Chương 101 2345
Năm thứ ba mươi tư Tháp giống 17
ĐỘC MỘT MÌNH XỎ SỢI DÂY THỪNG qua tay cầm của mấy cái bình nhựa rỗng. Chúng va lộp cộp vào với nhau và tạo thành một bản nhạc vang dội. Gã lấy túi vải của mình và đứng đó một lúc, gãi râu, quên một cái gì đó. Gã đã quên cái gì nhỉ? Gã vỗ ngực, đảm bảo chắc chắn mình có cầm theo chìa khóa. Đó là một thói quen cũ từ nhiều năm trước mà gã không thể bỏ được. Tất nhiên, chiếc chìa khóa không còn ở đó. Gã đã nhét nó vào một ngăn tủ kể từ khi mọi thứ không còn cần phải được khóa lại nữa, khi không còn ai để sợ nữa.
Gã mang theo hai túi chứa đầy hộp đựng xúp và rau quả đã sạch trơn - chẳng thấm tháp vào đâu so với đống rác khổng lồ. Với đôi bàn tay khệ nệ mang vác và mọi bước chân đều phát ra tiếng leng ca leng keng, gã mang mớ đồ của mình bước dọc hành lang tối tăm, tiến về phía trục ánh sáng ở phía xa.
Phải mất hai chuyến lên thang thì mới trút hết được tất cả. Gã len giữa những cỗ máy màu đen, nhiều chiếc đã trở nên im lặng theo năm tháng, có thể là vì không chịu đựng nổi nhiệt độ. Phải dịch tủ hồ sơ đi thì mới mở được cánh cửa. Tháp giống không có khóa mà cũng chẳng có người - nhưng cũng không có kẻ gà mờ. Gã kéo cánh của nặng nề, có thể cảm thấy sự hiện diện của bố mình như mọi khi, và bước vào trong thế giới rộng lớn bên ngoài, không có gì ngoài các bóng ma và những thứ tồi tệ đến mức gã không thể nhớ nổi chúng.
Hành lang sáng sủa và trống rỗng. Độc Một Mình vẫy tay lúc đi qua với những nơi gã biết có đặt máy quay. Gã thường nghĩ rằng một ngày nào đó, mình sẽ nhìn thấy bản thân trên màn hình, nhưng các máy quay đã ngừng hoạt động từ đời nảo đời nào rồi. Và ngoài ra, gã sẽ phải phân thân ra làm hai thì điều đó mới xảy ra được. Một người đứng đó vẫy tay, một người khác ở bên màn hình. Gã cười phá lên trước sự ngớ ngẩn của mình. Gã là Độc Một Mình.
Khi bước ra ngoài chiếu nghỉ, không khí trong lành và một cảm giác bất an trước độ cao chót vót ập đến. Độc Một Mình nghĩ về làn nước đang dâng lên. Còn bao lâu nữa thì nó đến được gã? Quá lâu, gã thầm nghĩ vậy. Lúc đó thì gã đã chết rồi. Nhưng thật buồn khi nghĩ đến cảnh một ngày nọ, ngôi nhà nhỏ bên dưới những cỗ máy chủ của gã sẽ ngập đầy nước. Tất cả những cái hộp rỗng xếp thành đống lớn bên các kệ sẽ nổi lên trên cùng. Máy tính và đài sẽ òng ọc thổi ra những bọt khí nhỏ. Nghĩ về cảnh chúng thổi bọt òng ọc và những cái hộp bập bềnh trên bề mặt khiến cho gã bật cười, và gã không còn quan tâm liệu điều đó có xảy ra hay không nữa. Gã ném cả hai túi đựng lon rỗng qua lan can và đợi nghe tiếng chúng đáp đánh rắc trên chiếu nghỉ tầng bốn mươi hai. Chúng ngoan ngoãn tuân theo ý gã. Gã quay ra cầu thang.
Lên hay xuống đây? Lên đồng nghĩa với cà chua, dưa chuột và bí đao. Xuống đồng nghĩa với quả mọng, ngô và đào bới khoai tây. Xuống dưới đòi hỏi phải mất công nấu nướng hơn. Độc Một Mình leo lên.
Gã vừa đi vừa đếm các bậc thang. “Tám, chín, mười,” gã thì thầm. Mỗi cây cầu thang đều khác nhau. Có rất nhiều cầu thang. Chúng có đủ kiểu bạn, đủ kiểu cầu thang đồng loại, giống như bạn bè, ở cả hai bên. Cũng có nhiều thứ giống như chúng. “Chào mày, bậc thang” gã nói, quên cả đếm. Bậc thang chẳng nói gì cả. Gã không nói được thứ tiếng của chúng, tiếng ngân nga của những chiếc giày đơn độc vang lên.
Một tiếng động. Độc Một Mình nghe thấy một tiếng động. Gã dừng lại lắng nghe, nhưng thường thì khi gã làm điều đó, những tiếng động biết ngay, và chúng phát ngại. Đây lại là một tiếng động kiểu đấy. Gã suốt ngày nghe thấy những thứ không tồn tại. Máy bơm và đèn đuốc mắc dây khắp nơi, tự mình bật tắt tùy hứng. Một máy bơm trong đó đã bị rò rỉ từ nhiều năm trước, và Độc Một Mình đã tự sửa nó. Gã cần một Dự Án mới. Gã dạo này cứ làm đi làm lại rất nhiều Dự Án, chẳng hạn như cắt râu khi nó chạm đến ngực của gã, và tất cả những Dự Án này đều nhàm chán.
Gã chỉ dừng chân nghỉ đúng một lần để uống nước và đi tiểu trước khi lên đến khu nông trại. Chân gã rất khỏe. Thậm chí còn khỏe hơn hồi gã còn trẻ là đằng khác. Ta càng làm nhiều thì những việc khó khăn càng trở nên dễ dàng hơn. Mặc dù vậy, điều ấy không khiến cho những việc khó khăn trở nên vui hơn. Độc Một Mình chỉ ước chúng dễ thực hiện ngay từ lần đầu tiên.
Gã đi qua khúc quanh cuối cùng trước khi đến chiếu nghỉ trên tầng mười hai, định huýt sáo một giai điệu thu hoạch, thì gã thấy mình đã để cửa mở. Gã không chắc chuyện ấy xảy ra kiểu gì. Độc Một Mình không bao giờ để cửa mở. Bất kỳ cánh của nào.
Có một cái gì đó được đặt dựa vào lan can trong góc. Nó trông giống như phế liệu từ một trong các Dự Án của gã. Một đoạn ống nhựa vỡ. Gã nhặt nó lên. Có nước trong đó. Độc Một Mình hít ngửi cái ống. Nó có mùi lạ, và gã vừa đổ nước qua lan can thì cái ống trượt ra khỏi ngón tay gã. Gã sững người và chờ đợi tiếng lanh canh từ xa vọng đến. Nó mãi chẳng đến.
Hậu đậu quá. Gã tự nguyền rủa bản thân vì cái tật đãng trí và vụng về của mình. Để mở cửa. Đang tiến vào bên trong thì gã nhìn thấy thứ giữ cho nó mở. Một tay cầm màu đen. Gã cầm lấy nó, thấy rằng đó là một con dao được cắm xuống sàn lưới sắt.
Có một tiếng động vang lên từ bên trong, sâu trong khu nông trại. Độc Một Mình đứng im phăng phắc trong giây lát. Đây không phải con dao của gã. Gã không đãng trí đến thế này. Gã rút con dao ra và để cho cánh cửa đóng lại trong khi hàng ngàn suy nghĩ lướt qua khối óc đang thức tỉnh của gã. Chuột không thể làm được một chuyện như thế này. Chỉ một con người mới có thể. Hoặc một con ma mạnh mẽ.
Gã nên làm gì đó. Gã nên buộc hai tay nắm cửa lại với nhau hoặc nêm thứ gì đó dưới cửa, nhưng gã quá sợ. Thay vào đó, gã quay ngoắt bỏ chạy. Gã chạy xuống cầu thang, những chiếc bình va lộp cộp vào với nhau, chiếc ba lô rỗng của gã lắc lư trên lưng, con dao của một kẻ nào đó nắm chặt trong tay. Khi mớ bình vướng vào lan can, sợi dây bị ngoắc lại, và gã giật hai lần trước khi bỏ cuộc và thả ra. Cái lỗ của gã. Gã phải chui vào cái lỗ của gã. Gã thở dốc, hối hả chạy tiếp, những tiếng leng keng và rung động từ một kẻ nào đó khác phá vỡ sự cô độc của gã. Gã không phải dừng lại mới nghe thấy. Đây là một con ma rất ồn ã. Ồn ã và hữu hình. Độc Một Mình nghĩ về cái rựa của mình, đã bị gãy từ nửa năm trước. Nhưng gã có con dao này. Con dao này. Gã chạy vòng vòng quanh cầu thang, vô cùng khiếp sợ. Xuống đến chiếu nghỉ. Nhầm khu mất rồi! Ba mươi ba. Còn phải xuống thêm một lần nữa. Ngừng đếm, ngừng đếm. Gã suýt vấp ngã, chạy quá nhanh. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nhà.
Gã đóng sầm cửa lại sau lưng và hít một hơi thật sâu, chống tay lên đầu gối. Gã nhấc một cái chổi lên khỏi mặt đất, thọc nó qua tay cầm trên cửa. Nó giúp ngăn chặn những bóng ma yên tĩnh. Gã hy vọng chiêu bài này cũng sẽ hiệu nghiệm với những con ma ồn ã.
Độc Một Mình xộc qua cánh cổng an ninh hỏng và ba chân bốn cẳng chạy dọc hành lang. Một trong những ngọn đèn trên đầu đã tắt ngóm. Một Dự Án. Nhưng không có thời gian. Gã ra đến cánh cửa kim loại và thở dốc. Chạy vào bên trong. Dừng chân và chạy ngược trở lại. Gã tì vào cửa đẩy nó đóng lại. Gã thụp xuống kê vai mình vào tủ hồ sơ, đẩy nó chặn cửa, một tiếng rít kinh khủng. Gã nghĩ mình nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Một người rất nhanh chân. Mồ hôi nhỏ tong tỏng xuống khỏi mũi gã. Gã nắm chặt con dao và chạy, băng qua các máy chủ. Có một tiếng rít vang lên đằng sau gã, kim loại cạ trên kim loại. Độc Một Mình không đơn độc. Họ đã đến để bắt gã. Họ đang đến, đang đến. Gã có thể nếm thấy vị như kim loại của nỗi sợ hãi trong miệng. Gã chạy đến bên tấm lưới, thầm ước mình đã để nó mở. Ít nhất các ổ khóa đã bị hỏng. Gỉ sét. Không, điều đó là không tốt. Gã cần cái ổ khóa. Độc Một Mình leo xuống thang và nắm lấy tấm lưới, bắt đầu kéo nó qua đầu. Gã sẽ trốn. Trốn. Giống như những năm đầu. Và rồi có ai đó giật mạnh tấm lưới khỏi tay gã. Gã chém người đấy với con dao. Có một tiếng hét giật mình, một người phụ nữ, thở hồng hộc và đang nhìn xuống gã, bảo gã hãy bình tĩnh thôi.
Độc Một Mình run rẩy. Giày của gã hơi trượt đi trên thang. Nhưng gã níu chặt cây cầu thang. Gã giữ yên đó trong khi người phụ nữ này nói chuyện với gã. Đôi mắt cô mở to và đầy sức sống. Đôi môi cô di chuyển. Cô bị thương, không muốn làm hại gã. Cô chỉ muốn biết tên gã. Cô lấy làm vui sướng vì được gặp gã. Mắt cô ướt là do vui sướng khi nhìn thấy gã. Và Độc Một Mình thầm nghĩ rằng, biết đâu đấy, có khi bản thân gã cũng giống như một cái xẻng hoặc cái mở hộp, hoặc bất kỳ thứ vật dụng gỉ sét nào khác đang nằm vạ vật quanh đây. Gã là một thứ có thể được tìm thấy. Gã có thể được tìm thấy. Và ai đó đã tìm thấy gã.