← Quay lại trang sách

Chương 47 Tháp giống 18

CỔ HỌNG MISSION NGỨA còn mắt thì cay sè, càng đến gần tầng một trăm hai mươi và bộ phận Điều Phối Khu Dưới thì khói càng dày và mùi càng hăng. Đám người truy đuổi ở phía trên dường như đã chùn bước, có thể là vì khe hở giữa lan can đã cướp đi một sinh mạng.

Cam đã chết, cậu tin chắc điều ấy. Và bao nhiêu người khác đã chịu chung số phận? Một cảm giác tội lỗi đi kèm dòng suy nghĩ bệnh hoạn rằng những người ngã xuống rồi sẽ phải được mang lên khu nông trại trong các túi nhựa. Một người khuân vác sẽ phải làm công việc đó, sẽ chẳng phải một chuyến đi dễ chịu gì cho cam.

Cậu rũ bỏ suy nghĩ này đi khi chỉ còn cách bộ phận Điều Phối một tầng. Nước mắt chảy dài trên mặt cậu hòa lẫn với mồ hôi và bụi bặm tích tụ trong chuyến leo xuống trong cái ngày dài dằng dặc này. Cậu mang theo tin xấu. Tắm rửa và quần áo sạch sẽ cũng chẳng giúp giảm bớt cảm giác mệt mỏi của cậu là bao, nhưng ở đó cậu sẽ được bảo vệ, được giúp xóa tan hiểu nhầm về vụ nổ. Mission vội vã leo xuống nốt nửa đường còn lại, và có thể do tro bụi bốc lên gợi nhắc đến một mẩu thư bị xé vụn, cậu nhớ ra lý do mình ban đầu đuổi theo Cam.

Rodny. Bạn cậu bị nhốt trong bộ phận IT, và lời cầu xin giúp đỡ của nó đã thất lạc giữa cảnh om sòm và rối loạn của vụ nổ.

Vụ nổ. Cam. Kiện hàng. Ca giao hàng .

Mission chao đảo, phải nắm lấy lan can để giữ thăng bằng. Cậu nghĩ về khoản phí vô lý cho ca giao hàng kia, một khoản phí có lẽ không ai có ý thanh toán. Cậu trấn tĩnh lại và vội vàng đi tiếp, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng khóa tại bộ phận IT ấy, rắc rối Rodny có thể đang gặp là gì và làm thế nào để giúp nó. Thậm chí còn là làm thế nào có thể đến được chỗ nó.

Khi cậu đặt chân đến bộ phận Điều Phối, không khí trở nên đặc quánh và chỉ cần hít vào là rát cả phổi. Một đám đông nhỏ túm tụm trên cầu thang. Họ nhìn qua chiếu nghỉ vào trong cánh cửa để mở cửa tầng một trăm hai mươi. Mission ho vào nắm tay trong khi luồn lách qua đám người đứng xem. Đống đổ nát từ phía bên trên đã rơi xuống đây à? Mọi thứ trông có vẻ vẫn còn nguyên vẹn. Hai cái xô nằm nghiêng gần cửa, một vòi cứu hỏa màu xám len lỏi qua lan can chạy vào bên trong. Một lớp khói bám dính lên trần nhà, tràn ra ngoài và bốc lên dọc phần tường của trục cầu thang, chống lại trọng lực.

Mission kéo khăn lên mũi, chẳng hiểu gì hết cả. Khói đang bốc ra từ bên trong bộ phận Điều Phối. Cậu hít vào miệng, lớp vải áp vào môi và giúp cảm giác cay trong họng cậu trở nên dịu bớt. Những bóng hình tối thẫm di chuyển bên trong hành lang. Cậu tháo dây đeo cố định con dao và bước qua ngưỡng cửa, cúi thấp xuống để tránh lớp khói. Sàn nhà ướt nhẹp và lép nhép sau khi bị dòng người từ sâu bên trong giẫm đạp qua. Nó tối om, nhưng ở sâu trong hành lang có những luồng sáng đèn pin đang múa máy.

Mission vội vã tiến về phía mấy ngọn đèn. Khói trở nên dày hơn, nước trên sàn sâu hơn. Mấy mẩu giấy bột nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Cậu đi qua một khu ký túc xá, phòng phân loại, văn phòng tiền sảnh.

Lily, một người khuân vác lớn tuổi, bì bõm chạy vụt qua, bắn nước tung tóe, chỉ đến phút chót mới rõ danh tính khi mặt chị được một luồng sáng đèn pin chiếu rọi. Có ai đó nằm dưới nước, dựa sát tường. Khi Mission đến gần và một luồng ánh sáng lướt qua chiếu lên hình hài ấy, cậu thấy rằng người kia không phải đang nằm. Đó là Hackett, một trong những người điều phối ít ỏi đối xử với các bóng đeo trẻ một cách tôn trọng và không bao giờ đem gánh nặng của họ ra làm trò vui. Một nửa khuôn mặt của anh ta vẫn còn nguyên vẹn, nửa còn lại là một vết phồng rộp đỏ. Tử nhật. Những con số của trò quay số vụt qua mắt Mission.

“Cậu khuân vác! Qua đây đi.”

Là giọng Morgan, thầy mẫu cũ của Mission. Tiếng ông già ho hòa cùng với tràng ho của những người khác. Hành lang đầy những gợn nước lăn tăn và sóng, nước bắn tung tóe, người ho khù khụ, khói và mệnh lệnh. Mission vội vã tiến về phía hình bóng quen thuộc, mắt cậu cay sè.

“Thầy ạ? Con Mission đây. Vụ nổ...” Cậu chỉ lên trần nhà.

“Tao biết bóng đeo của mình, nhóc ạ.” Một ngọn sáng chiếu vào mắt Mission. “Vào đây giúp mấy thằng này một tay.”

Mùi đậu nấu chín lẫn với mùi giấy cháy sũng nước tràn ngập. Phảng phất bên dưới là mùi nhiên liệu, thứ mùi Mission biết từ khu dưới sâu với đám máy phát điện ở đó. Có một thứ khác nữa: mùi của chợ khu trong một dịp nướng lợn, mùi thịt thui hôi hám và khó chịu.

Hành lang chính ngập rất sâu. Nước táp lên qua khỏi miệng đôi ủng cao của Mission khiến cho bùn nhão ộc đầy vào trong. Các ngăn tủ hồ sơ đang được trút vào xô chậu. Một cái thùng rỗng được nhét vào tay cậu, những luồng sáng xoáy loạn trong màn sương, mũi cậu bỏng rát và chảy nước ròng ròng, nước mắt tự động tuôn ra trên má.

“Ở đây, ở đây,” ai đó nói, thúc giục cậu tiến tới trước. Họ cảnh báo cậu không được chạm vào tủ hồ sơ. Hàng đống giấy bị bỏ vào thùng, nặng hơn bình thường. Mission không hiểu sao mà phải cuống cuồng lên như thế. Ngọn lửa đã được dập tắt. Các chỗ màu đen trên tường hẳn chính là nơi ngọn lửa đã táp lên, còn các khoảnh đất gieo trồng dọc tường đầu bên kia, nơi những hàng đậu từng mọc trên giá đỡ cao đã biến thành tro. Mấy thanh giá đỡ nào vẫn còn đứng được thì trông như những ngón tay đen sì.

Amanda từ bộ phận Điều Phối đang ở bên mấy chiếc tủ hồ sơ, khăn quấn quanh bàn tay, xử lý các ngăn tủ khi chúng được dọn trống. Cái thùng chẳng mấy chốc đã đầy nhóc. Lúc quay người về lại phía hành lang, Mission trông thấy ai đó đang lấy hết các cuốn sách cũ trong két an toàn gắn tường ra. Có một cái thây phủ bạt nằm trong góc. Không ai buồn dọn nó đi.

Cậu theo những người khác ra đến chiếu nghỉ, nhưng họ không đi hẳn ra ngoài. Những ngọn đèn khẩn cấp trong phòng ký túc đã được bật lên, đệm xếp chồng lên nhau trong góc. Carter, Lyn và Joel đang dàn mớ hồ sơ ra trên đám đệm lò xo. Mission đổ thùng của mình xuống và quay trở lại lấy thêm một mẻ nữa.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?” cậu hỏi Amanda lúc ra chỗ tủ hồ sơ. “Có phải một vụ trả thù không?”

“Đám nông dân đến xử lý chỗ đậu,” cô nói. Cô dùng khăn của mình đánh vật với một ngăn tủ khác. “Họ đến xử lý chỗ đậu và đốt rụi tất cả.”

Mission nhìn bao quát cảnh thiệt hại. Cậu nhớ lại cách mà cầu thang đã rung lên bần bật trong vụ nổ, tâm trí vẫn có thể thấy người ta gào la trong khi rơi xuống chỗ chết. Những tháng ngày bạo lực leo thang cuối cùng cũng bùng nổ như thể một công tắc nào đó đã được kích hoạt.

“Thế bây giờ chúng ta làm gì đây?” Carter hỏi. Anh ta là một người khuân vác khỏe mạnh, ở tuổi đầu ba mươi, khi con người ta hãy còn tráng kiện và vẫn chưa gặp vấn đề về xương khớp, nhưng anh ta trông kiệt quệ vô cùng. Tóc dính bết vào trán theo từng chùm ướt nhẹp. Trên mặt anh ta có những vệt đen, và không còn nhìn ra nổi khăn của anh ta có màu gì nữa.

“Bây giờ ta đốt hoa màu của chúng,” ai đó đề xuất.

“Mớ hoa màu chúng ta đút vào mồm ấy à?”

“Chỉ các nông trại khu trên thôi. Chúng là những kẻ đã gây ra vụ này.”

“Chúng ta không biết ai là thủ phạm hết,” Morgan nói.

Mission nhìn vào mắt thầy mẫu cũ của cậu. “Trong sảnh chính,” cậu nói. “Con trông thấy... Đó có phải là...?”

Morgan gật đầu. “Roker. Ừ.”

Carter đập vào tường và văng tục ông ổng. “Tôi sẽ giết chúng!” anh ta hét lên.

“Vậy bây giờ thầy là...” Mission muốn nói trưởng Khu Dưới , nhưng giờ hãy còn quá sớm, điều ấy nghe chẳng hợp lý chút nào.

“Ừ,” Morgan nói, và Mission hiểu ông ta cũng chẳng thấy điều ấy hợp lý chút nào.

“Trong vòng vài ngày tới, thiên hạ sẽ tha hồ khuân vác bất cứ thứ gì mình muốn,” Joel nói. “Chúng ta sẽ trông nhu nhược nếu không trả thù.” Joel lớn hơn Mission hai tuổi và là một người khuân vác giỏi. Anh ho vào trong nắm tay trong khi Lyn lo lắng nhìn.

Mission có những mối quan tâm khác ngoài việc trông nhu nhược. Những người ở trên nghĩ một người khuân vác đã tấn công họ. Bây giờ đến lượt cuộc oanh tạc của nhóm nông dân này, cách xa nơi họ bị tấn công đêm hôm trước. Những người khuân vác là lực lượng gần giống với lính canh tuần tiễu nhất và họ đang bị ai đó trừ khử - một cách có chủ đích, cậu nghĩ thế. Rồi còn đám thanh niên được tuyển dụng vào bộ phận IT nữa chứ. Họ không được tuyển vào để sửa chữa máy tính; họ được thuê để phá hoại một thứ gì đó. Có thể là nhuệ khí của tháp giống.

“Con cần về nhà,” Mission nói. Câu đấy là một pha lỡ miệng. Cậu định nói về khu trên đỉnh. Cậu tháo khăn của mình ra. Nó ám đầy mùi khói, giống hệt như đôi bàn tay và bộ quần yếm của cậu. Cậu sẽ phải tìm một bộ quần yếm khác, một màu khác để mặc. Cậu cần liên lạc với những người bạn khu Ổ cũ của mình.

“Mày nghĩ mày đang làm gì vậy?” Morgan hỏi. Ông thầy mẫu cũ của cậu xem chừng sắp sửa nói thêm gì đó nữa khi Mission tháo khăn ra. Thay vào đó, đôi mắt của ông già nhìn vào cái lằn đỏ quanh cổ Mission.

“Con nghĩ vụ này không hề nhắm vào chúng ta đâu” Mission nói. “Con nghĩ nó lớn hơn thế cơ. Một người bạn của con đang gặp rắc rối. Nó nằm ở trung tâm của tất cả những chuyện loạn lạc đang diễn ra. Con nghĩ sẽ có chuyện chẳng lành xảy đến với nó, hay nó có thể sẽ biết điều gì đó. Họ dứt khoát không để nó nói chuyện với bất cứ ai cả.”

“Rodny?” Lyn hỏi. Cô và Joel học trên nó hai năm hồi ở khu Ổ, nhưng họ biết cả Mission lẫn Rodny.

Mission gật đầu. “Và Cam chết rồi,” cậu nói với những người khác. Cậu giải thích những gì đã xảy ra trên đường xuống đây, vụ nổ, những người đuổi theo cậu, khe hở giữa lan can. Ai đó sững sờ thì thầm tên Cam. “Em nghĩ không ai quan tâm việc chúng ta biết đâu,” Mission nói thêm. “Em nghĩ mấu chốt nằm ở đấy. Họ muốn mọi người trở nên tức giận. Càng giận càng tốt.”

“Tao cần thời gian để suy nghĩ,” Morgan nói. “Để lên kế hoạch.”

“Con không nghĩ còn nhiều thời gian nữa đâu,” Mission nói. Cậu kể cho họ nghe về những nhân sự mới tuyển tại bộ phận IT. Cậu nói với Morgan về việc mình đã nhìn thấy Bradley ở đó, về việc cậu khuân vác trẻ tuổi kia xin làm công việc khác.

“Chúng ta làm gì bây giờ đây?” Lyn hỏi, nhìn sang Joel và những người khác.

“Chúng ta cứ từ tốn thôi,” Morgan nói, nhưng nghe giọng ông ta dường như không chắc chắn lắm. Sự tự tin mà ông ta từng thể hiện trên cương vị thầy mẫu và một người khuân vác có thâm niên giờ đây xem chừng đã trở nên lung lay khi ông ta trở thành người đứng đầu.

“Con không thể ở lại dưới này,” Mission nói thẳng. “Thầy cứ lấy hết tem phiếu nghỉ phép của con, nhưng con phải lên khu trên đỉnh. Con không biết bằng cách nào, nhưng con phải đi.”