← Quay lại trang sách

Chương 78 2345
Tháp giống 1

MỘT DÃY CÁC BẢNG KẸP HỒ SƠ quen thuộc treo trên tường trong văn phòng của bác sĩ Wilson. Donald nhớ từng loằng ngoằng ký tên lên trên chúng để làm màu. Anh nhớ đã tự ký tên cho bản thân, cho phép chính mình bị đem đi đông lạnh. Anh thấy hơi bất an khi nghĩ đến việc phải ký các mẫu đơn đó ngay tại đây. Anh biết ký gì? Tay anh sẽ run khi anh viết tên người khác.

Ở giữa văn phòng, một chiếc băng ca trống rỗng khơi gợi lại các ký ức tồi tệ. Một tấm ga mới đã được trải lên đó, phẳng phiu như trong quân đội, sẵn sàng cho người tiếp theo được đưa vào giấc ngủ. Bác sĩ Wilson kiểm tra máy tính của mình để đánh thức người tiếp theo trong khi hai trợ lý chuẩn bị. Một trong số họ khuấy hai muỗng bột xanh lá cây vào một cốc nước ấm. Donald có thể ngửi thấy mùi chất thuốc từ tận đầu bên kia căn phòng. Nó làm cho má anh hóp lại, nhưng anh cẩn thận ghi nhớ thứ bột này lấy từ ngăn tủ nào ra, pha vào bao nhiêu muỗng, và hỏi bất kỳ câu nào mình nghĩ ra.

Người trợ lý kia gấp một chiếc chăn sạch và vắt nó sau xe lăn. Có một chiếc áo choàng bệnh nhân. Một bộ dụng cụ y tế khẩn cấp được mở ra và đóng lại: găng tay, thuốc, gạc, băng, vải quấn. Tất cả đều được thực hiện một cách hiệu quả và lặng lẽ. Donald nhớ đến những người đằng sau quầy phục vụ, bày bữa sáng ra với cùng một vẻ cẩn trọng theo thói quen tương tự.

Một con số được đọc to lên để xác nhận người họ đang đánh thức. Giống như em gái Donald, anh kỹ thuật viên lò phản ứng này đã chỉ còn là một con số, một vị trí trong mạng lưới, một ô trong bảng tính. Mà thật ra thì mấy cái tên giả cũng có khá khẩm gì hơn đâu. Bất chợt, Donald nhận thấy màn hoán đổi của mình có thể diễn ra dễ dàng như thế nào. Anh quan sát chỗ giấy tờ được điền - không cần anh ký tá gì hết - và bỏ vào trong một chiếc hộp. Anh có thể bỏ qua phần này của quy trình. Việc anh định làm sẽ không để lại dấu vết gì cả.

Bác sĩ Wilson dẫn họ ra khỏi cửa. Các trợ lý đi theo cùng với chiếc xe lăn chứa đầy vật dụng, Donald bám đằng sau.

Nhân viên kỹ thuật họ sắp sửa đánh thức nằm dưới đó hai tầng, thế tức là sẽ đi thang máy. Một trong những người trợ lý vu vơ nhận xét rằng ca trực của anh ta chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc.

“Ông may mắn ghê cơ,” người trợ lý còn lại nói.

“Ừ, thế nên thọc ống thông đường tiểu của tôi nhẹ nhẹ thôi,” anh ta đùa, thậm chí cả bác sĩ Wilson cũng cười.

Donald thì không. Anh còn đang mải tự hỏi ca trực cuối cùng sẽ như thế nào. Dường như không ai nghĩ ngợi gì quá ca trực tiếp theo. Họ trông ngóng hồi kết của một ca và hãi sợ phải làm thêm ca mới. Nó gợi cho anh nhớ đến Washington, nơi mọi người anh làm việc cùng đều hy vọng sẽ được giữ ghế trong nhiệm kỳ tiếp theo ngay cả khi họ ghê tởm việc tiến hành thêm một cuộc tranh cử nữa. Donald cũng đã rơi vào cái bẫy tương tự.

Cửa thang máy mở ra, dẫn vào một hành lang lạnh khác. Tại đây có những căn phòng chứa đầy những nhân viên làm việc theo ca, đại đa số lượng dân trong tương lai của tháp giống, dàn trải trên hai tầng giống nhau. Bác sĩ Wilson dẫn họ bước dọc hành lang và nhập mã cho họ vào cánh cửa thứ ba bên phải. Một hội trường chứa đầy các cơ thể say ngủ chạy chếch ra đằng xa cho đến khi đụng trúng lớp da bê tông của tháp giống. “Xuôi xuống hai mươi và lên bốn,” ông nói, đưa tay chỉ.

Họ tiến về phía cái khoang. Đây là lần đầu tiên Donald chứng kiến phần này của quy trình. Anh đã giúp cho người khác đi ngủ, nhưng chưa bao giờ giúp đánh thức bất cứ ai dậy hết. Lưu trữ cơ thể của Victor là một chuyện khác hoàn toàn. Đó là một đám tang.

Các trợ lý lăng xăng quanh khoang. Bác sĩ Wilson quỳ xuống bên bảng điều khiển, dừng lại, liếc nhìn Donald, chờ đợi.

“À ừ,” Donald nói. Anh quỳ xuống và nhìn qua vai vị bác sĩ.

“Hầu hết quá trình đều được tự động hóa,” vị bác sĩ ngượng ngùng thừa nhận. “Thành thật mà nói, người ta có thể thay thế tôi bằng một con khỉ được đào tạo và sẽ không ai nhận thấy gì khác biệt.” Ông liếc ra sau nhìn Donald trong lúc nhập mã số và nhấn nút màu đỏ. “Tôi cũng giống như anh, Đấng Chăn Chiên à. Chỉ ở đây trong trường hợp có chuyện gì đó bất ổn xảy ra.”

Vị bác sĩ mỉm cười. Donald thì không.

“Vài phút nữa nắp sẽ mở ra.” Ông gõ nhẹ vào màn hình. “Nhiệt độ trong này sẽ lên tới ba mươi mốt độ C. Mạch máu đang được tiêm khi ngọn đèn này nhấp nháy.”

Ngọn đèn bấy giờ đang nhấp nháy.

“Tiêm cái gì cơ?” Donald hỏi.

“Lũ rô bốt nano. Quy trình đóng băng sẽ giết chết một người bình thường, và tôi cho rằng đó là lý do nó bị nhà nước cấm.”

Một con người bình thường . Donald tự hỏi nếu thế thì mình là cái quái gì. Anh nhấc lòng bàn tay lên và ngắm nghía mảng ửng đỏ. Anh nhớ về một chiếc găng tay rơi lông lốc xuống một ngọn đồi.

“Hai mươi tám,” bác sĩ Wilson nói. “Khi nó lên đến ba mươi, nắp sẽ mở ra. Bây giờ là lúc tôi hay vặn núm về như cũ, thay vì đợi đến khi kết thúc. Để khỏi quên.” Ông xoay núm vặn bên dưới màn hình hiển thị thông tin nhiệt độ. “Nó không khiến quy trình dừng lại. Một khi đã bắt đầu thì nó sẽ chỉ chạy theo một hướng.”

“Nếu có sự cố xảy ra thì sao?” Donald hỏi.

Bác sĩ Wilson nhíu mày. “Tôi đã nói với anh rồi đấy thôi. Chính thế mà tôi mới ở đây.”

“Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với ông thì sao? Hoặc ông lúc ấy đang bị gọi đi chỗ khác?”

Vị bác sĩ vân vê dái tai, suy nghĩ. “Tôi sẽ khuyên nên cho họ đông lạnh trở lại cho đến khi tôi có thể qua chỗ họ.” Ông cười. “Tất nhiên, có khả năng lũ rô bốt nano sẽ giải quyết xong vấn đề trước khi tôi kịp đến nơi. Miễn là anh hạ lại nhiệt độ xuống, anh chỉ cần đóng nắp lại thôi. Nhưng tôi không nghĩ điều đó lại có thể xảy ra được.”

Donald thì có. Anh quan sát nhiệt độ leo dần lên tới hai mươi chín. Hai trợ lý tiến hành chuẩn bị trong khi chờ khoang mở ra. Một người đặt sẵn một chiếc khăn tắm sang bên, cùng với chăn và áo choàng bệnh nhân. Bộ dụng cụ y tế đặt trong chiếc xe lăn, nắp để mở. Cả hai người bọn họ đều đeo găng tay cao su màu xanh. Một người lột sẵn một dải băng và vắt nó lên tay vịn chiếc xe lăn. Một gói gạc được xé mở trước, thứ thức uống đắng nghét được lắc mạnh một phát.

“Và mã của tôi sẽ giúp quy trình được thực hiện, đúng không?” Donald hỏi, nghĩ xem mình còn bỏ lỡ bất cứ điều gì không.

Bác sĩ Wilson cười. Ông chống hai tay lên gối và chậm chạp đứng dậy. “Tôi tin mã của anh còn mở được khoang chốt gió nữa đấy. Có thứ gì anh không có quyền truy cập không?”

Một chiếc găng tay được kéo căng đánh tách. Cái nắp rít lên xì xì khi khóa được tháo bỏ.

Sự thật , Donald muốn nói như thế. Nhưng anh dự tính sẽ sớm tìm ra nó.

Cái nắp mở hé ra, và một anh trợ lý nâng hẳn nó lên. Nằm bên trong là một thanh niên đẹp trai, hai má giần giật trong lúc tỉnh lại. Các trợ lý bắt tay vào việc, và Donald cố gắng ghi nhớ từng tiểu tiết của quy trình. Anh nghĩ đến em gái mình trong một hành lang phía trên, bấy giờ đang nằm ngủ, chờ đợi.

“Một khi đã đưa được anh ta lên văn phòng,” bác sĩ Wilson nói, “chúng tôi sẽ kiểm tra các thông số sinh học của anh ta và lấy mẫu để phân tích. Nếu họ có bất kỳ món đồ nào trong tủ khóa, tôi cử một người đi lấy chúng.”

“Tủ khóa hả?” Donald quan sát ống thông đường tiểu được lấy ra, một mũi kim rút ra khỏi cánh tay. Băng và gạc được quấn vào trong khi cái anh trong khoang hút nước bằng ống hút, nhăn mặt vì đắng.

“Đồ đạc cá nhân. Bất cứ thứ gì cất đi từ ca trực trước của họ. Chúng tôi lấy cho họ.”

Các trợ lý giúp anh ta mặc áo choàng vào, sau đó phì phò nhấc anh ta ra khỏi cái khoang bốc hơi. Donald chuyển bộ dụng cụ y tế và giữ chiếc xe lăn cho họ. Tấm chăn đã được trải sẵn trên xe. Trong lúc họ đặt người kia vào đúng vị trí, Donald nghĩ về chiếc túi có đề Ca trực trên giường mình, túi đựng đồ đạc cá nhân của Thurman. Trên túi có một dãy số nhỏ, tương tự như trong bức thư của Anna. Dãy số trong bức thư không phải là ngày tháng.

Và rồi anh chợt nhận ra. Trụ khóa là một lỗi đánh máy. Anh thử hình dung vị trí của R và T trên bàn phím, thử xem liệu lỗi này có thể xảy ra hay không. Phải chăng cô định nói tủ khóa ?

Sự kết hợp của các manh mối cắt xuyên qua cái lạnh trong phòng, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh quên biến đi ý định đánh thức em gái. Những bóng ma say ngủ khác đang thì thầm với anh, làm đầu óc anh trở nên mê muội.