Chương 44
KHI KHÔNG THỂ NHÌN các ghi chú thêm nữa, Donald đi dạo giữa những khẩu súng và máy bay điều khiển từ xa trong nhà kho, một hành động nay đã trở thành thông lệ của anh. Đây là cách anh trốn chạy tiếng đài nhiễu lẹt xẹt và không gian chật chội là ngôi nhà tạm bợ của bọn họ, và chính trong những lúc đi như thế, anh gần như có thể giải tỏa đầu óc khỏi những giấc mơ, khỏi chai scotch đêm trước, và khỏi mớ cảm xúc hỗn độn đối với Anna đang bắt đầu nảy sinh trong anh.
Chủ yếu, anh đi dạo như vậy nhằm diễn giải ý nghĩa của cái thế giới mới này. Anh chẳng hiểu kế hoạch Thurman và Victor đã vạch ra cho các tháp giống là gì. Năm trăm năm dưới lòng đất, sau đó thì sao? Donald cực kỳ muốn biết. Và đó mới là lúc anh thực sự cảm thấy mình như đang còn sống: khi anh hành động, khi anh đang đào bới tìm câu trả lời. Cái cảm giác mạnh mẽ mong manh ấy cũng hệt như những gì anh từng cảm thấy khi không uống các viên thuốc của họ, khi làm những ngón tay mình nhuốm màu xanh lét và đưa lưỡi liếm các vết loét hình thành bên trong má.
Trong những chuyến lang thang vô mục đích này, anh lục lọi mở thùng nhựa nhiều vô kể đặt kín trên sàn và tường của căn phòng khổng lồ kia. Anh tìm thấy cái thùng chứa khẩu súng bị mất, khẩu mà anh cho rằng Victor đã đánh cắp. Chỗ niêm chống khí đã bị phá và những khẩu súng khác bên trong nồng nặc mùi dầu. Anh phát hiện ra một số thùng chứa những bộ đồng phục gấp gọn và các bộ đồ giống như thứ phi hành gia vẫn mặc, niêm kín trong những túi nhựa dày hút chân không; mấy thùng khác thì chứa mũ bảo hộ với kính vòm lớn và vòng cổ kim loại. Có đèn pin với ống kính màu đỏ, thực phẩm và bộ dụng cụ y tế, ba lô, hàng bao viên đạn, vô số thiết bị và vật dụng khác mà anh chỉ có thể đoán mò công dụng. Anh đã tìm thấy một bản đồ cán màng chống nước trong một thùng, một biểu đồ thể hiện năm mươi tháp giống. Có những đường màu đỏ tỏa ra từ các tháp giống, mỗi tháp giống một đường, và quy tụ lại tại một điểm duy nhất ở đằng xa. Donald đã lấy ngón tay lần theo những đường thẳng ấy, giơ tấm bản đồ lên để đón ánh đèn tràn ra từ văn phòng phía xa. Anh đã suy đoán trăn trở thế rồi đành trả nó trở lại vị trí cũ, những manh mối của một bí ẩn mà anh không thể xác định được.
Lần này, anh dừng lại giữa chừng để thực hiện một bài nhảy bật người trong lối đi rộng giữa những chiếc máy bay điều khiển từ xa đang nằm ngủ. Mới hai ngày trước thôi bài tập thể dục hãy còn khó khăn, nhưng nó khiến cái lạnh trong huyết quản anh như tan chảy. Và càng cố ép mình tập, anh như càng tỉnh táo và hoạt bát hơn. Anh thực hiện bảy mươi lăm phát nhảy, hơn hôm qua mười phát. Sau khi lấy hơi, anh hạ người xuống đất để xem mình có thể chống đẩy được bao nhiêu lần với mớ cơ bắp teo tóp. Và chính ở đây, vào ngày thứ ba bị giam cầm, khi mặt chỉ đang cách phần sàn thép có hai phân rưỡi, anh phát hiện ra thang cất cánh, một cánh cửa gara cao chưa đến eo anh nhưng đủ rộng để sải cánh của mấy chiếc máy bay điều khiển từ xa ẩn bên dưới tấm bạt qua lọt.
Donald đứng dậy từ tư thế chống đẩy đến gần cánh của thấp. Toàn bộ khu nhà kho tù mà tù mù, và bức tường này tối đen như mực. Anh đang tính đi lấy một chiếc đèn pin thì nhìn thấy cái tay cầm màu đỏ. Với một cú kéo, cánh cửa gợn sóng trượt lên trên, rút vào tường. Donald bò lồm cồm, tìm hiểu cái khoang sâu tầm bốn mét. Anh không thể mò thấy nút bấm hay cần gạt gì dọc các bức tường, không có phương thức gì để vận hành thang.
Lấy làm tò mò, anh bò ra kiếm đèn pin. Khi quay lại, anh phát hiện ra một cánh cửa khác trên bức tường tối thẫm. Donald vặn thử tay cầm và thấy nó không bị khóa, đằng sau là một hành lang tù mù. Anh mò mẫm tìm công tắc đèn và những bóng đèn trên cao chập chờn bật lên. Anh khẽ khàng bước vào trong rồi kéo cánh cửa đóng lại sau lưng.
Hành lang kéo dài năm mươi bước chân và dẫn đến một cánh cửa ở đầu bên kia, ở cả hai bên nó đều có thêm cửa. Anh cho rằng đây lại là mấy văn phòng, tương tự như ngôi nhà mà Anna đã tạo dựng ở phía sau nhà kho. Anh thử mở cánh cửa đầu tiên và mùi của băng phiến xộc ra. Bên trong có mấy hàng giường tầng, những dấu chân mới gần đây làm xáo trộn lớp bụi, và một khoảng trống nơi trước đây từng đặt hai chiếc giường nhỏ. Có thể cảm nhận được sự thiếu vắng hơi người trong này. Anh nhìn vào bên trong cánh cửa đối diện và thấy các buồng vệ sinh với một cụm vòi hoa sen.
Hai cánh cửa tiếp theo cũng tương tự, ngoại trừ một dãy bồn tiểu trong phòng tắm. Có thể từng có người sống ở dưới này để quản lý chỗ nhu yếu phẩm, nhưng Donald không nhớ có ai từng xuống dưới tầng này trong ca trực đầu tiên của anh. Không, những khu này được lưu trữ để sử dụng trong một thời kỳ khác, giống như những cỗ máy bên dưới tấm bạt. Anh bỏ mặc phòng tắm lại cho những con ma và kiểm tra cánh cửa ở cuối hành lang.
Bên trong, anh thấy có những miếng vải nhựa phủ lên một đống bàn ghế, cùng với một lớp bụi mịn bên trên. Donald đến gần một trong những cái bàn và thấy bên dưới tấm vải là màn hình máy tính. Những chiếc ghế được gắn liền vào bàn, và các núm với cần gạt mang một nét gì đó quen thuộc. Anh quỳ xuống dò dẫm tìm mép tấm vải nhựa và loạt xoạt vén nó lên.
Bộ phận điều khiển máy bay khiến cho anh hồi tưởng lại một kiếp đời khác. Đây là que gạt mà em gái anh đã gọi là cần điều khiển, bàn đạp bên dưới ghế mà cô đã gọi bằng một cái tên khác, van tiết lưu và đủ mọi loại hộp số cùng đồng hồ báo hiệu. Donald nhớ từng đi tham quan cơ sở đào tạo của cô sau khi cô tốt nghiệp trường bay. Họ đã bay tới Colorado để tham dự lễ tốt nghiệp của cô. Anh nhớ đã xem một màn hình giống hệt như thế này khi chiếc máy bay không người lái của cô cất cánh và gia nhập đội hình cùng với nhiều chiếc khác. Anh nhớ khung cảnh Colorado nhìn từ mũi cỗ máy thanh nhã của cô trên không.
Anh liếc nhìn tầm chục trạm như vậy bố trí khắp phòng. Anh chợt nhận ra cái mục đích hiển nhiên dành cho nơi này. Anh mường tượng tiếng người vang vọng trong hành lang, đàn ông và phụ nữ tắm rửa, trò chuyện, phết khăn tắm vào mông nhau, ai đó loay hoay mượn dao cạo râu, toán phi công trực ngồi bên mấy chiếc bàn này, nơi những cốc cà phê nóng bốc khói chẳng sóng sánh mảy may, trong khi cái chết từ trên trời rơi xuống.
Donald phủ tấm nhựa lại như cũ. Anh nghĩ về em gái mình, đang say ngủ và bị giấu trong một tầng nào đó ở bên dưới, nơi anh không thể tìm thấy, và anh băn khoăn tự hỏi có khi nào cô được đưa đến không phải để làm anh ngạc nhiên. Có khi cô được đưa đến để làm cho ai đó khác trong tương lai ngạc nhiên.
Và bất chợt, trong khi nghĩ về cô, nghĩ về một thời đại nay đã dạt trôi theo những giấc mơ và những giọt nước mắt cô đơn, Donald thấy mình vỗ túi tìm kiếm thứ gì đó. Các viên thuốc. Một đơn thuốc cũ với tên của cô trên đó. Helen đã buộc anh đi khám bác sĩ, đúng không? Và Donald bỗng dưng biết tại sao anh không thể quên, tại sao thuốc của họ không có tác dụng với anh. Đi kèm với khoảnh khắc thấu rõ ấy là một khao khát muốn tìm em gái hết sức mạnh mẽ. Charlotte chính là lý do. Cô là câu trả lời cho một trong những câu đố của Thurman.