Chương 77
JIMMY ĐÃ HỌC ĐƯỢC RẰNG cuộc sống về cơ bản chỉ là một chuỗi hết ăn rồi lại bài tiết. Cũng có lẫn vào với một chút ngủ nghê nữa, nhưng việc đó chẳng cần tốn công mấy. Phải đến tận khi nước ngừng xả thì nó mới biết đến cái Quy Luật Thế Giới này. Không ai nghĩ về hoạt động bài tiết của mình cho đến khi nước ngừng xả. Và sau đó thì ai cũng đều nghĩ về nó.
Jimmy bắt đầu đi tiểu trong góc phòng máy chủ, càng xa cửa càng tốt. Nó đi tiểu trong bồn rửa cho đến khi vòi nước ngừng hoạt động và mùi bắt đầu trở nên nồng nặc. Khi điều đó xảy ra, nó bắt vòi vào bể chứa nước. Bản Trật Tự bảo nó cần xem trang nào và phải làm gì. Đó là một cuốn sách nhàm chán khủng khiếp, nhưng đôi khi vẫn hữu dụng. Jimmy nghĩ đó chính là mục đích của cuốn sách. Tuy nhiên, nước trong bể chứa sẽ không còn mãi được, thế là nó bắt đầu uống nhiều nước dưới đáy hộp hết mức có thể. Nó ghét xúp cà chua, nhưng nó uống một hộp mỗi ngày. Nước tiểu của nó chuyển sang màu cam sáng.
Một buổi sáng nọ, trong lúc Jimmy đang húp nốt những giọt nước cuối cùng của một hộp táo thì những người kia đến để thử mã. Chuyện xảy ra quá nhanh. Bốn số được nhập vào và bàn phím phát ra tiếng bíp. Nó không kêu rè rè. Nó không quát tháo hay la hét hay nghe có vẻ tức giận gì cả. Nó kêu bíp. Và một ngọn đèn đã đỏ suốt bao lâu - đỏ lâu hết mức Jimmy có thể nhớ - lóe lên ánh xanh lá cây rực rỡ và đáng sợ.
Jimmy giật mình. Cái hộp đào để mở trên đầu gối nó văng đi và rơi lông lốc xuống đất, nước trái cây tung tóe khắp nơi. Chuyện này xảy ra sớm mất hai ngày. Sớm mất hai ngày.
Cánh cửa thép khổng lồ phát ra tiếng động. Jimmy buông dĩa và lóng ngóng vớ lấy khẩu súng. Mở chốt an toàn. Tạo ra một tiếng tách với ngón cái của nó, một tiếng thịch vang lên từ cánh cửa. Giọng người, giọng người. Phấn khích ở bên này, sợ hãi ở bên kia. Nó kéo khẩu súng vào sát vai và thầm ước hôm qua mình chịu luyện tập. Ngày mai. Ngày mai. Ngày mai đáng lẽ là ngày nó chuẩn bị. Họ đến sớm mất hai ngày.
Cánh cửa phát ra tiếng động, và Jimmy tự hỏi có khi nào nó đã bỏ lỡ mất một, hai ngày gì đấy không. Có cái lần nó bị ốm và sốt. Có một ngày nó ngủ thiếp đi trong khi đọc và khi thức dậy không thể nhớ đó là ngày nào. Có khi nó đã bỏ lỡ một ngày. Có khi những người ngoài hành lang đã bỏ qua một con số. Cánh cửa hé ra.
Jimmy chưa sẵn sàng. Lòng bàn tay nó trơn nhẫy trên khẩu súng, tim nó đập thình thịch. Đây là một trong những tình huống đã được lường trước, lường trước từ lâu. Lường trước rất nhiều, đầy sốt sắng và tập trung, chẳng khác nào thổi phồng cái túi nhựa lên nhiều lần, nhìn nó to ra và mỏng đi ngay trước mắt, biết rằng nó sắp nổ tung đến nơi, đã biết trước, biết trước, thế nhưng khi điều đó xảy đến, ta hoảng sợ như thể chưa từng lường trước điều đó.
Đây là một trong những chuyện như thế. Cánh cửa mở rộng ra thêm. Có một người ở phía bên kia. Một người. Và trong một khoảnh khắc, một tích tắc ngắn ngủi vô cùng, Jimmy nghĩ lại một năm lập kế hoạch, một cuốn lịch ngập tràn sợ hãi. Đây là một người để nói chuyện và lắng nghe. Ai đó thay phiên dùng tuốc nơ vít và búa vì bây giờ cái mở hộp đã hỏng. Có thể là ai đó với một cái mở hộp mới . Đây là một Cộng Sự Dự Án giống như bố nó hồi trước...
Một gương mặt. Một người đàn ông với nụ cười đầy tức giận. Một năm lập kế hoạch, bắn những hộp cà chua rỗng, tai kêu ù ù và nạp đạn lại, tra dầu cho nòng súng và đọc sách - và bây giờ là một khuôn mặt người xuất hiện giữa khe cửa.
Jimmy bóp cò. Nòng súng nẩy lên. Và nụ cười tức giận chuyển thành một nét biểu cảm khác: giật mình xen lẫn buồn đau. Tên kia ngã xuống, nhưng một tên khác bấy giờ đang xộc qua hắn, xông vào trong phòng, trong bàn tay hắn là một thứ gì đó màu đen.
Một lần nữa, nòng súng nẩy lia lịa, và mắt của Jimmy chớp theo từng tiếng nổ. Ba phát súng. Ba viên đạn. Tên chạy đến tiếp tục dấn tới, nhưng mặt hắn mang nét buồn đau tương tự, một vẻ mặt tàn lụi đi khi hắn ngã xuống, sụp người chỉ cách đó vài bước chân.
Jimmy đợi người tiếp theo. Nó nghe thấy hắn ngoài kia, chửi rủa ầm ĩ. Và tên đầu tiên nó bắn vẫn đang ngọ nguậy, giống như một cái hộp rỗng có thể nhảy nhót tứ tung rất lâu sau khi bị bắn trúng. Cánh cửa đã mở. Bên ngoài và bên trong đã được kết nối. Tên đã mở cửa ngẩng đầu lên, trên mặt hắn là một thứ tồi tệ hơn cả nỗi buồn, và đột nhiên bố nó ở ngoài kia. Bố nó nằm ngay ngoài cửa, chết trên hành lang. Jimmy không biết tại sao lại như vậy.
Những lời chửi rủa bé dần đi. Tên ở ngoài hành lang đang di chuyển ra xa, và Jimmy thở ra hơi tử tế đầu tiên kể từ khi cánh cửa phát ra tiếng bíp và ánh đèn chuyển sang màu xanh lá. Nó không có mạch; tim nó chỉ còn đập một nhịp dài không hồi kết. Một rung động như bên trong một cỗ máy chủ đang chạy ro ro.
Nó lắng nghe tên cuối cùng lỉnh đi, và Jimmy biết nó đã có cơ hội đóng cửa lại. Nó đứng dậy và chạy vòng quanh xác chết đã ngã gục bên trong phòng máy chủ, một khẩu súng lục đen gần bàn tay vô hồn của hắn. Jimmy hạ súng xuống, chuẩn bị đóng cửa, đúng lúc ấy thì nó chợt nghĩ đến ngày mai, hay đêm hôm ấy, hay giờ tiếp theo.
Tên đang rút lui bây giờ đã biết mã. Hắn giữ mã bên mình.
“Mười hai-mười tám,” Jimmy thì thầm.
Nó thò đầu ra khỏi cửa để liếc nhanh một phát. Nó thoáng thấy bóng một người biến vào trong một văn phòng. Bộ quần yếm màu xanh lá cây chỉ thoáng xuất hiện, sau đó là một hành lang trống rỗng, dài và sáng chói vô cùng.
Cái tên hấp hối ngoài cửa rên rỉ và quằn quại. Jimmy phớt lờ hắn. Nó kéo khẩu súng lên tay và ôm lại như đã luyện tập. Các rãnh nhỏ thẳng hàng với nhau và chĩa về phía mép cửa văn phòng Jimmy tưởng tượng ngoài kia là một hộp xúp, lơ lửng trong hành lang. Nó thở và chờ đợi. Cái tên rên rỉ ở phía bên kia ngưỡng cửa bò lại gần hơn, lòng bàn tay đẫm máu để lại vết trên sàn nhà. Một cơn nhức nhối xuất hiện ở chính giữa hộp sọ nó, một vết sẹo cổ xưa trong ký ức của nó. Jimmy nhắm vào khoảng không trên hành lang và nghĩ về bố mẹ nó. Một phần trong nó biết họ đã chết, rằng họ đã bỏ đi đâu đó và sẽ không bao giờ quay trở lại. Các rãnh lệch đi khi nòng súng của nó run rẩy.
Cái tên cạnh chân nó tiến lại gần hơn. Tiếng rên rỉ đã chuyển thành tiếng rít. Jimmy liếc xuống và thấy môi hắn đang sùi bọt đỏ ngầu. Râu hắn rậm hơn râu Jimmy và ướt đẫm máu. Jimmy nhìn đi chỗ khác. Nó quan sát nơi khẩu súng trường của mình đang chĩa ra ngoài hành lang và đếm.
Đến ba mươi hai thì nó cảm thấy những ngón tay yếu ớt cạ vào giày mình.
Đến năm mươi mốt thì một cái đầu ló ra như một hộp xúp lén lút.
Ngón tay của Jimmy siết vào. Một phát thúc lên vai nó và một chùm hoa đỏ rực bung nở cuối hành lang.
Nó đợi một lúc, hít một hơi thật sâu, rồi rụt giày ra khỏi bàn tay đang vươn lên mắt cá của mình. Nó tì vai vào một bên cánh cửa để mở đầy nguy hiểm và đẩy. Khóa kêu rù rù và phát ra những tiếng thịch sâu trong các bức tường. Nó chỉ lờ mờ nghe thấy chúng. Nó buông súng và đưa tay che mặt trong khi gần đó, một người đàn ông nằm hấp hối. Trong phòng máy chủ, Jimmy khóc, còn bàn phím reo lên vui vẻ trước khi trở nên im lìm, kiên nhẫn chờ đợi thêm một ngày nữa.