← Quay lại trang sách

Chương 81 2318
Năm thứ bảy Tháp giống 17

MỘT CHUYỆN TỆ HẠI gì đó đã xảy ra với mớ hộp. Lúc đầu, Jimmy không chắc lắm. Anh đã nhận thấy những đốm nâu nhỏ trên một hộp củ cải từ vài tháng trước và không để tâm gì đến nó. Bây giờ, ngày càng có nhiều hộp bị chúng bao phủ. Và một số món thức ăn chứa bên trong cũng có vị hơi khang khác. Phần đó có thể chỉ là do anh tưởng tượng ra mà thôi, nhưng anh rõ ràng bị đau bụng thường xuyên hơn, làm cho phòng máy chủ bốc mùi kinh khủng. Anh không muốn phải đến gần góc chứa phân tí nào - tình hình ruồi nhặng ở đó đang trở nên rất tệ - và điều đó đồng nghĩa với ngày càng phải đi nặng ở xa hơn. Rốt cuộc anh sẽ đi nặng ở khắp mọi nơi, và đám ruồi mang chất thải của anh đi không sánh kịp tốc độ thải ra của anh.

Anh biết mình cần phải ra ngoài. Dạo gần đây anh không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào ngoài hành lang, không ai thử mở cửa. Nhưng căn phòng trước đây giống như một nhà tù giờ lại cho cảm giác như là nơi an toàn duy nhất. Và việc rời đi, một thời là điều đáng thèm muốn, giờ lại khiến ruột gan của anh nhũn ra như nước. Các lề thói là tất cả những gì anh biết. Làm một điều gì đó khác xem chừng thật điên rồ.

Anh trì hoãn liền hai ngày bằng cách biến công việc chuẩn bị thành một Dự Án. Anh tháo khẩu súng trường yêu thích của mình ra và tra dầu mỡ lên tất cả các bộ phận trước khi ghép nó lại. Có một hộp đạn may mắn với rất ít viên bị xịt hay kẹt trong mấy lần chơi Bắn Hộp, thế nên anh dọn trống hai hộp tiếp đạn và nạp đầy chúng chỉ với mỗi những viên đạn nhiệm mầu này. Một bộ quần yếm dự phòng được biến thành ba lô bằng cách thắt hai cánh tay vào với chân để tạo thành quai đeo và thắt chặt quanh cổ. Khóa kéo mặt trước giúp ba lô được quây kín lại. Anh nhét đầy nó với hai hộp xúc xích, hai hộp dứa và hai hộp nước ép cà chua. Anh không nghĩ mình sẽ đi lâu như vậy, nhưng biết đâu được đấy.

Anh vỗ vào ngực, đảm bảo rằng mình có chìa khóa quanh cổ. Nó không bao giờ bị tháo bỏ, nhưng anh vẫn cứ thường xuyên vỗ ngực để đảm bảo nó có ở đó. Một vết bầm tím trên xương ức của anh cho thấy rằng anh làm điều này quá thường xuyên. Anh đặt một chiếc dĩa và một cái tuốc nơ vít gỉ sét vào trong túi ngực của mình, với cái tuốc nơ vít dùng để thọc mở hộp. Jimmy thực sự cần tìm một cái mở hộp. Món đó và pin cho đèn pin của anh là ưu tiên cao nhất. Trong bao năm qua, điện chỉ mất đúng hai lần, nhưng cả hai lần ấy đều khiến anh sợ bóng tối mất mật. Và cứ suốt ngày kiểm tra để đảm bảo đèn pin của mình hoạt động ngon lành thì sẽ làm hao hết pin.

Anh gãi râu, nghĩ xem mình sẽ cần gì nữa. Anh không còn nhiều nước trong bể chứa, nhưng có lẽ anh sẽ tìm thấy một ít nước ở ngoài đó, thế nên anh nhét kèm vào hai cái chai đã rỗng không từ nhiều năm trước. Phải đào bới một lúc thì mới tìm được chúng. Anh phải lục lọi sau ngọn đồi hộp rỗng trong một góc nhà kho, trong khi lũ ruồi cứ quấy nhiễu và la lối bảo anh để cho chúng được yên thân.

“Tao thấy chúng mày rồi, tao thấy chúng mày rồi,” anh nói với chúng. “Lượn đi.”

Jimmy cười phá lên trước trò đùa của chính mình.

Trong bếp, anh vớ lấy con dao lớn, con dao chưa bị anh làm gãy mũi, và cũng nhét nốt nó vào trong ba lô. Lúc đã đủ can đảm để rời đi vào ngày thứ hai, anh quyết định giờ mà lên đường luôn thì muộn quá. Thế là anh lại tháo súng ra tra dầu thêm một lần nữa và tự hứa với bản thân rằng mình sẽ rời đi vào buổi sáng.

Đêm hôm ấy Jimmy ngủ không đẫy giấc. Anh để đài bật đề phòng trường hợp có bất kỳ cuộc trò chuyện nào xuất hiện, và tiếng rít khiến anh mơ thấy không khí từ bên ngoài tràn vào qua cánh cửa thép lớn. Đã hơn một lần anh tỉnh dậy hổn hển hớp hơi và phải trằn trọc mãi mới ngủ được trở lại.

Vào buổi sáng, anh kiểm tra các máy quay, nhưng chúng vẫn không hoạt động. Anh ước cái máy quay ngoài hành lang vẫn hoạt động. Tất cả những gì nó hiển thị là một màu đen tuyền. Anh tự nhủ rằng không có ai ở đó hết. Nhưng chẳng bao lâu nữa anh sẽ có mặt ở đó. Anh sắp sửa đi ra bên ngoài. Bên ngoài .

“Không sao đâu,” anh tự nhủ. Anh vớ lấy khẩu súng trường nồng nặc mùi dầu mỡ của mình và nhấc cái ba lô tự chế lên, đột nhiên nghĩ mình có thể lấy nó ra làm quần áo mặc trong trường hợp khẩn cấp, nếu bắt buộc phải thế. Anh cười thêm chút nữa và đi về phía cái thang.

“Lên nào, lên nào,” anh nói, thúc giục bản thân trong lúc trèo lên. Anh cố gắng huýt sáo, bình thường anh là một người huýt sáo rất giỏi, nhưng miệng anh quá khô. Thay vào đó, anh ngân nga một giai điệu mà bố mẹ từng hát cho anh nghe.

Chiếc ba lô và khẩu súng rất nặng. Chúng treo lủng lẳng trên khuỷu tay của anh, làm cho việc mở khóa cửa hầm ở đầu thang trở nên khó khăn. Nhưng cuối cùng anh cũng xoay xở được. Anh thò đầu ra và ngưng lại để tận hưởng tiếng kêu ro ro nhẹ nhàng của các cỗ máy. Một số chiếc phát ra những tiếng lách tách khe khẽ như thể ruột gan của chúng đang bận rộn. Suốt bao năm qua, anh đã tháo lưng hầu hết các máy để nhìn vào bên trong và xem liệu có bí mật nào không, nhưng tất cả đều trông giống như ruột của những chiếc máy tính mà bố anh từng chế tạo.

Mùi hôi thối bốc lên từ chất thải của chính anh chào đón anh trong khi anh di chuyển giữa những tòa tháp cao. Đó không phải cách chào hỏi người khác , anh thầm nghĩ. Những chiếc hộp đen tỏa ra một lượng nhiệt cao khủng khiếp, chỉ tổ làm cho cái mùi trở nên nặng hơn.

Anh đứng trước cánh cửa thép lớn và ngập ngừng. Càng ngày thế giới của Jimmy càng bị thu hẹp. Đầu tiên anh thấy thoải mái trên hai tầng này, căn phòng với những cỗ máy màu đen và mê cung bên dưới. Sau đó anh chỉ cảm thấy thoải mái ở bên dưới. Thế rồi ngay cả lối đi tối tăm và chiếc thang cao cũng làm anh hãi sợ. Và chẳng bao lâu sau, anh đã giới hạn bản thân trong căn phòng phía sau với đống giường và nhà kho cùng cái mùi buồn cười của chúng, cho đến khi nơi duy nhất anh cảm thấy an toàn là trên chiếc giường tự chế của mình bên bàn máy tính, với tiếng đài lạch xạch làm nền.

Và bây giờ thì anh đứng trước cánh cửa mà bố anh đã kéo anh qua, nơi mà anh đã giết chết ba người, và anh nghĩ về việc thế giới của mình mở rộng ra.

Anh chìa lòng bàn tay ướt nhẹp về phía bàn phím. Một phần trong anh e sợ rằng không khí bên ngoài sẽ độc hại, nhưng anh chắc cũng đang hít thở cùng một bầu không khí ấy, và ngoài kia có người đã sống nhiều năm rồi, thỉnh thoảng vẫn nói chuyện trên đài. Anh nhập hai chữ số đầu tiên, tầng mười hai, sau đó nghĩ về hai chữ số tiếp theo. Mười tám. Jimmy mường tượng cảnh về nhà và lấy một bộ quần áo khác, sử dụng bồn cầu trong nhà vệ sinh. Anh hình dung mẹ đang ngồi trên giường của bố mẹ, chờ đợi mình. Anh thấy bà nằm ngửa, khoanh tay, trơ xương.

Tay anh run rẩy khi anh với về phía số 1 nhưng thay vào đó lại chạm vào số 4. Anh lau hai tay lên trên đùi và đợi khung thời gian kêu è è của bàn phím trôi qua. “Không có ai ở phía bên kia đâu,” anh tự nhủ. “Không một ai hết. Mình cô độc. Mình cô độc.”

Không hiểu sao, điều này lại khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh nhập lại hai chữ số tượng trưng cho trường học, và sau đó là hai chữ số của nhà mình.

Bàn phím kêu bíp. Cánh cửa bắt đầu phát tiếng động ồn ào. Và Jimmy Parker lùi lại một bước. Anh nghĩ đến trường và bạn bè mình, tự hỏi liệu có ai trong số họ còn sống không. Liệu có bất cứ ai còn sống không. Anh ngoắc ngón tay dưới dây đeo súng trường và lôi khẩu súng qua đầu, kê nó lên vai. Cánh cửa cành cạch mở khóa. Tất cả những gì anh phải làm là kéo nó ra.