← Quay lại trang sách

Chương 36 Tháp giống 1

TÌM RA ĐÚNG CÁI THÁP giống cũng dễ thôi. Donald có thể nghiên cứu bản lược đồ cũ và nhớ cảnh mình từng đứng trên những ngọn đồi đó, nhìn xuống những vùng trũng rộng chứa từng cơ sở. Âm thanh của những chiếc xe địa hình rừ rừ tái hiện, bụi bay lên từng chùm trong khi xe xóc nẩy băng qua những dãy đồi nơi cỏ chưa mọc đến. Anh nhớ rằng họ hồi ấy có trồng cỏ trên những ngọn đồi, rơm và hạt giống rải khắp nơi, một nhiệm vụ mà về sau ngẫm lại thì thấy vừa thừa thãi, vừa đáng buồn.

Khi đứng trên cái sườn đồi trong trí nhớ đó, anh có thể hình dung ra phái đoàn Tennessee. Đó sẽ là tháp giống hai. Một khi đã nắm trong tay thông tin này, anh tìm hiểu sâu hơn. Phải mất công dò dẫm một chút thì mới nhớ cách chương trình máy tính hoạt động cách sàng lọc trong các cơ sở dữ liệu những kiếp đời từng sống. Nếu ta biết cách đọc, trong đó chứa đựng toàn bộ lịch sử của mỗi tháp giống, nhưng nó chỉ quay ngược về đến đó. Nó quay ngược về những cái tên bịa đặt, ngược về đến giai đoạn định hướng. Nó không vươn đến phần Di Sản trước đấy. Thế giới ngày xưa đã bị ẩn đằng sau những quả bom và một làn sương mù quên lãng.

Anh đã tìm được đúng tháp giống, nhưng tìm ra Helen có thể sẽ là một công việc bất khả thi. Anh hùng hục làm việc trong khi Anna hát trong phòng tắm.

Cô để mở cửa phòng tắm, hơi nước cuồn cuộn bốc ra. Donald ngó lơ điều mà anh tin là một lời mời gọi. Anh phớt lờ nỗi rộn ràng, khao khát, cái cảm giác hoóc môn dâng cao khi ở gần một người tình cũ sau nhiều thế kỷ thiếu hơi phụ nữ, và thay vào đó đi tìm kiếm vợ mình.

Có bốn ngàn cái tên trong thế hệ đầu tiên của tháp giống hai. Đúng bốn ngàn. Khoảng một nửa là nữ. Có ba Helen. Mỗi người đều có một bức ảnh nhòe nhiễu dùng làm thẻ căn cước lưu trên các máy chủ. Không một Helen nào có diện mạo trông giống những gì anh nhớ về vợ mình, giống những gì anh nghĩ về cô. Nước mắt bỗng tuôn rơi. Anh lau đi, giận dữ với chính bản thân mình. Anna hát một bài ca buồn từ thời xa xưa trong nhà tắm, trong khi Donald lướt qua những bức ảnh bất kỳ. Sau một chục bức, khuôn mặt của những con người lạ mặt kia bắt đầu trộn vào với nhau và đe dọa bào mòn hình ảnh về Helen mà anh lưu giữ trong ký ức. Anh quay lại tìm kiếm theo tên. Chắc chắn anh sẽ đoán được tên cô chọn. Anh đã tự lấy tên Troy từ nhiều năm trước, một manh mối giúp đưa anh quay trở về với cô. Anh tin cô cũng sẽ làm như vậy.

Anh thử Sandra, tên mẹ cô, nhưng cả hai kết quả đều không đúng. Anh thủ Danielle, tên chị cô. Có một kết quả. Không phải cô.

Cô sẽ không nghĩ bừa ra một cái tên gì ngẫu nhiên đâu, phải không? Họ đã một lần bàn về việc mình có thể đặt tên gì cho con cái. Toàn là các vị nam và nữ thần, mới đầu chỉ là một trò đùa, nhưng Helen thích mê cái tên Athena. Anh thử tìm kiếm. Không có kết quả nào trong cái thế hệ đầu tiên kia cả.

Các ống nước kêu ken két khi Anna tắt vòi sen đi. Tiếng hát của cô lắng xuống thành ngân nga, một bài thánh ca cho đám tang họ sắp tham dự. Donald thử thêm vài cái tên nữa, nôn nóng muốn phát hiện ra điều gì đó, bất cứ điều gì. Anh sẽ tìm kiếm hằng đêm nếu buộc phải làm thế. Anh sẽ không ngủ cho đến khi đã tìm thấy cô.

“Anh có cần đi tắm trước lễ tang không?” Anna gọi với ra từ trong phòng tắm.

Anh suýt nữa thì nói rằng mình không muốn tham dự buổi tang lễ. Anh chỉ biết Victor là một người đáng sợ. cái ông già tóc bạc ở đối diện hành lang với anh, luôn luôn theo dõi, cung cấp thuốc, thao túng anh. Ít nhất thì sự tình trông có vẻ như vậy dưới tác động của cơn hoang tưởng trong ca trực đầu tiên của anh.

“Anh sẽ cứ đi như thế này thôi,” anh nói. Anh vẫn mặc bộ quần yếm màu be mà họ đã cấp cho ngày hôm trước. Anh lại lướt bừa qua những bức ảnh, bắt đầu từ vần đầu tiên trong bảng chữ cái. Còn tên gì khác nữa nhỉ? Anh sợ là mình sẽ quên mất cô trông như thế nào. Hoặc là trong tâm trí anh cô sẽ trông ngày càng giống Anna. Anh không thể để chuyện đó xảy ra được.

“Tìm thấy gì không?”

Cô nhẹ chân tiến đến sau lưng anh và với lấy thứ gì đó trên bàn. Một chiếc khăn tắm quấn quanh ngực cô phủ xuống đến giữa đùi cô. Da cô ướt. Cô vơ lấy một chiếc lược và quay trở lại phòng tắm, vừa đi vừa ngân nga hát. Donald quên cả trả lời. Cơ thể anh phản ứng với Anna theo một kiểu khiến anh cảm thấy tức giận và tội lỗi vô cùng.

Anh tự nhắc nhở bản thân rằng mình vẫn còn đang kết hôn. Anh sẽ cứ như vậy cho đến khi biết chuyện gì đã xảy ra với Helen. Anh sẽ mãi mãi trung thành với cô.

Lòng trung thành.

Anh chợt nổi hứng tìm kiếm cái tên Karma.

Một kết quả. Donald ngồi thẳng dậy. Anh không lường được là sẽ lại có kết quả. Đó là tên con chó của họ, thứ gần với một đứa con nhất mà anh và Helen từng có. Anh cho hiển thị hình ảnh.

“Chắc tất cả chúng ta đều sẽ mặc mấy bộ trang phục kinh khủng này đến dự đám tang, đúng không?” Anna băng ngang qua bàn và vớ lấy mặt trước bộ quần yếm trắng của mình. Donald chỉ trông thấy nó qua khóe mắt ngấn lệ. Anh che miệng và cảm thấy người mình run lên bần bật với những tiếng nức nở cố nín. Trên màn hình, trong một ô vuông nhỏ đầy những điểm ảnh màu đen lẫn trắng nằm chính giữa một tấm thẻ làm việc, là vợ anh.

“Vài phút nữa anh sẽ sẵn sàng lên đường, đúng không?”

Anna lại biến vào trong phòng tắm, chải tóc. Donald chùi má, vị mặn đọng lại trên môi trong khi anh đọc.

Karma Brewer . Có mấy nghề nghiệp được liệt kê, mỗi nghề đều có kèm theo một tấm ảnh thẻ. Giáo viên, Hiệu trưởng, Thẩm phán - mỗi bức ảnh cô lại có thêm nhiều nếp nhăn, nhưng vẫn luôn giữ cùng cái nụ cười nửa miệng. Anh mở hồ sơ đầy đủ ra, đột nhiên mường tượng ra cảnh mình được trực ca đầu tiên trong tháp giống một, được quan sát cuộc đời cô ngay sát bên cạnh, thậm chí có khi bằng cách nào đó còn có thể tiếp cận và liên lạc với cô. Một thẩm phán. Giấc mơ của cô là một ngày nào đó được trở thành thẩm phán. Donald khóc trong khi Anna hát, và qua làn nước mắt, anh đọc về cuộc sống không có anh của vợ.

Nó ghi là cô đã kết hôn , mới đầu thì không có gì kỳ quặc cả. Đã kết hôn, tất nhiên rồi. Kết hôn với anh. Cho đến khi anh đọc về cái chết của cô. Tám mươi hai tuổi. Gia quyến còn lại bao gồm Rick Brewer và hai đứa con, Athena và Mars.

Rick Brewer.

Bức tường và trần nhà như lõm vào trong. Donald cảm thấy ớn lạnh. Có thêm nhiều ảnh hơn. Anh lần theo các liên kết và giở đến các hồ sơ khác. Đến hồ sơ của người chồng.

“Mick,” Anna thì thầm đằng sau anh.

Donald giật mình quay lại, thấy cô đang đọc từ sau vai mình. Những giọt nước mắt đang dần khô chảy dài trên mặt anh, nhưng anh không quan tâm. Người bạn thân nhất của anh và vợ anh. Hai đứa con. Anh quay lại với màn hình và mở hồ sơ cô con gái ra. Hồ sơ của Athena. Có mấy bức ảnh chụp trong các sự nghiệp và giai đoạn khác nhau của cuộc đời cô. Cô sở hữu cái miệng của Helen.

“Donny. Làm ơn đừng.”

Một bàn tay đặt lên vai anh. Donald rụt người giũ nó đi và theo dõi một thước phim động được tạo ra từ những cú nhấp chuột liên hồi, xem đứa trẻ ấy trở thành một người hao hao giống vợ anh, cho đến khi những đứa con của chính cô gái này xuất hiện trong hồ sơ của cô.

“Donny,” Anna thì thầm. “Chúng ta đến đám tang muộn mất.”

Donald khóc. Tiếng nức nở xé tan người anh như thể anh là một tấm khăn giấy. “Muộn mất rồi,” anh gào lên. “Muộn mất một trăm năm rồi.” Anh lắp bắp câu cuối, bị nỗi đau khổ xâm chiếm. Trên màn hình là đứa cháu gái không phải cháu gái của anh, còn một đứa chắt gái chỉ cách một cú nhấp chuột. Họ nhìn chằm chằm vào anh, tất cả bọn họ, không một ai mang đôi mắt của anh hết.