← Quay lại trang sách

Chương 20 2110
Tháp giống 1

TROY TỈNH DẬY TRONG MỘT MÀN SƯƠNG MÙ, chếnh choáng và mất phương hướng, đầu nhức bưng bưng. Anh nhấc tay lên và quờ quạng trước mặt, những tưởng sẽ thấy cái lạnh của lớp kính băng giá, thấy khối thép vòm ép xuống, số kiếp đông lạnh chết chóc. Tay anh chỉ sờ thấy khoảng không. Đồng hồ bên cạnh giường cho biết bây giờ đã vừa qua ba giờ sáng một chút.

Anh ngồi dậy và thấy rằng mình đang mặc trên người một chiếc quần cộc thể dục. Anh không nhớ việc thay đồ đêm hôm trước, không nhớ mình lên giường đi ngủ. Anh đặt chân lên sàn, chống khuỷu tay lên đầu gối, gục đầu vào lòng bàn tay và ngồi đó một lát. Toàn thân anh đau nhói.

Sau vài phút trôi qua, anh mặc quần áo trong bóng tối, thắt đai bộ quần yếm của mình. Ánh sáng sẽ làm cho cơn đau đầu của anh thêm phần trầm trọng. Đó không phải một giả thuyết anh cần kiểm tra.

Hành lang bên ngoài vẫn còn tù mà tù mù vì đang là buổi tối, chỉ đủ sáng để mò mẫm tìm đường đi vào phòng tắm chung. Troy lén lút bước dọc hành lang và đi về phía thang máy.

Anh nhấn nút “lên”, do dự, không chắc làm vậy có hợp lý không. Một cái gì đó làm anh thấy lấn cấn. Anh cũng nhấn cả nút “xuống”.

Bây giờ vẫn còn quá sớm để vào văn phòng, trừ phi anh muốn vọc máy tính. Anh không đói, nhưng anh có thể đi lên và ngắm mặt trời mọc. Những người làm ca muộn sẽ lên đó uống cà phê. Hoặc anh có thể vào phòng giải trí và chạy bộ. Điều đó đồng nghĩa với quay trở lại phòng của mình để thay đồ.

Thang máy đến, kêu bíp lên trong khi anh vẫn đang quyết định. Đèn của nút lên và xuống cùng tắt. Anh có thể bắt chiếc thang máy này đi bất cứ đâu.

Troy bước vào trong. Anh không biết mình muốn đi đâu.

Thang máy đóng lại. Nó kiên nhẫn chờ đợi anh. Cuối cùng, anh nghĩ rằng nó sẽ đi để đáp ứng một lời hiệu triệu khác, đón ai đó có mục đích, một người có đích đến. Anh có thể cứ đứng đực ra đó mà không làm gì cả và để cho một người khác quyết định.

Anh miết ngón tay trên các nút bấm, cố gắng nhớ xem mỗi tầng có những gì. Có rất nhiều thứ anh đã ghi nhớ, nhưng không phải mọi thứ anh biết đều cho cảm giác chạm đến được. Anh chợt nảy ra ham muốn qua một phòng và xem ti vi, cứ để mặc thời giờ trôi cho đến khi anh cuối cùng cũng cần phải đi đâu đó. Đây là cách ca trực đáng lẽ phải diễn ra. Chờ đợi rồi làm. Ngủ rồi chờ. Trụ được đến bữa tối và sau đó trụ được đến lúc lên giường. Hồi kết luôn trong tầm mắt. Không có gì để phản kháng, chỉ là một lề thói đều đều.

Thang máy rung lên và bắt đầu chuyển động. Troy giật bàn tay ra khỏi các nút và lùi lại một bước. Nó không cho thấy anh đang đi đâu, nhưng anh có cảm giác như thể nó đã bắt đầu đi xuống.

Thang máy chỉ đi qua có một vài tầng là đã rùng rùng dừng lại. Cửa mở ra và dẫn vào một tầng nhà ở tại khu dưới. Một khuôn mặt quen thuộc từ khu nhà ăn, một người đàn ông mặc đồ đỏ của bộ phận lò phản ứng, mỉm cười khi bước vào trong.

“Chào anh,” ông ta nói.

Troy gật đầu.

Người kia quay lại và nhấn vào một nút ở dưới thấp, một tầng lò phản ứng. Ông ta nhìn mớ nút trống nguyên, quay lại và bắn cho Troy một ánh nhìn thắc mắc.

“Anh không sao chứ, thưa anh?”

“Hử? À, ừ."

Troy rướn tới trước và nhấn nút sáu mươi tám. Sự quan tâm của người đàn ông này đối với sức khỏe của anh hẳn đã khiến anh nghĩ đến vị bác sĩ, cho dù phải mấy tiếng nữa thì Henson mới vào ca trực. Nhưng có một thứ gì đó khác làm anh thấy lấn cấn, một thứ anh cảm thấy mình cần đến xem, một giấc mơ đang dần mờ nhạt đi.

“Chắc lần đầu nó không nhận lệnh,” anh giải thích, liếc nhìn cái nút.

"Um."

Sự im lặng kéo dài một hoặc hai tầng gì đó.

“Anh còn bao lâu nữa?” ông thợ lò phản ứng hỏi.

“Tôi ấy à? Chỉ vài tuần nữa thôi. Còn anh thì sao?”

“Tôi vừa mới dậy một tuần trước. Nhưng đây là ca trực thứ hai của tôi.”

“Vậy à?”

Đèn nháy theo từng tầng mỗi lúc một sâu, số mỗi lúc một lớn. Troy không thích điều này; anh cảm thấy như thể tầng sâu nhất phải là tầng một. Họ nên đếm ngược lên .

“Ca trực thứ hai có dễ dàng hơn không?” anh hỏi. Câu hỏi tự nhiên được thốt ra. Cứ như thể cái phần thèm được biết của anh tỉnh táo hơn phần mong cầu sự im lặng.

Ông thợ nghĩ về điều này.

“Tôi sẽ không nói là nó dễ dàng hơn đâu. Chắc là... bớt được cảm giác không thoải mái, nhỉ?” Ông ta lặng lẽ cười. Khi bọn họ gần đến nơi, Troy cảm nhận được điều đó trong đầu gối của mình, cảm nhận được lực hấp dẫn níu lấy mình. Cửa mở ra với một tiếng bíp.

“Chúc anh một ca tốt lành,” người thợ cơ khí nói. Họ không xưng tên tuổi với nhau. “Trong trường hợp tôi không gặp lại anh nữa.”

Troy giơ tay lên. “Hẹn gặp lại nhé,” anh nói. Người đàn ông bước ra ngoài, và cánh cửa đóng lại, che đi khung cảnh hành lang dẫn đến nhà máy điện. Với một tiếng ro ro, thang máy tiếp tục đi xuống.

Cánh cửa mở ra tại tầng y tế. Troy bước ra và nghe thấy tiếng nói ở đầu bên kia hành lang. Anh rón rén bước đi trên nền gạch, và mấy giọng nói trở nên to hơn. Một trong số đó là giọng nữ. Đó không phải một cuộc trò chuyện; nó hẳn phải là một bộ phim cũ. Troy lén nhìn vào văn phòng chính và thấy một người đàn ông đang ngồi trên băng ca, quay lưng lại, trong góc phòng là một chiếc ti vi. Troy khẽ chân lách qua để không làm phiền ông ta.

Hành lang tẽ theo hai hướng. Anh mường tượng sơ đồ kết cấu, có thể hình dung ra những nhà kho san sát theo đường vòng cung, những hàng quan tài đông lạnh, những mớ dây nhợ và ống dẫn chạy từ các bức tường đến bệ của chúng, dẫn từ bệ vào con người nằm bên trong.

Anh dừng lại trước một cánh cửa nặng nề và thử nhập mã của mình. Ánh đèn đổi từ đỏ sang xanh. Anh buông tay, không cần vào phòng này, không cảm thấy muốn vào, chỉ muốn xem nó có dùng được hay không. Anh muốn vào nơi khác.

Anh lang thang bước dọc hành lang, băng qua một vài cánh cửa nữa. Chẳng phải anh vừa mới ở đây à? Anh đã bao giờ rời nơi đây chưa nhỉ? Cánh tay anh nhói lên. Anh xắn tay áo và thấy một vệt máu, một vòng tròn đỏ bao xung quanh một miếng vảy bé như đầu mũi kim.

Nếu mà đã có chuyện không hay gì xảy ra thì anh cũng không nhớ nổi. Phần đó của đời anh đã bị bóp nghẹt.

Anh thử nhập mã của mình vào bộ bàn phím này, cánh của này, và đợi đèn chuyển sang màu xanh. Lần này, anh đẩy mở cánh cửa ấy. Anh không biết nó dẫn đi đâu, nhưng bên trong có một thứ anh cần thấy.