← Quay lại trang sách

Chương 39

ĐÊM HÔM ẤY, Anna đến bên anh. Sau một ngày đờ đẫn và suy nghĩ quanh quẩn về cái chết, ăn những bữa ăn do Thurman mang xuống và không nếm thấy vị gì, quan sát cô lắp đặt máy tính cho anh và trải những tập hồ sơ ghi chú ra, cô đến bên anh trong bóng tối.

Donald phản đối. Anh cố đẩy cô ra. Cô ngồi trên mép giường và giữ cổ tay anh trong khi anh khóc và mỗi lúc một yếu hơn. Anh nghĩ về câu chuyện của Erskine, về ý nghĩa của việc làm điều đúng đắn thì hơn là làm điều chính xác, về sự khác biệt giữa chúng. Anh nghĩ về điều ấy trong khi một cô người yêu cũ nằm vắt lên người anh, tay đặt sau gáy anh, gò má trên vai anh, nằm áp vào anh trong khi anh khóc.

Anh thầm nghĩ giấc ngủ kéo dài cả một thế kỷ đã làm cho mình trở nên yếu đuối. Giấc ngủ kéo dài cả một thế kỷ và việc biết được rằng Mick và Helen đã có cả một cuộc đời bên nhau. Anh tự nhiên cảm thấy tức giận với Helen vì đã không chung tình, vì đã không ở vậy, vì đã không nhận được tin nhắn của anh và gặp anh trên quả đồi.

Anna hôn lên má anh và thì thầm rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Những giọt nước mắt mới chảy dài xuống mặt Donald khi anh nhận ra rằng anh trái ngược hoàn toàn với những gì Victor đã nghĩ về mình. Anh là một kẻ thảm hại vì đã ước rằng vợ mình sẽ chịu cảnh cô đơn để một trăm năm sau anh có thể ngủ ngon giấc khi đêm buông. Anh là một kẻ thảm hại vì đã không muốn cô có được niềm an ủi ấy, trong khi bản thân thì lại cảm thấy đỡ hơn rất nhiều trước những cái đụng chạm của Anna.

“Anh không thể,” anh thì thầm, tính ra đã cả chục lần rồi.

“Suỵt,” Anna nói. Cô vuốt tóc anh ra sau trong bóng tối. Và hai người bọn họ bên nhau trong căn phòng đó, nơi các cuộc chiến tranh được triển khai. Họ bị mắc kẹt cùng nhau với những thùng vũ khí, với súng và đạn, và cả những thứ còn nguy hiểm hơn gấp bội.