← Quay lại trang sách

Hồi kết 2345
Tháp giống 1

DONALD NGỒI TRONG PHÒNG liên lạc trống rỗng. Anh đã độc chiếm cả phòng, điều tất cả những người khác đi ăn trưa và ra lệnh cho những người không đói đi nghỉ. Và họ nghe lời anh. Họ gọi anh là Đấng Chăn Chiên, không biết gì khác về anh ngoại trừ việc anh là người nắm quyền. Họ vào ca rồi lại rời ca, họ tuân thủ mệnh lệnh của anh.

Một ngọn đèn trên trạm liên lạc lân cận nhấp nháy, báo hiệu tháp giống sáu đang gọi đến. Họ sẽ phải đợi. Donald ngồi và lắng nghe tiếng chuông trong tai nghe khi anh thực hiện một cuộc gọi riêng.

Nó cứ reo mãi. Anh kiểm tra dây, lần theo nó đến giắc cắm, đảm bảo nó được cắm đúng. Giữa hai trạm liên lạc là một ván bài đang đánh dở, các xấp bài được để lại sang bên sau khi Donald ra lệnh cho mọi người ra ngoài. Có một đống bài đã ra với con Q bích nằm trên cùng. Cuối cùng, một tiếng tách vang lên trong tai nghe của anh.

“A lô?” anh nói.

Anh đợi. Anh nghĩ mình có thể nghe thấy ai đó đang thở bên kia.

“Lukas à?"

“Không” cái giọng nói. Đó là một giọng nhẹ nhàng hơn Lukas. Ấy nhưng chẳng hiểu sao cũng cứng rắn hơn.

“Ai đấy nhỉ?” anh hỏi. Anh đã quen nói chuyện với Lukas.

“Đây là ai không quan trọng,” người phụ nữ nói. Và Donald biết rất rõ đây là ai. Anh nhìn ra sau vai, đảm bảo rằng anh vẫn đang chỉ có một mình, thế rồi rướn tới trước trên ghế của anh.

“Chúng tôi không quen nghe thị trưởng trả lời máy,” anh nói.

“Và tôi không quen làm thị trưởng”

Donald gần như có thể nghe thấy người phụ nữ đó cười chế nhạo mình. “Tôi đâu có đòi làm cái công việc của mình,” anh tiết lộ.

“Ấy nhưng chúng ta lại ngồi đây.”

“Chúng ta lại ngồi đây.”

Có một khoảng lặng.

“Cô biết không.” Donald nói, “nếu tôi muốn làm tốt công việc của mình, tôi sẽ nhấn nút ngay bây giờ và đánh sập tháp giống của cô.”

“Thế tại sao ông không làm đi?”

Giọng nói của viên thị trưởng nghe lạnh tanh. Lạ thay. Nghe có vẻ như một câu hỏi thực sự chứ không phải một lời thách thức.

“Nếu tôi nói ra thì chắc cô cũng sẽ không tin đâu.”

“Hãy cứ nói thử xem nào,” cô nói. Và Donald thầm ước anh vẫn còn giữ tập hồ sơ về người phụ nữ này. Anh đã mang nó theo bên mình trong những tuần đầu tiên. Và bây giờ, đúng khi anh cần đến nó...

“Cách đây rất lâu,” anh nói với cô, “tôi đã cứu tháp giống của cô. Bây giờ mà kết liễu nó thì đáng tiếc quá.

“Ông nói đúng. Tôi không tin ông.”

Có một tiếng ồn ở hành lang. Donald bỏ một bên tai ra và liếc qua vai. Kỹ sư liên lạc của anh đang đứng ở ngoài cửa, một tay cầm bình giữ nhiệt, tay kia thì cầm một lát bánh mì. Donald giơ ngón tay lên và yêu cầu anh ta đợi.

“Tôi biết cô đã đến đâu,” Donald nói với viên thị trưởng này, người phụ nữ từng bị tống đi lau chùi. “Tôi biết cô đã thấy những gì. Và tôi...”

“Ông không biết tôi đã thấy những gì đâu,” cô nạt, lời lẽ sắc như dao.

Donald cảm thấy thân nhiệt của mình tăng lên. Anh không muốn bàn về chuyện đấy với cái cô kia. Anh chưa chuẩn bị. Anh khum tay che chiếc micro, có thể cảm nhận được rằng quỹ thời gian của mình đang cạn kiệt, đồng thời cũng đang sắp mất liên lạc với cô.

“Hãy cẩn thận,” anh nói. “Tôi chỉ muốn nói thế thôi...”

“Nghe tôi đây,” cô nói với anh. “Ở bên này tôi đang ngồi trong một căn phòng đầy ắp sự thật. Tôi đã xem những cuốn sách. Tôi sẽ tìm hiểu cho đến khi lần ra được những gì các người đã làm.”

Donald có thể nghe thấy tiếng cô thở.

“Tôi biết sự thật mà cô đang tìm kiếm,” anh lặng lẽ nói. “Có thể cô sẽ không thích những gì mình phát hiện ra đâu.”

“Ý ông là có thể ông sẽ không thích những gì tôi phát hiện ra.”

“Hãy cứ... cẩn thận.” Donald hạ giọng. “Lựa chỗ mà đào bới cho cẩn thận.”

Có một khoảng lặng. Donald liếc ra sau vai nhìn anh kỹ sư, bấy giờ đang nhấp một ngụm từ chiếc bình giữ nhiệt.

“Ồ, chắc chắn chúng tôi sẽ đào bới cẩn thận rồi,” cái cô Juliette này cuối cùng cũng đáp. “Tôi nào muốn các ông nghe thấy chúng tôi đến.”