← Quay lại trang sách

Chương 21 2052
Quận Fulton, Georgia

TRẬN MƯA LẤT PHẤT VÀO BUỔI SÁNG diễn ra đại hội đã làm cho những ngọn đồi nhân tạo ướt nhẹp, thảm cỏ mới trồng trơn nhẫy, nhưng nó chẳng khiến không khí lễ hội giảm nhiệt đi mấy. Các bãi đỗ xe đã vắng bóng xe thi công cũng như xe bán tải bê bết bùn lầy. Bây giờ thì chúng chứa hàng trăm chiếc xe buýt ngồi không và vài chiếc limo đen bóng mượt bị văng đầy bùn.

Lô đất nơi các toa moóc tạm thời từng được dùng làm văn phòng và khu nhà ở cho đội ngũ thi công nay đã được bàn giao lại cho các nhóm nhân viên, tình nguyện viên, đại biểu và chức sắc, những người đã lao lực suốt nhiều tuần để ngày hôm nay được thành công. Rải rác trong khu vực là những gian lều chào đón, dùng làm trụ sở cho các điều phối viên sự kiện. Một lượng đông đảo những người mới đến xếp hàng từ xe buýt đi vào qua trạm an ninh của CAD-FAC. Các hàng rào khổng lồ tua tủa dây kẽm gai trông thật quá khổ và lố bịch đối với một đại hội, nhưng lại hợp lý cho công việc lưu trữ vật liệu hạt nhân. Những rào cản và cổng ấy ngăn chặn một liên minh biểu tình kỳ lạ: những người phe cánh hữu không đồng ý với mục đích hiện tại của cơ sở và những người phe cánh tả lo sợ về mục đích tương lai của nó.

Chưa bao giờ có một Đại hội Đại biểu toàn quốc nào sôi nổi đến vậy, đông đúc đến vậy. Trung tâm thành phố Atlanta thấp thoáng đằng sau những ngọn cây, nhưng thành phố trông có vẻ tách biệt hẳn so với sự nhộn nhịp bất chợt ở khu hạ quận Fulton.

Từ trên một mô đất, Donald rùng mình bên dưới chiếc ô của anh và dõi mắt nhìn ra cái biển người đang tập trung trên những ngọn đồi, tiến về phía sân khấu treo cờ bang mình, những chiếc ô nhấp nhô và chen lấn như một đám bọ nước.

Đâu đó, một ban nhạc diễu hành chơi một giai điệu luyện tập và giậm cho một ngọn đồi khác nát thành bùn. Có cảm tưởng rằng thế giới sắp sửa thay đổi - một người phụ nữ sắp đắc cử tổng thống, và đó mới chỉ người thứ hai từng ra tranh cử trong cuộc đời của Donald. Và nếu các cuộc thăm dò dư luận đáng tin cậy, ứng cử viên này rất có khả năng thành công. Trừ phi cục diện cuộc chiến ở Iran đột ngột thay đổi, họ sẽ tạo dựng được một cột mốc, rào cản vô hình cuối cùng sẽ bị đập tan. Và nó sẽ xảy ra ngay tại đây, trong những trảng đất khoét khổng lồ này.

Thêm nhiều chiếc xe buýt nữa lăn bánh qua bãi đỗ xe cho hành khách của mình xuống, và Donald rút điện thoại ra kiểm tra thời gian. Anh vẫn thấy biểu tượng báo lỗi, mạng bị tắc nghẽn vì nhu cầu quá lớn. Anh lấy làm ngạc nhiên rằng ủy ban lại không lường trước việc này và dựng lên một hoặc hai tòa tháp tạm thời, trong khi đã lên kế hoạch hết sức cẩn thận mọi mảng khác.

“Nghị sĩ Keene?”

Donald giật mình và quay lại, thấy Anna đang đi men theo mép đồi về phía mình. Anh liếc xuống sân khấu Georgia nhưng không thấy xe cô đâu hết. Anh ngạc nhiên là cô lại cứ thế đi bộ lên đây. Ấy nhưng kiểu của cô đúng là làm mọi thứ theo cách khó khăn.

“Em không rõ có đúng là anh không,” cô mỉm cười nói. “Mọi người đều mang ô giống nhau.”

“Ừ, là anh đây.” Anh hít một hơi thật sâu, thấy ngực mình vẫn chưa ngừng siết lại vì lo lắng mỗi khi nhìn thấy cô, như thể bất kỳ cuộc trò chuyện nào cũng có thể khiến anh gặp rắc rối.

Anna bước lại gần như thể trông đợi anh chia sẻ chiếc ô của mình. Anh chuyển nó sang tay kia để che thêm được cho cô, trận mưa phùn hắt vào bên cánh tay để lộ ra của anh. Anh đưa mắt rà soát bãi đỗ xe buýt và tìm xem có bất cứ dấu hiệu nào của Helen không, nhưng chỉ công cốc. Đáng lẽ cô bây giờ phải đến nơi rồi.

“Sẽ bê bết hết cả lên cho mà xem,” Anna nói.

“Nghe bảo nó sẽ tạnh ngay mà.”

Một người nào đó trên sân khấu Bắc Carolina kiểm tra micro, làm phát ra một tiếng hú.

“Để rồi xem,” Anna nói. Làn gió buổi sáng sớm khiến cô phải kéo áo khoác của mình vào sát hơn. “Helen không đến sao?”

“Có chứ. Thượng nghị sĩ Thurman nhất quyết bắt cô ấy đến. Cô ấy sẽ không vui khi thấy có bao nhiêu người ở đây đâu. Cô ấy ghét đám đông. Cũng chẳng ham hố gì mớ bùn này hết.”

Anna cười phá lên. “Em thì sẽ chẳng bận tâm về tình trạng của nền đất sau vụ này đâu.”

Donald nghĩ về toàn bộ mớ chất thải phóng xạ sẽ được chở vào. “Ừ.” Anh hiểu ý cô.

Anh lại nhìn sân khấu Georgia ở dưới đồi. Đến cuối ngày, nó sẽ là nơi diễn ra buổi tập hợp đầu tiên của các đại biểu toàn quốc, tất cả những người quan trọng nhất cùng tụ lại dưới một mái lều. Đằng sau sân khấu và giữa những lều thực phẩm bốc khói nghi ngút, dấu hiệu duy nhất của cơ sở lưu trữ ngầm là một tòa tháp bê tông nhỏ nhô lên khỏi mặt đất, với một mớ ăng ten lởm chởm chĩa từ trên đỉnh. Donald nghĩ về lượng công sức sẽ cần bỏ ra để lôi đi toàn bộ chỗ cờ quạt và vải bạt sũng nước trước khi mẻ thanh nhiên liệu đã qua sử dụng đầu tiên có thể được đưa vào.

“Thật kỳ lạ khi nghĩ đến việc vài ngàn người từ bang Tennessee đang giẫm đạp lên trên một thứ chúng ta đã thiết kế,” Anna nói. Cánh tay cô cọ vào tay Donald. Anh đứng yên như phỗng, tự hỏi liệu đó có phải chỉ là tình cờ thôi hay không. “Giá mà anh được tham quan nơi này nhiều hơn.”

Donald rùng mình, chủ yếu là vì cố gắng giữ im người hơn là vì làn không khí lạnh lẽo và ẩm ướt buổi sáng. Anh chưa nói với ai về chuyến tham quan của Mick ngày hôm trước. Anh có cảm giác nó quá thiêng liêng. Chắc anh sẽ kể cho Helen nghe về nó, còn đâu thì chẳng kể ai khác hết. “Thật điên rồ là ta lại đổ từng ấy thời gian vào một thứ mà sẽ không ai sử dụng” anh nói.

Anna lẩm bẩm đồng ý. Cánh tay cô vẫn đang chạm vào tay anh. Vẫn không thấy bóng dáng Helen đâu cả. Phi lý thay, Donald có cảm tưởng mình sẽ bằng cách nào đó phát hiện ra được cô giữa đám đông. Anh thường vẫn có thể làm thế. Anh nhớ cái ban công cao của một nơi họ từng ở trong tuần trăng mật tại Hawaii. Ngay cả từ trên đó, anh vẫn có thể thấy cô đi men sát đường biên của sóng trong buổi sáng sớm, tìm kiếm vỏ sò. Có thể có đến mấy trăm người đi dạo trên bãi biển, ấy nhưng mắt anh sẽ ngay lập tức hướng về phía cô.

“Anh đoán cách duy nhất để người ta chịu xây cái nơi này là chúng ta đưa ra cho họ phương án bảo hiểm phù hợp,” Donald nói, lặp lại những gì ông thượng nghị sĩ đã nói với anh. Nhưng anh vẫn cảm thấy bất ổn.

“Con người ta muốn cảm thấy an toàn,” Anna nói. “Họ muốn biết rằng nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, họ sẽ có ai đó - thứ gì đó - để viện đến.”

Lại một lần nữa, Anna tựa vào cánh anh. Chắc chắn không phải là tình cờ rồi. Donald cảm thấy mình rụt lại và biết cô cũng sẽ cảm nhận được điều đó.

“Anh đã thực sự hy vọng sẽ được đi tham quan một trong các boong ke khác ,” anh nói, thay đổi chủ đề. “Xem những gì các đội khác nghĩ ra sẽ thú vị lắm đấy. Tuy nhiên, có vẻ anh không đủ quyền hạn.”

Anna cười phá lên. “Em cũng đã thử làm điều tương tự. Em chỉ thèm được ngắm đối thủ cạnh tranh của chúng ta. Nhưng em có thể hiểu lý do họ lại nhạy cảm đến thế. Có nhiều người đang để mắt theo dõi nơi này lắm.” Cô lại dựa vào người anh, phớt lờ khoảng cách anh tạo ra.

“Chẳng lẽ anh không cảm thấy điều đó ư?” cô hỏi. “Như thể có một cái hồng tâm khổng lồ sơn trên nơi này ấy? Ý em là, ngay cả với mớ tường rào ở dưới kia, chắc chắn cả thế giới sẽ vẫn để mắt theo dõi những gì xảy ra ở đây.”

Donald gật đầu. Anh biết không phải cô đang nói về đại hội, mà là về mục đích sử dụng của nơi này sau đó.

“Này, có vẻ như em phải quay trở xuống dưới kia rồi.”

Anh quay lại nhìn theo ánh mắt của cô, thấy thượng nghị sĩ Thurman đang rảo bước leo lên quả đồi, một chiếc ô chơi gôn màu đen lớn nhỏ nước mưa xuống khắp xung quanh ông ta. Cái con người này dường như miễn nhiễm với bùn và bụi bẩn theo một cách độc nhất vô nhị, tương tự như cách ông ta dường như hoàn toàn dửng dưng trước sự chảy trôi của thời gian.

Anna với sang và siết cánh tay của Donald. “Chúc mừng thêm lần nữa nhé. Cùng nhau làm vụ này vui lắm.”

“Anh cũng thấy vậy,” anh nói. “Chúng ta là một đội rất ăn ý.”

Cô mỉm cười. Anh thoáng tự hỏi liệu cô có định rướn sang và hôn lên má anh không. Trong khoảnh khắc đó, hành động ấy sẽ rất tự nhiên. Nhưng khoảnh khắc ấy đến rồi lại đi. Anna rời khỏi chiếc ô che chở của anh và đi về phía ông thượng nghị sĩ.

Thurman nhấc chiếc ô của mình lên, hôn lên má con gái và nhìn cô bước xuống đồi. Ông ta leo lên đứng cạnh Donald.

Họ đứng cạnh nhau trong giây lát, nước mưa nhỏ xuống khỏi ô với những tiếng tí tách khẽ khàng.

“Chào bác ạ,” Donald cuối cùng nói. Khi ở bên người đàn ông này, anh cảm thấy thoải mái theo một cách mới mẻ. Hai tuần vừa qua chẳng khác nào trại hè, nơi gần như cả ngày chỉ quanh đi quẩn lại bên cùng một nhóm người, giúp cho họ trở nên quen biết và thân nhau ở một mức độ mà chỉ quen biết xã giao nhiều năm cũng không đời nào có thể sánh được. Bằng cách nào đó, bị quây kín đã khiến cho mọi người xích lại với nhau. Bên cạnh cái tình trạng hiển nhiên về mặt thể xác.

“Bố cơn mưa chết tiệt,” là câu đáp của Thurman.

“Sao mà kiểm soát mọi thứ được,” Donald nói.

Ông thượng nghị sĩ lầm bầm như thể không đồng ý. “Helen chưa đến đây à?”

“Chưa, thưa bác.” Donald lục lọi trong túi và sờ thấy điện thoại của anh. “Một lát nữa cháu sẽ nhắn tin lại cho cô ấy. Không chắc liệu các tin nhắn của cháu có gửi đi được hay không - mạng nghẽn hoàn toàn rồi. Cháu khá chắc rằng chưa bao giờ có nhiều người đổ xô đến cái góc này của quận đến vậy.”

“Chà, đây sẽ là một ngày trước nay chưa từng có,” Thurman nói. “Vô tiền khoáng hậu.”

“Chủ yếu là nhờ công của bác đấy ạ. Ý cháu là, không chỉ xây dựng nơi này, mà còn chọn không tranh cử. Cả cái đất nước này đã có thể nằm gọn trong tay bác năm nay.”

Ông thượng nghị sĩ cười phá lên. “Gần như năm nào cũng thế cả, Donny à. Nhưng tôi đã học được cách đặt mục tiêu cao hơn thế.”

Donald lại rùng mình. Anh không thể nhớ lần chót ông thượng nghị sĩ gọi mình như thế là khi nào. Có lẽ là trong cuộc gặp đầu tiên tại văn phòng của ông ta, hơn hai năm trước? Trông ông già có vẻ căng thẳng lạ thường.

“Khi Helen đến đây, tôi muốn cậu xuống lều của bang và gặp tôi, được chứ?”

Donald rút điện thoại ra và kiểm tra giờ giấc. “Bác biết cháu cần phải có mặt tại gian lều Tennessee trong vòng một giờ nữa, đúng không?”

“Kế hoạch đã có thay đổi. Tôi muốn cậu ở gần bang nhà. Mick sẽ thế chân cho cậu ở đằng đó, thế tức là tôi cần cậu đi cùng tôi.”

“Bác có chắc không? Cháu cần phải đi gặp...”

“Tôi biết. Đây là một điều tốt đấy, hãy tin tôi đi. Tôi muốn cậu và Helen ở gần sân khấu Georgia cùng với tôi. Và nghe này...”

Ông thượng nghị sĩ quay lại đối mặt với anh. Donald rời mắt khỏi lượt xe buýt đang cho khách xuống cuối cùng. Mưa đã trở nên nặng hạt hơn một chút.

“Cậu đã đóng góp cho ngày hôm nay nhiều hơn những gì cậu biết đấy,” Thurman nói.

“Dạ?”

“Ngày hôm nay thế giới sẽ thay đổi, Donny à.”

Donald tự hỏi có phải ông thượng nghị sĩ dạo này không đi trị liệu tắm nano nữa không. Con người ông ta trông có vẻ dãn ra và tập trung vào thứ gì đó ở phía đằng xa. Không hiểu sao ông ta dường như trông già hơn.

“Cháu không chắc là mình hiểu...”

“Cậu rồi sẽ hiểu thôi. À mà, có một vị khách bất ngờ đang đến. Con bé sẽ đến đây bất cứ lúc nào thôi.” Ông ta mỉm cười. “Quốc ca sẽ bắt đầu vào buổi trưa. Sau đó phi đội 141 sẽ cho máy bay bay qua. Tôi muốn cậu ở gần bên khi chuyện đó diễn ra.”

Donald gật đầu. Anh đã biết khi nào thì cần ngừng hỏi và chỉ đơn thuần làm đúng những gì ông thượng nghị sĩ mong đợi ở mình.

“Vâng, thưa bác,” anh nói, run rẩy trước cái lạnh. Thượng nghị sĩ Thurman rời đi. Donald quay lưng lại sân khấu, rà soát những chiếc xe buýt cuối cùng và tự hỏi Helen đang ở chỗ quái nào.