← Quay lại trang sách

Chương 51

CHIỀU HÔM ĐÓ, Donald và Anna khôi phục phòng chiến lược về lại như cũ. Họ chuẩn bị cho nó đề phòng trường hợp phải dùng đến trong một ca trực sau này. Tất cả ghi chú của họ được gỡ khỏi tường và cất vào các thùng nhựa kín khí, Donald mường tượng chúng sẽ nằm ở một tầng nào đó khác, trong một nhà kho khác, bị bụi phủ đầy. Các máy tính được rút phích, toàn bộ chỗ dây nhợ được cuộn lại và Erskine đem chúng đi trên một chiếc xe đẩy có bánh cót két. Tất cả những gì còn lại là giường ngủ, bộ quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân tiêu chuẩn. Đủ để họ ngủ qua nốt đêm nay và đến gặp bác sĩ Sneed vào ngày hôm sau.

Mấy ca trực sắp sửa kết thúc. Đối với Anna và Thurman, đây là điều đã được ngóng đợi từ lâu. Hai ca trực liền. Gần một năm thức. Erskine và Sneed sẽ cần một vài tuần để hoàn tất công việc của họ, khi ấy thì người quản lý tiếp theo đã nhậm chức rồi và lịch trình sẽ trở lại như bình thường. Đối với Donald, anh mới thức được chưa đầy một tuần sau nguyên một thế kỷ nằm ngủ. Anh là một cái thây, chớp mắt mở ra trong giây lát.

Anh tắm nốt lần cuối cùng và uống liều thuốc đắng đầu tiên để không ai nghi ngờ có điều gì không ổn. Nhưng Donald không định ngủ thêm lần nào nữa. Nếu quay trở lại khu đông lạnh, anh biết họ sẽ không bao giờ đánh thức anh dậy nữa. Trừ phi tình hình tồi tệ đến mức anh cũng chẳng muốn bị đánh thức làm gì. Trừ phi người đánh thức anh là Anna - cảm thấy cô đơn, thèm muốn có người bầu bạn và sẵn sàng hành hạ anh để đạt được mục đích.

Đó không phải là ngủ. Đó là đem cất xó thân xác và tâm trí. Còn một số lựa chọn khác, những lối thoát cuối cùng khác. Donald đã phát hiện được lối thoát ấy nhờ lần theo các manh mối mà Victor để lại, và chẳng bao lâu nữa anh sẽ xuống suối vàng cùng ông.

Anh đi nốt một vòng cuối cùng giữa những khẩu súng và máy bay điều khiển từ xa trước khi lui về giường mình. Anh nghĩ đến Helen trong khi nằm nghe Anna hát dưới vòi sen lần cuối. Và anh nhận ra cơn tức giận mà anh cảm thấy đối với vợ mình, người đã sống và yêu mà không có anh, giờ đã tan biến, bị xóa sạch bởi cảm giác tội lỗi vì đã cảm thấy nhẹ nhõm trong vòng tay Anna. Và tối hôm đó, khi cô đến bên anh, đi thẳng từ nhà tắm ra với nước vẫn đọng trên da thịt, anh không thể cưỡng lại được nữa. Hơi thở của họ cùng có mùi thứ thức uống đắng kia, cái hợp chất giúp mạch máu họ sẵn sàng bước vào giấc ngủ sâu, nhưng chẳng ai quan tâm cả. Donald chịu thua. Rồi anh đợi cho cô trở về giường riêng và tiếng thở của cô đã dịu lại, khi đó anh mới khóc rấm rứt đến lúc ngủ thiếp đi.

Khi anh tỉnh dậy, Anna đã biến mất, giường của cô đã được dọn dẹp gọn gàng. Donald cũng làm tương tự, vắt ga xuống bên dưới đệm và vuốt cho các góc phẳng phiu, dù anh biết mớ ga sẽ lại lộn xộn khi giường được trả về vị trí cũ trong khu sinh hoạt. Anh kiểm tra giờ giấc. Anna đã được cho đông lạnh từ sáng sớm để không bị phát hiện. Anh chỉ còn chưa đầy một giờ trước khi Thurman đến tìm. Quá đủ thời gian.

Anh ra kho và tiếp cận chiếc máy bay không người lái gần cửa ra máy bay nhất. Khi tấm vải bạt được kéo ra, một đám mây bụi bay lên. Anh kéo cái thùng nhựa rỗng dưới một bên cánh ra, mở cánh cửa thấp và xếp cái thùng sao cho nó hơi thò vào bên trong thang cất cánh. Anh hạ cửa xuống cái thùng để giữ cho cửa mở.

Anh vội vã chạy dọc hành lang, băng qua khu sinh hoạt bỏ trống, kéo tấm nhựa ra khỏi cái trạm ở tít cuối cùng. Anh hất nắp nhựa ra khỏi công tắc thang, gạt công tắc lên. Lần đầu tiên anh làm điều này, cửa thang máy mở không đủ lâu, nhưng anh có thể nghe thấy cái bệ ầm ầm dâng lên ở phía bên kia bức tường. Anh mất không bao lâu để tìm ra một giải pháp.

Anh phủ tấm che nhựa về lại như cũ, vội vã bước dọc hành lang, tắt đèn và đóng cửa lại. Anh lôi cái thùng còn lại từ dưới cánh trái máy bay. Donald lột đồ và ném quần áo của mình xuống bên dưới máy bay. Anh lôi bộ đồ nhựa dày ra khỏi thùng và ngồi xuống để đút chân vào trong ống. Tiếp theo đến lượt đôi giày, Donald cẩn thận niêm kín ống chân xung quanh chúng. Anh đứng dậy, nắm lấy sợi dây giày lủng lẳng mà anh đã ăn cắp từ một chiếc giày khác. Một đầu dây đã được buộc vào móc khóa kéo ở sau lưng bộ đồ. Anh kéo giật sợi dây qua vai, đảm bảo khóa kéo được gài kín trước khi lấy găng tay, đèn pin và mũ bảo hộ từ trong thùng.

Anh mặc đồ, đóng thùng lại và đẩy nó trở lại dưới cánh, phủ kín tấm bạt lên trên máy bay. Khi Thurman đến, sẽ chỉ có một thùng duy nhất không nằm đúng vị trí. Victor đã để lại cả một mớ lộn xộn cho người khác phát hiện. Donald gần như sẽ không để lại dấu vết gì.

Anh bò vào trong thang máy, đẩy đèn pin lên trước mặt. Anh có thể nghe thấy tiếng mô tơ nghiến lên cái thùng bị ghim như một đàn ong giận dữ. Anh bật đèn pin, nhìn vào kho lần cuối, chuẩn bị tinh thần, sau đó đá cái hộp nhựa bằng cả hai chân.

Nó nhúc nhích. Anh đá lần nữa và một tiếng ồn như sấm rền vang lên khi cánh cửa đóng sầm lại, sau đó thang rùng rùng chuyển động. Chiếc đèn pin rung lắc và nẩy bần bật. Donald quây nó vào giữa cặp găng tay của mình và quan sát hơi anh thở ra làm mờ mặt trong mũ bảo hộ. Anh không biết phải mong đợi điều gì, nhưng anh đang khiến cho nó xảy ra. Anh sẽ kiểm soát số phận của chính mình.