← Quay lại trang sách

Chương 46

HỌ ĐI THANG MÁY đến khu nhà ăn chứ không cho Donald xuống ở tầng năm mươi tư. Bấy giờ đã gần giờ ăn tối, và anh có thể giúp Thurman bê khay. Trong lúc đèn phía sau các số tầng hết bật lại tắt, bám theo đường họ đi lên, linh cảm của Thurman về Victor ám ảnh anh. Nhỡ Victor chỉ tò mò về khả năng kháng thuốc của anh thì sao? Nhỡ không có bất cứ thứ gì quan trọng trong báo cáo kia thì sao?

Họ băng qua tầng bốn mươi, nút của nó sáng lên rồi tối đi, và Donald nghĩ về cái tháp giống đã làm điều tương tự. “Điều này sẽ ảnh hưởng ra sao đến tháp giống mười tám?” anh hỏi, quan sát con số tiếp theo vụt sáng.

Thurman nhìn chằm chằm vào cặp cửa thép không gỉ, trên in dấu bàn tay dính dầu mỡ do ai đó từng túm lấy nó để giữ thăng bằng.

“Vic muốn thử tái thiết lập tháp giống mười tám thêm lần nữa. Tôi chẳng hiểu để làm gì. Nhưng có khi ông ta nghĩ đúng. Có khi chúng ta nên cho họ thêm một cơ hội.”

“Tái thiết lập bao gồm những gì?”

“Cậu biết bao gồm những gì mà.” Thurman nhìn mặt anh. “Chính là những gì chúng ta đã làm với thế giới, chỉ có điều ở quy mô nhỏ hơn thôi. Giảm thiểu dân số, xóa sạch máy tính và ký ức của họ, thử lại từ đầu. Trước đây chúng tôi đã làm điều đó mấy lần với tháp giống này rồi. Nó có đi kèm với rủi ro. Không thể gây ra chấn thương mà không khiến cho mọi thứ loạn hết cả lên. Đến một lúc, phủi tay sẽ là giải pháp đơn giản và an toàn hơn.”

“Kết liễu họ,” Donald nói, và anh nhận ra Victor đã phải đương đầu với điều gì, đã cố gắng ngăn chặn điều gì. Anh chỉ ước mình có thể nói chuyện với ông già ấy. Anna nói Victor thường xuyên nhắc đến anh. Và Erskine đã nói rằng Victor từng bảo mình ước có những người như Donald lên nắm quyền.

Thang máy mở ra khi lên đến tầng trên đỉnh. Donald bước ra ngoài và ngay lập tức cảm thấy kỳ lạ khi được đi lại giữa những người đang trực, có mặt ngay đây nhưng đồng thời vẫn bị tách biệt khỏi cuộc sống thường nhật của tháp giống một.

Anh nhận thấy rằng không có ai ở đây nhìn Thurman với vẻ tôn kính. Lão không phải trưởng ca trực và không ai biết chức vụ của lão. Chỉ có hai người đàn ông, một người mặc đồ trắng và một người mặc đồ màu be, lấy thức ăn và liếc nhìn mảnh đất hoang tàn trên màn hình gắn tường.

Donald lấy một cái khay và lại một lần nữa nhận thấy rằng hầu hết mọi người đều ngồi quay mặt về khung cảnh. Chỉ một hoặc hai người quay lưng lại nó trong khi ăn. Anh đi theo Thurman đến thang máy trong khi khao khát được nói chuyện với nhúm người này, muốn hỏi họ nhớ những gì, sợ những gì, muốn nói với họ rằng sợ hãi là chuyện bình thường.

“Tại sao các tháp giống khác lại có màn hình?” anh hỏi Thurman, giữ giọng khẽ khàng. Anh chẳng hiểu mấy về các bộ phận mà mình không tham gia thiết kế. “Tại sao lại phô ra cho họ thấy những gì chúng đã làm?”

“Để giữ họ ở im bên trong,” Thurman nói. Lão đặt cái khay trên một tay và nhấn nút gọi thang máy tốc hành. “Không phải là chúng ta cho họ thấy cái mình đã làm đâu. Chúng ta cho họ thấy ngoài kia có gì. Những màn hình đó và một vài điều luật cấm kỵ là cách giữ mấy người kia ở yên bên trong. Donny à, con người mắc cái tật này, ta thấy thôi thúc phải đi cho đến khi va vào một thứ gì đó. Thế rồi ta đào hầm đi xuyên qua cái thứ đó, hoặc ta dong buồm ra đến rìa mép đại dương, hoặc ta loạng choạng băng qua những ngọn núi...”

Thang máy lên đến nơi. Một người đàn ông mặc đồ đỏ rực cáo lỗi và bước qua giữa hai người. Họ vào thang và Thurman dò dẫm lấy thẻ của lão. “Nỗi sợ hãi,” lão nói. “Ngay cả nỗi sợ cái chết cũng chỉ suýt soát chống lại thôi thúc ấy của chúng ta. Nếu chúng ta không cho họ thấy ở ngoài đó có những gì, họ sẽ tự mình đi tìm hiểu. Đó là điều giống loài chúng ta từ trước đến nay vốn luôn làm.”

Donald ngẫm nghĩ về điều này. Anh nghĩ về thôi thúc của chính bản thân muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của toàn bộ mớ bê tông đang ép lấy này, ngay cả khi ra ngoài kia đồng nghĩa với lãnh án tử. Sự bóp nghẹt chậm chạp bên trong thậm chí còn kinh khủng hơn.

“Tôi muốn tiến hành tái thiết lập hơn là tiêu diệt nguyên cả một tháp giống,” Donald nói, ngắm các con số trôi qua. Anh không đề cập đến việc mình đã đọc về những người sống ở đó. Một đợt tái thiết lập đồng nghĩa với bao mất mát và đau thương, nhưng sau đó vẫn có một cơ hội để sống sót. Lựa chọn còn lại là tuyên án tử hình cho tất cả bọn họ.

“Bản thân tôi cũng đang ngày càng không muốn hành quyết toàn tháp giống,” Thurman thừa nhận. “Hồi Vic vẫn còn, tôi chỉ toàn cãi rằng không nên để lãng phí thời gian của chúng ta vào bất kỳ một tháp giống đơn lẻ nào như thế này. Bây giờ, khi ông ta mất rồi, tôi lại thấy mình muốn giúp đỡ những người này. Như thể tôi phải tôn trọng mong muốn cuối cùng của ông ta. Và đó là một cái bẫy nguy hiểm.”

Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi và đón thêm hai nhân viên, hai người này ngưng cuộc trò chuyện của mình lại và im lặng suốt chặng đường đi. Donald nghĩ về quy trình thanh tẩy một tháp giống, để rồi chứng kiến cảnh bạo lực lặp lại. Các cuộc đại chiến thời xưa cũng như thế này. Anh nhớ hai cuộc chiến ở Iran, một thế hệ mới không nhớ gì cả, để cho những người con trai lăn xả vào các trận chiến mà cha ông mình đã từng đánh rồi.

Hai anh nhân viên bước ra tại khu giải trí, tiếp tục cuộc trò chuyện khi cánh cửa đóng lại. Donald nhớ mình từng thích tự trừng phạt bản thân trong phòng nâng tạ như thế nào. Bây giờ thì anh đang dần teo tóp đi, bụng chẳng muốn ăn, không có gì để anh chống lại, đấu tranh nữa.

“Đôi khi điều ấy khiến tôi thắc mắc về lý do ông ta làm cái việc mình đã làm,” Thurman nói. Thang máy lướt xuống tầng năm mươi tư. “Vic tính toán mọi thứ. Luôn luôn nhằm một mục đích nào đó. Có khi đây là cách ông ta thắng cuộc tranh luận của chúng tôi khi đảm bảo rằng mình là người nói lời cuối cùng” Thurman liếc nhìn Donald. “Thật tình chứ, chính nhờ vậy mà tôi cuối cùng cũng chịu đánh thức cậu dậy.”

Donald không nói ra rằng chuyện ấy nghe điên rồ thế nào. Anh nghĩ Thurman thực chất chỉ đang tìm cách lý giải cái điều ngoài sức tưởng tượng kia mà thôi. Tất nhiên, vẫn còn một cách khác để chấm dứt cuộc tranh cãi bằng cái chết của Victor. Đây không phải lần đầu tiên Donald nghĩ rằng đó hoàn toàn không phải là tự sát. Nhưng anh tin rằng những nghi ngờ như vậy sẽ chỉ khiến cho mình gặp rắc rối.

Họ rời thang máy ở tầng năm mươi tư và mang khay bước dọc các lối đi đầy đạn dược. Khi họ đi qua chỗ mấy chiếc máy bay điều khiển từ xa, Donald nghĩ về em gái cũng đang ngủ. Được biết cô đang ở đâu, biết cô đang an toàn, mới nhẹ nhõm làm sao. Một niềm an ủi nho nhỏ.

Họ ăn tại bàn trong phòng chiến lược. Donald vọc bữa tối của mình trong khi Thurman và Anna nói chuyện. Hai bản báo cáo nằm trước mặt anh - anh nghĩ chúng chỉ là những mẩu giấy vụn. Bên trong không chứa bí ẩn nào. Anh đã nghiên cứu nhầm đối tượng, cứ tưởng rằng có manh mối trong những con chữ, nhưng thứ mà Victor nhận định chính là sự tồn tại của Donald. Ông đã ngồi đối diện Donald và quan sát anh phản ứng với thứ có trong nước hoặc thuốc của họ. Và bây giờ, khi Donald nhìn những ghi chú của ông, anh chỉ thấy một mảnh giấy với nỗi đau được nguệch ngoạc viết giữa những vệt máu.

Đừng để ý đến chỗ máu , anh tự nhủ. Máu không phải manh mối. Nó xuất hiện sau. Có mấy vệt máu vương trên một khoảng trống lớn giữa các ghi chú. Donald đã nghiên cứu những thứ vô nghĩa. Anh đã phí công tìm kiếm một thứ không tồn tại. Chẳng khác gì nhìn vào hư vô.

Hư vô. Donald đặt dĩa xuống và với lấy bản báo cáo còn lại. Một khi anh bỏ qua những đốm máu lớn thì có một khoảng trống giữa các ghi chú, không có gì được viết. Đây là nơi anh đáng lẽ nên tập trung vào. Không phải thứ nằm ở đó, mà là thứ không có ở đó.

Anh kiểm tra bản báo cáo kia - vị trí tương ứng với khoảng trống đó - để xem tại đấy có viết gì. Khi anh tìm ra đúng chỗ, sự phấn khích của anh tan biến. Chính là đoạn văn lạc lõng, đoạn nói về cái cậu trẻ tuổi được kết nạp có bà cố vẫn nhớ về thời xưa. Nó chẳng là gì cả.

Trừ phi...

Donald ngồi thẳng dậy. Anh lấy hai bản báo cáo và chồng chúng lên nhau. Anna bấy giờ đang nói cho Thurman nghe về tiến độ gây nhiễu các tháp phát sóng vô tuyến, rằng chẳng bao lâu nữa cô sẽ xong việc. Thurman nói rằng tất cả bọn họ đều có thể kết thúc ca trực trong vòng vài ngày tới, chỉnh lại lịch về như cũ. Donald giơ hai bản báo cáo chồng nhau lên trước đèn. Thurman tò mò quan sát.

“Ông ta đã viết quanh một cái gì đó,” Donald lẩm bẩm. “Không phải đè lên .”

Anh nhìn vào mắt Thurman và mỉm cười. “Ông đã sai rồi.” Hai mảnh giấy run rẩy trong đôi bàn tay anh. “Có một thứ ở trong này. Ông ta không quan tâm đến tôi chút nào đâu.”

Anna đặt dao dĩa xuống và rướn sang nhìn.

“Nếu có bản gốc, tôi đáng lẽ đã nhận ra nó ngay lập tức.” Anh chỉ vào chỗ trống giữa các ghi chú, sau đó kéo trang trên cùng ra và gõ ngón tay vào đoạn lạc lõng. Cái đoạn không liên quan chút gì đến tháp giống mười hai.

“Đây là lý do các lần tái thiết lập của ông không hiệu quả,” anh nói. Anna chộp lấy bản báo cáo đặt dưới và đọc về cái cậu bóng đeo Donald đã kết nạp, người có bà cố vẫn nhớ thời xưa, người đã hỏi anh liệu những câu chuyện đó có thật không.

“Ai đó trong tháp giống mười tám còn nhớ,” Donald nói một cách đầy tự tin. “Có khi là một nhóm người, bí mật truyền kiến thức từ thế hệ này sang thế hệ khác. Hoặc họ cũng miễn nhiễm như tôi. Họ nhớ.”

Thurman nhấp một ngụm nước. Lão đặt ly xuống và liếc từ con gái sang Donald. “Càng thêm lý do để phủi tay,” lão nói.

“Không” Donald bảo với lão. “Không. Đó không phải những gì Victor nghĩ.” Anh gõ lên các ghi chú của người quá cố. “Ông ta muốn tìm người vẫn nhớ, nhưng ý ông ta không phải là tôi.” Anh quay sang Anna. “Tôi không nghĩ ông ta muốn tôi dậy làm gì cả.”

Anna ngước lên nhìn bố, vẻ khó hiểu. Cô quay sang Donald. “Anh đề xuất làm gì nào?”

Donald đứng lên và đi đi lại lại sau mấy cái ghế, bước qua những sợi dây uốn éo lượn trên nền gạch. “Chúng ta cần gọi cho tháp giống mười tám và hỏi người đứng đầu ở đó xem có ai có hồ sơ phù hợp với báo cáo này không, ai đó hay một nhóm nào đó đang gieo rắc bất hòa, có khi còn nói về thế giới mà chúng ta đã...” Anh ngăn bản thân lại trước khi nói ra từ hủy diệt .

“Được rồi,” Anna nói, gật đầu. “Được rồi. Hãy cứ cho là họ biết thật đi. Hãy cứ cho là chúng ta tìm thấy những người giống như anh ở đó. Sau đó thì sao?”

Anh ngừng đi qua đi lại. Đây là phần anh chưa cân nhắc đến. Anh thấy Thurman quan sát mình, đôi môi của lão già mím lại.

“Chúng ta tìm thấy những người này...” Donald nói.

Và anh biết. Anh biết sẽ cần phải làm gì để cứu những con người trong cái tháp giống xa xôi này, những thợ hàn và chủ của nông dân và các bóng đeo trẻ của họ. Anh nhớ trong một ca trực hồi trước, mình đã từng nhấn nút, từng xuống tay giết người để cứu người.

Và anh biết mình vẫn sẽ làm lại điều ấy.