Chương 80
DONALD MƠ MƠ MÀNG MÀNG lấy đồ từ hai tủ khóa kia. Anh đờ đẫn bắt thang máy quay trở xuống văn phòng bác sĩ Wilson và gửi trả đồ của anh kỹ thuật viên lò phản ứng. Anh hỏi xin bác sĩ Wilson thuốc giúp mình ngủ đêm hôm ấy và cẩn thận để ý nơi lấy những viên thuốc. Khi Wilson mang các mẫu vật ra khỏi phòng thí nghiệm, Donald tự lấy thêm mấy viên nữa. Anh nghiền nát chúng, pha hai muỗng chỗ bột ấy và chế ra một món đồ uống đắng nghét. Anh không có kế hoạch nào cả. Hành động của anh tuần tự nối tiếp nhau như một con rô bốt. Có một sự tàn nhẫn tồn tại trong cuộc đời anh, và anh muốn triệt tiêu nó.
Xuống dưới khu đông lạnh. Anh đẩy chiếc xe lăn chất đầy đồ, dễ dàng tìm thấy khoang của cô. Donald miết một ngón tay theo lớp vỏ của cỗ máy. Anh chạm vào bề mặt láng mịn của nó một cách thận trọng, như thể nó có thể cứa đứt tay anh. Anh nhớ từng chạm vào cơ thể cô theo kiểu như thế này, luôn sợ hãi, không bao giờ có thể hoàn toàn đầu hàng ham muốn hoặc buông tay hẳn ra. Càng sung sướng bao nhiêu thì càng đau đớn bấy nhiêu. Mỗi một hành động âu yếm là một sự sỉ nhục đối với Helen.
Anh rút ngón tay lại và bịt nó bằng bàn tay kia để cầm lại dòng máu tưởng tượng. Ở gần cô thật nguy hiểm. Tấm thân trần trụi của Anna nằm ở ngay phía bên kia lớp vỏ giáp, và anh đang sắp sửa mở nó ra. Anh liếc nhìn khắp các dãy hành lang rộng lớn của khu đông lạnh. Đông đúc, ấy nhưng tất cả đều chỉ có một mình. Bác sĩ Wilson sẽ ở trong phòng thí nghiệm thêm một lúc nữa.
Donald quỳ xuống cuối khoang và nhập mã của mình. Một phần nhỏ trong anh hy vọng nó sẽ không có tác dụng. Đây là một quyền năng quá lớn, khả năng ban tặng sự sống hoặc tước lấy nó. Nhưng bảng điều khiển kêu bíp. Donald giữ vững bàn tay và quay núm vặn như mình đã được chỉ cho xem.
Phần còn lại là chờ đợi. Nhiệt độ tăng, và cơn tức giận của anh dần nguôi ngoai. Donald lấy chỗ thuốc và khuấy lên. Anh đảm bảo mọi thứ khác đều đã đâu vào đó.
Khi cái nắp xì xì mở ra, Donald thò ngón tay vào trong khe cửa và nhấc hẳn nó lên. Anh với tay vào trong và cẩn thận tháo cái ống ra khỏi mũi kim đang đâm vào tay Anna. Một chất lỏng đặc quánh rỉ ra khỏi đầu kim. Anh nhìn ra cơ chế hoạt động của cái van nhựa ở đầu, và xoay nó cho đến khi dịch ngừng nhỏ giọt. Anh mở cái chăn từ sau chiếc xe lăn ra, dém nó quanh cô. Cơ thể cô bấy giờ đã bắt đầu ấm lên. Băng chảy dọc bề mặt bên trong của khoang và đọng lại trong các rãnh nhỏ dùng làm máng xối. Anh nhận ra cái chăn chủ yếu là để cho chính mình.
Anna cựa quậy. Donald vuốt tóc ra khỏi trán cô trong khi đôi mắt cô hấp háy. Đôi môi cô hé mở, và cô khẽ thốt ra một tiếng rên rỉ với hàng chục năm say ngủ lắng đọng bên trong. Donald biết cái cảm giác cứng đờ đó là như thế nào, cảm giác bị cái lạnh sâu thẳm đóng băng lại trong khớp xương. Anh ghét phải làm điều này với cô. Anh ghét những gì họ đã làm với mình.
“Bình tĩnh nào,” anh nói khi cô bắt đầu quơ cào không khí với đôi tay run rẩy. Cô yếu ớt ngả hết bên này sang bên kia, thì thầm điều gì đó. Donald đỡ cô ngồi dậy và chỉnh lại chăn để giữ cho cô được quấn kín. Chiếc xe lăn lặng lẽ ngồi bên cạnh anh với một túi đồ y tế và một bình giữ nhiệt. Donald không đỡ cô ra và giúp cô ngồi vào trong xe lăn.
Đôi mắt chớp chớp và đảo láo liên cuối cùng cũng nhìn Donald. Chúng nheo lại vì nhận ra anh.
“Donny...”
Anh đọc thấy tên mình trên môi cô hơn là nghe thấy cô nói.
“Anh đã đến tìm em,” cô thì thầm.
Donald nhìn cô run rẩy; anh cưỡng lại ham muốn xoa lưng cô hoặc ôm cô vào lòng.
“Đang là năm nào thế?” cô hỏi, liếm môi. “Đã đến lúc chưa?” Mắt cô giờ đã mở to và ươn ướt đầy sợ hãi. Băng tan chảy xuống má cô.
Donald nhớ mình từng thức dậy như thế này, những giấc mơ gần đây vẫn khiến cho đầu óc anh mụ mẫm. “Đã đến lúc nói sự thật rồi,” anh nói. “Cô là lý do tôi ở đây, phải không?”
Anna ngây người nhìn anh, đầu óc cô mơ màng. Anh có thể nhìn thấy điều ấy trong cách mắt cô giần giật, cách đôi môi khô khốc của cô vẫn hé mở, cách bộ não rề rà xử lý mà anh biết rõ từ những lần họ làm điều này với anh, từ những lần họ đánh thức anh.
“Vâng.” Cô gật đầu rất khẽ. “Bố sẽ không bao giờ đánh thức chúng ta. Vụ đông lạnh...” Giọng cô là một tiếng thì thầm. “Em rất mừng là anh đã đến. Em biết anh sẽ đến mà.”
Một bàn tay thò ra khỏi tấm chăn và nắm chặt mép khoang như muốn tự kéo mình ra. Donald đặt một tay lên vai cô. Anh quay lại lấy cái bình giữ nhiệt trên chiếc xe lăn. Gỡ bàn tay cô ra khỏi mép khoang, anh ấn bình nước vào trong lòng bàn tay cô. Cô ngó ngoáy rút cánh tay còn lại của mình ra và kê cái bình trên đầu gối.
“Tôi muốn biết tại sao,” anh nói. “Tại sao cô lại đưa tôi đến đây ? Đến nơi này.” Anh nhìn khắp các khoang, những ngôi mộ phi tự nhiên giúp cầm chân tử thần.
Anna nhìn anh. Cô ngắm nghía cái bình giữ nhiệt và ống hút. Donald buông cánh tay cô và thò vào túi mình. Anh rút điện thoại ra. Anna chuyển sự chú ý của mình sang đó.
“Ngày hôm ấy cô đã làm gì?” anh hỏi. “Cô ngăn tôi gặp vợ, phải không? Và cái đêm chúng ta gặp nhau để chốt các đồ án - tất cả những lần Mick lỡ họp - đó cũng là cô nốt.”
Mặt Anna sa sầm. Một vẻ gì đó thẳm sâu và tăm tối xuất hiện. Donald những tưởng đó sẽ là một thái độ thách thức, một sự quyết tâm sắt đá, những lời phủ nhận. Thay vào đó, Anna trông có vẻ buồn.
“Đã lâu lắm rồi,” cô nói, lắc đầu. “Em xin lỗi, Donny, nhưng chuyện ấy xảy ra đã lâu lắm rồi.” Mắt cô lướt ra sau anh, nhìn về phía cửa như thể cô nghĩ hiểm nguy sắp sửa ập đến. Donald liếc qua vai và không thấy gì hết. “Chúng ta phải ra khỏi đây,” cô lào khào, giọng yếu ớt và xa xăm. “Donny, bố em, họ đã tạo ra một hiệp ước...”
“Tôi muốn biết cô đã làm gì,” anh nói. “Nói cho tôi nghe đi."
Cô lắc đầu. “Chuyện Mick và em đã làm... Donny, lúc ấy thì nó xem chừng là điều đúng đắn. Em xin lỗi. Nhưng em cần nói với anh một chuyện khác. Một chuyện quan trọng hơn.” Giọng cô nhỏ và lặng lẽ. Cô liếm môi và liếc nhìn ống hút, nhưng Donald giữ một tay trên cánh tay cô. “Bố đánh thức em dậy trực thêm một ca nữa trong khi anh đang bị đông lạnh.” Cô ngẩng đầu lên và dán mắt vào anh. Răng cô gõ lập cập trong khi cô suy nghĩ. “Và em đã phát hiện ra một chuyện...”
“Dừng lại,” Donald nói. “Đừng bịa chuyện nữa. Đừng nói dối. Chỉ sự thật thôi.”
Anna quay mặt đi. Một cơn co thắt lan tỏa khắp cơ thể cô, một cơn rùng mình. Hơi nước bốc lên từ mái tóc cô, và nước đọng chợt tăng tốc chảy dọc lớp vỏ của khoang.
“Phải thế này mới đúng,” cô nói. Sự thừa nhận ẩn trong giọng điệu của cô, cách cô dứt khoát không chịu nhìn anh. “Trời đã định vậy rồi. Anh và em ở bên nhau. Chúng ta đã xây lên nơi đây.”
Một cơn thịnh nộ mới sục sôi trong lòng Donald. Tay anh run rẩy hơn cả tay cô.
Anna rướn tới trước. “Em không thể chịu đựng được khi nghĩ đến cảnh anh chết ở đó, thui thủi một mình.”
“Tôi đáng lẽ đã chẳng thui thủi một mình,” anh rít qua kẽ răng. “Và cô không có quyền quyết định những điều như vậy.” Anh nắm chặt mép khoang bằng cả hai tay và siết cho đến khi các khớp ngón tay của anh trở nên trắng dã.
“Anh cần nghe những gì em phải nói,” Anna nói.
Donald đợi. Còn có lời giải thích hay lời xin lỗi nào nữa đây? Cô đã tước đoạt khỏi anh những thứ ít ỏi mà bố cô còn chừa lại. Thurman đã phá hủy thế giới, và Anna đã phá hủy thế giới của Donald. Anh đợi nghe những gì cô nói.
“Bố em đã tạo ra một hiệp ước,” cô nói, giọng cô trở nên mạnh mẽ hơn. “Chúng ta sẽ không bao giờ được đánh thức dậy. Mình cần phải ra khỏi đây. Em cần anh giúp…...”
Lại thế này nữa rồi. Cô không quan tâm rằng mình đã hủy hoại anh. Donald cảm thấy cơn thịnh nộ của mình lắng xuống. Nó tan biến khắp cơ thể anh, một phần của anh, một sự dâng trào mạnh mẽ đến và đi như sóng triều, vì không đủ sức vươn mình mà đổ sầm xuống với một tiếng rít và thở dài.
“Uống đi,” anh nói với cô, nhẹ nhàng nâng cánh tay cô lên. “Sau đó cô có thể nói cho tôi nghe. Cô có thể nói cho tôi nghe tôi sẽ giúp được cô như thế nào.”
Anna chớp mắt. Donald với lấy ống hút và đưa nó lên môi cô. Cặp môi sẵn sàng nói với anh bất cứ điều gì, làm anh rối trí, lợi dụng anh để bản thân cảm thấy bớt trống rỗng, bớt cô đơn. Anh đã nghe quá đủ những lời nói dối của cô, thứ độc dược của cô. Lắng nghe cô cũng chẳng khác gì đưa tĩnh mạch cho cô tiêm thuốc.
Môi Anna khép lại quanh ống hút, và má cô mím lại khi cô hút. Một cột nước màu xanh lá cây hôi thối dâng lên trong ống.
“Đắng quá,” cô thì thầm sau ngụm nuốt đầu tiên.
“Suỵt,” Donald nói với cô. “Uống đi. Cô cần thuốc này đấy.”
Cô nghe lời, và Donald giữ cái bình giữ nhiệt cho cô. Anna dừng lại giữa những ngụm nuốt để nói với anh rằng họ cần phải ra khỏi đây, rằng nơi này không an toàn. Anh đồng ý và hướng ống hút trở lại môi cô. Cô mới chính là thứ nguy hiểm.
Khi vẫn còn một chút thuốc thì cô ngước lên nhìn anh, bối rối. “Tại sao em... lại cảm thấy buồn ngủ thế?” cô hỏi. Anna chậm rãi, cố gắng giữ cho mắt mở.
“Đáng lẽ cô không nên đưa tôi đến đây,” Donald nói. “Chúng ta không được sinh ra để sống như thế này.”
Anna nâng một cánh tay, vươn ra và nắm lấy vai Donald. Cô dường như đã nhận ra sự tình. Donald ngồi trên mép khoang và đưa một tay ôm lấy cô. Khi cô gục vào người anh, anh nhớ lại cái đêm họ lần đầu hôn nhau. Hồi học đại học, cô đã uống quá chén, ngủ gục trên chiếc ghế sofa nhà hội sinh viên của anh, gục đầu vào vai anh. Và Donald đã ngồi im như thế suốt đêm, cánh tay anh bị mắc kẹt và trở nên tê dại trong khi bữa tiệc cứ thế thập thình tiếp diễn và cuối cùng tàn đi. Họ thức dậy vào sáng hôm sau, Anna tỉnh trước anh. Cô mỉm cười cảm ơn anh, gọi anh là thiên thần hộ mệnh của cô và đã trao cho anh một nụ hôn.
Điều đó như thể đã xảy ra từ bao kiếp đời trước. Hàng thiên niên kỷ. Đời người đáng lẽ không được kéo dài đến nhường ấy. Nhưng Donald nhớ tiếng thở của Anna vào đêm đó như thể chuyện mới xảy ra hôm qua thôi. Anh nhớ nó từ ca trực trước của họ, khi họ cùng nằm chung một chiếc giường, đầu cô đặt trên ngực anh khi cô ngủ. Và rồi anh nghe thấy cô ngay lúc ấy, khi cô hít vào một hơi đột ngột, run rẩy cuối cùng. Một tiếng hổn hển. Cơ thể cô cứng đờ một thoáng, thế rồi những móng tay lạnh lẽo và run rẩy bấu vào vai anh. Và Donald ôm lấy cô trong khi cái nắm tay đó từ từ lỏng ra, trong khi Anna Thurman trút hơi thở cuối cùng.