← Quay lại trang sách

Chương 38

ERSKINE LUỒN LÁCH đi qua mạng lưới các khoang một cách có chủ đích, như thể ông đã đi tuyến đường này hàng chục lần rồi. Donald bám theo sau, xoa hai cánh tay cho ấm. Anh đã ở trong cái chốn chẳng khác nào hầm mộ đó quá lâu. Cái lạnh đang dần ngấm trở lại vào xương anh.

“Thurman cứ liên tục nói chúng ta vốn đã chết rồi,” anh nói với Erskine, đưa ra câu hỏi một cách trực diện. “Có thật là như vậy không?”

Erskine ngoái lại nhìn qua vai. Ông đợi Donald bắt kịp mình, ra điều đang cân nhắc câu hỏi này.

“Sao?” Donald hỏi. “Có phải vậy không?”

“Tôi chưa bao giờ thấy bản thiết kế nào có hiệu quả trăm phần trăm hết,” Erskine nói. “Ngay cả bản thân thành phẩm của chúng ta cũng còn chưa đến mức đấy, và mọi thứ của Iran và Syria còn thô sơ hơn hẳn. Nhưng mà Triều Tiên đã có một số thiết kế rất ổn. Tôi dám đặt tiền cược thủ phạm chính là họ. Những gì họ khi đó đã chế ra được có thể trừ khử hầu hết chúng ta. Phần đó thì đúng.” Ông tiếp tục băng qua cánh đồng những xác chết đang nằm ngủ. “Ngay cả những dịch bệnh nghiêm trọng nhất cũng tự mình chấm dứt,” ông nói, “thế nên thật khó để khẳng định chắc chắn. Tôi đã đề xuất triển khai các biện pháp đối phó. Victor đã đề xuất triển khai món này.” Ông dang hai tay chỉ cái đoàn người yên ắng.

“Và Victor đã thắng”

“Đúng vậy.”

“Ông có nghĩ là ông ta... cảm thấy lung lay tư tưởng không? Có phải đó là lý do...?”

Erskine dừng lại ở một khoang và đặt cả hai tay lên bề mặt băng giá của nó. “Tôi tin chắc rằng tất cả chúng ta đều cảm thấy lung lay tư tưởng,” ông buồn bã nói. “Nhưng tôi không nghĩ Vic từng có chút nghi ngờ nào về tính đúng đắn của nhiệm vụ này. Tôi không biết tại sao ông ấy lại làm cái việc sau chót mà mình đã làm kia. Thật không giống ông ấy.”

Donald ngó vào bên trong cái khoang Erskine đã dẫn anh đến. Bên trong có một người phụ nữ tuổi trung niên, mí mắt cô ta bám đầy băng.

“Con gái tôi,” Erskine nói. “Đứa con duy nhất của tôi.”

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm. Nhờ vậy mà tiếng ro ro khe khẽ của cả ngàn khoang chứa trở nên rõ hẳn.

“Khi Thurman đưa ra quyết định đánh thức Anna dậy, ước mơ duy nhất của tôi là được làm điều tương tự. Nhưng tại sao? Không có lý do gì để làm vậy, không cần đến chuyên môn của nó. Caroline là một kế toán viên. Ngoài ra, lôi nó khỏi giấc mơ của mình sẽ là một việc làm không công bằng.”

Donald muốn hỏi liệu nó có bao giờ còn công bằng được không. Erskine trông đợi con gái mình sẽ thấy lại một thế giới như thế nào cơ chứ? Đến khi nào thì cô ta mới được thức dậy và trải nghiệm một cuộc sống bình thường? Một cuộc sống hạnh phúc?

“Khi tôi tìm thấy lũ rô bốt nano trong máu con bé, tôi biết đây là điều đúng đắn.” Ông quay sang Donald. “Tôi biết cậu đang tìm kiếm câu trả lời, cậu trẻ ạ. Tất cả chúng ta đều vậy. Đây là một thế giới tàn nhẫn. Nó vốn luôn là một thế giới tàn nhẫn. Tôi đã dành cả đời để tìm cách làm cho nó trở thành một nơi tốt hơn, để vá víu cho mọi thứ lành lặn lại, mơ về một lý tưởng. Nhưng cứ mỗi một người như tôi thì lại có thêm mười kẻ ngoài kia tìm cách phá hoại mọi thứ. Và chỉ cần một kẻ trong số chúng gặp may thôi là xong.”

Donald nhớ lại cái ngày Thurman đưa cho anh bản Trật Tự. Cuốn sách dày đó là điểm khởi đầu cho quá trình anh dấn sâu vào miền đất điên rồ này. Anh nhớ lại cuộc nói chuyện của họ trong căn phòng rộng lớn kia, cảm giác bị lây nhiễm, hoang tưởng rằng có thứ gì độc hại và vô hình đang xâm nhập cơ thể mình. Nhưng nếu điều Erskine và Thurman nói là sự thật thì anh đã bị nhiễm từ trước đó rất lâu rồi.

“Ngày hôm đó ông không đầu độc tôi.” Anh rời mắt khỏi cái khoang và nhìn sang Erskine, nhận ra một điều. “Cuộc trò chuyện với Thurman, những tuần ông ta liên tục ngồi lì trong căn phòng đó họp hành. Đó không phải là ông đang tiêm nhiễm rô bốt cho chúng tôi.”

Erskine gật đầu rất khẽ. “Chúng tôi bấy giờ chỉ chữa cho cậu thôi.”

Donald cảm thấy một cơn giận dữ bất chợt bùng lên. “Thế thì tại sao không chữa cho mọi người ?” anh hạch hỏi.

“Chúng tôi đã thảo luận vụ đó. Tôi cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Đối với tôi, đó là một vấn đề mang tính kỹ thuật. Tôi muốn chế tạo các biện pháp đối phó, các cỗ máy để giết hết đám máy kia đi trước khi chúng động được đến chúng ta. Thurman cũng có những ý tưởng tương tự. Ông ta coi nó như một cuộc chiến vô hình, một cuộc chiến mà chúng ta rất cần chủ động tấn công kẻ thù. Như cậu thấy đấy, tất cả chúng tôi đều nhìn nhận nó theo kiểu những trận chiến mà mình đã quen chiến đấu. Tôi nhìn thấy nó trong huyết quản, Thurman thì thấy nó trong cuộc chiến ở nước ngoài. Chính Victor là người đã giúp cả hai chúng tôi tỉnh ra.”

Erskine rút một miếng vải từ túi áo ngực và tháo cặp kính của mình xuống. Ông vừa chùi vừa nói, tiếng ông được những bức tường thì thầm vọng lại. “Victor nói rằng sẽ không bao giờ có hồi kết. Ông ấy đem virus máy tính ra làm dẫn chứng, cách một con có thể chạy tràn lan khắp mạng và làm tê liệt hàng trăm triệu cỗ máy. Không sớm thì muộn, một cuộc tấn công bằng rô bốt nano nào đó sẽ lọt lưới, vượt ngoài tầm kiểm soát, và sẽ có nguyên một trận đại dịch được cấu thành từ các đoạn mã thay vì các chuỗi ADN.”

“Vậy thì sao? Chúng ta từng phải đối mặt với đại dịch rồi. Tại sao lần này lại khác?” Donald vung tay chỉ các khoang. “Nói tôi nghe thử xem kiểu gì mà giải pháp này lại có thể đỡ hơn cái vấn đề kia chứ?”

Mặc dù tức tối vô cùng, anh cũng nhận ra mình sẽ giận dữ hơn đến nhường nào nếu được nghe điều này từ Thurman. Anh tự hỏi có phải họ đã gài mình, cho một người tử tế hơn, một người lạ mặt, kéo anh sang một bên và nói cho anh nghe những gì Thurman nghĩ anh cần nghe. Thật khó để mà không cảm thấy hoang tưởng về việc bị thao túng, không cảm thấy những sợi dây rối gắn vào khớp mình.

“Tâm lý học,” Erskine đáp. Ông đeo lại kính lên mặt. “Victor giúp cả hai chúng tôi tỉnh ra với cái mảng này, cho chúng tôi hiểu lý do mà ý tưởng của chúng tôi sẽ không đời nào hiệu quả. Tôi sẽ không bao giờ quên cuộc trò chuyện ấy. Chúng tôi bấy giờ đang ngồi trong nhà ăn tại bệnh viện Walter Reed. Thurman có mặt ở đó để phát ruy băng, nhưng thực chất là để gặp hai người chúng tôi.” Ông lắc đầu. “Trong đấy đông đúc lắm. Nếu có ai mà biết được những điều chúng tôi thảo luận...”

“Tâm lý học,” Donald nhắc nhở ông. “Nói cho tôi nghe làm thế này tốt hơn kiểu gì đi. Cách này khiến cho nhiều người chết hơn.”

Erskine bừng tỉnh, quay trở lại với hiện tại. “Chúng tôi đã sai ở ngay chính chỗ đó, giống hệt như cậu vậy. Hãy thử tưởng tượng mà xem điều gì sẽ xảy ra khi người ta lần đầu phát hiện ra rằng một trong những dịch bệnh này là đồ nhân tạo - thử tưởng tượng sự hoảng loạn, những cảnh bạo lực sẽ bùng nổ mà xem. Hồi kết sẽ khởi nguồn từ đấy. Một trận bão giết chết vài trăm người, gây thiệt hại mấy tỉ đô, và chúng ta làm gì?” Erskine đan những ngón tay của mình vào với nhau. “Chúng ta đoàn kết lại. Chúng ta hàn gắn các vết thương. Nhưng một quả bom khủng bố.” Ông nhíu mày. “Một quả bom khủng bố gây ra thiệt hại tương tự, thế mà nó đẩy cả thế giới vào cảnh hỗn loạn.”

Ông xòe rộng đôi bàn tay của mình ra. “Khi chỉ có Chúa để đổ lỗi, chúng ta tha thứ cho Người. Khi thủ phạm là đồng loại của chúng ta, chúng ta hủy diệt kẻ đó.”

Donald lắc đầu. Anh không biết phải tin gì nữa. Nhưng rồi anh nghĩ về nỗi sợ hãi và cơn thịnh nộ từng dấy lên trong lòng khi anh nghĩ rằng mình bị nhiễm thứ gì đó trong căn phòng kia. Trong khi ấy, anh chưa bao giờ lấy làm lo lắng về hàng tỉ sinh vật bơi lúc nhúc trong ruột và đã bơi trong đấy kể từ ngày anh chào đời.

“Chúng ta không thể điều chỉnh gen thực phẩm mình ăn mà không bị nghi ngờ,” Erskine nói. “Chúng ta có thể lựa lọc cho đến khi một ngọn cỏ trở thành một trái bắp to đùng, nhưng chúng ta không thể làm điều đó một cách có chủ đích . Vic có đến hàng chục ví dụ như thế này. Vắc xin và miễn dịch tự nhiên, nhân bản vô tính và sinh đôi, thực phẩm biến đổi gen. Tất nhiên ông ấy nói hoàn toàn đúng. Phần nhân tạo chính là thứ sẽ gây ra sự hỗn loạn. Thiên hạ sẽ biết rằng đang có kẻ muốn trừ khử chúng ta, rằng có nguy hiểm tiềm ẩn trong bầu không khí chúng ta hít thở.”

Erskine dừng lại một lúc. Tâm trí của Donald quay cuồng.

“Cậu biết không, Vic từng có lần nói rằng nếu đám khủng bố kia mà có chút đầu óc, chúng sẽ chỉ đơn thuần thông báo về thứ mình đang nghiên cứu và sau đó ngồi rung đùi xem thiên hạ tự hủy hoại bản thân. Ông ấy nói rằng chỉ cần có vậy thôi, chỉ cần chúng ta biết rằng điều đó đang xảy ra, rằng tử thần có thể đến thăm bất kỳ ai trong số chúng ta một cách thầm lặng, tàng hình và vào bất cứ lúc nào.”

“Và vì vậy, giải pháp sẽ là tự tay đốt rụi tất cả sao?” Donald cào tay qua tóc, cố gắng diễn giải mọi chuyện. Anh nghĩ về một kỹ thuật chữa cháy bấy lâu nay luôn khiến anh cảm thấy khó hiểu, đó là đốt những vạt rừng lớn để ngăn lửa lan ra thêm. Và sau vụ ở Iran, khi các giếng dầu bị đốt cháy trong cuộc chiến đầu tiên, anh đã biết rằng đôi khi liều thuốc chữa trị duy nhất là kích nổ một quả bom, chiến đấu với biển lửa địa ngục bằng một thứ gì đó còn kinh khủng hơn.

“Tin tôi đi,” Erskine nói, “bản thân tôi cũng đã đưa ra những chống đối của riêng mình. Những chống đối bất tận. Nhưng tôi đã biết sự thật ngay từ đầu rồi, chỉ là tôi phải mất một thời gian thì mới có thể chấp nhận được nó. Thurman được thuyết phục một cách rất dễ dàng. Ông ta lập tức nhận ra rằng chúng ta cần phải rời khỏi hành tinh, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chi phí du hành lại quá lớn.”

“Tại sao phải du hành xuyên không gian,” Donald ngắt lời, “khi ta có thể du hành xuyên thời gian?” Anh nhớ lại một cuộc trò chuyện trong văn phòng của Thurman. Lão đã nói cho anh biết những gì mình dự định ngay cái ngày đầu tiên ấy, nhưng Donald đã không để ý nghe.

Mắt Erskine mở lớn. “Đúng. Đó chính là lập luận của ông ta. Chắc là vì ông ta đã chứng kiến đủ cảnh binh biến rồi. Về phần mình thì tôi không sở hữu kinh nghiệm của Thurman hay sự... xa cách chuyên nghiệp của Vic. Chính phép so sánh với con virus máy tính, chính việc nhìn nhận lũ rô bốt nano này như một cuộc chiến tranh mạng mới đã khiến cho tôi sờn lòng. Tôi biết chúng có thể làm được những gì, có thể tự tái cấu trúc nhanh như thế nào, hay có thể gọi là tiến hóa nếu cậu muốn. Một khi đã bắt đầu, chúng sẽ chỉ dừng lại cho tới khi chúng ta không còn tồn tại nữa. Và thậm chí có lẽ ngay cả khi ấy chúng cũng không dừng. Mọi sự phòng thủ sẽ trở thành một bản vẽ thiết kế cho cuộc tấn công tiếp theo. Bầu không khí sẽ tràn ngập những đội quân vô hình. Chúng sẽ tạo thành những đám mây lớn, biến đổi và chiến đấu mà không cần đến vật chủ. Và một khi công chúng nhận ra điều này và biết ...” Ông bỏ dở câu nói. ”

“Hoảng loạn,” Donald lẩm bẩm.

Erskine gật đầu.

“Ông nói rằng cuộc chiến có thể sẽ không bao giờ kết thúc, ngay cả khi chúng ta đã chết hết. Có phải vậy tức là chúng vẫn còn ở ngoài đó không? Lũ rô bốt nano ấy?”

Erskine liếc lên trần nhà. “Hiện tại không chỉ mình con người là đang bị thanh lọc khỏi thế giới bên ngoài đâu, nếu đó là điều cậu muốn hỏi. Nó đang được thiết lập lại. Tất cả các thí nghiệm của chúng ta đang được loại bỏ. Chúa phù hộ, sẽ phải một thời gian rất lâu nữa chúng ta mới nghĩ đến chuyện thực hiện lại chúng.”

Donald nhớ lại giai đoạn định hướng, nhớ rằng các ca trực sẽ kéo dài năm trăm năm cả thảy. Nửa thiên niên kỷ sống dưới lòng đất. Sẽ cần thanh lọc đến tận mức độ nào vậy? Và có thứ gì ngăn cản họ ngựa quen đường cũ không? Làm sao mà bất kỳ ai trong đám bọn họ loại bỏ được những mối nguy hiểm tiềm tàng đây? Một khi đã để lửa cháy loang ra ngoài hộp thì không thể có chuyện nhét nó vào trở lại được.

“Cậu hỏi tôi rằng Victor có hối hận gì không…” Erskine ho vào trong nắm tay và gật đầu. “Tôi nghĩ rằng ông ấy đã có lần cảm thấy một điều gần giống như vậy. Ông ấy có nói với tôi một điều trong lúc sắp sửa trực xong ca thứ tám hoặc thứ chín gì đó của mình, tôi không nhớ ca nào. Tôi nghĩ lúc bấy giờ mình đang chuẩn bị vào trực ca thứ sáu. Chuyện xảy ra ngay sau khi hai người bọn cậu làm việc cùng nhau, sau cái vụ việc kinh khủng với tháp giống mười hai...”

“Ca trực đầu tiên của tôi,” Donald nói, khi Erskine xem chừng đang muốn nhớ ra số ca. Anh muốn đế thêm rằng đó là ca trực duy nhất của anh.

“Vâng, tất nhiên.” Erskine điều chỉnh lại cặp kính của mình. “Tôi tin chắc rằng cậu biết ông ấy đủ rõ để hiểu rằng ông ấy không thường xuyên thể hiện cảm xúc của mình.”

“Ông ta rất khó đọc vị,” Donald đồng ý. Anh gần như không biết tí gì về người đàn ông mình vừa giúp chôn cất.

“Thế nên tôi tin cậu sẽ đánh giá cao điều này. Chúng tôi lúc ấy đang đi thang máy cùng nhau, thế rồi Vic quay sang tôi và nói rằng ngồi ở bàn mình và chứng kiến những gì chúng tôi gây ra cho những người ở bên kia hành lang mới khó khăn làm sao. Tất nhiên ý ông ấy muốn nói cậu. Những người ở vị trí của cậu.”

Donald cố gắng tưởng tượng cảnh người đàn ông mình từng biết nói ra một câu như vậy. Anh muốn tin điều đó.

“Nhưng đó không phải điều thực sự để lại ấn tượng mạnh cho tôi. Tôi chưa bao giờ thấy ông ấy buồn hơn khi nói những lời sau. Ông ấy nói...” Erskine đặt một tay lên trên khoang. “Ông ấy nói rằng khi ngồi đó, quan sát mấy người như cậu làm việc tại bàn, dần biết nhiều hơn về các cậu... ông ấy thường xuyên nghĩ rằng thế giới sẽ trở thành một nơi tốt đẹp hơn nếu có những người như cậu nắm quyền điều hành.”

“Những người như tôi ấy à?” Donald lắc đầu. “Thế tức là sao?”

Erskine mỉm cười. “Tôi đã hỏi ông ấy đúng cái câu đó. Ông ấy đáp lại rằng làm điều mình biết là chính xác, là hợp lý và logic, đó là cả một gánh nặng.” Erskine miết một bàn tay trên bề mặt khoang như thể làm thế ông sẽ chạm được vào con gái mình bên trong. “Nhưng mọi thứ sẽ đơn giản hơn biết bao nhiêu, sẽ tốt đẹp hơn cho tất cả chúng ta biết bao nhiêu, nếu thay vì thế, chúng ta có những người đủ can đảm để làm điều đúng đắn .”