← Quay lại trang sách

Chương 54 Tháp giống 18

MISSION CẢM THẤY NHƯ THỂ BỊ CHÔN SỐNG. Cậu rơi vào một trạng thái mụ mị không thoải mái, cái túi càng lúc càng thêm nóng và ẩm ướt vì hấp nhiệt cũng như hơi thở của cậu. Một phần trong cậu sợ rằng mình sẽ bất tỉnh bên trong túi, rồi Joel và Lyn sẽ phát hiện ra cậu chết ngắc. Một phần trong cậu thì lại hy vọng chuyện ấy sẽ xảy ra.

Hai người khuân vác bị chặn lại để thẩm vấn tại tầng một trăm mười bảy, chiếu nghỉ bên dưới nơi có vụ nổ đã sát hại Cam. Những người sửa chữa cây cầu thang đang để mắt tìm kiếm một người khuân vác. Mô tả của họ một phần khớp với Cam, một phần khớp với Mission. Mission nằm im phăng phắc trong khi Joel cằn nhằn về việc bị chặn lại giữa lúc đang mang theo một món hàng nhạy cảm và nặng như thế. Xem chừng họ có thể yêu cầu mở túi ra, nhưng có một số điều cũng cấm kỵ chẳng kém gì đề cập đến thế giới bên ngoài. Và thế là cả hai được cho đi tiếp, kèm theo một lời cảnh báo rằng lan can bên trên đã bị văng đi và có một người đã ngã xuống chết rồi.

Mission cố gắng kìm nén một cơn ho trong khi những giọng nói dần dần tụt xuống dưới. Cậu ngọ nguậy vai và cố gắng che miệng để hãm tiếng ho lại. Lyn rít lên bảo cậu im lặng. Ở đằng xa, Mission có thể nghe thấy tiếng một người phụ nữ khóc lóc. Họ đi ngang đống đổ nát từ nhiều giờ trước đó, Joel và Lyn há hốc mồm trước cảnh tượng nguyên một chiếu nghỉ đã bị rút toạc khỏi cầu thang chính.

Bên trên bộ phận Vật Tư, tại tầng một trăm lẻ bảy, họ mang Mission vào trong một nhà vệ sinh, mở túi và để cậu cho máu lưu thông lại vào trong các cánh tay. Mission sử dụng một quầy vệ sinh, uống vài ngụm nước và trấn an với Joel và Lyn rằng cậu vẫn ổn trong đó. Cả ba người bọn họ đều ướt đẫm mồ hôi, và vẫn còn ba mươi tầng có lẻ nữa mới lên được đến bộ phận Điều Phối Khu Giữa. Joel trông rệu rã hơn cả sau chuyến leo, hay có thể là vì đã nhìn thấy thiệt hại do vụ nổ gây ra. Lyn có vẻ khá khẩm hơn nhưng lại nóng lòng muốn lên đường tiếp. Cô lo lắng về Rodny và xem chừng cũng muốn nhanh nhanh chóng chóng lên khu Ổ chẳng kém gì Mission.

Mission liếc thấy ảnh phản chiếu của mình trong gương, với bộ quần yếm trắng và con dao khuân vác đeo bên thắt lưng. Cậu là người mà họ đang tìm kiếm. Cậu rút dao ra, giữ một nắm tóc và cắt đi một mớ đến sát da đầu. Lyn nhìn thấy việc cậu làm và rút con dao của mình ra giúp. Joel lấy thùng rác trong góc để thu gom tóc.

Quả đầu bị cắt lởm chởm, nhưng trông cậu đã bớt giống như người họ đang truy tìm. Trước khi cất con dao đi, cậu rạch một vài đường trên chiếc túi đen đựng xác, ngay bên cạnh khóa kéo. Cậu cởi bỏ áo lót và lau khô mặt bên trong túi trước khi ném chiếc áo vào thùng rác. Đằng nào thì nó cũng nồng nặc mùi khói và mồ hôi. Cậu bò lại vào trong, giúp ngoắc dây đai, thế rồi họ kéo khóa cho cậu và khiêng cậu quay trở lại cầu thang để tiếp tục chuyến hành trình đi lên. Mission chẳng thể làm gì ngoài lo lắng.

Cậu điểm lại các sự kiện của một ngày rất dài. Sáng hôm ấy, cậu đã nhìn những đám mây sáng bừng lên trong khi ăn sáng, đã đến thăm Cụ Quạ và gửi thư của cụ cho Rodny. Thế rồi đến chuyện của Cam - cậu đã để mất một người bạn. Nỗi mệt mỏi của tất cả những chuyện ấy cuối cùng cũng bắt kịp với cậu và Mission thấy mình chìm vào vô thức.

Khi giật mình tỉnh giấc, cậu cảm thấy như thể mới chỉ một thoáng trôi qua. Bộ quần yếm của cậu ướt nhẹp, mặt trong túi trơn nhẫy hơi nước ngưng tụ. Joel hẳn đã cảm thấy cậu giật mình, bởi lẽ anh nhanh chóng suỵt Mission và nói với cậu họ đang sắp sửa lên đến bộ phận Điều Phối Khu Giữa.

Tim Mission đập thình thịch khi cậu tỉnh táo lại và nhớ ra mình đang ở đâu, họ đang làm gì. Cậu cảm thấy thật khó thở. Các khe mà cậu rạch giờ đã bị lấp mất trong các nếp gấp của lớp nhựa. Cậu muốn khóa được kéo ra, chỉ một vệt ánh sáng thôi, một làn không khí trong lành thôi. Cánh tay cậu bị ghim chặt và bị dây đai quanh vai làm cho tê dại cả đi. Chỗ mắt cá được Lyn nâng bên dưới đau nhừ.

“Không thở được,” cậu hổn hển nói.

Lyn bảo cậu giữ im lặng. Nhưng có một khoảng lặng, sự lắc lư chấm dứt. Ai đó dò dẫm với cái túi trên đầu cậu, một loạt những tiếng lách tách tí hon vang lên khi khóa kéo được hạ xuống tầm một chục khía.

Mission hít vào những hơi không khí mát lạnh. Thế giới lại tiếp tục lắc lư, có tiếng giày đạp lên cầu thang ở xa - đang có một vụ náo động xảy ra ở đâu đó bên trên hoặc bên dưới, cậu không thể xác định chính xác được. Lại thêm đánh nhau. Lại thêm chết chóc. Cậu mường tượng ra cảnh những cơ thể quay mòng mòng trong không trung. Cậu thấy Cam rời khỏi khu nông trại chỉ mới ngày hôm trước, trong túi rủng rỉnh một khoản tiền thưởng, không mảy may ngờ rằng mình còn ít thời gian để tiêu xài nó tới nhường nào.

Họ dừng chân nghỉ ngơi tại bộ phận Điều Phối Khu Giữa. Mission được cho ra ở hành lang chính, nơi trống rỗng đến rợn cả người. “Chuyện quái gì đã xảy ra ở đây vậy?” Lyn hỏi. Cô thọc ngón tay vào một cái lỗ trên tường, viền quanh là các vết nứt như mạng nhện. Có hàng trăm lỗ như thế. Giày đạp vang rền trên chiếu nghỉ và tiếp tục đi qua họ.

“Mấy giờ rồi?” Mission hỏi, giữ giọng thật nhỏ.

“Vừa qua giờ ăn tối,” Joel nói. Thế tức là tiến độ của họ rất ổn.

Xuôi xuống hành lang một đoạn, Lyn săm soi một mảng thẫm màu gì đó trông như gỉ sét. “Đây có phải máu không?” cô rít lên.

“Robbie nói nó không gọi được cho ai ở đây,” Mission nói. “Có khi họ đã tản đi hết.”

Joel nhấp một ngụm từ bi đông. “Hoặc bị đuổi đi.” Anh lau miệng bằng tay áo.

“Chúng ta có nên ở đây qua đêm không? Hai người trông có vẻ mệt lử rồi.”

Joel lắc đầu. Anh đưa bi đông của mình cho Mission. “Tao nghĩ chúng ta cần phải lên khỏi các tầng đầu ba. Nơi nào cũng đều có nhân viên an ninh. Đùa, với cái kiểu bọn chúng cứ chạy khắp nơi như thế thì chắc mày leo lên với bộ đồ mặc trên người cũng được đấy. Có thể sẽ cần phải tỉa tót lại mớ tóc mày một tí.”

Mission xoa đầu và nghĩ về điều đó. “Có khi em nên làm vậy,” cậu nói. “Em có thể lên đến trên đó trước khung giờ để đèn mờ.” Cậu nhìn Lyn chạy biến vào trong một phòng ngủ dọc hành lang. Cô chui ra gần như ngay lập tức, tay che miệng, đôi mắt mở to.

“Cái gì thế?” Mission hỏi, đẩy người dậy từ tư thế quỳ và lại chỗ cô.

Cô vòng tay ôm lấy cậu và giữ cậu tránh xa cánh cửa, vục mặt vào trong vai cậu. Joel đánh liều nhìn thử.

“Không,” anh thì thầm.

Mission tránh khỏi Lyn và ra chỗ người khuân vác đồng nghiệp cạnh cửa.

Giường chật kín người. Một số người nằm lăn lóc trên sàn nhà, nhưng trông cách tứ chi của họ ngoắc loạn hết cả vào với nhau - cách các cánh tay buông thõng xuống từ trên giường hay bị bẻ quặt đi bên dưới người họ - thì hiển nhiên rằng những người khuân vác này không phải đang ngủ.

Họ phát hiện ra Katelyn trong số những người ấy. Lyn run lên bần bật trong con nức nở thầm lặng trong khi Joel và Mission lấy xác của Katelyn và nhét chị vào túi. Mission cảm thấy hơi chút tội lỗi vì chị đã được chọn không chỉ bởi chị rất được yêu mến, mà còn bởi có kích thước chuẩn. Trong lúc họ đang thắt chặt dây đai và kéo khóa cho chị, điện trong hành lang bị mất, khiến họ chìm trong bóng tối.

“Cái quái gì thế?” Joel rít lên.

Một lúc sau, ánh sáng trở lại, nhưng nhấp nháy như thể trong mỗi bóng đèn là một ngọn lửa leo lắt. Mission lau mồ hôi trên trán và ước gì mình vẫn còn giữ chiếc khăn.

“Nếu tối nay anh chị không thể đi hẳn được đến khu Ổ,” cậu nói với hai người kia, “thì hãy dừng chân nghỉ lại ở trạm dừng và kiểm tra tình hình Robbie.”

“Bọn tao sẽ không sao đâu,” Joel trấn an cậu.

Lyn bóp lấy cánh tay cậu trước khi cậu đi. “Mày nhớ đi đường cẩn thận nhé,” cô nói.

“Cả anh chị cũng thế nhé,” Mission nói với họ.

Cậu vội vã tiến về phía chiếu nghỉ và cây cầu thang lớn trên nó. Phía trên đầu, đèn đuốc chập chờn như những ngọn lửa nhỏ. Một dấu hiệu cho thấy có thứ gì đó, ở đâu đó, đang bốc cháy.