← Quay lại trang sách

Chương 43 Tháp giống 1

BỮA SÁNG BAO GỒM trứng bột và khoai tây vụn của Donald đã nguội lạnh từ lâu. Anh hiếm khi chạm vào chỗ thức ăn do Thurman và Erskine mang xuống, thay vào đó toàn ăn mớ đồ nhạt thếch trong những hộp bạc không nhãn mác mà anh đã phát hiện ra trong những thùng được niêm chân không ở nhà kho. Vấn đề không chỉ nằm ở niềm tin - mà ở sự chống đối, cảm giác mạnh mẽ vì được tự mình quyết định sự sống còn của bản thân. Anh xiên một khối thạch màu vàng cam mà anh cho rằng từng có thời là một phần của quả đào và bỏ nó vào miệng. Anh nhai, chẳng nếm thấy gì cả. Anh giả vờ nó có vị đào.

Phía bên kia chiếc bàn rộng, Anna hí hoáy chỉnh các núm vặn trên bộ đài của mình và xì xụp nhấp một cốc cà phê nguội ngắt. Cả núi dây điện dẫn từ một chiếc hộp đen vào máy tính của cô, có tiếng nhiễu lẹt xẹt khe khẽ vang khắp phòng

“Thật tệ là chúng ta không thể tìm được kênh nào hay ho hơn,” Donald rầu rĩ nói. Anh xiên thêm một miếng quả bí ẩn nữa bỏ vào miệng. Anh tự nhủ đây là xoài để cho có vẻ đa dạng.

“Không có kênh nào là hay nhất,” cô nói, ý muốn nhắc đến cái hy vọng tháp giống bốn mươi cùng hàng xóm láng giềng nhà nó sẽ tiếp tục im hơi lặng tiếng. Cô đã cố gắng giải thích rằng mình đang tìm cách cô lập bất kỳ người sống sót nào, mặc dù khó có khả năng có ai còn sống, nhưng Donald chẳng hiểu gì mấy. Một năm trước, tháp giống bốn mươi được cho là đã xâm nhập hệ thống. Họ cho rằng thủ phạm là một trưởng bộ phận IT nổi loạn. Không ai khác có thể đủ am tường và giữ quyền truy cập cần thiết để thực hiện một kỳ tích như vậy. Vào thời điểm nguồn cấp dữ liệu máy quay bị cắt, mọi biện pháp phòng ngừa đã bị cắt đứt. Họ đã cố gắng triệt tiêu tháp giống đó, nhưng không có cách nào xác minh liệu họ thành công hay không. Rõ ràng là những nỗ lực này đã thất bại khi bóng tối bắt đầu lan sang các tháp giống khác.

Thurman, Erskine và Victor đã được đánh thức theo đúng quy định, từng người một. Các biện pháp phòng ngừa khác không mang lại hiệu quả gì, và Erskine lấy làm lo lắng rằng vụ xâm nhập đã tiến đến cấp độ lũ rô bốt nano, rằng các cỗ máy trong không khí đang được tái lập trình, rằng mọi thứ đều đang có nguy cơ đổ bể. Sau khi uốn lưỡi đủ đường, Thurman đã thuyết phục được hai người kia rằng Anna có thể giúp họ. Hồi còn ở MIT, cô nghiên cứu về hòa phối sóng vô tuyến; công nghệ sạc từ xa; khả năng chiếm quyền điều khiển các thiết bị điện tử qua điện đàm.

Cô rồi sẽ có thể nắm quyền điều khiển cơ chế đánh sập ở các tháp giống bị xâm nhập. Donald vẫn gặp ác mộng khi nghĩ về chuyện đó. Trong lúc cô mô tả quá trình ấy, anh đã nghiên cứu bản lược đồ treo trên tường của một tháp giống tiêu chuẩn. Anh mường tượng ra những vụ nổ giúp tháo tung các lớp bê tông nặng giữa các tầng, khiến cho chúng đổ từ trên xuống như những quân cờ domino, nghiền nát tất cả mọi thứ cũng như mọi người kẹp ở giữa. Những khối bê tông dày đến mười mét bị tháo rời để biến cả một xã hội thành đống đổ nát. Ngay từ đầu, những tòa nhà dưới lòng đất này đã được thiết kế để có thể bị đánh sập như bất cứ tòa nhà nào khác - và điều ấy có thể thực hiện được từ xa. Donald thấy riêng việc cần đến một biện pháp phòng ngừa như vậy cũng đã là bệnh hoạn chẳng kém gì độ tàn nhẫn của biện pháp đó.

Tất cả những gì còn sót lại của các tháp giống kia giờ chỉ là tiếng rít và lạch xạch phát ra từ những bộ đàm đã chết của chúng, một điệp khúc của những bóng ma. Các trưởng tháp giống trong các cơ sở còn lại thậm chí còn chưa được nghe kể về thảm họa. Sẽ không có dấu X đỏ nào trên lược đồ của họ để ám ảnh quãng đời còn lại của những con người ấy. Các trưởng tháp giống vốn rất ít liên lạc với nhau. Mối quan ngại lớn hơn cả là để cho hoảng loạn lan rộng.

Nhưng Victor đã biết. Và Donald nghi ngờ rằng nguyên nhân khiến ông tự kết liễu đời mình chính là gánh nặng khổng lồ này chứ không phải bất kỳ giả thuyết nào mà Thurman đưa ra. Thurman ngưỡng mộ khối óc nghe bảo là thiên tài của Victor đến nỗi cứ chăm chăm tìm kiếm lý do đằng sau vụ tự tử, một nguyên nhân mang tính âm mưu. Donald thì nghiêng về giả thuyết là ông đã nhận ra một điều đáng buồn, rằng nhân loại đã bị đẩy đến bên bờ vực tuyệt chủng bởi những kẻ điên rồ nắm chức nắm quyền hùa theo nhau, ai cũng nghĩ rằng những người còn lại biết mình đang đi đâu.

Anh nhấp nước cà chua từ một cái hộp mà anh đã phải đâm thủng, rồi với lấy hai mảnh giấy nằm giữa đống ghi chú và báo cáo phủ kín như thảm xung quanh bàn phím của mình. Yếu tố quyết định số phận của tháp giống mười tám được cho là nằm đâu đó trong hai trang này. Chúng là hai bản sao của cùng một báo cáo. Một là bản in gốc của báo cáo về sự sụp đổ của tháp giống mười hai mà anh đã viết từ lâu. Donald gần như chẳng nhớ đã viết nó. Và giờ khi đã săm soi bản báo cáo quá lâu, anh chẳng còn hiểu được gì trong đó nữa, chẳng khác nào một từ trở nên vô nghĩa khi bị lặp đi lặp lại liên tục.

Bản còn lại có các ghi chú Victor đã viết nguệch ngoạc. Ông đã sử dụng một cây bút mực đỏ, và ai đó ở tầng trên đã xoay xở in được ra một tấm màu này để cho cả hai phiên bản trở nên dễ đọc hơn. Tuy nhiên, khi sao lại màu đỏ ấy, họ cũng đã kèm theo một lớp sương mịn cùng vài giọt máu của ông lên giấy. Những vết tích ấy là lời nhắc nhở đầy ghê rợn về việc bản báo cáo đã nằm ở trên bàn của Victor trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời ông.

Sau ba ngày nghiên cứu, Donald bắt đầu nghi ngờ rằng bản báo cáo chỉ là một mẩu giấy vụn, không hơn không kém. Nếu không thì tại sao lại đi viết lên trên nó? Ấy nhưng Victor đã nhiều lần nói với Thurman rằng chìa khóa để dập tắt tình trạng bạo lực trong tháp giống mười tám nằm ngay tại đó, trong báo cáo của Donald. Victor đã đòi lôi Donald ra khỏi giấc ngủ đông, nhưng không thể lôi kéo được Erskine hay Thurman về phe mình. Vì vậy, tất cả Donald có là đây: lời của một người quá cố do một kẻ dối trá kể lại.

Kẻ dối trá và người quá cố - hai loại người không biết nói sự thật.

Mảnh giấy in mực đỏ và mấy vết máu màu gỉ sắt chẳng giúp ích được là bao. Tuy nhiên, có một vài dòng nghe cũng hợp lý. Chúng gợi cho Donald nhớ đến cách cái trò bói tử vi có thể đoán trúng một vài điều mơ hồ lớt phớt, khiến cho mớ nhảm nhí còn lại trở nên uy tín.

Viết in đậm và đầy chắc chắn ngay chính giữa bản báo cáo là dòng chữ Người vẫn nhớ . Donald không khỏi nghĩ rằng câu này nói về anh và khả năng kháng thuốc của anh. Chẳng phải Anna đã nói Victor thường xuyên nhắc đến anh đó sao, rằng ông muốn cho anh thức để kiểm tra hay thẩm vấn? Những dòng suy ngẫm khác cũng mơ hồ và kinh khủng chẳng kém. Đây chính là lý do , Victor đã viết vậy. Và còn: Dấu chấm hết cho tất cả.

Ông muốn ám chỉ lý do vụ tự tử của mình hay lý do cho vụ bạo lực đang xảy ra ở tháp giống mười tám? Và dấu chấm hết cho tất cả cái gì?

Xét trên nhiều phương diện, chu kỳ bạo lực trong tháp giống mười tám cũng chỉ giống như những gì diễn ra ở các nơi khác. Nếu không kể đến chuyện nó nghiêm trọng hơn thì đây vẫn chính là cái chu kỳ vùng lên và lụi tàn của quần chúng, mỗi thế hệ nổi loạn chống lại thế hệ trước, một chu kỳ biến động đẫm máu cứ mười lăm hoặc hai mươi năm lại diễn ra một lần.

Victor đã viết nhiều về chủ đề này. Ông đã để lại các báo cáo về đủ mọi thứ, từ hành vi của linh trưởng cho đến các cuộc chiến tranh của thế kỷ hai mươi và hai mươi mốt. Có một bản báo cáo Donald thấy đặc biệt ghê rợn. Nó mô tả chi tiết quá trình động vật linh trưởng trưởng thành và tìm cách lật đổ bố chúng, những con đực đầu đàn. Nó kể về những con tinh tinh giết trẻ con, những con đực bắt con non khỏi tay mẹ chúng và đưa lên cây, thế rồi lần lượt rứt toác tay chân khỏi cơ thể nhỏ bé của chúng. Victor đã viết rằng hành động này khiến cho con cái động dục trở lại. Nó dọn chỗ cho thế hệ tiếp theo.

Donald khó lòng tin nổi bất cứ điều nào trong cái mớ đấy. Anh thậm chí còn cảm thấy chật vật hơn khi tìm cách diễn giải một bản báo cáo về thùy trán và thời gian cần thiết để chúng phát triển ở người. Có khi đây là mấu chốt quan trọng để làm sáng tỏ một bí ẩn nào đấy. Hoặc có thể đó chỉ là những lời mê sảng của một người đàn ông đang dần mất trí - hoặc một người đã tìm thấy lương tâm của bản thân và ý thức được mình đã gây ra chuyện gì cho thế giới.

Donald nghiên cứu báo cáo cũ của mình và rà soát các ghi chú của Victor, tìm kiếm câu trả lời. Anh hình thành một sinh hoạt mà Anna đã thành thạo từ lâu. Họ ngủ, ăn và làm việc. Họ nốc cạn các chai scotch vào ban đêm, từng ngụm cay sè một, và để mặc chúng đứng đấy như những ống khói nhà máy giữa sơ đồ các tháp giống. Vào buổi sáng, họ thay phiên nhau tắm. Anna thì cứ trơ trẽn phô bày cơ thể trần trụi, còn Donald thì chỉ mong cô đừng làm như vậy. Sự hiện diện của cô đã trở thành một thứ hơi men từ quá khứ, và Donald bắt đầu hình thành một thực tại mới trong tâm trí: anh và Anna đang cùng nhau thực hiện một dự án bí mật; Helen bấy giờ đang ở Savannah; Mick liên tục bỏ lỡ các cuộc họp; Donald không thể gọi được cho ai trong hai người vì điện thoại của anh không hoạt động.

Điện thoại của anh luôn luôn không hoạt động. Chỉ cần một tin nhắn gửi được đi trót lọt vào ngày diễn ra hội nghị thôi là Helen bây giờ đã có thể ở trong khu đông lạnh, say ngủ trong khoang của mình. Anh đến thăm cô giống như Erskine đến thăm con gái mình. Họ sẽ lại một lần nữa được ở bên nhau sau khi tất cả các ca trực đã kết thúc.

Trong một phiên bản khác của cùng giấc mơ ấy, Donald mường tượng ra cảnh mình leo qua được quả đồi kia và sang phía bên Tennessee. Những quả bom phát nổ giữa không trung những con người hoảng sợ nhào xuống cái lỗ của mình; một cô bé cất giọng hát đầy trong trẻo. Trong mộng tưởng này, anh và Helen cùng biến xuống dưới lòng đất. Họ có con cái cháu chắt và được chôn cất bên nhau.

Những giấc mơ như thế ám ảnh anh mỗi khi anh cho phép Anna chạm vào người mình, nằm trên giường mình một tiếng trước khi đi ngủ, chỉ có mỗi tiếng thở của cô, đầu cô đặt trên ngực anh, hơi thở của cả hai người đầy mùi rượu. Anh sẽ nằm đó và chịu đựng, lấy làm khổ sở trước sự dễ chịu mà bàn tay cô đặt trên cổ anh mang lại, và chỉ ngủ thiếp đi sau khi cô trở nên khó chịu do phải nằm chật chội và đã quay trở lại giường mình.

Vào buổi sáng, cô sẽ hát trong khi tắm, hơi nước cuồn cuộn phà vào phòng chiến lược, trong khi Donald quay trở lại với công việc nghiên cứu. Anh sẽ đăng nhập vào máy tính của cô, nơi anh có thể lục lọi các tập tin trong thư mục cá nhân của Victor. Anh có thể thấy mốc thời gian các tập tin này được tạo ra, thời điểm truy cập cũng như tần suất những lần truy cập ấy. Một trong những tập tin lâu nhất và được mở gần đây nhất là một danh sách xếp hạng tất cả các tháp giống. Số mười tám nằm ở ngay gần đầu, nhưng đây là xếp hạng theo mức độ rắc rối hay đáng giá thì anh lại chẳng rõ. Và tại sao lại phải xếp hạng chúng? Để phục vụ mục đích gì?

Anh cũng sử dụng máy tính của Anna để tìm kiếm em gái Charlotte. Cô không được liệt kê trong danh sách các khoang bên dưới, cũng không tồn tại dưới bất kỳ cái tên hay hình ảnh nào mà anh có thể tìm thấy. Nhưng cô đã ở đó trong suốt quãng thời gian định hướng. Anh nhớ cô đã bị dẫn đi với những người phụ nữ khác và đưa vào giấc ngủ. Bây giờ cô như thể đã biến mất. Nhưng biến đi đâu mới được cơ chứ?

Có quá nhiều câu hỏi. Anh nhìn chằm chằm vào hai bản báo cáo, trong khi cái tiếng nhiễu kinh khủng, vô hồn vọng ra từ đài, sức nặng của toàn bộ chỗ đất đá đè lên người, và anh bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang săm soi ghi chú của Victor một cách quá sát sao hay không, liệu mình về sau có đi đến một kết thúc tương tự ông hay không.