Chương 35
THẬT KỲ DIỆU LÀ Mission đã không làm rơi tờ giấy khi nó được chuyền cho cậu, thật kỳ diệu là cậu biết có gì đó không ổn, biết đường giữ kín miệng, biết đường không đứng đực ra đó như một kẻ ngốc trước mặt Jeffery và hỏi, “Ủa, cái gì thế này?” Thay vào đó, cậu nắm chặt mẩu giấy vo viên trong tay trên đường được dẫn trở lại trạm an ninh. Lúc họ đi gần đến cổng thì từ trong một văn phòng có người lớn tiếng gọi “Cậu khuân vác!”
Jeffery đặt một bàn tay lên trên ngực Mission, bắt cậu dừng lại. Họ quay người và một người đàn ông quen thuộc sải bước dọc hành lang đến chỗ họ. Đó là Wyck, trưởng bộ phận IT, người mà dân khuân vác gần như ai cũng nhẵn mặt. Cứ liên miên khiêng vác các máy tính hỏng và đã sửa khiến cho bộ phận Điều Phối Khu Trên ở tầng mười bận rộn chẳng kém gì bộ phận Điều Phối Khu Dưới tại tầng một trăm hai mươi khi bị bên Vật Tư quay như chong chóng. Mission đoán rằng điều ấy có lẽ đã thay đổi kể từ ngày hôm qua.
“Cậu trực hả, cậu trẻ?” Wyck ngắm nghía chiếc khăn của dân khuân vác buộc quanh cổ Mission. Gã là một người đàn ông cao lớn, với bộ râu gọn gàng và đôi mắt sáng quắc. Mission phải nghển cổ lên thì mới nhìn được vào mắt Wyck.
“Vâng, thưa bác,” cậu nói, giấu tờ giấy Rodny gửi ra đằng sau lưng. Cậu lấy ngón cái ấn nó vào trong túi của mình, giống như một hạt giống gieo vào trong lòng đất. “Bác cần mang thứ gì ạ?”
“Đúng thế.” Wyck ngắm nghía cậu một hồi, đưa tay vuốt râu. “Cậu là thằng cu nhà Jones, đúng không? Đứa không số.”
Mission cảm thấy quanh cổ mình bất chợt nóng bừng lên khi nghe thấy tên gọi kia được sử dụng, ám chỉ việc cậu không được sinh ra nhờ trúng quay số. “Vâng, thưa bác. Là Mission ạ.” Cậu đưa tay ra. Wyck bắt lấy.
“Ừ, ừ. Tôi học cùng lứa với bố cậu. Và tất nhiên là cả mẹ cậu nữa.”
Gã dừng lại để cho Mission thời gian trả lời. Mission nghiến răng và chẳng nói gì cả. Cậu buông tay ra trước khi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu có cơ hội trả lời thay.
“Giả sử tôi muốn chuyển một thứ mà không cần thông qua bộ phận Điều Phối.” Wyck mỉm cười. Răng gã trắng như phấn. “Và giả sử tôi muốn tránh cái chuyện kinh khủng như những gì xảy ra đêm qua, phía trên đây một vài tầng…”
Mission liếc nhìn sang Jeffery, bấy giờ có vẻ không quan tâm gì đến cuộc trò chuyện. Thật kỳ lạ khi nghe một người có chức có quyền đưa ra lời đề nghị thế này, đặc biệt là trước mặt một thành viên của bộ phận An Ninh, nhưng kể từ hồi kết thúc giai đoạn làm bóng đeo đến nay, Mission đã phát hiện ra một điều: tình hình chỉ ngày một trở nên tồi tệ hơn.
“Cháu không hiểu,” Mission nói. Cậu cưỡng lại ham muốn quay đầu xem họ còn cách cổng an ninh bao xa. Một người phụ nữ bước ra khỏi một văn phòng mạn dưới hành lang, đằng sau Wyck. Jeffery đưa tay ra dấu và cô dừng lại, giữ khoảng cách, tránh xa tầm tai.
“Tôi nghĩ cậu hiểu đấy, và tôi rất ưng sự thận trọng của cậu. Hai trăm tem phiếu để chuyển một kiện hàng đi sáu tầng từ bộ phận Vật Tư.”
Mission cố gắng giữ bình tĩnh. Hai trăm tem phiếu. Tiền công một tháng cho một công việc chỉ tốn nửa ngày. Cậu ngay lập tức sợ rằng đây là một bài kiểm tra gì đó. Có khi Rodny đã gặp rắc rối vì không qua nổi một bài tương tự.
“Cháu không biết nữa...” cậu nói.
“Đây là một lời đề nghị mở,” Wyck nói. “Người khuân vác tiếp theo đi qua đây cũng sẽ nhận được lời đề nghị tương tự. Tôi không quan tâm ai làm công việc đó, nhưng chỉ có một người nhận được tem phiếu.” Wyck giơ một bàn tay lên. “Cậu không cần phải trả lời tôi. Chỉ cần đến đó và yêu cầu gặp Joyce tại quầy bộ phận Vật Tư. Nói với cô ta rằng cậu đang chạy hàng cho Wyck. Sẽ có một báo cáo giao hàng giải thích nốt phần còn lại.”
“Cháu sẽ nghĩ về vụ này, thưa bác.”
“Tốt.” Wyck mỉm cười.
“Còn gì nữa không ạ?” Mission hỏi.
“Không, không. Cậu có thể đi được rồi.” Gã gật đầu với Jeffery, và ông ta bừng tỉnh khỏi mảnh đất mộng mơ mình đã để đầu óc trôi dạt đến.
“Cảm ơn bác ạ.” Mission quay người lại và bám theo ông trưởng an ninh.
“À, chúc mừng sinh nhật nhé, cậu trẻ,” Wyck gọi với theo.
Mission liếc nhìn ra sau, không buồn nói cảm ơn, chỉ vội vã đuổi theo Jeffery băng qua cổng an ninh, qua đám đông và ra ngoài chiếu nghỉ, leo xuống hai vòng cầu thang, rồi cậu cuối cùng cũng thò tay vào túi để lấy tờ giấy Rodny gửi. Bị ám ảnh rằng mình có thể sẽ đánh rơi và nhìn nó nẩy khỏi cầu thang và văng ra ngoài lan can, cậu cẩn thận mở mẩu giấy ra. Nó trông giống cái loại giấy trộn tồi tàn mà cụ Crowe đã viết bức thư của cụ, vẫn các sợi tím đỏ lẫn với sợi xám thô ráp. Trong một khoảnh khắc, Mission sợ rằng đây là thư gửi đến cho Cụ Quạ chứ không phải cậu, có khi lại thêm mấy dòng nữa từ bài vè cũ. Cậu vuốt phẳng mảnh giấy. Một bên trống không; cậu lật lại để đọc mặt bên kia.
Nó không đề người nhận. Chỉ có hai từ, nhắc Mission nhớ đến cái cách mà nụ cười của bạn cậu run run khi họ bắt tay nhau.
Mission tự nhiên cảm thấy thật cô đơn. Có mùi cháy khét vương lại trên cây cầu thang, mùi khói pha trộn với mùi sơn từ các chữ vẽ bậy đang khô. Cậu cầm lá thư nhỏ và xé vụn nó thành những mẩu thậm chí còn nhỏ hơn. Cậu cứ xé mãi cho đến khi không còn gì để xé nữa, rồi rắc những bông hoa giấy xỉn màu qua lan can, cho chúng rơi lả tả xuống và biến mất vào khoảng không.
Bằng chứng đã biến mất, nhưng thông điệp vẫn còn đọng lại rất rõ ràng trong tâm trí cậu. Dòng chữ nguệch ngoạc vội vã, những đường thẫm màu do mép một đồng xu hay một chiếc thìa để khi nó được vạch trên tờ giấy, hai từ gần như không thể đọc nổi viết bởi bạn của cậu, một người chưa bao giờ cần đến ai hay yêu cầu bất cứ điều gì.
Cứu với.
Chỉ có vậy thôi.