Chương 53
DONALD VẤP CHÂN và ngã xuống. Cú sốc khi bị chạm vào người khiến cho tim anh nhảy tọt lên cổ họng. Anh vung tay để giằng ra nhưng ai đó đã nắm chặt lấy bộ đồ của anh. Nhiều hơn một người. Họ kéo anh ra sau cho đến khi anh không còn nhìn qua được bên kia gờ đồi nữa.
Những tiếng gào thét đầy thất vọng tràn ngập mũ bảo hộ của anh. Chẳng lẽ họ không nhận ra rằng đã quá muộn rồi sao? Chẳng lẽ họ không thể để mặc cho anh yên sao? Anh vùng vẫy và cố gắng nhào ra khỏi thế kìm kẹp của họ, nhưng vẫn bị tàn nhẫn kéo xuống quả đồi, trở về phía tháp giống một.
Lần tiếp theo ngã xuống, anh có thể lăn người lại đối mặt họ, có thể đưa tay lên để tự vệ. Thurman bấy giờ đang đứng đó nhìn anh - mặc độc bộ quần yếm trắng, bụi từ lớp đất chết tụ lại trên cặp lông mày bạc của lão.
“Đến lúc phải đi rồi!” Thurman gào lên trong cơn gió mạnh. Giọng lão nghe xa xăm như những đám mây.
Donald đá chân và cố bò ngược lên quả đồi nhưng có ba người ở đó, chặn đường của anh. Tất cả đều mặc đồ trắng, nheo mắt trước sự hung dữ của cơn gió và đất cát quật tới tấp.
Donald hét lên khi họ một lần nữa túm lấy anh. Anh cố bới lấy đất đá trong khi họ nắm giày anh kéo đi. Mũ bảo hộ của anh đập vào lớp đất vô hồn. Anh nhìn những đám mây sôi sục phía trên đầu trong khi móng tay bật lên và gãy rụng do anh vật lộn tìm mấu bám.
Lúc họ lôi được anh xuống đến vùng đất phẳng, Donald đã kiệt quệ. Họ khiêng anh xuống một con dốc và qua khoang chốt gió, nơi có thêm nhiều người nữa đang đứng đợi. Mũ bảo hộ của anh bị quăng sang một bên khi cánh cửa bên ngoài còn chưa đóng hẳn lại. Thurman đứng ở một góc xa và quan sát họ cởi bộ đồ của anh ra. Lão già chấm chỗ máu chảy ra từ mũi. Donald đã đạp trúng lão.
Erskine có ở đó, bác sĩ Sneed cũng vậy, cả hai người bọn họ đều đang thở hồng hộc. Ngay khi họ cởi được bộ đồ của anh ra, Sneed thọc một cây kim vào trong da thịt Donald. Erskine giữ tay anh và trông có vẻ buồn khi chất dịch lan đi trong mạch máu của Donald.
“Thật là lãng phí,” ai đó nói đúng lúc làn sương mù bắt đầu bao trùm lấy anh.
“Nhìn cái mớ lộn xộn này mà xem.”
Erskine đặt một bàn tay lên má Donald trong khi Donald mỗi lúc một chìm sâu hơn vào trong bức màn đen. Mí mắt của anh trĩu nặng và tai trở nên nghễnh ngãng.
“Nếu có ai đó giống như cậu nắm quyền chỉ huy thì sự tình đã không đến nỗi,” anh nghe Erskine nói.
Nhưng giọng nói mà anh nghe thấy lại là giọng của Victor. Nó là một giấc mơ. Không, một ký ức. Suy nghĩ từ một cuộc trò chuyện hồi trước. Donald không biết chắc được. Thế giới tỉnh thức với những đôi giày và giọng người giận dữ kia đang bị nuốt chửng bởi màn sương mê man và mộng mị. Và lần này - thay vì sợ chết - Donald vui vẻ bước vào bóng tối đó. Anh ôm chầm lấy nó, hy vọng nó sẽ kéo dài vĩnh viễn. Anh mê đi, ý nghĩ cuối cùng trong đầu là về em gái mình, về những chiếc máy bay không người lái bên dưới tấm bạt, tất cả những thứ ấy anh hy vọng sẽ không bao giờ bị đánh thức.