Chương 3
Đến muộn. Thì sao nào?
Chẳng mấy nữa, cô sẽ điều hành cái nhà tù này. Kẻ vô thức nào dám mạo hiểm dù chỉ một lời trách móc?
Trong khi Cloé đi thẳng về văn phòng mình, những người làm mà ta thường thích gọi là đồng nghiệp cung kính chào cô. Quỳ mọp trước nữ lãnh đạo tương lai, hèn hạ, ngoan ngoãn. Những nụ cười gượng gạo, những ánh mắt phục tùng.
Cloé rất thích như thế. Càng ngày cô càng nhận ra điều đó. Thật khó tin là người ta có thể nhanh chóng quen với mùi vị của quyền lực đến thế.
Khi nào cô làm bà chủ, Cloé sẽ lia một nhát chổi. Nếu cô tính toán đúng, sẽ là vào mùa thu, mùa lý tưởng cho việc quét dọn tổng thể. Một số kẻ sẽ phải thu xếp đồ đạc để tham gia đội ngũ thất nghiệp.
Không còn công việc nữa ư? Anh sẽ bị đày đến Địa Cực tìm việc, ở đầu kia của xã hội. Bắt đầu một chuyến đi dài và cực nhọc xuyên qua sa mạc băng, không chó cũng chẳng xe trượt tuyết. Nhưng có rất nhiều chim cánh cụt.
Vừa bước qua cửa văn phòng mình, cô vừa mỉm cười khi nghĩ đến danh sách tuy ngắn gọn nhưng thú vị gồm những người, cả nam cả nữ, sẽ phải thu xếp vali để đi đến miền đất hoang vắng đó.
Cô vừa cởi áo khoác thì Nathalie lao vào chiếc hang rộng rãi của cô mà không hề gõ cửa.
- Xin chào, Cloé!
Ít lâu nay, cô thư kí tự nghĩ mình được quyền gọi cô băng tên riêng. Sắp tới, cô ta sẽ xưng hô cậu tớ và ra sức đập vào lưng cô. Đã đến lúc đưa cô ta về đúng chỗ. Tận nấc thang cuối cùng.
- Xin chào, Cloé trả lời.
- Báo thức hỏng à?
Cuối cùng Cloé cũng hạ cố nhìn cô ta. Thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt.
- Xin lỗi? Cô nói bằng giọng lạnh băng.
Nữ trợ lý tìm từ thích hợp. Nhất thiết không được nói nhầm hai lần liên tiếp.
- Tôi nghĩ là... Bởi vì cô thường đến sớm hơn, nên tôi tự nhủ...
Cloé xích lại gần cô ta, một nụ cười của con thú săn mồi nở trên đôi môi được kẻ vẽ hoàn hảo.
- Chị đang trách tôi đến muộn, tôi hiểu có đúng không?
- Không, tất nhiên là không! Nữ thư kí lắp bắp. Tôi chỉ tự hỏi phải chăng cô có điều gì đáng ngại, tôi đang lo lắng!
- Chị nghĩ chị là mẹ tôi sao?
Nathalie chọn cách im lặng. Dù có nói gì, chắc chắn cô cũng sẽ bị đóng đinh trên thập giá.
- Tôi không phải là một nhân viên quèn ở tầng lớp thấp, Cloé bình thản nói thêm. Tôi thích đến giờ nào thì đến. Đúng thế không?
Nathalie sắp đánh rơi tập hồ sơ mà cô đang chật vật giữ trên tay.
- Tất nhiên, cô thì thầm. Cô không cần phải thanh minh.
- Quả đúng thế. Chị có điều gì thú vị cần nói với tôi không?
- Ông Pardieu muốn gặp cô.
- Tốt lắm. Cảm ơn chị nhiều, Nathalie.
Nữ thư kí trốn biến, Cloé lại nhếch miệng cười. Lần này là nụ cười chế nhạo. Có thể ả ngu ngốc này sẽ nằm trong đoàn người đến Địa Cực. Cô còn chưa quyết định. Nathalie không ranh mãnh lắm, nhưng Cloé thừa nhận là cô ta cũng có đôi chút hiệu quả.
Cô treo áo khoác, đi về phía văn phòng của Pardieu. Ông Già đang nghe điện thoại nhưng ra hiệu cho cô đi vào và ngồi xuống.
Cloé vắt chéo chân, chiếc váy hơi tốc lên một chút. Không có gì quá mức, nhưng Bố Già không bỏ lỡ mẩu nhỏ nào. Tuy nhiên, Cloé nghi ngờ rằng một thời gian trở lại đây, ông ta chẳng còn làm được gì ngoài việc rửa mắt. Một số người già nhanh hơn và đau đớn hơn người khác, tạo hóa thật bất công...
Cuối cùng, Pardieu cũng gác máy và mỉm cười với cô. Một nụ cười dịu dàng của người cha.
- Ổn cả chứ, Cloé?
- Tốt ạ, cảm ơn ông. Tôi bị muộn, tôi xin lỗi.
- Không sao đâu, cô bé. Hôm qua, cô đã làm rất tốt. Cô đã rất hoàn hảo.
Đến lượt cô mỉm cười với ông, mơn trớn ông bằng ánh mắt ngọt lịm. Ông rời ghế để đi ra khép cửa phòng vốn luôn để mở. Thời điểm quan trọng đây. Thậm chí là mấu chốt.
- Tôi đã quyết định sẽ chuyển giao, ông thông báo. Lần này, thậm chí tôi đã định rõ ngày.
Cloé buộc mình phải chường ra một vẻ mặt lo lắng. Cô đã đúng đắn khi theo học các khóa kịch khi còn là một cô bé.
- Ông sẽ rời bỏ chúng tôi thật sao?
- Tôi muốn được nghỉ ngơi và tận hưởng đôi chút khoảng thời gian còn lại! Cô biết đấy, tôi đã 68 tuổi rồi. Thời gian trôi thật nhanh...
Trông ông ta già hơn thế nhiều. Thậm chí ông nội của cô, mặc dù đã qua tuổi 80, cũng giống như một thanh niên khi đứng bên cạnh ông ta. Nhưng bây giờ không phải lúc để thông báo rằng ông ta sẽ không được tận hưởng lâu thời gian hưu trí hoàng kim đó.
- Trông ông không hề già như tuổi, Cloé tuyên bố. Tôi đã nói với ông điều đó rồi. Tiện đây, có lẽ ông nên tặng cho tôi bí quyết trẻ mãi của ông trước khi nghỉ hưu!
- Công việc, cô bé ạ... Công việc.
Nếu đó là lý do khiến ông sớm tàn tạ đến thế, tốt hơn hết là tôi nên bỏ việc càng nhanh càng tốt!
- Tôi hiểu là ông muốn chuyển sang việc khác, cô tiếp lời, nhưng chúng tôi biết làm gì khi không có ông?
- Các bạn sẽ xoay xở tốt thôi! Nhất là vì tôi sẽ được thay thế bởi một người xứng đáng.
Tim Cloé thót lại. Thời khắc mong chờ bấy lâu cuối cùng đã đến. Nhưng cô có phải là người xứng đáng đó không?
Pardieu chăm chú nhìn cô với một nụ cười bí ẩn, tàn ác kéo dài phút chờ đợi hồi hộp.
- Tôi còn phải nói với Hội đồng quản trị, đương nhiên, nhưng tôi đã lựa chọn xong và chắc rằng họ sẽ theo tôi... Cô sẽ nói gì nếu tiếp quản vị trí của tôi, Cloé?
Một luồng hơi ấm bao trùm lấy cô, cô muốn hét lên, gào lên, nhảy ra khỏi chiếc ghế, vọt lên đến chạm trần nhà. Gần như muốn hôn Ông Già.
Thế nhưng cô chỉ nở một nụ cười dè dặt như một cô gái nhỏ ngượng nghịu.
- À thì... Tôi vô cùng xúc động và vinh dự. Cũng có đôi chút ngạc nhiên nữa. Và cũng không giấu gì ông, tôi hơi lo lắng!
- Thôi nào, cô bé, không phải ngẫu nhiên mà tôi chọn cô đâu...
- Tôi hi vọng mình sẽ đủ tầm. Và tôi sẽ rất tự hào được kế tiếp ông.
- Tôi rất vui vì điều đó.
- Liệu họ có thấy tôi quá trẻ không?
- Họ đánh giá theo đúng giá trị của cô, và tôi sẽ giải thích với họ rằng trong mắt tôi cô là người có đủ phẩm chất nhất để tiếp đuốc. Tôi gần như chắc chắn là họ sẽ chấp thuận quyết định của tôi.
Những chữ gần như vang lên lạc lõng bên tai Cloé.
- Cảm ơn ông. Cảm ơn ông nhiều.
- Cô xứng đáng như thế, Cloé. Cô có tất cả các thế mạnh. Duyên dáng, thông minh, sức làm việc, tinh thần tập thể, hiểu biết, văn hóa... Còn phải kể đến quyết tâm vượt mọi thử thách và lòng dũng cảm ngoại hạng.
Cô khẽ nở một nụ cười ngượng nghịu, thậm chí còn cố đỏ mặt. Ông đưa tay nắm lấy tay cô.
Nhiều năm làm việc cuối cùng cũng được bù đáp. Chừng ấy năm liếm gót giày ông ta, nhưng không quá mức. Nịnh hót ông ta, nhưng không quá lố. Chừng ấy buổi tối và ngày nghỉ phép phải hi sinh.
Nhưng tất cả những điều đó để đạt đến một kì tích. Trở thành vua thay cho vua khi mới chỉ 37 tuổi.
Một kì tích, đúng thế.
Cô nghĩ đến Philip Martins, viên phó tổng giám đốc còn lại. Kẻ sẽ phải phát ốm vì thất vọng. Anh ta sẽ không bao giờ hồi phục được, chắc chắn thế! Bị mất vị trí vào tay một phụ nữ, trẻ hơn và ít kinh nghiệm hơn... Nỗi sỉ nhục tột đỉnh.
- Tất nhiên, lúc này, đây chỉ là chuyện giữa hai chúng ta, Pardieu nói thêm. Nếu hội đồng quản trị thống nhất với tôi, tôi sẽ thông báo tin vui trong khoảng hai tháng nữa. Từ giờ đến lúc đó, tôi đề nghị cô không tỏ ra là mình đã biết.
- Tôi sẽ chú ý, thưa ông. Nhưng theo ý ông, Philip sẽ phản ứng ra sao? Anh ấy có thâm niên hơn tôi, và...
- Philip sẽ phải tuân theo quyết định của tôi, Ông Già cắt ngang, hơi xẵng giọng. Dù sao, anh ta cũng không có lựa chọn khác. Nếu anh ta không chấp nhận, ta sẽ phải tìm người thay thế.
- Tôi hi vọng là Công ty sẽ không phải chia tay anh ấy. Anh ấy là người dáng quý với tất cả chúng ta.
- Tôi cũng hi vọng như thế, Ông Già đồng ý. Nhân tiện, tôi cũng thú nhận là đã lưỡng lự rất lâu giữa hai người. Nhưng tôi tin là anh ta còn thiếu một chút gì đó. Chút gì đó hữu dụng trong rất nhiều tình huống... Thậm chí là một vũ khí đáng gờm!
- Thứ gì vậy? Cloé nôn nóng.
- Sự duyên dáng, tất nhiên rồi.