợ anh mệt mỏi nói.

“Em yêu, anh xin lỗi vì anh đang ở tận đây còn em phải cáng đáng tất cả những chuyện đó. Nhưng nghe này, anh thực sự cần phải vào trong. Bọn anh đang cố gắng hoàn tất các bản sửa đổi cuối cùng cho mớ đồ án tối nay.”

“Tình hình vụ đó thế nào rồi? Anh đã gần xong chưa?”

Một hàng taxi lái qua tìm khách, những chiếc lốp dày lăn trên các vũng nước như những con rắn rít xì xì. Donald quan sát một chiếc dần dần đỗ lại, phanh kêu kin kít vì ướt. Anh không nhận ra cái người bước xuống xe, áo choàng che trên đầu. Đó không phải Mick.

“Hả? Ồ, tình hình đang tiến triển tốt lắm. Ừ, về cơ bản bọn anh đã xong xuôi hết rồi, có khi chỉ cần điều chỉnh lại một vài chỗ đó đây thôi. Các lớp vỏ bên ngoài được đổ bê tông, và các tầng bên dưới đang được...”

“Ý em là, anh đã gần làm việc xong với cô ta chưa?”

Anh quay lưng lại với dòng xe cộ để nghe cho rõ hơn. “Ai, Anna ấy à? Ừ. Nghe này, anh đã kể với em rồi mà. Bọn anh chỉ thỉnh thoảng mới hội ý. Hầu hết qua liên lạc điện tử.”

“Và Mick có ở đó chứ?”

“Ừ.”

Thêm một chiếc taxi khác giảm tốc độ khi đi qua. Donald quay lại, nhưng chiếc xe không đỗ lại.

“Được rồi. Thôi, đừng làm việc quá muộn nhé. Nhớ gọi cho em ngày mai.”

“Anh sẽ gọi. Anh yêu em.”

“Yêu anh... Ô! Ngoan lắm! Ngoan lắm, Karma...”

“Ngày mai anh sẽ nói chuyện với e...”

Nhưng cuộc gọi đã bị ngắt rồi. Donald liếc nhìn điện thoại trước khi cất nó đi, rùng mình một phát trước cái lạnh của buổi tối và hơi ẩm trong không khí. Anh len qua đám đông ngoài cửa và đi đến bàn.

“Mọi thứ ổn chứ?” Anna hỏi. Cô ngồi tại một bàn với ba ghế ngồi. Chiếc áo len cổ rộng đã được kéo trễ xuống để lộ một bên vai. Cô nhón tay cầm lấy phần chân đế thanh nhã của ly rượu thứ hai của mình, một vầng trăng bán nguyệt màu hồng do son môi để lại trên vành lỵ. Mái tóc nâu vàng của cô được buộc lại thành búi, những đốm tàn nhang trên mũi gần như vô hình dưới một lớp trang điểm mỏng. Thật không thể tin được là cô trông còn quyến rũ hơn hồi ở đại học.

“Ừ, mọi thứ đều ổn hết.” Donald xoay nhẫn cưới của mình với ngón tay cái - một thói quen. “Em đã thấy Mick trả lời chưa?” Anh thò tay vào túi và rút điện thoại ra, kiểm tra tin nhắn. Anh tính gửi thêm một tin nữa, nhưng đã có bốn tin nhắn chưa được trả lời nằm trong đó sẵn rồi.

“Chưa. Chẳng phải sáng nay anh ta từ Texas bay đến sao? Có lẽ chuyến bay bị hoãn.”

Donald thấy ly rượu mình đã uống gần cạn lúc ra ngoài gọi điện thoại đã được đổ đầy thêm. Anh biết Helen sẽ không đồng ý cho anh ngồi đó một mình với Anna, mặc dù sẽ không có chuyện gì xảy ra hết. Sẽ không bao giờ có chuyện gì xảy ra hết.

“Chúng ta luôn có thể làm vụ này vào lúc khác,” anh đề xuất. “Anh không muốn Mick bị cho ra rìa.”

Cô đặt ly xuống và nghiên cứu thực đơn. “Đằng nào chúng ta cũng đã ở đây rồi, cứ ăn luôn đi. Giờ hơi muộn để tìm nơi khác rồi. Ngoài ra, công tác hậu cần của Mick diễn ra độc lập với thiết kế của chúng ta. Chúng ta có thể gửi cho anh ta báo cáo nguyên vật liệu sau.”

Anna nghiêng người sang một bên và với lấy thứ gì đó trong túi xách, chiếc áo len của cô hé ra đầy nguy hiểm. Donald mau chóng nhìn đi chỗ khác, gáy nóng bừng lên. Cô rút máy tính bảng ra và đặt nó lên trên tập hồ sơ của anh, màn hình nhấp nháy bật lên.

“Em nghĩ rằng một phần ba dưới cùng của bản thiết kế đã ổn rồi.” Cô quay chiếc máy tính lại cho anh xem. “Em muốn chốt luôn để họ có thể bắt đầu xếp mấy tầng tiếp theo vào.”

“Đằng nào thì rất nhiều tầng trong số đó cũng là của em” anh nói, nghĩ về toàn bộ không gian lắp đặt máy móc ở dưới đáy. “Anh tin tưởng phán đoán của em.”

Anh cầm chiếc máy tính bảng lên, lấy làm nhẹ nhõm vì cuộc trò chuyện của họ không đi ra ngoài chủ đề công việc. Anh cảm thấy mình như một kẻ ngốc khi nghĩ Anna có bất cứ ý định gì khác. Họ đã trao đổi email và cập nhật các đồ án của nhau suốt hơn hai năm và chưa bao giờ có một dấu hiệu không đúng mực nào xuất hiện. Anh tự nhắc nhở bản thân không được để bối cảnh, âm nhạc, chiếc khăn trải bàn trắng đánh lừa mình.

“Có một thay đổi vào phút chót mà anh sẽ không thích đâu,” cô nói. “Trục trung tâm cần được sửa đổi một chút. Nhưng em nghĩ chúng ta vẫn có thể sử dụng bản đồ án chung cũ. Nó sẽ không hề ảnh hưởng đến các tầng.”

Anh lướt qua các tập tin quen thuộc cho đến khi phát hiện ra sự khác biệt. Cầu thang khẩn cấp đã được chuyển từ bên cạnh trục trung tâm sang chính giữa. Bản thân cái trục trông có vẻ nhỏ hơn, hay có khi đó là bởi tất cả các thiết bị khác mà họ nhồi vào nó đã biến mất. Bây giờ nó là không gian trống, hình đĩa đã biến thành hình bánh vòng. Anh ngước lên khỏi máy tính bảng và thấy bồi bàn của họ đang đến gần.

“Cái gì, không có thang máy à?” Anh muốn đảm bảo mình không nhìn nhầm. Anh bảo anh bồi bàn lấy cho mình một cốc nước và nói mình cần thêm thời gian xem thực đơn.

Anh bồi bàn cúi đầu và rời đi. Anna đặt khăn ăn lên trên bàn và chuyển sang chiếc ghế bên cạnh. “Hội đồng nói họ có lý do riêng.”

“Hội đồng y tế ấy à?” Donald thở dài. Anh đã phát ngấy sự can thiệp cũng như những đề nghị của họ, nhưng anh chẳng còn buồn cãi nhau với họ nữa. Anh không bao giờ chiến thắng cả. “Đáng lẽ họ phải lo lắng hơn về việc người ta ngã nhào qua lan can và gãy cổ chứ?”

Anna cười phá lên. “Anh biết họ không quan tâm đến cái kiểu y tế như thế. Tất cả những gì họ có thể nghĩ đến là những công nhân này có thể sẽ cảm thấy như thế nào nếu bị mắc kẹt trong đó vài tuần liền. Họ muốn đồ án trở nên đơn giản hơn. Cần... thoáng đãng hơn.”

“Thoáng đãng hơn.” Donald bật cười và với lấy ly rượu của mình. “Và họ bảo bị mắc kẹt trong đó vài tuần liền là ý thế nào đấy?”

Anna nhún vai. “Anh là quan chức nhà nước. Em nghĩ anh biết rõ về mấy trò ngớ ngẩn của chính phủ hơn em. Em chỉ là một nhà tư vấn. Em chỉ được trả tiền để lắp đặt các ống dẫn.”

Cô uống nốt chỗ rượu của mình, anh bồi bàn quay trở lại cùng với nước của Donald và đợi họ gọi món. Anna nhướn mày, một cử chỉ quen thuộc có ý hỏi, Anh đã sẵn sàng chưa ? Donald thầm nghĩ nó từng ngụ ý nhiều hơn trong khi anh liếc nhìn thực đơn.

“Hay là em chọn cho anh đi?” cuối cùng anh nói, bỏ cuộc.

Anna gọi món và anh bồi bàn ghi lại những lựa chọn của cô. “Vậy là bây giờ họ muốn một cầu thang đơn à?” Donald mường tượng lượng bê tông cần thiết cho việc này, sau đó nghĩ về một thiết kế xoắn ốc làm bằng kim loại. Chắc chắn hơn và rẻ hơn. “Chúng ta vẫn giữ lại thang máy, đúng không? Tại sao chúng ta không thể dịch nó sang và đặt nó ở ngay đây?”

Anh cho cô xem chiếc máy tính bảng.

“Không. Không có thang máy gì hết. Giữ mọi thứ đơn giản và thoáng đãng. Đó là những gì họ nói.”

Anh không thích điều này. Ngay cả khi cơ sở ấy không bao giờ được sử dụng đi nữa, nó cũng nên được xây dựng như thể sẽ được dùng đến. Nếu không thì tại sao phải mất công? Anh đã nhìn thấy một bản liệt kê chưa đầy đủ về các thứ vật tư mà họ sẽ tích trữ bên trong. Khiêng vác chúng theo đường cầu thang xem chừng là việc bất khả thi, trừ phi họ định tích sẵn đồ trên các tầng trước khi các phần dựng sẵn được cẩu vào bên trong. Vụ này liên quan đến bộ phận của Mick nhiều hơn. Đó là một trong nhiều lý do anh ước giá mà bạn mình có ở đây.

“Em biết không, đây chính là lý do anh không làm ngành kiến trúc.” Anh lướt qua các đồ án và thấy tất cả những chỗ bị thay đổi trong thiết kế của mình. “Anh nhớ cái lớp đầu tiên mà bọn anh phải ra ngoài và gặp gỡ các khách hàng giả, họ luôn muốn những điều không thể hoặc ngu ngốc hết sức - hay cả hai. Và đó là khi anh biết mình không hợp với ngành ấy.”

“Và thế là anh tham gia chính giới.” Anna cười phá lên.

“Ừ. Thì thế.” Donald mỉm cười, nhận thấy sự trớ trêu đó. “Nhưng này, bố em làm ăn ngon mà.”

“Bố em tham gia chính giới bởi lẽ ông ấy không biết phải làm gì khác. Ông ấy xuất ngũ, nướng quá nhiều tiền vào hết thương vụ thất bại này đến thương vụ thất bại khác, thế rồi nghĩ rằng ông ấy sẽ phục vụ đất nước của mình theo cách khác.”

Cô nhìn anh một lúc lâu.

“Anh biết đấy, đây là di sản của ông ấy .” Cô rướn tới trước và đặt cùi chỏ lên trên bàn, gập một ngón tay duyên dáng chỉ vào chiếc máy tính. “Đây là một trong những việc người ta nói sẽ không đời nào được thực hiện, và ông ấy đang thực hiện nó.”

Donald đặt chiếc máy tính bảng xuống và ngả người ra sau ghế. “Ông ấy suốt ngày nói với anh điều tương tự,” anh nói. “Rằng dự án này là di sản của chúng ta. Anh nói với ông ấy rằng anh cảm thấy mình còn quá trẻ để bắt tay vào thực hiện thành tựu tột bậc của đời mình.”

Anna mỉm cười. Cả hai người bọn họ nhấp rượu. Một giỏ bánh mì được mang đến, nhưng chẳng ai với lấy nó cả.

“Nhân nói về chuyện di sản và những gì để lại phía sau,” Anna hỏi, “có lý do gì để anh và Helen quyết định không có con không?”

Donald đặt ly trở lại bàn. Anna nhấc cái chai lên, nhưng anh phẩy tay bảo thôi. “À, không phải bọn anh không muốn có con. Chỉ là cả hai người bọn anh đi làm thẳng từ sau cao học luôn, em hiểu chứ. Bọn anh cứ nghĩ...”

“Là hai người sẽ chẳng thiếu thời gian, đúng không? Rằng hai người sẽ luôn có thời gian. Không có gì phải vội hết.”

“Không. Không phải là như thế...” Anh miết khăn trải bàn bằng các ngón tay và cảm thấy miếng vải trơn bóng đắt tiền trượt trên tấm khăn trải bàn khác ẩn bên dưới. Lúc họ đã ăn xong và ra khỏi cửa, anh đoán tấm trên cùng này sẽ được gấp lại và mang đi cùng với những mẩu vụn thức ăn, bày ra một tấm khăn mới bên dưới. Giống như da. Hoặc các thế hệ tiếp nối. Anh nhấp một ngụm rượu, tannin làm tê môi anh.

“Em nghĩ đó chính là nguyên nhân đấy,” Anna khăng khăng. “Mỗi thế hệ đều đang chờ đợi lâu hơn và lâu hơn nữa trước khi hành động. Lúc mẹ sinh ra em thì bà đã gần bốn mươi, và điều đó đang ngày càng trở nên phổ biến hơn.”

Cô vén một sợi tóc vương ra sau tai.

“Có khi tất cả chúng ta đều nghĩ rằng mình có thể sẽ là thế hệ đầu tiên đơn thuần không chết,” cô nói tiếp, “sẽ sống vĩnh viễn.” Cô nhướn mày. “Bây giờ thì tất cả chúng ta đều mong đợi sẽ thọ đến một trăm ba mươi tuổi, có thể còn lâu hơn, cứ như đó là quyền của chúng ta. Và đây là giả thuyết của em...” Cô rướn đến gần hơn. Donald bấy giờ đã cảm thấy không thoải mái với hướng tiến triển của cuộc trò chuyện. “Trẻ con từng là di sản của chúng ta, đúng không? Chúng là cơ hội cho chúng ta qua mặt tử thần, để truyền lại những phần nhỏ của mình. Nhưng bây giờ thì chúng ta lại hy vọng thứ di sản đó có thể đơn thuần là chính chúng ta .”

“Ý em là như nhân bản vô tính ấy hả? Đó chính là lý do nó trở thành bất hợp pháp.”

“Ý em không phải là nhân bản vô tính - ngoài ra, cả anh và em đều biết người ta làm thế chỉ vì nó bất hợp pháp.” Cô nhấp một ngụm rượu và dứ đầu về phía một gia đình ngồi ở bàn đằng xa. “Nhìn kìa. Nó giống bố như đúc .”

Donald nhìn theo ánh mắt của cô và quan sát đứa trẻ một hồi, thế rồi nhận ra cô chỉ nói vậy nhằm chứng minh luận điểm của mình thôi.

“Hay bố em thì sao?” cô hỏi. “Mấy cái đợt tắm nano, tất cả chỗ vitamin tế bào gốc ông ấy uống. Ông ấy thực sự nghĩ rằng mình sẽ sống mãi mãi. Anh có biết ông ấy đã mua một đống cổ phiếu ở một cái công ty đông lạnh nhiều năm trước không?”

Donald bật cười. “Anh đã nghe kể. Và anh cũng đã nghe bảo rằng vụ đó kết lại chẳng mấy tốt lành. Ngoài ra, người ta đã thử làm những thứ như thế suốt nhiều năm rồi...”

“Và họ tiếp tục đến gần thành công hơn,” cô nói. “Tất cả những gì họ cần là một cách để chữa lành các tế bào bị hư hại do đóng băng, khi ấy thì đó không còn là một giấc mơ quá điên rồ nữa, đúng không?”

“Chà, anh hy vọng người nào mơ ước về những thứ như vậy sẽ nhận được điều mình đang tìm kiếm, nhưng em đã sai về chuyện bọn anh. Helen và anh suốt ngày nói về việc có con. Anh biết có những người sinh con đầu lòng vào tuổi ngũ tuần. Bọn anh có thời gian mà.”

“Ừm.” Cô uống nốt chỗ rượu trong ly của mình và với lấy cái chai. “Anh nghĩ thế thôi,” cô nói. “Mọi người đều nghĩ rằng mình là tỉ phú thời gian.” Cô nhìn thẳng vào anh với đôi mắt xám lạnh lùng. “Nhưng họ không bao giờ dừng lại và hỏi xem cụ thể mình có bao nhiêu thời gian.”

Sau bữa tối, họ đứng dưới mái hiên đợi xe Anna gọi. Donald từ chối đi chung xe, nói rằng anh cần phải quay lại văn phòng và sẽ chỉ bắt taxi thôi. Những giọt mưa rơi lên mái hiên đã thay đổi, trở nên u sầu hơn.

Ngay khi điện thoại của Donald bắt đầu rung thì xe của cô đỗ lại, một chiếc Lincoln màu đen sáng bóng. Anh lục lọi trong túi áo vét trong khi cô rướn tới để ôm và hôn lên má anh. Anh cảm thấy mình chợt nóng bừng lên bất chấp làn không khí mát lạnh. Anh thấy rằng người gọi là Mick và nhấc máy.

“Này, ông vừa mới hạ cánh hay sao thế?” Donald hỏi.

Một khoảng lặng.

“Hạ cánh hả?” Mick nghe có vẻ bối rối. Có tiếng ồn lẫn ở phía sau. Người lái xe vội vã đi vòng sang bên kia chiếc Lincoln để mở cửa cho Anna. “Tôi bắt một chuyến bay đêm,” Mick nói. “Máy bay của tôi hạ cánh vào sáng sớm hôm nay. Tôi vừa ra khỏi rạp chiếu phim và thấy tin nhắn của ông xong. Có chuyện gì thế?”

Anna quay lại và vẫy tay. Donald vẫy tay đáp lễ.

“Ông vừa ra khỏi rạp chiếu phim á? Bọn tôi vừa kết thúc cuộc họp của chúng ta tại quán De′ Angelo’s. Ông bỏ lỡ nó rồi. Anna nói rằng cô ấy đã gửi email cho ông đâu tận ba lần rồi.”

Anh liếc lên nhìn chiếc xe đúng lúc Anna rút chân vào trong. Chỉ vừa thoáng thấy đôi giày cao gót màu đỏ của cô, thế rồi tài xế đẩy cửa đóng lại. Những giọt mưa trên lớp kính màu nổi lên như ngọc.

“Hừm. Chắc tôi không thấy chúng. Có lẽ đã bị tống vào hòm thư rác mất rồi. Cũng chẳng lớn chuyện lắm. Chúng ta sẽ bàn lại với nhau sau. Mà này, tôi vừa mới xem xong một cái phim dị lắm. Nếu giờ mà vẫn còn là thời cắn cỏ của anh em mình, tôi kiểu gì cũng sẽ ép ông làm một điếu với tôi và đi xem suất chiếu lúc nửa đêm. Não tôi xoắn hết cả lại rồi...”

Donald quan sát anh tài xế vội vã đi vòng sang bên kia xe để tránh mưa. Cửa kính bên Anna hạ xuống một chút. Sau một cái vẫy tay cuối cùng, chiếc xe hòa vào dòng giao thông không mấy đông đúc.

“À thì, những ngày đó đã qua lâu rồi, anh bạn à,” Donald lơ đãng nói. Sấm ầm ầm làu bàu phía đằng xa. Một chiếc ô mở ra đánh tách khi một người chuẩn bị lao qua cơn bão. “Với lại,” Donald nói với Mick, “một số thứ tốt nhất cứ nên ở im trong quá khứ. Nơi chốn chúng thuộc về.”